Tiểu thuyết Cặp Kè Với Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem : |
n dày trên mặt.
"Cô thèm muốn có người hâm mộ như vậy thì tặng cho cô đấy. . . . . ." Đường Hân Hân vừa nói, vừa liếc nhìn vào tấm danh thiếp để trên bàn.
Tuy nhiên khi vừa liếc qua, cô liền mở to cặp mắt, nhanh chóng nhặt tấm danh thiếp kia lên.
Sau lưng Elle cũng gí sát khuôn mặt lại gần tấm danh thiếp, hí mắt nhìn chăm chú tên tuổi trên danh thiếp, "Cố vấn tập đoàn Khải Đạt, Lưu Khải Hiên. . . . . ."
"Elle, có điện thoại." Một người nhân viên khác từ ngoài vách ngăn gọi vọng vào.
"Nghe rồi!" Elle bỏ lại Đường Hân Hân, chạy đi nghe điện thoại, mới đi có mấy bước, lại quay đầu lại nhìn Đường Hân Hân nói: "Phía sau hình như có lời nhắn lại."
Đường Hân hân sửng sốt, vội vàng lật qua phía sau ——
Cô Đường, có chuyện muốn hỏi, xin cô tới lầu một của quán cà phê phía sau hội trường để gặp mặt, Cám ơn.
Chữ viết có phần giống chữ của học sinh tiểu học viết ra, vừa nhìn liền biết chữ viết của người không có sở trường viết chữ Trung Quốc.
Nhìn mấy chữ viết cứng rắn đó, cả cơ thể của Đường Hân Hân căng thẳng dựa hết vào thành ghế, một dự cảm chẳng lành bỗng dưng trỗi dậy . . .
---------------------
"Chú Vương, chú có thể chạy nhanh hơn một chút không?" Ngồi ở ghế sau, Âu Dương Tử Duy liên tiếp nhìn đồng hồ đeo tay.
"Cậu Âu Dương, nhanh hơn nữa sẽ xảy ra chuyện." Chú Vương vẫn thong thả ung dung.
"Nhưng, cứ chạy tốc độ như chú, khi tới nơi Hân Hân đã sớm rời đi." Âu Dương Tử Duy có chút không nhẫn nại.
"Trước tiên cậu có thể gọi điện cho cô ấy, nói cô ấy chờ cậu!"
"Không được, tôi muốn tạo cho cô ấy một bất ngờ." Trong lúc vô tình, Âu Dương Tử Duy lộ ra một nụ cười tươi tắn.
Chú Vương xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, nheo mắt lại, khẽ cười, rồi tăng tốc độ xe nhanh hơn một chút.
Xe mới đến cửa khách sạn, Âu Dương Tử Duy không kịp chờ đợi liền nhảy xuống xe.
"Chú Vương, không cần chờ cháu, chú về trước đi." Lời vừa mới dứt, hắn liền hai bước đi, ba bước chạy hướng về hội trường.
Buổi trình diễn mới vừa kết thúc, Hân Hân có thể chưa rời đi!
Mới đi ra khỏi thang máy, Âu Dương Tử Duy liền chạm mặt Elle.
"A? Ngài Âu Dương, sao giờ ngài mới đến? Buổi trình diễn đã kết thúc rồi!"
Kể từ khi Tử Duy nhận định Đường Hân Hân là bạn gái hắn, mỗi khi Đường Hân Hân biểu diễn, nhất định có thể thấy Âu Dương Tử Duy, Elle vì vậy cũng từng có duyên gặp hắn vài lần.
"Tôi tới đón Hân Hân. Đúng rồi, cô Elle, Hân Hân có ở bên trong không?"
"Cô ấy mới vừa có chuyện đi trước rồi!"
"Vậy sao . . . . ." Âu Dương Tử Duy có vẻ thất vọng, "Vậy cô có biết cố ấy đi đâu hay không?"
Có chuyện gì xảy ra sao? Rốt cuộc là chuyện gì?
Elle lắc đầu một cái, Đường Hân Hân đi lúc cô đang nghe điện thoại.
"Như thế này đi, ngài chờ một chút, tôi đi hỏi xem sao." Thấy nét mặt Âu Dương Tử Duy có vẻ mất mát, khiến cô không nỡ lòng.
