Tiểu thuyết Yêu Phải Người Tình Một Đêm-full
Lượt xem : |
br />
"Việc này thì có gì phải xin lỗi, sau này vẫn còn cơ hội mà, có phải không?" Ông Lương không để ý, ngược lại còn an ủi cô.
Cô vui vẻ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn tài xế dò hỏi: "Tài xế Trần, có thể phiền anh nhân tiện đưa cha tôi về không?"
"Đương nhiên." Tài xế gật đầu.
"Cám ơn." Cô hướng anh nói lời cám ơn. "Ba, chúng ta lên xe đi."
Vì vậy, tài xế liền lái xe đưa ông Lương về nhà trước rồi mới đưa cô về nhà.
Về đến nhà, ngoài ý muốn thấy trong phòng là sự tĩnh lặng.
Anh còn chưa về sao?
Bật đèn, Lương Kỳ Gia dạo quanh phòng một vòng, quả nhiên không thấy người. Có lẽ anh vẫn đang bận việc nên mới gọi tài xế tới đón cô?
Thật tốt quá! Cô thở ra một hơi, thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất.
Cô biết mình có chút bất an, cũng không dám nói với anh, sợ anh sẽ không để ý tới cô nữa. Từ khi ở chung đều là anh chủ động, mà cô thì quá bị động, nếu như anh thực sự tức giận, không nghe lời cô nói, cô thật sự không biết phải làm thế nào để đến bên anh, trấn an những bất an của anh.
May mắn là không có việc gì xảy ra, anh chỉ là bận việc mà thôi.
Đem đồ đạc trong phòng sắp xếp gọn gàng, cô đi tắm rồi trở lại phòng khách xem ti vi, vừa xem vừa đợi anh.
HBO có một bộ phim khá hay, cô xem đến mê mẩn, tận đến khi hết phim mới nhận ra đã hơn 11h, mà Trạm Diệc Kì vẫn chưa về, thậm chí một cú điện thoại cũng không có.
Sao có thể như vậy được? Liệu có chuyện gì xảy ra hay không?
Không kìm được tâm trạng lo lắng, cô lập tức cầm lấy điện thoại bàn gọi cho anh.
Điện thoại vang khá lâu, đến mức trái tim cô cũng nhảy lên theo mới có người nhận.
"A lô?"
Là giọng của anh. Cảm ơn trời đất.
"Anh đang ở đâu? Vẫn đang làm việc ở công ty sao?" Cô hỏi.
"Đang ở quán bar cùng bạn."
Lương Kỳ Gia lặng người. Cô còn tưởng anh bận việc...
"Cùng đồng nhiệp hay là sếp của em?" Cô không nhịn được hỏi.
"Quý Thành Hạo"
Hóa ra là cùng sếp của cô, mấy huynh đệ bọn họ... Như vậy là không phải vì công việc mà là tiêu khiển rồi.
"Có việc sao?" Giọng anh có chút lãnh đạm.
"Không có gì, chỉ là chờ mãi không thấy anh về nên mới gọi điện hỏi một chút."
"Anh cúp nhé."
"Vâng." Thanh âm của cô mới phát ra, liền nghe thấy tiếng tút tút truyền đến từ bên kia.
Cô cắn nhẹ môi, đem điện thoại để lại chỗ cũ.
Hóa ra anh thật sự đang giận, bởi vì trước đây khi anh cùng với sếp cô ra ngoài đều nói với cô một tiếng, thậm chí còn hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng đêm nay anh lại không buồn hỏi.
Làm sao đây? Mặc dù anh nghe điện thoại, trả lời câu hỏi của cô nhưng có cảm giác không giống như trước kia.
Anh rất tức giận sao? Giận bao lâu đây? Giận đến mức không thèm để ý tới cô nữa sao? Nếu như anh thực sự không thèm để ý đến cô thì cô nên làm gì bây giờ?
Mũi hơi cay, mắt mờ đi, nước mắt không báo trước rơi xuống khiến cô giật mình.
Trước đây khi cùng Tiểu Tuệ nói chuyện phiếm, nói tới việc bị dì khi dễ mà vẫn sống, Tiểu Tuệ đều nói với cô rằng: "Cậu quá kiên cường."
