Tiểu thuyết Bởi Vì Đùa Em Rất Vui-full
Lượt xem : |
i đau lòng không thôi.
''Con gái ngốc, khóc cái gì? Mẹ không phải bởi vì lo lắng cho con sao?''. Thanh âm mẹ Diêu mềm xuống, đoạt lấy con gái từ tay chồng mình.
''Con ở nhà chị con lâu như vậy, ba mẹ cũng cảm thấy nhàm chán. Còn nữa, chị con sắp sinh rồi còn làm phiền chị con mỗi ngày phải gọi điện. Chẳng lẽ con lại để chị con phải lo lắng cho con sao? Hơn nữa, con cũng không muốn về nhà sao?''
Trơ mắt nhìn con gái bị cướp đi, ba Diêu chỉ có thể tay không đứng ở bên cạnh nói giúp ''Đúng vậy! Bảo bối, ba khó khăn lắm mới được nghỉ lễ dài ngày. Con phải ở nhà với ba chứ! Ba rất cô đơn đó!''. Đây cũng chính là lí do ông không muốn cho con gái đi lấy chồng sớm.
''Con không có ở nhà, có rất nhiều người gọi điện thoại đến tìm con. Mẹ cũng không thể nói cho bọn họ số điện thoại của chị con. Con còn không về nhà, ai cũng nghĩ là con đã mất tích''
''Điện thoại?''. Đôi mắt ngấn nước của Diêu Thì Đông ngước lên, trong lòng có một tia chờ đợi ''Mẹ, có......có ai là con trai gọi điện thoại đến tìm con không?''
''Có! Là em họ của con đó!''
''À............''. Diêu Thì Đông khó nén thất vọng, càng nghĩ càng thấy mình ngu ngốc. Anh biết số điện thoại và địa chỉ nhà cô nhưng anh đi du học ba năm nay lại chưa bao giờ gọi một cuộc điện thoại, gửi một bức thư. Cô còn ngu ngốc hi vọng anh có chút quan tâm mình? Ngày đó, anh nhất định là đùa giỡn cô, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là đồ chơi của anh mà thôi.
''Đông Đông! Con đang đợi điện thoại của ai sao?''. Mẹ Diêu hỏi.
''Không có''. Cô miễn cưỡng cười, trên mặt không giấu được sự mất mác.
Cô có tư cách gì mà mong đợi? Anh cũng không muốn cô chờ anh chỉ trách cô đơn phương thích anh. Mà anh chưa từng cho cô tư cách để chờ đợi………. Ngày tốt nghiệp càng ngày càng gần, thế nhưng lại không có thời gian để cùng bạn bè tụ tập một chút. Tất cả mọi người đang bận làm luận văn, vội vàng tìm đường đi trong tương lai, vội vàng nhìn thấy hiện thực tàn khốc của xã hội. Hình như chỉ có Diêu Thì Đông là không vội vàng.
Cho đến khi sắp tốt nghiệp Đại học, cô mới nhận ra tình cảm của mình. Cô không giống như người bình thường hạnh phúc ngọt ngào chỉ cảm thấy đầy phiền muộn.
Cho tới bây giờ cô luôn cho rằng Đường Ẩn Khiêm nếu không phải vô cùng ghét cô thì là vô cùng thích cô. Bây giờ cô mới phát hiện, trong trường hợp nào đi nữa thì cô đã đánh giá bản thân quá cao rồi. Thậm chí để cho anh ghét cô cũng không được.
Sau khi hết giờ học, cô nói dối với người nhà là đang đi chơi với bạn trong lớp. Thật ra căn bản là không có ai rãnh rỗi mà đi chơi với cô, tất cả mọi người đang chuẩn bị cho tương lai. Mà cô bởi vì không muốn nhìn thấy ba mẹ lo lắng nên mới nói dối. Cô giống như một hồn ma đi lang thang trên đường. Cô đi tìm Tiểu Mộc, trực giác cô cho là Tiểu Mộc nhất định sẽ làm cô vui vẻ lên một chút. Nhưng khi cô đến cửa hàng tiện lợi mới biết Tiểu Mộc đã nghỉ việc rồi.
Đứng ở đầu đường, cô đột nhiên có xúc động muốn gào khóc. Cô đang buồn vì bị bạn bè vứt bỏ……….
''Thì Đông?''
