Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full
Lượt xem : |
>
Nửa giờ sau, Hà Văn Tĩnh từ trong phòng tắm đi ra, đã nhìn thấy Sở Dực Nghiêu nhắm mắt nghỉ ngơi nằm giống hình chữ đại ở trên giường. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Cô do dự một chút, lặng lẽ đi tới bên giường, nhỏ giọng: "Dực Nghiêu, anh đã ngủ chưa?"
Đợi trong chốc lát, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Sở Dực Nghiêu, cô lại kêu nhỏ hai tiếng, cũng không có được bất kỳ đáp lại nào.
"Này, Sở Dực Nghiêu, bên ngoài cháy rồi. . . . . ." Thấy mình hô lên cháy nhà mà anh vẫn như cũ nhắm mắt lại, Hà Văn Tĩnh cuối cùng cũng yên tâm.
Cô thật nhanh quyết định đi đến bên tủ treo quần áo, từ bên trong lấy ra một cái T- shirt bình thường màu đỏ cùng một cái quần jean màu xanh dương đậm thay ra, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.
Trong phút chốc lúc cửa phòng đóng lại kia, hai mắt Sở Dực Nghiêu đang nhắm chặt bỗng dưng mở ra. Anh nghi ngờ nhìn về phía cửa, máy bay mới vừa hạ cánh, lại khóc một trận lớn như vậy, cô không ngủ một giấc bổ sung thể lực lại chạy đi đâu, làm cái gì vậy?
Khả nghi hơn chính là, cô lại còn dùng chiêu cháy nhà đến rò xét xem anh rốt cuộc có ngủ hay không, nghĩ tới đây, anh lập tức từ trên giường nhảy lên, vội vã thay quần áo đơn giản rồi lao ra khỏi phòng. Đúng lúc này, anh nghe thấy âm thanh khởi động xe máy truyền đến, vội vàng bước nhanh đi vào trong sân, đã nhìn thấy bóng dáng của Hà Văn Tĩnh lái chiếc xe máy cũ từ nhà cô mang tới rời đi.
Anh lên xe thể thao của mình, khởi động xe, rời khỏi nhà, cẩn thận đi theo sau lưng Hà Văn Tĩnh. Anh cũng muốn xem một chút người phụ này đang tính toán làm cái gì?
Trong phòng bệnh, Hà Văn Tĩnh dùng khăn lông nóng cẩn thận giúp bà lau người, "Bà, bác sĩ vừa nói cho cháu biết thời gian phẫu thuật là mười giờ sáng mai, bà hãy yên tâm làm phẫu thuật, bác sĩ Trương là người có uy tín trong phương diện này, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho bà."
Bà vô cùng kinh hãi, vội vàng bắt lấy tay Hà Văn Tĩnh nói: "Văn Tĩnh, vậy nhất định sẽ mất rất nhiều tiền? Bà nằm viện những ngày qua đã tốn không ít tiền, chúng ta nào có năng lực trả phí phẫu thuật?" Bà vừa nói vừa muốn xuống giường, "Không được không được, bà không muốn làm phẫu thuật, bà đã sống hơn sáu mươi năm rồi, đã sống đủ rồi, bà không thể liên lụy đến cháu nữa, bà muốn xuất viện, bà không muốn làm phẫu thuật. . . . . ."
"Bà!" Hà Văn Tĩnh vội vàng đẩy bà trở lại trên giường một lần nữa, "Bà ở đây nói càn cái gì vậy, cháu tuyệt đối không cho phép bà làm cái việc ngốc đó. Bà chăm sóc cháu bao nhiêu năm, hiện tại cũng nên đến phiên cháu chăm sóc bà, bà yên tâm, tiền không là vấn đề, cháu đã nộp hết toàn bộ chi phí phẫu thuật rồi."
Bà lo âu nhìn cô, "Văn Tĩnh, cháu từ đâu lấy được một khoản tiền lớn như vậy hả?" Mặc dù bà chưa từng biết hết mọi việc trong xã hội, nhưng bà biết bệnh viện như thế này tiêu phí không phải là ít, người như bà không thể gánh được, làm giải phẫu cũng vậy, cần biết bao nhiêu tiền a.
