Tiểu thuyết Bà Xã, Em Không Ngoan-full
Lượt xem : |
thật mạnh khiến Nam Khôn ngã xuống giường rồi thuận thế xoay người cỡi lên, ngồi trên bụng hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Lại còn dọa em sợ nữa à, coi chừng làm em tức giận em sẽ bóp nát cậu em của anh đấy.” Nói xong cô chủ động hôn lên môi Nam Khôn, lại đưa tay kéo chiếc khăn tắm bên hông Nam Khôn xuống. Người nào đó không hề mặc gì dưới khăn tắm, thứ trói buộc duy nhất bị cởi bỏ, cậu em giữa hai chân hắn rốt cuộc cũng được tự do ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khoang sự oai hùng của nó.
“Anh là đồ quỷ đáng ghét.” Triển Du cười mắng một câu, đặt nụ hôn lên trước ngực Nam Khôn, hai hạt đậu đỏ cứng rắn như đang phát ra lời mời trắng trợn với cô, Triển Du cười cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên đỉnh đầu, sau đó đưa miệng ngậm chặt nó, học theo cách lúc trước Nam Khôn dùng để trêu chọc cô, dùng đầu lưỡi xoáy tròn rồi ranh mãnh mút lấy.
Kĩ thuật của cô không thành thạo bằng Nam Khôn nhưng trong nháy mắt đã kích thích khiến tim Nam Khôn đập như trống, cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có bao phủ lấy hắn, đẹp như đang ở trong mộng cảnh.
“Bảo bối em giỏi quá.” Trái tim nóng rực đang đập điên cuồng như muốn phá tan lồng ngực mà chui ra.
Nam Khôn yêu thương vuốt tóc cô, giọng nói nhu hòa sắp chảy nước. Đáy lòng kêu gào muốn càng nhiều nụ hôn cùng sự đụng chạm của Triển Du hơn.
Triển Du có thể cảm nhận được thân thể cường tráng dẻo dai của hắn đang dần dần căng cứng như đá dưới sự vuốt ve của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác thành tự khó nói rõ, cô cười cười, nụ hôn ẩm ướt rơi dọc xuống, cuối cùng dùng miệng ngậm lấy cậu em nhỏ đang sôi sục ý chí chiến đầu giữa hai chân Nam Khôn.
Trái tim đang đập của trống như Nam Khôn bỗng ngừng lại.
Sau nửa ngày, chỉ nghe thấy hắn khẽ hô một tiếng, nhấc Triển Du lên trên, xoay người mạnh mẽ áp Triển Du dưới thân, giống như một con mãnh thú đói khát mà hôn lên, mang theo tất cả sự hung ác cùng cuồng dã.
Những người phụ nữ khác hắn không rõ lắm, nhưng hắn biết Triển Du luôn khuôn phép kiêu ngạo giờ đây có thể đi đến bước này thì tất nhiên trong lòng phải yêu thích đến cực hạn mới có thể làm vậy vì hắn, nhưng mà hắn vẫn không nỡ.
Trái tim ngập đầy yêu thương, hắn lại khó có thể khắc chế, cũng quên mất không còn một mảnh chuyện phải mang áo mưa, nhanh chóng kéo một chân Triển Du vắt qua lưng mình, tìm đúng vị trí tiến vào thật mạnh.
“Ôi…” Trong khi Triển Du trời đất quay cuồng thì đã bị vật cứng rắn như sắt của Nam Khôn đâm vào, một cơn đau bén nhọn dâng lên, thân thể cô căng lên trong vô ý thức, khó chịu vỗ vỗ lưng Nam Khôn.
Dm mà! Người này đúng là cầm thú, quá dã man.
Nam Khôn buông môi cô ra, sủng ái vuốt lên tóc cô, giọng nói mang theo dục vọng nồng đậm bị hóa giải bởi vẻ dịu dàng: “Em yêu, thật là có lỗi, vừa rồi thật sự quá kích động…á, đừng kẹp chặt quá, kẹp chặt nữa sẽ bắn mất. Đã nói em đừng trêu chọc anh, vậy mà em còn chọn nơi mẫn cảm nhất là xuống miệng.”
