Tiểu thuyết Chồng Ngốc Của Tôi-full
Lượt xem : |
.Nhung nhung, nhung nhung, em nói chuyện đi...”
Suốt cả đường đi, anh vẫn không ngừng nói, vẫn ầm ỹ quấn lấy cô.
Trở về phòng cô liền bước đến bên giường ngồi xuống, anh cũng nhanh chóng chạy đến ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nhung nhung...”
“Em không có tức giận.” Ngay lúc anh mở miệng cô liền giành nói trước, không để anh có cơ hội bắn như súng liên thanh nữa.
“Vậy sao em không để ý đến anh?” Cởi giày, anh liền đứng trên giường, bất mãn nhảy nhảy vài cái.
Cô vội vàng đứng lên giữ chặt anh lại. Người đàn ông này, cũng không nghĩ xem mình nặng bao nhiêu mà cứ nhảy như vậy khiến cho giường rung lên bần bật.
“Anh đừng nhảy nữa.”
“Được rồi.” Anh bĩu môi rồi đặt mông ngồi xuống giường.
Cô cũng cởi giày, leo lên giường rồi ngồi đối diện anh.
“Nhung nhung, em đừng bỏ mặc anh mà.” Vươn tay ôm cô vào trong ngực, anh cọ cọ cổ cô làm nũng.
Cô vỗ nhẹ tấm lưng rắn chắc của anh: “Không phải em bỏ mặc anh, chỉ là em đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”
Khẽ đẩy cô ra, anh khó hiểu nhìn cô.
“Nhung Nhung đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến sau này nếu em không ở cạnh anh thì anh phải làm sao bây giờ...” Chủ động tựa vào lòng anh, cô vòng tay ôm lấy eo anh, chậm rãi nói.
Nhíu mày, anh không hiểu được hết lời cô nói nhưng anh vẫn hiểu được một chút.
“Nhung nhung, em phải rời đi sao?”
Cô khẽ lắc đầu: “Em chỉ nói nếu như...”
“Vì sao lại nếu như? Cái gì là nếu như?” Càng nói càng mơ hồ, anh hoàn toàn mờ mịt rồi.
Ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt to vô tội của anh, cuối cùng cô cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau tất cả mọi chuyện. Anh vẫn đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức khiến người ta không đành lòng trách móc, đáng yêu đến nỗi khiến người ta không thể không yêu.
Si ngốc nhìn nụ cười của cô, anh khẽ lẩm bẩm: “Anh thích Nhung nhung cười...” Anh không nhịn được, cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi cô.
“Nhung nhung cười lên là xinh đẹp nhất...”
Tay cô chuyển dời từ eo anh đến phía sau gáy, cô chủ động dâng lên môi son.
“Nhung nhung...” Dục vọng của anh cũng chỉ có Kiều Nhung Ngọc mới có thể khơi lên được, chỉ một nụ hôn cũng khiến người anh nóng rực.
Môi anh rời khỏi đôi môi có chút sưng đỏ của cô, từ từ di chuyển xuống in dấu lên chiếc cổ mảnh khảnh, hai tay anh dần trượt xuống dưới vạt áo cô.
Cô đương nhiên cảm thấy được dục vọng của anh, ngay lúc hai tay anh đặt dưới vạt áo cô, cô liền vội vàng giữ chặt tay anh.
“Vũ Vũ, không được...”
“Vì sao?” Nhìn đôi tay nhỏ xinh đang giữ chặt tay mình, anh bất mãn hỏi.
Kéo tay anh đặt lên cái bụng hơi nhô lên của mình, cô dịu dàng nói: “Trong bụng em còn có cục cưng nên không thể vận động mạnh được, anh quên lời cha dặn rồi sao?”
Lắc đầu tỏ ý mình không quên, nhưng anh cũng chưa hiểu lắm, vì sao sau khi có cục cưng thì anh lại không thể chơi trò hôn nhẹ với Nhung nhung.
“Đợi đến lúc cục cưng ra đời anh mới có thể chơi trò trên giường với em giống như trước.” Cũng chỉ có nói như thế anh mới hơi hiểu được.
Tuy không thoải mái nhưng anh vẫn chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào ngực rồi từ từ nằm xuống giường.
