Tiểu thuyết Yêu Nữ Hoành Hành-full
Lượt xem : |
được bản tính phong lưu của chồng, chuẩn bị đòi ly hôn! Trên đời này, không phải cô gái nào cũng chỉ cần đàn ông lắm tiền là được.
Anh thấy sau khi Vương Trung Đạt nhận điện thoại liền bắt đầu sửa sang lại tóc tai và quần áo của mình, có lẽ người kia đã sắp xuất hiện.
Quả nhiên, năm phút sau, cửa thuỷ tinh của quán mở ra.
Cô gái vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong quán liền không hẹn mà gặp cùng hướng về phía cửa, rồi sau đó có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, trong chốc lát tạo nên bầu không khí mơ màng tĩnh lặng hiếm có, giống như giữa bầu trời nóng rực ba mươi chín độ bị người ta hắt một thùng nước đá vậy, cả người cảm thấy thư thái và mát lạnh, sảng khoái đến tận cùng.
Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm, mái tóc đen tuyền, thẳng tắp xõa xuống bờ vai, không như các nữ sinh trung học thích ăn diện bây giờ, cô chỉ để lộ ra vầng trán đầy đặn và cái cổ cao cùng làn da tuyết trắng và đôi mắt trong như nước, càng nhìn càng thấy đẹp. Sống mũi cô cao thẳng, có vài nét kiêu ngạo trời sinh, còn có hai cánh môi tuyệt đẹp với những đường cong rõ ràng. Khuôn mặt cô sáng sủa, không hề trang điểm nên vô cùng tự nhiên. Một chiếc váy chiffon trắng nháy mắt đã khiến cho sự nóng cháy của mùa hè trở nên nhẹ nhàng và khoan khoái hơn, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp khiến người ta luyến tiếc phải dời tầm mắt của mình.
Một mỹ nữ với vẻ đẹp tự nhiên, cũng là một mỹ nữ với vẻ đẹp băng giá, bởi vì toàn thân cô gần như tỏa ra bốn chữ duy nhất: “Đừng lại gần tôi!”
Mỗi khi cô nhếch môi, không chút tiếng động lan tỏa sự cấm kị này, cánh đàn ông xung quanh lại càng rục rịch hơn, cũng càng do dự hơn. Cô gái ấy, đẹp đến mức khiến người ta phải bốc cháy, nhưng vẻ mặt lạnh lùng băng giá như sương kia lại khiến cho ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong tâm phút chốc đông lạnh.
Thẩm Luật mân mê chén cà phê trong tay, song đôi mắt anh vẫn luôn dừng trên đôi chân thon dài xinh đẹp của cô… thật sự là mê người, dài như vậy, đẹp như vậy, thoạt nhìn gợi cảm không thể chịu nổi, không biết được một đôi chân như vậy ôm lấy eo sẽ là cảm giác kích thích như thế nào đây?
Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà lửa dục từ dưới thân anh đã nổi lên bừng bừng phấn chấn, khiến làn khí mát lạnh quẩn quanh nãy giờ nhanh chóng mất đi công hiệu.
Người con gái ban nãy vẫn còn trong suy nghĩ của anh giờ lại đột nhiên bước ra với phong thái khêu gợi tuyệt vời như thế, làm sao anh có thể không nghĩ vẩn vơ được đây?
Hạ Thấm Đồng đứng ở lối vào, thấy nhân viên phục vụ chỉ biết đứng ngốc ở nơi đó nhìn chằm chằm mình, cô âm thầm thở dài, bởi vì tình huống này xuất hiện quá thường xuyên nên cô không thích ăn mặc quá xinh đẹp ra ngoài, chẳng qua hôm nay không thể tránh khỏi vì cô có việc cần phải thực hiện bây giờ.
Không trông cậy được gì vào nhân viên phục vụ, cô đảo mắt một chút quanh quán, nhanh chóng tìm được người hẹn gặp, đi về phía anh ta.
Khi Hạ Thấm Đồng dừng lại trước mặt, Vương Trung Đạt dường như mới tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy bàn một cái, chật vật đứng dậy kéo ghế cho cô, chào hỏi thân thiết: “Cô Hạ.”