“Anh là cài đồ cầm thú!” Triển Du oán hận cắn lên vai hắn một cái, thân thể hơi run rẩy, không biết là vì đau hay là vì không chịu được cảm giác bụng căng trướng lên quá mức rõ ràng.
Nam Khôn mỗi một lần lâu không làm, khi được bù đắp lại đặc biệt hung ác, đêm nay hắn lại uống rượu, Triển Du thật sự hơi sợ hắn nên mới dùng miệng để cho hắn giải tỏa một lần trước, không ngờ lại kích thích đến cơn điên của người nào đó, con bà nó, quá thua lỗ!
“Bảo bối thật sự xin lỗi, ngoan nào, thả lỏng một chút, anh không cử động nữa, cứ để vậy là được rồi.” Nam Khôn vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương cho cô, nhìn đôi mắt ướt sũng long lanh như thủy tinh đen của cô, trong lòng lại càng thêm xót xa, vội vàng nhiều lần hôn lên môi cô.
Nụ hôn dài lâu mà tình tứ, mềm mại ấm áp như lông vũ, hơi ấm từ bàn tay truyền đến một sức mạnh làm người ta an tâm.
Thời gian quá lâu dường như đang làm cho người ta thấy buồn ngủ.
Triển Du từ từ buông lỏng thân thể trong nụ hôn dịu dàng mà ngọt ngào của hắn, hai người trần trường dán chặt lấy nhau, nhiệt độ nóng rực trên người Nam Khôn cũng dần dần truyền tới từng mạch máu của cô, làm cho cô khô nóng không chịu nổi. Trong thoáng chốc, cơn đau đớn lặng lẽ trôi đi, chỉ còn lại cảm giác phong phú khó tả trêu đùa mọi cảm quan của cô, cô vặn vẹo thân thể, không tiếng động phát ra cho Nam Khôn một tin tức khiến cho người ta ngạc nhiên vui mừng.
Hàng lông mi Nam Khôn giật giật, đôi mắt đen và sâu như biển chứa đựng niềm vui sáng chói, hắn càng hôn cô thêm chuyên chú, vật phía dưới bắt đầu rục rịch, từng bước một dẫn dắt Triển Du cảm thụ niềm vui sướng cực độ.
Bị sự dịu dàng quấn lấy, Triển Du ôm lấy cổ Nam Khôn, đáy lòng dâng lên niềm vui sướng cùng khát khao khó tả.
Cô chậm rãi nhấc chân quấn lấy vòng eo tinh tráng của Nam Khôn, đung đưa theo tần suất của hắn.
Nam Khôn hiểu ý, trong lòng rung động không thôi, bỗng nhiên đẩy nhanh tiết tấu.
“Ưm…”
Kịch liệt quấn lấy nhau, Triển Du cảm thấy khoái cảm như nước lan tràn trong cơ thể cô, không thoát ra cũng không vào được khiến cho người ta sợ hãi, cô chôn mặt trước cổ Nam Khôn, đôi mắt ngập nước, bối rối mà hạnh phúc thở hổn hển, say mê nhận lấy sự điên cuồng từ Nam Khôn.
Khi dục vọng lên đến đỉnh, Triển Du cảm thấy hồn như bị Nam Khôn hút mất, cả người lâng lâng.
Dục tiên dục tử phỏng chừng cũng không hơn cái này.
Nam Khôn trong dư âm vừa qua khẽ cắn mút vành tai Triển Du, ý nghĩ yêu thương ngập tràn không hề tan đi theo dục vọng, ngược lại càng thêm nồng đậm, hắn ôm chặt lấy Triển Du, yên lặng một lúc lâu mới khẽ nói bên tai cô: “Bảo bối, chờ nhiệm vụ lần này của em xong rồi chúng ta hãy đến cục dân chính lấy hai tờ giấy đỏ về làm kỉ niệm được không?”
Triển Du vốn đã sắp ngủ, nghe thấy lời hắn nói thì bất thình lình mở mắt, thoáng cái trong lòng đã dậy sóng.