Nghe thấy có người gọi, cô quay đầu lại, thấy người kia cô cảm thấy hình như đã trải qua mấy kiếp.
''Sao lại ngơ ngác như vậy?''. Theo thói quen anh vỗ vỗ mặt của cô.
''Học……….Học trưởng. Sao anh lại ở đây?''. Cô mở to mắt. Cô cảm thấy vui vẻ khi vô tình gặp anh.
''Thì ra là em chưa biêt!''. Đường Ẩn Khiêm nhìn cô đầy ẩn ý.
''Biết chuyện gì?''. Cô giống như sống lại, tức giận hỏi anh.
''Anh……''. Anh còn chưa kịp trả lời, phía sau đang có người gọi anh, một người phụ nữ đang ngồi trong xe gọi anh.
''Ẩn Khiêm! Anh nói chuyện xong chưa? Dừng xe lâu quá sẽ bị xử phạt đấy!''
Diêu Thì Đông quay đầu, thấy trong chiếc xe anh đưa cô về ngày đó có một người phụ nữ rất xinh đẹp---người phụ nữ này rất xứng đôi với anh.
Một chút vui vẻ ở trong lòng bị màn trước mắt này phá vỡ.
''Đến ngay!''. Anh quay đầu lại khẽ mỉm cười với người phụ nữ đó sau đó quay đầu nhìn cô, hỏi ''Em đi ăn cơm với bọn anh không?''
Diêu Thì Đông không tự chủ lui ra sau một bước, lòng cô co rút đau đớn, thật bội phục cô còn cười được ''Không được. Em không muốn làm phiền hai người''. Cô lắc đầu, trên khuôn mặt treo lên nụ cười vui vẻ.
''Không sao. Bạn của anh cũng không ngại. Em không cần cảm thấy ngại''. Đường Ẩn Khiêm đưa tay ra muốn kéo cô, cô lại lui một bước.
''Không được đâu. Nhà em hôm nay có chút chuyện''. Anh và bạn gái anh không ngại nhưng cô lại để ý. Mặc dù anh nói cô không càn phải ngại nhưng cô không có cách nào mà không để ý được. Từ đầu đến cuối, trong lòng anh cô chỉ là một học muội. Nhưng cô lại không xem anh là một học trưởng. Anh không thẹn với lương tâm nhưng cô lại cực kỳ xấu hổ.
''Chuyện gì?''. Anh nhíu mày, ôm ngực, lạnh nhạt nhìn cô. Bởi vì cô đang lấy cớ.
Cô cười cười ''Hôm nay là sinh nhật của ba em. Cả nhà em sẽ cùng nhau chúc mừng ba''. Thật ra cô cũng không có nói dối, hôm nay đúng là sinh nhật của ba cô. Nhưng nêu như anh không tin cô thì cô cũng không sao.
''Vậy sao? Gặp lại em sau''. Rất khác thường, anh cũng không làm khó cô.
''Hẹn gặp lại, học trưởng''. Cô xoay người, không quay đầu lại rời đi.
Có thể quên anh rồi. Thật sự! Cô muốn quên anh. Cô lại dám từ chối anh? Cô thế nhưng dám từ chối anh? Thậm chí còn nói dối để từ chối anh!
Chuyện gì đã xảy ra? Không phải cô luôn nghe lời anh nói sao? Tại sao thái độ của cô đột nhiên trở nên xa lánh khách khí như vậy? Một chút cũng không giống cô.
''Ẩn Khiêm. Anh làm sao vậy?''. Nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh. Biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
''Không có việc gì''. Anh che giấu suy nghĩ, nhàn nhạt trả lời, trong lòng vẫn còn để ý đến chuyện vừa rồi. Sắc mặt của cô không được tốt lắm, nhất là lúc cô xoay người đi, anh cảm thấy cô hình như sắp khóc. Đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là………..Cô vì chuyện ngày đó anh hôn cô mà tức giận?
Mẹ kiếp! Lúc anh hôn cô sao cô không phản kháng, bây giờ lại tức giận với anh?
''Nhưng mà xem ra anh không giống không có việc gì……….Là bởi vì cô bé kia sao?''. Cô nhìn thấy trong mắt anh có sự tức giận và lo lắng.
''Em đừng có xen vào chuyện của anh, Jenny''. Dù có đúng thì anh cũng sẽ không thừa nhận.
