Tiểu thuyết Chồng Ngốc Của Tôi-full
Lượt xem : |
g hề nói với anh một câu nào, trước kia cô đâu có như thế cho nên Nhung Nhung chắc chắn là đang tức giận.
“Con làm nó giận hả?" Lâm Tuyết hỏi dò. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia, chắc không phải là nó chứ.
"Con không trêu chọc cô ấy." Vội vàng lắc đầu, anh tuyệt đối không có chọc cô tức giận.
"Vậy con có biết vì sao nó tức giận không?" Lâm Tuyết quan tâm hỏi.
Lắc đầu, tỏ ý mình không biết. Anh thật sự không biết gì cả.
"Vậy con biết cái gì hả?" Kiều Nguyên Sinh không hề kiên nhẫn giống như Lâm Tuyết, thấy con gái như vậy vốn đã tức giận rồi, hiện tại còn hỏi gì nó cũng không biết, ông không bùng nổ mới là lạ.
"Con..." Bị tiếng rống của ông dọa cho hoảng sợ, anh vội vàng trốn ra sau lưng Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết cũng hiểu được lo lắng của chồng nhưng con rể vốn ngốc nghếch như vậy nên bà thật không thể hiểu được vì sao ông lại tức giận.
Bà vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt ống tay áo mình rồi mở miệng trách cứ chồng: "Ông đừng lớn tiếng như thế, ông cũng biết rõ tình trạng của nó mà, ông có thúc nó cũng vô ích thôi."
Nhìn Phong Vũ Vọng sợ sệt trốn sau lưng vợ mình, thỉnh thoảng còn lén thò đầu ra nhìn trộm mình, cơn giận trong lòng ông cũng sớm tiêu tan. Anh thật khiến cho người ta không thể giận nổi.
"Vũ Vọng." Lâm Tuyết kéo anh từ phía sau ra.
"Dạ?" Nhìn thấy chú kia không còn hung dữ nữa anh mới dám bước ra. Tuy là theo Nhung Nhung, anh phải gọi cái chú hung dữ đó là ba nhưng thật sự anh không dám gọi.
"Con lên phòng cùng Nhung Ngọc đi, đến giờ ăn mẹ sẽ gọi hai đứa xuống."
"Vâng ạ." Vừa nghe thấy có thể tìm Nhung Nhung, anh liền vui vẻ chạy lên phòng, cũng không để cho hai người kia kịp phản ứng lại.
Nhìn theo bóng lưng của anh, vợ chồng Kiều Nguyên Sinh chỉ biết nhìn nhau cười. Hy vọng không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng hy vọng vợ chồng son sẽ mãi hạnh phúc như thế.
******
Phòng khách nhà họ Phong.
Má Lỗ kéo cháu gái mình ngồi xuống sofa rồi nghiêm khắc nhìn cô.
trên mặt Tiểu Mộng đã không còn nước mắt, ngồi trên sofa kiêu ngạo gác hai chân lên bàn trà hoàn toàn chẳng quan tâm đến mình chỉ quấn chăn lụa trên người, hoàn toàn lờ đi ánh mắt trách móc của má Lỗ.
"Rốt cuộc là con đang làm gì vậy?" Nhìn dáng vẻ này của cô, má Lỗ thật không thể tin được cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu trước kia lại thay đổi thành như vậy. Bà đúng là nhìn nhầm rồi, xem ra, dáng vẻ nhu thuận của cô đều là giả vờ mà thôi.
cô chìa hai tay ra thản nhiên nói: "Bác nên hỏi cạu chủ đã làm gì chứ đừng hỏi cháu đã làm gì."
"Bác tin tưởng cậu chủ chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với cô chủ." Bà chăm cậu chủ từ lúc cậu ấy còn nhỏ đến bây giờ nên rõ ràng hơn ai hết, tuy trước kia cậu ấy thông minh nhưng lại cô độc, còn hiện tại tuy ngốc nghếch nhưng lại hạnh phúc. Cậu chủ thích cô chủ bà lại càng thấy rõ ràng. Nếu chỉ vì mình không biết nhìn người mà làm tổn thương đến cậu chủ cùng cô chủ thì bà tuyệt đối không tha thứ cho bản thân mình.
