watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

Lượt xem :
hưng cô dò xét xung quanh nửa ngày, vẫn không có phát hiện bóng dáng của Sở Dực Nghiêu, người đàn ông này chạy đi nơi nào?

"Sở Dực Nghiêu. . . . . . Sở Dực Nghiêu. . . . . . Này, đừng đùa, tôi chưa quen cuộc sống nơi đây, anh mau ra đây đi. . . . . ." Cô chạy về phía trước, một khoảng cách thật dài, nhưng không có, cô lần nữa chạy đến cửa tiệm châu báu, vẫn như cũ không thấy.

Nhìn đám người xa lạ đầy đường, Hà Văn Tĩnh phát hiện mình lạc đường, trên người cô không có đồng nào, hơn nữa còn ở nơi đất khách quê người, đáng sợ nhất là ngay cả số điện thoại của Sở Dực Nghiêu cô cũng không nhớ.

Cô nhếch nhác tìm kiếm khắp nơi, tuy nhiên từ đầu đến cuối cũng không phát hiện bóng dáng người đàn ông kia. Đáng ghét! Đáng ghét! Cô mệt mỏi ngồi trên ghế dài ven đường khổ sở muốn khóc, hơn nữa còn rất nhếch nhác, nước mắt cùng nước mũi cùng nhau chảy ra ngoài.

Cái tên xấu xa kia lại có thể ác tâm như vây. Ném cô một mình ở đầu đường, ngộ nhỡ cô lạc đường không tìm được nhà thì phải làm thế nào? Một cảm giác bị ném bỏ, bị quên lãng, cảm giác sợ hãi khiến cho tâm cô khổ sở tới cực điểm, coi như trước kia người khác dùng phương thức ác độc cỡ nào đối đãi với cô, cô đều không sinh ra cảm giác này. Rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào hả ? Chẳng lẽ. . . . . . Trong lúc vô ý thức, cô thật sự đã ỷ nại vào người đàn ông ác liệt, bá đạo đó sao?

"Thì ra dáng vẻ người phụ nữ khi khóc xấu chết đi được!" Hà Văn Tĩnh đang khóc đến khổ sở đột nhiên phục hồi tinh thần lại, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Sở Dực Nghiêu đứng ở trước mặt cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn lóe lên nụ cười xấu xa.

Trước mắt đột nhiên giống như xuất hiện một ánh rạng đông, mà người đàn ông kia chính là thiên sứ thánh khiết đứng dưới ánh rạng đông đó. Trong nháy mắt khi nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của anh, tất cả bi thương và uất ức trong lòng nhất thời hóa thành kích động, cô dường như không chút nghĩ ngợi từ trên ghế dài nhảy dựng lên, tựa như bay nhào tới trong ngực anh, ôm chặt lấy cổ anh.

"Làm em sợ muốn chết! Anh thật làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng trong lúc bất chợt anh đã biến mất. . . . . ." Đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, tất cả uất ức lại đồng thời ập vào lòng, nước mắt cũng không nhịn được chảy đầy mặt, đôi tay trả thù đánh tới ngực anh, "Khốn kiếp! Anh lại dám bỏ lại em. . . . . . Anh lại thật sự dám. . . . . ."

Sở Dực Nghiêu bắt được hai quả đấm không ngừng quơ múa của cô, trong ánh mắt lóe ra vô hạn cưng chiều, "Ngu ngốc, anh vẫn luôn sau lưng em. . . . . ." Mới vừa nhìn thấy cô vô dụng la lên tên của mình, dần dần, từ tức giận biến thành yếu ớt, cuối cùng, thế nhưng như đứa trẻ bị uất ức ríu rít khóc ồ lên.

Vốn đang ôm tâm tình trêu cợt cô muốn chỉnh cô một chút, kết quả lại chứng kiến tình huống cô khóc đến đau lòng như vậy, đáy lòng đột nhiên trở nên mềm mại .

Muốn ngăn cản nước mắt tùy ý chảy xuôi của cô, muốn ôm cô vào trong lòng che chở, muốn trở thành cảng tránh gió có thể vì cô che gió che mưa, cứ như vậy cả đời bảo vệ cô dưới cánh chim của mình .