Cô nói lời cảm tạ rồi ngồi xuống, trực tiếp tiến vào chủ đề. “Quản lí Vương, khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu công việc?”
“Không vội, không vội, cô Hạ uống tách cà phê trước đi đã.” Anh ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, vẻ mặt đắc ý vô cùng! Có thể không đắc ý sao? Giờ khắc này, không cần nhìn anh ta cũng biết, mọi đàn ông trong tiệm này đang hâm mộ mình đến chết đi được.
“Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí.” Hôm nay cô vất vả lắm mới bỏ ra được năm tiếng đồng hồ, không muốn lãng phí nó để làm những chuyện vô nghĩa như vậy.
Người đẹp thì có quyền tùy hứng, huống chi người đẹp này còn là người anh ta đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể hẹn gặp được, Vương Trung Đạt không hề để ý đến sự vô lễ của cô. “Chúng ta trực tiếp đi thôi.”
Hai người đứng dậy, đi khỏi tầm mắt mọi người. Theo ngay sau bọn họ chính là Thẩm Luật với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Anh không nghĩ tới, cô gái như Hạ Thấm Đồng lại có thể nguyện ý làm bên thứ ba, cùng Vương Trung Đạt đến khách sạn để thuê phòng.
Sau khi dùng mỹ nam kế hạ gục nhân viên tiếp tân của khách sạn, anh nhanh chóng có được tin tức mình cần. Thẩm Luật đứng trước cửa phòng 2715, đã 20 phút trôi qua rồi. 20 phút, có lẽ chuyện gì cần làm thì cũng đã làm xong! Dựa theo lẽ thường, lúc này anh nên sớm thông báo cho người ủy quyền tới đây bắt gian mới đúng, như vậy anh mới có thể thuận lợi hoàn thành công việc, thành công rút lui, thế nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại cứ chần chờ không rút điện thoại ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thấm Đồng, anh thừa nhận mình có thiện cảm với cô, ban đầu chỉ là sự thưởng thức với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, nhưng sau một hồi khâu khâu vá vá, cảm tình của anh đối với người con gái này liền trở thành vừa yêu vừa hận. Anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào độc ác như thế, xử lí miệng vết thương của người ta đến mức máu chảy đầm đìa mà một cái chớp mắt cũng không có. Về sau, khi biết rõ tính chất công việc của cô, anh càng kinh ngạc hơn, cô quả nhiên không phải một người phụ nữ tầm thường. Nhưng hôm nay, khi lần thứ hai nhìn thấy Hạ Thấm Đồng phong tình vạn chủng đi vào quán cà phê, anh đã động…không chỉ thân mình, mà còn động tâm!
Cô đứng ở đó, bỏ lại mùa hè nóng bức phía sau lưng, ánh mặt trời chói chang tỏa sáng trên cao nhưng đôi mắt cô vẫn trong xanh như nước hồ thu, giống như những dòng nước tan chảy từ những núi băng vạn năm lạnh giá vậy, chậm rãi chảy qua tim anh, từng chút từng chút khiến toàn bộ cơ thể co rút đến từng lỗ chân lông một.
Thế mà+, cô lại là loại phụ nữ như thế, chấp nhận làm tình nhân của người anh đang bí mật điều tra, phát hiện này khiến Thẩm Luật vô cùng giận dữ! Người con gái cao ngạo ấy đáng lý ra không có khả năng chịu nhận địa vị thiệt thòi như vậy, song cô lại làm. Trong nháy mắt, hai chữ “thưởng thức” trong lòng Thẩm Luật dần lụi tàn.
Sự thất vọng này khiến Thẩm Luật lần đầu tiên vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình, lấy ra một thanh sắt nhỏ, nhẹ nhàng chuyển động linh hoạt vài cái, cửa phòng liền “cạch” một tiếng, bật mở.
Ngàn tưởng vạn nghĩ, song anh không thể nào dự đoán được, cảnh tượng khi mình vừa mở cửa ra lại trở thành như vậy.