"Cám ơn cô." Hắn lại nổi lên hi vọng.
Chỉ chốc lát sau, Elle mỉm cười quay về, "Có một người bạn tìm cô ấy, cô ấy có thể ở lầu một quán cà phê phía sau."
"Cám ơn!" Gương mặt tuấn tú của Âu Dương Tử Duy hiện lên một nụ cười, sau đó vào thang máy đi xuống lầu.
Vừa đến lối vào quán cà phê, Âu Dương Tử Duy lập tức nhìn thấy Đường Hân Hân, hắn cười tươi rói, vừa mới tính cất bước đi qua, lại đột nhiên giật mình ——
Là Khải Hiên? Hắn tìm đến Hân Hân làm gì?
Gương mặt tuấn tú của Âu Dương Tử Duy tràn đầy tức giận, gần như muốn xông tới chất vấn Khải Hiên một trận. Cho dù là bạn tốt, anh ta cũng không có quyền can thiệp vào thế giới tình cảm của hắn!
Nhưng, trong khoảnh khắc, một ý niệm khác lại thoáng qua đầu hắn.
Chẳng lẽ Khải Hiên. . . . . . Cũng yêu Hân Hân sao? Hân Hân quyến rũ như vậy, Khải Hiên có yêu cô ấy cũng không có gì là lạ! Cho nên, anh ta mới khăng khăng nói rằng Hân Hân không phải bạn gái của hắn, cho nên, ở sau lưng hắn, len lén tìm đến cô . . . . . .
Hắn cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp diễn ra trong lòng, vòng qua cửa bên kia, đi vào quán cà phê, ngồi ở vị trí sát vị trí của Đường Hân Hân và Lưu Khải Hiên được ngăn cách bằng một bức vách thủy tinh màu có khắc hoa văn.
Hắn nhất thiết phải làm sáng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ, hoặc mục đích Lưu Khải Hiên tìm đến Đường Hân Hân làm gì.
Chương 8
"Cô Đường, tôi vì chuyện tình cảm của Tử Duy nên mới tới tìm cô." Lưu Khải hiên lạnh nhạt nói, hai mắt anh ta nhìn dán vào chiếc áo khoác Jean trên người Đường Hân Hân.
Thật là đủ gọn gàng và dứt khoát!
Đường Hân Hân hơi chấn động một cái, hai tay đặt dưới gầm bàn nắm vào nhau thật chặt, "Tôi biết."
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tim cô vẫn đập rộn lên.
"Rất tốt, vậy cô cũng biết mục đích tôi tới đây là gì chứ?" Anh ta nhấp một ngụm cà phê.
Đường Hân Hân mấp máy môi, lắc đầu.
"Không sao, tôi tới đây mục đích muốn nói cho cô biết." Lưu Khải Hiên ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn cô, "Tôi hy vọng cô nên rời xa Tử Duy đi."
Đường Hân Hân chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta, đôi môi mịn màng run rẩy không thể nói được câu nào.
"Tôi không biết rốt cuộc cô có âm mưu gì, nhưng trò chơi này đã đến lúc kết thúc rồi!"
Đường Hân Hân chấn động, "Tôi. . . . . . Tôi không hiểu ý của anh."
"Phải không?" Giọng điệu của hắn lạnh như băng, "Ý của cô là, muốn tôi nói thẳng ra? Tốt lắm. . . . . . Cô căn bản không phải là bạn gái của Tử Duy, tôi không biết tại sao cô thừa dịp Tử Duy bị mất trí nhớ mà giả mạo làm bạn gái của cậu ấy, nếu như chỉ vì chơi đùa thì tốt, tôi hy vọng cô nên dừng lại ở đây; nếu như vì công ty của ba cô, vậy cô có thể nói ra điều kiện, trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng với cô. . . . . ."
"Không! Không phải như anh nói. . . . . ." Đường Hân Hân cố gắng khống chế cảm xúc, nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói: "Tôi yêu Tử Duy, chúng tôi thật lòng yêu nhau. . . . . ."
"Không cho phép cô lừa gạt Tử Duy!" Lưu Khải Hiên đột nhiên giận dữ gầm nhẹ một tiếng, trong mắt bắn ra những tia hung ác.
Đường Hân Hân rất sợ hãi, vẻ mặt có vẻ kinh ngạc, không giải thích được . . . . .