Cô cũng hiểu mình rất kiên cường, ngay cả khi phát sinh tình một đêm, chưa lập gia đình đã mang thai, cô cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt, bình tĩnh chấp nhận sự thật, rất kiên cường. Nhưng vì sao giờ cô lại khóc?
Anh cũng không hẳn là đang tức giận, cũng không chắc là tức đến mức sau này không thèm để ý đến cô nữa, tất cả chỉ là suy diễn của cô, vậy thì cô khóc vì cái gì cơ chứ?
Cố gắng lau đi những giọt nước mắt còn lại trên khuôn mặt, cô giận mình không thể khống chế cảm xúc, lại càng giận mình chỉ mới nghĩ đến việc anh có thể không để ý đến mình đã rơi nước mắt.
Chỉ là nghĩ thôi mà. Rốt cuộc là cô làm sao chứ?
Rất đau đớn. Chỉ nghĩ thôi mà cũng có thể đau đớn như vậy sao? Vì sao chỉ vì một chuyện nhỏ đến vậy mà khóc không ngừng? Chẳng lẽ đây là chứng u sầu tiền sản ư? Nhưng trước đây cô cũng đâu có cảm giác này, chỉ đến giờ phút này, khi nghĩ đến anh có thể không để ý đến mình mà nước mắt như chiếc vòi nước bị hỏng van, tuôn không ngừng.
"Đáng ghét, không khóc nữa!" Cô tự nhủ nhưng căn bản là vô dụng.
Không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cô bực bội tắt ti vi, xoay người bước về phòng ngủ.
Cô tự nhủ rằng chỉ cần ngủ thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần không nghĩ thì nước mắt cũng sẽ không chảy ra, quan trọng nhất là, có lẽ khi cô tỉnh ngủ, tất thảy đều trở về như cũ, mưa tạnh trời quang, sóng êm biển lặng. Anh sẽ không giận nữa, lại càng sẽ không để ý đến cô.
Đúng vậy, chỉ cần tỉnh ngủ thì sẽ không có việc gì.
Nhất định sẽ không có việc gì.
Nhất định.
Chương 8
Sáng hôm sau tỉnh lại không thấy anh bên cạnh, bên gối cũng không dấu người nằm. Tối qua, anh không về nhà sao?
Lương Kỳ Gia cẩn thận bước xuống giường, tuy rằng bụng cô so với những thai phụ cùng tháng thì nhỏ hơn nhiều nhưng dẫu sao cũng đã gần 8 tháng. Vì thế dù là nằm hay xuống giường đều phải cẩn thận, từ từ.
Cô ra khỏi phòng. Trong phòng yên tĩnh đến mức không cảm thấy hơi người.
Anh thực sự không về nhà?
Cô đến gần tủ giày, ngạc nhiên khi thấy giày, chìa khóa xe và nhà của Trạm Diệc Kì.
Anh có trở về. Vậy sao không thấy người đâu? Hay là đang ở trong phòng tắm.
Cô nghi ngờ quay trở lại phòng, đi đến phòng tắm dò xét. Cửa phòng tắm khép hờ, bên trong cũng không có bất kì tiếng động gì. Cô bước tới đẩy cửa, quả nhiên không có người bên trong.
Không ở đây. Hay là đang ở phòng khác nhỉ?
Cô lại đi tới hai gian phòng dành cho khách xem xét. Quả nhiên thấy anh đang ngủ say trong phòng mà trước đây cô từng ở.
Anh sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên mới tới đây ngủ sao? khóe miệng vì sự quan tâm của anh mà khẽ cong lên, cô nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại, quyết định để anh ngủ tiếp đến khi tự tỉnh dậy.
Bây giờ là 7h30, bình thường ngày nghỉ nếu không cần tăng ca, anh sẽ dẫn cô ra ngoài đi dạo xung quanh một lát. Nhưng giờ anh đang ngủ, cô nên làm gì đây?
Cô vào toilet rửa mặt, chải đầu rồi lại vào bếp làm bữa sáng.
Mở tủ lạnh tìm một lúc mới thấy nguyên liệu nấu ăn, cô đột nhiên ý thức được bản thân chuyển đến đây hơn một tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô xuống bếp nấu ăn, càng không nói là nấu cho anh.
