watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Chồng Ngốc Của Tôi-full

Lượt xem :
đến cô cắn mình, bởi vì cô cắn không hề đau còn chứng tỏ cô không giận anh nữa.

“Không cho phép dùng chính mình ra chơi đùa, anh phải quý trọng bản thân mình.” Vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói thầm vào tai anh.

“Rất xin lỗi....” Biết cô vì quan tâm mình nên tức giận khiến anh thật sự rất vui, thế nhưng chọc cô tức giận là anh sai, cha đã từng nói: làm sai phải biết xin lỗi.

“Chỉ tha thứ cho anh lần này thôi đó.” Cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn tại chỗ mình vừa cắn.

“Nhung Nhung...”

“Hả?” Vẫn để anh cõng mình lên lầu, mặc kệ mọi ánh mắt kinh ngạc lúc hai người đi ngang qua.

“Anh...Anh...” Hồi hộp quá nên lắp bắp rồi.

“Sao vậy?” Khó hiểu ngẩng đầu nhìn phát hiện mặt anh đã đỏ bừng.

Cõng cô vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên giường, anh lập tức xoay người lại nhào về phía cô, không đợi cô kịp phản ứng liền hôn cô.

Ha ha, anh chính là muốn hôn cô đó.

“Nhung Nhung...” Vừa lẩm bẩm gọi tên vừa trằn trọc mút lấy môi cô, ôm eo cô dùng sức ngã sang bên cạnh, trong nháy mắt tư thế hai người liền thay đổi.

Một lúc lâu anh cảm thấy đã đủ mới buông môi cô ra.

Tựa đầu vào trong ngực anh, hai người im lặng ôm nhau không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của cả hai.

*******************

Sau khi dùng qua cơm trưa, hai người mới lên xe đi về Phong gia.

Vừa về đến nhà, Phong Vũ Vọng liền kéo cô chạy về phía phòng mình còn hành lý của cô lại do má Lỗ gọi người hầu mang tới phòng bên cạnh

“Vũ Vũ, anh chạy chậm lại đi.” Trời ạ, anh chạy nhanh như thế là muốn cô mệt chết sao? Cũng không nghĩ đến anh cao 185cm còn cô chỉ cao 158cm thì sao có thể đuổi kịp được anh chứ? Một bước của anh bằng hai bước của cô đó.

“Ừ.” Ngoài miệng đồng ý nhưng vẫn không hề giảm tốc độ.

Cuối cùng cũng đến phòng mình, mở cửa anh lập tức đẩy cô vào rồi cũng xông vào lục tung mọi thứ.

Đứng cạnh cửa, hai tay chống gối liều mạng thở dốc, đợi tới lúc bình ổn lại hô hấp cô mới đứng thẳng người nhìn xem anh đang làm gì.

Anh lục tung tất cả chẳng biết là đang tìm cái gì, chỉ thấy anh lục lọi bên này, tìm kiếm bên kia mà chỗ nào anh chạy qua đều trở nên rối loạn. Quần áo trong tủ đều bị anh ném ra ngoài, ngay cả giá sách cũng cùng chung số phận, sách đều bị anh ném hết xuống đất.

Nhíu mày: “Rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?” Anh cứ lục loạn như thế so với bị trộm còn thảm hơn.

“Nhung Nhung.” Vọt tới bên cạnh, kéo tay cô, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không thấy vật kia đâu.”

“Anh đừng vội, trước tiên nói cho em biết anh muốn tìm thứ gì?” Nhìn anh lo lắng như vậy, vật đó chắc chắn là rất quan trọng.

“Hồng ngọc, cha đưa nó cho anh nói muốn tặng cho em.” Nói xong, buông cô ra định xông đi tìm tiếp nhưng cô đã kịp thời giữ anh lại.

“Tặng em?” Chẳng trách anh lại vội vàng tìm kiếm, hóa ra là muốn tặng cho cô.

“Cha nói là muốn tặng cho con dâu tương lai.” Không phải cô nói bọn họ sẽ kết hôn sao? Đó chẳng phải là cho cô à.

Cười cười: “Nó trông như thế nào?”

Cứ chạy loạn như anh thì còn lâu mới tìm ra được, đoán chừng lát nữa quản gia mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ ngất xỉu.

