Tiểu thuyết Yêu Phải Người Tình Một Đêm-full
Lượt xem : |
ắt dò xét tiến vào, công thành đoạt đất, nhóm lên ngọn lửa cuồng nhiệt ẩn sâu trong nội tâm của cô mà ngay cả cô cũng không hay biết.
Tim đập kịch liệt trong lồng ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập, máu toàn thân như sôi lên, chảy ào ào trong huyết mạch, truyền tới toàn thân, làm cho cô càng ngày càng bị lửa đốt khó nhịn.
Cô vươn tay, chạm phải một mảng da thịt trơn nhẵn, lạnh lạnh man mát như băng, sờ vào có cảm giác thật tốt. Tay cô tiếp tục di chuyển, từ từ đầu ngón tay, lòng bàn tay, cánh tay đến bả vai anh. Thật thoải mái, dán người vào da thịt mát lạnh của anh có cảm giác thật sự rất thoải mái.
"Uh..." Cô không tự chủ khẽ rên lên, chân cũng giơ lên cọ cọ vào đùi anh.
Lần đầu tiên Trạm Diệc Kì có loại cảm giác bị một người phụ nữ bức điên lên. Bởi sự động chạm của cô thực tự nhiên, không có chút nào làm bộ, không có chút ý tứ khiêu khích nào, mà lại tràn ngập loại gợi cảm khiến người ta không thể kháng cự được.
Ngực cô áp vào người của anh, mùi thơm của cô vờn quanh mũi anh, tay cô đặt sau lưng anh, còn có cặp chân ngọc không ngừng ma sát trên đùi anh, nơi mềm mại bí ẩn kia cũng nương theo động tác của cô mà ép anh phát điên.
Anh không chịu được mà đưa tay kéo xuống khăn tắm của cô và bản thân, cùng cô ngã xuống giường, tách ra hai chân của cô, lần nữa duỗi người bao trùm lên người cô.
Hai tròng mắt Lương Kỳ Gia nháy mắt trợn tròn, toát ra một loại biểu cảm giống như nghi hoặc trộn lẫn với khẩn trương cùng sợ hãi.
"Đừng sợ." Anh nhẹ nhàng nói với cô.
Cô lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ anh, lấy giọng điệu kiên quyết nói:" Đến đây đi."
Trạm Diệc Kì ngây ngốc một chút, quả thực có cảm giác dở khóc dở cười, cô nghĩ bọn họ đang làm cái gì cơ chứ?
Đến đây đi ư? Câu nói này giống như thể bọn họ đang đứng trên pháp trường, anh là đao phủ mà cô thì muốn anh cho cô một cái chết thống khoái. Cô hy vọng mau chóng chấm dứt tất cả sao?
Nhìn thấy nét đỏ ửng say lòng người cùng đôi mắt sáng long lanh của cô, dục vọng cấp bách của anh nháy mắt dịu đi một chút, thay vào đó là ánh mắt đầy đam mê nhìn vào thân hình gợi cảm, thứ mà anh muốn thấy là bộ dáng vì dục vọng khó nhịn mà giãy dụa, rên rỉ cầu xin anh của cô gái này.
Anh vươn hai tay nâng khuôn mặt nhỏ bé cô lên, cúi đầu nhiệt tình hôn lên môi cô, liếm cắn, thăm dò trêu chọc cô tới mức cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, lúc này anh mới dời khỏi đôi môi nhỏ bé, đi xuống trêu đùa những bộ phận khác trên người cô, tìm kiếm những điểm mẫn cảm của cô.
Cô khẽ run rẩy khi anh nhẹ nhàng liếm vành tai nhỏ, đưa tay vào hai chân cô dò xét; khi anh đưa đầu ngón tay vào nơi tư mật ẩm ướt mềm mại kia, cả người cô trong nháy mắt chấn động, ôm chặt anh, rồi không kìm được nhắm mắt lại, theo những vuốt ve của anh mà phát ra một tiếng lại một tiếng rên nhẹ mê người.
Đây mới là bộ dáng mà anh muốn thấy.
Anh đột nhiên rút tay ra khỏi cơ thể cô.
