Tiểu thuyết Ác Nam Hấp Dẫn-full
Lượt xem : |
lại có đáp án như vậy.
” Xin lỗi , tôi không thể đáp ứng anh.” Cô đứng lên .” Chuyện này tôi sẽ làm như chưa từng xảy ra , chúng ta vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
” Đợi đã.” Hắn đi theo đứng dậy , chau mày :” Tôi không nghĩ tới …ý tôi nói là ….”
” Tôi biết.” Cô xả ra nụ cười cực nhạt :” Không sao , chúc ngủ ngon.”
HẠmuốn ngăn cô dừng lại để giải thích , nhưng một câu cũng không phát ngôn ra được , chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.
Giang Liên Ân vừa đi , hắn lập tức mắng chính mình, hắn không đoán trước sự tình lại biến thành như vậy , hắn nghĩ ra một kế hoạch đi bước tiếp , hắn có tự tin cuối cùng có thể chinh phục cô , nhưng lại không thể rằng trên đường lại xuất hiện sai lầm.
Hắn bước đi ở trong phòng thong thả , ung dung , hắn phải nghĩ biện pháp làm xoay chuyển tình thế mới được.
Một ngày trôi qua , Nhiếp Tĩnh Viễn phát hiện ánh mắt Giang Liên Ân có vẻ sưng phù lên , hình như là đã khóc , nhưng hắn không xác định cô vẫn còn khóc hay không , nghĩ đến cô rơi lệ , trong lòng hắn có một cảm giác quái dị.
Cô ấy vì cái gì mà khóc? Vì người yêu đã chết sao?
” Thật cao hứng lại gặp cô , Anne.”
Giang Liên Ân tiến vào xưởng xí nghiệp Phú Dã , liền bị Cát Lôi nhiệt tình hoan nghênh , thậm chí hắn còn ôm cô thật lâu. ( mắt Anh Viễn tức tối rồi đó , bỏ tay ra ngay , hăm được xí xớn chỵ ta tên Cắt Lợi kia )
” Đã lâu không gặp , Cát Lôi.” Giang Liên Ân cười nói , bởi vì tên của cô có chữ “ÂN” , cho nên tiếng Anh lấy tên là Anne.
” Phú Dã” là bạn khách hàng dài hạn thường xuyên lui tới , trước kia cô thường cùng Chủ Tịch đến thăm hỏi , cho nên cùng Cát Lôi coi như rất quen.
Nhiếp Tĩnh Viễn không vui khi nhìn thấy hai người ôm , Cát Lôi rất nhanh chuyển hướng đến Nhiếp Tĩnh Viễn , cùng hắn bắt tay :” Đã lâu không gặp..”
Nhiếp Tĩnh Viễn lễ phép hàn huyên vài câu , Cát Lôi dẫn hai người vào phòng khách , nghỉ ngơi nửa giờ , mới đi đến phòng họp thoả thuận hợp tác.
Gần đến giữa trưa , tất cả chi tiết đại khái đã được xác định , đi ra phòng họp , Cát Lôi mời Giang Liên Ân ăn bữa tối.
Giang Liên Ân cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Viễn , cô gật đầu :” Được , anh muốn đi ăn cơm ở đâu?”
Vì tránh buổi tối ở cùng một mình với Nhiếp Tĩnh Viễn , cô quyết định phải cùng Cát Lôi đi ra ngoài ăn tối , Cát Lôi rất hài hước , ở chung một chỗ với hắn , ngược lại cô có thể thả lỏng tinh thần , không giống ở cùng một chỗ với Nhiếp Tĩnh Viễn , cảm giác luôn bị buộc chặt đến sắp gãy.
Buổi chiều vẫn là hành trình bận rộn , Giang Liên Ân cùng Nhiếp Tĩnh Viễn hầu như chưa nói với nhau câu nào , trong lúc đó hai người đối thoại chính là công việc , nhưng là cô vẫn có cảm giác ánh mắt của hắn nhìn cô nóng rực từ đầu đến chân.
Chịu đựng vất vả đến khi hết thời gian , hai người ngồi xe quay về khách sạn , Nhiếp Tĩnh Viễn mở miệng.
” Nhìn em giống như muốn thoả mãn.”