"Ai, đàn ông mà, vĩnh viễn chẳng thể nhịn được cám dỗ từ bên ngoài." Khẽ nhún vai, cô thờ ơ đáp lại.
cô hiểu đàn ông rất rõ, trước kia những người đàn ông đến quán bar tìm cô cứ mười người thì đến chín người đã kết hôn. Bọn họ cùng cô lên giường, thậm chí còn muốn bao dưỡng cô nữa.
"Cậu chủ vốn không hiểu những thứ đo." Má Lỗ lớn tiếng phản bác.
"Sao bác biết anh ta không hiểu?"
cô nhìn bà bằng ánh mắt khinh thường rồi tiếp tục nói: "Nếu anh ta không hiểu thì cô chủ đã chẳng mang thai rồi."
"Cháu..." Bà giận đến không nói nên lời.
Ngửa đầu ra sau tựa vào thành ghế, cô nói tiếp: "Tuy không thể làm vợ cả thì vợ lẽ cũng không tệ."
Dù sao thì cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm cô chủ, chỉ cần có thể vào được nhà họ Phong thì làm vợ lẽ cũng tốt, cô có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.
"Sao cháu lại trở thành như vậy, trước kia..." Bà đau lòng nhìn cô, hỏi.
Nhớ lại trước kia, cô vẫn là cô bé con đáng yêu, đơn thuần, tết bím tóc nhỏ hai bên, chạy nhảy quanh mọi người, bà cảm thấy mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng sao chỉ qua mười mấy năm, cô lại biến thành cô gái không biết xấu hổ, tham hư vinh như thế?
"Đừng nói trước kia với cháu." Vừa nghe bà nhắc đến trước kia, Tiểu Mộng liền biến sắc ngẩng đầu hung dữ trừng bà. Hạnh phúc trước đây, kể từ lúc 16 tuổi cô bị bán vào quán bar đã thành ác mộng không thể chạm vào rồi.
"Tự mình giải quyết cho tốt đi." Má Lỗ không muốn nói thêm lời nào nữa, thủ đoạn nhỏ này của cô hoàn toàn không thể giở ra với nhà họ Phong được. Bà vẫn nên đi nhận lỗi trước với ông chủ thôi.
đi đến bên cạnh cửa, bà quay đầu lại nhìn cô một lần. Thấy cô như vậy, ngoại trừ đau lòng bà càng thêm thất vọng, chỉ lắc đầu rồi mở cửa rời đi.
Sao cô lại không hiểu, hiện tại cô chẳng còn quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần có được một cuộc sống sung sướng thì cô sẽ bất chấp mọi thủ đoạn .
Đêm hôm đó, năm người đàn ông nhà họ Phong ngồi trong phòng sách bàn bạc đối sách.
“Sao lại xảy ra chuyện này chứ?” Mạnh Triết khó tin hỏi. Chuyện vô lý như vậy lại có thể xảy ra với em trai mình.
“Thật không ngờ. Cô gái giúp việc kia bình thường nhìn rất ngoan ngoãn nên mới không có ai đề phòng cô ta cả.” Lời Bạch Dật Phong nói hoàn toàn là sự thật.
“Điểm chính là, cô ta là cháu gái của má Lỗ.” Đỗ Vũ nói ra điểm mấu chốt. Đó mới chính là nguyên nhân bọn họ không đề phòng cô ta, bởi vì bọn họ đều tin tưởng má Lỗ.
“Cô ta muốn gì?” Nhậm Ngã Hành nhíu mày hỏi.
“Cha thấy nó luôn mồm kêu cha phải làm chủ cho nó nên cha nghĩ là nó muốn Vũ Vọng cưới nó.” Phong Long Sinh cũng không hy vọng có thêm một người con dâu nữa, con dâu hiện tại đã khiến ông vô cùng hài lòng, ông không muốn thay đổi, cho nên vẫn là nghĩ cách khác thôi.
“Có thể sao?” Nhậm Ngã Hành chắc chắn không tin. Dựa vào tính cách giảo hoạt của Kiều Nhung Ngọc thì sao có thể đồng ý để người phụ nữ khác cướp chồng của mình được.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Đỗ Vũ hô to. Tất cả mọi người đều biết Nhung Ngọc rất yêu Vũ Vọng, chuyện như thế chẳng cần nghĩ cũng biết.