Nam Khôn là người không thích chỉ nói lời yêu nơi chót lưỡi đầu môi, chỉ dùng hành động để khiến cho người khác cảm nhận được suy nghĩ của hắn, dù là người không thể sinh con dưỡng cái cho hắn như người phụ nữ bình thường, cùng hắn ngày ngày bên cạnh nhau, thậm chí không thể cho hắn một hôn lễ oanh oanh liệt liệt, nhưng hắn vẫn tình nguyện đứng trên lập trường của bạn mà lo lắng cho bạn, tất cả tất cả đều thay hắn nói lên, hắn yêu bạn, cho nên mới có thể bao dung tất cả cho bạn.
Triển Du yên lặng nhìn lên trần nhà một lúc lâu, lâu đến mức Nam Khôn cho rằng cô đã ngủ rồi mới nghe thấy cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng bằng giọng mũi đặc nghẹt như sắp khóc.
Chương 42: Thể dục buổi sáng
Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau chưa đến 6h30 thì đồng hồ sinh học của Triển Du đã vang lên.
Nam Khôn vẫn chưa dậy nhưng cánh tay lại bá đạo vòng qua lưng cô, Triển Du muốn thử dịch khỏi hắn, vừa mới cử động thì Nam Khôn đã vô thức siết chặt lại.
Triển Du bất đặc dĩ, gian nan xoay người lại, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, em phải về rồi.”
Nam Khôn vẫn nhắm mắt hôn lung tung lên mặt cô: “Ngoan, ngủ với anh một lát nữa.”
“Nhưng mà em không ngủ được.” Triển Du vươn tay vuốt hàng mi đen như mực của hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt lạnh lùng cương nghị giờ phút này được đôi hàng mi dày rậm phụ trợ trở nên nhu hòa lạ thường, khóe miệng không ngừng mang theo nụ cười vui vẻ làm say lòng người.
Tình tứ ngọt ngào vô cùng, nhớ tới câu nói cuối cùng tối hôm qua Nam Khôn nói với cô, trong lòng Triển Du dâng lên nỗi cảm động cùng tình yêu khôn cùng, ánh mắt cũng không kìm được mà toát lên vẻ si mê, cô nói: “Tứ gia có phải anh đã hạ thuốc gì cho em không.” Bằng không sao em có thể thích anh như vậy chứ.
Trước khi gặp Nam Khôn cho tới giờ Triển Du đều không biết mình lại có thể si mê một người đàn ông như vậy, cô từng cho rằng sự yêu mến cùng hâm mộ của cô với Mục Hàn đã là cực hạn trong cuộc đời này của cô rồi, chỉ sợ người đàn ông khác không có khả năng làm cho cô sùng bái như vậy. Thật sự không ngờ có một ngày Nam Khôn lại như một viên đạn bọc đường uy lực lạ thường công thành chiếm đất, dễ dàng tấn công vào trái tim đã đóng chặt của cô.
Loại cảm giác này rất đẹp mà trong hai mươi năm cuộc đời cô chưa từng trải nghiệm, rất mới mẻ và kích thích.
Mình thích người đàn ông này từ khi nào ấy nhỉ?
Cho tới bây giờ Triển Du chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hình như trong lúc vô tình đã thích hắn, sau đó với tính cách quyết đoán dám yêu dám hận của cô dường như cũng không làm cho cô do dự quá lâu đã chấp nhận sự thật cô đã bị người đàn ông này hoàn toàn kích thích hormone tình yêu.
Nam Khôn vốn vẫn chưa mở mắt, nghe thấy câu nói vừa rồi của Triển Du mới đột nhiên mở to mắt ra, giữ im lặng nhìn cô rồi đột nhiên nở nụ cười: “Không ngủ được? Vậy làm một bài tập thể dục buổi sáng với anh đi.”
Nói xong hắn ôm lấy người trở mình, còn dùng thứ hung khí nóng bỏng hùng dũng oai vệ khí khách hiên ngang giữa hai chân cọ cọ vào đùi Triển Du.
Hai người không một mảnh vải che thân, lửa tình nóng bỏng truyền thẳng đến huyệt thái dương của Triển Du.
Cô nói: “Anh muốn em bị bại lộ thân phận thì anh cứ làm đi.”
Ai ngờ Nam Khôn lại không cho là đúng: “Anh có việc thương lượng với Mục Hàn, để anh gọi điện gọi anh ta tới, xong việc em sẽ về cùng anh ta, sẽ không ai nghi ngờ gì đâu, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, bọn em lại không đi làm, gấp cái gì?”