Hà Văn Tĩnh nghịch ngợm trừng mắt nhìn bà, "Cháu tìm được một phần công việc tốt, ông chủ đối với cháu không tệ, còn cho phép cháu lĩnh tiền lương trước."
"Nhưng. . . . . ." Bà vẫn rất lo lắng.
"Không có nhưng nhị gì hết, bà, nhiệm vụ của bà bây giờ là ngủ ngon giấc, ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chờ làm phẫu thuật!"
Ngoài cửa, Sở Dực Nghiêu xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, không hiểu nổi người phụ nữ này cùng bà lão là quan hệ như thế nào? Tại sao cô không có đề cập tới sự tồn tại của bà với anh? Nghe nói bà ngoại cô không phải là đã qua đời nhiều năm rồi sao?
Nhìn cô đối với bà lão này dịu dàng cười ngọt ngào, tim của anh không khỏi thật sâu cảm động, anh chưa từng thấy bộ dạng của cô dịu dàng như thế. Đột nhiên, bờ vai của anh trầm xuống, có người vỗ vai anh. Anh vội vàng quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, anh lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng ở sau lưng anh vừa muốn mở miệng, anh vội vàng đưa tay ra che miệng đối phương, thô lỗ đem đối phương kéo tới cầu thang cách đó không xa mới buông người ta ra.
"Trương Mặc, đã lâu không gặp!" Người đàn ông mặc áo khoác trắng thành thục đó tên là Trương Mặc, là con độc nhất của thím Trương - quản gia của nhà Sở Dực Nghiêu, ba tuổi đã mất ba, vẫn luôn ở trong Sở gia, được Sở gia chăm sóc, cùng Sở Dực Nghiêu tình cảm như anh em ruột. Sau khi thi đậu viện y học mới dọn ra ngoài, hiện tại chẳng những là bác sĩ gia đình riêng của Sở gia, mà còn là bác sĩ nổi danh khoa tim mạch.
Trương Mặc tức giận trừng mắt nhìn anh, "Thật đúng là đã lâu không gặp, vừa thấy mặt đã để cho tôi thiếu chút nữa ngạt thở ở trong tay anh, anh ở đây làm cái chuyện bí mật gì?"
Sở Dực Nghiêu cười cợt nhả một tiếng, anh em tốt tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Mặc, "Trương Mặc, có thể nói cho tôi biết bà lão trong phòng bệnh vừa nãy cùng với người phụ nữ kia là quan hệ như thế nào hay không?"
Trương Mặc kỳ quái liếc anh, "Anh hỏi bọn họ làm gì? Ah? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, thời gian trước anh kết hôn, tôi bởi vì có ca phẫu thuật cũng không thể rút chút thời gian đi uống rượu mừng của anh, chúc mừng nha!"
"Chúc mừng thì miễn, anh trước hết nói cho tôi biết bà lão cùng người phụ nữ kia là quan hệ như thế nào?"
Mặc dù kỳ quái, nhưng Trương Mặc vẫn quyết định nói cho anh biết, "Bà lão kia là một người rất tốt, cùng Hà tiểu thư không có quan hệ. Nghe bà nói Hà tiểu thư là người tốt bụng chăm sóc bà, lại nói Hà tiểu thư này cũng rất kiên cường, là người mẹ độc thân, một mình nuôi con, vừa phải tìm công việc kiếm tiền vừa phải chăm sóc tốt cho bà. Tôi thật sự không biết rốt cuộc cô ấy làm sao có thể làm được như vậy. . . . . ."
"Bà phải mổ sao?" Sở Dực Nghiêu nghe được một nửa liền cắt đứt lời nói của Trương Mặc.
Trương Mặc gật đầu một cái, "Ngày mai làm phẫu thuật."
"Phí giải phẫu cần bao nhiêu tiền?" Anh nghĩ anh đã hiểu tại sao Hà Văn Tĩnh lúc vừa bắt đầu mặc kệ anh nói điều kiện gì cũng cự tuyệt anh, nhưng khi nghe thấy anh nguyện ý trả năm trăm vạn thì ngay lập tức đồng ý cùng anh diễn vở kịch này.
"Ba trăm vạn."