“Hôm nay Vũ Vọng có gì bất thường không?” Mạnh Triết cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.
Dựa vào hiểu biết của bọn họ thì cho dù Vũ Vọng có ngốc đến đâu cũng không thể không biết có người ngủ bên cạnh mình, nghe nói cô gái kia còn không mặc gì ngủ bên cạnh nó nữa.
Bạch Dật Phong nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện xảy ra chiều nay.
“Ngoại trừ việc nó ngủ trưa lâu hơn ngày thường thì chẳng có gì khác thường cả.” Chuyện ngủ dậy muộn cũng rất bình thường mà.
“Không còn gì nữa sao?” Phong Long Sinh cảm thấy chắc chắn có điều khả nghi. Ông vẫn có chút hiểu được con trai mình, nó vốn chẳng biết cám dỗ là gì, ngoài ra...Nó suốt ngày quay quanh Nhung Ngọc nên căn bản sẽ chẳng có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
“Anh ba, anh nghĩ kỹ lại đi.” Nhậm Ngã Hành cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc vẫn có điểm gì đó khả nghi.
“Nghĩ kỹ lại, hình như có chút bất thường...” Nghe mọi người nói, anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
“Lúc bọn anh vào phòng có ầm ỹ vài phút nhưng Vũ Vọng lại chẳng hề tỉnh giấc, sau đó vẫn là anh không nhịn được chạy đến bên giường lôi kéo nó, nó mới từ từ tỉnh lại.”
“Bị bỏ thuốc rồi?” Khả năng này là lớn nhất.
“Phải tìm ra chứng cớ mới được.” Phong Long Sinh nhíu mày nói.
“Chúng ta đến phòng nó tìm thử xem.” Đỗ Vũ đề nghị.
“Được rồi, buổi chiều cha đã khóa phòng hai đứa nó không cho ai vào cả.”
“Hy vọng có thể tìm được thứ gì đó.” Nhậm Ngã Hành chẳng mấy lạc quan, nếu cô gái giúp việc kia quá gian xảo như đã nói thì có thể sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng gì để bọn họ vạch trần cô ta.
“Hay là đưa cô ta đến bệnh viện đi, cô ta luôn mồm nói đã phát sinh quan hệ với Vũ Vọng, vậy thì trong cơ thể của cô ta hẳn là phải có tinh dịch của nó.” Phương pháp này của Đỗ Vũ đúng là không tệ, vừa trực tiếp lại có hiệu quả.
Mạnh Triết lắc đầu nói: “Đã lâu như thế, có kiểm tra cũng chẳng được, cô ta cũng có thể nói mình đã tắm rửa hay xử lý gì gì đó rồi.”
“Trước hết chúng ta cứ đến phòng Vũ Vọng xem thử đi.”
“Được.”
Vì vậy, năm người liền rời khỏi phòng sách đi về phía phòng Phong Vũ Vọng.
Mở cửa vào phòng, từ lúc bọn họ rời đi căn phòng vẫn như cũ, trên giường không có chăn, quần áo của phụ nữ vẫn nằm nguyên trên sàn nhà.
Bạch Dật Phong đi đến bên giường, nhíu mày nhìn đống quần áo lôn xộn trên sàn chợt nhớ đến một chuyện.
“Quần áo của Vũ Vọng được gắp gọn gàng đặt trên giường.” Anh có ấn tượng với điều này là vì chính anh cầm quần áo ném về phía nó bảo mặc vào.
“Vậy quần áo trên sàn này có thể là do cô ta đợi nó ngủ liền cởi ra sao?” Đỗ Vũ nhìn khắp xung quanh cũng chưa thấy có gì lạ.
Nhậm Ngã Hành cho rằng đó không phải là vấn đề mà là: “Không quan trọng, hiện tại, quan trọng nhất là phải tìm chứng cớ cô ta bỏ thuốc Vũ Vọng.” Đi quanh phòng một lượt anh cũng chưa thấy có chỗ nào kỳ quái cả.
“Trước khi nó đi ngủ có ăn gì không?” Ngay cả phòng tắm Mạnh Triết cũng đã xem qua nhưng vẫn không phát hiện được gì.
“Nhung Ngọc có bảo nó uống sữa.”