Tuần sau Vpbcs bắt đầu đưa vào sản xuất, công tác nghiên cứu của bọn họ cũng tạm thời ngừng lại, canh phòng của Tây Đảo so với Xích Thủy chỉ có hơn chứ không kém, ban ngày căn bản không có cơ hội “làm việc”, bây giờ Triển Du trở về cũng chỉ làm ổ trong phòng chơi máy tính.
Rất vất vả mới bắt được cơ hội như vậy, làm sao Nam Khôn cam lòng từ bỏ chứ, xấu xa đè lên như không cho ai đi.
Triển Du nhấc ngọn núi lớn trên người lên, bị hắn khơi gợi lòng hiếu kỳ, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nam Khôn nheo con ngươi đáng đánh đòn nói: “Cho anh ăn no rồi anh sẽ nói cho em biết.”
“…” Triển Du thật sự nghẹn lời, người nào đó chính là con mãnh thú không biết thỏa mãn, cho ăn thế nào cũng không no.
Da thịt mềm mại bóng loáng như tơ lụa của cô làm cho Nam Khôn không nhịn được muốn vuốt ve mãi, muốn ôm vào lòng hôn thật mạnh lên đôi môi.
Trong lòng xẹt qua một loại rung động khiến người ta run sợ, hắn vội vàng ngậm lấy đôi môi Triển Du, bắt đầu tinh tế nhấm nháp hương vị thơm ngọt trong miệng cô.
Triển Du ngoài miệng thì cứng nhắc, mỗi lần Nam Khôn muốn cô lại không nhịn được mà mỉa mai anh vài câu nhưng cuối cùng vẫn sẽ có cầu có cung với hắn, lần này cũng không ngoại lệ, nụ hôn tuyệt vời của Nam Khôn trằn trọc đến hai đầu nụ hoa của cô, ngậm lấy đỉnh nụ tinh tế mút vào, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ chúng, dưới sự trêu đùa cẩn thận lại thành thạo của Nam Khôn, thân dưới của Triển Du chẳng mấy chốc lại có phản ứng.
Khoái cảm quen thuộc đánh tới làm cho người ta lâng lâng trong bể tình dục.
Triển Du không tự chủ được cong người lên dâng mình lên miệng Nam Khôn, trong lòng khát vọng được thêm càng nhiều nụ hôn cùng sự vuốt ve của Nam Khôn.
Nam Khôn cười cười càng ra sức kích thích những điểm mẫn cảm trên người cô, tay cũng theo đường cong duyên dáng của Triển Du trượt từ vòng eo mượt mà đến giữa hai chân cô, kết quả sờ vào chưa tới hai giây thì người nào đó lại đột nhiên dừng mọi động tác lại.
Triển Du bị trêu chọc đang high, hắn dừng lại làm cho cô cảm thấy đang ăn được một nửa lại bị người ta giựt mất chén.
Thân thể nổi lên cảm giác trống rỗng, cô mở mắt ra, khó hiểu nhìn Nam Khôn: “Làm sao vậy?”
Nam Khôn hôn lên mặt cô một cái, giọng nói rất dịu dàng, hai đầu lông mày cất giấu vẻ nghiêm trọng: “Tối hôm qua anh quên mang mũ, không phải em đang trong thời kì nguy hiểm sao? Để anh bảo A Đông đi mua thuốc vậy.”
Tối hôm qua tuy không bắn ra ở trong nhưng lúc ấy hắn rất kích động, cuối cùng lúc muốn bắn lại bị Triển Du hút chặt vào khiến thiếu chút nữa hắn đã không chịu được, không biết có để lọt lướt đứa nào không, bây giờ Triển Du còn đang làm nhiệm vụ, ngộ nhỡ mang thai sẽ rất phiền toái, hắn không muốn để cho cô mạo hiểm như vậy.
Triển Du cũng không lo lắng sẽ mang thai nhưng lời nói của Nam Khôn đã nhắc nhở cô một chuyện.
Cô nói: “Tối hôm qua em chỉ gạt anh thôi, nhưng mà anh yêu này, có một chuyện không biết em có nên nói cho anh biết không, bác sĩ nói em rất khó mang thai.”