"Chuyển bà vào phòng bệnh hạng nhất, mặc kệ hết bao nhiêu tiền, cũng tính hết vào của tôi!" Sở Dực Nghiêu nghiêm mặt nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì. . . . . ." Sở Dực Nghiêu khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo hạ xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Bởi vì người phụ nữ ngu ngốc kia bây giờ là vợ của tôi!" Người phụ nữ này, đến bây giờ vẫn còn coi anh là người ngoài, trở về xem anh làm thế nào trừng trị cô!
Hai mắt Trương Mặc trợn tròn nhìn anh chằm chằm, bộ dáng như bị sét đánh, Hà tiểu thư đó và Sở Dực Nghiêu. . . . . . Điều này sao có thể?
"Trương Mặc, mong anh giúp tôi một tay chăm sóc thật tốt cho bà, tôi đi về trước đây." Anh muốn trở về chờ Hà Văn Tĩnh, muốn xem Hà Văn Tĩnh giải thích với anh như thế nào.
Đi hai bước, anh lại dừng lại, nghiêng đầu cười hì hì nhìn Trương Mặc vẫn trong trạng thái ngây ngốc đứng đó nói, "Trương Mặc, có thời gian nhớ đi về nhà thăm thím Trương, bà rất nhớ anh!"
Chương 7
Dựng xe máy xong, tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống treo trên tay lái, Hà Văn Tĩnh giống như ăn trộm chạy vào cửa chính Sở gia, từ từ lên lầu, trở lại phòng của Sở Dực Nghiêu.
Cô mới vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy “ba” một tiếng nhẹ vang lên, tiếp theo, phòng tối đen như mực đột nhiên sáng choang, cô bị kinh sợ hít vào một hơi, chợt xoay người, liền thấy gương mặt tuấn tú của Sở Dực Nghiêu phóng đại trước mặt, cô không nhịn được thét chói tai.
Nhưng tiếng thét chói tai của cô mới vừa phát ra, miệng liền bị Sở Dực Nghiêu bưng kín. Sở Dực Nghiêu nhíu chặt mày liếc nhìn cô, không vui nói: "Em hét cái gì vậy? Ngộ nhỡ đánh thức ông nội cùng Thụy Khải thì làm thế nào?"
Thật là, anh rất đáng sợ sao? Nhìn dáng vẻ cô như nhìn thấy quỷ, làm anh rất khó chịu.
Rốt cuộc cũng thấy rõ ràng người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô là Sở Dực Nghiêu, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tức giận giơ tay lên đẩy bàn tay che miệng cô của anh ra, vỗ ngực oán giận nói: "Anh làm em sợ muốn chết!"
"Nhìn bộ dạng em nhát gan như vậy, có phải làm việc gì trái với lương tâm rồi hay không hả?" Ánh mắt Sở Dực Nghiêu âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lập tức trở mặt, "Ai làm việc trái với lương tâm hả ? Hà Văn Tĩnh em làm việc luôn luôn quang minh chính đại, cho tới bây giờ đều không làm việc trái với lương tâm, ngược lại là anh đó, đã trễ thế này không ngủ đi, ở chỗ này giả quỷ dọa người, em thấy anh mới làm việc trái với lương tâm."
Sở Dực Nghiêu âm trầm cười một tiếng, đưa tay ra, đem cô vây ở giữa cánh cửa và mình, hơi cúi đầu quan sát cô, "Em cũng biết đã muộn rồi sao, vừa đi đâu về?" Anh buộc cô thẳng thắn nói chuyện với mình.
"Em. . . . . ." Con ngươi Hà Văn Tĩnh đảo vòng quanh, cô thật sự không muốn cho anh biết chuyện mình chăm sóc bà, ai biết người này khi biết cô dùng nhiều tiền như vậy để chăm sóc một bà lão không liên quan có thể đổi ý đem tiền rút lại hay không.
"Em cái gì? Nói a, anh đang đợi em trả lời."
"Em. . . . . . đi thăm một người bạn cũ, đúng, bạn cũ!" Cô lắp bắp nói một câu, bất chợt con mắt đảo một vòng, bỏ qua hốt hoảng vừa rồi, mạnh mẽ đẩy anh ra, hai tay chống nạnh, làm ra bộ dáng cọp mẹ, lớn tiếng nói: "Anh muốn biết em đi chỗ nào làm gì, chẳng lẽ em đi ra ngoài còn phải báo cáo với anh sao?"