Hạ Thấm Đồng xinh đẹp như một toà núi băng, dùng một cú quật hoàn mỹ qua vai khiến Vương Trung Đạt anh tuấn cao lớn ngã lăn xuống đất, sau đó tiếp tục đánh đấm anh ta túi bụi, Thẩm Luật chỉ ngẩn người có mấy giây, Vương Trung Đạt đã bị đánh thành đầu heo rồi, vẻ mặt trông như bảng pha màu, ngay cả ngũ quan cũng không còn nhìn được rõ ràng nữa.
“Dừng, dừng tay, van cầu ngươi! A….” Vương Trung Đạt né tránh không kịp, nằm xụi lơ trên đất, bị đánh cho thê thảm vô cùng.
Nếu không ngăn lại, khả năng có tai nạn chết người, Thẩm Luật vội vàng đi qua, giữ chặt lấy giai nhân đang nổi giận trong lòng: “Hạ Thấm Đồng, dừng tay đi.”
“Cút ngay!” Cô đẩy anh ra, nhấc chân đá thêm một cú vào người Vương Trung Đạt khiến anh ta đau đớn rên lên.
“Đánh người bị thương hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy.” Anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu quát lên với Vương Trung Đạt. “Còn không mau đi?”
Vương Trung Đạt thật vất vả mới bò ra xa được, miễn cưỡng lảo đảo đứng lên, lung lay như sắp đổ chạy ra ngoài cửa, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, quay đầu lại nói: “Hạ Thấm Đồng, cô cứ chờ….chờ đấy, tôi nhất định sẽ kiện cô ra tòa!”
“Mày muốn chết?” Hạ Thấm Đồng giãy dụa, cựa quậy muốn tiến lên nhưng lại bị Thẩm Luật kiên trì giữ chặt.
“Vương Trung Đạt, nếu anh muốn kiện thì xin cứ tự nhiên, chẳng qua nếu anh không đi, chỉ sợ sẽ không xong đâu đấy.” Lời này quả nhiên rất có uy lực, người đàn ông kia nghe thế vội vàng chạy mất.
“Anh còn định ôm bao lâu nữa?” Hạ Thấm Đồng nhìn đôi tay anh đang nắm chặt lấy eo mình, lạnh lùng mở miệng.
Thẩm Luật không kịp thích ứng trong chốc lát. Một khắc trước vẫn còn giận dữ như lửa đốt, một khắc sau đã lại trở thành tòa núi băng vạn năm không tan, hai thái cực khác nhau hoàn toàn lại dung hợp được trên cơ thể cô hoàn mỹ đến vậy, rốt cuộc, cô gái này còn có bao nhiêu vẻ mặt và sự quyến rũ nữa đây?
Anh nở nụ cười, ánh mắt như phóng điện. “Cứ ôm mãi như vậy, được không?”
Thật là bị anh ta làm cho tức chết mà! Hạ Thấm Đồng trừng mắt, liếc anh một cái, vươn tay đẩy mạnh Thẩm Luật ra, mà anh cũng thuận theo buông lỏng tay mình. Cô cầm lấy túi xách đặt trên ghế sô pha, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
“Hai người vì sao lại đánh nhau?” Trên thực tế, anh muốn hỏi vì sao cô lại đánh người mới đúng.
Cô kỳ quái liếc anh một cái, “Tôi còn chưa có hỏi anh, vì sao lại ở chỗ này đâu đấy?” Hạ Thấm Đồng đương nhiên hiểu rõ, nếu vừa rồi không phải anh lao tới giữ chặt cô, chỉ sợ cô thật sự đánh người bị thương thật, hậu quả của việc e là cô không sao thừa nhận được. Ở phương diện nào đó mà nói, cô đáng lý phải nói lời cảm ơn anh, chẳng qua anh đột ngột xuất hiện ở chỗ này không khỏi quá trùng hợp đi! Hơn nữa, trọng điểm là, anh vào bằng cách nào chứ?
“Vương Trung Đạt là chồng của người ủy thác tôi.”
Anh chỉ nói một câu, cô liền hiểu ngay ra vấn đề! Xem ra em họ oán giận không sai, người đàn ông này chỉ thích mấy vụ bắt gian mà thôi, chẳng trách lần trước xem diễn nhập tâm đến mức bị đánh trúng đầu, đáng đời! Khoan đã, đợi một chút, bắt gian?!
