watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full

Lượt xem :
thóp anh thì tôi thề sẽ viết ngược chữ Đàm, tên tôi. Dù cô đã giải tỏa bức xúc như thế nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hết giờ làm, cô liền về chỗ Thẩm Bồi, cầm cọ vẽ của anh mà trút giận, đổ cả đống màu vẽ rồi quệt bừa lên nền vải.

Thẩm Bồi khoanh tay đứng sau cô, ra vẻ nghiêm túc bình phẩm: “Nét vẽ này không đến nỗi nào, tương đối có lực. Còn chỗ kia thì rõ ràng là bỏ đi rồi.”

Đàm Bân đang không vui, cầm bút quơ ngang một đường lên trán anh. “Còn nét này?”

Thẩm Bồi nằm ngửa ra sàn, giả vờ ngất. “Ôi trời, thật đúng là tuyệt nhất trần đời!”

Đàm Bân cười rộ lên, nổi hứng muốn đùa nghịch thêm chút nữa, theo thói quen trườn qua, nằm lên người anh, nhất quyết muốn bôi đen mũi anh, lại còn vẽ thêm mấy sợi râu hai bên mép khiến anh trông giống một con mèo.

Thẩm Bồi lim dim mắt, không kêu một tiếng, nằm chịu trận cho cô thoải mái đùa nghịch, cũng chỉ để được thấy nụ cười vắng bóng trên khuôn mặt thân yêu này suốt mấy ngày qua.

Đàm Bân cố nhịn cười, kéo anh đến trước tấm gương trong phòng tắm. Thẩm Bồi quan sát một hồi rồi làm mặt nhăn như khỉ quay lại phía cô mà hát: Memory, all alone in the moonlight…[8">

[8"> Tạm dịch: “Ký ức, mọi điều cô quanh dưới ánh trăng.” Trích từ bài hát Memory (Ký ức) của ca sĩ người Mỹ Barbra Streisand.

Giọng hát cao vút, rất cuốn hút.

Đàm Bân chạy ra khỏi phòng tắm, xoa bụng, kêu: “Chết người ta rồi, đúng là một dạ hại người! Ai da, đau bụng chết mất…”

Thẩm Bồi ôm chầm lấy cô từ phía sau, ghé sát môi vào tai cô, thì thầm: “Ngoan, có thế thôi thì đã chết ai nào? Trời vẫn chưa sập xuống, nếu làm mà thấy không vui thì cứ xin nghỉ, anh sẽ nuôi em mà!”

Đàm Bân quay đầu lại, mắt long lanh nhìn anh.

Thẩm Bồi cố ý làm vẻ thần bí thì thầm: “Anh chưa nói cho em biết sao? Bố anh có để lại cho anh mấy món đồ rất có giá trị, hai chúng mình cứ ngày ngày ăn ngủ, hưởng lạc cũng đủ sống mấy đời!”

Đàm Bân thấy ấm áp, ở ngoài cô luôn phải nghĩ trăm phương ngàn kế khiến kẻ khác vừa lòng, nào có ai nghĩ đến chuyện làm cô vui dù chỉ trong giây lát. Cô véo nhẹ hai má Thẩm Bồi. “Đừng bốc phét nữa, hành lý của anh chuẩn bị xong hết chưa?”

Thẩm Bồi đang mải thu dọn các thứ cho chuyến du lịch Cam Nam.

Trước lúc ngủ anh lại hỏi Đàm Bân: “Em thật sự không đi được sao?”

“Sắp chấm thầu đến nơi rồi, lúc này là lúc khẩn cấp nhất, sao mà em rời ra được chứ?”

Trên mặt Thẩm Bồi lộ rõ vẻ thất vọng.

Thật ra là Đàm Bân cố ý không đi. Cô hôn nhẹ lên môi anh. “Để lần sau nhé, em hứa, em thề mà!”

Thẩm Bồi không nói gì nữa, lăn qua, chung gối với cô, mãi mới tìm được chỗ thoải mái, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Anh thiếp đi rất nhanh, tiếng ngáy khe khẽ nhanh chóng tan biến vào màn đêm yên tĩnh, miệng hơi hé ra như đứa bé ngây thơ.