Anh đúng là làm hư cô mà, còn cô vì sao trước đây cũng không ý thức được điều này, chỉ cảm thấy anh thích thì để mặc anh làm. Ai bảo anh cứng rắn uy hiếp, buộc cô đến đây chứ?
Câu "Có phúc mà không biết phúc" chắc là để chỉ tình trạng cô bây giờ? May mắn, cô đã hiểu, không để đến lúc mất đi cái phúc này rồi mới biết quý trọng.
Nấu một nồi cháo, cô mới ăn xong, đang định đi rửa bát thì thấy Trạm Diệc Kì bước ra.
"Chào buổi sáng." cô mỉm cười nói với anh.
Anh nhìn cô một cái, lạnh nhạt "Ừ" một tiếng khiến cho cô ngạc nhiên đến ngẩn ra một lúc.
"Em nấu cháo, anh có muốn ăn không?" Cô trừng mắt nhìn hỏi.
Anh lắc đầu, lại xoay người đi vào phòng ngủ.
Cô lại trừng mắt nhìn, nghĩ anh chắc vẫn chưa tỉnh hẳn hoặc tối qua ngủ không được ngon nên mới có phản ứng như vậy. Cô rửa bát rồi lau nhà bếp sau đó mới xoa xoa tay trở về phòng.
Vào trong phòng cô lại ngây người. Bởi vì Trạm Diệc Kì đã thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
"Anh muốn ra ngoài sao?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Ừ."
"Đến công ty tăng ca?"
"Ừ."
"Công việc nhiều vậy sao? Hôm qua đã về trễ như thế, hôm nay sớm như vậy lại muốn đi tăng ca?" Cô quan tâm hỏi. "Anh chờ một lát, em đi thay quần áo."
Bình thường anh tăng ca đều mang cô theo, nói là sợ cô ở nhà nhàm chán hoặc là đói chết. Dù sao thì trong văn phòng của anh cũng có một gian phòng nghỉ, cô muốn ngủ lúc nào cũng được. Cô không phản đối được, sau vài lần thì thành thói quen.
"Không cần đâu, anh đi một mình."
Anh nói xong liền bước ra khỏi phòng, bỏ lại một mình cô sững sờ đứng ngẩn ra một lúc lâu, chờ cô tỉnh lại chạy ra phòng khách thì anh đã sớm đi mất rồi.
Tại sao lại như vậy?
Lương Kỳ Gia ngây người, nhớ tới việc tối qua. Hóa ra anh không phải làm việc, anh đang tức giận, anh không thèm để ý đến cô nữa.
Nước mắt chảy lại chảy ra không ngừng.
"Hu... hu ... hu..." Cô tủi thân, không kìm được khóc lớn, thật đau lòng, rất đau lòng.
"Hu... hu..."
"Kỳ Gia? Kỳ Gia."
Là ai đang gọi cô? Không cần gọi cô nữa, cô đang rất đau lòng, rất rất đau lòng. "Hức… hức..."
"Kỳ Gia? Em yêu, tỉnh lại đi, chỉ là mơ thôi."
Cô cũng hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ... Cô đang nằm mơ sao?
Lương Kỳ Gia cố gắng mở mắt, cảm giác trước mặt là một mảnh sương mù.
Đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, trong phòng hơi tối, mà Trạm Diệc Kì đang ở trong bóng tối ngay trước mắt. Trời hình như còn chưa sáng.
"Em tỉnh rồi à?" Anh dịu dàng hỏi.
Khi cô muốn ngồi dậy, anh đã nhanh nhẹn đỡ cô, giúp cô hơi dựa vào đầu giường.
"Vừa rồi em mơ thấy cái gì? Sao lại khóc?" Trạm Diệc Kì nhẹ nhàng hỏi, giúp cô vén mấy sợi tóc mai bị ướt bởi nước mắt ra sau tai, lại thay cô lau đi nước mắt trên mặt, động tác thật nhẹ nhàng, như thể sợ làm đau cô.
Anh không phải là không để ý đến cô nữa, tất cả chỉ là mơ, thật là tốt quá, thật tốt quá.