“Anh nghĩ rằng tôi và kẻ kia tới nơi này là để vụng trộm….” vế đằng sau kia, cô thật sự nói không nên lời.
“Chẳng lẽ không đúng?” Mặc dù khi tiến vào, Thẩm Luật phát hiện tình huống phát sinh khác với những gì mình nghĩ, anh cũng hiểu mọi chuyện không giống như mình đã tính toán, nhưng đột nhiên lại muốn trêu chọc cô, bởi vì anh cảm thấy bộ dáng tức giận của Hạ Thấm Đồng đẹp đến lạ kỳ, như lửa thiêu băng vậy, mâu thuẫn mà mỹ lệ.
“Đương nhiên không phải.” Nhìn vẻ lưu manh của anh, cô không thoải mái đáp lời, quả nhiên ấn tượng đầu tiên về anh ta không có sai, cô không thích anh chàng Thẩm Luật này, cực kì không thích.
“Không phải? Một nam một nữ một mình đến khách sạn thuê phòng…… Cô cảm thấy là tình huống gì mới đúng?”
“Vì sao tôi phải nói cho anh?” Cô bướng bỉnh nhướn mày.
Đầu óc của anh nhất định là lần trước bị đánh đến hỏng hóc rồi, nếu không làm sao có thể thấy bộ dáng cao ngạo của cô trông rất xinh đẹp được chứ?! Còn xinh đẹp đến mức làm anh chỉ muốn được hôn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp kia một phát mà thôi!
“Vương Trung Đạt là một cao thủ tình trường, người phụ nữ được anh ta để ý tới rất ít khi không chiếm được làm của mình.” Qua mấy ngày điều tra, anh phát hiện tình sử của người đàn ông kia quả thực là phong phú, làm người ta bội phục vô cùng.
“Quá rõ ràng, anh với anh ta là cùng một loại người.” Vẻ ngoài của anh tai họa như vậy, lại còn dịu dàng, mặc kệ anh có muốn hay không, nhất định có vô số người phụ nữ như tre già măng mọc tranh nhau chiếm đoạt, hy vọng được trở thành người con gái cuối cùng trong cổ tích được ở bên anh chàng lãng tử này. Đáng tiếc, cổ tích dù sao cũng chỉ là cổ tích mà thôi.
“Làm sao có thể?” Anh nở nụ cười hết sức xán lạn. “Ít nhất tôi không hề mang cô đến đây thuê phòng.”
“Cái gì mà thuê phòng chứ, nếu không phải vì công việc, ai thèm để ý đến anh ta?” Người đàn ông này sao nói chuyện khó nghe quá vậy.
“Công việc?” Lần này anh có chút giật mình, “Em không phải là nhân viên trang điểm sao? Thế nào lại có quan hệ công việc với anh ta được?”
“Làm model.” Lúc trước vô tình gặp gỡ Vương Trung Đạt, người đàn ông đó liền kiên trì thuyết phục cô tham gia buổi chụp hình quảng cáo cho tạp chí của mình. Chẳng qua, không phải quảng cáo nào cô cũng nhận, dù sao, đầu năm nay mười tên con trai thì hết chín người là kẻ háo sắc rồi. Cô lén kiểm tra qua tư liệu, biết được Vương Trung Đạt thật sự là biên tập của một tờ tạp chí, ở trong nghề cũng coi như có chút danh tiếng, hơn nữa anh ta lại nhiều lần tỏ ý mời, tiền lương cũng khá hậu hĩnh, thế nên Hạ Thấm Đồng mới động lòng.
Nhưng mà ai biết được, lần đầu tiên chụp hình, anh ta lại đưa cô tới đây, nói là chờ nhiếp ảnh gia và các nhân viên khác đến, mặc dù cô có chút hoài nghi nhưng vẫn tin tưởng theo vào, song cô vẫn cẩn thận, không hề uống một ngụm trà hay đồ uống nào do anh ta đưa tới hết.