“Vậy bao giờ cục cưng mới ra đời?” Bĩu môi tỏ ý không vui, anh quyết định sẽ không thích cục cưng trong bụng Nhung nhung, bởi vì nó mà anh không thể chơi cùng Nhung nhung nữa.
Dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập rộn ràng của anh, cô khẽ nói: “Vẫn còn mấy tháng nữa...”
“Nó ra đời, anh sẽ không chơi cùng nó đâu.” Giọng nói làm nũng như trẻ con.
Tựa đầu trong lòng anh, cô dịu dàng hỏi: “Vì sao vậy?”
“Nó cứ quấn lấy Nhung nhung làm cho Nhung nhung không thể chơi với anh.” Bày ra vẻ mặt như đứa trẻ bị người ta lấy mất món đồ chơi yêu thích, anh ôm cô càng thêm chặt hơn.
“Nhung nhung là của anh.”
“Nó là con anh mà.” Ha ha, về sau chắc anh sẽ bắt nạt con mình mất.
“Anh chỉ cần Nhung nhung, không cần cục cưng.” Đây là sự kiên định của anh. Anh hoàn toàn không biết, nếu không phải do anh chăm chỉ cầy cấy thì sẽ không có cục cưng trong bụng cô.
“Ừm....” Mệt mỏi quá.
“Vậy Nhung nhung cũng chỉ có thể cần anh, không thể cần cục cưng đó.” Anh cho rằng đó là tất nhiên, anh chỉ cần nhung nhung vậy nhung nhung cũng chỉ có thể cần anh, không thể cần những người khác nữa.
“Vậy sẽ chẳng ai cần cục cưng rồi.” Cô mỉm cười, anh luôn đáng yêu như thế, nhưng nếu cô đồng ý chỉ cần một mình anh thì cục cưng của bọn họ không phải sẽ quá đáng thương sao.
Khẽ nhíu mày, anh cố tưởng tượng ra hình ảnh sẽ chẳng có ai cần cục cưng nữa.
“Vậy, nó...hình như...vô cùng đáng thương...”
“Đúng vậy, một mình nó sẽ vô cùng đáng thương.” Gật gật đầu, ngáp một cái, cô thật sự buồn ngủ rồi.
“Vậy...” Phải làm sao bây giờ.
“Em buồn ngủ...” Để mình anh phiền não đi, cô không muốn để ý đến anh đâu. Ha ha, đôi khi bắt nạt anh một chút cũng không tệ.
“Ừ, em ngủ đi.” Duỗi cánh tay còn lại chưa bị cô gối ra, anh vỗ nhẹ lưng cô.
“Ừm...”
Chỉ một lát sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, người nằm bên cạnh cô thì không ngủ ngon được như thế, anh còn đang bận suy nghĩ vấn đề cô đưa ra.
Nhung nhung nói một mình cục cưng sẽ rất đáng thương...Vậy...Nhưng anh lại không muốn ai cướp mất Nhung nhung...Nhung nhung chỉ có thể là của một mình anh...Làm sao bậy giờ đây...Đem cục cưng đưa cho người khác thì nó sẽ không cô đơn nữa...Thế nhưng...Nhung nhung có tức giận hay không...Thật đau đầu...Anh không hề muốn Nhung nhung giận...(đáng yêu quá!)
Ôm lấy Kiều Nhung Ngọc đã tiến vào mộng đẹp, Phong Vũ Vọng lại chẳng thể xoay người nên đành phải giữ nguyên tư thế cũ. Suy nghĩ đến hơn nửa đêm, rốt cục anh cũng không thể cưỡng lại được tiếng gọi của Chu công, trầm trầm tiến vào giấc ngủ.
Chương 7
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Triết liền gọi điện thoại cho người bạn thân làm cảnh sát của mình.
"A lô? Ai vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng gầm nhẹ đầy ngái ngủ. Mẹ nó, cô vốn không ngủ ngon giấc lại còn bị quấy rầy lúc sáng sớm nữa, có phải tên đó chán sống rồi không?
"Mạnh Triết." Nghe được tiếng gầm quen thuộc, anh khẽ mỉm cười rồi trực tiếp báo tên. Chỉ có điều, nếu cô nghe được tên của anh thì chắc sẽ càng không vui.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, người đang mất kiên nhẫn gầm nhẹ liền biến thành vô cùng tức giận rống to.