Thể chất của cô trời sinh đã có tính hàn, lúc trước khi huấn luyện thường xuyên bị thương, thật sự năm ngoái rơi vào tay Jason quả thật là cửu tử nhất sinh (chín chết một sống), trước đây cô thấy không cần phải nói cho
“Anh là đồ quỷ đáng ghét.” Triển Du cười mắng một câu, đặt nụ hôn lên trước ngực Nam Khôn, hai hạt đậu đỏ cứng rắn như đang phát ra lời mời trắng trợn với cô, Triển Du cười cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên đỉnh đầu, sau đó đưa miệng ngậm chặt nó, học theo cách lúc trước Nam Khôn dùng để trêu chọc cô, dùng đầu lưỡi xoáy tròn rồi ranh mãnh mút lấy.
Kĩ thuật của cô không thành thạo bằng Nam Khôn nhưng trong nháy mắt đã kích thích khiến tim Nam Khôn đập như trống, cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có bao phủ lấy hắn, đẹp như đang ở trong mộng cảnh.
“Bảo bối em giỏi quá.” Trái tim nóng rực đang đập điên cuồng như muốn phá tan lồng ngực mà chui ra.
Nam Khôn yêu thương vuốt tóc cô, giọng nói nhu hòa sắp chảy nước. Đáy lòng kêu gào muốn càng nhiều nụ hôn cùng sự đụng chạm của Triển Du hơn.
Triển Du có thể cảm nhận được thân thể cường tráng dẻo dai của hắn đang dần dần căng cứng như đá dưới sự vuốt ve của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác thành tự khó nói rõ, cô cười cười, nụ hôn ẩm ướt rơi dọc xuống, cuối cùng dùng miệng ngậm lấy cậu em nhỏ đang sôi sục ý chí chiến đầu giữa hai chân Nam Khôn.
Trái tim đang đập của trống như Nam Khôn bỗng ngừng lại.
Sau nửa ngày, chỉ nghe thấy hắn khẽ hô một tiếng, nhấc Triển Du lên trên, xoay người mạnh mẽ áp Triển Du dưới thân, giống như một con mãnh thú đói khát mà hôn lên, mang theo tất cả sự hung ác cùng cuồng dã.
Những người phụ nữ khác hắn không rõ lắm, nhưng hắn biết Triển Du luôn khuôn phép kiêu ngạo giờ đây có thể đi đến bước này thì tất nhiên trong lòng phải yêu thích đến cực hạn mới có thể làm vậy vì hắn, nhưng mà hắn vẫn không nỡ.
Trái tim ngập đầy yêu thương, hắn lại khó có thể khắc chế, cũng quên mất không còn một mảnh chuyện phải mang áo mưa, nhanh chóng kéo một chân Triển Du vắt qua lưng mình, tìm đúng vị trí tiến vào thật mạnh.
“Ôi…” Trong khi Triển Du trời đất quay cuồng thì đã bị vật cứng rắn như sắt của Nam Khôn đâm vào, một cơn đau bén nhọn dâng lên, thân thể cô căng lên trong vô ý thức, khó chịu vỗ vỗ lưng Nam Khôn.
Dm mà! Người này đúng là cầm thú, quá dã man.
Nam Khôn buông môi cô ra, sủng ái vuốt lên tóc cô, giọng nói mang theo dục vọng nồng đậm bị hóa giải bởi vẻ dịu dàng: “Em yêu, thật là có lỗi, vừa rồi thật sự quá kích động…á, đừng kẹp chặt quá, kẹp chặt nữa sẽ bắn mất. Đã nói em đừng trêu chọc anh, vậy mà em còn chọn nơi mẫn cảm nhất là xuống miệng.”
“Anh là cài đồ cầm thú!” Triển Du oán hận cắn lên vai hắn một cái, thân thể hơi run rẩy, không biết là vì đau hay là vì không chịu được cảm giác bụng căng trướng lên quá mức rõ ràng.
Nam Khôn mỗi một lần lâu không làm, khi được bù đắp lại đặc biệt hung ác, đêm nay hắn lại uống rượu, Triển Du thật sự hơi sợ hắn nên mới dùng miệng để cho hắn giải tỏa một lần trước, không ngờ lại kích thích đến cơn điên của người nào đó, con bà nó, quá thua lỗ!