Lúc ban đầu, Vương Trung Đạt có vẻ thành thật, tán gẫu với cô một ít vấn đề về công việc, nhưng càng về sau, anh ta lại càng hỏi đến những v
Anh thấy sau khi Vương Trung Đạt nhận điện thoại liền bắt đầu sửa sang lại tóc tai và quần áo của mình, có lẽ người kia đã sắp xuất hiện.
Quả nhiên, năm phút sau, cửa thuỷ tinh của quán mở ra.
Cô gái vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong quán liền không hẹn mà gặp cùng hướng về phía cửa, rồi sau đó có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, trong chốc lát tạo nên bầu không khí mơ màng tĩnh lặng hiếm có, giống như giữa bầu trời nóng rực ba mươi chín độ bị người ta hắt một thùng nước đá vậy, cả người cảm thấy thư thái và mát lạnh, sảng khoái đến tận cùng.
Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm, mái tóc đen tuyền, thẳng tắp xõa xuống bờ vai, không như các nữ sinh trung học thích ăn diện bây giờ, cô chỉ để lộ ra vầng trán đầy đặn và cái cổ cao cùng làn da tuyết trắng và đôi mắt trong như nước, càng nhìn càng thấy đẹp. Sống mũi cô cao thẳng, có vài nét kiêu ngạo trời sinh, còn có hai cánh môi tuyệt đẹp với những đường cong rõ ràng. Khuôn mặt cô sáng sủa, không hề trang điểm nên vô cùng tự nhiên. Một chiếc váy chiffon trắng nháy mắt đã khiến cho sự nóng cháy của mùa hè trở nên nhẹ nhàng và khoan khoái hơn, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp khiến người ta luyến tiếc phải dời tầm mắt của mình.
Một mỹ nữ với vẻ đẹp tự nhiên, cũng là một mỹ nữ với vẻ đẹp băng giá, bởi vì toàn thân cô gần như tỏa ra bốn chữ duy nhất: “Đừng lại gần tôi!”
Mỗi khi cô nhếch môi, không chút tiếng động lan tỏa sự cấm kị này, cánh đàn ông xung quanh lại càng rục rịch hơn, cũng càng do dự hơn. Cô gái ấy, đẹp đến mức khiến người ta phải bốc cháy, nhưng vẻ mặt lạnh lùng băng giá như sương kia lại khiến cho ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong tâm phút chốc đông lạnh.
Thẩm Luật mân mê chén cà phê trong tay, song đôi mắt anh vẫn luôn dừng trên đôi chân thon dài xinh đẹp của cô… thật sự là mê người, dài như vậy, đẹp như vậy, thoạt nhìn gợi cảm không thể chịu nổi, không biết được một đôi chân như vậy ôm lấy eo sẽ là cảm giác kích thích như thế nào đây?
Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà lửa dục từ dưới thân anh đã nổi lên bừng bừng phấn chấn, khiến làn khí mát lạnh quẩn quanh nãy giờ nhanh chóng mất đi công hiệu.
Người con gái ban nãy vẫn còn trong suy nghĩ của anh giờ lại đột nhiên bước ra với phong thái khêu gợi tuyệt vời như thế, làm sao anh có thể không nghĩ vẩn vơ được đây?
Hạ Thấm Đồng đứng ở lối vào, thấy nhân viên phục vụ chỉ biết đứng ngốc ở nơi đó nhìn chằm chằm mình, cô âm thầm thở dài, bởi vì tình huống này xuất hiện quá thường xuyên nên cô không thích ăn mặc quá xinh đẹp ra ngoài, chẳng qua hôm nay không thể tránh khỏi vì cô có việc cần phải thực hiện bây giờ.
Không trông cậy được gì vào nhân viên phục vụ, cô đảo mắt một chút quanh quán, nhanh chóng tìm được người hẹn gặp, đi về phía anh ta.
Khi Hạ Thấm Đồng dừng lại trước mặt, Vương Trung Đạt dường như mới tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy bàn một cái, chật vật đứng dậy kéo ghế cho cô, chào hỏi thân thiết: “Cô Hạ.”
Cô nói lời cảm tạ rồi ngồi xuống, trực tiếp tiến vào chủ đề. “Quản lí Vương, khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu công việc?”