''Có khi nào cô ấy đã hiểu lầm anh rồi không?''. Anh càng khó chịu, cô càng tò mò. Thật là thú vị! Mặt lạnh mà cũng có lúc tức giận.
''Hiểu lầm chuyện gì?''. Anh cho cô một ánh mắt như đang nhìn người………ngốc vậy.
''Hiểu lầm quan hệ của em và anh đó!''. Jenny trả lại cho anh kiểu nhìn đó ''Anh không phát hiện ra là lúc cô ấy nhìn thấy em cả người trở nên ngớ ngẩn''. A! Đó là một đôi mắt ghen tị nha!
Lông mày Đường Ẩn Khiêm nhăn lại, xua tay ‘’Em nói cái gì vậy? Cô ấy lúc nào cũng ngốc nghếch’’
''Haiz! Thật uổng phí anh ở bên cạnh nhiều phụ nữ như vậy. Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ chỉ cần dính dáng đến bạn trai sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm''. Jenny cứ niệm như vậy trên suốt đường đi, đến khi đến nhà ăn vẫn còn niệm.
Sau khi ngồi vào chỗ, anh rốt cuộc nhịn không được kêu cô câm miệng. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ Thì Đông đang ghen?
''Ý em muốn nói , cô ấy……..có thể đang ghen?''
Mắt đẹp Jenny trợn to, cô không thể tin được cô gợi ý lâu như vậy, đến bây giờ anh mới hiểu ý của cô. Cô nói rất rõ ràng như vậy mà?
''Không phải là có thể. Cô ấy chính xác là đang ghen!''. Nếu không phải đang ở trong nhà hàng Tây cao cấp, cô rất muốn rống lên. Cái người đàn ông ngu ngốc này!
Nghe vậy, đám mây đen trong lòng Đường Ẩn Khiêm như được vạch ra, nhìn thấy ánh mặt trời sáng lạn.
''Anh không ăn. Em cứ từ từ mà ăn''. Anh giơ tay lên, gọi phục vụ đến tính tiền.
''Haiz! Anh đi đâu vậy?''. Đâu có ai bỏ lại một cô gái xinh đẹp ở lại ăn cơm. Người khác nhìn thấy sẽ cho rằng cô không có nhân phẩm cũng nên.
Anh móc ra thẻ tín dụng giao cho nhân viên phục vụ, cười nói :''Anh đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của ba vợ tương lai. Anh phải nhanh đi chúc mừng mới được''. Mặc kệ cô có lừa anh hay không. Đi trước rồi nói sau, nêu cô nói dối, về sau sẽ tính toán sổ sách với cô hết một lần.
Jenny ngạc nhiên đến há miệng ''Từ khi nào anh có bố vợ tương lai?''. Đừng có nói đùa.
''Từ ngày anh có bạn gái trở đi''. Anh rất phong độ kí hóa đơn nói.
''Bạn gái của anh là ai?''. Logic của cô hình như bị anh làm cho rối lên hết rồi.
''Chính là người mà em vừa thấy''
Jenny nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu ''Anh nói bạn gái anh là………..''
''Đúng! Chính là cô bé đó!''. Anh đem hóa đơn đã ký tên đưa cho nhân viên phục vụ, thuận tiện nói ''Anh đi trước. Em từ từ mà hưởng thụ''
Đường Ẩn Khiêm chạy như bay đến cửa hàng dụng cụ thể thao của bạn mình, chọn một bộ đánh Gôn hiệu TourStage. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn. Nếu anh nhớ không lầm thì ba Đông hình như thích bộ dụng cụ của Titleist. Anh vuốt ve cằm, khẽ mỉm cười yêu cầu một bộ dụng cụ hạn chế số lượng rất đắt tiền.
''Cậu mở cửa hàng không phải là để buôn bán sao?''. Anh mặc kệ bạn tốt sống chết từ chối, bắt đầu phát huy năng lực thuyết phục của bản thân.
''Nhưng mà mình đã đồng ý bán bộ này cho một người khách quen…………''. Bạn của anh đau thương nói. Toàn thế giới chỉ có 270 bộ! Hắn đi đâu tìm được bộ 271 đây?
''Tôi cũng là khách! Hơn nữa cũng cho cậu kiếm không ít tiền''. Đường Ẩn Khiêm đem phong bì nhét vào tay đối phương.
Bạn bè nhiều chính là tốt ở chỗ này.