Lương Kỳ Gia nhìn chăm chú vào anh, trong lòng vui sướng mà khóc, nước mắt lại chảy ra.
Thấy nước mắt cô vẫn rơi không ngừng, Trạm Diệc Kì vừa đau lòng vừa bất lực, không biết làm thế nào chỉ nhíu mày, cô nước mắt thay cô, lại ôn nhu hỏi: "Sao vậy? Nói cho anh biết có chuyện gì? Đừng khóc."
"Em yêu anh." Một cỗ xúc động không thể kìm chế khiến cô thốt ra với anh.
Anh nghe xong vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nhưng so với cảm xúc vui sướng này của mình, anh càng để tâm đến cảm xúc của cô hơn.
"Anh cũng yêu em." Anh thâm tình nói với cô, nghiêng người hôn cô thật dịu dàng, mới nhẹ nhàng hỏi: "Nói cho anh biết có chuyện gì vậy, em vừa mơ thấy cái gì mà khóc thương tâm như thế?"
Cũng đã sống chung hơn 1 tháng rồi, Lương Kỳ Gia hiểu rõ anh nhất định sẽ truy cứu đến khi có được kết quả mới thôi, cho nên cũng không muốn giấu giếm.
"Em mơ thấy anh tức giận, không quan tâm tới em nữa."
Trạm Diệc Kì ngẩn người, nằm mơ cũng không nghĩ đến đáp án này.
"Sao anh lại phải tức giận?" Anh hỏi cô.
"Tối hôm qua em đi ăn cơm cùng ba nhưng lại không gọi anh, anh giận đúng không?" Cô nhìn anh chăm chú, nhỏ giọng hỏi.
"Về phần tức giận thì không có, nhưng có chút thất vọng thì là thật." Anh khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, thành thật thừa nhận.
"Xin lỗi." Cô nói lời xin lỗi với anh. "Là em không quan tâm đến suy nghĩ của anh, chờ em nghĩ đến rồi thì lại đúng lúc anh đang họp, hơn nữa anh nói buổi tối có việc, em nghĩ sau này cơ hội sẽ còn nhiều nên không gọi lại cho anh nữa. Em có nói chuyện của anh với ba, ông rất muốn gặp anh, tối hôm qua em vốn định nhân lúc anh tới đón em để giới thiệu hai người với nhau, nhưng người tới đón tối qua lại là lái xe Trần. Không phải em không muốn mời anh đến nhà em, giới thiệu anh cho người nhà em, mà là gia đình em có chút đặc biệt..."
"Anh biết vợ hiện tại của ba em không phải mẹ ruột của em." Trạm Diệc Kì cắt ngang lời cô nói.
Lương Kỳ Gia ngẩn người. "Anh biết?"
"Ừ. Anh còn biết bà ấy đối với em không được tốt, em trai của em cũng vậy, ở trong nhà người đối xử tốt với em chỉ có ba em, nhưng thời gian ông ở nhà cũng không nhiều, có đôi khi phải đi công tác ở ngoài tới vài ngày."
Cô hoàn toàn không biết phải nói cái gì, không nghĩ đến anh lại có thể biết tất cả.
"Có biết anh vì sao vẫn muốn đưa em về nhà giới thiệu với ba mẹ không?" Trạm Diệc Kì dùng bàn tay ấm áp, có vài vết chai nâng mặt cô lên.
"Bởi vì họ vẫn rất muốn, rất rất muốn có 1 cô con gái, muốn đến 30 năm nay rồi, cho nên sau này họ sẽ không chỉ đối xử với em như vợ anh, mà còn yêu thương em như con gái vậy, hiểu không?"
Nước mắt đã ngừng rơi giờ lại bất tri bất giác ngập tràn trong mắt cô, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh khẽ nghiêm mặt rồi lại giãn ra: "Không phải vì muốn em khóc nên mới nói chuyện này cho em đâu nhé." Anh cau mày nói, nhẹ nhàng an ủi nước mắt của cô.
"Vì sao lại đối tốt với em đến thế?"
"Em nghĩ là vì sao?" Anh dịu dàng nhìn cô, không đáp mà hỏi ngược lại.
"Bơi vì anh thích em? Bởi vì anh yêu em?"