“To thế này.” Lấy tay so sánh độ to nhỏ.

“Màu đỏ.” Cụ thể trông như thế nào thì anh không nhớ rõ lắm.

Sao mà vật anh nói cô hình như đã thấy qua ở đâu rồi, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh tập trung suy nghĩ. Lúc nhìn thấy sợi dây đỏ đeo trên cổ anh lộ ra khỏi áo sơ mi mới đột nhiên hiểu ra. Cô nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.

Vươn tay kéo vật lộ ra trên cổ anh: “Anh xem, có phải anh muốn tìm cái này không?”

Cúi đầu nhìn miếng hồng ngọc treo trên cổ mình liền cười vô cùng vui vẻ: “Hóa ra là ở đây.” Vội vàng tháo xuống rồi lập tức đeo cho cô.

Trời ạ, tên ngốc đáng yêu này, vật đeo ở trên cổ còn tìm kiếm xung quanh nữa, nhìn căn phòng giống như bị gió bão quét qua chỉ biết thở dài lắc đầu. Cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn còn lưu lại trên miếng ngọc liền đưa tay nắm nhẹ miếng ngọc.

Thì ra miếng hồng ngọc này là vật gia truyền truyền cho trưởng tử của Phong gia, Phong Long Sinh sợ anh đánh mất nên dùng dây buộc lại đeo lên cổ anh. Hôm qua cô nói bọn họ sẽ kết hôn nên anh mới nhớ tới mấy ngày trước cha cứ nhắc đi nhắc lại bên tai mình.

“Nhung Nhung, em có thích không?” Mắt mở to tràn đầy hy vọng nhìn cô, chỉ thiếu mỗi cái đuôi là giống như chó con vui sướng nhìn chủ.

Nhảy lên bám chặt cổ anh rồi đặt xuống một nụ hôn lên má: “Thích.”

Hai tay ôm lấy eo cô, xoay một vòng, cười vui vẻ giống như chó con được khen ngợi.

“Cậu chủ, tôi đã bảo người mang hành lý của cô Kiều đến phòng cô ấy rồi.” Má Lỗ chợt xuất hiện, cắt ngang không khí ngọt ngào mà hài hòa của hai người.

Đỡ mông không cho cô rời khỏi người mình, sau đó bất mãn nhìn bà: “Nhung Nhung không ở cùng phòng với con sao?” Chẳng phải nói muốn chuyển đến ở chung với anh ư?

“Cậu chủ, hai người còn chưa kết hôn nên không thể ở cùng nhau được.” Má Lỗ đối với cậu chủ nuôi từ nhỏ đến lớn này rất là yêu thương, còn đối với Phong Vũ Vọng từ nhỏ đã mồ côi mẹ mà nói thì bà giống như một người mẹ hiền.

“Không thể sao...” Thất vọng bĩu môi nhưng má Lỗ nói không được anh cũng không dám cãi lời.

“Đặt em xuống, để cho vị này.....” Vừa mới tới, thật sự không biết nên xưng hô với vị quản gia có địa vị không tầm thường trong Phong gia này như thế nào.

“Cô Kiều cứ gọi tôi má Lỗ đi.” Nhìn hành động thân mật của hai người cùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt hạnh phúc của cô khiến bà thực sự chấp nhận cô. Bà sẽ không nhìn nhầm, cô gái này cực kỳ thích cậu chủ ngu ngốc nhà họ.

“Má Lỗ.” Ngọt ngào gọi, giọng nói trẻ con trời sinh vô cùng dễ nghe.

“Vũ Vũ, đặt em xuống để má Lỗ dẫn em về phòng, em còn phải sắp xếp hành lý nữa.” Vỗ vỗ vai anh.

“Không muốn.” Bốc đồng xiết chặt tay không muốn thả cô xuống, anh thích ôm cô như thế.

Má Lỗ vô tình lướt nhìn xung quanh phòng suýt chút nữa thì ngất xỉu, chỉ vào đống hỗn độn kia: “Cậu chủ, xin hỏi có chuyện gì xảy ra trong phòng cậu vậy?” Anh vừa mới về chưa tới mười phút đã làm loạn hết cả phòng lên, thật sự khiến người ta tức giận mà.

“Con...” Xấu hổ nhìn quanh phòng không biết nên giải thích thế nào.

