watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Chồng Xấu Đến Quấy Rối-full

Lượt xem :
ác đánh anh, hai tay chống nạnh, đôi mắt trợn tròn làm bộ dạng cáo trạng.

"Tại sao tôi phải ngủ trên sàn nhà mà không phải là anh? Ban đầu tôi đồng ý kết hôn với anh, cũng không đồng ý tôi phải ngủ trên sàn nhà, sao anh lại vũ nhục nhân cách của tôi, anh xem lại giới tính của mình đi. . . . . ."

"Cho nên ?" Anh hé mở mí mắt trầm giọng hỏi ngược lại.

"Tôi cảm thấy anh cần phải phát huy phong độ đàn ông, cho nên từ nay về sau mỗi ngày người phải ngủ trên sàn nhà chính là anh!"

Anh khẽ mỉm cười, "Cô cảm thấy ông chủ cùng nhân viên nếu như cùng ở một gian phòng, người nào phải ngủ trên sàn nhà?"

"Đương nhiên là nhân viên!"

"Vậy liền OK rồi !" Anh dùng cằm chỉ chỉ chăn bông cùng gối đầu trên đất, "Cứ tùy tiện."

"Anh...anh nói là. . . . . ."

"Về một phương diện nào đó mà nói, hôn nhân giữa chúng ta chính là một giao dịch, mục đích của tôi là muốn cho ông nội tôi một câu trả lời thỏa đáng, mà mục đích của cô là năm trăm vạn thù lao. . . . . ."

"Nhưng. . . . . ."

"Tôi mệt rồi!" Anh đột nhiên trở tay tắt đèn trên đầu giường, " Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Hà Văn Tĩnh vẫn còn muốn tiếp tục cãi nhau thấy anh bày ra dáng vẻ không muốn quấy rầy, không nhịn được hầm hừ mà đi về phía thảm lông. Trên đời này tại sao có thể có người đàn ông đáng ghét thế này chứ? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Lửa giận lên cao, cô nắm chặt sổ tiết kiệm vẫn cầm trong tay, nếu anh đáng ghét như thế này, khoản tiền này cô sẽ không trả.

Cô tức giận đem gối đầu đặt xuống, đem chăn đắp lên người, nhưng lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm Sở Dực Nghiêu nằm trên giường, quỷ kế muốn chỉnh người lần nữa dâng lên từ trong đáy lòng cô.

"Khụ khụ!" Dùng sức ho khan hai tiếng, cố gắng dẫn tới sự chú ý của đối phương, "Cái đó. . . . . . Này, anh đã ngủ chưa?"

"Nếu như cô không gọi tôi..., tôi rất nhanh sẽ ngủ!" Sau một hồi, trong bóng tối truyền đến một giọng nói trầm thấp đáp lại.

"Ha ha, chúng ta chơi một chút thay đổi không khí có được hay không?"

"Không có hứng thú!"

"Chơi nha, vấn đáp nhanh cũng được, anh biết không? Trước đây, bạn tôi hỏi tôi một câu hỏi rất thú vị, vấn đề là như thế này, có một người nhà rất nghèo, nhưng sắp bước sang năm mới rồi, mà lúc ấy gia đình anh ta chỉ còn lại một con heo và một con bò, anh đoán xem, người này ở lễ mừng năm mới sẽ giết heo trước hay là giết bò trước?"

Trong bóng tối đột nhiên trở nên im hơi lặng tiếng , Hà Văn Tĩnh dùng chân đá đá giường lớn, "Tôi đang chờ đáp án của anh đó."

"Cô trả lời như thế nào?" Qua hồi lâu, trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Sở Dực Nghiêu .

"Tôi nói trước hết là giết bò a." Hà Văn Tĩnh dường như không cần nghĩ ngợi đáp.

"Tại sao?" Trong âm thanh ẩn giấu nụ cười nồng đậm.

"Bởi vì người ta cảm thấy thịt bò so với thịt heo ăn ngon hơn."

"Chúc mừng cô, heo cũng nghĩ như vậy." Nụ cười giống như càng thêm càn rỡ.

