Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full
Lượt xem : |
i không cần gả cho loại người lòng dạ nhỏ mọn như anh!"
Sở Dực Nghiêu nổi giận, gầm hét lên: "Hà Văn Tĩnh, cô cho là tôi muốn kết hôn với cô sao? Đừng quên, tất cả đều là do trò đùa ác của cô mà ra, đầu sỏ gây nên là cô, cô nên cảm thấy may mắn là cô đùa giỡn với tôi, nếu như người cô chọc tới là người khác, nói không chừng cô và con trai cô cũng đã bị cô hại chết!" Người phụ nữ ngu ngốc này, lại còn dám bày vẻ mặt miễn cưỡng ra cho anh xem, đừng quên, trong chuyện này anh mới là người bị hại!
"Đây chẳng qua là một trò đùa. . . . . ." Hà Văn Tĩnh phát hiện mình sắp hỏng mất.
"Cho nên tôi chưa bao giờ cùng bất kỳ ai nói giỡn!" Anh chỉ làm cho người khác khổ cực.
"Thích sạch sẽ. . . . . ."
"Tôi tên là Sở Dực Nghiêu!" Anh không chịu được gầm nhẹ
"Được rồi! Sở Dực Nghiêu, chuyện phát triển đến mức này, anh nói xem phải làm thế nào?" Hà Văn Tĩnh dáng vẻ cực khổ nói.
Anh nhìn cô không chớp mắt, "Chỉ có một con đường, chính là chúng ta kết hôn!"
"Này. . . . . ." Cô bất mãn kêu to, "Anh chơi đủ chưa? Coi như nói giỡn cũng nên có mức độ. Đúng! Tôi thừa nhận tôi không nên cố ý diễn trò đùa giỡn ở bệnh viện, nhưng tôi chỉ là muốn làm cho anh tức giận, anh nói chỉ cần tôi tới nhà anh, giải thích rõ ràng tất cả với ông nội anh xong sẽ để tôi đi, nhưng sao bây giờ lại náo loạn đến mức tôi và anh phải kết hôn. Sở Dực Nghiêu, chúng ta đều là người trưởng thành, anh cũng biết hôn nhân không phải là trò đùa . . . . . ."
"Tôi đương nhiên biết hôn nhân không phải trò đùa, nhưng nếu ông nội tôi đã thông báo ra ngoài tin tức tôi sẽ kết hôn, sau đó cô dâu của tôi lại đột nhiên bỏ chạy, như vậy nhà tôi sẽ bị mất mặt, trở thành chuyện cười trên thương trường. Sở Dực Nghiêu tôi lại càng mất mặt hơn."
"Không thể nào, tôi tuyệt đối không muốn gả cho anh!" Hà Văn Tĩnh mệt mỏi, người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy, vì mặt mũi mà tình nguyện đánh đổi hôn nhân, hạnh phúc cả đời mình.
"Trừ khi cô không cần con trai nữa!" Sở Dực Nghiêu thưởng thức nhìn khuôn mặt đang sợ hãi của người phụ nữ ngu ngốc này, dám trêu chọc anh, cô nhất định phải gánh chịu hậu quả.
Hà Văn Tĩnh phẫn hận nhìn anh một lúc, đột nhiên chạy tới cầu thang, "Tôi đi tìm ông nội anh nói chuyện, trước hết nên để cho anh và Thụy Khải đi làm xét nghiệm DNA, tôi nghĩ ông sẽ đồng ý với điều kiện này của tôi!"
Sở Dực Nghiêu tay mắt lanh lẹ túm lấy cổ áo cô, bắt cô trở lại đứng trước mặt mình, "Tôi đã nói rồi, ông nội tôi đã đem tin tức chúng ta kết hôn thông báo ra ngoài, nếu như chúng ta hủy bỏ hôn lễ, nhất định sẽ mất thể diện, cho nên, cô đừng mơ tưởng dùng bất kỳ thủ đoạn nào ngăn cản việc cử hành hôn lễ." Hơn nữa, anh bất đắc dĩ nghĩ, ông nội mấy năm nay tim không được tốt lắm, bác sĩ đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể để ông nội bị kích thích.
