Tiểu thuyết Báo Thù Tình Lang-full
Lượt xem : |
br />
Cô nha! Rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp đại học danh giá, bố lại là ông chủ lớn của một công ty tư nhân, vậy mà sau khi tốt nghiệp lại đi mở quán rượu, dùng tiền của chính mình khi còn là sinh viên đi làm thêm dành dụm được.
“Mở quán rượu thì có gì không tốt? Trước kia anh chẳng phải cũng tự mình mở một quán rượu đó sao?”Cô liếc mắt nhìn hắn một cái. Hơn nữa chủ quán rượu cũng hấp dẫn rất nhiều người đến theo đuổi.
“Nhưng đó là hai chuyện khác nhau.” Sau khi đóng cửa sắt lại cẩn thận, hắn phủi phủi bụi bẩn trên tay,“Đến đây đi! Anh đưa em về nhà.”
“Không cần,em sẽ tự lái xe về.” Cô chỉ chiếc xe ô tô thể thao màu đỏ đang đỗ ở đầu đường.
Cô dù tốt xấu cũng kiếm được chút tiền, tuy rằng không bằng hắn làm bác sĩ kiếm được , nhưng cũng có xe riêng của mình “Như vậy sao được? Đã trễ thế này, anh lo lắng em trở về một mình.” Hắn lập tức nhăn mi lại, không chút nghĩ ngợi nói.“Vẫn nên để anh đưa em đi! Ngày mai em tự mình bắt taxi đến.”
Chính là, từ trước đến giờ cô vẫn như vậy trở về nhà! Hơn nữa sau này cũng không có khả năng sẽ thay đổi.
Cô sẵng giọng.“Anh cho rằng mỗi ngày đều có thể đến đón em được sao?”
Hắn nghe xong liền dừng cước bộ “Cũng không phải không được.”
Lòng của cô vui mừng nhảy nhót “Đừng, đừng nói giỡn, anh là bác sĩ, mỗi ngày đều phải nửa đêm tới đón em về nhà như vậy rất mệt mỏi không tốt cho sức khỏe.”
Cô không thể miên man suy nghĩ, hắn nói như vậy, chính là bởi vì đem cô làm em gái yêu thương mà thôi, trừ điều đó ra, không có ý tứ gì khác.Cô không ngừng tự nhắc nhở chính mình.
“Vậy em cũng đừng luôn về nhà muộn như vậy.” Hắn nắm tay cô hướng xe của chính mình đi đến,“Em mỗi ngày lúc này mới về nhà thật sự rất nguy hiểm.”
Cô vụng trộm dò xét, liếc nhìn hắn một cái.
Quen biết hắn hai mươi năm,trong ấn tượng của cô, hắn luôn đối với cô ôn nhu như vậy, nhưng người mà hắn yêu vĩnh viễn không phải cô.
Cô chính là em gái……“Mở một quán rượu có người nào lại không phải như vậy?” Cô vỗ vỗ trán, để che dấu suy nghĩ lung tung trong lòng.
Thật sự là buồn cười, cô luôn luôn tự nhiên cùng hào phóng, nhưng khi đụng tới tình cảm nam nữ lại trở thành người nhát gan, thương yêu hắn nhiều như vậy năm, mà vẫn không có dũng khí nói ra lòng mình.
“Đừng làm nữa! Em nên trở về công ty của bác Phương, hoặc là đi ra ngoài tìm công việc khác cũng tốt, chỉ cần có thể nghỉ ngơi bình thường, không cần phải mệt như vậy,anh cũng không còn phải lo lắng em về nhà có thể gặp nguy hiểm gì hay không.” Hắn không biết đã khuyên cô bao nhiêu lần, nhưng mà cô trước giờ luôn nghe lời của hắn, không biết vì sao đối với chuyện này lại nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ.
Quả nhiên,cô không chút nghĩ ngợi cự tuyệt “Không được,em thích công việc này”
“Anh thật sự không nghĩ ra, em tại sao lại mở quán rượu như thế này?”
Mặc cho ai khuyên bảo cũng không nghe, lại còn không ngừng cố gắng kinh doanh.
“Đây là ước mơ của em.” Khóe môi cô khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tự giễu.