Tựa vào lòng anh cười vui vẻ. Lại có người vì tìm đồ vật đeo trên cổ mình mà lục tung hết cả phòng, đoán chừng trên thế giới này chỉ có độc nhất mỗi anh mà thôi.

“Thôi, để tôi bảo người vào dọn dẹp.”

Vỗ trán, thật hết cách với anh, thấy anh vẫn ôm chặt Kiều Nhung Ngọc lại vô lực vỗ trán: “Cậu ra đây, tôi dẫn cô Kiều về phòng của cô ấy.” Bà chưa từng thấy tên ngốc này dính người như vậy.

Vô cùng vui vẻ ôm Kiều Nhung Ngọc đi theo phía sau, đi chưa đến vài bước bọn họ liền dừng lại.

Má Lỗ mở cửa gian phòng cách phòng anh chỉ vài bước chân: “Đây là phòng cô Kiều.”

Phát hiện phòng cô gần phòng mình như vậy anh liền vui sướng ôm cô chạy vào: “Nhung Nhung, thật quá tốt, em rất gần anh đó.”

Đứng ở ngoài cửa má Lỗ khẽ cười, may mà bà dặn người hầu đặt hành lý của cô ở góc tường nếu không lấy dáng vẻ chạy loạn của anh không ngã mới là lạ. Đóng cửa lại, nhường không gian cho đôi tình nhân trẻ.

Xem ra, cậu chủ đã thực sự tìm được một người thật tâm thích mình rồi.

“Vũ Vũ, để em xuống đi.” Vỗ vai anh ý bảo để mình xuống.

“Được rồi.” Cuối cùng cũng đồng ý đặt cô xuống, anh hơi cúi người buông tay ra, chờ sau khi cô đứng vững mới đứng thẳng dậy.

Tuy để cô xuống nhưng vẫn liên tục lẩm bẩm: “Cũng không để người ta ôm thêm một chút...Ôm Nhung Nhung thật thoải mái....”

Không để ý đến anh nhỏ giọng lẩm bẩm chỉ khẽ mỉm cười rồi bắt đầu xem xét xung quanh.

Thấy cô đi lại xung quanh phòng anh liền giống như cái đuôi bám theo sau, cô đi đâu anh theo đó.

Không tồi, gian phòng này rất đẹp cũng rất thoải mái. Ga trải giường màu tím đậm, gối lông vũ tím nhạt hơn rất nhiều so với màu ga trải giường, đặc biệt là ba tầng lụa tím hồng treo bốn góc giường đang khẽ lay động trông vô cùng lãng mạn. Phía trước ban công là cửa sổ sát đất, rèm lụa tím treo hai bên, trên mặt rèm còn dùng tơ vàng thêu vài đóa hoa nhỏ vừa ấm áp nhưng vẫn không mất đi phần thanh lịch. Phòng tắm còn tuyệt vời hơn, bồn tắm mát xa siêu lớn, ba bốn người ngồi cũng không cảm thấy chật chội. Đặc biệt trong phòng còn thiết kế một phòng thay đồ riêng, xung quanh đều là tủ quần áo hoàn toàn khiến cho người ta khó có thể tin được.

Mỉm cười thỏa mãn, cô cực kỳ hài lòng với căn phòng này. Từ phòng thay đồ xoay người chuẩn bị đi ra liền đụng phải Phong Vũ Vọng đứng ngay đằng sau mình.

Che cái mũi đau buốt nước mắt đảo quanh hốc mắt, đau quá, suýt chút nữa thì khiến cô rơi xuống giọt lệ trân quý.

“A?” Không ngờ cô lại đột nhiên xoay người dọa anh nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy lệ nơi khóe mắt cô anh liền sợ hãi, vội ôm cô chạy ra ngoài.

“Rất đau à? Rất xin lỗi, anh đưa em đi gặp bác sĩ.”

Vừa chạy vừa la to: “Má quản gia, má quản gia, không xong, không xong rồi...”

Bị hành động của anh hù dọa khiến cô nhất thời không kịp phản ứng, đến khi nghe thấy tiếng hét của anh cô mới phục hồi tinh thần, nghĩ muốn ngăn cản thì không kịp nữa.