"Đừng..." Lương Kỳ Gia nhất thời kêu lên, mở ra đôi mắt tràn ngập dục vọng mà anh mong muốn, nhẫn nại của người nào đó cũng đã tới cực hạn rồi.
Anh điều chỉnh tư thế, nháy mắt tiến vào cơ thể cô, lấy tiết tấu điên cuồng, mãnh liệt một lần lại một lần tiến vào nơi mềm mại chặt chẽ của cô, khiến hai người không ngừng vui thích mãnh liệt, thẳng đến khi cô không nhịn được khoái cảm mà cao trào thét chói tai thành tiếng, anh cũng đạt tới khoái cảm cực đỉnh mới thôi.
Trạm Diệc Kì ui ra khỏi cơ thể cô, nằm xuống bên cạnh cô, dang tay ôm cô vào lòng.
Anh còn muốn nhấm nháp cô thêm một lần nữa, đây là thứ cảm giác mà trong quá khứ anh chưa bao giờ có; rõ ràng vừa mới cùng cô làm xong mà thôi, vậy mà lại muốn thêm một lần nữa.
Anh rất ít khi cùng người khác phát sinh tình một đêm, nhưng cũng không phải là chưa từng có, chỉ là đây là lần đầu tiên có cảm giác kì diệu như vậy, nghĩ muốn thêm một lần nữa, muốn hỏi tên cô, muốn biết về những chuyện của cô, lại còn tưởng tượng ương lai của hai người sẽ như thế nào.
Nếu như anh mở miệng hỏi liệu cô có đồng ý không, có đồng ý cùng anh chính thức hẹn hò không?
Cảm giác này trước đó hoàn toàn chưa từng có.
Cuối cùng thì cô gái này có sức hấp dẫn gì mà đã khiến anh có thể trải nghiệm được cái cảm giác mà trước nay chưa từng có.
Xinh đẹp?
Không, anh đã gặp không ít phụ nữ còn hấp dẫn hơn cô.
Nhiệt tình?
Không, anh cũng gặp càng nhiều phụ nữ nhiệt tình không chỉ gấp đôi cô.
Như vậy rốt cục là cái gì đã làm anh xúc động đây? Vẻ kì quái, mâu thuẫn của cô, hay là đôi mắt đang nhắm lại kia, thân thể mềm mại thơm ngát, hay phản ứng nhiệt tình hết mình, lại vừa ngây ngô nhưng lại cực kì mê người của cô?
Đáp án không thể xác định, không biết nữa, hay là một câu đố, nhưng anh cũng không chút nào vội vã muốn tìm được đáp án, thời gian sau này còn nhiều đúng không?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh yêu thương mà cúi đầu hôn lên trán cô một chút, sau đó nhắm mắt lại, nằm bên cạnh chờ cô tỉnh lại.
Cơ bắp có chút mệt mỏi nhưng cảm giác lại thoả mãn vô cùng làm cho người ta buồn ngủ, nhất là trong tình huống mỗi ngày chỉ có thể ngủ 3 tiếng liên tục trong một tuần như Trạm Diệc Kì, vì thế anh chờ chờ, rồi chậm rãi khép mắt, ngủ thiếp đi.
* * *
Nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, Lương Kỳ gia vừa khiếp sợ vừa không thể tin nổi, cả người bị dọa đến đầu trống rỗng, đứng ngây ra như phỗng.
Cô không thể xác định được rốt cục mình đã đứng ngốc trong WC bao lâu, chỉ khi tiếng đập cửa thật mạnh của nhân viên vệ sinh mới đưa cô từ cõi thần tiên trở về.
"Rốt cục có ai bên trong không hả? Có thì kêu lên một tiếng, đừng im lặng thế!"
"Có, có người ở đây." Tâm trí cô cuối cùng cũng quay về, vội vàng trả lời, dùng giấy vệ sinh gói kĩ lại que thử thai bỏ vào túi xách, rồi mở cửa bước ra ngoài.
"Đúng là, tôi đã gõ cửa rất lâu mà cô cũng không trả lời lấy một tiếng, cô rốt cục là làm sao hả..."