Haiz! Nhiều năm trước bạn anh rất gà mẹ đi điều tra Diêu Thì Đông. Nếu như hắn biết được có chỗ dùng được như vậy, có chết cũng sẽ nhắm mắt. ''Ai vậy?''. Diêu Thì Đông vừa mở cửa thì lập tức có ý nghĩ muốn đóng sập cửa lại. Mà cô cũng làm như vậy, không phải lá gan cô lớn hơn nên dám phản kháng anh. Đây đơn giản chỉ là hành động theo bản năng, bắt đầu từ nhiều năm trước đã trở thành thói quen.
Đường Ẩn Khiêm đã sớm cô chuẩn bị với hành động này của cô, nhanh hơn cô một bước đẩy cửa ra, cười khanh khách mà đi vào.
''Anh…anh……Sao anh lại đến đây?''. Thanh âm của cô khẽ run lên.
''Anh nghe em nói hôm nay là sinh nhật của ba em. Đương nhiên là đến để chúc mừng rồi. Anh không giống như người khác, nhìn thấy học trưởng đã lâu không gặp mà đóng cửa lại''. Anh lơ đễnh dựa vào cửa, tâm tình cực tốt tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của cô.
''Đông Đông! Ai đến vậy?''. Mẹ Diêu đi tới trước cửa, thấy Đường Ẩn Khiêm đã lâu không gặp, vui mừng nói :''A Khiêm à! Con về nước khi nào vậy?''. Bà cho anh một cái ôm thật chặt.
''Đã về được một thời gian rồi ạ. Thì Đông chưa nói gì với bác sao?''. Khóe mắt anh thoáng nhìn qua cô, thấy cô bởi vì chột dạ mà quay mặt đi.
''Con bé này thật hồ đồ. Sao lại không nói với bác. Mời vào, mời vào''.
Diêu Thì Đông há hốc mồm mà nhìn hành động thân thiết của mẹ với anh. Cô nhớ là trước kia bọn họ chỉ gặp nhau mấy lần, mẹ không biết anh mới đúng chứ! Thế nào mà mẹ cô lại hưng phấn giống như vừa tìm được đứa con trai đã thất lạc nhiều năm? Mẹ còn gọi anh là gì? A Khiêm? Từ khi nào mà bọn họ đã trở thành anh em kết nghĩa rồi?
''Đông Đông! Con ngẩn người ra ở đó làm gì? Nhanh mang giới thiệu cậu ấy với cha con một chút''
Diêu Thì Đông cứng ngắc mà đi đến phòng khách, chọn chỗ ngồi xa anh nhất ''Muốn……Muốn giới thiệu cái gì?''. Không có gì hay để giới thiệu, anh chỉ là có việc đi ngang qua mà thôi. Con không quen!
Mẹ Diêu trợn mắt nhìn con gái một cái ''Con đến đây ngồi cho mẹ!''. Ngồi xa như vậy để làm gì? Bà kéo con gái qua ngồi xuống bên cạnh Đường Ẩn Khiêm.
''À……..Ba, anh ấy là học trưởng trong trường đại học với con''. Cô không dấu vết dịch chuyển xa anh một chút.
''Bác trai có khỏe không? Đột nhiên đến thăm thế này thật ngại quá. Bởi vì hôm nay ở trên đường gặp Thì Đông. Nghe em ấy nói hôm nay là sinh nhật bác, cho nên cháu đến đây chúc mừng bác. Trước đây, cháu có nghe Thì Đông nói qua bác rất thích đánh Golf nên cháu mua một bộ dụng cụ tặng bác, mong bác hãy vui vẻ nhận chút tấm lòng của cháu''. Đường Ẩn Khiêm vừa nói vừa lấy từ sau lưng một bộ dụng cụ đánh Golf ra trước mặt, không phát hiện Diêu Thì Đông hoảng sợ nhìn anh.
Cô......Cô không nhớ là lúc nào thì nói với anh chuyện ba cô yêu thích đánh Golf nha! Cô thật sự không có nói. Gặp anh, cô sợ anh còn không kịp làm gì có tâm trạng mà nói xấu chuyện nhà với anh?