Hắn liệu có bao giờ biết được,sở dĩ cô mở quán rượu này, kỳ thật là vì hắn, nếu không phải từ trước đến giờ hắn luôn thích cùng bạn hữu đến quán rượu tụ tập,cô căn bản sẽ không mở quán này.
Vì mở quán rượu này,cô không để ý đến sự phản đối của mọi người trong gia đình,đi học đại học liền bắt đầu làm thêm,lại còn buôn bán nên cũng kiếm được không ít tiền.
Sau đó,cô liền lấy tiền mình kiếm được mở “Hồng”,mặc kệ người khác coi thường, cô quyết kinh doanh quán thật phát đạt.
Đó là bao nhiêu vất vả cùng tâm huyết của cô chứ không phải nói chơi.
Nhưng cô không hề để ý, chỉ cần có thể gần hắn thêm một chút,vất vả như vậy cũng chẳng là gì.
“Thôi,anh cũng không khuyên em nữa, miễn cho em lại chê anh phiền phức.” Trong giọng nói của hắn tràn ngập dung túng “Hơn nữa……” Hắn quay đầu nhìn quán rượu “Quán “Hồng” này của em thật sự kinh doanh cũng rất tốt, nếu không phải công việc bận rộn, có lẽ anh cũng sẽ mỗi ngày đều đến đây không chừng.”
Hắn nói mang theo tiếc hận, đi đến mở cửa xe của mình cho cô.
“Em nhận lời khen tặng của anh.” Cô cười với hắn, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Cho dù là khách sáo cũng tốt, ít nhất hắn đã đáp lại sự cố gắng của cô.
“Em bây giờ vẫn ở bên ngoài một mình sao?” Từ một năm trước sau khi cô quyết định mở quán rượu, liền chuyển ra ngoài ở một mình.
“Ân! Tuy rằng “Hồng” hiện giờ làm ăn rất tốt, nhưng ba mẹ em vẫn không chấp nhận.” Ba mẹ cô đều là xuất thân nông dân, cố gắng học tập để thi vào đại học, cho dù như thế nào cũng hơn người khác rất nhiều, mà bây giờ cũng khá thành công.
Bọn họ vẫn cho rằng quán rượu là nơi rất phức tạp,chính vì vậy không thể chấp nhận con gái tài giỏi của mình kinh doanh quán rượu.
“Đó là đương nhiên , nếu con gái anh cũng mở quán rượu, anh nhất định cũng sẽ phản đối. Những cái khác không nói, chỉ cần việc nó giống em làm việc không ngơi nghỉ, anh khẳng định đau lòng muốn chết.” Hắn cười nói.
Em ư? Anh sẽ đau lòng vì em sao? Cô yên lặng suy nghĩ, không có dũng khí để nói ra những lời này.
Cô nhắm mắt lại,cả người ngả ra sau, thoải mái dựa vào ghế xe.
Vị trí cô đang ngồi đây,đã nhiều năm như vậy, hắn thật giống anh trai luôn quan tâm chăm sóc cô.
Nhưng… Cũng chỉ là như thế này.
Trong mắt hắn, cô là cô gái bên cạnh nhà hắn, hắn luôn coi cô như em gái, che chở yêu thương hết mực.
Hắn rất đẹp trai, tính tình lại tốt, học tại trường đại học Y,hắn lại là học trưởng, bên cạnh hắn sẽ không thiếu những cô gái xinh đẹp giỏi giang.
Hắn cũng có mấy người bạn nữ khác,hoàn cảnh gia đình như thế nào cũng đều có bằng cấp tốt nhất, cô đối với hắn mà nói chính là em gái.
Chỗ ngồi bên cạnh người lái xe, ngoài cô ra, cũng không có mấy cô gái khác được ngồi .
“Suy nghĩ cái gì?” Chú ý tới cô đột nhiên im lặng, Triệu Quân Á quay đầu hỏi.
Cô liếc mắt nhìn hắn một cái,“Anh xem ra còn rất rảnh rỗi mà đi quản em? Bạn gái anh đâu?”