Bởi vì đứa bé chị gái anh sinh ra là người nhà họ An nên không thể thường xuyên ở bên cạnh ông nội, ông nội đối với việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lúc ông nội vừa nhìn thấy Thụy Khải... trong mắt ông tất cả đều tràn ngập vui sướng. Nếu như bỗng nhiên biết Thụy Khải không phải con trai anh nhất định ông sẽ bị kích động.
Anh không muốn bởi vì chuyện này mà kích thích ông, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù anh chết một trăm lần cũng không thể tha thứ cho chính mình. Cho nên anh nhất định phải cùng người phụ nữ này kết hôn, về phần khi nào trả tự do cho cô, anh cũng không biết.
"Sở Dực Nghiêu, anh. . . . . ."
"Năm trăm vạn!" Anh đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như cô chịu đồng ý cử hành hôn lễ, tôi sẽ chuyển cho cô năm trăm vạn trong tài khoản!" Khi nghe thấy con số năm trăm vạn này, nét mặt Hà Văn Tĩnh đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, "Anh nói anh sẽ cho tôi năm trăm vạn?"
Sở Dực Nghiêu hừ lạnh một tiếng, gật đầu.
Cô trêu ai ghẹo ai, lại có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn tốt như vậy. Tuy nói cô cũng không muốn vì năm trăm vạn mà bán hôn nhân và con trai của mình, nhưng nghĩ đến bà vẫn đang ở trong bệnh viện, trái tim đột nhiên căng thẳng. Nếu như trời cao đã cho bà cơ hội được tiếp nhận trị liệu, tại sao cô bỏ qua? Cho dù. . . . . . Cơ hội này cô tuyệt đối không thích.
Hà Văn Tĩnh đến bây giờ vẫn có chút không dám tin, mình vậy mà lại cùng CEO cử hành một hôn lễ hào hoa và long trọng. Nhớ lại mấy ngày trước, cái người luôn miệng nói mình tên là Sở Dực Nghiêu kia đã bí mật ký một bản hiệp nghị hôn nhân với cô, điều thứ nhất sau khi kết hôn, bên gái không được uống rượu ; điều thứ hai sau khi kết hôn, nếu như bên đằng trai có xã giao cần đằng gái đi theo thì đằng gái phải đi cùng; điều thứ ba sau khi kết hôn, bên gái không được tiếp xúc thân mật với người khác phái; điều thứ tư, bên gái không thể lấy bất kỳ lý do gì đem hiệp nghị hôn nhân lưu truyền ra ngoài; điều thứ năm trong lúc kết hôn, hai người phải cùng phòng ở cùng một chỗ; điều thứ sáu bên gái sau khi kết hôn nhất định phải chú ý vệ sinh cá nhân, mỗi ngày ít nhất tắm hai lần, quần áo phải đổi mỗi ngày một lần, trên người lúc nào cũng phải giữ được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái; điều thứ bảy bên trai trả hết cho bên gái phí dụng năm trăm vạn; điều thứ tám hiệp ước kết thúc khi bên trai thích người khác.
Nhớ ngày đó khi ký kết những hiệp nghị này, người đàn ông kia thủy chung bày ra bộ mặt lạnh, bộ dáng dọa người giống như cô thiếu anh mấy triệu không trả, dường như cô và anh kết hôn, cô chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Chỉ là nhà Sở Dực Nghiêu thật đúng là có nhiều tiền! Hôn lễ tổ chức tại đại sảnh hào hoa lầu hai mươi tám khách sạn Đông Phương, bên trong, khách khứa đông đúc, trang trí bắt mắt, đây là việc mà cô có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Mặc dù mấy năm qua cô sống một mình cùng con trai, nhưng trong đáy lòng cô vẫn là một cô gái mong muốn được yêu thương. Người phụ nữ nào không muốn gả cho một người đàn ông vừa thương lại vừa yêu mình, nhưng những người đàn ông kia sau khi biết cô còn có một đứa con trai riêng, liền bắt đầu đối với cô kính nhi viễn chi.( tôn trọng nhưng không thể gần gũi)
Xã hội này quá thực tế, qua nhiều năm ngây ngô dại dột như vậy, hôm nay cô cũng bỏ qua ý tưởng đó, dù sao chỉ cần con trai ở lại bên người cô là tốt rồi.
Trên người mặc áo cưới đắt giá của nhà thiết kế nổi tiếng. Hôm nay Hà Văn Tĩnh được thợ trang điểm trang điểm cho vô cùng xinh đẹp động lòng người, ngay cả chính cô cũng không dám tin tưởng, người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước mặt tân khách này chính là mình.