Đàm Bân chăm chú nhìn anh thật lâu, vừa thấy buồn cười vừa thấy nhói đau, cô có cảm giác mình như một bà mẹ nhỏ. Cô đưa tay vuốt ve sống mũi anh một lúc rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Hai ngày sau, Đàm Bân bay đến Thượng Hải tham gia một Brainstorming[9"> nội bộ về vấn đề chăm sóc khách hàng.

[9"> Brainstorming (phương pháp vận dụng trí tuệ tập thể để giải quyết một vấn đề phức tạp), ở đây tác giả có ý mỉa mai, chỉ một hội thảo mà đám người nhàn rỗi, ngồi nói nhăng nói cuội, hy vọng có thể đạt đến cảnh giới “Ba chàng ngốc” – một bộ phim điện ảnh của Ấn Độ kể về ba sinh viên có hành động ngốc nghếch nhưng lại là những thiên tài.

Cuộc họp không thể kết thúc đúng như dự kiến khiến cô xuất phát từ công ty chậm hơn nửa tiếng so với kế hoạch, lúc cô đến sân bay thì cửa soát vé vừa đóng lại.

Đàm Bân suýt bật khóc, chuyến bay kế tiếp phải chín giờ tối mới cất cánh.

Cô cố làm bộ khổ sở, đáng thương, hy vọng có thể cứu vãn. “Tôi chỉ muộn có hai phút, có thể linh động một chút được không?”

Anh chàng cao lớn đứng đằng sau quầy ngẩng đầu nhìn cô một lúc rồi bỗng mở cửa, đưa tay nhận lấy vé máy bay, xem xét một lúc rồi ra vẻ đáng tiếc, nói: “Xin lỗi, khoang phổ thông đã kín chỗ rồi.”

Hai tay Đàm Bân thất vọng rũ xuống, chuẩn bị đi đăng kí chuyến sau.

Anh chàng kia trả lại vé cho cô nhưng lại quay sang bảo: “Khoang G số 15, cô có thể lên, mau qua đó đi!”

Đàm Bân ngẩn người giây lát rồi cũng phản ứng lại, lập tức thở phào, cảm ơn không ngớt.

Bản mặt cô có ưa nhìn hay không thì coi như đã có câu trả lời rồi. Mặt mũi ưa nhìn là tấm thẻ thông hành đi đâu cũng thuận lợi.

Đây là lần đầu tiên Đàm Bân ngồi khoang hạng thương gia.

Khoang hạng phổ thông phía sau đã chật kín người, còn ở đây chỉ lác đác vài người.

Ghế ngồi ở khoang này cũng rộng rãi, ước chừng gấp rưỡi khoang hạng phổ thông, các ghế cách nhau một lối đi đủ cho một người.

Nụ cười của cô tiếp viên cũng ngọt ngào hơn ở khoang phổ thông rất nhiều. Đàm Bân thầm cảm thán: Đúng là phân biệt đối xử, đây mới chỉ là khoang hạng thương gia thôi đấy, khoang hạng nhất e là càng khác biệt, chẳng trách ai cũng liều mạng cố chen lên đó, đạt được cấp VIP thì không cần nhắc đến những lợi ích khác, ít nhất thì cũng tránh được việc đi du lịch mà phải ngồi gập người mất vài tiếng.

Đợi khi máy bay đã lên cao, Đàm Bân lôi máy tính xách tay ra, cô còn nợ Lưu Bỉnh Khang một bản báo cáo tổng kết dự án, hôm nay nhất định phải xong.

Cô nhanh chóng tập trung làm việc, mặc kệ mọi thứ xung quanh.

Bỗng có người ngồi xuống ghế bên, Đàm Bân khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ. Trái phải, trước sau đều có ghế trống, ấy vậy mà người này lại chen vào đây khiến cô không khỏi chột dạ. Thói quen đề phòng này đã được hình thành nhiều năm đến mức thành phản xạ tự nhiên.

Cô không ngẩng đầu, lôi bộ thiết bị chống nhìn trộm từ trong túi ra, lắp vào màn hình.

Cô tiếp viên đẩy xe đồ uống qua, Đàm Bân gọi một cốc cà phê, đang ngó bốn phía tìm chỗ để cốc thì người ngồi ghế bên cạnh đã hạ tấm bảng nhỏ xuống, đón lấy chiếc cốc giấy từ tay cô.

Ngón tay người đó thanh mảnh, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ.

Hành động này hình như cô đã thấy ở đâu rồi.