“Không vội, không vội, cô Hạ uống tách cà phê trước đi đã.” Anh ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, vẻ mặt đắc ý vô cùng! Có thể không đắc ý sao? Giờ khắc này, không cần nhìn anh ta cũng biết, mọi đàn ông trong tiệm này đang hâm mộ mình đến chết đi được.
“Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí.” Hôm nay cô vất vả lắm mới bỏ ra được năm tiếng đồng hồ, không muốn lãng phí nó để làm những chuyện vô nghĩa như vậy.
Người đẹp thì có quyền tùy hứng, huống chi người đẹp này còn là người anh ta đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể hẹn gặp được, Vương Trung Đạt không hề để ý đến sự vô lễ của cô. “Chúng ta trực tiếp đi thôi.”
Hai người đứng dậy, đi khỏi tầm mắt mọi người. Theo ngay sau bọn họ chính là Thẩm Luật với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Anh không nghĩ tới, cô gái như Hạ Thấm Đồng lại có thể nguyện ý làm bên thứ ba, cùng Vương Trung Đạt đến khách sạn để thuê phòng.
Sau khi dùng mỹ nam kế hạ gục nhân viên tiếp tân của khách sạn, anh nhanh chóng có được tin tức mình cần. Thẩm Luật đứng trước cửa phòng 2715, đã 20 phút trôi qua rồi. 20 phút, có lẽ chuyện gì cần làm thì cũng đã làm xong! Dựa theo lẽ thường, lúc này anh nên sớm thông báo cho người ủy quyền tới đây bắt gian mới đúng, như vậy anh mới có thể thuận lợi hoàn thành công việc, thành công rút lui, thế nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại cứ chần chờ không rút điện thoại ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thấm Đồng, anh thừa nhận mình có thiện cảm với cô, ban đầu chỉ là sự thưởng thức với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, nhưng sau một hồi khâu khâu vá vá, cảm tình của anh đối với người con gái này liền trở thành vừa yêu vừa hận. Anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào độc ác như thế, xử lí miệng vết thương của người ta đến mức máu chảy đầm đìa mà một cái chớp mắt cũng không có. Về sau, khi biết rõ tính chất công việc của cô, anh càng kinh ngạc hơn, cô quả nhiên không phải một người phụ nữ tầm thường. Nhưng hôm nay, khi lần thứ hai nhìn thấy Hạ Thấm Đồng phong tình vạn chủng đi vào quán cà phê, anh đã động…không chỉ thân mình, mà còn động tâm!
Cô đứng ở đó, bỏ lại mùa hè nóng bức phía sau lưng, ánh mặt trời chói chang tỏa sáng trên cao nhưng đôi mắt cô vẫn trong xanh như nước hồ thu, giống như những dòng nước tan chảy từ những núi băng vạn năm lạnh giá vậy, chậm rãi chảy qua tim anh, từng chút từng chút khiến toàn bộ cơ thể co rút đến từng lỗ chân lông một.
Thế mà+, cô lại là loại phụ nữ như thế, chấp nhận làm tình nhân của người anh đang bí mật điều tra, phát hiện này khiến Thẩm Luật vô cùng giận dữ! Người con gái cao ngạo ấy đáng lý ra không có khả năng chịu nhận địa vị thiệt thòi như vậy, song cô lại làm. Trong nháy mắt, hai chữ “thưởng thức” trong lòng Thẩm Luật dần lụi tàn.
Sự thất vọng này khiến Thẩm Luật lần đầu tiên vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình, lấy ra một thanh sắt nhỏ, nhẹ nhàng chuyển động linh hoạt vài cái, cửa phòng liền “cạch” một tiếng, bật mở.
Ngàn tưởng vạn nghĩ, song anh không thể nào dự đoán được, cảnh tượng khi mình vừa mở cửa ra lại trở thành như vậy.