Sở Dực Nghiêu nghiêm túc gật đầu, "Không sai, em ra ngoài phải báo cáo lại với anh!"
"Tại sao?"
"Chỉ bằng anh là chồng em!" Lý do này đủ đầy đủ rồi chứ.
"Ha ha, ha ha. . . . . ." Hà Văn Tĩnh ngửa đầu cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, thở phì phò, "Anh chỉ là chồng trên danh nghĩa của em, trên hiệp nghị mà thôi, căn bản cũng không có tư cách quản em đi đâu!" Mặc dù khi nghe anh nói anh chính là chồng cô, trong lòng cô một cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên xông ra, nhưng rất nhanh cái cảm giác hạnh phúc này liền bị những chuyện trong lòng trước kia gạt bỏ.
Cô cũng không quên, giữa cô và anh còn có một phần hiệp nghị, mặc dù trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, nhưng cô cũng không dám tự mình đa tình, cho là Sở Dực Nghiêu cái người đàn ông mắt cao hơn đầu này sẽ giống cô, không biết từ lúc nào cô đã bất tri bất giác yêu anh.
Nghĩ đến sẽ có một ngày hai người chia tay, cô liền cảm thấy tâm vô cùng đau, đau đến như muốn chết đi vậy, nhưng tình yêu của cô không hèn mọn đến mức phải cầu xin người khác thương hại.
Nếu như trong tình cảm, nỗ lực vun đắp chỉ có một mình cô mà thôi, thì cô tình nguyện lựa chọn rời xa, cũng sẽ không quỳ rạp xuống chân anh, hy vọng anh sẽ thương xót cô.
"Hiệp nghị?" Nghe hai chữ này, trong tim Sở Dực Nghiêu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tức giận.
Hai người bọn họ cũng không biết ở trên giường đã lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, cô đến bây giờ vẫn còn đem vài phần hiệp nghị này nói ra, người phụ nữ này là kẻ ngu sao? Đem tình cảm thật lòng của anh coi như không có gì. Không chỉ như vậy, anh còn nghĩ sẽ bỏ ra thời gian cả đời đối xử tốt với cô thì lời nói này của cô có bao nhiêu đả thương người.
Hà Văn Tĩnh bị tiếng hô của anh làm sợ hết hồn, trong âm thanh kia tràn đầy chất vấn cùng tức giận. Dường như. . . . . . Dường như trong lúc vô tình cô đã làm tổn thương tới tấm chân tình của anh.
Nhưng rất nhanh, cô liền gạt bỏ suy đoán này, làm sao có thể? Sở Dực Nghiêu. . . . . . Anh làm sao có thể sẽ giống cô thích anh, đi thích cô? Nghĩ đến sự khác biệt thân thế giữa hai người, cùng với địa vị cách quá xa, quá nhiều ngăn cản xảy ra.
Hơn nữa trải qua nhiều ngày chung sống, cô phát hiện anh ưu tú tuyệt đối không chỉ một hai kiểu. Anh là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, hơn nữa về mặt sự nghiệp có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, là người đàn ông kim cương, bạch mã hoàng tử, làm sao có thể sẽ yêu thích một người mẹ đơn thân, hơn nữa còn lôi thôi đến không có thuốc chữa như cô? Nghĩ tới đây, tâm lý đã đánh bại tự tin trước kia, "Không sai, hiệp nghị của chúng ta tổng cộng là tám mục, mỗi một mục em đều nhớ rất rõ ràng, trong đó cũng không có cái quy định nào nói là em đi đâu cũng đều phải báo cáo với anh!"
Bộ dạng cô nói chuyện giống như muốn đối địch với anh, có lẽ cô chỉ có thể dung phương thức này để nói chuyện thẳng thắn, ngang hàng thôi.
"Thật sao? Vậy em đem hiệp ước lấy ra cho anh xem một chút!" Ánh mắt anh lạnh lẽo, bên môi xuất hiện nụ cười nhạt như có như không.
"Cầm thì cầm, ai sợ ai!" Hà Văn Tĩnh bước nhanh đi tới trước bàn hóa trang, mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một tờ giấy trắng, lại nhanh chóng đi đến trước mặt anh, đem giấy đưa đến trước mắt anh.
