watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full

Lượt xem :
thành bài học cho kẻ đi sau.

Điểm lợi duy nhất là mối quan hệ anh đã tạo dựng trong mười năm lăn lộn trong nghề vẫn còn hữu hiệu.

Đàm Bân yên lặng thầm tính toán, phát hiện anh rời khỏi MPL cũng đã được hai tháng rưỡi rồi.

Nhớ lại hai tháng vừa qua, Đàm Bân tưởng như hai năm dài đằng đẵng. Tâm trạng vẫn như ngồi xe đi đường núi, lên lên xuống xuống, vui có buồn có, nóng lạnh thất thường. Cô nhẩm đi nhẩm lại câu chuyện vừa rồi, hình như câu nào nói ra cũng đều là giả bộ không đâu vào đâu.

Đang do dự thì cuốn tạp chí trên đầu gối Trình Duệ Mẫn rơi xuống, anh cúi người nhặt lên. Dưới ánh đèn, Đàm Bân hoảng hốt khi nhìn thấy mấy sợi tóc bạc nổi bật giữa những sợi tóc đen. Cô buồn rầu lặng im, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Máy bay đang chầm chậm bay qua những tầng mây, dưới thân máy bay là biển mây cuồn cuộn, bầu trời phía trên biển mây trong vắt, ánh sáng chói lọi, lấp lánh. Đột nhiên Đàm Bân nhớ lại những ngày vừa đổi việc, Dư Vĩnh Lân từng nói: “Kinh doanh là công việc kịch tính nhất, nó cũng tàn phá tâm trí con người nhất, từ trước đến nay tôi vẫn luôn phản đối phụ nữ làm kinh doanh bởi áp lực của nó quá lớn, cái giá phải trả quá đắt…”

Cô quay đầu lại. “Ray, tôi mạo muội hỏi anh một câu, nhưng nếu anh thấy không tiện thì không cần trả lời cũng được.”

Trình Duệ Mẫn mỉm cười, gập cuốn tạp chí lại, đặt ra phía sau ghế ngồi.

Một lúc sau anh nói: “Cô hỏi đi, hình như trước đây tôi chưa từng bị ai hỏi như vậy.”

“Anh có hối hận về sự lựa chọn năm xưa không? Ý tôi là chọn nghề kinh doanh này.”

“Không.” Trình Duệ Mẫn trả lời không chút đắn đo.

“Thật sao?”

“Thật vậy.” Trình Duệ Mẫn lặng lẽ nhìn cô. “Cô tốt nghiệp muộn, không bắt kịp thời đại hoàng kim của ngành này. Lúc đó, công ty chỉ là một trang giấy trắng khi đối diện với thị trường mới, khách hàng có khát vọng mãnh liệt đối với kỹ thuật mới nhưng lại không hiểu rõ về nó. Yêu cầu của khách hàng rất cao, hai bên cùng tìm hiểu, phối hợp, chúng ta phát triển cùng với khách hàng, sự tín nhiệm và tình cảm tương trợ thật sự xuất phát từ con tim. Không phải ai cũng có cơ hội như vậy, cứ cho là sau này, nếu có từ bỏ nghiệp kinh doanh thì tôi cũng sẽ không bao giờ quên những ngày tháng đó.”

Bao gồm cả những ngày tháng khó khăn, bị tổn thương và tuyệt vọng?

Đàm Bân muốn hỏi, nhưng mở miệng mà không thể phát ra tiếng nào.

“Đúng vậy, bao gồm cả tốt lẫn xấu.” Trình Duệ Mẫn dường như nhìn thấy tâm trí cô. “Tôi thường nói với Tony, đừng sợ khó khăn và áp lực. Mỗi thời kỳ chông gai mà chúng ta đã trải qua, sau này nhớ lại sẽ là của cải của chính chúng ta.”

“Nhưng chân giẫm phải chông gai thì sẽ rất đau đớn.”

“Việc đó không thể tránh được, cô bé, đây mới là cuộc sống thật. Cô chỉ có thể tiến lên phía trước, bước qua thì những chuyện tương tự như vậy sẽ không gây tổn hại đến cô nữa.”

Đàm Bân bất giác nắm chặt chiếc cốc giấy trong tay. “Cũng có thể những chuyện đang chờ đợi anh ở phía trước sẽ tồi tệ hơn. Khi anh nghĩ sẽ không thể tồi tệ hơn được nữa thì nó lại càng tồi tệ.”