"Con bà nó, Mạnh Triết, cái đồ xấu xa này, làm gì mà sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi hả?" Cái tên gian thương kia, mỗi lần gặp đều làm cô điêu đứng, cô nghe thấy giọng anh ta mà vui mừng mới là lạ đó.
Anh đưa điện thoại ra xa một chút để tránh cho lỗ tai gặp họa. Đợi đến khi cô dừng lại, anh mới đưa điện thoại lại gần.
"Cô nhóc Tiểu Ưu, tôi không phải là tên xấu xa."
Hàn Ưu mặc kệ anh, tiếp tục mắng: "Đồ xấu xa, tôi đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là cô nhóc Tiểu Ưu. Tai anh bị điếc hay biến thành ông già ngốc rồi, nghe không hiểu tiếng người à?" Tên gì mà xấu hoắc, Mạnh Triết là đồ đại xấu xa.
"Thân là cảnh sát nhân dân, sao cô lại mắng chửi công dân lương thiện như vậy chứ!" Mặc dù có chuyện quan trọng nhưng anh vẫn không quên trêu chọc cô một chút.
"Tôi khinh, anh mà gọi là công dân lương thiện thì mọi người trên thế giới này đều thành thiên sứ hết rồi!" Cô khinh thường nói. Có lẽ anh ta thật sự rất đẹp trai, nhưng trong mắt cô, anh chỉ là một tên đại xấu xa mà thôi.
"Cô nhóc Tiểu Ưu, tôi nhớ số của cục trưởng các cô là..." Lại dám nói anh như thế, ha ha, xem ra lâu rồi anh không quan tâm đến cô nên cô đã quên mất thủ đoạn của anh rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Vội sửa lại thái độ nói sang chuyện khác, cô không muốn mới sáng sớm đã bị thủ trưởng phê bình đâu. Lần trước, cũng chỉ vì cô hơi tỏ thái độ một chút mà anh ta dám gọi điện trực tiếp cho cục trưởng tố cáo cô, hại cô bị cục trưởng mắng suốt ba tiếng liền.
Anh khẽ nhếch khóe miệng nhàn nhạt cười.
"Có chuyện muốn nhờ cô giúp." Anh vẫn không hề quên mục đích cuộc gọi này.
"Hơ, không phải anh rất vạn năng sao? Sao lại cần tôi giúp chứ?" Mới vừa nhẫn nhịn chưa được một phút, cô lại chứng nào tật nấy, lập tức châm chọc anh.
"Tôi thấy tôi nên mời thẳng cục trưởng của các cô giúp đỡ thì tốt hơn." Anh lập tức có biện pháp trị cô.
"Được rồi, được rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Nói không sợ anh ta mới là lạ đó, mỗi lần anh ta đều hành hạ cô đến không có chỗ trút giận, khổ không thể tả được. Cô mà tin tưởng anh ta gọi điện cho cục trưởng chỉ vì muốn ông giúp đỡ thì cô chính là kẻ ngốc, anh ta không nhân cơ hội này để tố cáo cô mới là lạ.
Anh lập tức kể sơ qua mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho cô nghe.
"Woa, thật không ngờ em trai anh lại có sức hút đến thế!" Vừa nghe xong, cô liền kinh ngạc hô to. Loại tình tiết cũ rích này cô mới chỉ xem qua trên phim thôi đó. Thế nhưng, nghe đồn em trai anh ta là kẻ ngốc mà? Vậy mà còn có cô gái dùng phương pháp này để quyến rũ em trai anh ta. Quả nhiên, có tiền liền khác ngay.
"Đừng có châm chọc nữa, có biện pháp điều tra không?" Dù sao thì cô cũng sẽ chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để châm chọc anh đâu.
"Anh đem cái cốc sữa kia đến chỗ tôi, tôi sẽ làm hóa nghiệm giúp anh." Tuy cô vô cùng chán ghét anh ta, thế nhưng, nếu anh ta đã mở lời xin mình giúp đỡ thì cô cũng chẳng thể từ chối.
"Bao lâu mới có kết quả?"