“Bảo bối thật sự xin lỗi, ngoan nào, thả lỏng một chút, anh không cử động nữa, cứ để vậy là được rồi.” Nam Khôn vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương cho cô, nhìn đôi mắt ướt sũng long lanh như thủy tinh đen của cô, trong lòng lại càng thêm xót xa, vội vàng nhiều lần hôn lên môi cô.
Nụ hôn dài lâu mà tình tứ, mềm mại ấm áp như lông vũ, hơi ấm từ bàn tay truyền đến một sức mạnh làm người ta an tâm.
Thời gian quá lâu dường như đang làm cho người ta thấy buồn ngủ.
Triển Du từ từ buông lỏng thân thể trong nụ hôn dịu dàng mà ngọt ngào của hắn, hai người trần trường dán chặt lấy nhau, nhiệt độ nóng rực trên người Nam Khôn cũng dần dần truyền tới từng mạch máu của cô, làm cho cô khô nóng không chịu nổi. Trong thoáng chốc, cơn đau đớn lặng lẽ trôi đi, chỉ còn lại cảm giác phong phú khó tả trêu đùa mọi cảm quan của cô, cô vặn vẹo thân thể, không tiếng động phát ra cho Nam Khôn một tin tức khiến cho người ta ngạc nhiên vui mừng.
Hàng lông mi Nam Khôn giật giật, đôi mắt đen và sâu như biển chứa đựng niềm vui sáng chói, hắn càng hôn cô thêm chuyên chú, vật phía dưới bắt đầu rục rịch, từng bước một dẫn dắt Triển Du cảm thụ niềm vui sướng cực độ.
Bị sự dịu dàng quấn lấy, Triển Du ôm lấy cổ Nam Khôn, đáy lòng dâng lên niềm vui sướng cùng khát khao khó tả.
Cô chậm rãi nhấc chân quấn lấy vòng eo tinh tráng của Nam Khôn, đung đưa theo tần suất của hắn.
Nam Khôn hiểu ý, trong lòng rung động không thôi, bỗng nhiên đẩy nhanh tiết tấu.
“Ưm…”
Kịch liệt quấn lấy nhau, Triển Du cảm thấy khoái cảm như nước lan tràn trong cơ thể cô, không thoát ra cũng không vào được khiến cho người ta sợ hãi, cô chôn mặt trước cổ Nam Khôn, đôi mắt ngập nước, bối rối mà hạnh phúc thở hổn hển, say mê nhận lấy sự điên cuồng từ Nam Khôn.
Khi dục vọng lên đến đỉnh, Triển Du cảm thấy hồn như bị Nam Khôn hút mất, cả người lâng lâng.
Dục tiên dục tử phỏng chừng cũng không hơn cái này.
Nam Khôn trong dư âm vừa qua khẽ cắn mút vành tai Triển Du, ý nghĩ yêu thương ngập tràn không hề tan đi theo dục vọng, ngược lại càng thêm nồng đậm, hắn ôm chặt lấy Triển Du, yên lặng một lúc lâu mới khẽ nói bên tai cô: “Bảo bối, chờ nhiệm vụ lần này của em xong rồi chúng ta hãy đến cục dân chính lấy hai tờ giấy đỏ về làm kỉ niệm được không?”
Triển Du vốn đã sắp ngủ, nghe thấy lời hắn nói thì bất thình lình mở mắt, thoáng cái trong lòng đã dậy sóng.
Nam Khôn là người không thích chỉ nói lời yêu nơi chót lưỡi đầu môi, chỉ dùng hành động để khiến cho người khác cảm nhận được suy nghĩ của hắn, dù là người không thể sinh con dưỡng cái cho hắn như người phụ nữ bình thường, cùng hắn ngày ngày bên cạnh nhau, thậm chí không thể cho hắn một hôn lễ oanh oanh liệt liệt, nhưng hắn vẫn tình nguyện đứng trên lập trường của bạn mà lo lắng cho bạn, tất cả tất cả đều thay hắn nói lên, hắn yêu bạn, cho nên mới có thể bao dung tất cả cho bạn.