Thân là chú rể, Sở Dực Nghiêu từ đầu tới cuối cũng bận rộn với tân khách, người đến chúc mừng nhiều đến mức Hà Văn Tĩnh ứng phó không nổi.
"Em dâu. . . . . ." Một giọng nói trong trẻo từ sau lưng Văn Tĩnh truyền đến, cô kinh ngạc xoay người, liền nhìn thấy một cô gái béo mập đáng yêu đứng ở trước mắt mình, cô gái này mặc một bộ lễ phục màu hồng, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai màu hồng, gương mặt mỉm cười nhìn cô.
Hà Văn Tĩnh lập tức liền nhớ ra, cô gái này chính là chị gái sinh đôi của Sở Dực Nghiêu mà cô từng thấy ở trong bệnh viện. Cô vội vàng chào hỏi, "Chị, chị khỏe chứ!" Cô thật rất khó tưởng tượng Sở Dực Nghiêu cùng người phụ nữ khả ái này là chị em sinh đôi, chị em như vậy cũng khác nhau quá nhiều đi, hơn nữa. . . . . . Cô ấy gọi mình là em dâu cảm giác thật không được tự nhiên.
"Cái này. . . . . ." Sở Dực Hàm từ trong túi xách lấy ra một thứ gì đó giống như quyển sổ nhỏ nhét vào trong tay Văn Tĩnh, "Cái này cho em!"
"Đây là?" Hà Văn Tĩnh kỳ quái nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, nếu như thị lực của cô không có vấn đề gì, thì đây không phải là sổ tiết kiệm sao? Sở Dực Hàm cười tủm tỉm nói: "Đây là chị để cho vợ của em trai, hiện tại cho em, mật mã là sinh nhật Nghiêu Nghiêu, về sau làm phiền em chăm sóc em trai của chị rồi !"
"Cái gì?" Hà Văn Tĩnh sững sờ, sổ tiết kiệm trong tay bỗng dưng trở nên nóng bỏng khác thường, cô đang muốn cự tuyệt, âm thanh lại bị cắt đứt.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn anh tuấn bước nhanh đi tới bên cạnh Sở Dực Hàm, cẩn thận từng li từng tí ôm hông cô, sắc mặt không tốt nói: "Bà xã, trong bụng em còn có bảo bảo, không thể quá mệt mỏi, chúng ta nên về nhà thôi !"
Sở Dực Hàm do dự liếc mắt nhìn Hà Văn Tĩnh, cố gắng cò kè mặc cả với người đàn ông bên cạnh, "Nhưng. . . . . . Em muốn cùng em dâu nói thêm mấy câu, chúng em muốn bồi dưỡng tình cảm. . . . . ."
"Chờ sau khi sinh em bé xong, hết cữ, em bé cai sữa rồi bồi dưỡng cũng vẫn kịp, đi thôi!" Người đàn ông bá đạo ôm Sở Dực Hàm đi về hướng cửa chính phòng tiệc, mặc dù bá đạo, nhưng tình cảm yêu thương che chở đó người có mắt đều nhìn ra được.
Hà Văn Tĩnh hâm mộ nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, nhớ lại trước kia khi mang thai Thụy Khải một mình cô lẻ loi hiu quạnh, niềm hạnh phúc như vậy chỉ sợ cô cả đời cũng không cách nào có được.
"Nghe nói cô tên Hà Văn Tĩnh?" Đúng lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh khiêu khích, trước tiên cô đem sổ tiết kiệm Sở Dực Hàm đưa cho mình bỏ vào trong túi xách xinh xắn, sau đó kỳ quái quay đầu lại, thấy phía sau mình xuất hiện một người phụ nữ trẻ.
Trên người cô ta mặc lễ phục sang quý, khoe ra đường cong uyển chuyển khêu gợi, tóc dài uốn thành gợn sóng to, còn nhuộm thành màu rượu đỏ mê người, cánh tay mảnh khảnh trắng noãn đeo túi xách hàng hiệu bản số lượng có hạn, hất cằm lên ngạo mạn nhìn mình, Hà Văn Tĩnh không hiểu nhìn đối phương, "Cô là. . . . ."