“Đúng rồi, nhanh tìm xem có cốc sữa gì đó hay không.” Phong Long Sinh nhắc nhở.
“Kia là?” Đỗ Vũ chỉ vào cái cốc không được đặt trên bàn trang điểm nói.
Nhậm Ngã Hành vươn tay cầm lấy cái cốc, bởi vì anh đứng gần bàn trang điểm nhất. Bốn người còn lại đều vội xúm lại xem.
“Sao lại uống đến không còn một giọt vậy?” Thằng bé này cũng ngoan quá đi, dù sao thì cũng nên để lại một chút chứ.
“Vậy có kiểm tra được không?” Phong Long Sinh nhíu mày nhín cái cốc không kia, hỏi.
“Có lẽ là được.” Bạch Dật Phong cũng không chắc chắn lắm.
“Có lẽ được, chúng ta cũng không biết nên chắc phải tìm chuyên gia về phương diện này rồi.” Nhậm Ngã Hành cảm thấy chắc là kiểm tra được, hình như trên đáy cùng thành cốc vẫn còn chút sữa đọng.
“Sáng mai con sẽ đem đến cục cảnh sát nhờ bạn con giúp đỡ.” Mạnh Triết chợt nghĩ đến một người có thể giúp được, vừa nghĩ đến người giống khủng long bạo chúa kia anh liền cảm thấy buồn cười.
“Ừ.” Phong Long Sinh gật đầu đáp.
“Cô gái trong phòng khách kia nên xử lý thế nào đây?” Bọn họ không hề thích cô ta một chút nào cả.
“Cứ để cho cô ta ung dung vài ngày đi.” Nhậm Ngã Hành nhếch môi cười lạnh.
“Đợi chúng ta tìm được chứng cớ thì xử lý cô ta vẫn chưa muộn.” Bạch Dật Phong cũng lạnh lùng cười.
Có thể Vũ Vọng dễ bị bắt nạt nhưng bọn họ thì chẳng dễ bắt nạt đâu, nếu đã lấn đến trên đầu bọn họ thì nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Giao cho Mạnh Triết cầm cốc, sau đó năm người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Mộng tựa vào cửa phòng khách thở hổn hển, tim đập loạn lên. Vừa rồi trốn ở ngoài cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, trong lòng liền kinh hãi. Cô vừa nhớ ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Cô đã quên rửa cái cốc đó rồi....
Cô nhất định phải nghĩ cách lấy ít đồ rồi chạy trốn khỏi đây để tránh cho bị đưa vào nhà lao ăn cơm tù. Dựa vào thế lực nhà họ Phong, nếu cô đã bị bắt giam thì cả đời cũng đừng mong ra được.
Trái ngược với không khí yên tĩnh bên nhà họ Phong, nhà họ Kiều lại vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là vì Kiều Nhung Ngọc vẫn chẳng quan tâm đến Phong Vũ Vọng khiến cho Phong Vũ Vọng cứ ầm ỹ quấn lấy cô. Tiếp đó là vì Phong Vũ Vọng quá ầm ỹ làm cho Kiều Nguyên Sinh đang lo lắng cũng phải rống lên. Tiếp tục là vì Kiều Nguyên Sinh rống to nên Phong Vũ Vọng liền ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng ông lại rước lấy sự trách cứ của vợ và con gái. Cuối cùng là vì Kiều Nguyên Sinh không gào thét nữa nên lá gan của Phong Vũ Vọng cũng to ra rồi lại quấn lấy Kiều Nhung Ngọc. Cứ luẩn quẩn như vậy, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nhà họ Kiều náo nhiệt như vậy.
Cảnh tượng náo nhiệt này chỉ chấm dứt khi mà Lâm Tuyết thật sự không chịu nổi được nữa phải kéo chồng về phòng.
Kiều Nhung Ngọc bị quấn đến nhức cả đầu, vốn đã dễ mệt mỏi nay lại bị làm cho càng mệt hơn, sau cùng cũng đành phải kéo Phong Vũ Vọng về phòng nghỉ ngơi.
“Nhung nhung, nhung nhung, em đừng giận nữa mà. Hôm nay anh rất ngoan, không có nghịch ngợm cũng rất nghe lời, vì sao em vẫn không để ý đến anh...Em không để ý đến anh, anh sẽ khóc đó...Hoặc là, em không để ý đến anh, anh sẽ mách cha nói em bắt nạt anh..