” Cái gì?” Cô không rõ hắn đang nói cái gì.
” Cùng Cát Lôi ăn cơm , thật ra cô muốn được đáp ứng thoả mãn.” Nhiếp Tĩnh Viễn chịu đựng tức giận nói.
” Anh ta là bạn tốt của tôi .” Cô nhìn phía ngoài cửa sổ.
” Thật không?” Giọng điệu của hắn tuy rằng bình thản , nhưng trong lồng ngực đã có luồng bực bội dâng lên. Nếu cô nghĩ muốn có người làm bạn ăn bữa tối , cô có thể tìm hắn , mà không phải Cát Lôi.
Câu hỏi của hắn làm cho cô không biết nên trả lời thế nào , cho nên lựa chọn im lặng mà chống đỡ, may mắn hắn cũng không hỏi nữa , không khí bên trong xe
có chút căng thẳng.
Giang Liên Ân nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ , đối với hai người hiện tại rất mất tự nhiên khi ở chung , không khí thật đau đầu . Trước kia tuy rằng ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn không tốt , nhưng ít ra không khí cũng không cứng ngắc như vậy , hiện tại lại biến thành như vậy …
Cô cúi đầu nhìn thấy tay của mình , rồi sau đó giơ lên cười yếu ớt , thử đánh vỡ hàng rào hai người :” Buổi tối anh muốn làm cái gì?”
” Đây là công việc của thư ký lấy thân phận để tra hỏi sao?”. Hắn châm biếm hỏi một câu.
Huých một cái vào cây đinh trên xe , Giang Liên Ân ngừng cười , nhìn chằm chằm cái ót của tài xê không thèm nói lại.
Hắn liếc cô một cái :” Như thế nào , lo lắng một mì tôi ăn cơm nhàm chán , hay sợ tôi cô đơn.”
” Anh cũng không cần Âm Dương Kỳ Quặc ?” Cô căm tức liếc mắt hắn một cái ( theo cách hiểu của ta Âm Dương Kỳ Quặc nghĩa là tính tình thay đổi thất thường)
” Tôi Âm Dương Kỳ Quặc?” Hắn khơi mào lông mi.
” Đúng vậy!”
” Tôi làm sao Âm Dương Kỳ Quặc?” Hắn làm bộ mặt thái độ ” Nói cho rõ đi.”
” Anh so với Thiên Chi Kiểu Tử tôi còn thấy hơn.” Cô chịu đựng tức giận nói :” Từ nhỏ đến lớn muốn cái gì là có cái đó , không thích người khác cự tuyệt , cũng không biết xử lý như thế nào khi bị cự tuyệt.”
” Ý em nói là , tôi bởi vì bị em cự tuyệt cho nên Âm Dương Kỳ Quặc?” Con ngươi đen của hắn toát ra lửa.
” Bằng không? Cả dì và mẹ anh đều đến đây?” Cô tức giận hỏi.
Hắn sửng sốt , bỗng nhiên cười to ra tiếng , nỗi tức giận biến mất khỏi khoảng không.
Hắn cười , bên trong xe có chút thoải mái hơn , Giang Liên Ân may mắn là tài xế căn bản nghe không hiểu hai người đang nói cái gì , nếu không cô rất xấu hổ.
Sau khi cười to , hắn nhìn chằm chằm mặt của cô :” Tôi thích em sắc bén pha lẫn hài hước.”
” Tôi chẳng có gì mà hài hước.” Cô lập tức nói :” Dù sao chúng ta là cộng sự , tôi không hy vọng không khí trong lúc này lại căng thẳng như vậy.”
” Tôi không biết là không khí có căng thẳng.”
Cô trừng mắt liếc hắn một cái : ” Nói dối trắng trợn.”
Hắn vừa cười vừa nói :” Trả lời tôi mấy vấn đề.”
” Cái gì?”
” Anh ta đi được vài năm ?”
Giang Liên Ân nghiêm mặt , đương nhiên cô biết hắn nói ” Anh ta” là ai.
” Không thể trả lời sao?”. Hắn nhìn chằm chằm vào thần sắc cứng ngắc của cô.
” Tròn tám năm.”