Lưu Khải Hiên dường như cũng cảm thấy mình thất thố, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.
Anh ta phải cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, kích động là hỏng việc, trước khi nói chuyện rõ ràng với Đường Hân Hân, tuyệt đối không thể vì kích động mà làm hư việc lớn!
"Cô Đường, cô nói đi, cô muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho Tử Duy?" Anh ta hỏi.
Đường Hân hân bất đắc dĩ cười khổ, "Anh Lưu, Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại phản đối tôi và Tử Duy yêu nhau không?"
"Bởi vì cô vốn không phải là bạn gái của cậu ấy, cô giả mạo là bạn gái chỉ để làm tổn thương cậu ấy, cô biết không?"
Đường Hân Hân sửng sốt, không phản bác được.
Không sai! Là do cô làm tổn thương Tử Duy! Những chuyện này cô đã sớm hiểu, bây giờ Lưu Khải Hiên lại tàn nhẫn nhắc nhở cô. . . . . . Một nỗi chua xót nhanh chóng dâng lên trong ngực, xông lên chóp mũi, rồi từ từ xông lên khóe mắt.
Lưu Khải Hiên tiếp tục nói: "Tử Duy sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục trí nhớ, một khi cậu ấy khôi phục trí nhớ, âm mưu của cô cũng sẽ bị phơi bày, mục đích của cô cũng liền. . . . . ."
"Tôi không có âm mưu gì, cũng không có mục đích gì." Trong mắt cô đong đầy nước mắt nói.
"Vậy sao? Vậy cô bố trí ra trận kia tai nạn xe cộ kia là vì cái gì?"
Trái tim Đường Hân Hân kinh hoảng nảy mạnh một nhịp, sợ hãi nhìn Lưu Khải Hiên đang lạnh nhạt hỏi.
Không! Đó không phải là bố trí! Là ngoài ý muốn. . . . . . Chỉ là ngoài ý muốn. . . . . .
Trong lòng Đường Hân Hân gào thét lên, nhưng miệng một câu cũng không thốt ra được.
"Là cô, có đúng hay không? Cái cô tóc dài, mặc áo khoác Jean là cô, có đúng hay không? Tử Duy chính vì muốn né tránh cô bất thình lình xuất hiện, nên mới bị đụng vào tường, có đúng hay không?" Anh ta lạnh lùng tàn nhẫn đưa mặt sát vào mặt cô, "Cô còn có thể nói đó không phải là âm mưu sao? Cô còn có thể nói cô không có mục đích sao?" Chỗ ngồi ngăn cách bằng bức vách thủy tinh màu có hoa văn đột nhiên truyền đến tiếng ly tách cà phê đụng chạm vào nhau. Nhưng bọn họ không ai còn tâm trạng chú ý đến.
Đường Hân Hân lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi không có. . . . . . Đây chẳng qua là ngoài ý muốn. . . . . ."
Lưu Khải Hiên dường như là cố tình muốn uy hiếp cô, tuyệt không buông lỏng.
"Ngoài ý muốn? Nếu như là ngoài ý muốn, tại sao sau khi báo cảnh sát xong cô lại biến mất? Tại sao cô không nói cho Tử Duy biết chân tướng sự thật? Tại sao không nói cho cậu ấy, cô không phải là bạn gái cậu ấy? Tại sao không nói cho cậu ấy, là do cô khiến cậu ấy bị đụng xe?" Nước mắt Đường Hân Hân tuôn trào như đê vỡ, đôi tay cô bịt lấy miệng, khóc nức nở.
Gần như trong cùng một thời gian, người khách ngồi bàn bên cạnh đập mạnh tay lên bàn, sau đó đứng dậy ——
"Tử Duy?" Lưu Khải Hiên và Đường Hân Hân nhìn thấy hắn, cùng kêu lên sợ hãi.
Toàn thân Âu Dương Tử Duy khẽ run, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn không thể tin lắc đầu, trong miệng thì thào:
"Không. . . . . . Không phải sự thật. . . . . . Đây không phải là thật. . . . . ."
Hắn đau đớn nhìn Đường Hân Hân, sau đó hét lớn một tiếng, lao ra khỏi quán cà phê.
"Tử Duy. . . . . ." Lưu Khải Hiên đuổi theo.