Nhân viên vệ sinh oán giận lẩm bẩm bên cạnh cô, nhưng cô lại thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi hiện trường, tránh bị người ta phát hiện cô vừa rồi trốn trong WC làm cái gì.
Cô nhanh chóng rửa tay, xoay người bước nhanh ra khỏi WC nữ.
Trở lại phòng làm việc, cô vẫn như cũ bị cái nguyên nhân kia làm cho khiếp sợ, không thể tin nổi mà mặt tái không còn chút máu, ngồi thừ ra bên bàn làm việc.
"Lương Kỳ Gia, cậu làm sao vậy?" Đồng nghiệp bàn bên - Tiểu Tuệ - hỏi cô.
Cô phản ứng chậm chạp quay đầu lại nhìn mà không cách nào trả lời nổi.
"Mặt cậu rất nhợt nhạt, có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Tiểu Tuệ sợ hãi kêu lên.
"Làm sao vậy?" Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tuệ khiến cho những người khác cũng chú ý.
"Cậu xem Kỳ Gia này." Tiểu Tuệ nói.
"Trời ạ, Kỳ Gia, cậu sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi vậy, không thoải mái chỗ nào à?"
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ?" Giám đốc vừa vặn đi qua.
"Giám đốc, Kỳ Gia đột nhiên thấy trong người không thoải mái."
"Cô sao vậy? Có khỏe không?" Giám đốc vội bước tới hỏi.
Sau khi mọi người liên tiếp tôi một câu anh một câu, Lương Kỳ Gia cuối cùng cũng khôi phục được khả năng nói chuyện.
"Giám đốc, chiều nay tôi có thể xin nghỉ không?" Cô yếu ớt hỏi.
Nhìn bộ dáng cùng ngữ khí như thể bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu của nàng, giám đốc cũng không thể nói không.
"Chỉ cần ngày mai cô quay lại giúp tôi là được, cô mau đi gặp bác sĩ đi. Có cần tôi gọi người đi cùng cô không?" Giám đốc lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
"Tôi có thể tự mình đi." Lương Kỳ Gia lập tức lắc đầu, sắc mặt ngay lập tức trở nên càng trắng bệch không còn chút máu nào.
"Vậy cô đi nhanh đi, gặp bác sĩ rồi thì về nhà nghỉ ngơi, nếu như ngày mai vẫn cảm thấy không thoải mái thì nghỉ thêm một ngày nữa cũng không thành vấn đề." Giám đốc nhanh chóng nói, thật sự bị sắc mặt của cô hù dọa rồi.
"Cảm ơn giám đốc."
Giám đốc lắc đầu, xoay người rời đi.
Lương Kỳ Gia thất thần một lúc mới bắt đầu sửa sang lại đồ trên bàn làm việc.
"Có công việc gì muốn mình làm giúp không?" Tiểu Tuệ đứng dậy đến bên cô hỏi.
Cô ngây ngốc nhìn mặt bàn một lúc rồi mới lắc đầu với Tiểu Tuệ: "Văn kiện của công việc cần gấp bọn mình hồi sáng đã làm xong rồi, chỉ còn một ít việc thường thôi, không vội."
"Kỳ Gia, cậu có khỏe không? Không cần người đi cùng cậu thật sao?" Nhìn phản ứng của cô bỗng nhiên chậm lại, cả người đột nhiên thừ ra, Tiểu Tuệ khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng.
"Mình không sao."
"Không sao mới là lạ, nếu như cậu ngay lập tức té xỉu trước mặt mình, mình cũng không thấy kì lạ đâu."
Lương Kỳ Gia nhìn đồng nghiệp cười vô lực.
"Tốt lắm tốt lắm, cậu xong rồi chứ, máy tính thì mình sẽ giúp cậu tắt, cậu đến bệnh viện nhanh lên." Tiểu Tuệ cầm túi xách cùng áo khoác đang vắt trên lưng ghế, nhét vào lòng cô.
"Cảm ơn." Trừ những lời này ra, cô không biết nên nói gì.
"Miễn đi miễn đi, mau đi đi, không nên đợi xỉu thật đấy."
Lương Kỳ Gia cười khổ một chút, xoay người đi về phía cửa, vào thang máy xuống lầu, ra khỏi công ty.