Hắn trầm mặc một giây :” Tám năm? Em nói là ,từ lúc đấy đến giờ bất luận thế nào cũng không yêu ai khác?”
Cô căm tắc trừng hắn liếc mắt một cái :” Đây là việc của tôi.”
Hắn chợp mi :” Quả nhiên không có !”
Cô chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ , không để ý đến hắn.
” Em có biết thời gian đó đã quá dài không ?”
” Chuyện này không liên quan đến anh.” Cô lạnh lùng nói.
” Thì sao? Cô muốn cả đời của cô vì người đã chết mà uổng phí sao?” Hắn không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận ( còn sao nữa , A Viễn nhà mềnh cảm thấy k bằng người đã chết >”
” Đó là chuyện của tôi.” Cô tức giận nói.
Hắn tức giận vì cái tính cố chấp của cô , xoay người làm cho cô phải đối mặt với hắn :” Cô sốt ruột đang suy nghĩ cái gì?”
” Buông !”. Cô giãy dụa :” Chuyện của tôi , tôi tự giải quyết.”
” Em cảm thấy được tình yêu của cô thật vĩ đại , cô làm như vậy thấy đẹp đẽ lắm sao?”. Hắn lớn tiếng hỏi cô.
Trong lời nói khích tướng của hắn làm cô càng tức giận , cô chưa kịp suy nghĩ đã giương tay thưởng hắn một bạt tai ” Bốp” một tiếng , làm cho hai người đều ngẩn cả người.
Giang Liên Ân cảm thấy trong lòng bàn tay đau đớn , huyết sắc theo trên mặt rút bỏ :” Tôi …. tôi xin lỗi … tôi không cố ý.”
Nhiếp Tĩnh Viễn không nói chuyện , con ngươi đen loé lên hừng hực ngọn lửa , tựa hồ muốn thiêu đốt cô , bản năng cô lấy tay ấn vào mặt hắn.
” Tôi xin lỗi , tôi………”
Hắn bỗng nhiên đáp xuống , giống diều hâu bình thường quắp lấy miệng cô , làm cho …. âm thanh của cô biến mất trong miệng hắn.
Thời gian có vài giây cô căn bản không thể phản ứng , chỉ cảm thấy lời lẽ của hắn đang thăm dò , đương nhiên cô ý thức được hơi thở của hắn , cô bắt đầu giãy dụa.
Hắn hôn cô mang theo sự trừng phạt , tức giận , còn một lý do nữa hắn không thể lý giải được .Vì vậy khi cô bắt đầu phản ứng , hắn buông cô ra.
Hai người căm tức lẫn nhau , hô hấp trầm trọng dồn dập , trong ngực rất nhanh phập phồng , cô trực giát giơ tay lên nghĩ muốn tát thêm lần nữa , nhưng lý trí không nghe theo sự sai khiến của cô.
Cô không thể nhịn được nữa , nói tiếng Anh với lái xe :” Stop!”. Xe chưa kịp dừng , cô liền mở cửa xe muốn xuống.
” Liên Ân.” Nhiếp Tĩnh Viễn nhanh tay bắt lấy cô.
” Không được đụng vào tôi.” Cô kêu hắn bỏ tay ra , chạy ra phía taxi.
Nhiếp Tĩnh Viễn vội vàng đặt tiền ở trên xe , xuống xe theo , Giang Liên Ân chạy trốn rất nhanh , còn hắn thì ở phía sau đuổi theo cô.
Tâm ý cô hoảng loạn , một chiếc xe trước mặt cô nhanh chóng sắp xếp gọn gàng , tim đập như sấm , người lái mắng to bằng Tiếng Anh.
Cô lại đi phía đường phía trước , bị một bàn tay to chặn lại , cả người nhào vào lồng ngực của hắn.
” Em không muốn sống nữa có phải không?” Hắn nhìn nàng rống to.
Mặt khác cô không nghe thấy âm thanh , chỉ nghe thấy tiếng hắn gầm rú cùng tim mình đang dồn dập đập.
” Cút ngay !” Cô quát hắn , xoay người muốn chạy trốn.
Nhiếp Tĩnh Viễn bắt lấy Giang Liên Ân , đem nhấc bổng cô lên , hắn không thể cho cô chạy loạn ở đường , như vậy rất nguy hiểm.!