“Con làm nó giận hả?" Lâm Tuyết hỏi dò. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia, chắc không phải là nó chứ.
"Con không trêu chọc cô ấy." Vội vàng lắc đầu, anh tuyệt đối không có chọc cô tức giận.
"Vậy con có biết vì sao nó tức giận không?" Lâm Tuyết quan tâm hỏi.
Lắc đầu, tỏ ý mình không biết. Anh thật sự không biết gì cả.
"Vậy con biết cái gì hả?" Kiều Nguyên Sinh không hề kiên nhẫn giống như Lâm Tuyết, thấy con gái như vậy vốn đã tức giận rồi, hiện tại còn hỏi gì nó cũng không biết, ông không bùng nổ mới là lạ.
"Con..." Bị tiếng rống của ông dọa cho hoảng sợ, anh vội vàng trốn ra sau lưng Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết cũng hiểu được lo lắng của chồng nhưng con rể vốn ngốc nghếch như vậy nên bà thật không thể hiểu được vì sao ông lại tức giận.
Bà vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt ống tay áo mình rồi mở miệng trách cứ chồng: "Ông đừng lớn tiếng như thế, ông cũng biết rõ tình trạng của nó mà, ông có thúc nó cũng vô ích thôi."
Nhìn Phong Vũ Vọng sợ sệt trốn sau lưng vợ mình, thỉnh thoảng còn lén thò đầu ra nhìn trộm mình, cơn giận trong lòng ông cũng sớm tiêu tan. Anh thật khiến cho người ta không thể giận nổi.
"Vũ Vọng." Lâm Tuyết kéo anh từ phía sau ra.
"Dạ?" Nhìn thấy chú kia không còn hung dữ nữa anh mới dám bước ra. Tuy là theo Nhung Nhung, anh phải gọi cái chú hung dữ đó là ba nhưng thật sự anh không dám gọi.
"Con lên phòng cùng Nhung Ngọc đi, đến giờ ăn mẹ sẽ gọi hai đứa xuống."
"Vâng ạ." Vừa nghe thấy có thể tìm Nhung Nhung, anh liền vui vẻ chạy lên phòng, cũng không để cho hai người kia kịp phản ứng lại.
Nhìn theo bóng lưng của anh, vợ chồng Kiều Nguyên Sinh chỉ biết nhìn nhau cười. Hy vọng không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng hy vọng vợ chồng son sẽ mãi hạnh phúc như thế.
******
Phòng khách nhà họ Phong.
Má Lỗ kéo cháu gái mình ngồi xuống sofa rồi nghiêm khắc nhìn cô.
trên mặt Tiểu Mộng đã không còn nước mắt, ngồi trên sofa kiêu ngạo gác hai chân lên bàn trà hoàn toàn chẳng quan tâm đến mình chỉ quấn chăn lụa trên người, hoàn toàn lờ đi ánh mắt trách móc của má Lỗ.
"Rốt cuộc là con đang làm gì vậy?" Nhìn dáng vẻ này của cô, má Lỗ thật không thể tin được cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu trước kia lại thay đổi thành như vậy. Bà đúng là nhìn nhầm rồi, xem ra, dáng vẻ nhu thuận của cô đều là giả vờ mà thôi.
cô chìa hai tay ra thản nhiên nói: "Bác nên hỏi cạu chủ đã làm gì chứ đừng hỏi cháu đã làm gì."
"Bác tin tưởng cậu chủ chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với cô chủ." Bà chăm cậu chủ từ lúc cậu ấy còn nhỏ đến bây giờ nên rõ ràng hơn ai hết, tuy trước kia cậu ấy thông minh nhưng lại cô độc, còn hiện tại tuy ngốc nghếch nhưng lại hạnh phúc. Cậu chủ thích cô chủ bà lại càng thấy rõ ràng. Nếu chỉ vì mình không biết nhìn người mà làm tổn thương đến cậu chủ cùng cô chủ thì bà tuyệt đối không tha thứ cho bản thân mình.