“Em nói Ái Ân? Giờ này chắc hẳn cô ấy đang nghỉ ngơi ở nhà.” Hắn cười nói.“Nếu em có thể giống cô ấy nhu thuận hơn một chút,anh liền cám ơn trời đất .”
Giang Ái Ân là bạn gái hiện tại của hắn, là sinh viên khóa dưới,cùng khoa ở trường đại học của hắn, đồng thời cũng là hậu bối của Phương Di Thiến ở trường trung học.
“Nếu em có bạn trai giống như anh, nếu anh ấy nói không thích em mở quán rượu,em cũng nguyện ý vì anh ấy mà từ bỏ.” Cô nhẹ nhàng nói.
Nếu hắn là bạn trai của cô…… Cô hẳn là sẽ nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
“Đứa ngốc, lấy điều kiện của em, còn sợ tìm không thấy người đàn ông tốt ?” Nói đến đây, hắn đứng lên, miệng không ngừng lải nhải “Nếu không em thử yêu vài người xem, chắc chắn bạn trai của em cũng sẽ suốt ngày dính lấy em, còn nói những lời ngon ngọt dụ dỗ…”
“Bọn họ cùng anh còn kém xa, làm sao được tính là người đàn ông tốt?” Cô chu miệng, nũng nịu – bộ dáng mà cô chỉ lộ ra ở trước mặt hắn.
“Nguyên lai anh ở trong lòng em được đánh giá cao như vậy sao?” Hắn thấy cô thật trẻ con, cười hỏi lại.
Phương Di Thiến cắn răng không nói.
Đâu chỉ cao? Cô là đã đem lòng yêu hắn a! Yêu đến mức tâm tình rối loạn.
Tình cảm mà cô dành cho hắn, không thể dễ dàng nói ra được,cô quay đầu nhìn cảnh phố xá phía ngoài cửa xe đang lùi dần về sau, không để cho hắn nhìn ra cảm xúc trong lòng của cô.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, mang theo hương vị trên cơ thể hắn, hai người rõ ràng đang gần nhau như vậy, sao tâm lại thực xa vời.
Kỳ thật cô cũng không biết,chính mình còn có thể chịu được bao lâu nữa? Còn có thể làm “em gái” của hắn đến bao giờ? Lẳng lặng nhìn hắn lái xe trên con đường vắng, ánh sáng nhạt đang lên ở phía chân trời,một ngày mới sắp bắt đầu,bình thường vào lúc này cô đang nghỉ ngơi ở nhà….
“Di Thiến, đã đến nhà của em rồi!” Không biết xe đã dừng lại từ khi nào, Triệu Quân Á buồn cười nhìn cô lâm vào trầm tư mà trở nên thật hồn nhiên.
“A?” Phương Di Thiến đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nguyên lai xe đã đến trước cửa nhà mình “Đã đến rồi…” Cô vội vàng cầm lấy túi xách, mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
“Di Thiến.” Hắn gọi cô.
“Làm sao vậy?”
“Em chỉ có một mình, cần phải hảo hảo chiếu cố chính mình, chú ý an toàn,làm việc cẩn thận một chút, biết không?” Hắn dặn dò .
“Anh còn coi em là trẻ con sao?” Cô liếc nhìn hắn, mở cửa xuống xe.
“Anh là lo lắng cho em”
“Anh đi lo lắng cho Ái Ân của anh đi!” Cô khoát tay,“Đúng rồi, nếu rảnh rỗi thì có thể đến quán của em…..”
Cô còn chưa nói xong lời, chân không cẩn thận bước hụt, lảo đảo ngã ở trên đường nhựa.
“Di Thiến!”
Hắn vội vàng mở cửa xe chạy xuống “Em cảm thấy thế nào?”
“Đau……”
Mắt cá chân thật đau,cô biết mình đã bị trẹo chân rồi.
Cô quả thực quá xui xẻo, đã phải đi đứng cả đêm bằng đôi giầy cao gót, vừa nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó lại đứng lên quá nhanh, bước đi không cẩn thận liền ngã bị thương.
“Anh xem nào.”Hắn trầm giọng nói, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không, không cần xem!”
Cô đem chân giấu đi,“Chỉ là không đứng vững thôi mà.”