Đường Hân Hân ngây dại, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có suy nghĩ gì.
Đột nhiên, ngoài quán cà phê truyền tới một tiếng va chạm lớn, tiếp theo là một loạt tiếng thét chói tai.
Đường Hân Hân chấn động, chạy như điên ra khỏi quán cà phê.
Chỉ thấy trên đường, Âu Dương Tử Duy ngã vào phía dưới gầm một chiếc xe hơi.
Lưu Khải Hiên kinh hoàng quỳ rạp xuống bên cạnh hắn, hướng về nhân viên ở cửa khách sạn nói:
"Gọi xe cứu thương! Nhanh lên một chút! Gọi xe cứu thương. . . . . ."
Đường Hân Hân kinh sợ chạy tới, "Tử Duy. . . . . ."
Cô ngồi xổm xuống khóc nức nở, vuốt ve khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của Âu Dương Tử Duy.
Lưu Khải Hiên đẩy mạnh tay cô ra, gầm lên: "Cút ngay! Tôi không cho phép cô đụng vào người cậu ấy. . . . . . Tử Duy là của tôi. . . . . . Ai cũng không được phép đụng vào cậu ấy. . . . . ."
Tim Đường Hân Hân đập mạnh, nhìn anh ta, không biết nên làm thế nào cho phải. . . . . .
-------------
Trong phòng bệnh hạnh nhất rộng lớn và thoải mái, Lưu Khải Hiên ngồi bên cạnh giường bệnh một tấc cũng không rời, chăm chú nhìn Âu Dương Tử Duy đang nằm trên giường không hề có bất cứ một cử động nhỏ nào.
Trải qua quá trình cấp cứu, trừ chân trái bị gãy xương và một chút tổn thương trầy xước ở ngoài da, Âu Dương Tử Duy cũng không bị vết thương nguy hiểm nào khác, nhưng hắn đã hôn mê hai ngày một đêm rồi.
Ngoài phòng bệnh, Đường Hân Hân ôm chân ngồi bệt trên sàn nhà, đôi mắt mất đi vẻ tinh anh thường ngày và khô ráo không còn một giọt nước mắt.
Cô chỉ là ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở đó chờ, chờ cái gì? Cô cũng không biết! Bởi vì cô vốn không được phép bước vào phòng bệnh một bước!
Một lần nữa Âu Dương Tử Duy bị tai nạn xe cộ đưa vào bệnh viện, tất cả mọi ánh mắt bắn về phía cô, giống như những mũi tên nhọn hoắt hung hăng đâm vào trái tim cô rỉ máu. . . . . .
Cô không muốn giải thích, không cầu xin sự tha thứ, cũng không hy vọng xa vời được tha thứ, chỉ hy vọng có thể thấy mặt Tử Duy.
Cô phải nói cho Tử Duy biết —— cô thật sự yêu hắn, cô không có lừa gạt hắn, cô không dám nói cho hắn biết chân tướng sự thật, là bởi vì cô sợ hắn rời bỏ cô mà đi. . . . . .
Đầu kia hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân chậm rãi, Đường Hân Hân ngẩng đầu lên nhìn người đang đi tới.
Là Hàn Văn Thịnh cùng Âu Dương Tử Đức. Một Âu Dương Tử Đức không còn sôi nổi, hoạt bát nữa, mà hiện giờ thần sắc có vẻ ảm đạm, tâm trạng không tốt.
Từ xa, Âu Dương Tử Đức lườm cô một cái, "Hừ" một tiếng, sau đó quay đầu đi thật mạnh.
"Tử Đức, không nên như vậy." Hàn Văn Thịnh kéo kéo tay Tử Đức.
"Cô ta hại anh trai em thành ra như vậy, anh còn muốn em phải như thế nào đối với cô ta?" Âu Dương Tử Đức tức giận nói, rồi lại trợn mắt nhìn cô một cái.
"Hân Hân hại Tử Duy bị đụng xe, là do cô ấy không đúng, nhưng do Tử Duy kiên quyết coi cô ấy là bạn gái. . . . . ." Hàn Văn Thịnh dẫu sao cũng tương đối hiểu lý lẽ, quan sát mọi chuyện cũng không chỉ nhìn mặt ngoài.