"Không phải là chỉ vì cục cưng trong bụng em nữa sao?" Anh khẽ trê
Cô vui vẻ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn tài xế dò hỏi: "Tài xế Trần, có thể phiền anh nhân tiện đưa cha tôi về không?"
"Đương nhiên." Tài xế gật đầu.
"Cám ơn." Cô hướng anh nói lời cám ơn. "Ba, chúng ta lên xe đi."
Vì vậy, tài xế liền lái xe đưa ông Lương về nhà trước rồi mới đưa cô về nhà.
Về đến nhà, ngoài ý muốn thấy trong phòng là sự tĩnh lặng.
Anh còn chưa về sao?
Bật đèn, Lương Kỳ Gia dạo quanh phòng một vòng, quả nhiên không thấy người. Có lẽ anh vẫn đang bận việc nên mới gọi tài xế tới đón cô?
Thật tốt quá! Cô thở ra một hơi, thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất.
Cô biết mình có chút bất an, cũng không dám nói với anh, sợ anh sẽ không để ý tới cô nữa. Từ khi ở chung đều là anh chủ động, mà cô thì quá bị động, nếu như anh thực sự tức giận, không nghe lời cô nói, cô thật sự không biết phải làm thế nào để đến bên anh, trấn an những bất an của anh.
May mắn là không có việc gì xảy ra, anh chỉ là bận việc mà thôi.
Đem đồ đạc trong phòng sắp xếp gọn gàng, cô đi tắm rồi trở lại phòng khách xem ti vi, vừa xem vừa đợi anh.
HBO có một bộ phim khá hay, cô xem đến mê mẩn, tận đến khi hết phim mới nhận ra đã hơn 11h, mà Trạm Diệc Kì vẫn chưa về, thậm chí một cú điện thoại cũng không có.
Sao có thể như vậy được? Liệu có chuyện gì xảy ra hay không?
Không kìm được tâm trạng lo lắng, cô lập tức cầm lấy điện thoại bàn gọi cho anh.
Điện thoại vang khá lâu, đến mức trái tim cô cũng nhảy lên theo mới có người nhận.
"A lô?"
Là giọng của anh. Cảm ơn trời đất.
"Anh đang ở đâu? Vẫn đang làm việc ở công ty sao?" Cô hỏi.
"Đang ở quán bar cùng bạn."
Lương Kỳ Gia lặng người. Cô còn tưởng anh bận việc...
"Cùng đồng nhiệp hay là sếp của em?" Cô không nhịn được hỏi.
"Quý Thành Hạo"
Hóa ra là cùng sếp của cô, mấy huynh đệ bọn họ... Như vậy là không phải vì công việc mà là tiêu khiển rồi.
"Có việc sao?" Giọng anh có chút lãnh đạm.
"Không có gì, chỉ là chờ mãi không thấy anh về nên mới gọi điện hỏi một chút."
"Anh cúp nhé."
"Vâng." Thanh âm của cô mới phát ra, liền nghe thấy tiếng tút tút truyền đến từ bên kia.
Cô cắn nhẹ môi, đem điện thoại để lại chỗ cũ.
Hóa ra anh thật sự đang giận, bởi vì trước đây khi anh cùng với sếp cô ra ngoài đều nói với cô một tiếng, thậm chí còn hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng đêm nay anh lại không buồn hỏi.
Làm sao đây? Mặc dù anh nghe điện thoại, trả lời câu hỏi của cô nhưng có cảm giác không giống như trước kia.
Anh rất tức giận sao? Giận bao lâu đây? Giận đến mức không thèm để ý tới cô nữa sao? Nếu như anh thực sự không thèm để ý đến cô thì cô nên làm gì bây giờ?
Mũi hơi cay, mắt mờ đi, nước mắt không báo trước rơi xuống khiến cô giật mình.
Trước đây khi cùng Tiểu Tuệ nói chuyện phiếm, nói tới việc bị dì khi dễ mà vẫn sống, Tiểu Tuệ đều nói với cô rằng: "Cậu quá kiên cường."