Bầu trời hôm nay chỉ độc một màu xám, những đám mây gần xa như thấp xuống, dày đặc ép nàng không thở nổi.
Cô ngã xuống ghế ngồi trong công viên, lại đem que thử thai đã gói kĩ trong giấy vệ sinh ra xem lại, muốn xác định chính mình có phải hoa mắt mà nhìn lầm hay không, nhưng là không sai, hai vạch đỏ trên que thử thai vẫn rất rõ ràng.
Tại sao lại có thể như vậy?
Loại chuyện này sao có thể xảy ra với cô chứ?
Giữa trưa nghe đồng nghiệp chê cười một người bạn rằng bản thân mang thai mà cũng không biết, hại cô đột nhiên phát hiện ra kì sinh lý của mình cũng đã chậm mất nửa tháng. Kì sinh lý của cô lại luôn luôn không chuẩn nên cũng đã sớm thành thói quen không để ý tới nó, nhưng tháng này cùng trước đó không giống nhau, đó chính là cô từng có cùng người khác phát sinh tình một đêm.
Đêm đó, Trạm Diệc Kì liệu có sử dụng các biện pháp tránh thai không, nói thực cô không đoán được, nhưng đây là phương pháp cơ bản nhất để bảo vệ chính mình cùng người khác không phải sao?
Anh ta nhất định có dùng, nhất định có dùng chứ?
Vì để làm cho bản thân yên tâm, cô liền đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp que thử thai, mang về công ty thừa dịp đi vệ sinh thử một chút.
Trước khi nhìn thấy kết quả, cô vốn là có 98% yên tâm, 1% là chơi đùa cùng 1% lo lắng thực sự chờ đợi kết quả.
Không nghĩ tới kết quả lại thành ra thế này!
Cô làm sao có thể mang thai đây? Chỉ có một buổi tối, cũng chỉ làm có một lần, mà anh ta cũng không có khả năng không mang thứ đó... Anh ta rốt cuộc là có mang hay không?
Không, bây giờ việc điều tra xem anh ta có mang hay không không phải là vấn đề, mà là bây giờ cô nên làm gì?
Mang thai, cho tới giờ cô cũng không nghĩ tới chuyện này. Cô thật sự mang thai rồi sao? Nếu như là thật, cô nên sinh đứa trẻ này sao? Có nên cho anh ta biết không? Hay là nên thần không biết quỷ không hay mà... phá đi?
Kết tinh không có tình yêu, kết tinh ngoài ý muốn, kết quả của một đêm tình...
Một đứa trẻ , một tính mạng, một tiểu bảo bối mà lớn lên có thể rất giống anh ta hoặc cũng có thể rất giống cô...
Ông trời, cô rốt cuộc nên làm thế nào?
Chương 2
Buổi sáng tỉnh lại, một cảm giác nôn nao khiến cho Lương Kỳ Gia gần như nhảy xuống giường, vọt tới toilet nôn mửa.
"Ọe! Ọe."
Một trận lại một trận tiếng nôn mửa truyền tới tai Lương mẫu, hai mắt bà khẽ híp vào, đứng tại chỗ yên lặng lắng nghe trong chốc lát, không có biểu hiện gì xoay người trở về phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho con mình.
Một lát sau, tới khi nôn đến mặt không còn chút máu, cả người kiệt sức, Lương Kỳ Gia mới chậm chạp bước ra khỏi WC, Lương mẫu cũng vừa khéo đi vào phòng, gọi các con rời giường chuẩn bị đi làm, hai người đụng nhau tại hành lang.
"Có phải cô mang thai rồi không?" Lương mẫu hỏi thẳng.
Lương Kỳ Gia không kìm được cứng đờ người, không trả lời.
"Cô không biết xẩu hổ nhưng tôi còn muốn thể diện, cô tốt nhất đừng có khiến cho nhà này bị lời ra tiếng vào." Lương mẫu bĩu môi nói.
Cô trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói:"Con sẽ chuyển ra ngoài."
"Như vậy là tốt nhất."
"Con biết rồi."
Cô lại cất bước đi về phía trước, sau đó nghe thấy phía sau truyền đến lời châm chọc của người vợ cả của cha: "Loại đàn bà nào thì cũng sinh ra cái loại con gái ấy thôi."