Đàm Bân chợt nhớ ra, vội ngẩng lên thì bắt gặp khuôn mặt đang mỉm cười của Trình Duệ Mẫn.

“Tiểu Đàm, dạo này cô vẫn khỏe chứ?”

Anh không gọi cô bằng tên tiếng Anh.

Đàm Bân thoáng kinh ngạc, không khỏi lắp bắp: “Anh… anh… Sao lại là anh?”

Vừa rồi vùi đầu vào máy tính cô còn nghĩ, mớ báo cáo từ đống số liệu rác rưởi này mà vào tay Trình Duệ Mẫn thì chắc chắn sẽ đâu vào đó ngay.

Vậy mà chỉ một giây sau anh đã ở ngay trước mắt, khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Trình Duệ Mẫn không nhịn được cười, hỏi lại: “Còn cô? Sao cô lại xuất hiện ở đây?”

MPL đã có quy định, chức vụ VP trở lên mới được ngồi khoang hạng thương gia, vì thế anh mới nghi hoặc.

Đàm Bân phát hiện mình phản ứng hơi quá liền cố định thần lại mà bắt đầu nói chuyện bình thường.

“Ồ, tôi đến muộn nên được lên ngồi ghế hạng sang miễn phí.”

“Có chuyện tốt như vậy sao? Sao tôi ngồi máy bay hãng này mười mấy năm mà chưa từng được đãi ngộ như thế?”

“Anh phải khóc lóc, làm bộ đáng thương cơ!” Đàm Bân bật cười, nhân cơ hội nhìn anh từ trên xuống dưới.

Áo sơ mi trắng, quần tây xám đen, sơ vin gọn gàng, cà vạt viền xám.

Giá để hành lý bên cạnh có treo chiếc áo vest màu đen.

Với kiểu ăn mặc này thì chắc là anh vừa vội đến sân bay từ một sự kiện thương mại, hoặc sẽ tham gia cuộc họp chính thức sau khi xuống sân bay.

Trong mắt Đàm Bân ánh lên vẻ hiếu kỳ khó che đậy. “Anh đang…” Lời đến miệng thì đột ngột thay đổi. “… đi công tác?”

“Cứ cho là vậy!” Trình Duệ Mẫn trả lời lấp lửng, hiển nhiên là không muốn tiết lộ nhiều.

Đàm Bân dù rất hứng thú nhưng vội im ngay, thầm suy nghĩ một lát rồi chợt bừng tỉnh.

Xem ra Trình Duệ Mẫn đã rất có thành tựu, mà chức vụ có thể nói là không hề thấp, nếu không thì đã không ngồi ở khoang hạng thương gia,

Thật kỳ lạ, trong giây lát Đàm Bân bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa bước ra khỏi đường hầm. Thì ra không còn là thân phận cấp trên, cấp dưới nữa nên sự kính sợ mà cô dành cho anh cũng đã biến mất trong khoảnh khắc này.

Đàm Bân gập máy tính lại, khẽ cất tiếng hỏi: “Tôi nên gọi anh là gì đây? Tổng giám đốc Trình? Trưởng đại diện Trình?”

Trình Duệ Mẫn quay đầu lại, kinh ngạc vì sự nhạy cảm của cô.

Người con gái trước mặt anh mặc một chiếc áo sơ mi cotton bó sát màu trắng, cổ áo cũng thắt hờ một chiếc khăn lụa theo kiểu thắt cà vạt, đẹp nhẹ nhàng, thanh thoát như đang độ thanh xuân, thời gian ngừng trôi, tưởng như cô mãi mãi là nữ sinh đại học năm cuối. Nhưng thi thoảng trên khuôn mặt tươi trẻ của cô bỗng thoáng qua một nét cô đơn, ngỡ như đã trải qua một kiếp hồng trần.

Trình Duệ Mẫn lại nghĩ tới người bạn gái đã chia tay bên kia bờ đại dương.

Lần trước, sau khi gặp mặt, Trình Duệ Mẫn đã từng nói với Dư Vĩnh Lân: “Thật kỳ lạ, có mỹ nhân như vậy bên cạnh nhiều năm mà tôi chưa bao giờ chú ý tới.”

“Lão Trình, chỉ cần mở to mắt ra, cậu sẽ phát hiện thấy mỹ nhân trong công ty không chỉ có mình cô ấy.”