“Để anh xem một chút.”Hắn lo lắng.
“Em thật sự không có việc gì.” Cô lập tức đứng lên, còn dạo quanh một vòng cho hắn xem,“Xem này, em không phải rất tốt sao? Vừa rồi chỉ là thất thần một chút.”
“Xác định? Có muốn đến bệnh viện không?” Hắn vẫn còn lo lắng.
“Không cần.” Cô dùng sức lắc lắc đầu.
“Vậy được rồi!” Thấy cô kiên trì, hắn cũng không nói cái gì nữa “Anh đi về trước , phòng khám phải mở cửa vào lúc chín giờ sáng,anh muốn trở về xem xét một chút.”
“Anh mau đi đi!” Cô gánh vác không nổi sự quan tâm của hắn.
“Em nếu có gì không thoải mái, nhớ rõ phải đến gặp bác sĩ.”
“Được.” Cô giục hắn “Anh mau trở về đi.”
“Anh đi đây.” Hắn vẫy tay tạm biệt cô, mới trở lại trên xe,lái xe rời đi.
Cô kinh ngạc theo hướng hắn đi, qua một hồi lâu mới hoàn hồn.
Hắn đi rồi…… Tuy rằng là cô vội vã đuổi hắn đi , nhưng mà thật sâu trong đáy lòng lại vẫn như cũ cảm thấy mất mát khi hắn rời đi.
Cô muốn được hắn quan tâm, lại sợ hãi nếu hắn quan tâm quá nhiều sẽ làm cho cô chìm đắm càng sâu.
Phương Di Thiến cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ thật đáng sợ của mình, khẽ thở dài, xoay người từng bước từng bước đi đến cửa nhà.
Bệnh viện bây giờ còn chưa mở cửa, hơn nữa……Cô cũng thật sự mệt mỏi.
Chờ tỉnh ngủ rồi nói sau! Đến lúc đó sẽ quyết định có nên đi gặp bác sĩ hay không.
Chương 2
Bảy giờ tối là thời gian “Hồng” mở cửa trở lại…… Phương Di Thiến vẫn như bình thường đi vào quán, nhưng mà bộ dáng của cô lại dọa mọi người nhảy dựng.
“Chủ…chủ quán, cô làm sao vậy?” Người phục vụ bàn cứng họng, lớn tiếng hỏi.
Chủ quán của bọn họ luôn luôn xinh đẹp hào phóng, hôm nay cư nhiên chống nạng đến “Chân bị thương.” Cô chỉ cái chân trái đang được băng bó bằng vải trắng của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Chân cô bị thương không nhẹ, sau khi tỉnh dậy, phát hiện chân so với trước kia sưng lên gấp mấy lần, bất đắc dĩ, đành phải đến bệnh viện một chuyến.
Không nghĩ tới kết quả chụp X quang, phát hiện cô đã bị rạn xương, tuy rằng rất nhỏ, vị bác sĩ già lại bắt cô phải băng bó.
“Có nặng lắm không a?” Băng bó lớn như vậy, chắc hẳn là rất đâu đi.
“Không sao” Phương Di Thiến cúi đầu nhìn chân của mình,chưa nói bác sĩ dặn rằng cô mấy ngày nay trăm ngàn không được phép chạy loạn lung tung, tốt nhất nên ngoan ngoãn ở nhà, chỗ nào cũng đừng đi.
Nhưng làm sao có khả năng không đến quán rượu? Công việc buôn bán cô không thể bỏ.
“Tôi thấy chủ quán, cô mấy ngày tới ngồi một chỗ là tốt rồi, công việc phục vụ bàn cho khách cứ giao cho chúng tôi đi!” Bình thường cô luôn thích làm rất nhiều công việc, nên bọn họ không có nhiều việc phải làm lắm, tất nhiên cũng nên có lương tâm một chút.
“Ân! Hôm nay phải làm phiền mọi người.” Nhìn bộ dạng của hắn chắc cũng không làm được gì nhiều, Phương Di Thiến gật gật đầu, chọn một góc ngồi xuống.