Ngược lại, vốn là âm trầm ngồi ở một bên, ba Diêu vừa thấy bộ dụng cụ, cả khuôn mặt trong nháy mắt lóe sáng. Ông không nhịn được đưa tay cầm lên xem. Woa! Đúng lúc ông đang muốn thay đổi nhãn hiệu. Nhưn
''Con gái ngốc, khóc cái gì? Mẹ không phải bởi vì lo lắng cho con sao?''. Thanh âm mẹ Diêu mềm xuống, đoạt lấy con gái từ tay chồng mình.
''Con ở nhà chị con lâu như vậy, ba mẹ cũng cảm thấy nhàm chán. Còn nữa, chị con sắp sinh rồi còn làm phiền chị con mỗi ngày phải gọi điện. Chẳng lẽ con lại để chị con phải lo lắng cho con sao? Hơn nữa, con cũng không muốn về nhà sao?''
Trơ mắt nhìn con gái bị cướp đi, ba Diêu chỉ có thể tay không đứng ở bên cạnh nói giúp ''Đúng vậy! Bảo bối, ba khó khăn lắm mới được nghỉ lễ dài ngày. Con phải ở nhà với ba chứ! Ba rất cô đơn đó!''. Đây cũng chính là lí do ông không muốn cho con gái đi lấy chồng sớm.
''Con không có ở nhà, có rất nhiều người gọi điện thoại đến tìm con. Mẹ cũng không thể nói cho bọn họ số điện thoại của chị con. Con còn không về nhà, ai cũng nghĩ là con đã mất tích''
''Điện thoại?''. Đôi mắt ngấn nước của Diêu Thì Đông ngước lên, trong lòng có một tia chờ đợi ''Mẹ, có......có ai là con trai gọi điện thoại đến tìm con không?''
''Có! Là em họ của con đó!''
''À............''. Diêu Thì Đông khó nén thất vọng, càng nghĩ càng thấy mình ngu ngốc. Anh biết số điện thoại và địa chỉ nhà cô nhưng anh đi du học ba năm nay lại chưa bao giờ gọi một cuộc điện thoại, gửi một bức thư. Cô còn ngu ngốc hi vọng anh có chút quan tâm mình? Ngày đó, anh nhất định là đùa giỡn cô, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là đồ chơi của anh mà thôi.
''Đông Đông! Con đang đợi điện thoại của ai sao?''. Mẹ Diêu hỏi.
''Không có''. Cô miễn cưỡng cười, trên mặt không giấu được sự mất mác.
Cô có tư cách gì mà mong đợi? Anh cũng không muốn cô chờ anh chỉ trách cô đơn phương thích anh. Mà anh chưa từng cho cô tư cách để chờ đợi………. Ngày tốt nghiệp càng ngày càng gần, thế nhưng lại không có thời gian để cùng bạn bè tụ tập một chút. Tất cả mọi người đang bận làm luận văn, vội vàng tìm đường đi trong tương lai, vội vàng nhìn thấy hiện thực tàn khốc của xã hội. Hình như chỉ có Diêu Thì Đông là không vội vàng.
Cho đến khi sắp tốt nghiệp Đại học, cô mới nhận ra tình cảm của mình. Cô không giống như người bình thường hạnh phúc ngọt ngào chỉ cảm thấy đầy phiền muộn.
Cho tới bây giờ cô luôn cho rằng Đường Ẩn Khiêm nếu không phải vô cùng ghét cô thì là vô cùng thích cô. Bây giờ cô mới phát hiện, trong trường hợp nào đi nữa thì cô đã đánh giá bản thân quá cao rồi. Thậm chí để cho anh ghét cô cũng không được.
Sau khi hết giờ học, cô nói dối với người nhà là đang đi chơi với bạn trong lớp. Thật ra căn bản là không có ai rãnh rỗi mà đi chơi với cô, tất cả mọi người đang chuẩn bị cho tương lai. Mà cô bởi vì không muốn nhìn thấy ba mẹ lo lắng nên mới nói dối. Cô giống như một hồn ma đi lang thang trên đường. Cô đi tìm Tiểu Mộc, trực giác cô cho là Tiểu Mộc nhất định sẽ làm cô vui vẻ lên một chút. Nhưng khi cô đến cửa hàng tiện lợi mới biết Tiểu Mộc đã nghỉ việc rồi.
Đứng ở đầu đường, cô đột nhiên có xúc động muốn gào khóc. Cô đang buồn vì bị bạn bè vứt bỏ……….
''Thì Đông?''
Nghe thấy có người gọi, cô quay đầu lại, thấy người kia cô cảm thấy hình như đã trải qua mấy kiếp.