” Anh đang làm cái gì đấy ! Bỏ tôi ra.!!” Cô lớn tiếng quát to.
” Em bình tĩnh không được sao?”.
” Tôi rất bình tĩnh.” Lời nói vừa ra khỏi miệng , nàng mới phát hiện mình vẫn như cũ , chỉ dùng để rống lên.
Cô bắt đầu điều chỉnh hô hấp , làm cho mình tỉnh táo lại , cáu giận cũng không thể giải quyết vấn đề.
Đi bộ trở về , hắn mới buông cô xuống , ngón tay vẫn như cũ gắt gao bám chặt cánh t của cô , để ngừa cô lại chạy tán loạn ( Viễn đáng yêu quá )
Hai tròng mắt của cô loé hừng hực lửa :” Tôi từ chức ! Tôi không muốn hợp tác với anh.”
Hắn đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ :” Đây có phải là em không ? Vì một con trai đã mất mà không cần tính mạng.”
Trong lời nói của hắn làm cho cô nắm chặt tay :” Đây là việc của tôi , bỏ tay ra !”
‘” Tôi vì cái gì mà cầm lấy tay em , em nghĩ rằng tôi và em đều muốn sao?”. Hắn tức giận hỏi :” Tôi cũng muốn buông ra , nhưng tôi không thể , em nghĩ rằng tôi và em quen biết nhau hơn một tháng , muốn buông là dễ dàng buông sao?”
Hắn nói làm cho cô khiếp sợ.
” Em căn bản không lại mẫu người tôi thích . Hơn nữa từ trước tới nay nguyên tắc của tôi công tư rõ ràng , em nghĩ tôi là người gì , kẻ chuyên môn làm phiền thư ký sao?” Hắn lớn tiếng nói :” Em nghĩ rằng tôi và em không nghĩ buông em ra sao?”
Cô cứng ngắc người nhìn hắn , theo nhận định của cô hắn là người có tâm ý dục vọng , chưa từng nghĩ đến hắn có lúc phản kháng.
” Em nói đúng , tôi không muốn nhận lời cự tuyệt , nhưng em cũng chỉ nói đúng một nửa , tôi không có biện pháp nhận chính em là người cự tuyệt tôi.” Con ngươi hắn đen bén lửa.
Cô vẫn một câu không thể nói được.
” Nếu em vì hắn từ bỏ cả đời , tôi không có tư cách gì để nói , tôi chỉ hy vọng em cho tôi một cơ hội , mạo hiểm một chút.” Hắn buông cánh tay của cô .” Lời tôi muốn nói chính là câu này , nghĩ lại , tôi không thể quyết định thay em , nhưng nếu em muốn có tương lai không có một tia chờ mong, không có một tia vui mừng , cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì?”
Cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì ?-
Những lời nói không ngừng vẫn quanh quẩn trong đầu Giang Liên ân , khi đi ăn tối với Cát Lôi , cô vẫn bị những lời này quấy nhiễu.
” Làm sao vậy , có chuyện gì phức tạp sao?”
Giang Liên Ân lấy lại tinh thần , vẻ mặt thân thiết với Cát Lôi lắc đầu :” Không có , xin lỗi , buổi tối hôm nay tôi lại nghĩ vớ vẩn.”
Cát Lôi cười nham nhở :” Không sao , thoải mái là tốt.”
Giang Liên Ân lấy lại vẻ tươi cười , nhận thức Cát Lôi tới nay hắn vẫn rất hoà thuận và dịu dàng , ở cùng hắn thật yên tâm , không giống ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn kia , cảm giác bị gò bó.
A~ …. Tại sao lại nghĩ đến hắn ?
” Có chuyện gì mà khiến cô phải khổ sở thế ?” Cát Lôi cười hỏi.
Cô lắc đầu , không có thói quen cùng người khác thảo luận việc tư :” Không có gì.”
” Chuyện đi công tác.?”
Cô lắc đầu.