Cô cũng hiểu mình rất kiên cường, ngay cả khi phát sinh tình một đêm, chưa lập gia đình đã mang thai, cô cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt, bình tĩnh chấp nhận sự thật, rất kiên cường. Nhưng vì sao giờ cô lại khóc?
Anh cũng không hẳn là đang tức giận, cũng không chắc là tức đến mức sau này không thèm để ý đến cô nữa, tất cả chỉ là suy diễn của cô, vậy thì cô khóc vì cái gì cơ chứ?
Cố gắng lau đi những giọt nước mắt còn lại trên khuôn mặt, cô giận mình không thể khống chế cảm xúc, lại càng giận mình chỉ mới nghĩ đến việc anh có thể không để ý đến mình đã rơi nước mắt.
Chỉ là nghĩ thôi mà. Rốt cuộc là cô làm sao chứ?
Rất đau đớn. Chỉ nghĩ thôi mà cũng có thể đau đớn như vậy sao? Vì sao chỉ vì một chuyện nhỏ đến vậy mà khóc không ngừng? Chẳng lẽ đây là chứng u sầu tiền sản ư? Nhưng trước đây cô cũng đâu có cảm giác này, chỉ đến giờ phút này, khi nghĩ đến anh có thể không để ý đến mình mà nước mắt như chiếc vòi nước bị hỏng van, tuôn không ngừng.
"Đáng ghét, không khóc nữa!" Cô tự nhủ nhưng căn bản là vô dụng.
Không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cô bực bội tắt ti vi, xoay người bước về phòng ngủ.
Cô tự nhủ rằng chỉ cần ngủ thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần không nghĩ thì nước mắt cũng sẽ không chảy ra, quan trọng nhất là, có lẽ khi cô tỉnh ngủ, tất thảy đều trở về như cũ, mưa tạnh trời quang, sóng êm biển lặng. Anh sẽ không giận nữa, lại càng sẽ không để ý đến cô.
Đúng vậy, chỉ cần tỉnh ngủ thì sẽ không có việc gì.
Nhất định sẽ không có việc gì.
Nhất định.
Chương 8
Sáng hôm sau tỉnh lại không thấy anh bên cạnh, bên gối cũng không dấu người nằm. Tối qua, anh không về nhà sao?
Lương Kỳ Gia cẩn thận bước xuống giường, tuy rằng bụng cô so với những thai phụ cùng tháng thì nhỏ hơn nhiều nhưng dẫu sao cũng đã gần 8 tháng. Vì thế dù là nằm hay xuống giường đều phải cẩn thận, từ từ.
Cô ra khỏi phòng. Trong phòng yên tĩnh đến mức không cảm thấy hơi người.
Anh thực sự không về nhà?
Cô đến gần tủ giày, ngạc nhiên khi thấy giày, chìa khóa xe và nhà của Trạm Diệc Kì.
Anh có trở về. Vậy sao không thấy người đâu? Hay là đang ở trong phòng tắm.
Cô nghi ngờ quay trở lại phòng, đi đến phòng tắm dò xét. Cửa phòng tắm khép hờ, bên trong cũng không có bất kì tiếng động gì. Cô bước tới đẩy cửa, quả nhiên không có người bên trong.
Không ở đây. Hay là đang ở phòng khác nhỉ?
Cô lại đi tới hai gian phòng dành cho khách xem xét. Quả nhiên thấy anh đang ngủ say trong phòng mà trước đây cô từng ở.
Anh sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên mới tới đây ngủ sao? khóe miệng vì sự quan tâm của anh mà khẽ cong lên, cô nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại, quyết định để anh ngủ tiếp đến khi tự tỉnh dậy.
Bây giờ là 7h30, bình thường ngày nghỉ nếu không cần tăng ca, anh sẽ dẫn cô ra ngoài đi dạo xung quanh một lát. Nhưng giờ anh đang ngủ, cô nên làm gì đây?
Cô vào toilet rửa mặt, chải đầu rồi lại vào bếp làm bữa sáng.
Mở tủ lạnh tìm một lúc mới thấy nguyên liệu nấu ăn, cô đột nhiên ý thức được bản thân chuyển đến đây hơn một tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô xuống bếp nấu ăn, càng không nói là nấu cho anh.