Đối phương cười lạnh, "Tôi nghe nói, trước kia cô là chuyên gia làm vườn ở khách sạn Đông Phương được một tháng."
"Đúng, chỉ là. . . . . ."
"Cô lớn hơn Dực Nghiêu một tuổi. . . . . ." Đối phương lần nữa vênh váo hung hăng tiến tới gần cô.
Hà Văn Tĩnh rốt cuộc cảm thấy người phụ nữ này đến đây không có ý tốt, "Có thể hỏi cô một chút hay không, cô này, rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?" Từ nhỏ đến lớn, Hà Văn Tĩnh cùng người khác lui tới luôn tuân theo nguyên tắc nước giếng không phạm nước sông, nhưng là nếu như đối phương đã làm cô khó chịu, như vậy thật xin lỗi, cô cũng sẽ không để cho đối phương tốt hơn được.
Cô không sợ, khoanh tay lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ công khai khiêu khích mình, "Đừng nói cho tôi biết cô đúng là một trong những người phụ nữ bị chồng tôi bỏ rơi ."
"Cô. . . . . ." Vốn đang ngạo khí ngất trời nét mặt đối phương lập tức biến thành tức giận không kiềm chế được, "Hà Văn Tĩnh, đừng cho là tôi không biết cô làm thế nào để gả cho Dực Nghiêu, ỷ vào mình sinh cho anh ấy một đứa con mà được hưởng phúc, đứa trẻ kia đâu? Hôm nay, tôi cũng muốn biết đứa bé đáng chết kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, làm ông Sở nóng lòng muốn đưa hai mẹ con các người vào nhà như vậy."
"Này. . . . . ."
"Dì, cháu không phải đứa trẻ đáng chết, ta là đứa trẻ đáng yêu nhé!" Hà Thụy Khải trên người mặc một bộ tây trang nhỏ bé màu trắng tinh đột nhiên ở giữa hai người ló đầu ra , cậu bé nghiêng cổ nhìn một chút mẹ của mình, lại nghiêng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.
"Dì, cô giáo ở nhà trẻ chúng cháu nói, nếu như thị lực không tốt nhất định phải đi bệnh viện để cho bác sĩ kiểm tra, nếu không tương lai sẽ phát triển thành các loại tật bệnh quái dị. Dì xinh đẹp như vậy, nếu quả như thật dính vào căn bệnh quái dị này, vậy coi như xong."
Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bé có bộ mặt phớt tỉnh đứng cạnh mình, sau khi nhìn thấy gương mặt cậu bé, nét mặt của cô ngẩn ra. Trời! Đứa nhỏ này dáng dấp cùng Sở Dực Nghiêu thật sự rất giống nhau, nhìn nó, cô giống như thấy được Sở Dực Nghiêu khi còn bé, nhất thời, ngực cô căng thẳng, chẳng lẽ nó đúng thật là con trai ruột của Dực Nghiêu ?
Thế nhưng tên quỷ nhỏ này nói chuyện thật đúng là đáng ghét, rõ ràng khi nói chuyện với cô rất cung kính, nhưng trong câu chữ lại mang ý trào phúng. Cô tức giận đưa tay vỗ một cái vào sau gáy Hà Thụy Khải, "Thằng quỷ nhỏ, mày có biết cái gì gọi là nuôi dạy hay không? Có phải mày cùng người mẹ hạ đẳng của mày sống chung một chỗ quá lâu nên đạo tôn kính tối thiểu cũng không biết hay không, có đứa trẻ nào nói chuyện với người lớn như vậy không?"
Gáy bị vỗ một cái, Hà Thụy Khải đột nhiên ủy khuất bĩu môi, "Dì, cháu muốn đi mách ông cố, nói dì khi dễ cháu, nếu như dì lại gõ đầu cháu, cháu liền để cho ông cố đuổi dì ra ngoài."
"Cái đứa trẻ đáng chết này. . . . . ." Lạc Ny Á hai mắt trừng trừng, cắn răng nghiến lợi nhìn Hà Thụy Khải, "Thật đúng là không có giáo dục, quả thật chính là đồ hạ tiện. . . . . ."