Bởi vì chân bị thương, cô hôm nay không đi chung quanh cùng mọi người nói chuyện phiếm, may mà khách cũng thông cảm cho cô, đến h
Cô nha! Rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp đại học danh giá, bố lại là ông chủ lớn của một công ty tư nhân, vậy mà sau khi tốt nghiệp lại đi mở quán rượu, dùng tiền của chính mình khi còn là sinh viên đi làm thêm dành dụm được.
“Mở quán rượu thì có gì không tốt? Trước kia anh chẳng phải cũng tự mình mở một quán rượu đó sao?”Cô liếc mắt nhìn hắn một cái. Hơn nữa chủ quán rượu cũng hấp dẫn rất nhiều người đến theo đuổi.
“Nhưng đó là hai chuyện khác nhau.” Sau khi đóng cửa sắt lại cẩn thận, hắn phủi phủi bụi bẩn trên tay,“Đến đây đi! Anh đưa em về nhà.”
“Không cần,em sẽ tự lái xe về.” Cô chỉ chiếc xe ô tô thể thao màu đỏ đang đỗ ở đầu đường.
Cô dù tốt xấu cũng kiếm được chút tiền, tuy rằng không bằng hắn làm bác sĩ kiếm được , nhưng cũng có xe riêng của mình “Như vậy sao được? Đã trễ thế này, anh lo lắng em trở về một mình.” Hắn lập tức nhăn mi lại, không chút nghĩ ngợi nói.“Vẫn nên để anh đưa em đi! Ngày mai em tự mình bắt taxi đến.”
Chính là, từ trước đến giờ cô vẫn như vậy trở về nhà! Hơn nữa sau này cũng không có khả năng sẽ thay đổi.
Cô sẵng giọng.“Anh cho rằng mỗi ngày đều có thể đến đón em được sao?”
Hắn nghe xong liền dừng cước bộ “Cũng không phải không được.”
Lòng của cô vui mừng nhảy nhót “Đừng, đừng nói giỡn, anh là bác sĩ, mỗi ngày đều phải nửa đêm tới đón em về nhà như vậy rất mệt mỏi không tốt cho sức khỏe.”
Cô không thể miên man suy nghĩ, hắn nói như vậy, chính là bởi vì đem cô làm em gái yêu thương mà thôi, trừ điều đó ra, không có ý tứ gì khác.Cô không ngừng tự nhắc nhở chính mình.
“Vậy em cũng đừng luôn về nhà muộn như vậy.” Hắn nắm tay cô hướng xe của chính mình đi đến,“Em mỗi ngày lúc này mới về nhà thật sự rất nguy hiểm.”
Cô vụng trộm dò xét, liếc nhìn hắn một cái.
Quen biết hắn hai mươi năm,trong ấn tượng của cô, hắn luôn đối với cô ôn nhu như vậy, nhưng người mà hắn yêu vĩnh viễn không phải cô.
Cô chính là em gái……“Mở một quán rượu có người nào lại không phải như vậy?” Cô vỗ vỗ trán, để che dấu suy nghĩ lung tung trong lòng.
Thật sự là buồn cười, cô luôn luôn tự nhiên cùng hào phóng, nhưng khi đụng tới tình cảm nam nữ lại trở thành người nhát gan, thương yêu hắn nhiều như vậy năm, mà vẫn không có dũng khí nói ra lòng mình.
“Đừng làm nữa! Em nên trở về công ty của bác Phương, hoặc là đi ra ngoài tìm công việc khác cũng tốt, chỉ cần có thể nghỉ ngơi bình thường, không cần phải mệt như vậy,anh cũng không còn phải lo lắng em về nhà có thể gặp nguy hiểm gì hay không.” Hắn không biết đã khuyên cô bao nhiêu lần, nhưng mà cô trước giờ luôn nghe lời của hắn, không biết vì sao đối với chuyện này lại nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ.
Quả nhiên,cô không chút nghĩ ngợi cự tuyệt “Không được,em thích công việc này”
“Anh thật sự không nghĩ ra, em tại sao lại mở quán rượu như thế này?”
Mặc cho ai khuyên bảo cũng không nghe, lại còn không ngừng cố gắng kinh doanh.
“Đây là ước mơ của em.” Khóe môi cô khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tự giễu.