Hạ Thấm Đồng xinh đẹp như một toà núi băng, dùng một cú quật hoàn mỹ qua vai khiến Vương Trung Đạt anh tuấn cao lớn ngã lăn xuống đất, sau đó tiếp tục đánh đấm anh ta túi bụi, Thẩm Luật chỉ ngẩn người có mấy giây, Vương Trung Đạt đã bị đánh thành đầu heo rồi, vẻ mặt trông như bảng pha màu, ngay cả ngũ quan cũng không còn nhìn được rõ ràng nữa.
“Dừng, dừng tay, van cầu ngươi! A….” Vương Trung Đạt né tránh không kịp, nằm xụi lơ trên đất, bị đánh cho thê thảm vô cùng.
Nếu không ngăn lại, khả năng có tai nạn chết người, Thẩm Luật vội vàng đi qua, giữ chặt lấy giai nhân đang nổi giận trong lòng: “Hạ Thấm Đồng, dừng tay đi.”
“Cút ngay!” Cô đẩy anh ra, nhấc chân đá thêm một cú vào người Vương Trung Đạt khiến anh ta đau đớn rên lên.
“Đánh người bị thương hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy.” Anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu quát lên với Vương Trung Đạt. “Còn không mau đi?”
Vương Trung Đạt thật vất vả mới bò ra xa được, miễn cưỡng lảo đảo đứng lên, lung lay như sắp đổ chạy ra ngoài cửa, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, quay đầu lại nói: “Hạ Thấm Đồng, cô cứ chờ….chờ đấy, tôi nhất định sẽ kiện cô ra tòa!”
“Mày muốn chết?” Hạ Thấm Đồng giãy dụa, cựa quậy muốn tiến lên nhưng lại bị Thẩm Luật kiên trì giữ chặt.
“Vương Trung Đạt, nếu anh muốn kiện thì xin cứ tự nhiên, chẳng qua nếu anh không đi, chỉ sợ sẽ không xong đâu đấy.” Lời này quả nhiên rất có uy lực, người đàn ông kia nghe thế vội vàng chạy mất.
“Anh còn định ôm bao lâu nữa?” Hạ Thấm Đồng nhìn đôi tay anh đang nắm chặt lấy eo mình, lạnh lùng mở miệng.
Thẩm Luật không kịp thích ứng trong chốc lát. Một khắc trước vẫn còn giận dữ như lửa đốt, một khắc sau đã lại trở thành tòa núi băng vạn năm không tan, hai thái cực khác nhau hoàn toàn lại dung hợp được trên cơ thể cô hoàn mỹ đến vậy, rốt cuộc, cô gái này còn có bao nhiêu vẻ mặt và sự quyến rũ nữa đây?
Anh nở nụ cười, ánh mắt như phóng điện. “Cứ ôm mãi như vậy, được không?”
Thật là bị anh ta làm cho tức chết mà! Hạ Thấm Đồng trừng mắt, liếc anh một cái, vươn tay đẩy mạnh Thẩm Luật ra, mà anh cũng thuận theo buông lỏng tay mình. Cô cầm lấy túi xách đặt trên ghế sô pha, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
“Hai người vì sao lại đánh nhau?” Trên thực tế, anh muốn hỏi vì sao cô lại đánh người mới đúng.
Cô kỳ quái liếc anh một cái, “Tôi còn chưa có hỏi anh, vì sao lại ở chỗ này đâu đấy?” Hạ Thấm Đồng đương nhiên hiểu rõ, nếu vừa rồi không phải anh lao tới giữ chặt cô, chỉ sợ cô thật sự đánh người bị thương thật, hậu quả của việc e là cô không sao thừa nhận được. Ở phương diện nào đó mà nói, cô đáng lý phải nói lời cảm ơn anh, chẳng qua anh đột ngột xuất hiện ở chỗ này không khỏi quá trùng hợp đi! Hơn nữa, trọng điểm là, anh vào bằng cách nào chứ?
“Vương Trung Đạt là chồng của người ủy thác tôi.”
Anh chỉ nói một câu, cô liền hiểu ngay ra vấn đề! Xem ra em họ oán giận không sai, người đàn ông này chỉ thích mấy vụ bắt gian mà thôi, chẳng trách lần trước xem diễn nhập tâm đến mức bị đánh trúng đầu, đáng đời! Khoan đã, đợi một chút, bắt gian?!