Lương Kỳ Gia ngo
Tim đập kịch liệt trong lồng ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập, máu toàn thân như sôi lên, chảy ào ào trong huyết mạch, truyền tới toàn thân, làm cho cô càng ngày càng bị lửa đốt khó nhịn.
Cô vươn tay, chạm phải một mảng da thịt trơn nhẵn, lạnh lạnh man mát như băng, sờ vào có cảm giác thật tốt. Tay cô tiếp tục di chuyển, từ từ đầu ngón tay, lòng bàn tay, cánh tay đến bả vai anh. Thật thoải mái, dán người vào da thịt mát lạnh của anh có cảm giác thật sự rất thoải mái.
"Uh..." Cô không tự chủ khẽ rên lên, chân cũng giơ lên cọ cọ vào đùi anh.
Lần đầu tiên Trạm Diệc Kì có loại cảm giác bị một người phụ nữ bức điên lên. Bởi sự động chạm của cô thực tự nhiên, không có chút nào làm bộ, không có chút ý tứ khiêu khích nào, mà lại tràn ngập loại gợi cảm khiến người ta không thể kháng cự được.
Ngực cô áp vào người của anh, mùi thơm của cô vờn quanh mũi anh, tay cô đặt sau lưng anh, còn có cặp chân ngọc không ngừng ma sát trên đùi anh, nơi mềm mại bí ẩn kia cũng nương theo động tác của cô mà ép anh phát điên.
Anh không chịu được mà đưa tay kéo xuống khăn tắm của cô và bản thân, cùng cô ngã xuống giường, tách ra hai chân của cô, lần nữa duỗi người bao trùm lên người cô.
Hai tròng mắt Lương Kỳ Gia nháy mắt trợn tròn, toát ra một loại biểu cảm giống như nghi hoặc trộn lẫn với khẩn trương cùng sợ hãi.
"Đừng sợ." Anh nhẹ nhàng nói với cô.
Cô lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ anh, lấy giọng điệu kiên quyết nói:" Đến đây đi."
Trạm Diệc Kì ngây ngốc một chút, quả thực có cảm giác dở khóc dở cười, cô nghĩ bọn họ đang làm cái gì cơ chứ?
Đến đây đi ư? Câu nói này giống như thể bọn họ đang đứng trên pháp trường, anh là đao phủ mà cô thì muốn anh cho cô một cái chết thống khoái. Cô hy vọng mau chóng chấm dứt tất cả sao?
Nhìn thấy nét đỏ ửng say lòng người cùng đôi mắt sáng long lanh của cô, dục vọng cấp bách của anh nháy mắt dịu đi một chút, thay vào đó là ánh mắt đầy đam mê nhìn vào thân hình gợi cảm, thứ mà anh muốn thấy là bộ dáng vì dục vọng khó nhịn mà giãy dụa, rên rỉ cầu xin anh của cô gái này.
Anh vươn hai tay nâng khuôn mặt nhỏ bé cô lên, cúi đầu nhiệt tình hôn lên môi cô, liếm cắn, thăm dò trêu chọc cô tới mức cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, lúc này anh mới dời khỏi đôi môi nhỏ bé, đi xuống trêu đùa những bộ phận khác trên người cô, tìm kiếm những điểm mẫn cảm của cô.
Cô khẽ run rẩy khi anh nhẹ nhàng liếm vành tai nhỏ, đưa tay vào hai chân cô dò xét; khi anh đưa đầu ngón tay vào nơi tư mật ẩm ướt mềm mại kia, cả người cô trong nháy mắt chấn động, ôm chặt anh, rồi không kìm được nhắm mắt lại, theo những vuốt ve của anh mà phát ra một tiếng lại một tiếng rên nhẹ mê người.
Đây mới là bộ dáng mà anh muốn thấy.
Anh đột nhiên rút tay ra khỏi cơ thể cô.
"Đừng..." Lương Kỳ Gia nhất thời kêu lên, mở ra đôi mắt tràn ngập dục vọng mà anh mong muốn, nhẫn nại của người nào đó cũng đã tới cực hạn rồi.