"Ai, đàn ông mà, vĩnh viễn chẳng thể nhịn được cám dỗ từ bên ngoài." Khẽ nhún vai, cô thờ ơ đáp lại.
cô hiểu đàn ông rất rõ, trước kia những người đàn ông đến quán bar tìm cô cứ mười người thì đến chín người đã kết hôn. Bọn họ cùng cô lên giường, thậm chí còn muốn bao dưỡng cô nữa.
"Cậu chủ vốn không hiểu những thứ đo." Má Lỗ lớn tiếng phản bác.
"Sao bác biết anh ta không hiểu?"
cô nhìn bà bằng ánh mắt khinh thường rồi tiếp tục nói: "Nếu anh ta không hiểu thì cô chủ đã chẳng mang thai rồi."
"Cháu..." Bà giận đến không nói nên lời.
Ngửa đầu ra sau tựa vào thành ghế, cô nói tiếp: "Tuy không thể làm vợ cả thì vợ lẽ cũng không tệ."
Dù sao thì cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm cô chủ, chỉ cần có thể vào được nhà họ Phong thì làm vợ lẽ cũng tốt, cô có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.
"Sao cháu lại trở thành như vậy, trước kia..." Bà đau lòng nhìn cô, hỏi.
Nhớ lại trước kia, cô vẫn là cô bé con đáng yêu, đơn thuần, tết bím tóc nhỏ hai bên, chạy nhảy quanh mọi người, bà cảm thấy mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng sao chỉ qua mười mấy năm, cô lại biến thành cô gái không biết xấu hổ, tham hư vinh như thế?
"Đừng nói trước kia với cháu." Vừa nghe bà nhắc đến trước kia, Tiểu Mộng liền biến sắc ngẩng đầu hung dữ trừng bà. Hạnh phúc trước đây, kể từ lúc 16 tuổi cô bị bán vào quán bar đã thành ác mộng không thể chạm vào rồi.
"Tự mình giải quyết cho tốt đi." Má Lỗ không muốn nói thêm lời nào nữa, thủ đoạn nhỏ này của cô hoàn toàn không thể giở ra với nhà họ Phong được. Bà vẫn nên đi nhận lỗi trước với ông chủ thôi.
đi đến bên cạnh cửa, bà quay đầu lại nhìn cô một lần. Thấy cô như vậy, ngoại trừ đau lòng bà càng thêm thất vọng, chỉ lắc đầu rồi mở cửa rời đi.
Sao cô lại không hiểu, hiện tại cô chẳng còn quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần có được một cuộc sống sung sướng thì cô sẽ bất chấp mọi thủ đoạn .
Đêm hôm đó, năm người đàn ông nhà họ Phong ngồi trong phòng sách bàn bạc đối sách.
“Sao lại xảy ra chuyện này chứ?” Mạnh Triết khó tin hỏi. Chuyện vô lý như vậy lại có thể xảy ra với em trai mình.
“Thật không ngờ. Cô gái giúp việc kia bình thường nhìn rất ngoan ngoãn nên mới không có ai đề phòng cô ta cả.” Lời Bạch Dật Phong nói hoàn toàn là sự thật.
“Điểm chính là, cô ta là cháu gái của má Lỗ.” Đỗ Vũ nói ra điểm mấu chốt. Đó mới chính là nguyên nhân bọn họ không đề phòng cô ta, bởi vì bọn họ đều tin tưởng má Lỗ.
“Cô ta muốn gì?” Nhậm Ngã Hành nhíu mày hỏi.
“Cha thấy nó luôn mồm kêu cha phải làm chủ cho nó nên cha nghĩ là nó muốn Vũ Vọng cưới nó.” Phong Long Sinh cũng không hy vọng có thêm một người con dâu nữa, con dâu hiện tại đã khiến ông vô cùng hài lòng, ông không muốn thay đổi, cho nên vẫn là nghĩ cách khác thôi.
“Có thể sao?” Nhậm Ngã Hành chắc chắn không tin. Dựa vào tính cách giảo hoạt của Kiều Nhung Ngọc thì sao có thể đồng ý để người phụ nữ khác cướp chồng của mình được.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Đỗ Vũ hô to. Tất cả mọi người đều biết Nhung Ngọc rất yêu Vũ Vọng, chuyện như thế chẳng cần nghĩ cũng biết.
“Hôm nay Vũ Vọng có gì bất thường không?” Mạnh Triết cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.