"Cô ta có thể nói a! Mất trí nhớ là anh trai em, chứ không ph
"Cô thèm muốn có người hâm mộ như vậy thì tặng cho cô đấy. . . . . ." Đường Hân Hân vừa nói, vừa liếc nhìn vào tấm danh thiếp để trên bàn.
Tuy nhiên khi vừa liếc qua, cô liền mở to cặp mắt, nhanh chóng nhặt tấm danh thiếp kia lên.
Sau lưng Elle cũng gí sát khuôn mặt lại gần tấm danh thiếp, hí mắt nhìn chăm chú tên tuổi trên danh thiếp, "Cố vấn tập đoàn Khải Đạt, Lưu Khải Hiên. . . . . ."
"Elle, có điện thoại." Một người nhân viên khác từ ngoài vách ngăn gọi vọng vào.
"Nghe rồi!" Elle bỏ lại Đường Hân Hân, chạy đi nghe điện thoại, mới đi có mấy bước, lại quay đầu lại nhìn Đường Hân Hân nói: "Phía sau hình như có lời nhắn lại."
Đường Hân hân sửng sốt, vội vàng lật qua phía sau ——
Cô Đường, có chuyện muốn hỏi, xin cô tới lầu một của quán cà phê phía sau hội trường để gặp mặt, Cám ơn.
Chữ viết có phần giống chữ của học sinh tiểu học viết ra, vừa nhìn liền biết chữ viết của người không có sở trường viết chữ Trung Quốc.
Nhìn mấy chữ viết cứng rắn đó, cả cơ thể của Đường Hân Hân căng thẳng dựa hết vào thành ghế, một dự cảm chẳng lành bỗng dưng trỗi dậy . . .
---------------------
"Chú Vương, chú có thể chạy nhanh hơn một chút không?" Ngồi ở ghế sau, Âu Dương Tử Duy liên tiếp nhìn đồng hồ đeo tay.
"Cậu Âu Dương, nhanh hơn nữa sẽ xảy ra chuyện." Chú Vương vẫn thong thả ung dung.
"Nhưng, cứ chạy tốc độ như chú, khi tới nơi Hân Hân đã sớm rời đi." Âu Dương Tử Duy có chút không nhẫn nại.
"Trước tiên cậu có thể gọi điện cho cô ấy, nói cô ấy chờ cậu!"
"Không được, tôi muốn tạo cho cô ấy một bất ngờ." Trong lúc vô tình, Âu Dương Tử Duy lộ ra một nụ cười tươi tắn.
Chú Vương xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, nheo mắt lại, khẽ cười, rồi tăng tốc độ xe nhanh hơn một chút.
Xe mới đến cửa khách sạn, Âu Dương Tử Duy không kịp chờ đợi liền nhảy xuống xe.
"Chú Vương, không cần chờ cháu, chú về trước đi." Lời vừa mới dứt, hắn liền hai bước đi, ba bước chạy hướng về hội trường.
Buổi trình diễn mới vừa kết thúc, Hân Hân có thể chưa rời đi!
Mới đi ra khỏi thang máy, Âu Dương Tử Duy liền chạm mặt Elle.
"A? Ngài Âu Dương, sao giờ ngài mới đến? Buổi trình diễn đã kết thúc rồi!"
Kể từ khi Tử Duy nhận định Đường Hân Hân là bạn gái hắn, mỗi khi Đường Hân Hân biểu diễn, nhất định có thể thấy Âu Dương Tử Duy, Elle vì vậy cũng từng có duyên gặp hắn vài lần.
"Tôi tới đón Hân Hân. Đúng rồi, cô Elle, Hân Hân có ở bên trong không?"
"Cô ấy mới vừa có chuyện đi trước rồi!"
"Vậy sao . . . . ." Âu Dương Tử Duy có vẻ thất vọng, "Vậy cô có biết cố ấy đi đâu hay không?"
Có chuyện gì xảy ra sao? Rốt cuộc là chuyện gì?
Elle lắc đầu một cái, Đường Hân Hân đi lúc cô đang nghe điện thoại.
"Như thế này đi, ngài chờ một chút, tôi đi hỏi xem sao." Thấy nét mặt Âu Dương Tử Duy có vẻ mất mát, khiến cô không nỡ lòng.
"Cám ơn cô." Hắn lại nổi lên hi vọng.