Anh điều chỉnh tư thế, nháy mắt tiến vào cơ thể cô, lấy tiết tấu điên cuồng, mãnh liệt một lần lại một lần tiến vào nơi mềm mại chặt chẽ của cô, khiến hai người không ngừng vui thích mãnh liệt, thẳng đến khi cô không nhịn được khoái cảm mà cao trào thét chói tai thành tiếng, anh cũng đạt tới khoái cảm cực đỉnh mới thôi.
Trạm Diệc Kì ui ra khỏi cơ thể cô, nằm xuống bên cạnh cô, dang tay ôm cô vào lòng.
Anh còn muốn nhấm nháp cô thêm một lần nữa, đây là thứ cảm giác mà trong quá khứ anh chưa bao giờ có; rõ ràng vừa mới cùng cô làm xong mà thôi, vậy mà lại muốn thêm một lần nữa.
Anh rất ít khi cùng người khác phát sinh tình một đêm, nhưng cũng không phải là chưa từng có, chỉ là đây là lần đầu tiên có cảm giác kì diệu như vậy, nghĩ muốn thêm một lần nữa, muốn hỏi tên cô, muốn biết về những chuyện của cô, lại còn tưởng tượng ương lai của hai người sẽ như thế nào.
Nếu như anh mở miệng hỏi liệu cô có đồng ý không, có đồng ý cùng anh chính thức hẹn hò không?
Cảm giác này trước đó hoàn toàn chưa từng có.
Cuối cùng thì cô gái này có sức hấp dẫn gì mà đã khiến anh có thể trải nghiệm được cái cảm giác mà trước nay chưa từng có.
Xinh đẹp?
Không, anh đã gặp không ít phụ nữ còn hấp dẫn hơn cô.
Nhiệt tình?
Không, anh cũng gặp càng nhiều phụ nữ nhiệt tình không chỉ gấp đôi cô.
Như vậy rốt cục là cái gì đã làm anh xúc động đây? Vẻ kì quái, mâu thuẫn của cô, hay là đôi mắt đang nhắm lại kia, thân thể mềm mại thơm ngát, hay phản ứng nhiệt tình hết mình, lại vừa ngây ngô nhưng lại cực kì mê người của cô?
Đáp án không thể xác định, không biết nữa, hay là một câu đố, nhưng anh cũng không chút nào vội vã muốn tìm được đáp án, thời gian sau này còn nhiều đúng không?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh yêu thương mà cúi đầu hôn lên trán cô một chút, sau đó nhắm mắt lại, nằm bên cạnh chờ cô tỉnh lại.
Cơ bắp có chút mệt mỏi nhưng cảm giác lại thoả mãn vô cùng làm cho người ta buồn ngủ, nhất là trong tình huống mỗi ngày chỉ có thể ngủ 3 tiếng liên tục trong một tuần như Trạm Diệc Kì, vì thế anh chờ chờ, rồi chậm rãi khép mắt, ngủ thiếp đi.
* * *
Nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, Lương Kỳ gia vừa khiếp sợ vừa không thể tin nổi, cả người bị dọa đến đầu trống rỗng, đứng ngây ra như phỗng.
Cô không thể xác định được rốt cục mình đã đứng ngốc trong WC bao lâu, chỉ khi tiếng đập cửa thật mạnh của nhân viên vệ sinh mới đưa cô từ cõi thần tiên trở về.
"Rốt cục có ai bên trong không hả? Có thì kêu lên một tiếng, đừng im lặng thế!"
"Có, có người ở đây." Tâm trí cô cuối cùng cũng quay về, vội vàng trả lời, dùng giấy vệ sinh gói kĩ lại que thử thai bỏ vào túi xách, rồi mở cửa bước ra ngoài.
"Đúng là, tôi đã gõ cửa rất lâu mà cô cũng không trả lời lấy một tiếng, cô rốt cục là làm sao hả..."
Nhân viên vệ sinh oán giận lẩm bẩm bên cạnh cô, nhưng cô lại thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi hiện trường, tránh bị người ta phát hiện cô vừa rồi trốn trong WC làm cái gì.