Hắn liệu có bao giờ biết được,sở dĩ cô mở quán rượu này, kỳ thật là vì hắn, nếu không phải từ trước đến giờ hắn luôn thích cùng bạn hữu đến quán rượu tụ tập,cô căn bản sẽ không mở quán này.
Vì mở quán rượu này,cô không để ý đến sự phản đối của mọi người trong gia đình,đi học đại học liền bắt đầu làm thêm,lại còn buôn bán nên cũng kiếm được không ít tiền.
Sau đó,cô liền lấy tiền mình kiếm được mở “Hồng”,mặc kệ người khác coi thường, cô quyết kinh doanh quán thật phát đạt.
Đó là bao nhiêu vất vả cùng tâm huyết của cô chứ không phải nói chơi.
Nhưng cô không hề để ý, chỉ cần có thể gần hắn thêm một chút,vất vả như vậy cũng chẳng là gì.
“Thôi,anh cũng không khuyên em nữa, miễn cho em lại chê anh phiền phức.” Trong giọng nói của hắn tràn ngập dung túng “Hơn nữa……” Hắn quay đầu nhìn quán rượu “Quán “Hồng” này của em thật sự kinh doanh cũng rất tốt, nếu không phải công việc bận rộn, có lẽ anh cũng sẽ mỗi ngày đều đến đây không chừng.”
Hắn nói mang theo tiếc hận, đi đến mở cửa xe của mình cho cô.
“Em nhận lời khen tặng của anh.” Cô cười với hắn, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Cho dù là khách sáo cũng tốt, ít nhất hắn đã đáp lại sự cố gắng của cô.
“Em bây giờ vẫn ở bên ngoài một mình sao?” Từ một năm trước sau khi cô quyết định mở quán rượu, liền chuyển ra ngoài ở một mình.
“Ân! Tuy rằng “Hồng” hiện giờ làm ăn rất tốt, nhưng ba mẹ em vẫn không chấp nhận.” Ba mẹ cô đều là xuất thân nông dân, cố gắng học tập để thi vào đại học, cho dù như thế nào cũng hơn người khác rất nhiều, mà bây giờ cũng khá thành công.
Bọn họ vẫn cho rằng quán rượu là nơi rất phức tạp,chính vì vậy không thể chấp nhận con gái tài giỏi của mình kinh doanh quán rượu.
“Đó là đương nhiên , nếu con gái anh cũng mở quán rượu, anh nhất định cũng sẽ phản đối. Những cái khác không nói, chỉ cần việc nó giống em làm việc không ngơi nghỉ, anh khẳng định đau lòng muốn chết.” Hắn cười nói.
Em ư? Anh sẽ đau lòng vì em sao? Cô yên lặng suy nghĩ, không có dũng khí để nói ra những lời này.
Cô nhắm mắt lại,cả người ngả ra sau, thoải mái dựa vào ghế xe.
Vị trí cô đang ngồi đây,đã nhiều năm như vậy, hắn thật giống anh trai luôn quan tâm chăm sóc cô.
Nhưng… Cũng chỉ là như thế này.
Trong mắt hắn, cô là cô gái bên cạnh nhà hắn, hắn luôn coi cô như em gái, che chở yêu thương hết mực.
Hắn rất đẹp trai, tính tình lại tốt, học tại trường đại học Y,hắn lại là học trưởng, bên cạnh hắn sẽ không thiếu những cô gái xinh đẹp giỏi giang.
Hắn cũng có mấy người bạn nữ khác,hoàn cảnh gia đình như thế nào cũng đều có bằng cấp tốt nhất, cô đối với hắn mà nói chính là em gái.
Chỗ ngồi bên cạnh người lái xe, ngoài cô ra, cũng không có mấy cô gái khác được ngồi .
“Suy nghĩ cái gì?” Chú ý tới cô đột nhiên im lặng, Triệu Quân Á quay đầu hỏi.
Cô liếc mắt nhìn hắn một cái,“Anh xem ra còn rất rảnh rỗi mà đi quản em? Bạn gái anh đâu?”
“Em nói Ái Ân? Giờ này chắc hẳn cô ấy đang nghỉ ngơi ở nhà.” Hắn cười nói.“Nếu em có thể giống cô ấy nhu thuận hơn một chút,anh liền cám ơn trời đất .”