“Vũ Vũ, Vũ Vũ, em không sao...”

“Cậu chủ, làm sao vậy, làm sao vậy?”

“Cậu chủ, xảy ra chuyện gì thế?”

“Con trai, con sao vậy?”

“Em trai, em nói cái gì không xong vậy hả?”

......

Anh vừa kêu, thế giới liền rối loạn.

Không chỉ má Lỗ vội vàng chạy đến mà cả những người khác cũng bỏ lại hết công việc quan tâm chạy tới. Mà tệ nhất là Phong Long Sinh cùng bốn vị anh trai kia cũng từ ngoài chạy vào.

Trời ạ, lần này thật sự quá mất mặt rồi!

Kiều Nhung Ngọc vỗ trán rồi dứt khoát giấu mặt vào lòng anh định nhắm mắt làm ngơ.

Phong Vũ Vọng không ngờ lại có nhiều người chạy đến như vậy bị bọn họ hỏi dồn dập khiến anh không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết lúng túng ôm Kiều Nhung Ngọc đứng ngây giữa cầu thang.

“Con...”

“Em trai, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?” Nhìn Kiều Nhung Ngọc như đà điểu trốn ở trong lòng anh tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.

Chẳng lẽ cô Kiều bị bệnh sao?

“Cậu chủ?” Má Lỗ lo lắng gọi anh.

“Nhung Ngọc?” Phong Long Sinh liếc anh một cái rồi quyết định xuống tay với người có liên quan.

Kiều Nhung Ngọc muốn anh thả cô xuống nhưng anh vẫn lắc đầu không đồng ý. Vừa rồi Nhung Nhung khóc, chắc chắn là rất rất đau nên mới khóc.

“Em không sao, ngoan, đặt em xuống.” Anh lo lắng như thế cô đương nhiên rất vui nhưng hiện tại trở nên như vậy cô cũng biết xấu hổ chứ, lại còn phải giải thích với mọi người nữa, cô thật sự muốn tìm một cái hang chui vào quá.

“Được rồi.” Xác định cô thật sự không sao trừ cái mũi hơi hồng lại không khóc nữa mới bằng lòng đặt cô xuống.

Cô kéo anh đến trước mặt Phong Long Sinh, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.

“Vừa rồi cháu vô ý đụng phải ngực anh ấy, mũi hơi đau mới rơi vài giọt nước mắt...” Cô thật sự không nói nổi nữa, quá mất mặt.

“Anh ấy tưởng...Cho nên...” Ấp úng một lúc lâu, ngoại trừ phần đầu nói rõ ràng còn phần sau chẳng ai hiểu cô muốn nói gì. Song, nghe xong phần đầu thì bọn họ cũng lờ mờ đoán ra được.

“Em trai, cậu thật lợi hại.” Đỗ Vũ dùng tay ra hiệu với anh, xem ra không chỉ biến thành bị vợ quản nghiêm mà còn trở thành nô lệ của vợ nữa.

“Em thật rất lợi hại sao?” Hoàn toàn không biết anh đang chế giễu mình, ngược lại còn rất vui vẻ truy hỏi.

Bị anh truy hỏi, Đỗ Vũ suýt chút nữa thì ngớ ngẩn nhưng rất nhanh liền mỉm cười còn không quên gật gật đầu: “Đúng, cậu rất lợi hại.”

“Nhung Nhung, anh hai nói anh rất lợi hại đấy.” Vui vẻ kéo Kiều Nhung Ngọc đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy đắc ý.

Sau khi trừng mắt Đỗ Vũ một cái mới quay đầu nhìn anh, có lẽ bị sự vui sướng của anh cuốn hút nên cũng mỉm cười vui vẻ: “Đúng, anh rất lợi hại.”

“Anh biết mình rất lợi hại mà.” Tay chống ngang hông, đắc ý nói.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của anh tất cả đều bật cười. Nơi nào có anh nơi đó chắc chắn có niềm vui.

**************

Ban đêm, Kiều Nhung Ngọc đang ngủ liền cảm thấy có người đang ôm mình. Ban đầu còn nghĩ rằng mình nằm mơ nhưng cảm giác nóng bức truyền đến khiến cô cảm nhận vô cùng chân thật giống như
<<1 ... 7891011 ... 25>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1345/1727