"Sở Dực Nghiêu anh chơi đểu tôi?"

"Như nhau thôi!"

"Anh đã sớm biết đáp án có phải không?"

"Tôi chưa bao giờ chơi loại trò chơi nhàm chán này, cho nên trước kia chưa từng nghe qua."

"Hừ! Ai tin tưởng anh?" Hà Văn Tĩnh cực kỳ tức giận tiếp tục ra đề, nhưng mà rất đáng tiếc, mỗi đề nếu không phải là anh trả lời đúng thì cũng là bị anh chơi lại.

Không biết qua bao lâu, Hà Văn Tĩnh mệt mỏi gần chết, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thật say. Sở Dực Nghiêu nằm trên giường lớn, ở trong bóng tối chờ thật lâu, rốt cuộc nghe được tiếng hít thở đều đều của cô.

Nhẹ nhàng bật đèn đầu giường lên, anh nhìn thấy bộ dáng Hà Văn Tĩnh nằm trên mặt thảm dưới giường giống như con cua. Khuôn mặt của cô đè ở trên gối đầu mềm mại, một cái chân còn không có hình tượng đưa ra bên ngoài chăn.

Nhìn tư thế ngủ khôi hài của cô, anh không nhịn được xuống giường giúp cô một tay, đem chăn đắp kín lại cho cô. Dưới ánh đèn mông lung, anh thấy da của cô sau khi tắm rửa thật đẹp. Người phụ nữ này thật đúng là thú vị, anh đã sớm đoán được là cô muốn trêu chọc anh, nhưng không ngờ cuối cùng người bị trêu chọc đến mệt nhọc chính là cô.

Nước miếng theo khóe miệng của cô chảy ra, trời ạ! Anh không nhịn được cau mày lắc đầu, cô thật đúng là lôi thôi, làm cho người khác nhức đầu. Việc này đối với người luôn luôn thích sạch sẽ như anh là một loại cực hạn khiêu chiến, nhưng mà vượt qua cả ý nghĩ của anh chính là, khi nhìn thấy giấy lau xuất hiện trong tay mình, cũng không tự giác lau nước miếng kia thì anh không thể tin được giật mình ngây ngẩn tại chỗ.

Anh. . . . . . Anh làm sao có thể làm ra động tác thân thiết như vậy đối với người phụ nữ này? Cố tình, vào đúng lúc này, người phụ nữ nằm dưới đất còn phát ra một tiếng ưm khe khẽ, lật người. Cô nằm ngửa trên sàn nhà, tiếp tục thở đều ngủ say, nút áo trước ngực áo ngủ bởi vì động tác này mà nhẹ nhàng rộng mở, lộ ra nơi đầy đặn trắng noãn.

Sở Dực Nghiêu đột nhiên cảm thấy mạch máu của mình trong nháy mắt trở nên căng thẳng, trong thân thể bộ vị ấy ấy còn rất là ly kỳ đứng thẳng lên, cổ họng khô khốc, ngay cả nhịp tim cũng bất quy tắc nhảy lên một tiếng, có ma, anh là bị sao vậy?

Ánh mắt bị khuôn mặt cô hấp dẫn thật lâu không thể rời đi, nhìn đôi môi phấn hồng mê người của cô, anh đột nhiên kích động cúi người nhẹ nhàng hôn cô một cái. Khi môi anh đụng vào môi cô, Sở Dực Nghiêu giống như thật sự sợ hãi vội vàng nhảy trở về giường lớn của mình.

Ông trời! Anh không dám tin vuốt môi mình, phía trên còn lưu lại hơi thở đôi môi cô. Anh đây là làm sao vậy? Không thể giải thích được tại sao đối với thân thể cô anh lại không thể khống chế được dục vọng của mình? Không phải anh luôn luôn không có cảm giác đối với phụ nữ sao?