Giang Ái Ân là bạn gái hiện tại của hắn, là sinh viên khóa dưới,cùng khoa ở trường đại học của hắn, đồng thời cũng là hậu bối của Phương Di Thiến ở trường trung học.
“Nếu em có bạn trai giống như anh, nếu anh ấy nói không thích em mở quán rượu,em cũng nguyện ý vì anh ấy mà từ bỏ.” Cô nhẹ nhàng nói.
Nếu hắn là bạn trai của cô…… Cô hẳn là sẽ nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
“Đứa ngốc, lấy điều kiện của em, còn sợ tìm không thấy người đàn ông tốt ?” Nói đến đây, hắn đứng lên, miệng không ngừng lải nhải “Nếu không em thử yêu vài người xem, chắc chắn bạn trai của em cũng sẽ suốt ngày dính lấy em, còn nói những lời ngon ngọt dụ dỗ…”
“Bọn họ cùng anh còn kém xa, làm sao được tính là người đàn ông tốt?” Cô chu miệng, nũng nịu – bộ dáng mà cô chỉ lộ ra ở trước mặt hắn.
“Nguyên lai anh ở trong lòng em được đánh giá cao như vậy sao?” Hắn thấy cô thật trẻ con, cười hỏi lại.
Phương Di Thiến cắn răng không nói.
Đâu chỉ cao? Cô là đã đem lòng yêu hắn a! Yêu đến mức tâm tình rối loạn.
Tình cảm mà cô dành cho hắn, không thể dễ dàng nói ra được,cô quay đầu nhìn cảnh phố xá phía ngoài cửa xe đang lùi dần về sau, không để cho hắn nhìn ra cảm xúc trong lòng của cô.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, mang theo hương vị trên cơ thể hắn, hai người rõ ràng đang gần nhau như vậy, sao tâm lại thực xa vời.
Kỳ thật cô cũng không biết,chính mình còn có thể chịu được bao lâu nữa? Còn có thể làm “em gái” của hắn đến bao giờ? Lẳng lặng nhìn hắn lái xe trên con đường vắng, ánh sáng nhạt đang lên ở phía chân trời,một ngày mới sắp bắt đầu,bình thường vào lúc này cô đang nghỉ ngơi ở nhà….
“Di Thiến, đã đến nhà của em rồi!” Không biết xe đã dừng lại từ khi nào, Triệu Quân Á buồn cười nhìn cô lâm vào trầm tư mà trở nên thật hồn nhiên.
“A?” Phương Di Thiến đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nguyên lai xe đã đến trước cửa nhà mình “Đã đến rồi…” Cô vội vàng cầm lấy túi xách, mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
“Di Thiến.” Hắn gọi cô.
“Làm sao vậy?”
“Em chỉ có một mình, cần phải hảo hảo chiếu cố chính mình, chú ý an toàn,làm việc cẩn thận một chút, biết không?” Hắn dặn dò .
“Anh còn coi em là trẻ con sao?” Cô liếc nhìn hắn, mở cửa xuống xe.
“Anh là lo lắng cho em”
“Anh đi lo lắng cho Ái Ân của anh đi!” Cô khoát tay,“Đúng rồi, nếu rảnh rỗi thì có thể đến quán của em…..”
Cô còn chưa nói xong lời, chân không cẩn thận bước hụt, lảo đảo ngã ở trên đường nhựa.
“Di Thiến!”
Hắn vội vàng mở cửa xe chạy xuống “Em cảm thấy thế nào?”
“Đau……”
Mắt cá chân thật đau,cô biết mình đã bị trẹo chân rồi.
Cô quả thực quá xui xẻo, đã phải đi đứng cả đêm bằng đôi giầy cao gót, vừa nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó lại đứng lên quá nhanh, bước đi không cẩn thận liền ngã bị thương.
“Anh xem nào.”Hắn trầm giọng nói, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không, không cần xem!”
Cô đem chân giấu đi,“Chỉ là không đứng vững thôi mà.”
“Để anh xem một chút.”Hắn lo lắng.