''Sao lại ngơ ngác như vậy?''. Theo thói quen anh vỗ vỗ mặt của cô.
''Học……….Học trưởng. Sao anh lại ở đây?''. Cô mở to mắt. Cô cảm thấy vui vẻ khi vô tình gặp anh.
''Thì ra là em chưa biêt!''. Đường Ẩn Khiêm nhìn cô đầy ẩn ý.
''Biết chuyện gì?''. Cô giống như sống lại, tức giận hỏi anh.
''Anh……''. Anh còn chưa kịp trả lời, phía sau đang có người gọi anh, một người phụ nữ đang ngồi trong xe gọi anh.
''Ẩn Khiêm! Anh nói chuyện xong chưa? Dừng xe lâu quá sẽ bị xử phạt đấy!''
Diêu Thì Đông quay đầu, thấy trong chiếc xe anh đưa cô về ngày đó có một người phụ nữ rất xinh đẹp---người phụ nữ này rất xứng đôi với anh.
Một chút vui vẻ ở trong lòng bị màn trước mắt này phá vỡ.
''Đến ngay!''. Anh quay đầu lại khẽ mỉm cười với người phụ nữ đó sau đó quay đầu nhìn cô, hỏi ''Em đi ăn cơm với bọn anh không?''
Diêu Thì Đông không tự chủ lui ra sau một bước, lòng cô co rút đau đớn, thật bội phục cô còn cười được ''Không được. Em không muốn làm phiền hai người''. Cô lắc đầu, trên khuôn mặt treo lên nụ cười vui vẻ.
''Không sao. Bạn của anh cũng không ngại. Em không cần cảm thấy ngại''. Đường Ẩn Khiêm đưa tay ra muốn kéo cô, cô lại lui một bước.
''Không được đâu. Nhà em hôm nay có chút chuyện''. Anh và bạn gái anh không ngại nhưng cô lại để ý. Mặc dù anh nói cô không càn phải ngại nhưng cô không có cách nào mà không để ý được. Từ đầu đến cuối, trong lòng anh cô chỉ là một học muội. Nhưng cô lại không xem anh là một học trưởng. Anh không thẹn với lương tâm nhưng cô lại cực kỳ xấu hổ.
''Chuyện gì?''. Anh nhíu mày, ôm ngực, lạnh nhạt nhìn cô. Bởi vì cô đang lấy cớ.
Cô cười cười ''Hôm nay là sinh nhật của ba em. Cả nhà em sẽ cùng nhau chúc mừng ba''. Thật ra cô cũng không có nói dối, hôm nay đúng là sinh nhật của ba cô. Nhưng nêu như anh không tin cô thì cô cũng không sao.
''Vậy sao? Gặp lại em sau''. Rất khác thường, anh cũng không làm khó cô.
''Hẹn gặp lại, học trưởng''. Cô xoay người, không quay đầu lại rời đi.
Có thể quên anh rồi. Thật sự! Cô muốn quên anh. Cô lại dám từ chối anh? Cô thế nhưng dám từ chối anh? Thậm chí còn nói dối để từ chối anh!
Chuyện gì đã xảy ra? Không phải cô luôn nghe lời anh nói sao? Tại sao thái độ của cô đột nhiên trở nên xa lánh khách khí như vậy? Một chút cũng không giống cô.
''Ẩn Khiêm. Anh làm sao vậy?''. Nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh. Biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
''Không có việc gì''. Anh che giấu suy nghĩ, nhàn nhạt trả lời, trong lòng vẫn còn để ý đến chuyện vừa rồi. Sắc mặt của cô không được tốt lắm, nhất là lúc cô xoay người đi, anh cảm thấy cô hình như sắp khóc. Đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là………..Cô vì chuyện ngày đó anh hôn cô mà tức giận?
Mẹ kiếp! Lúc anh hôn cô sao cô không phản kháng, bây giờ lại tức giận với anh?
''Nhưng mà xem ra anh không giống không có việc gì……….Là bởi vì cô bé kia sao?''. Cô nhìn thấy trong mắt anh có sự tức giận và lo lắng.
''Em đừng có xen vào chuyện của anh, Jenny''. Dù có đúng thì anh cũng sẽ không thừa nhận.
''Có khi nào cô ấy đã hiểu lầm anh rồi không?''. Anh càng khó chịu, cô càng tò mò. Thật là thú vị! Mặt lạnh mà cũng có lúc tức giận.