"Đây, mở to con mắt của anh xem rõ ràng cho em, 1-2-3-4-5
Nửa giờ sau, Hà Văn Tĩnh từ trong phòng tắm đi ra, đã nhìn thấy Sở Dực Nghiêu nhắm mắt nghỉ ngơi nằm giống hình chữ đại ở trên giường. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Cô do dự một chút, lặng lẽ đi tới bên giường, nhỏ giọng: "Dực Nghiêu, anh đã ngủ chưa?"
Đợi trong chốc lát, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Sở Dực Nghiêu, cô lại kêu nhỏ hai tiếng, cũng không có được bất kỳ đáp lại nào.
"Này, Sở Dực Nghiêu, bên ngoài cháy rồi. . . . . ." Thấy mình hô lên cháy nhà mà anh vẫn như cũ nhắm mắt lại, Hà Văn Tĩnh cuối cùng cũng yên tâm.
Cô thật nhanh quyết định đi đến bên tủ treo quần áo, từ bên trong lấy ra một cái T- shirt bình thường màu đỏ cùng một cái quần jean màu xanh dương đậm thay ra, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.
Trong phút chốc lúc cửa phòng đóng lại kia, hai mắt Sở Dực Nghiêu đang nhắm chặt bỗng dưng mở ra. Anh nghi ngờ nhìn về phía cửa, máy bay mới vừa hạ cánh, lại khóc một trận lớn như vậy, cô không ngủ một giấc bổ sung thể lực lại chạy đi đâu, làm cái gì vậy?
Khả nghi hơn chính là, cô lại còn dùng chiêu cháy nhà đến rò xét xem anh rốt cuộc có ngủ hay không, nghĩ tới đây, anh lập tức từ trên giường nhảy lên, vội vã thay quần áo đơn giản rồi lao ra khỏi phòng. Đúng lúc này, anh nghe thấy âm thanh khởi động xe máy truyền đến, vội vàng bước nhanh đi vào trong sân, đã nhìn thấy bóng dáng của Hà Văn Tĩnh lái chiếc xe máy cũ từ nhà cô mang tới rời đi.
Anh lên xe thể thao của mình, khởi động xe, rời khỏi nhà, cẩn thận đi theo sau lưng Hà Văn Tĩnh. Anh cũng muốn xem một chút người phụ này đang tính toán làm cái gì?
Trong phòng bệnh, Hà Văn Tĩnh dùng khăn lông nóng cẩn thận giúp bà lau người, "Bà, bác sĩ vừa nói cho cháu biết thời gian phẫu thuật là mười giờ sáng mai, bà hãy yên tâm làm phẫu thuật, bác sĩ Trương là người có uy tín trong phương diện này, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho bà."
Bà vô cùng kinh hãi, vội vàng bắt lấy tay Hà Văn Tĩnh nói: "Văn Tĩnh, vậy nhất định sẽ mất rất nhiều tiền? Bà nằm viện những ngày qua đã tốn không ít tiền, chúng ta nào có năng lực trả phí phẫu thuật?" Bà vừa nói vừa muốn xuống giường, "Không được không được, bà không muốn làm phẫu thuật, bà đã sống hơn sáu mươi năm rồi, đã sống đủ rồi, bà không thể liên lụy đến cháu nữa, bà muốn xuất viện, bà không muốn làm phẫu thuật. . . . . ."
"Bà!" Hà Văn Tĩnh vội vàng đẩy bà trở lại trên giường một lần nữa, "Bà ở đây nói càn cái gì vậy, cháu tuyệt đối không cho phép bà làm cái việc ngốc đó. Bà chăm sóc cháu bao nhiêu năm, hiện tại cũng nên đến phiên cháu chăm sóc bà, bà yên tâm, tiền không là vấn đề, cháu đã nộp hết toàn bộ chi phí phẫu thuật rồi."
Bà lo âu nhìn cô, "Văn Tĩnh, cháu từ đâu lấy được một khoản tiền lớn như vậy hả?" Mặc dù bà chưa từng biết hết mọi việc trong xã hội, nhưng bà biết bệnh viện như thế này tiêu phí không phải là ít, người như bà không thể gánh được, làm giải phẫu cũng vậy, cần biết bao nhiêu tiền a.
Hà Văn Tĩnh nghịch ngợm trừng mắt nhìn bà, "Cháu tìm được một phần công việc tốt, ông chủ đối với cháu không tệ, còn cho phép cháu lĩnh tiền lương trước."