Chỉ chốc lát sau, Elle mỉm cười quay về, "Có một người bạn tìm cô ấy, cô ấy có thể ở lầu một quán cà phê phía sau."
"Cám ơn!" Gương mặt tuấn tú của Âu Dương Tử Duy hiện lên một nụ cười, sau đó vào thang máy đi xuống lầu.
Vừa đến lối vào quán cà phê, Âu Dương Tử Duy lập tức nhìn thấy Đường Hân Hân, hắn cười tươi rói, vừa mới tính cất bước đi qua, lại đột nhiên giật mình ——
Là Khải Hiên? Hắn tìm đến Hân Hân làm gì?
Gương mặt tuấn tú của Âu Dương Tử Duy tràn đầy tức giận, gần như muốn xông tới chất vấn Khải Hiên một trận. Cho dù là bạn tốt, anh ta cũng không có quyền can thiệp vào thế giới tình cảm của hắn!
Nhưng, trong khoảnh khắc, một ý niệm khác lại thoáng qua đầu hắn.
Chẳng lẽ Khải Hiên. . . . . . Cũng yêu Hân Hân sao? Hân Hân quyến rũ như vậy, Khải Hiên có yêu cô ấy cũng không có gì là lạ! Cho nên, anh ta mới khăng khăng nói rằng Hân Hân không phải bạn gái của hắn, cho nên, ở sau lưng hắn, len lén tìm đến cô . . . . . .
Hắn cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp diễn ra trong lòng, vòng qua cửa bên kia, đi vào quán cà phê, ngồi ở vị trí sát vị trí của Đường Hân Hân và Lưu Khải Hiên được ngăn cách bằng một bức vách thủy tinh màu có khắc hoa văn.
Hắn nhất thiết phải làm sáng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ, hoặc mục đích Lưu Khải Hiên tìm đến Đường Hân Hân làm gì.
Chương 8
"Cô Đường, tôi vì chuyện tình cảm của Tử Duy nên mới tới tìm cô." Lưu Khải hiên lạnh nhạt nói, hai mắt anh ta nhìn dán vào chiếc áo khoác Jean trên người Đường Hân Hân.
Thật là đủ gọn gàng và dứt khoát!
Đường Hân Hân hơi chấn động một cái, hai tay đặt dưới gầm bàn nắm vào nhau thật chặt, "Tôi biết."
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tim cô vẫn đập rộn lên.
"Rất tốt, vậy cô cũng biết mục đích tôi tới đây là gì chứ?" Anh ta nhấp một ngụm cà phê.
Đường Hân Hân mấp máy môi, lắc đầu.
"Không sao, tôi tới đây mục đích muốn nói cho cô biết." Lưu Khải Hiên ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn cô, "Tôi hy vọng cô nên rời xa Tử Duy đi."
Đường Hân Hân chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta, đôi môi mịn màng run rẩy không thể nói được câu nào.
"Tôi không biết rốt cuộc cô có âm mưu gì, nhưng trò chơi này đã đến lúc kết thúc rồi!"
Đường Hân Hân chấn động, "Tôi. . . . . . Tôi không hiểu ý của anh."
"Phải không?" Giọng điệu của hắn lạnh như băng, "Ý của cô là, muốn tôi nói thẳng ra? Tốt lắm. . . . . . Cô căn bản không phải là bạn gái của Tử Duy, tôi không biết tại sao cô thừa dịp Tử Duy bị mất trí nhớ mà giả mạo làm bạn gái của cậu ấy, nếu như chỉ vì chơi đùa thì tốt, tôi hy vọng cô nên dừng lại ở đây; nếu như vì công ty của ba cô, vậy cô có thể nói ra điều kiện, trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng với cô. . . . . ."
"Không! Không phải như anh nói. . . . . ." Đường Hân Hân cố gắng khống chế cảm xúc, nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói: "Tôi yêu Tử Duy, chúng tôi thật lòng yêu nhau. . . . . ."
"Không cho phép cô lừa gạt Tử Duy!" Lưu Khải Hiên đột nhiên giận dữ gầm nhẹ một tiếng, trong mắt bắn ra những tia hung ác.
Đường Hân Hân rất sợ hãi, vẻ mặt có vẻ kinh ngạc, không giải thích được . . . . .