Sau một lúc Hà Văn Tĩnh mới hiểu rõ mình đang bị anh ôm trong ngực, cô giật mình kinh ngạc, nâng lên đôi mắt tức giận, "Sở Dực Nghiêu cái tên khốn kiếp này, tên không có lương tâm, em không có nói nhất định anh phải đem 27 vạn tiền mặt cho em, người ta chỉ là muốn trêu đùa anh một chút, anh thật nhỏ mọn, ưmh. . . . . ." Tiếng hô mới đưa tới một nửa, môi của cô đột nhiên bị nụ hôn của anh nhẹ nhàng lấp đầy, cô không dám tin tưởng trợn to cặp mắt, trời ơi! Người đàn ông này đang làm gì?

Anh. . . . . . Anh đang hôn cô sao?

Sở Dực Nghiêu nghĩ mình nhất định là điên rồi!

Bởi vì đêm qua, anh lại cùng Hà Văn Tĩnh xảy ra một màn hoan ái rung động lòng người.

Khi hai người trở lại khách sạn, trước sau như một tắm rửa, nhưng trong óc anh lại không ngừng ra hiện khuôn mặt của cô.

Thường ngày ở phương diện tính dục anh luôn tự khống chế chính mình rất tốt, thế nhưng lại đánh vỡ lệ thường, vô luận dùng bao nhiêu nước lạnh nhưng cũng không thể dạp tắt lửa dục này, chỉ chốc lát sau lại lần nữa bốc cháy lên.

Khi anh rốt cuộc không ức chế được đã đem người phụ nữ mới vừa từ phòng tắm đi ra kéo đến trong ngực liền không kịp chờ đợi hôn cái miệng nhỏ nhắn muốn thét chói tai của cô.

"Ưmh. . . . . . Sở. . . . . ." Chỉ phát ra được hai đơn âm, cô liền bị anh kéo tới trên giường lớn hào hoa mềm mại .

Tuy nói giữa vợ chồng làm một chút chuyện yêu là rất bình thường, nhưng. . . . . . Nhưng hôn nhân của bọn họ xây dựng trên cơ sở trao đổi ích lợi, hơn nữa, hơn nữa cô đối với chuyện như vậy. . . . . . Còn không có chuẩn bị tâm lý cho tốt có được hay không.

Nhưng Sở Dực Nghiêu hiển nhiên cũng không đem phản kháng của cô để vào mắt. Trong mắt anh toát ra dục vọng bừng bừng nói cho cô biết rằng, đàn ông đói khát tuyệt đối không phải là một người khi nghe người khác nói không muốn, sẽ dễ dàng không chiếm đoạt. Nụ hôn của anh cũng không lưu loát, trúc trắc nhưng lại mang theo vài phần mị hoặc, tư vị đôi môi anh hết sức mát mẻ, còn tản ra hương bạc hà nhàn nhạt.

Hai người, đầu lưỡi dây dưa, đồng thời ngã xuống giường lớn, khi Sở Dực Nghiêu nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đẩy ra nội y của cô thì cô dễ dàng nhận thấy được anh cũng đang run rẩy. có lẽ cô không biết, nội tâm anh đối với tình hình như vậy cũng mang theo vài phần sợ hãi.

Nhớ lại cái lần kinh nghiệm nhiều năm trước kia, tất cả đều ở trong mờ mờ cùng mê hoặc mà xảy ra, anh hoàn toàn không nhớ diện mạo cô gái kia, chỉ biết là cô bị chính mình đặt dưới thân lúc cô phát ra trận trận âm thanh ưm ưm thì dục vọng trong cơ thể anh cũng nhận được bộc phát trực tiếp nhất. Đêm đó mặc dù không mỹ hảo, nhưng cũng là một lần kinh nghiệm tình dục duy nhất trong cuộc đời anh.

Sau khi xảy ra sự kiện kia, anh từng căm hận chính mình. Tại sao bị hạ dược thôi miên rồi lại có thể đối với một cô gái bé nhỏ làm ra loại chuyện đó? Nếu như ý chí của anh mạnh hơn một chút nữa, như vậy không phải là anh có thể tránh khỏi chuyện sai lầm xảy ra đêm đó sao? Cho nên sau đó, anh thủy chung tự hạn chế, thậm chí buộc chính mình chán ghét chuyện đó.

Nhưng. . . . . . Khi thân thể anh lơ đãng tiếp xúc với hai vú mềm mại của Hà Văn Tĩnh kia, cùng với giữa đùi cô bị anh trêu đùa đến nồng đậm ướt át thì tất cả bận tâm cùng chán ghét toàn bộ đều tan thành mây khói.