"Ba ngày đi, đến lúc có kết quả thì tôi sẽ gọi điện cho anh." Cô không mấy tình nguyện nói.
"Tốt lắm, đợi lúc nữa tôi sẽ tự mình mang đến cho cô." Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ 'tự mình', ý muốn nhắc rằng nếu cô muốn trốn tránh anh thì cô nhất định sẽ thê thảm.
"Biết rồi." Cô bất mãn đáp lại.
"Anh nợ tôi một cái nhân tình đó." Cô vẫn không quên đòi nợ.
"Ừm, tôi nợ cô một cái nhân tình." Ha ha, anh cũng không mấy quan tâm, nợ cô cũng tốt, anh sẽ có thêm lý do để tìm cô.
"Vậy tôi cúp máy đây, lát nữa gặp nhé."
"Ừ." Cúp máy, cô liền rùng mình một cái, sao đột nhiên cô lại có một dự cảm không tốt vậy?
***********************
Buổi tối ba ngày sau, Mạnh Triết cầm báo cáo kiểm tra về nhà họ Phong.
"Má Lỗ, bà đi gọi ông chủ cùng mấy đứa kia xuống đây, bảo là tôi có chuyện muốn nói." Vừa đi vào phòng khách, anh liền dặn dò.
"Tiện thể bảo cả cháu gái của bà xuống nữa."
"Vâng." Đêm hôm đó, bà đã đi nhận lỗi với ông chủ, ông chủ cũng đã tha thứ cho bà rồi.
Một lúc sau, mấy người kia lần lượt đi xuống.
"Anh cả, có kết quả rồi hả?" Đỗ Vũ nhìn thấy túi tài liệu trên tay anh, lập tức hỏi.
Lắc lắc túi lớn trên tay, anh cười nói: "Mới ra lò luôn."
"Sao rồi?" Phong Long Sinh sốt ruột hỏi.
"Đợi một người nữa đã." Vẫn còn một người nữa chưa xuất hiện, mà người này, là nhân vật chính trong chuyện lần này.
"Ông chủ, Tiểu Mộng không có trong phòng." Má Lỗ vội vàng từ trên lầu chạy xuống.
"Chắc không phải là đã chôm đồ bỏ trốn rồi chứ?" Đỗ Vũ nói đùa.
"Tiểu Hành, con gọi điện đến chỗ bảo vệ gác cổng hỏi đi..." Phong Long Sinh đang định bảo Nhậm Ngã Hành gọi điện qua bên bảo vệ hỏi chút tin tức thì bất ngờ bị tiếng tranh cãi bên ngoài cắt ngang.
Năm người bọn họ cùng má Lỗ vội vàng đi ra ngoài, muốn nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy hai người bảo vệ một trái một phải đang giữ chặt Tiểu Mộng, kiên quyết kéo cô ta vào trong. Còn Tiểu Mộng vì giãy dụa mà tóc tai rối loạn, quần áo lộn xộn không chịu nổi, giống như kẻ điên vừa kêu gào vừa giãy dụa. Phía sau còn có hai bảo vệ, trên tay một người cầm theo một túi hành lý to đùng còn người kia thì kéo cả một valy nặng trịch.
"Mấy tên xấu xa này, thả tôi ra! Tôi sẽ khiến các người đẹp mặt! Con bà nó, mấy người đàn ông xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối còn gọi là anh hùng sao! Rốt cuộc các người có phải là đàn ông không vậy, là đàn ông thì mau thả tôi ra!"
Tuy hai người gác cổng đều là hai người đàn ông lực lưỡng nhưng để bắt được một cô gái đanh đá như vậy, thật cũng khiến họ khá vất vả. Vừa nhìn thấy ông chủ đang đứng bên ngoài, họ liền vội thả cô ta ra.
"A! Con bà nó, mấy người không biết nhẹ nhàng chút à." Cô ta vẫn không biết sống chết gào to.
"Tiểu Mộng..." Má Lỗ bị dọa đến khiếp sợ, bà chưa từng gặp qua cô gái nào vô giáo dục như vậy, mà cô gái này còn là cháu gái bà nữa.
Sau khi đứng vững, cô ta vẫn ngoan cố nhìn mấy người đàn ông đang đứng bên ngoài.