Lưu Khải Hiên dường như cũng cảm thấy mình thất thố, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.
Anh ta phải cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, kích động là hỏng việc, trước khi nói chuyện rõ ràng với Đường Hân Hân, tuyệt đối không thể vì kích động mà làm hư việc lớn!
"Cô Đường, cô nói đi, cô muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho Tử Duy?" Anh ta hỏi.
Đường Hân hân bất đắc dĩ cười khổ, "Anh Lưu, Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại phản đối tôi và Tử Duy yêu nhau không?"
"Bởi vì cô vốn không phải là bạn gái của cậu ấy, cô giả mạo là bạn gái chỉ để làm tổn thương cậu ấy, cô biết không?"
Đường Hân Hân sửng sốt, không phản bác được.
Không sai! Là do cô làm tổn thương Tử Duy! Những chuyện này cô đã sớm hiểu, bây giờ Lưu Khải Hiên lại tàn nhẫn nhắc nhở cô. . . . . . Một nỗi chua xót nhanh chóng dâng lên trong ngực, xông lên chóp mũi, rồi từ từ xông lên khóe mắt.
Lưu Khải Hiên tiếp tục nói: "Tử Duy sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục trí nhớ, một khi cậu ấy khôi phục trí nhớ, âm mưu của cô cũng sẽ bị phơi bày, mục đích của cô cũng liền. . . . . ."
"Tôi không có âm mưu gì, cũng không có mục đích gì." Trong mắt cô đong đầy nước mắt nói.
"Vậy sao? Vậy cô bố trí ra trận kia tai nạn xe cộ kia là vì cái gì?"
Trái tim Đường Hân Hân kinh hoảng nảy mạnh một nhịp, sợ hãi nhìn Lưu Khải Hiên đang lạnh nhạt hỏi.
Không! Đó không phải là bố trí! Là ngoài ý muốn. . . . . . Chỉ là ngoài ý muốn. . . . . .
Trong lòng Đường Hân Hân gào thét lên, nhưng miệng một câu cũng không thốt ra được.
"Là cô, có đúng hay không? Cái cô tóc dài, mặc áo khoác Jean là cô, có đúng hay không? Tử Duy chính vì muốn né tránh cô bất thình lình xuất hiện, nên mới bị đụng vào tường, có đúng hay không?" Anh ta lạnh lùng tàn nhẫn đưa mặt sát vào mặt cô, "Cô còn có thể nói đó không phải là âm mưu sao? Cô còn có thể nói cô không có mục đích sao?" Chỗ ngồi ngăn cách bằng bức vách thủy tinh màu có hoa văn đột nhiên truyền đến tiếng ly tách cà phê đụng chạm vào nhau. Nhưng bọn họ không ai còn tâm trạng chú ý đến.
Đường Hân Hân lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi không có. . . . . . Đây chẳng qua là ngoài ý muốn. . . . . ."
Lưu Khải Hiên dường như là cố tình muốn uy hiếp cô, tuyệt không buông lỏng.
"Ngoài ý muốn? Nếu như là ngoài ý muốn, tại sao sau khi báo cảnh sát xong cô lại biến mất? Tại sao cô không nói cho Tử Duy biết chân tướng sự thật? Tại sao không nói cho cậu ấy, cô không phải là bạn gái cậu ấy? Tại sao không nói cho cậu ấy, là do cô khiến cậu ấy bị đụng xe?" Nước mắt Đường Hân Hân tuôn trào như đê vỡ, đôi tay cô bịt lấy miệng, khóc nức nở.
Gần như trong cùng một thời gian, người khách ngồi bàn bên cạnh đập mạnh tay lên bàn, sau đó đứng dậy ——
"Tử Duy?" Lưu Khải Hiên và Đường Hân Hân nhìn thấy hắn, cùng kêu lên sợ hãi.
Toàn thân Âu Dương Tử Duy khẽ run, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn không thể tin lắc đầu, trong miệng thì thào:
"Không. . . . . . Không phải sự thật. . . . . . Đây không phải là thật. . . . . ."
Hắn đau đớn nhìn Đường Hân Hân, sau đó hét lớn một tiếng, lao ra khỏi quán cà phê.
"Tử Duy. . . . . ." Lưu Khải Hiên đuổi theo.
Đường Hân Hân ngây dại, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có suy nghĩ gì.