"Nhưng. . . . . ." Bà vẫn rất lo lắng.
"Không có nhưng nhị gì hết, bà, nhiệm vụ của bà bây giờ là ngủ ngon giấc, ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chờ làm phẫu thuật!"
Ngoài cửa, Sở Dực Nghiêu xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, không hiểu nổi người phụ nữ này cùng bà lão là quan hệ như thế nào? Tại sao cô không có đề cập tới sự tồn tại của bà với anh? Nghe nói bà ngoại cô không phải là đã qua đời nhiều năm rồi sao?
Nhìn cô đối với bà lão này dịu dàng cười ngọt ngào, tim của anh không khỏi thật sâu cảm động, anh chưa từng thấy bộ dạng của cô dịu dàng như thế. Đột nhiên, bờ vai của anh trầm xuống, có người vỗ vai anh. Anh vội vàng quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, anh lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng ở sau lưng anh vừa muốn mở miệng, anh vội vàng đưa tay ra che miệng đối phương, thô lỗ đem đối phương kéo tới cầu thang cách đó không xa mới buông người ta ra.
"Trương Mặc, đã lâu không gặp!" Người đàn ông mặc áo khoác trắng thành thục đó tên là Trương Mặc, là con độc nhất của thím Trương - quản gia của nhà Sở Dực Nghiêu, ba tuổi đã mất ba, vẫn luôn ở trong Sở gia, được Sở gia chăm sóc, cùng Sở Dực Nghiêu tình cảm như anh em ruột. Sau khi thi đậu viện y học mới dọn ra ngoài, hiện tại chẳng những là bác sĩ gia đình riêng của Sở gia, mà còn là bác sĩ nổi danh khoa tim mạch.
Trương Mặc tức giận trừng mắt nhìn anh, "Thật đúng là đã lâu không gặp, vừa thấy mặt đã để cho tôi thiếu chút nữa ngạt thở ở trong tay anh, anh ở đây làm cái chuyện bí mật gì?"
Sở Dực Nghiêu cười cợt nhả một tiếng, anh em tốt tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Mặc, "Trương Mặc, có thể nói cho tôi biết bà lão trong phòng bệnh vừa nãy cùng với người phụ nữ kia là quan hệ như thế nào hay không?"
Trương Mặc kỳ quái liếc anh, "Anh hỏi bọn họ làm gì? Ah? Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, thời gian trước anh kết hôn, tôi bởi vì có ca phẫu thuật cũng không thể rút chút thời gian đi uống rượu mừng của anh, chúc mừng nha!"
"Chúc mừng thì miễn, anh trước hết nói cho tôi biết bà lão cùng người phụ nữ kia là quan hệ như thế nào?"
Mặc dù kỳ quái, nhưng Trương Mặc vẫn quyết định nói cho anh biết, "Bà lão kia là một người rất tốt, cùng Hà tiểu thư không có quan hệ. Nghe bà nói Hà tiểu thư là người tốt bụng chăm sóc bà, lại nói Hà tiểu thư này cũng rất kiên cường, là người mẹ độc thân, một mình nuôi con, vừa phải tìm công việc kiếm tiền vừa phải chăm sóc tốt cho bà. Tôi thật sự không biết rốt cuộc cô ấy làm sao có thể làm được như vậy. . . . . ."
"Bà phải mổ sao?" Sở Dực Nghiêu nghe được một nửa liền cắt đứt lời nói của Trương Mặc.
Trương Mặc gật đầu một cái, "Ngày mai làm phẫu thuật."
"Phí giải phẫu cần bao nhiêu tiền?" Anh nghĩ anh đã hiểu tại sao Hà Văn Tĩnh lúc vừa bắt đầu mặc kệ anh nói điều kiện gì cũng cự tuyệt anh, nhưng khi nghe thấy anh nguyện ý trả năm trăm vạn thì ngay lập tức đồng ý cùng anh diễn vở kịch này.
"Ba trăm vạn."