” Thì ra là tình cảm!” Hắn lập tức nói :” Đừng hiểu lầm , tôi không phải là người chuyên xen vào chuyện riêng của người khác , chính là quen biết cô vài năm , dù cô có như thế nào , tôi đều có thể nhận thấy sự khá
” Xin lỗi , tôi không thể đáp ứng anh.” Cô đứng lên .” Chuyện này tôi sẽ làm như chưa từng xảy ra , chúng ta vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
” Đợi đã.” Hắn đi theo đứng dậy , chau mày :” Tôi không nghĩ tới …ý tôi nói là ….”
” Tôi biết.” Cô xả ra nụ cười cực nhạt :” Không sao , chúc ngủ ngon.”
HẠmuốn ngăn cô dừng lại để giải thích , nhưng một câu cũng không phát ngôn ra được , chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.
Giang Liên Ân vừa đi , hắn lập tức mắng chính mình, hắn không đoán trước sự tình lại biến thành như vậy , hắn nghĩ ra một kế hoạch đi bước tiếp , hắn có tự tin cuối cùng có thể chinh phục cô , nhưng lại không thể rằng trên đường lại xuất hiện sai lầm.
Hắn bước đi ở trong phòng thong thả , ung dung , hắn phải nghĩ biện pháp làm xoay chuyển tình thế mới được.
Một ngày trôi qua , Nhiếp Tĩnh Viễn phát hiện ánh mắt Giang Liên Ân có vẻ sưng phù lên , hình như là đã khóc , nhưng hắn không xác định cô vẫn còn khóc hay không , nghĩ đến cô rơi lệ , trong lòng hắn có một cảm giác quái dị.
Cô ấy vì cái gì mà khóc? Vì người yêu đã chết sao?
” Thật cao hứng lại gặp cô , Anne.”
Giang Liên Ân tiến vào xưởng xí nghiệp Phú Dã , liền bị Cát Lôi nhiệt tình hoan nghênh , thậm chí hắn còn ôm cô thật lâu. ( mắt Anh Viễn tức tối rồi đó , bỏ tay ra ngay , hăm được xí xớn chỵ ta tên Cắt Lợi kia )
” Đã lâu không gặp , Cát Lôi.” Giang Liên Ân cười nói , bởi vì tên của cô có chữ “ÂN” , cho nên tiếng Anh lấy tên là Anne.
” Phú Dã” là bạn khách hàng dài hạn thường xuyên lui tới , trước kia cô thường cùng Chủ Tịch đến thăm hỏi , cho nên cùng Cát Lôi coi như rất quen.
Nhiếp Tĩnh Viễn không vui khi nhìn thấy hai người ôm , Cát Lôi rất nhanh chuyển hướng đến Nhiếp Tĩnh Viễn , cùng hắn bắt tay :” Đã lâu không gặp..”
Nhiếp Tĩnh Viễn lễ phép hàn huyên vài câu , Cát Lôi dẫn hai người vào phòng khách , nghỉ ngơi nửa giờ , mới đi đến phòng họp thoả thuận hợp tác.
Gần đến giữa trưa , tất cả chi tiết đại khái đã được xác định , đi ra phòng họp , Cát Lôi mời Giang Liên Ân ăn bữa tối.
Giang Liên Ân cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Viễn , cô gật đầu :” Được , anh muốn đi ăn cơm ở đâu?”
Vì tránh buổi tối ở cùng một mình với Nhiếp Tĩnh Viễn , cô quyết định phải cùng Cát Lôi đi ra ngoài ăn tối , Cát Lôi rất hài hước , ở chung một chỗ với hắn , ngược lại cô có thể thả lỏng tinh thần , không giống ở cùng một chỗ với Nhiếp Tĩnh Viễn , cảm giác luôn bị buộc chặt đến sắp gãy.
Buổi chiều vẫn là hành trình bận rộn , Giang Liên Ân cùng Nhiếp Tĩnh Viễn hầu như chưa nói với nhau câu nào , trong lúc đó hai người đối thoại chính là công việc , nhưng là cô vẫn có cảm giác ánh mắt của hắn nhìn cô nóng rực từ đầu đến chân.
Chịu đựng vất vả đến khi hết thời gian , hai người ngồi xe quay về khách sạn , Nhiếp Tĩnh Viễn mở miệng.
” Nhìn em giống như muốn thoả mãn.”
” Cái gì?” Cô không rõ hắn đang nói cái gì.