"Vị tiểu thư này, chúng tôi hạ tiện hơn nữa, cũng không có hạ tiện như cô được? Như người đàn bà chanh chua chạy đến hôn lễ của người khác giương oai, chẳng lẽ đây chính là xã hội thượng lưu cao quý ư
Sở Dực Nghiêu nổi giận, gầm hét lên: "Hà Văn Tĩnh, cô cho là tôi muốn kết hôn với cô sao? Đừng quên, tất cả đều là do trò đùa ác của cô mà ra, đầu sỏ gây nên là cô, cô nên cảm thấy may mắn là cô đùa giỡn với tôi, nếu như người cô chọc tới là người khác, nói không chừng cô và con trai cô cũng đã bị cô hại chết!" Người phụ nữ ngu ngốc này, lại còn dám bày vẻ mặt miễn cưỡng ra cho anh xem, đừng quên, trong chuyện này anh mới là người bị hại!
"Đây chẳng qua là một trò đùa. . . . . ." Hà Văn Tĩnh phát hiện mình sắp hỏng mất.
"Cho nên tôi chưa bao giờ cùng bất kỳ ai nói giỡn!" Anh chỉ làm cho người khác khổ cực.
"Thích sạch sẽ. . . . . ."
"Tôi tên là Sở Dực Nghiêu!" Anh không chịu được gầm nhẹ
"Được rồi! Sở Dực Nghiêu, chuyện phát triển đến mức này, anh nói xem phải làm thế nào?" Hà Văn Tĩnh dáng vẻ cực khổ nói.
Anh nhìn cô không chớp mắt, "Chỉ có một con đường, chính là chúng ta kết hôn!"
"Này. . . . . ." Cô bất mãn kêu to, "Anh chơi đủ chưa? Coi như nói giỡn cũng nên có mức độ. Đúng! Tôi thừa nhận tôi không nên cố ý diễn trò đùa giỡn ở bệnh viện, nhưng tôi chỉ là muốn làm cho anh tức giận, anh nói chỉ cần tôi tới nhà anh, giải thích rõ ràng tất cả với ông nội anh xong sẽ để tôi đi, nhưng sao bây giờ lại náo loạn đến mức tôi và anh phải kết hôn. Sở Dực Nghiêu, chúng ta đều là người trưởng thành, anh cũng biết hôn nhân không phải là trò đùa . . . . . ."
"Tôi đương nhiên biết hôn nhân không phải trò đùa, nhưng nếu ông nội tôi đã thông báo ra ngoài tin tức tôi sẽ kết hôn, sau đó cô dâu của tôi lại đột nhiên bỏ chạy, như vậy nhà tôi sẽ bị mất mặt, trở thành chuyện cười trên thương trường. Sở Dực Nghiêu tôi lại càng mất mặt hơn."
"Không thể nào, tôi tuyệt đối không muốn gả cho anh!" Hà Văn Tĩnh mệt mỏi, người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy, vì mặt mũi mà tình nguyện đánh đổi hôn nhân, hạnh phúc cả đời mình.
"Trừ khi cô không cần con trai nữa!" Sở Dực Nghiêu thưởng thức nhìn khuôn mặt đang sợ hãi của người phụ nữ ngu ngốc này, dám trêu chọc anh, cô nhất định phải gánh chịu hậu quả.
Hà Văn Tĩnh phẫn hận nhìn anh một lúc, đột nhiên chạy tới cầu thang, "Tôi đi tìm ông nội anh nói chuyện, trước hết nên để cho anh và Thụy Khải đi làm xét nghiệm DNA, tôi nghĩ ông sẽ đồng ý với điều kiện này của tôi!"
Sở Dực Nghiêu tay mắt lanh lẹ túm lấy cổ áo cô, bắt cô trở lại đứng trước mặt mình, "Tôi đã nói rồi, ông nội tôi đã đem tin tức chúng ta kết hôn thông báo ra ngoài, nếu như chúng ta hủy bỏ hôn lễ, nhất định sẽ mất thể diện, cho nên, cô đừng mơ tưởng dùng bất kỳ thủ đoạn nào ngăn cản việc cử hành hôn lễ." Hơn nữa, anh bất đắc dĩ nghĩ, ông nội mấy năm nay tim không được tốt lắm, bác sĩ đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể để ông nội bị kích thích.
Bởi vì đứa bé chị gái anh sinh ra là người nhà họ An nên không thể thường xuyên ở bên cạnh ông nội, ông nội đối với việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lúc ông nội vừa nhìn thấy Thụy Khải... trong mắt ông tất cả đều tràn ngập vui sướng. Nếu như bỗng nhiên biết Thụy Khải không phải con trai anh nhất định ông sẽ bị kích động.