Anh đúng là làm hư cô mà, còn cô vì sao trước đây cũng không ý thức được điều này, chỉ cảm thấy anh thích thì để mặc anh làm. Ai bảo anh cứng rắn uy hiếp, buộc cô đến đây chứ?
Câu "Có phúc mà không biết phúc" chắc là để chỉ tình trạng cô bây giờ? May mắn, cô đã hiểu, không để đến lúc mất đi cái phúc này rồi mới biết quý trọng.
Nấu một nồi cháo, cô mới ăn xong, đang định đi rửa bát thì thấy Trạm Diệc Kì bước ra.
"Chào buổi sáng." cô mỉm cười nói với anh.
Anh nhìn cô một cái, lạnh nhạt "Ừ" một tiếng khiến cho cô ngạc nhiên đến ngẩn ra một lúc.
"Em nấu cháo, anh có muốn ăn không?" Cô trừng mắt nhìn hỏi.
Anh lắc đầu, lại xoay người đi vào phòng ngủ.
Cô lại trừng mắt nhìn, nghĩ anh chắc vẫn chưa tỉnh hẳn hoặc tối qua ngủ không được ngon nên mới có phản ứng như vậy. Cô rửa bát rồi lau nhà bếp sau đó mới xoa xoa tay trở về phòng.
Vào trong phòng cô lại ngây người. Bởi vì Trạm Diệc Kì đã thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
"Anh muốn ra ngoài sao?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Ừ."
"Đến công ty tăng ca?"
"Ừ."
"Công việc nhiều vậy sao? Hôm qua đã về trễ như thế, hôm nay sớm như vậy lại muốn đi tăng ca?" Cô quan tâm hỏi. "Anh chờ một lát, em đi thay quần áo."
Bình thường anh tăng ca đều mang cô theo, nói là sợ cô ở nhà nhàm chán hoặc là đói chết. Dù sao thì trong văn phòng của anh cũng có một gian phòng nghỉ, cô muốn ngủ lúc nào cũng được. Cô không phản đối được, sau vài lần thì thành thói quen.
"Không cần đâu, anh đi một mình."
Anh nói xong liền bước ra khỏi phòng, bỏ lại một mình cô sững sờ đứng ngẩn ra một lúc lâu, chờ cô tỉnh lại chạy ra phòng khách thì anh đã sớm đi mất rồi.
Tại sao lại như vậy?
Lương Kỳ Gia ngây người, nhớ tới việc tối qua. Hóa ra anh không phải làm việc, anh đang tức giận, anh không thèm để ý đến cô nữa.
Nước mắt chảy lại chảy ra không ngừng.
"Hu... hu ... hu..." Cô tủi thân, không kìm được khóc lớn, thật đau lòng, rất đau lòng.
"Hu... hu..."
"Kỳ Gia? Kỳ Gia."
Là ai đang gọi cô? Không cần gọi cô nữa, cô đang rất đau lòng, rất rất đau lòng. "Hức… hức..."
"Kỳ Gia? Em yêu, tỉnh lại đi, chỉ là mơ thôi."
Cô cũng hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ... Cô đang nằm mơ sao?
Lương Kỳ Gia cố gắng mở mắt, cảm giác trước mặt là một mảnh sương mù.
Đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, trong phòng hơi tối, mà Trạm Diệc Kì đang ở trong bóng tối ngay trước mắt. Trời hình như còn chưa sáng.
"Em tỉnh rồi à?" Anh dịu dàng hỏi.
Khi cô muốn ngồi dậy, anh đã nhanh nhẹn đỡ cô, giúp cô hơi dựa vào đầu giường.
"Vừa rồi em mơ thấy cái gì? Sao lại khóc?" Trạm Diệc Kì nhẹ nhàng hỏi, giúp cô vén mấy sợi tóc mai bị ướt bởi nước mắt ra sau tai, lại thay cô lau đi nước mắt trên mặt, động tác thật nhẹ nhàng, như thể sợ làm đau cô.
Anh không phải là không để ý đến cô nữa, tất cả chỉ là mơ, thật là tốt quá, thật tốt quá.
Lương Kỳ Gia nhìn chăm chú vào anh, trong lòng vui sướng mà khóc, nước mắt lại chảy ra.