“Nguyên nhân là gì mà khiến một cô gái xinh đẹp tâm không chút vướng bận, bán mạng vì công việc như vậy?”

“Tôi nhớ là cậu đã hỏi Từ Duyệt Nhiên câu y hệt như vậy. Cô ấy trả lời cậu thế nào?”

“Cô ấy nói, khi phát hiện ra đàn ông không đáng tin, cô ấy không thể làm gì khác ngoài việc tự bảo vệ chính mình.”

“Đúng đó, người anh em. May thay bà xã tôi không được tiếp thu loại giáo dục này nên vẫn biết thuyền theo lái, gái theo chồng.”

Nghĩ đến đây, Trình Duệ Mẫn khẽ nhếch khóe môi, trên mặt hiện lên vẻ tự trào. Anh cúi thấp người, trả lời Đàm Bân: “Cô có thể gọi tên tôi, cũng có thể giống như trước đây, gọi tôi là Ray.”

Với biểu hiện này, anh đã mặc nhận suy đoán của cô, quả nhiên anh đã được thăng chức.

Đàm Bân chắp tay chúc mừng rất giống trong hí kịch: “Chúc mừng, chúc mừng! Lúc nào khao tôi đây?”

Trình Duệ Mẫn đáp: “Chỉ cần cô đồng ý, ví của tôi, con người tôi, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng xin đợi.”

“Chậc chậc, nghe ra không có chút thành ý nào cả.”

Trình Duệ Mẫn quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tôi nói rất thành thật.”

Đàm Bân không nhịn được cười, thầm nghĩ, lại nữa rồi.

Đối với trò chơi úp úp mở mở kiểu này, anh tựa hồ không biết chán. Lần này cô quyết không rút lui, dứt khoát không tiếp lời.

Trình Duệ Mẫn đưa cho cô một tấm danh thiếp. “Tôi sẽ ở Thượng Hải một tuần, trên này có số điện thoại của tôi, ngày nào đó cô không có tiệc tùng, muốn tìm người ăn một bữa cơm, lúc nào cũng có thể call cho tôi. Đây có được tính là thành ý không?”

Đàm Bân nhận lấy, trên mặt trước của tấm danh thiếp quả nhiên in dòng chữ “Trưởng đại diện”. Lật sang mặt sau, hóa ra là một công ty nổi tiếng của Hà Lan, loại hình dịch vụ kinh doanh tương tự tập đoàn Phổ Đạt, luôn là một trong những khách hàng quan trọng của MPL tại châu Âu.

“Ôi, rốt cuộc từ bên B chuyển phắt sang bên A rồi!” Đàm Bân kinh ngạc.

“Đúng vậy, có điều bên A này làm thấy xám xịt.” Trình Duệ Mẫn cười, trong nụ cười lại mơ hồ có chút khổ sở.

“Áp lực rất lớn hả?”

“Như nhau cả thôi, đều là làm công ăn lương, bình mới rượu cũ.”

Nói thì nói như vậy, Đàm Bân cũng hiểu được bình này không khác bình kia, rượu này cũng không khác rượu kia là mấy.

Cô ngẩng đầu nhìn Trình Duệ Mẫn, hiểu ra vì sao anh không muốn nói nhiều, cũng hiểu được quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt anh do đâu mà có.

Nói đến xếp hạng doanh nghiệp, trong số các công ty cùng ngành nghề thuộc đẳng cấp thế giới, công ty Hà Lan này tuyệt đối có thể chen vào top mười, nhưng tại Trung Quốc, do có chính sách bảo hộ doanh nghiệp nên sự phát triển của nó vô cùng gian nan. Hiện nay, việc kinh doanh tại Trung Quốc mới là bước khởi đầu, vẫn còn trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp mười mấy người mà chỉ có bảy, tám cây súng.

Chức danh trưởng đại diện này của Trình Duệ Mẫn hoàn toàn tương đương với vai trò của người khai hoang. Không có quy chế để dựa vào, cũng không có kinh nghiệm để làm theo, tất cả chỉ có thể ném đá dò đường. Phát triển kinh doanh còn phải phụ thuộc vào những doanh nghiệp lũng đoạn như Phổ Đạt, coi như những đối tác làm ăn.

Làm tốt, tự nhiên sẽ trở thành công ty gạo cội, nhưng có chút sai sót thì sẽ như Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trở
<<1 ... 1213141516 ... 56>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
420/3168