"Chuyển bà vào phòng bệnh hạng nhất, mặc kệ hết bao nhiêu tiền, cũng tính hết vào của tôi!" Sở Dực Nghiêu nghiêm mặt nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì. . . . . ." Sở Dực Nghiêu khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo hạ xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Bởi vì người phụ nữ ngu ngốc kia bây giờ là vợ của tôi!" Người phụ nữ này, đến bây giờ vẫn còn coi anh là người ngoài, trở về xem anh làm thế nào trừng trị cô!
Hai mắt Trương Mặc trợn tròn nhìn anh chằm chằm, bộ dáng như bị sét đánh, Hà tiểu thư đó và Sở Dực Nghiêu. . . . . . Điều này sao có thể?
"Trương Mặc, mong anh giúp tôi một tay chăm sóc thật tốt cho bà, tôi đi về trước đây." Anh muốn trở về chờ Hà Văn Tĩnh, muốn xem Hà Văn Tĩnh giải thích với anh như thế nào.
Đi hai bước, anh lại dừng lại, nghiêng đầu cười hì hì nhìn Trương Mặc vẫn trong trạng thái ngây ngốc đứng đó nói, "Trương Mặc, có thời gian nhớ đi về nhà thăm thím Trương, bà rất nhớ anh!"
Chương 7
Dựng xe máy xong, tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống treo trên tay lái, Hà Văn Tĩnh giống như ăn trộm chạy vào cửa chính Sở gia, từ từ lên lầu, trở lại phòng của Sở Dực Nghiêu.
Cô mới vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy “ba” một tiếng nhẹ vang lên, tiếp theo, phòng tối đen như mực đột nhiên sáng choang, cô bị kinh sợ hít vào một hơi, chợt xoay người, liền thấy gương mặt tuấn tú của Sở Dực Nghiêu phóng đại trước mặt, cô không nhịn được thét chói tai.
Nhưng tiếng thét chói tai của cô mới vừa phát ra, miệng liền bị Sở Dực Nghiêu bưng kín. Sở Dực Nghiêu nhíu chặt mày liếc nhìn cô, không vui nói: "Em hét cái gì vậy? Ngộ nhỡ đánh thức ông nội cùng Thụy Khải thì làm thế nào?"
Thật là, anh rất đáng sợ sao? Nhìn dáng vẻ cô như nhìn thấy quỷ, làm anh rất khó chịu.
Rốt cuộc cũng thấy rõ ràng người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô là Sở Dực Nghiêu, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tức giận giơ tay lên đẩy bàn tay che miệng cô của anh ra, vỗ ngực oán giận nói: "Anh làm em sợ muốn chết!"
"Nhìn bộ dạng em nhát gan như vậy, có phải làm việc gì trái với lương tâm rồi hay không hả?" Ánh mắt Sở Dực Nghiêu âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lập tức trở mặt, "Ai làm việc trái với lương tâm hả ? Hà Văn Tĩnh em làm việc luôn luôn quang minh chính đại, cho tới bây giờ đều không làm việc trái với lương tâm, ngược lại là anh đó, đã trễ thế này không ngủ đi, ở chỗ này giả quỷ dọa người, em thấy anh mới làm việc trái với lương tâm."
Sở Dực Nghiêu âm trầm cười một tiếng, đưa tay ra, đem cô vây ở giữa cánh cửa và mình, hơi cúi đầu quan sát cô, "Em cũng biết đã muộn rồi sao, vừa đi đâu về?" Anh buộc cô thẳng thắn nói chuyện với mình.
"Em. . . . . ." Con ngươi Hà Văn Tĩnh đảo vòng quanh, cô thật sự không muốn cho anh biết chuyện mình chăm sóc bà, ai biết người này khi biết cô dùng nhiều tiền như vậy để chăm sóc một bà lão không liên quan có thể đổi ý đem tiền rút lại hay không.
"Em cái gì? Nói a, anh đang đợi em trả lời."
"Em. . . . . . đi thăm một người bạn cũ, đúng, bạn cũ!" Cô lắp bắp nói một câu, bất chợt con mắt đảo một vòng, bỏ qua hốt hoảng vừa rồi, mạnh mẽ đẩy anh ra, hai tay chống nạnh, làm ra bộ dáng cọp mẹ, lớn tiếng nói: "Anh muốn biết em đi chỗ nào làm gì, chẳng lẽ em đi ra ngoài còn phải báo cáo với anh sao?"