Đột nhiên, ngoài quán cà phê truyền tới một tiếng va chạm lớn, tiếp theo là một loạt tiếng thét chói tai.
Đường Hân Hân chấn động, chạy như điên ra khỏi quán cà phê.
Chỉ thấy trên đường, Âu Dương Tử Duy ngã vào phía dưới gầm một chiếc xe hơi.
Lưu Khải Hiên kinh hoàng quỳ rạp xuống bên cạnh hắn, hướng về nhân viên ở cửa khách sạn nói:
"Gọi xe cứu thương! Nhanh lên một chút! Gọi xe cứu thương. . . . . ."
Đường Hân Hân kinh sợ chạy tới, "Tử Duy. . . . . ."
Cô ngồi xổm xuống khóc nức nở, vuốt ve khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của Âu Dương Tử Duy.
Lưu Khải Hiên đẩy mạnh tay cô ra, gầm lên: "Cút ngay! Tôi không cho phép cô đụng vào người cậu ấy. . . . . . Tử Duy là của tôi. . . . . . Ai cũng không được phép đụng vào cậu ấy. . . . . ."
Tim Đường Hân Hân đập mạnh, nhìn anh ta, không biết nên làm thế nào cho phải. . . . . .
-------------
Trong phòng bệnh hạnh nhất rộng lớn và thoải mái, Lưu Khải Hiên ngồi bên cạnh giường bệnh một tấc cũng không rời, chăm chú nhìn Âu Dương Tử Duy đang nằm trên giường không hề có bất cứ một cử động nhỏ nào.
Trải qua quá trình cấp cứu, trừ chân trái bị gãy xương và một chút tổn thương trầy xước ở ngoài da, Âu Dương Tử Duy cũng không bị vết thương nguy hiểm nào khác, nhưng hắn đã hôn mê hai ngày một đêm rồi.
Ngoài phòng bệnh, Đường Hân Hân ôm chân ngồi bệt trên sàn nhà, đôi mắt mất đi vẻ tinh anh thường ngày và khô ráo không còn một giọt nước mắt.
Cô chỉ là ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở đó chờ, chờ cái gì? Cô cũng không biết! Bởi vì cô vốn không được phép bước vào phòng bệnh một bước!
Một lần nữa Âu Dương Tử Duy bị tai nạn xe cộ đưa vào bệnh viện, tất cả mọi ánh mắt bắn về phía cô, giống như những mũi tên nhọn hoắt hung hăng đâm vào trái tim cô rỉ máu. . . . . .
Cô không muốn giải thích, không cầu xin sự tha thứ, cũng không hy vọng xa vời được tha thứ, chỉ hy vọng có thể thấy mặt Tử Duy.
Cô phải nói cho Tử Duy biết —— cô thật sự yêu hắn, cô không có lừa gạt hắn, cô không dám nói cho hắn biết chân tướng sự thật, là bởi vì cô sợ hắn rời bỏ cô mà đi. . . . . .
Đầu kia hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân chậm rãi, Đường Hân Hân ngẩng đầu lên nhìn người đang đi tới.
Là Hàn Văn Thịnh cùng Âu Dương Tử Đức. Một Âu Dương Tử Đức không còn sôi nổi, hoạt bát nữa, mà hiện giờ thần sắc có vẻ ảm đạm, tâm trạng không tốt.
Từ xa, Âu Dương Tử Đức lườm cô một cái, "Hừ" một tiếng, sau đó quay đầu đi thật mạnh.
"Tử Đức, không nên như vậy." Hàn Văn Thịnh kéo kéo tay Tử Đức.
"Cô ta hại anh trai em thành ra như vậy, anh còn muốn em phải như thế nào đối với cô ta?" Âu Dương Tử Đức tức giận nói, rồi lại trợn mắt nhìn cô một cái.
"Hân Hân hại Tử Duy bị đụng xe, là do cô ấy không đúng, nhưng do Tử Duy kiên quyết coi cô ấy là bạn gái. . . . . ." Hàn Văn Thịnh dẫu sao cũng tương đối hiểu lý lẽ, quan sát mọi chuyện cũng không chỉ nhìn mặt ngoài.
"Cô ta có thể nói a! Mất trí nhớ là anh trai em, chứ không ph
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
39/4547