“Anh nghĩ rằng tôi và kẻ kia tới nơi này là để vụng trộm….” vế đằng sau kia, cô thật sự nói không nên lời.
“Chẳng lẽ không đúng?” Mặc dù khi tiến vào, Thẩm Luật phát hiện tình huống phát sinh khác với những gì mình nghĩ, anh cũng hiểu mọi chuyện không giống như mình đã tính toán, nhưng đột nhiên lại muốn trêu chọc cô, bởi vì anh cảm thấy bộ dáng tức giận của Hạ Thấm Đồng đẹp đến lạ kỳ, như lửa thiêu băng vậy, mâu thuẫn mà mỹ lệ.
“Đương nhiên không phải.” Nhìn vẻ lưu manh của anh, cô không thoải mái đáp lời, quả nhiên ấn tượng đầu tiên về anh ta không có sai, cô không thích anh chàng Thẩm Luật này, cực kì không thích.
“Không phải? Một nam một nữ một mình đến khách sạn thuê phòng…… Cô cảm thấy là tình huống gì mới đúng?”
“Vì sao tôi phải nói cho anh?” Cô bướng bỉnh nhướn mày.
Đầu óc của anh nhất định là lần trước bị đánh đến hỏng hóc rồi, nếu không làm sao có thể thấy bộ dáng cao ngạo của cô trông rất xinh đẹp được chứ?! Còn xinh đẹp đến mức làm anh chỉ muốn được hôn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp kia một phát mà thôi!
“Vương Trung Đạt là một cao thủ tình trường, người phụ nữ được anh ta để ý tới rất ít khi không chiếm được làm của mình.” Qua mấy ngày điều tra, anh phát hiện tình sử của người đàn ông kia quả thực là phong phú, làm người ta bội phục vô cùng.
“Quá rõ ràng, anh với anh ta là cùng một loại người.” Vẻ ngoài của anh tai họa như vậy, lại còn dịu dàng, mặc kệ anh có muốn hay không, nhất định có vô số người phụ nữ như tre già măng mọc tranh nhau chiếm đoạt, hy vọng được trở thành người con gái cuối cùng trong cổ tích được ở bên anh chàng lãng tử này. Đáng tiếc, cổ tích dù sao cũng chỉ là cổ tích mà thôi.
“Làm sao có thể?” Anh nở nụ cười hết sức xán lạn. “Ít nhất tôi không hề mang cô đến đây thuê phòng.”
“Cái gì mà thuê phòng chứ, nếu không phải vì công việc, ai thèm để ý đến anh ta?” Người đàn ông này sao nói chuyện khó nghe quá vậy.
“Công việc?” Lần này anh có chút giật mình, “Em không phải là nhân viên trang điểm sao? Thế nào lại có quan hệ công việc với anh ta được?”
“Làm model.” Lúc trước vô tình gặp gỡ Vương Trung Đạt, người đàn ông đó liền kiên trì thuyết phục cô tham gia buổi chụp hình quảng cáo cho tạp chí của mình. Chẳng qua, không phải quảng cáo nào cô cũng nhận, dù sao, đầu năm nay mười tên con trai thì hết chín người là kẻ háo sắc rồi. Cô lén kiểm tra qua tư liệu, biết được Vương Trung Đạt thật sự là biên tập của một tờ tạp chí, ở trong nghề cũng coi như có chút danh tiếng, hơn nữa anh ta lại nhiều lần tỏ ý mời, tiền lương cũng khá hậu hĩnh, thế nên Hạ Thấm Đồng mới động lòng.
Nhưng mà ai biết được, lần đầu tiên chụp hình, anh ta lại đưa cô tới đây, nói là chờ nhiếp ảnh gia và các nhân viên khác đến, mặc dù cô có chút hoài nghi nhưng vẫn tin tưởng theo vào, song cô vẫn cẩn thận, không hề uống một ngụm trà hay đồ uống nào do anh ta đưa tới hết.
Lúc ban đầu, Vương Trung Đạt có vẻ thành thật, tán gẫu với cô một ít vấn đề về công việc, nhưng càng về sau, anh ta lại càng hỏi đến những v
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
356/3104