” Cùng Cát Lôi ăn cơm , thật ra cô muốn được đáp ứng thoả mãn.” Nhiếp Tĩnh Viễn chịu đựng tức giận nói.
” Anh ta là bạn tốt của tôi .” Cô nhìn phía ngoài cửa sổ.
” Thật không?” Giọng điệu của hắn tuy rằng bình thản , nhưng trong lồng ngực đã có luồng bực bội dâng lên. Nếu cô nghĩ muốn có người làm bạn ăn bữa tối , cô có thể tìm hắn , mà không phải Cát Lôi.
Câu hỏi của hắn làm cho cô không biết nên trả lời thế nào , cho nên lựa chọn im lặng mà chống đỡ, may mắn hắn cũng không hỏi nữa , không khí bên trong xe
có chút căng thẳng.
Giang Liên Ân nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ , đối với hai người hiện tại rất mất tự nhiên khi ở chung , không khí thật đau đầu . Trước kia tuy rằng ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn không tốt , nhưng ít ra không khí cũng không cứng ngắc như vậy , hiện tại lại biến thành như vậy …
Cô cúi đầu nhìn thấy tay của mình , rồi sau đó giơ lên cười yếu ớt , thử đánh vỡ hàng rào hai người :” Buổi tối anh muốn làm cái gì?”
” Đây là công việc của thư ký lấy thân phận để tra hỏi sao?”. Hắn châm biếm hỏi một câu.
Huých một cái vào cây đinh trên xe , Giang Liên Ân ngừng cười , nhìn chằm chằm cái ót của tài xê không thèm nói lại.
Hắn liếc cô một cái :” Như thế nào , lo lắng một mì tôi ăn cơm nhàm chán , hay sợ tôi cô đơn.”
” Anh cũng không cần Âm Dương Kỳ Quặc ?” Cô căm tức liếc mắt hắn một cái ( theo cách hiểu của ta Âm Dương Kỳ Quặc nghĩa là tính tình thay đổi thất thường)
” Tôi Âm Dương Kỳ Quặc?” Hắn khơi mào lông mi.
” Đúng vậy!”
” Tôi làm sao Âm Dương Kỳ Quặc?” Hắn làm bộ mặt thái độ ” Nói cho rõ đi.”
” Anh so với Thiên Chi Kiểu Tử tôi còn thấy hơn.” Cô chịu đựng tức giận nói :” Từ nhỏ đến lớn muốn cái gì là có cái đó , không thích người khác cự tuyệt , cũng không biết xử lý như thế nào khi bị cự tuyệt.”
” Ý em nói là , tôi bởi vì bị em cự tuyệt cho nên Âm Dương Kỳ Quặc?” Con ngươi đen của hắn toát ra lửa.
” Bằng không? Cả dì và mẹ anh đều đến đây?” Cô tức giận hỏi.
Hắn sửng sốt , bỗng nhiên cười to ra tiếng , nỗi tức giận biến mất khỏi khoảng không.
Hắn cười , bên trong xe có chút thoải mái hơn , Giang Liên Ân may mắn là tài xế căn bản nghe không hiểu hai người đang nói cái gì , nếu không cô rất xấu hổ.
Sau khi cười to , hắn nhìn chằm chằm mặt của cô :” Tôi thích em sắc bén pha lẫn hài hước.”
” Tôi chẳng có gì mà hài hước.” Cô lập tức nói :” Dù sao chúng ta là cộng sự , tôi không hy vọng không khí trong lúc này lại căng thẳng như vậy.”
” Tôi không biết là không khí có căng thẳng.”
Cô trừng mắt liếc hắn một cái : ” Nói dối trắng trợn.”
Hắn vừa cười vừa nói :” Trả lời tôi mấy vấn đề.”
” Cái gì?”
” Anh ta đi được vài năm ?”
Giang Liên Ân nghiêm mặt , đương nhiên cô biết hắn nói ” Anh ta” là ai.
” Không thể trả lời sao?”. Hắn nhìn chằm chằm vào thần sắc cứng ngắc của cô.
” Tròn tám năm.”
Hắn trầm mặc một giây :” Tám năm? Em nói là ,từ lúc đấy đến giờ bất luận thế nào cũng không yêu ai khác?”