Trình Duệ Mẫn lập tức mỉm cười. “Tiểu Đàm, không thể nhận ra cô lại là người theo chủ nghĩa bi quan đó.”

“Bi quan không phải là chuyện xấu, khi suy nghĩ đến tận cùng của vấn đề, mỗi giây phút biến chuyển đều là niềm vui bất ngờ.”

Trình Duệ Mẫn ngẩng đầu nhìn cô, lần này anh cười thật tươi. “Nói chuyện với cô rất vui, rất thú vị. Vậy trong năm năm làm kinh doanh của mình, cô đã từng hối hận chưa?”

“Chưa bao giờ.” Đàm Bân nói. “Con đường mình tự chọn lựa, hối hận cũng không thể tìm được lý do để đổ lỗi. Vì thế tôi không bao giờ quay đầu nhìn lại.”

Cũng giống như chuyện cô gặp Cù Phong hồi đại học. Anh ta là người thế nào, lúc đó cô hiểu rất rõ. Thời gian ấy anh ta không hề tham gia các hoạt động của hội đồng hương, chỉ lao đầu vào tạo dựng các mối quan hệ với giáo sư, chủ nhiệm khoa, cán bộ hội Sinh viên, đời sống tình cảm phức tạp hơn ai hết.

Sổ lưu bút của người khác đều là những lời chúc mừng các sinh viên, còn mười trang đầu tiên trong lưu bút của anh ta là chữ ký của hiệu trưởng, bí thư đoàn trường, chủ nhiệm khoa… Lúc đó cô mê muội, nhưng thật sự anh ta không giống những người khác. Vậy mà cuối cùng cô cũng cầu được ước thấy.

Sau khi sự việc xảy ra, nếu lãng phí thời gian để hối hận vì gặp phải người xấu, chi bằng kiểm điểm lại bản thân đã không có mắt nhìn người.

Đàm Bân chìm đắm trong dòng ký ức, bất giác cắn cắn chiếc cốc giấy đang cầm trong tay.

Trình Duệ Mẫn đột nhiên nắm lấy tay cô, như có một luồng điện chạy qua khi làn da hai người chạm vào nhau, Đàm Bân run rẩy. Anh đành cậy những ngón tay cô, lấy chiếc cốc giấy ra khỏi tay cô, đặt xuống bàn, dịu dàng nói: “Cô cắn nát nó rồi đấy.”

Trên chiếc cốc giấy đầy dấu răng của cô, miệng cốc đã bị cắn nát.

Mặt cô lập tức đỏ ửng.

Da cô rất trắng, làn da của các cô gái miền Bắc thường trắng nõn nà, những vết đỏ ửng đó càng giống những gợn nước lăn tăn, lan dần lên đôi mắt, cuối cùng cả vùng tai cũng đỏ ửng, gương mặt cô đỏ bừng.

Trái tim Trình Duệ Mẫn trong phút chốc trở nên mềm yếu. Anh không thích cảm giác này, mỗi lần yếu lòng như thế này, anh lại khó kiềm chế bản thân. Anh đã từng yếu lòng với bạn gái cũ Từ Duyệt Nhiên, kết quả là cô như hoàng hạc một đi không trở lại.

Anh cũng đã từng yếu lòng với cấp trên Lý Hải Dương, nhưng lại tự đẩy mình vào đường cùng, bị người ta từ chối đến cùng, không hề nể tình đuổi thẳng cổ ra khỏi công ty.

Lưu Bỉnh Khang nói với anh câu sau cùng, lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai anh: “Tôi không hề có thành kiến với cậu, phải đưa ra quyết định như vậy, tôi thật sự rất đau lòng, nhưng đây là business[10">, tôi phải lựa chọn.”

[10"> Có nghĩa là: Kinh doanh.

“Đây là business.” Trình Duệ Mẫn nhắc lại, cuộc đời vẫn là chuỗi ngày dài chờ đợi ở phía trước, anh sẽ luôn ghi nhớ câu nói này.

Nếu trên thế gian mọi việc đều dựa theo nguyên tắc này thì quá đơn giản. Nhưng đáng tiếc thực tế lại không như vậy.

Trình Duệ Mẫn đưa tay ấn chuông gọi phục vụ.