Thấy nước mắt cô vẫn rơi không ngừng, Trạm Diệc Kì vừa đau lòng vừa bất lực, không biết làm thế nào chỉ nhíu mày, cô nước mắt thay cô, lại ôn nhu hỏi: "Sao vậy? Nói cho anh biết có chuyện gì? Đừng khóc."
"Em yêu anh." Một cỗ xúc động không thể kìm chế khiến cô thốt ra với anh.
Anh nghe xong vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nhưng so với cảm xúc vui sướng này của mình, anh càng để tâm đến cảm xúc của cô hơn.
"Anh cũng yêu em." Anh thâm tình nói với cô, nghiêng người hôn cô thật dịu dàng, mới nhẹ nhàng hỏi: "Nói cho anh biết có chuyện gì vậy, em vừa mơ thấy cái gì mà khóc thương tâm như thế?"
Cũng đã sống chung hơn 1 tháng rồi, Lương Kỳ Gia hiểu rõ anh nhất định sẽ truy cứu đến khi có được kết quả mới thôi, cho nên cũng không muốn giấu giếm.
"Em mơ thấy anh tức giận, không quan tâm tới em nữa."
Trạm Diệc Kì ngẩn người, nằm mơ cũng không nghĩ đến đáp án này.
"Sao anh lại phải tức giận?" Anh hỏi cô.
"Tối hôm qua em đi ăn cơm cùng ba nhưng lại không gọi anh, anh giận đúng không?" Cô nhìn anh chăm chú, nhỏ giọng hỏi.
"Về phần tức giận thì không có, nhưng có chút thất vọng thì là thật." Anh khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, thành thật thừa nhận.
"Xin lỗi." Cô nói lời xin lỗi với anh. "Là em không quan tâm đến suy nghĩ của anh, chờ em nghĩ đến rồi thì lại đúng lúc anh đang họp, hơn nữa anh nói buổi tối có việc, em nghĩ sau này cơ hội sẽ còn nhiều nên không gọi lại cho anh nữa. Em có nói chuyện của anh với ba, ông rất muốn gặp anh, tối hôm qua em vốn định nhân lúc anh tới đón em để giới thiệu hai người với nhau, nhưng người tới đón tối qua lại là lái xe Trần. Không phải em không muốn mời anh đến nhà em, giới thiệu anh cho người nhà em, mà là gia đình em có chút đặc biệt..."
"Anh biết vợ hiện tại của ba em không phải mẹ ruột của em." Trạm Diệc Kì cắt ngang lời cô nói.
Lương Kỳ Gia ngẩn người. "Anh biết?"
"Ừ. Anh còn biết bà ấy đối với em không được tốt, em trai của em cũng vậy, ở trong nhà người đối xử tốt với em chỉ có ba em, nhưng thời gian ông ở nhà cũng không nhiều, có đôi khi phải đi công tác ở ngoài tới vài ngày."
Cô hoàn toàn không biết phải nói cái gì, không nghĩ đến anh lại có thể biết tất cả.
"Có biết anh vì sao vẫn muốn đưa em về nhà giới thiệu với ba mẹ không?" Trạm Diệc Kì dùng bàn tay ấm áp, có vài vết chai nâng mặt cô lên.
"Bởi vì họ vẫn rất muốn, rất rất muốn có 1 cô con gái, muốn đến 30 năm nay rồi, cho nên sau này họ sẽ không chỉ đối xử với em như vợ anh, mà còn yêu thương em như con gái vậy, hiểu không?"
Nước mắt đã ngừng rơi giờ lại bất tri bất giác ngập tràn trong mắt cô, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh khẽ nghiêm mặt rồi lại giãn ra: "Không phải vì muốn em khóc nên mới nói chuyện này cho em đâu nhé." Anh cau mày nói, nhẹ nhàng an ủi nước mắt của cô.
"Vì sao lại đối tốt với em đến thế?"
"Em nghĩ là vì sao?" Anh dịu dàng nhìn cô, không đáp mà hỏi ngược lại.
"Bơi vì anh thích em? Bởi vì anh yêu em?"
"Không phải là chỉ vì cục cưng trong bụng em nữa sao?" Anh khẽ trê
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
825/1207