''Hiểu lầm chuyện gì?''. Anh cho cô một ánh mắt như đang nhìn người………ngốc vậy.
''Hiểu lầm quan hệ của em và anh đó!''. Jenny trả lại cho anh kiểu nhìn đó ''Anh không phát hiện ra là lúc cô ấy nhìn thấy em cả người trở nên ngớ ngẩn''. A! Đó là một đôi mắt ghen tị nha!
Lông mày Đường Ẩn Khiêm nhăn lại, xua tay ‘’Em nói cái gì vậy? Cô ấy lúc nào cũng ngốc nghếch’’
''Haiz! Thật uổng phí anh ở bên cạnh nhiều phụ nữ như vậy. Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ chỉ cần dính dáng đến bạn trai sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm''. Jenny cứ niệm như vậy trên suốt đường đi, đến khi đến nhà ăn vẫn còn niệm.
Sau khi ngồi vào chỗ, anh rốt cuộc nhịn không được kêu cô câm miệng. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ Thì Đông đang ghen?
''Ý em muốn nói , cô ấy……..có thể đang ghen?''
Mắt đẹp Jenny trợn to, cô không thể tin được cô gợi ý lâu như vậy, đến bây giờ anh mới hiểu ý của cô. Cô nói rất rõ ràng như vậy mà?
''Không phải là có thể. Cô ấy chính xác là đang ghen!''. Nếu không phải đang ở trong nhà hàng Tây cao cấp, cô rất muốn rống lên. Cái người đàn ông ngu ngốc này!
Nghe vậy, đám mây đen trong lòng Đường Ẩn Khiêm như được vạch ra, nhìn thấy ánh mặt trời sáng lạn.
''Anh không ăn. Em cứ từ từ mà ăn''. Anh giơ tay lên, gọi phục vụ đến tính tiền.
''Haiz! Anh đi đâu vậy?''. Đâu có ai bỏ lại một cô gái xinh đẹp ở lại ăn cơm. Người khác nhìn thấy sẽ cho rằng cô không có nhân phẩm cũng nên.
Anh móc ra thẻ tín dụng giao cho nhân viên phục vụ, cười nói :''Anh đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của ba vợ tương lai. Anh phải nhanh đi chúc mừng mới được''. Mặc kệ cô có lừa anh hay không. Đi trước rồi nói sau, nêu cô nói dối, về sau sẽ tính toán sổ sách với cô hết một lần.
Jenny ngạc nhiên đến há miệng ''Từ khi nào anh có bố vợ tương lai?''. Đừng có nói đùa.
''Từ ngày anh có bạn gái trở đi''. Anh rất phong độ kí hóa đơn nói.
''Bạn gái của anh là ai?''. Logic của cô hình như bị anh làm cho rối lên hết rồi.
''Chính là người mà em vừa thấy''
Jenny nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu ''Anh nói bạn gái anh là………..''
''Đúng! Chính là cô bé đó!''. Anh đem hóa đơn đã ký tên đưa cho nhân viên phục vụ, thuận tiện nói ''Anh đi trước. Em từ từ mà hưởng thụ''
Đường Ẩn Khiêm chạy như bay đến cửa hàng dụng cụ thể thao của bạn mình, chọn một bộ đánh Gôn hiệu TourStage. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn. Nếu anh nhớ không lầm thì ba Đông hình như thích bộ dụng cụ của Titleist. Anh vuốt ve cằm, khẽ mỉm cười yêu cầu một bộ dụng cụ hạn chế số lượng rất đắt tiền.
''Cậu mở cửa hàng không phải là để buôn bán sao?''. Anh mặc kệ bạn tốt sống chết từ chối, bắt đầu phát huy năng lực thuyết phục của bản thân.
''Nhưng mà mình đã đồng ý bán bộ này cho một người khách quen…………''. Bạn của anh đau thương nói. Toàn thế giới chỉ có 270 bộ! Hắn đi đâu tìm được bộ 271 đây?
''Tôi cũng là khách! Hơn nữa cũng cho cậu kiếm không ít tiền''. Đường Ẩn Khiêm đem phong bì nhét vào tay đối phương.
Bạn bè nhiều chính là tốt ở chỗ này.