Cô căm tắc trừng hắn liếc mắt một cái :” Đây là việc của tôi.”
Hắn chợp mi :” Quả nhiên không có !”
Cô chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ , không để ý đến hắn.
” Em có biết thời gian đó đã quá dài không ?”
” Chuyện này không liên quan đến anh.” Cô lạnh lùng nói.
” Thì sao? Cô muốn cả đời của cô vì người đã chết mà uổng phí sao?” Hắn không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận ( còn sao nữa , A Viễn nhà mềnh cảm thấy k bằng người đã chết >”
” Đó là chuyện của tôi.” Cô tức giận nói.
Hắn tức giận vì cái tính cố chấp của cô , xoay người làm cho cô phải đối mặt với hắn :” Cô sốt ruột đang suy nghĩ cái gì?”
” Buông !”. Cô giãy dụa :” Chuyện của tôi , tôi tự giải quyết.”
” Em cảm thấy được tình yêu của cô thật vĩ đại , cô làm như vậy thấy đẹp đẽ lắm sao?”. Hắn lớn tiếng hỏi cô.
Trong lời nói khích tướng của hắn làm cô càng tức giận , cô chưa kịp suy nghĩ đã giương tay thưởng hắn một bạt tai ” Bốp” một tiếng , làm cho hai người đều ngẩn cả người.
Giang Liên Ân cảm thấy trong lòng bàn tay đau đớn , huyết sắc theo trên mặt rút bỏ :” Tôi …. tôi xin lỗi … tôi không cố ý.”
Nhiếp Tĩnh Viễn không nói chuyện , con ngươi đen loé lên hừng hực ngọn lửa , tựa hồ muốn thiêu đốt cô , bản năng cô lấy tay ấn vào mặt hắn.
” Tôi xin lỗi , tôi………”
Hắn bỗng nhiên đáp xuống , giống diều hâu bình thường quắp lấy miệng cô , làm cho …. âm thanh của cô biến mất trong miệng hắn.
Thời gian có vài giây cô căn bản không thể phản ứng , chỉ cảm thấy lời lẽ của hắn đang thăm dò , đương nhiên cô ý thức được hơi thở của hắn , cô bắt đầu giãy dụa.
Hắn hôn cô mang theo sự trừng phạt , tức giận , còn một lý do nữa hắn không thể lý giải được .Vì vậy khi cô bắt đầu phản ứng , hắn buông cô ra.
Hai người căm tức lẫn nhau , hô hấp trầm trọng dồn dập , trong ngực rất nhanh phập phồng , cô trực giát giơ tay lên nghĩ muốn tát thêm lần nữa , nhưng lý trí không nghe theo sự sai khiến của cô.
Cô không thể nhịn được nữa , nói tiếng Anh với lái xe :” Stop!”. Xe chưa kịp dừng , cô liền mở cửa xe muốn xuống.
” Liên Ân.” Nhiếp Tĩnh Viễn nhanh tay bắt lấy cô.
” Không được đụng vào tôi.” Cô kêu hắn bỏ tay ra , chạy ra phía taxi.
Nhiếp Tĩnh Viễn vội vàng đặt tiền ở trên xe , xuống xe theo , Giang Liên Ân chạy trốn rất nhanh , còn hắn thì ở phía sau đuổi theo cô.
Tâm ý cô hoảng loạn , một chiếc xe trước mặt cô nhanh chóng sắp xếp gọn gàng , tim đập như sấm , người lái mắng to bằng Tiếng Anh.
Cô lại đi phía đường phía trước , bị một bàn tay to chặn lại , cả người nhào vào lồng ngực của hắn.
” Em không muốn sống nữa có phải không?” Hắn nhìn nàng rống to.
Mặt khác cô không nghe thấy âm thanh , chỉ nghe thấy tiếng hắn gầm rú cùng tim mình đang dồn dập đập.
” Cút ngay !” Cô quát hắn , xoay người muốn chạy trốn.
Nhiếp Tĩnh Viễn bắt lấy Giang Liên Ân , đem nhấc bổng cô lên , hắn không thể cho cô chạy loạn ở đường , như vậy rất nguy hiểm.!