Nhiều năm thích sạch sẽ chẳng qua là chờ đợi chủ nhân đến. Dục vọng đói khát nhiều năm trong nháy mắt thức tỉnh, giống như tình dục giữ nhiều năm như vậy, chỉ vì đợi cô xuất hiện, chỉ vì cô mà giữ lại, chỉ vì cô mà tồn tại.

Sáng sớm, khi ánh rạng đông đầu tiên chiếu vào phòng ngủ, Sở Dực Nghiêu mang theo nụ cười thỏa mãn chậm rãi tỉnh lại, khi anh thấy đỉnh đầu có một đôi mắt to đang tò mò đánh giá mình, hai người đồng thời ngẩn ra.

Hà Văn Tĩnh tựa như một con như chim sợ cành cong, nhất thời sắc mặt đỏ lên. Nhớ tới kích tình lửa nóng tối ngày hôm qua, cô không nhịn được xấu hổ kéo cao chăn đắp lên trên đầu, "Này, làm sao anh đột nhiên lại mở mắt ra?" Trong chăn truyền đến tiếng nói buồn buồn, mặc dù hết sức không cam lòng khi bị người ta bắt được nhược điểm đang nhìn lén.

Giờ khắc này, Sở Dực Nghiêu đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, nhìn trong chăn phồng lên một bọc lớn, anh xấu xa đưa bàn tay ra, ở trên mông đẹp của cô vỗ nhẹ một cái, "Nếu không phải anh đột nhiên mở mắt, chỉ sợ cũng không bắt được một sắc nữ đang nhìn anh chảy nước miếng."

Anh cảm thấy thật kỳ quái. Anh rõ ràng rất ghét tất cả vật bẩn xuất hiện trước mắt mình, nhất là người phụ nữ này chẳng những lôi thôi, nhếch nhác hơn nữa còn không chú ý hình tượng cá nhân, ngay cả khóe mắt cũng còn lưu lại gỉ.

Chỉ như vậy, con người thật của cô không hề che giấu, ở trong mắt anh cũng là xinh đẹp động lòng người, nghịch ngợm đáng yêu, giống như trên người cô vô luận có bao nhiêu khuyết điểm cũng không sao, anh sẽ đều nhìn thành biểu hiện mê người. Chẳng lẽ đây chính là nói người tình trong mắt hóa Tây Thi?

"Em nào có chảy nước miếng, họ Sở , anh oan uổng em." Chăn từ trên đầu cô kéo xuống, âm thanh Sở Dực Nghiêu lười biếng lại khêu gợi ở bên tai cô vang lên:"Cô Sở, coi như cô che nữa cũng vô ích, sự thật chứng minh, tối hôm qua, cô quả thật đã bị tôi ăn sạch sành sanh liền mảnh vụn cũng không có giữ lại." Anh buồn cười liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, thật không hiểu nổi một người phụ nữ cay cú như vậy thế mà cũng sẽ đỏ mặt.

Cô đỏ mặt trừng mắt về phía anh, nói lên tố cáo của mình: "Chúng ta đã nói sẽ không xảy ra quan hệ!"

Sở Dực Nghiêu bĩu môi, cho nàng một nụ cười xấu xa, "Thật sao? Thế nào anh không nhớ rõ? Hiệp nghị của chúng ta kia có nói sao? Anh chỉ nhớ điều thứ năm là vì che giấu tai mắt mọi người, nói hai người chúng ta phải cùng ở một gian phòng!"

"Nhưng là. . . . . ." Cô cho là không lên giường là bọn họ hai người ăn ý mới đúng nha, anh còn trẻ như vậy, lại anh tuấn tiêu sái thế này, mà cô đã là mẹ một đứa bé, vô luận nghĩ như thế nào, anh cũng không muốn đối với cô xảy ra "tính thú" mới đúng.

Anh tiến tới hôn lên bờ môi của cô, nhìn cô luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng mà nói không nên lời, tâm tình anh vô cùng thoải mái.

"Không có nhưng là!" Anh thuận thế vây cô ở dưới thân thể của mình, một đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn cô, "Em là vợ anh, mà chúng ta đang trong kỳ trăng mật, xảy ra chuyện như vậy là bình thường, không phải sao?"