Cô tiếp viên hàng không nhanh chóng xuất hiện, cúi người nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”

“Cà phê, hãy rót cho cô gái này cốc cà phê khác.”

Cô tiếp viên cầm lấy cốc cà phê bị bóp nát đến thảm hại, nở nụ cười chuyên nghiệp che giấu sự kinh ngạc, cô ta gật đầu ngọt ngào nói: “Được ạ, sẽ nhanh thôi, anh có cần thêm cà phê nữa không? Trên máy bay còn phục vụ rượu và thức ăn đấy ạ.”

Trình Duệ Mẫn lắc đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng hết mức có thể. “Không cần đâu, cảm ơn!”

Đàm Bân cảm thấy trong mắt cô tiếp viên đó mình chỉ là không khí, bị lờ đi như không hề tồn tại.

Cô lạnh lùng nhìn hai người liếc mắt đưa tình với nhau, đến khi cô tiếp viên thướt tha bỏ đi, cô mới dẩu môi nói: “Vé máy bay này của anh cũng đáng giá đấy! Bình thường gọi năm lần bảy lượt cũng chưa thấy tiếp viên đâu, vậy mà bây giờ còn nhanh hơn 110.”

Trình Duệ Mẫn thôi cười. “Cô nhóc này, đừng khắt khe như vậy chứ! Tiếp viên dịu dàng như gió xuân với hành khách thì có gì sai?”

Đàm Bân chỉ cười, không bình luận, thầm nghĩ, tại sao cô ta không dịu dàng hơn với mình? Còn gã béo ở ghế trước, bảo anh ta thử ấn chuông xem anh ta có được phục vụ tận tình, ngọt ngào như vậy không?

Đúng lúc này máy bay bỗng rung lên, sau đó lắc mạnh, đến nỗi khiến nội tạng cũng muốn lộn tung lên.

Lúc nãy Đàm Bân vừa tự hào thần kinh vững chắc của mình, thế mà lúc này lục phủ ngũ tạng của cô cũng quay cuồng khiến cô thấy buồn nôn.

Ký hiệu nhắc nhở cài dây an toàn trên đầu phát sáng, đài phát thanh trên máy bay thông báo tin dữ: Máy bay gặp phải luồng không khí mạnh.

Đàm Bân vội thắt dây an toàn.

Trình Duệ Mẫn vẫn không động đậy, anh nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng bệch.

“Anh có sao không?”

Trình Duệ Mẫn lắc đầu, lông mày chau lại.

Đàm Bân nhìn anh, không nói thêm gì nữa, cúi người giúp anh thắt dây an toàn, đồng thời cô lấy túi giấy sạch trước ghế, mở miệng túi, đặt vào tay anh.

Trình Duệ Mẫn miễn cưỡng thều thào cảm ơn.

Đàm Bân vỗ vỗ vai anh, thể hiện sự đồng tình.

Cô đã từng một lần bị say máy bay, cả đêm ngồi trên máy bay không ngủ, kết quả là cô nôn thốc nôn tháo một trận, chỉ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ máy bay cho xong.

Máy bay lại lắc mạnh một lần nữa rồi bổ nhào xuống hai lần, bên trong khoang máy bay vang lên những tiếng thét kinh hoàng.

Đàm Bân cảm thấy ruột gan mình như trào ngược lên, hai mươi giây sau mới trở lại bình thường.

Trình Duệ Mẫn tháo dây an toàn, đứng dậy, cô tiếp viên tiến đến ngăn anh lại, nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch, cô ta quá sợ hãi, bèn đưa tay mở cửa phòng vệ sinh giúp anh.

Cửa phòng vệ sinh đóng lại, bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Đàm Bân còn chưa lo xong cho mình, lại phải ép buộc bản thân tập trung vào những chuyện không liên quan đến mình.

Mấy phút sau máy bay ra khỏi tầng khí quyển đó.

Trình Duệ Mẫn từ phòng vệ sinh đi ra, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, nhưng sắc mặt không còn khó coi như lúc nãy.

Đàm Bân để ý thấy trong mắt anh hằn lên những tia máu, đó là dấu vết của một trận nôn dữ dội.

Cô biết một số người có tĩnh mạch vùng dưới da mắt rất yếu, gặp phải áp lực lớn, như lúc nôn, tĩnh mạch sẽ nứt toác, xuất hiện những tia máu trong mắt.