"Ông chủ, cô ta
Suốt cả đường đi, anh vẫn không ngừng nói, vẫn ầm ỹ quấn lấy cô.
Trở về phòng cô liền bước đến bên giường ngồi xuống, anh cũng nhanh chóng chạy đến ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nhung nhung...”
“Em không có tức giận.” Ngay lúc anh mở miệng cô liền giành nói trước, không để anh có cơ hội bắn như súng liên thanh nữa.
“Vậy sao em không để ý đến anh?” Cởi giày, anh liền đứng trên giường, bất mãn nhảy nhảy vài cái.
Cô vội vàng đứng lên giữ chặt anh lại. Người đàn ông này, cũng không nghĩ xem mình nặng bao nhiêu mà cứ nhảy như vậy khiến cho giường rung lên bần bật.
“Anh đừng nhảy nữa.”
“Được rồi.” Anh bĩu môi rồi đặt mông ngồi xuống giường.
Cô cũng cởi giày, leo lên giường rồi ngồi đối diện anh.
“Nhung nhung, em đừng bỏ mặc anh mà.” Vươn tay ôm cô vào trong ngực, anh cọ cọ cổ cô làm nũng.
Cô vỗ nhẹ tấm lưng rắn chắc của anh: “Không phải em bỏ mặc anh, chỉ là em đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”
Khẽ đẩy cô ra, anh khó hiểu nhìn cô.
“Nhung Nhung đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ đến sau này nếu em không ở cạnh anh thì anh phải làm sao bây giờ...” Chủ động tựa vào lòng anh, cô vòng tay ôm lấy eo anh, chậm rãi nói.
Nhíu mày, anh không hiểu được hết lời cô nói nhưng anh vẫn hiểu được một chút.
“Nhung nhung, em phải rời đi sao?”
Cô khẽ lắc đầu: “Em chỉ nói nếu như...”
“Vì sao lại nếu như? Cái gì là nếu như?” Càng nói càng mơ hồ, anh hoàn toàn mờ mịt rồi.
Ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt to vô tội của anh, cuối cùng cô cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau tất cả mọi chuyện. Anh vẫn đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức khiến người ta không đành lòng trách móc, đáng yêu đến nỗi khiến người ta không thể không yêu.
Si ngốc nhìn nụ cười của cô, anh khẽ lẩm bẩm: “Anh thích Nhung nhung cười...” Anh không nhịn được, cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi cô.
“Nhung nhung cười lên là xinh đẹp nhất...”
Tay cô chuyển dời từ eo anh đến phía sau gáy, cô chủ động dâng lên môi son.
“Nhung nhung...” Dục vọng của anh cũng chỉ có Kiều Nhung Ngọc mới có thể khơi lên được, chỉ một nụ hôn cũng khiến người anh nóng rực.
Môi anh rời khỏi đôi môi có chút sưng đỏ của cô, từ từ di chuyển xuống in dấu lên chiếc cổ mảnh khảnh, hai tay anh dần trượt xuống dưới vạt áo cô.
Cô đương nhiên cảm thấy được dục vọng của anh, ngay lúc hai tay anh đặt dưới vạt áo cô, cô liền vội vàng giữ chặt tay anh.
“Vũ Vũ, không được...”
“Vì sao?” Nhìn đôi tay nhỏ xinh đang giữ chặt tay mình, anh bất mãn hỏi.
Kéo tay anh đặt lên cái bụng hơi nhô lên của mình, cô dịu dàng nói: “Trong bụng em còn có cục cưng nên không thể vận động mạnh được, anh quên lời cha dặn rồi sao?”
Lắc đầu tỏ ý mình không quên, nhưng anh cũng chưa hiểu lắm, vì sao sau khi có cục cưng thì anh lại không thể chơi trò hôn nhẹ với Nhung nhung.
“Đợi đến lúc cục cưng ra đời anh mới có thể chơi trò trên giường với em giống như trước.” Cũng chỉ có nói như thế anh mới hơi hiểu được.
Tuy không thoải mái nhưng anh vẫn chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào ngực rồi từ từ nằm xuống giường.