Anh không muốn bởi vì chuyện này mà kích thích ông, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù anh chết một trăm lần cũng không thể tha thứ cho chính mình. Cho nên anh nhất định phải cùng người phụ nữ này kết hôn, về phần khi nào trả tự do cho cô, anh cũng không biết.
"Sở Dực Nghiêu, anh. . . . . ."
"Năm trăm vạn!" Anh đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như cô chịu đồng ý cử hành hôn lễ, tôi sẽ chuyển cho cô năm trăm vạn trong tài khoản!" Khi nghe thấy con số năm trăm vạn này, nét mặt Hà Văn Tĩnh đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, "Anh nói anh sẽ cho tôi năm trăm vạn?"
Sở Dực Nghiêu hừ lạnh một tiếng, gật đầu.
Cô trêu ai ghẹo ai, lại có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn tốt như vậy. Tuy nói cô cũng không muốn vì năm trăm vạn mà bán hôn nhân và con trai của mình, nhưng nghĩ đến bà vẫn đang ở trong bệnh viện, trái tim đột nhiên căng thẳng. Nếu như trời cao đã cho bà cơ hội được tiếp nhận trị liệu, tại sao cô bỏ qua? Cho dù. . . . . . Cơ hội này cô tuyệt đối không thích.
Hà Văn Tĩnh đến bây giờ vẫn có chút không dám tin, mình vậy mà lại cùng CEO cử hành một hôn lễ hào hoa và long trọng. Nhớ lại mấy ngày trước, cái người luôn miệng nói mình tên là Sở Dực Nghiêu kia đã bí mật ký một bản hiệp nghị hôn nhân với cô, điều thứ nhất sau khi kết hôn, bên gái không được uống rượu ; điều thứ hai sau khi kết hôn, nếu như bên đằng trai có xã giao cần đằng gái đi theo thì đằng gái phải đi cùng; điều thứ ba sau khi kết hôn, bên gái không được tiếp xúc thân mật với người khác phái; điều thứ tư, bên gái không thể lấy bất kỳ lý do gì đem hiệp nghị hôn nhân lưu truyền ra ngoài; điều thứ năm trong lúc kết hôn, hai người phải cùng phòng ở cùng một chỗ; điều thứ sáu bên gái sau khi kết hôn nhất định phải chú ý vệ sinh cá nhân, mỗi ngày ít nhất tắm hai lần, quần áo phải đổi mỗi ngày một lần, trên người lúc nào cũng phải giữ được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái; điều thứ bảy bên trai trả hết cho bên gái phí dụng năm trăm vạn; điều thứ tám hiệp ước kết thúc khi bên trai thích người khác.
Nhớ ngày đó khi ký kết những hiệp nghị này, người đàn ông kia thủy chung bày ra bộ mặt lạnh, bộ dáng dọa người giống như cô thiếu anh mấy triệu không trả, dường như cô và anh kết hôn, cô chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Chỉ là nhà Sở Dực Nghiêu thật đúng là có nhiều tiền! Hôn lễ tổ chức tại đại sảnh hào hoa lầu hai mươi tám khách sạn Đông Phương, bên trong, khách khứa đông đúc, trang trí bắt mắt, đây là việc mà cô có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Mặc dù mấy năm qua cô sống một mình cùng con trai, nhưng trong đáy lòng cô vẫn là một cô gái mong muốn được yêu thương. Người phụ nữ nào không muốn gả cho một người đàn ông vừa thương lại vừa yêu mình, nhưng những người đàn ông kia sau khi biết cô còn có một đứa con trai riêng, liền bắt đầu đối với cô kính nhi viễn chi.( tôn trọng nhưng không thể gần gũi)
Xã hội này quá thực tế, qua nhiều năm ngây ngô dại dột như vậy, hôm nay cô cũng bỏ qua ý tưởng đó, dù sao chỉ cần con trai ở lại bên người cô là tốt rồi.
Trên người mặc áo cưới đắt giá của nhà thiết kế nổi tiếng. Hôm nay Hà Văn Tĩnh được thợ trang điểm trang điểm cho vô cùng xinh đẹp động lòng người, ngay cả chính cô cũng không dám tin tưởng, người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước mặt tân khách này chính là mình.