Dựa vào hiểu biết của bọn họ thì cho dù Vũ Vọng có ngốc đến đâu cũng không thể không biết có người ngủ bên cạnh mình, nghe nói cô gái kia còn không mặc gì ngủ bên cạnh nó nữa.
Bạch Dật Phong nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện xảy ra chiều nay.
“Ngoại trừ việc nó ngủ trưa lâu hơn ngày thường thì chẳng có gì khác thường cả.” Chuyện ngủ dậy muộn cũng rất bình thường mà.
“Không còn gì nữa sao?” Phong Long Sinh cảm thấy chắc chắn có điều khả nghi. Ông vẫn có chút hiểu được con trai mình, nó vốn chẳng biết cám dỗ là gì, ngoài ra...Nó suốt ngày quay quanh Nhung Ngọc nên căn bản sẽ chẳng có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
“Anh ba, anh nghĩ kỹ lại đi.” Nhậm Ngã Hành cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc vẫn có điểm gì đó khả nghi.
“Nghĩ kỹ lại, hình như có chút bất thường...” Nghe mọi người nói, anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
“Lúc bọn anh vào phòng có ầm ỹ vài phút nhưng Vũ Vọng lại chẳng hề tỉnh giấc, sau đó vẫn là anh không nhịn được chạy đến bên giường lôi kéo nó, nó mới từ từ tỉnh lại.”
“Bị bỏ thuốc rồi?” Khả năng này là lớn nhất.
“Phải tìm ra chứng cớ mới được.” Phong Long Sinh nhíu mày nói.
“Chúng ta đến phòng nó tìm thử xem.” Đỗ Vũ đề nghị.
“Được rồi, buổi chiều cha đã khóa phòng hai đứa nó không cho ai vào cả.”
“Hy vọng có thể tìm được thứ gì đó.” Nhậm Ngã Hành chẳng mấy lạc quan, nếu cô gái giúp việc kia quá gian xảo như đã nói thì có thể sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng gì để bọn họ vạch trần cô ta.
“Hay là đưa cô ta đến bệnh viện đi, cô ta luôn mồm nói đã phát sinh quan hệ với Vũ Vọng, vậy thì trong cơ thể của cô ta hẳn là phải có tinh dịch của nó.” Phương pháp này của Đỗ Vũ đúng là không tệ, vừa trực tiếp lại có hiệu quả.
Mạnh Triết lắc đầu nói: “Đã lâu như thế, có kiểm tra cũng chẳng được, cô ta cũng có thể nói mình đã tắm rửa hay xử lý gì gì đó rồi.”
“Trước hết chúng ta cứ đến phòng Vũ Vọng xem thử đi.”
“Được.”
Vì vậy, năm người liền rời khỏi phòng sách đi về phía phòng Phong Vũ Vọng.
Mở cửa vào phòng, từ lúc bọn họ rời đi căn phòng vẫn như cũ, trên giường không có chăn, quần áo của phụ nữ vẫn nằm nguyên trên sàn nhà.
Bạch Dật Phong đi đến bên giường, nhíu mày nhìn đống quần áo lôn xộn trên sàn chợt nhớ đến một chuyện.
“Quần áo của Vũ Vọng được gắp gọn gàng đặt trên giường.” Anh có ấn tượng với điều này là vì chính anh cầm quần áo ném về phía nó bảo mặc vào.
“Vậy quần áo trên sàn này có thể là do cô ta đợi nó ngủ liền cởi ra sao?” Đỗ Vũ nhìn khắp xung quanh cũng chưa thấy có gì lạ.
Nhậm Ngã Hành cho rằng đó không phải là vấn đề mà là: “Không quan trọng, hiện tại, quan trọng nhất là phải tìm chứng cớ cô ta bỏ thuốc Vũ Vọng.” Đi quanh phòng một lượt anh cũng chưa thấy có chỗ nào kỳ quái cả.
“Trước khi nó đi ngủ có ăn gì không?” Ngay cả phòng tắm Mạnh Triết cũng đã xem qua nhưng vẫn không phát hiện được gì.
“Nhung Ngọc có bảo nó uống sữa.”
“Đúng rồi, nhanh tìm xem có cốc sữa gì đó hay không.” Phong Long Sinh nhắc nhở.