Haiz! Nhiều năm trước bạn anh rất gà mẹ đi điều tra Diêu Thì Đông. Nếu như hắn biết được có chỗ dùng được như vậy, có chết cũng sẽ nhắm mắt. ''Ai vậy?''. Diêu Thì Đông vừa mở cửa thì lập tức có ý nghĩ muốn đóng sập cửa lại. Mà cô cũng làm như vậy, không phải lá gan cô lớn hơn nên dám phản kháng anh. Đây đơn giản chỉ là hành động theo bản năng, bắt đầu từ nhiều năm trước đã trở thành thói quen.
Đường Ẩn Khiêm đã sớm cô chuẩn bị với hành động này của cô, nhanh hơn cô một bước đẩy cửa ra, cười khanh khách mà đi vào.
''Anh…anh……Sao anh lại đến đây?''. Thanh âm của cô khẽ run lên.
''Anh nghe em nói hôm nay là sinh nhật của ba em. Đương nhiên là đến để chúc mừng rồi. Anh không giống như người khác, nhìn thấy học trưởng đã lâu không gặp mà đóng cửa lại''. Anh lơ đễnh dựa vào cửa, tâm tình cực tốt tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của cô.
''Đông Đông! Ai đến vậy?''. Mẹ Diêu đi tới trước cửa, thấy Đường Ẩn Khiêm đã lâu không gặp, vui mừng nói :''A Khiêm à! Con về nước khi nào vậy?''. Bà cho anh một cái ôm thật chặt.
''Đã về được một thời gian rồi ạ. Thì Đông chưa nói gì với bác sao?''. Khóe mắt anh thoáng nhìn qua cô, thấy cô bởi vì chột dạ mà quay mặt đi.
''Con bé này thật hồ đồ. Sao lại không nói với bác. Mời vào, mời vào''.
Diêu Thì Đông há hốc mồm mà nhìn hành động thân thiết của mẹ với anh. Cô nhớ là trước kia bọn họ chỉ gặp nhau mấy lần, mẹ không biết anh mới đúng chứ! Thế nào mà mẹ cô lại hưng phấn giống như vừa tìm được đứa con trai đã thất lạc nhiều năm? Mẹ còn gọi anh là gì? A Khiêm? Từ khi nào mà bọn họ đã trở thành anh em kết nghĩa rồi?
''Đông Đông! Con ngẩn người ra ở đó làm gì? Nhanh mang giới thiệu cậu ấy với cha con một chút''
Diêu Thì Đông cứng ngắc mà đi đến phòng khách, chọn chỗ ngồi xa anh nhất ''Muốn……Muốn giới thiệu cái gì?''. Không có gì hay để giới thiệu, anh chỉ là có việc đi ngang qua mà thôi. Con không quen!
Mẹ Diêu trợn mắt nhìn con gái một cái ''Con đến đây ngồi cho mẹ!''. Ngồi xa như vậy để làm gì? Bà kéo con gái qua ngồi xuống bên cạnh Đường Ẩn Khiêm.
''À……..Ba, anh ấy là học trưởng trong trường đại học với con''. Cô không dấu vết dịch chuyển xa anh một chút.
''Bác trai có khỏe không? Đột nhiên đến thăm thế này thật ngại quá. Bởi vì hôm nay ở trên đường gặp Thì Đông. Nghe em ấy nói hôm nay là sinh nhật bác, cho nên cháu đến đây chúc mừng bác. Trước đây, cháu có nghe Thì Đông nói qua bác rất thích đánh Golf nên cháu mua một bộ dụng cụ tặng bác, mong bác hãy vui vẻ nhận chút tấm lòng của cháu''. Đường Ẩn Khiêm vừa nói vừa lấy từ sau lưng một bộ dụng cụ đánh Golf ra trước mặt, không phát hiện Diêu Thì Đông hoảng sợ nhìn anh.
Cô......Cô không nhớ là lúc nào thì nói với anh chuyện ba cô yêu thích đánh Golf nha! Cô thật sự không có nói. Gặp anh, cô sợ anh còn không kịp làm gì có tâm trạng mà nói xấu chuyện nhà với anh?
Ngược lại, vốn là âm trầm ngồi ở một bên, ba Diêu vừa thấy bộ dụng cụ, cả khuôn mặt trong nháy mắt lóe sáng. Ông không nhịn được đưa tay cầm lên xem. Woa! Đúng lúc ông đang muốn thay đổi nhãn hiệu. Nhưn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
48/4870