Cô tiếp viên tận tụy với công việc tiến đến quan sát, Đàm Bân giơ giơ ngón trỏ ám chỉ cho cô tiếp viên im lặng, sau đó ra hiệu với cô ta. Cô tiếp viên gật đầu, lấy chăn đắp cho anh.

Đàm Bân tách những ngón tay đang nắm chặt của Trình Duệ Mẫn, để một cốc trà nóng vào tay anh, nói vẻ trách móc: “Tình trạng anh như vậy thì không nên đi máy bay. Anh có biết chuyện Bowen lần trước không? Anh ta bị cảm cúm nặng nhưng vẫn đi máy bay, ai khuyên cũng không nghe, kết quả vừa xuống máy bay anh ta được chuyển thẳng đến bệnh viện vì bị ảnh hưởng đến màng nhĩ.”

Trình Duệ Mẫn không còn sức nói chuyện, anh từ từ mở mắt, cười yếu ớt. “Nếu thế thì sao có thể nói là người trong giang hồ được?” Khẩu khí rất bất cần.

Ánh mắt anh dừng lại ở gương mặt cô như đang tìm kiếm điều gì, có phần ngỡ ngàng, nhưng lại rất chăm chú.

Đàm Bân bị nhìn chằm chằm như vậy liền cảm thấy không được thoải mái. Những ánh mắt khác thường có rất nhiều kiểu, nhưng kiểu này thì lần đầu tiên cô gặp, khiến lòng cô như người tuyết đứng dưới ánh mặt trời, cứ thế mà tan chảy, không thể nào kháng cự.

Dường như cô cảm nhận được có một tín hiệu nguy hiểm đang tiến dần về phía mình.

Thật may lúc đó loa phát thanh trên đầu lại vang lên, nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, gập bàn ăn lại…

Máy bay bắt đầu hạ cánh.

Nhân cơ hội này Đàm Bân mở mắt, kiểm tra lại dây an toàn, ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào ghế, cất máy tính, chỉnh lại quần áo, làm ra vẻ bận rộn.

Trình Duệ Mẫn ngắm nhìn những đường cong mềm mại của cô, mỉm cười rồi nhắm mắt.

Tiếp đó là chấn động “rầm” một tiếng, máy bay hạ cánh xuống đường băng sân bay Hồng Kiều.

Hành khách hạng thương gia không cần chờ đợi, có thể xuống trước.

Đàm Bân thu dọn hành lý xách tay, chuẩn bị đứng dậy thì Trình Duệ Mẫn giữ cô lại. “Để tôi xuống trước, cô đợi một lúc rồi hãy xuống. Tai mắt ở sân bay rất nhiều, nếu người khác nhìn thấy cô đi cùng tôi thì không hay cho cô đâu.”

Đàm Bân ngớ ra rồi lập tức hiểu anh.

Vụ thanh trừng lần trước khiến người như Vu Hiểu Ba câm như hến. Tại công ty, lúc này cô vẫn chỉ thân cô thế cô. Nếu không may bị vướng vào hiểu lầm thì sẽ không có ai giúp đỡ cô như Dư Vĩnh Lân.

Đàm Bân đưa tay ra. “Tạm biệt!”

Trình Duệ Mẫn nắm lấy tay cô, họ bắt tay nhau lâu hơn lễ nghi bắt tay thường thấy.

“Tạm biệt!” Anh nói.

Bóng chiếc áo sơ mi trắng dừng lại ở cửa máy bay vài giây rồi mất hút.

Đàm Bân cầm máy tính, cô là hành khách cuối cùng của khoang hạng thương gia từ từ tiến ra cửa máy bay.

Phía sau cô là rất nhiều hành khách hạng phổ thông, ồ ạt giẫm đạp lên cầu tàu, thi thoảng có người vượt qua cô, cố sải bước về phía trước.

Ai ai cũng mặc âu phục, đi giày da, vội vội vàng vàng, đó là cuộc sống vô vị của những kẻ lấy buôn bán làm kế sinh nhai, có điều người người mải mê theo đuổi nó không biết mệt là bởi họ tin rằng nó dẫn tới vinh quang.

Sân bay Hồng Kiều thường nhi
<<1 ... 1314151617 ... 56>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
665/3413