“Vậy bao giờ cục cưng mới ra đời?” Bĩu môi tỏ ý không vui, anh quyết định sẽ không thích cục cưng trong bụng Nhung nhung, bởi vì nó mà anh không thể chơi cùng Nhung nhung nữa.
Dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập rộn ràng của anh, cô khẽ nói: “Vẫn còn mấy tháng nữa...”
“Nó ra đời, anh sẽ không chơi cùng nó đâu.” Giọng nói làm nũng như trẻ con.
Tựa đầu trong lòng anh, cô dịu dàng hỏi: “Vì sao vậy?”
“Nó cứ quấn lấy Nhung nhung làm cho Nhung nhung không thể chơi với anh.” Bày ra vẻ mặt như đứa trẻ bị người ta lấy mất món đồ chơi yêu thích, anh ôm cô càng thêm chặt hơn.
“Nhung nhung là của anh.”
“Nó là con anh mà.” Ha ha, về sau chắc anh sẽ bắt nạt con mình mất.
“Anh chỉ cần Nhung nhung, không cần cục cưng.” Đây là sự kiên định của anh. Anh hoàn toàn không biết, nếu không phải do anh chăm chỉ cầy cấy thì sẽ không có cục cưng trong bụng cô.
“Ừm....” Mệt mỏi quá.
“Vậy Nhung nhung cũng chỉ có thể cần anh, không thể cần cục cưng đó.” Anh cho rằng đó là tất nhiên, anh chỉ cần nhung nhung vậy nhung nhung cũng chỉ có thể cần anh, không thể cần những người khác nữa.
“Vậy sẽ chẳng ai cần cục cưng rồi.” Cô mỉm cười, anh luôn đáng yêu như thế, nhưng nếu cô đồng ý chỉ cần một mình anh thì cục cưng của bọn họ không phải sẽ quá đáng thương sao.
Khẽ nhíu mày, anh cố tưởng tượng ra hình ảnh sẽ chẳng có ai cần cục cưng nữa.
“Vậy, nó...hình như...vô cùng đáng thương...”
“Đúng vậy, một mình nó sẽ vô cùng đáng thương.” Gật gật đầu, ngáp một cái, cô thật sự buồn ngủ rồi.
“Vậy...” Phải làm sao bây giờ.
“Em buồn ngủ...” Để mình anh phiền não đi, cô không muốn để ý đến anh đâu. Ha ha, đôi khi bắt nạt anh một chút cũng không tệ.
“Ừ, em ngủ đi.” Duỗi cánh tay còn lại chưa bị cô gối ra, anh vỗ nhẹ lưng cô.
“Ừm...”
Chỉ một lát sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, người nằm bên cạnh cô thì không ngủ ngon được như thế, anh còn đang bận suy nghĩ vấn đề cô đưa ra.
Nhung nhung nói một mình cục cưng sẽ rất đáng thương...Vậy...Nhưng anh lại không muốn ai cướp mất Nhung nhung...Nhung nhung chỉ có thể là của một mình anh...Làm sao bậy giờ đây...Đem cục cưng đưa cho người khác thì nó sẽ không cô đơn nữa...Thế nhưng...Nhung nhung có tức giận hay không...Thật đau đầu...Anh không hề muốn Nhung nhung giận...(đáng yêu quá!)
Ôm lấy Kiều Nhung Ngọc đã tiến vào mộng đẹp, Phong Vũ Vọng lại chẳng thể xoay người nên đành phải giữ nguyên tư thế cũ. Suy nghĩ đến hơn nửa đêm, rốt cục anh cũng không thể cưỡng lại được tiếng gọi của Chu công, trầm trầm tiến vào giấc ngủ.
Chương 7
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Triết liền gọi điện thoại cho người bạn thân làm cảnh sát của mình.
"A lô? Ai vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng gầm nhẹ đầy ngái ngủ. Mẹ nó, cô vốn không ngủ ngon giấc lại còn bị quấy rầy lúc sáng sớm nữa, có phải tên đó chán sống rồi không?
"Mạnh Triết." Nghe được tiếng gầm quen thuộc, anh khẽ mỉm cười rồi trực tiếp báo tên. Chỉ có điều, nếu cô nghe được tên của anh thì chắc sẽ càng không vui.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, người đang mất kiên nhẫn gầm nhẹ liền biến thành vô cùng tức giận rống to.