"Nhưng chúng ta luôn có một ngày sẽ phải ly hôn, anh không phải nên. . . . . ." Anh không nên, anh không nên đoạt lấy thân thể của cô, cô muốn nói, lại không nói ra được.

Bởi vì cô nhất thời đùa giỡn, khiến cho anh dùng năm trăm vạn, giá cao tới thu thập tàn cuộc, trong cuộc hôn nhân này, trên thực tế cô chiếm tiện nghi khắp nơi, coi như anh sắc tâm bộc phát muốn thân thể của cô, cũng là cô đáng đời tự tìm đến.

"Anh ghen tỵ với người đàn ông lấy được lần đầu tiên của em. . . . ." Giọng nói thì thào nhẹ nhàng biến mất giữa bờ môi anh và cô, một hồi làm ngọn lửa nóng triền miên đang nghỉ ngơi trong người lại bắt đầu triển khai, không ai để ý tới ngoài cửa sổ mặt trời đã sớm treo trên cao.

Chương 6
"Mẹ!" Hà Thụy Khải, không đúng, bây giờ đã đổi tên gọi là Sở Thụy Khải rồi, Sở Thụy Khải nhìn thấy Hà Văn Tĩnh nhiều ngày không gặp bước xuống xe thì nước mắt lã chã, giang hai cánh tay xông tới ôm lấy cô.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ hu hu!" Cậu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên xa mẹ lâu như vậy, mặc dù trong nhà có ông cố ngày ngày cùng bé chơi, nhưng là bé vẫn rất nhớ mẹ.

"Oa, đứa bé hư, vài ngày không gặp, con lên cân, mẹ cũng không ôm nổi con nữa rồi !" Hà Văn Tĩnh cố hết sức khom lưng ôm con vào trong ngực, thân thiết vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai.

"Mẹ, ông cố nói khi mẹ trở về sẽ mang quà tặng cho con, mẹ mang theo quà gì về vậy?" Bé lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tặng quà nha.

Đang lúc cậu bé đòi quà tặng cho mình, một bàn tay to đưa qua mạnh bạo ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu từ trong ngực Văn Tĩnh, nhéo một cái. Sở Dực Nghiêu đặt bé xuống đất, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé, "Nếu như con muốn quà tặng, chờ một chút đến phòng của ba mẹ, ba mẹ mua rất nhiều quà cho con!"

Không biết tại làm sao, anh vừa nhìn thấy dáng vẻ đứa bé này nhào vào trong ngực Hà Văn Tĩnh trong lòng liền không thoải mái mà không sao giải thích được.

Sở Thụy Khải ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Sở Dực Nghiêu, "Ba, cái dì lần trước đánh mẹ lại đến nhà chúng ta." Cậu không muốn tố cáo với ba, thật sự là dì kia rất đáng ghét, lúc ở phòng khách chờ ông cố còn len lén mắng bé là con hoang, còn uy hiếp bé nói muốn đuổi mẹ con bé ra khỏi nhà, bé thật rất ghét dì kia, bé muốn để ba đuổi dì kia ra ngoài.

Sắc mặt của Sở Dực Nghiêu lập tức trở nên rất khó coi, anh khom lưng ôm lấy Sở Thụy Khải, bước nhanh đi vào trong nhà. Lạc Ny Á, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ nhịn không được mà bóp chết cô ta.

Quả nhiên, vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lạc Ny Á ở bên trong, ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhà anh. Vừa nhìn thấy anh đi vào vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh anh, đối với Thụy Khải được anh ôm vào trong ngực thì làm như không thấy, giống như là nữ chủ nhân của nhà này vậy. Khoác cánh tay anh cười tủm tỉm nói: "Dực Nghiêu, anh đã về!" Nói xong, cô ta dương dương tự đắc liếc mắt nhìn Hà Văn Tĩnh đi sau lưng Sở Dực Nghiêu một cái.

Sở Dực Nghiêu tức giận hất tay cô ta ra, một tay ôm Thụy Khải một tay ôm chầm Hà Văn Tĩnh, một nhà ba người cùng ngồi vào ghế salon, anh nhìn cũng lười, không muốn nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Cô tới nhà tôi có chuyện gì không?"

"Dực Nghiêu, làm sao anh còn thân thiết với người phụ nữ này như vậy? Anh biết không, cô ta có
<<1 ... 1112131415 ... 17>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
955/1337