Triển Du yên lặng nhìn lên trần nhà một lúc lâu, lâu đến mức Nam Khôn cho rằng cô đã ngủ rồi mới nghe thấy cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng bằng giọng mũi đặc nghẹt như sắp khóc.
Chương 42: Thể dục buổi sáng
Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau chưa đến 6h30 thì đồng hồ sinh học của Triển Du đã vang lên.
Nam Khôn vẫn chưa dậy nhưng cánh tay lại bá đạo vòng qua lưng cô, Triển Du muốn thử dịch khỏi hắn, vừa mới cử động thì Nam Khôn đã vô thức siết chặt lại.
Triển Du bất đặc dĩ, gian nan xoay người lại, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, em phải về rồi.”
Nam Khôn vẫn nhắm mắt hôn lung tung lên mặt cô: “Ngoan, ngủ với anh một lát nữa.”
“Nhưng mà em không ngủ được.” Triển Du vươn tay vuốt hàng mi đen như mực của hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt lạnh lùng cương nghị giờ phút này được đôi hàng mi dày rậm phụ trợ trở nên nhu hòa lạ thường, khóe miệng không ngừng mang theo nụ cười vui vẻ làm say lòng người.
Tình tứ ngọt ngào vô cùng, nhớ tới câu nói cuối cùng tối hôm qua Nam Khôn nói với cô, trong lòng Triển Du dâng lên nỗi cảm động cùng tình yêu khôn cùng, ánh mắt cũng không kìm được mà toát lên vẻ si mê, cô nói: “Tứ gia có phải anh đã hạ thuốc gì cho em không.” Bằng không sao em có thể thích anh như vậy chứ.
Trước khi gặp Nam Khôn cho tới giờ Triển Du đều không biết mình lại có thể si mê một người đàn ông như vậy, cô từng cho rằng sự yêu mến cùng hâm mộ của cô với Mục Hàn đã là cực hạn trong cuộc đời này của cô rồi, chỉ sợ người đàn ông khác không có khả năng làm cho cô sùng bái như vậy. Thật sự không ngờ có một ngày Nam Khôn lại như một viên đạn bọc đường uy lực lạ thường công thành chiếm đất, dễ dàng tấn công vào trái tim đã đóng chặt của cô.
Loại cảm giác này rất đẹp mà trong hai mươi năm cuộc đời cô chưa từng trải nghiệm, rất mới mẻ và kích thích.
Mình thích người đàn ông này từ khi nào ấy nhỉ?
Cho tới bây giờ Triển Du chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hình như trong lúc vô tình đã thích hắn, sau đó với tính cách quyết đoán dám yêu dám hận của cô dường như cũng không làm cho cô do dự quá lâu đã chấp nhận sự thật cô đã bị người đàn ông này hoàn toàn kích thích hormone tình yêu.
Nam Khôn vốn vẫn chưa mở mắt, nghe thấy câu nói vừa rồi của Triển Du mới đột nhiên mở to mắt ra, giữ im lặng nhìn cô rồi đột nhiên nở nụ cười: “Không ngủ được? Vậy làm một bài tập thể dục buổi sáng với anh đi.”
Nói xong hắn ôm lấy người trở mình, còn dùng thứ hung khí nóng bỏng hùng dũng oai vệ khí khách hiên ngang giữa hai chân cọ cọ vào đùi Triển Du.
Hai người không một mảnh vải che thân, lửa tình nóng bỏng truyền thẳng đến huyệt thái dương của Triển Du.
Cô nói: “Anh muốn em bị bại lộ thân phận thì anh cứ làm đi.”
Ai ngờ Nam Khôn lại không cho là đúng: “Anh có việc thương lượng với Mục Hàn, để anh gọi điện gọi anh ta tới, xong việc em sẽ về cùng anh ta, sẽ không ai nghi ngờ gì đâu, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, bọn em lại không đi làm, gấp cái gì?”
Tuần sau Vpbcs bắt đầu đưa vào sản xuất, công tác nghiên cứu của bọn họ cũng tạm thời ngừng lại, canh phòng của Tây Đảo so với Xích Thủy chỉ có hơn chứ không kém, ban ngày căn bản không có cơ hội “làm việc”, bây giờ Triển Du trở về cũng chỉ làm ổ trong phòng chơi máy tính.