“Kia là?” Đỗ Vũ chỉ vào cái cốc không được đặt trên bàn trang điểm nói.
Nhậm Ngã Hành vươn tay cầm lấy cái cốc, bởi vì anh đứng gần bàn trang điểm nhất. Bốn người còn lại đều vội xúm lại xem.
“Sao lại uống đến không còn một giọt vậy?” Thằng bé này cũng ngoan quá đi, dù sao thì cũng nên để lại một chút chứ.
“Vậy có kiểm tra được không?” Phong Long Sinh nhíu mày nhín cái cốc không kia, hỏi.
“Có lẽ là được.” Bạch Dật Phong cũng không chắc chắn lắm.
“Có lẽ được, chúng ta cũng không biết nên chắc phải tìm chuyên gia về phương diện này rồi.” Nhậm Ngã Hành cảm thấy chắc là kiểm tra được, hình như trên đáy cùng thành cốc vẫn còn chút sữa đọng.
“Sáng mai con sẽ đem đến cục cảnh sát nhờ bạn con giúp đỡ.” Mạnh Triết chợt nghĩ đến một người có thể giúp được, vừa nghĩ đến người giống khủng long bạo chúa kia anh liền cảm thấy buồn cười.
“Ừ.” Phong Long Sinh gật đầu đáp.
“Cô gái trong phòng khách kia nên xử lý thế nào đây?” Bọn họ không hề thích cô ta một chút nào cả.
“Cứ để cho cô ta ung dung vài ngày đi.” Nhậm Ngã Hành nhếch môi cười lạnh.
“Đợi chúng ta tìm được chứng cớ thì xử lý cô ta vẫn chưa muộn.” Bạch Dật Phong cũng lạnh lùng cười.
Có thể Vũ Vọng dễ bị bắt nạt nhưng bọn họ thì chẳng dễ bắt nạt đâu, nếu đã lấn đến trên đầu bọn họ thì nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Giao cho Mạnh Triết cầm cốc, sau đó năm người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Mộng tựa vào cửa phòng khách thở hổn hển, tim đập loạn lên. Vừa rồi trốn ở ngoài cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, trong lòng liền kinh hãi. Cô vừa nhớ ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Cô đã quên rửa cái cốc đó rồi....
Cô nhất định phải nghĩ cách lấy ít đồ rồi chạy trốn khỏi đây để tránh cho bị đưa vào nhà lao ăn cơm tù. Dựa vào thế lực nhà họ Phong, nếu cô đã bị bắt giam thì cả đời cũng đừng mong ra được.
Trái ngược với không khí yên tĩnh bên nhà họ Phong, nhà họ Kiều lại vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là vì Kiều Nhung Ngọc vẫn chẳng quan tâm đến Phong Vũ Vọng khiến cho Phong Vũ Vọng cứ ầm ỹ quấn lấy cô. Tiếp đó là vì Phong Vũ Vọng quá ầm ỹ làm cho Kiều Nguyên Sinh đang lo lắng cũng phải rống lên. Tiếp tục là vì Kiều Nguyên Sinh rống to nên Phong Vũ Vọng liền ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng ông lại rước lấy sự trách cứ của vợ và con gái. Cuối cùng là vì Kiều Nguyên Sinh không gào thét nữa nên lá gan của Phong Vũ Vọng cũng to ra rồi lại quấn lấy Kiều Nhung Ngọc. Cứ luẩn quẩn như vậy, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nhà họ Kiều náo nhiệt như vậy.
Cảnh tượng náo nhiệt này chỉ chấm dứt khi mà Lâm Tuyết thật sự không chịu nổi được nữa phải kéo chồng về phòng.
Kiều Nhung Ngọc bị quấn đến nhức cả đầu, vốn đã dễ mệt mỏi nay lại bị làm cho càng mệt hơn, sau cùng cũng đành phải kéo Phong Vũ Vọng về phòng nghỉ ngơi.
“Nhung nhung, nhung nhung, em đừng giận nữa mà. Hôm nay anh rất ngoan, không có nghịch ngợm cũng rất nghe lời, vì sao em vẫn không để ý đến anh...Em không để ý đến anh, anh sẽ khóc đó...Hoặc là, em không để ý đến anh, anh sẽ mách cha nói em bắt nạt anh..
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1569/1951