“Em thật sự không có việc gì.” Cô lập tức đứng lên, còn dạo quanh một vòng cho hắn xem,“Xem này, em không phải rất tốt sao? Vừa rồi chỉ là thất thần một chút.”
“Xác định? Có muốn đến bệnh viện không?” Hắn vẫn còn lo lắng.
“Không cần.” Cô dùng sức lắc lắc đầu.
“Vậy được rồi!” Thấy cô kiên trì, hắn cũng không nói cái gì nữa “Anh đi về trước , phòng khám phải mở cửa vào lúc chín giờ sáng,anh muốn trở về xem xét một chút.”
“Anh mau đi đi!” Cô gánh vác không nổi sự quan tâm của hắn.
“Em nếu có gì không thoải mái, nhớ rõ phải đến gặp bác sĩ.”
“Được.” Cô giục hắn “Anh mau trở về đi.”
“Anh đi đây.” Hắn vẫy tay tạm biệt cô, mới trở lại trên xe,lái xe rời đi.
Cô kinh ngạc theo hướng hắn đi, qua một hồi lâu mới hoàn hồn.
Hắn đi rồi…… Tuy rằng là cô vội vã đuổi hắn đi , nhưng mà thật sâu trong đáy lòng lại vẫn như cũ cảm thấy mất mát khi hắn rời đi.
Cô muốn được hắn quan tâm, lại sợ hãi nếu hắn quan tâm quá nhiều sẽ làm cho cô chìm đắm càng sâu.
Phương Di Thiến cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ thật đáng sợ của mình, khẽ thở dài, xoay người từng bước từng bước đi đến cửa nhà.
Bệnh viện bây giờ còn chưa mở cửa, hơn nữa……Cô cũng thật sự mệt mỏi.
Chờ tỉnh ngủ rồi nói sau! Đến lúc đó sẽ quyết định có nên đi gặp bác sĩ hay không.
Chương 2
Bảy giờ tối là thời gian “Hồng” mở cửa trở lại…… Phương Di Thiến vẫn như bình thường đi vào quán, nhưng mà bộ dáng của cô lại dọa mọi người nhảy dựng.
“Chủ…chủ quán, cô làm sao vậy?” Người phục vụ bàn cứng họng, lớn tiếng hỏi.
Chủ quán của bọn họ luôn luôn xinh đẹp hào phóng, hôm nay cư nhiên chống nạng đến “Chân bị thương.” Cô chỉ cái chân trái đang được băng bó bằng vải trắng của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Chân cô bị thương không nhẹ, sau khi tỉnh dậy, phát hiện chân so với trước kia sưng lên gấp mấy lần, bất đắc dĩ, đành phải đến bệnh viện một chuyến.
Không nghĩ tới kết quả chụp X quang, phát hiện cô đã bị rạn xương, tuy rằng rất nhỏ, vị bác sĩ già lại bắt cô phải băng bó.
“Có nặng lắm không a?” Băng bó lớn như vậy, chắc hẳn là rất đâu đi.
“Không sao” Phương Di Thiến cúi đầu nhìn chân của mình,chưa nói bác sĩ dặn rằng cô mấy ngày nay trăm ngàn không được phép chạy loạn lung tung, tốt nhất nên ngoan ngoãn ở nhà, chỗ nào cũng đừng đi.
Nhưng làm sao có khả năng không đến quán rượu? Công việc buôn bán cô không thể bỏ.
“Tôi thấy chủ quán, cô mấy ngày tới ngồi một chỗ là tốt rồi, công việc phục vụ bàn cho khách cứ giao cho chúng tôi đi!” Bình thường cô luôn thích làm rất nhiều công việc, nên bọn họ không có nhiều việc phải làm lắm, tất nhiên cũng nên có lương tâm một chút.
“Ân! Hôm nay phải làm phiền mọi người.” Nhìn bộ dạng của hắn chắc cũng không làm được gì nhiều, Phương Di Thiến gật gật đầu, chọn một góc ngồi xuống.
Bởi vì chân bị thương, cô hôm nay không đi chung quanh cùng mọi người nói chuyện phiếm, may mà khách cũng thông cảm cho cô, đến h
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
153/2901