Thân là chú rể, Sở Dực Nghiêu từ đầu tới cuối cũng bận rộn với tân khách, người đến chúc mừng nhiều đến mức Hà Văn Tĩnh ứng phó không nổi.
"Em dâu. . . . . ." Một giọng nói trong trẻo từ sau lưng Văn Tĩnh truyền đến, cô kinh ngạc xoay người, liền nhìn thấy một cô gái béo mập đáng yêu đứng ở trước mắt mình, cô gái này mặc một bộ lễ phục màu hồng, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai màu hồng, gương mặt mỉm cười nhìn cô.
Hà Văn Tĩnh lập tức liền nhớ ra, cô gái này chính là chị gái sinh đôi của Sở Dực Nghiêu mà cô từng thấy ở trong bệnh viện. Cô vội vàng chào hỏi, "Chị, chị khỏe chứ!" Cô thật rất khó tưởng tượng Sở Dực Nghiêu cùng người phụ nữ khả ái này là chị em sinh đôi, chị em như vậy cũng khác nhau quá nhiều đi, hơn nữa. . . . . . Cô ấy gọi mình là em dâu cảm giác thật không được tự nhiên.
"Cái này. . . . . ." Sở Dực Hàm từ trong túi xách lấy ra một thứ gì đó giống như quyển sổ nhỏ nhét vào trong tay Văn Tĩnh, "Cái này cho em!"
"Đây là?" Hà Văn Tĩnh kỳ quái nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, nếu như thị lực của cô không có vấn đề gì, thì đây không phải là sổ tiết kiệm sao? Sở Dực Hàm cười tủm tỉm nói: "Đây là chị để cho vợ của em trai, hiện tại cho em, mật mã là sinh nhật Nghiêu Nghiêu, về sau làm phiền em chăm sóc em trai của chị rồi !"
"Cái gì?" Hà Văn Tĩnh sững sờ, sổ tiết kiệm trong tay bỗng dưng trở nên nóng bỏng khác thường, cô đang muốn cự tuyệt, âm thanh lại bị cắt đứt.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn anh tuấn bước nhanh đi tới bên cạnh Sở Dực Hàm, cẩn thận từng li từng tí ôm hông cô, sắc mặt không tốt nói: "Bà xã, trong bụng em còn có bảo bảo, không thể quá mệt mỏi, chúng ta nên về nhà thôi !"
Sở Dực Hàm do dự liếc mắt nhìn Hà Văn Tĩnh, cố gắng cò kè mặc cả với người đàn ông bên cạnh, "Nhưng. . . . . . Em muốn cùng em dâu nói thêm mấy câu, chúng em muốn bồi dưỡng tình cảm. . . . . ."
"Chờ sau khi sinh em bé xong, hết cữ, em bé cai sữa rồi bồi dưỡng cũng vẫn kịp, đi thôi!" Người đàn ông bá đạo ôm Sở Dực Hàm đi về hướng cửa chính phòng tiệc, mặc dù bá đạo, nhưng tình cảm yêu thương che chở đó người có mắt đều nhìn ra được.
Hà Văn Tĩnh hâm mộ nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, nhớ lại trước kia khi mang thai Thụy Khải một mình cô lẻ loi hiu quạnh, niềm hạnh phúc như vậy chỉ sợ cô cả đời cũng không cách nào có được.
"Nghe nói cô tên Hà Văn Tĩnh?" Đúng lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh khiêu khích, trước tiên cô đem sổ tiết kiệm Sở Dực Hàm đưa cho mình bỏ vào trong túi xách xinh xắn, sau đó kỳ quái quay đầu lại, thấy phía sau mình xuất hiện một người phụ nữ trẻ.
Trên người cô ta mặc lễ phục sang quý, khoe ra đường cong uyển chuyển khêu gợi, tóc dài uốn thành gợn sóng to, còn nhuộm thành màu rượu đỏ mê người, cánh tay mảnh khảnh trắng noãn đeo túi xách hàng hiệu bản số lượng có hạn, hất cằm lên ngạo mạn nhìn mình, Hà Văn Tĩnh không hiểu nhìn đối phương, "Cô là. . . . ."
Đối phương cười lạnh, "Tôi nghe nói, trước kia cô là chuyên gia làm vườn ở khách sạn Đông Phương được một tháng."