Cô nhanh chóng rửa tay, xoay người bước nhanh ra khỏi WC nữ.
Trở lại phòng làm việc, cô vẫn như cũ bị cái nguyên nhân kia làm cho khiếp sợ, không thể tin nổi mà mặt tái không còn chút máu, ngồi thừ ra bên bàn làm việc.
"Lương Kỳ Gia, cậu làm sao vậy?" Đồng nghiệp bàn bên - Tiểu Tuệ - hỏi cô.
Cô phản ứng chậm chạp quay đầu lại nhìn mà không cách nào trả lời nổi.
"Mặt cậu rất nhợt nhạt, có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Tiểu Tuệ sợ hãi kêu lên.
"Làm sao vậy?" Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tuệ khiến cho những người khác cũng chú ý.
"Cậu xem Kỳ Gia này." Tiểu Tuệ nói.
"Trời ạ, Kỳ Gia, cậu sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi vậy, không thoải mái chỗ nào à?"
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ?" Giám đốc vừa vặn đi qua.
"Giám đốc, Kỳ Gia đột nhiên thấy trong người không thoải mái."
"Cô sao vậy? Có khỏe không?" Giám đốc vội bước tới hỏi.
Sau khi mọi người liên tiếp tôi một câu anh một câu, Lương Kỳ Gia cuối cùng cũng khôi phục được khả năng nói chuyện.
"Giám đốc, chiều nay tôi có thể xin nghỉ không?" Cô yếu ớt hỏi.
Nhìn bộ dáng cùng ngữ khí như thể bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu của nàng, giám đốc cũng không thể nói không.
"Chỉ cần ngày mai cô quay lại giúp tôi là được, cô mau đi gặp bác sĩ đi. Có cần tôi gọi người đi cùng cô không?" Giám đốc lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
"Tôi có thể tự mình đi." Lương Kỳ Gia lập tức lắc đầu, sắc mặt ngay lập tức trở nên càng trắng bệch không còn chút máu nào.
"Vậy cô đi nhanh đi, gặp bác sĩ rồi thì về nhà nghỉ ngơi, nếu như ngày mai vẫn cảm thấy không thoải mái thì nghỉ thêm một ngày nữa cũng không thành vấn đề." Giám đốc nhanh chóng nói, thật sự bị sắc mặt của cô hù dọa rồi.
"Cảm ơn giám đốc."
Giám đốc lắc đầu, xoay người rời đi.
Lương Kỳ Gia thất thần một lúc mới bắt đầu sửa sang lại đồ trên bàn làm việc.
"Có công việc gì muốn mình làm giúp không?" Tiểu Tuệ đứng dậy đến bên cô hỏi.
Cô ngây ngốc nhìn mặt bàn một lúc rồi mới lắc đầu với Tiểu Tuệ: "Văn kiện của công việc cần gấp bọn mình hồi sáng đã làm xong rồi, chỉ còn một ít việc thường thôi, không vội."
"Kỳ Gia, cậu có khỏe không? Không cần người đi cùng cậu thật sao?" Nhìn phản ứng của cô bỗng nhiên chậm lại, cả người đột nhiên thừ ra, Tiểu Tuệ khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng.
"Mình không sao."
"Không sao mới là lạ, nếu như cậu ngay lập tức té xỉu trước mặt mình, mình cũng không thấy kì lạ đâu."
Lương Kỳ Gia nhìn đồng nghiệp cười vô lực.
"Tốt lắm tốt lắm, cậu xong rồi chứ, máy tính thì mình sẽ giúp cậu tắt, cậu đến bệnh viện nhanh lên." Tiểu Tuệ cầm túi xách cùng áo khoác đang vắt trên lưng ghế, nhét vào lòng cô.
"Cảm ơn." Trừ những lời này ra, cô không biết nên nói gì.
"Miễn đi miễn đi, mau đi đi, không nên đợi xỉu thật đấy."
Lương Kỳ Gia cười khổ một chút, xoay người đi về phía cửa, vào thang máy xuống lầu, ra khỏi công ty.
Bầu trời hôm nay chỉ độc một màu xám, những đám mây gần xa như thấp xuống, dày đặc ép nàng không thở nổi.