Sở Dực Nghiêu nghiêm túc gật đầu, "Không sai, em ra ngoài phải báo cáo lại với anh!"
"Tại sao?"
"Chỉ bằng anh là chồng em!" Lý do này đủ đầy đủ rồi chứ.
"Ha ha, ha ha. . . . . ." Hà Văn Tĩnh ngửa đầu cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, thở phì phò, "Anh chỉ là chồng trên danh nghĩa của em, trên hiệp nghị mà thôi, căn bản cũng không có tư cách quản em đi đâu!" Mặc dù khi nghe anh nói anh chính là chồng cô, trong lòng cô một cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên xông ra, nhưng rất nhanh cái cảm giác hạnh phúc này liền bị những chuyện trong lòng trước kia gạt bỏ.
Cô cũng không quên, giữa cô và anh còn có một phần hiệp nghị, mặc dù trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, nhưng cô cũng không dám tự mình đa tình, cho là Sở Dực Nghiêu cái người đàn ông mắt cao hơn đầu này sẽ giống cô, không biết từ lúc nào cô đã bất tri bất giác yêu anh.
Nghĩ đến sẽ có một ngày hai người chia tay, cô liền cảm thấy tâm vô cùng đau, đau đến như muốn chết đi vậy, nhưng tình yêu của cô không hèn mọn đến mức phải cầu xin người khác thương hại.
Nếu như trong tình cảm, nỗ lực vun đắp chỉ có một mình cô mà thôi, thì cô tình nguyện lựa chọn rời xa, cũng sẽ không quỳ rạp xuống chân anh, hy vọng anh sẽ thương xót cô.
"Hiệp nghị?" Nghe hai chữ này, trong tim Sở Dực Nghiêu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tức giận.
Hai người bọn họ cũng không biết ở trên giường đã lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, cô đến bây giờ vẫn còn đem vài phần hiệp nghị này nói ra, người phụ nữ này là kẻ ngu sao? Đem tình cảm thật lòng của anh coi như không có gì. Không chỉ như vậy, anh còn nghĩ sẽ bỏ ra thời gian cả đời đối xử tốt với cô thì lời nói này của cô có bao nhiêu đả thương người.
Hà Văn Tĩnh bị tiếng hô của anh làm sợ hết hồn, trong âm thanh kia tràn đầy chất vấn cùng tức giận. Dường như. . . . . . Dường như trong lúc vô tình cô đã làm tổn thương tới tấm chân tình của anh.
Nhưng rất nhanh, cô liền gạt bỏ suy đoán này, làm sao có thể? Sở Dực Nghiêu. . . . . . Anh làm sao có thể sẽ giống cô thích anh, đi thích cô? Nghĩ đến sự khác biệt thân thế giữa hai người, cùng với địa vị cách quá xa, quá nhiều ngăn cản xảy ra.
Hơn nữa trải qua nhiều ngày chung sống, cô phát hiện anh ưu tú tuyệt đối không chỉ một hai kiểu. Anh là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, hơn nữa về mặt sự nghiệp có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, là người đàn ông kim cương, bạch mã hoàng tử, làm sao có thể sẽ yêu thích một người mẹ đơn thân, hơn nữa còn lôi thôi đến không có thuốc chữa như cô? Nghĩ tới đây, tâm lý đã đánh bại tự tin trước kia, "Không sai, hiệp nghị của chúng ta tổng cộng là tám mục, mỗi một mục em đều nhớ rất rõ ràng, trong đó cũng không có cái quy định nào nói là em đi đâu cũng đều phải báo cáo với anh!"
Bộ dạng cô nói chuyện giống như muốn đối địch với anh, có lẽ cô chỉ có thể dung phương thức này để nói chuyện thẳng thắn, ngang hàng thôi.
"Thật sao? Vậy em đem hiệp ước lấy ra cho anh xem một chút!" Ánh mắt anh lạnh lẽo, bên môi xuất hiện nụ cười nhạt như có như không.
"Cầm thì cầm, ai sợ ai!" Hà Văn Tĩnh bước nhanh đi tới trước bàn hóa trang, mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một tờ giấy trắng, lại nhanh chóng đi đến trước mặt anh, đem giấy đưa đến trước mắt anh.
"Đây, mở to con mắt của anh xem rõ ràng cho em, 1-2-3-4-5
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
392/774