” Anh đang làm cái gì đấy ! Bỏ tôi ra.!!” Cô lớn tiếng quát to.
” Em bình tĩnh không được sao?”.
” Tôi rất bình tĩnh.” Lời nói vừa ra khỏi miệng , nàng mới phát hiện mình vẫn như cũ , chỉ dùng để rống lên.
Cô bắt đầu điều chỉnh hô hấp , làm cho mình tỉnh táo lại , cáu giận cũng không thể giải quyết vấn đề.
Đi bộ trở về , hắn mới buông cô xuống , ngón tay vẫn như cũ gắt gao bám chặt cánh t của cô , để ngừa cô lại chạy tán loạn ( Viễn đáng yêu quá )
Hai tròng mắt của cô loé hừng hực lửa :” Tôi từ chức ! Tôi không muốn hợp tác với anh.”
Hắn đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ :” Đây có phải là em không ? Vì một con trai đã mất mà không cần tính mạng.”
Trong lời nói của hắn làm cho cô nắm chặt tay :” Đây là việc của tôi , bỏ tay ra !”
‘” Tôi vì cái gì mà cầm lấy tay em , em nghĩ rằng tôi và em đều muốn sao?”. Hắn tức giận hỏi :” Tôi cũng muốn buông ra , nhưng tôi không thể , em nghĩ rằng tôi và em quen biết nhau hơn một tháng , muốn buông là dễ dàng buông sao?”
Hắn nói làm cho cô khiếp sợ.
” Em căn bản không lại mẫu người tôi thích . Hơn nữa từ trước tới nay nguyên tắc của tôi công tư rõ ràng , em nghĩ tôi là người gì , kẻ chuyên môn làm phiền thư ký sao?” Hắn lớn tiếng nói :” Em nghĩ rằng tôi và em không nghĩ buông em ra sao?”
Cô cứng ngắc người nhìn hắn , theo nhận định của cô hắn là người có tâm ý dục vọng , chưa từng nghĩ đến hắn có lúc phản kháng.
” Em nói đúng , tôi không muốn nhận lời cự tuyệt , nhưng em cũng chỉ nói đúng một nửa , tôi không có biện pháp nhận chính em là người cự tuyệt tôi.” Con ngươi hắn đen bén lửa.
Cô vẫn một câu không thể nói được.
” Nếu em vì hắn từ bỏ cả đời , tôi không có tư cách gì để nói , tôi chỉ hy vọng em cho tôi một cơ hội , mạo hiểm một chút.” Hắn buông cánh tay của cô .” Lời tôi muốn nói chính là câu này , nghĩ lại , tôi không thể quyết định thay em , nhưng nếu em muốn có tương lai không có một tia chờ mong, không có một tia vui mừng , cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì?”
Cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì ?-
Những lời nói không ngừng vẫn quanh quẩn trong đầu Giang Liên ân , khi đi ăn tối với Cát Lôi , cô vẫn bị những lời này quấy nhiễu.
” Làm sao vậy , có chuyện gì phức tạp sao?”
Giang Liên Ân lấy lại tinh thần , vẻ mặt thân thiết với Cát Lôi lắc đầu :” Không có , xin lỗi , buổi tối hôm nay tôi lại nghĩ vớ vẩn.”
Cát Lôi cười nham nhở :” Không sao , thoải mái là tốt.”
Giang Liên Ân lấy lại vẻ tươi cười , nhận thức Cát Lôi tới nay hắn vẫn rất hoà thuận và dịu dàng , ở cùng hắn thật yên tâm , không giống ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn kia , cảm giác bị gò bó.
A~ …. Tại sao lại nghĩ đến hắn ?
” Có chuyện gì mà khiến cô phải khổ sở thế ?” Cát Lôi cười hỏi.
Cô lắc đầu , không có thói quen cùng người khác thảo luận việc tư :” Không có gì.”
” Chuyện đi công tác.?”
Cô lắc đầu.
” Thì ra là tình cảm!” Hắn lập tức nói :” Đừng hiểu lầm , tôi không phải là người chuyên xen vào chuyện riêng của người khác , chính là quen biết cô vài năm , dù cô có như thế nào , tôi đều có thể nhận thấy sự khá
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
350/2345