Cô ngã xuống ghế ngồi trong công viên, lại đem que thử thai đã gói kĩ trong giấy vệ sinh ra xem lại, muốn xác định chính mình có phải hoa mắt mà nhìn lầm hay không, nhưng là không sai, hai vạch đỏ trên que thử thai vẫn rất rõ ràng.
Tại sao lại có thể như vậy?
Loại chuyện này sao có thể xảy ra với cô chứ?
Giữa trưa nghe đồng nghiệp chê cười một người bạn rằng bản thân mang thai mà cũng không biết, hại cô đột nhiên phát hiện ra kì sinh lý của mình cũng đã chậm mất nửa tháng. Kì sinh lý của cô lại luôn luôn không chuẩn nên cũng đã sớm thành thói quen không để ý tới nó, nhưng tháng này cùng trước đó không giống nhau, đó chính là cô từng có cùng người khác phát sinh tình một đêm.
Đêm đó, Trạm Diệc Kì liệu có sử dụng các biện pháp tránh thai không, nói thực cô không đoán được, nhưng đây là phương pháp cơ bản nhất để bảo vệ chính mình cùng người khác không phải sao?
Anh ta nhất định có dùng, nhất định có dùng chứ?
Vì để làm cho bản thân yên tâm, cô liền đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp que thử thai, mang về công ty thừa dịp đi vệ sinh thử một chút.
Trước khi nhìn thấy kết quả, cô vốn là có 98% yên tâm, 1% là chơi đùa cùng 1% lo lắng thực sự chờ đợi kết quả.
Không nghĩ tới kết quả lại thành ra thế này!
Cô làm sao có thể mang thai đây? Chỉ có một buổi tối, cũng chỉ làm có một lần, mà anh ta cũng không có khả năng không mang thứ đó... Anh ta rốt cuộc là có mang hay không?
Không, bây giờ việc điều tra xem anh ta có mang hay không không phải là vấn đề, mà là bây giờ cô nên làm gì?
Mang thai, cho tới giờ cô cũng không nghĩ tới chuyện này. Cô thật sự mang thai rồi sao? Nếu như là thật, cô nên sinh đứa trẻ này sao? Có nên cho anh ta biết không? Hay là nên thần không biết quỷ không hay mà... phá đi?
Kết tinh không có tình yêu, kết tinh ngoài ý muốn, kết quả của một đêm tình...
Một đứa trẻ , một tính mạng, một tiểu bảo bối mà lớn lên có thể rất giống anh ta hoặc cũng có thể rất giống cô...
Ông trời, cô rốt cuộc nên làm thế nào?
Chương 2
Buổi sáng tỉnh lại, một cảm giác nôn nao khiến cho Lương Kỳ Gia gần như nhảy xuống giường, vọt tới toilet nôn mửa.
"Ọe! Ọe."
Một trận lại một trận tiếng nôn mửa truyền tới tai Lương mẫu, hai mắt bà khẽ híp vào, đứng tại chỗ yên lặng lắng nghe trong chốc lát, không có biểu hiện gì xoay người trở về phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho con mình.
Một lát sau, tới khi nôn đến mặt không còn chút máu, cả người kiệt sức, Lương Kỳ Gia mới chậm chạp bước ra khỏi WC, Lương mẫu cũng vừa khéo đi vào phòng, gọi các con rời giường chuẩn bị đi làm, hai người đụng nhau tại hành lang.
"Có phải cô mang thai rồi không?" Lương mẫu hỏi thẳng.
Lương Kỳ Gia không kìm được cứng đờ người, không trả lời.
"Cô không biết xẩu hổ nhưng tôi còn muốn thể diện, cô tốt nhất đừng có khiến cho nhà này bị lời ra tiếng vào." Lương mẫu bĩu môi nói.
Cô trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói:"Con sẽ chuyển ra ngoài."
"Như vậy là tốt nhất."
"Con biết rồi."
Cô lại cất bước đi về phía trước, sau đó nghe thấy phía sau truyền đến lời châm chọc của người vợ cả của cha: "Loại đàn bà nào thì cũng sinh ra cái loại con gái ấy thôi."
Lương Kỳ Gia ngo
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
273/655