"Con bà nó, Mạnh Triết, cái đồ xấu xa này, làm gì mà sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi hả?" Cái tên gian thương kia, mỗi lần gặp đều làm cô điêu đứng, cô nghe thấy giọng anh ta mà vui mừng mới là lạ đó.
Anh đưa điện thoại ra xa một chút để tránh cho lỗ tai gặp họa. Đợi đến khi cô dừng lại, anh mới đưa điện thoại lại gần.
"Cô nhóc Tiểu Ưu, tôi không phải là tên xấu xa."
Hàn Ưu mặc kệ anh, tiếp tục mắng: "Đồ xấu xa, tôi đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là cô nhóc Tiểu Ưu. Tai anh bị điếc hay biến thành ông già ngốc rồi, nghe không hiểu tiếng người à?" Tên gì mà xấu hoắc, Mạnh Triết là đồ đại xấu xa.
"Thân là cảnh sát nhân dân, sao cô lại mắng chửi công dân lương thiện như vậy chứ!" Mặc dù có chuyện quan trọng nhưng anh vẫn không quên trêu chọc cô một chút.
"Tôi khinh, anh mà gọi là công dân lương thiện thì mọi người trên thế giới này đều thành thiên sứ hết rồi!" Cô khinh thường nói. Có lẽ anh ta thật sự rất đẹp trai, nhưng trong mắt cô, anh chỉ là một tên đại xấu xa mà thôi.
"Cô nhóc Tiểu Ưu, tôi nhớ số của cục trưởng các cô là..." Lại dám nói anh như thế, ha ha, xem ra lâu rồi anh không quan tâm đến cô nên cô đã quên mất thủ đoạn của anh rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Vội sửa lại thái độ nói sang chuyện khác, cô không muốn mới sáng sớm đã bị thủ trưởng phê bình đâu. Lần trước, cũng chỉ vì cô hơi tỏ thái độ một chút mà anh ta dám gọi điện trực tiếp cho cục trưởng tố cáo cô, hại cô bị cục trưởng mắng suốt ba tiếng liền.
Anh khẽ nhếch khóe miệng nhàn nhạt cười.
"Có chuyện muốn nhờ cô giúp." Anh vẫn không hề quên mục đích cuộc gọi này.
"Hơ, không phải anh rất vạn năng sao? Sao lại cần tôi giúp chứ?" Mới vừa nhẫn nhịn chưa được một phút, cô lại chứng nào tật nấy, lập tức châm chọc anh.
"Tôi thấy tôi nên mời thẳng cục trưởng của các cô giúp đỡ thì tốt hơn." Anh lập tức có biện pháp trị cô.
"Được rồi, được rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Nói không sợ anh ta mới là lạ đó, mỗi lần anh ta đều hành hạ cô đến không có chỗ trút giận, khổ không thể tả được. Cô mà tin tưởng anh ta gọi điện cho cục trưởng chỉ vì muốn ông giúp đỡ thì cô chính là kẻ ngốc, anh ta không nhân cơ hội này để tố cáo cô mới là lạ.
Anh lập tức kể sơ qua mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho cô nghe.
"Woa, thật không ngờ em trai anh lại có sức hút đến thế!" Vừa nghe xong, cô liền kinh ngạc hô to. Loại tình tiết cũ rích này cô mới chỉ xem qua trên phim thôi đó. Thế nhưng, nghe đồn em trai anh ta là kẻ ngốc mà? Vậy mà còn có cô gái dùng phương pháp này để quyến rũ em trai anh ta. Quả nhiên, có tiền liền khác ngay.
"Đừng có châm chọc nữa, có biện pháp điều tra không?" Dù sao thì cô cũng sẽ chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để châm chọc anh đâu.
"Anh đem cái cốc sữa kia đến chỗ tôi, tôi sẽ làm hóa nghiệm giúp anh." Tuy cô vô cùng chán ghét anh ta, thế nhưng, nếu anh ta đã mở lời xin mình giúp đỡ thì cô cũng chẳng thể từ chối.
"Bao lâu mới có kết quả?"
"Ba ngày đi, đến lúc có kết quả thì tôi sẽ gọi điện cho anh." Cô không mấy tình nguyện nói.