Rất vất vả mới bắt được cơ hội như vậy, làm sao Nam Khôn cam lòng từ bỏ chứ, xấu xa đè lên như không cho ai đi.
Triển Du nhấc ngọn núi lớn trên người lên, bị hắn khơi gợi lòng hiếu kỳ, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nam Khôn nheo con ngươi đáng đánh đòn nói: “Cho anh ăn no rồi anh sẽ nói cho em biết.”
“…” Triển Du thật sự nghẹn lời, người nào đó chính là con mãnh thú không biết thỏa mãn, cho ăn thế nào cũng không no.
Da thịt mềm mại bóng loáng như tơ lụa của cô làm cho Nam Khôn không nhịn được muốn vuốt ve mãi, muốn ôm vào lòng hôn thật mạnh lên đôi môi.
Trong lòng xẹt qua một loại rung động khiến người ta run sợ, hắn vội vàng ngậm lấy đôi môi Triển Du, bắt đầu tinh tế nhấm nháp hương vị thơm ngọt trong miệng cô.
Triển Du ngoài miệng thì cứng nhắc, mỗi lần Nam Khôn muốn cô lại không nhịn được mà mỉa mai anh vài câu nhưng cuối cùng vẫn sẽ có cầu có cung với hắn, lần này cũng không ngoại lệ, nụ hôn tuyệt vời của Nam Khôn trằn trọc đến hai đầu nụ hoa của cô, ngậm lấy đỉnh nụ tinh tế mút vào, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng khẽ cắn nhẹ chúng, dưới sự trêu đùa cẩn thận lại thành thạo của Nam Khôn, thân dưới của Triển Du chẳng mấy chốc lại có phản ứng.
Khoái cảm quen thuộc đánh tới làm cho người ta lâng lâng trong bể tình dục.
Triển Du không tự chủ được cong người lên dâng mình lên miệng Nam Khôn, trong lòng khát vọng được thêm càng nhiều nụ hôn cùng sự vuốt ve của Nam Khôn.
Nam Khôn cười cười càng ra sức kích thích những điểm mẫn cảm trên người cô, tay cũng theo đường cong duyên dáng của Triển Du trượt từ vòng eo mượt mà đến giữa hai chân cô, kết quả sờ vào chưa tới hai giây thì người nào đó lại đột nhiên dừng mọi động tác lại.
Triển Du bị trêu chọc đang high, hắn dừng lại làm cho cô cảm thấy đang ăn được một nửa lại bị người ta giựt mất chén.
Thân thể nổi lên cảm giác trống rỗng, cô mở mắt ra, khó hiểu nhìn Nam Khôn: “Làm sao vậy?”
Nam Khôn hôn lên mặt cô một cái, giọng nói rất dịu dàng, hai đầu lông mày cất giấu vẻ nghiêm trọng: “Tối hôm qua anh quên mang mũ, không phải em đang trong thời kì nguy hiểm sao? Để anh bảo A Đông đi mua thuốc vậy.”
Tối hôm qua tuy không bắn ra ở trong nhưng lúc ấy hắn rất kích động, cuối cùng lúc muốn bắn lại bị Triển Du hút chặt vào khiến thiếu chút nữa hắn đã không chịu được, không biết có để lọt lướt đứa nào không, bây giờ Triển Du còn đang làm nhiệm vụ, ngộ nhỡ mang thai sẽ rất phiền toái, hắn không muốn để cho cô mạo hiểm như vậy.
Triển Du cũng không lo lắng sẽ mang thai nhưng lời nói của Nam Khôn đã nhắc nhở cô một chuyện.
Cô nói: “Tối hôm qua em chỉ gạt anh thôi, nhưng mà anh yêu này, có một chuyện không biết em có nên nói cho anh biết không, bác sĩ nói em rất khó mang thai.”
Thể chất của cô trời sinh đã có tính hàn, lúc trước khi huấn luyện thường xuyên bị thương, thật sự năm ngoái rơi vào tay Jason quả thật là cửu tử nhất sinh (chín chết một sống), trước đây cô thấy không cần phải nói cho
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
66/4454