"Đúng, chỉ là. . . . . ."
"Cô lớn hơn Dực Nghiêu một tuổi. . . . . ." Đối phương lần nữa vênh váo hung hăng tiến tới gần cô.
Hà Văn Tĩnh rốt cuộc cảm thấy người phụ nữ này đến đây không có ý tốt, "Có thể hỏi cô một chút hay không, cô này, rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?" Từ nhỏ đến lớn, Hà Văn Tĩnh cùng người khác lui tới luôn tuân theo nguyên tắc nước giếng không phạm nước sông, nhưng là nếu như đối phương đã làm cô khó chịu, như vậy thật xin lỗi, cô cũng sẽ không để cho đối phương tốt hơn được.
Cô không sợ, khoanh tay lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ công khai khiêu khích mình, "Đừng nói cho tôi biết cô đúng là một trong những người phụ nữ bị chồng tôi bỏ rơi ."
"Cô. . . . . ." Vốn đang ngạo khí ngất trời nét mặt đối phương lập tức biến thành tức giận không kiềm chế được, "Hà Văn Tĩnh, đừng cho là tôi không biết cô làm thế nào để gả cho Dực Nghiêu, ỷ vào mình sinh cho anh ấy một đứa con mà được hưởng phúc, đứa trẻ kia đâu? Hôm nay, tôi cũng muốn biết đứa bé đáng chết kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, làm ông Sở nóng lòng muốn đưa hai mẹ con các người vào nhà như vậy."
"Này. . . . . ."
"Dì, cháu không phải đứa trẻ đáng chết, ta là đứa trẻ đáng yêu nhé!" Hà Thụy Khải trên người mặc một bộ tây trang nhỏ bé màu trắng tinh đột nhiên ở giữa hai người ló đầu ra , cậu bé nghiêng cổ nhìn một chút mẹ của mình, lại nghiêng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.
"Dì, cô giáo ở nhà trẻ chúng cháu nói, nếu như thị lực không tốt nhất định phải đi bệnh viện để cho bác sĩ kiểm tra, nếu không tương lai sẽ phát triển thành các loại tật bệnh quái dị. Dì xinh đẹp như vậy, nếu quả như thật dính vào căn bệnh quái dị này, vậy coi như xong."
Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bé có bộ mặt phớt tỉnh đứng cạnh mình, sau khi nhìn thấy gương mặt cậu bé, nét mặt của cô ngẩn ra. Trời! Đứa nhỏ này dáng dấp cùng Sở Dực Nghiêu thật sự rất giống nhau, nhìn nó, cô giống như thấy được Sở Dực Nghiêu khi còn bé, nhất thời, ngực cô căng thẳng, chẳng lẽ nó đúng thật là con trai ruột của Dực Nghiêu ?
Thế nhưng tên quỷ nhỏ này nói chuyện thật đúng là đáng ghét, rõ ràng khi nói chuyện với cô rất cung kính, nhưng trong câu chữ lại mang ý trào phúng. Cô tức giận đưa tay vỗ một cái vào sau gáy Hà Thụy Khải, "Thằng quỷ nhỏ, mày có biết cái gì gọi là nuôi dạy hay không? Có phải mày cùng người mẹ hạ đẳng của mày sống chung một chỗ quá lâu nên đạo tôn kính tối thiểu cũng không biết hay không, có đứa trẻ nào nói chuyện với người lớn như vậy không?"
Gáy bị vỗ một cái, Hà Thụy Khải đột nhiên ủy khuất bĩu môi, "Dì, cháu muốn đi mách ông cố, nói dì khi dễ cháu, nếu như dì lại gõ đầu cháu, cháu liền để cho ông cố đuổi dì ra ngoài."
"Cái đứa trẻ đáng chết này. . . . . ." Lạc Ny Á hai mắt trừng trừng, cắn răng nghiến lợi nhìn Hà Thụy Khải, "Thật đúng là không có giáo dục, quả thật chính là đồ hạ tiện. . . . . ."
"Vị tiểu thư này, chúng tôi hạ tiện hơn nữa, cũng không có hạ tiện như cô được? Như người đàn bà chanh chua chạy đến hôn lễ của người khác giương oai, chẳng lẽ đây chính là xã hội thượng lưu cao quý ư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
949/1331