"Tốt lắm, đợi lúc nữa tôi sẽ tự mình mang đến cho cô." Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ 'tự mình', ý muốn nhắc rằng nếu cô muốn trốn tránh anh thì cô nhất định sẽ thê thảm.
"Biết rồi." Cô bất mãn đáp lại.
"Anh nợ tôi một cái nhân tình đó." Cô vẫn không quên đòi nợ.
"Ừm, tôi nợ cô một cái nhân tình." Ha ha, anh cũng không mấy quan tâm, nợ cô cũng tốt, anh sẽ có thêm lý do để tìm cô.
"Vậy tôi cúp máy đây, lát nữa gặp nhé."
"Ừ." Cúp máy, cô liền rùng mình một cái, sao đột nhiên cô lại có một dự cảm không tốt vậy?
***********************
Buổi tối ba ngày sau, Mạnh Triết cầm báo cáo kiểm tra về nhà họ Phong.
"Má Lỗ, bà đi gọi ông chủ cùng mấy đứa kia xuống đây, bảo là tôi có chuyện muốn nói." Vừa đi vào phòng khách, anh liền dặn dò.
"Tiện thể bảo cả cháu gái của bà xuống nữa."
"Vâng." Đêm hôm đó, bà đã đi nhận lỗi với ông chủ, ông chủ cũng đã tha thứ cho bà rồi.
Một lúc sau, mấy người kia lần lượt đi xuống.
"Anh cả, có kết quả rồi hả?" Đỗ Vũ nhìn thấy túi tài liệu trên tay anh, lập tức hỏi.
Lắc lắc túi lớn trên tay, anh cười nói: "Mới ra lò luôn."
"Sao rồi?" Phong Long Sinh sốt ruột hỏi.
"Đợi một người nữa đã." Vẫn còn một người nữa chưa xuất hiện, mà người này, là nhân vật chính trong chuyện lần này.
"Ông chủ, Tiểu Mộng không có trong phòng." Má Lỗ vội vàng từ trên lầu chạy xuống.
"Chắc không phải là đã chôm đồ bỏ trốn rồi chứ?" Đỗ Vũ nói đùa.
"Tiểu Hành, con gọi điện đến chỗ bảo vệ gác cổng hỏi đi..." Phong Long Sinh đang định bảo Nhậm Ngã Hành gọi điện qua bên bảo vệ hỏi chút tin tức thì bất ngờ bị tiếng tranh cãi bên ngoài cắt ngang.
Năm người bọn họ cùng má Lỗ vội vàng đi ra ngoài, muốn nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy hai người bảo vệ một trái một phải đang giữ chặt Tiểu Mộng, kiên quyết kéo cô ta vào trong. Còn Tiểu Mộng vì giãy dụa mà tóc tai rối loạn, quần áo lộn xộn không chịu nổi, giống như kẻ điên vừa kêu gào vừa giãy dụa. Phía sau còn có hai bảo vệ, trên tay một người cầm theo một túi hành lý to đùng còn người kia thì kéo cả một valy nặng trịch.
"Mấy tên xấu xa này, thả tôi ra! Tôi sẽ khiến các người đẹp mặt! Con bà nó, mấy người đàn ông xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối còn gọi là anh hùng sao! Rốt cuộc các người có phải là đàn ông không vậy, là đàn ông thì mau thả tôi ra!"
Tuy hai người gác cổng đều là hai người đàn ông lực lưỡng nhưng để bắt được một cô gái đanh đá như vậy, thật cũng khiến họ khá vất vả. Vừa nhìn thấy ông chủ đang đứng bên ngoài, họ liền vội thả cô ta ra.
"A! Con bà nó, mấy người không biết nhẹ nhàng chút à." Cô ta vẫn không biết sống chết gào to.
"Tiểu Mộng..." Má Lỗ bị dọa đến khiếp sợ, bà chưa từng gặp qua cô gái nào vô giáo dục như vậy, mà cô gái này còn là cháu gái bà nữa.
Sau khi đứng vững, cô ta vẫn ngoan cố nhìn mấy người đàn ông đang đứng bên ngoài.
"Ông chủ, cô ta
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1413/1795