Kể từ năm mười tám tuổi, sau khi trải qua một lần ấy, đối với chuyện ấy anh luôn sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng vừa rồi. . . . . . Anh rốt cuộc tại sao. . . . . . lại đối với cô sinh ra dục vọng mãnh liệt? Mười tám tuổi năm ấy, lưu lại ở trong trí nhớ. . . . . . Hai người điên cuồng lăn lộn trong xe, anh không chút kiêng kỵ đoạt lấy cô gái bị anh bắt lại kéo lên xe.

Cô gái ở dưới người anh phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều, lần lượt đoạt lấy, lần lượt buông thả, cho đến khi cạn kiệt sức lực, mới rót vào bên trong thân thể mềm mại giọt tinh hoa cuối cùng, rồi mệt mỏi ngã ở trên xe, cùng ôm nhau ngủ.

Đoạn ký ức này, luôn luôn bị anh khinh bỉ, thậm chí sau bao nhiêu năm, anh vẫn không muốn nhớ tới nó, nhưng lúc này, anh phát hiện anh lại dám đối mặt với chuyện ấy như vậy, trong đầu không ngừng phát lại hình ảnh xảy ra ngày hôm đó.

Không. . . . . . Không thể! Mang theo tâm tình quỷ dị, anh nhanh chóng tắt đèn đầu giường, liên tục nhắc nhở chính mình đó chỉ là ảo giác, anh chẳng qua là quá lâu không đụng tới phụ nữ cho nên mới phát sinh chuyện như vậy.

Anh ép buộc chính mình nhắm mắt lại, tiến vào giấc ngủ, thế nhưng cả đêm dường như rất dài, rất dài. . . . . .

Khi Sở Dực Nghiêu chậm rãi mở mắt ra mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, nhìn đồng hồ báo thức trước giường, đã gần tám giờ sáng.

Trái tim vẫn như cũ, có chút đau, điều này chứng minh rằng tối hôm qua anh ngủ không được tốt, nhìn hình đám cưới phóng to treo trên vách tường, anh rốt cuộc nhớ ra một chuyện thực đáng sợ. Đó chính là từ nay về sau anh không còn là người đàn ông độc thân tự do tự tại nữa rồi.

Theo bản năng nhìn xuống dưới thảm, anh mới phát hiện nơi đó hiện tại trống không. Hả? Người phụ nữ kia không có ở đây sao? Sở Dực Nghiêu đứng dậy đơn giản rửa mặt một lần sau đó đến phòng ăn, nhìn thấy ông nội anh cùng Hà Thụy Khải đang ngồi ở trong phòng ăn vừa nói vừa cười.

"Ba. . . . . ." Sau khi Hà Thụy Khải thấy Sở Dực Nghiêu, lập tức từ trên ghế nhảy xuống khuôn mặt khả ái nở nụ cười tươi, chạy vội vã tới chỗ anh, hơn nữa còn thân mật nhào vào trong lòng anh.

Trong lúc bất chợt, bởi vì đứa bé gọi một tiếng ba mà trái tim Sở Dực Nghiêu nhất thời cảm thấy ấm áp.

"Dực Nghiêu, hôm nay cháu xuống rất muộn nha, có phải tối ngày hôm qua vô cùng mệt nhọc mới như thế hay không hả?" Sở Thiệu Thiên ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, mang bộ mặt cười xấu xa nhạo báng cháu của mình.

"Ông nội!" Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Không phải giống như chuyện ông tưởng tượng kia!" Ông cụ có lúc thật đúng là làm cho người khác đau đầu.

"Tốt lắm, mọi người có thể ăn cơm rồi. . . . . ." Đúng lúc này, Hà Văn Tĩnh trên người mặc tạp dề bưng bữa ăn sáng mới vừa nấu xong từ trong phòng bếp đi ra, "Ah? Anh đã dậy rồi sao..., nhân lúc còn nóng, ăn điểm tâm đi, những thứ này đều là sở trường của tôi đó. . . . . ." Hà Văn Tĩnh đem thức ăn từng thứ từng thứ đặt lên trên bàn, "Đây là của ông nội, đây là của Thụy Khải, đây là của anh, còn lại là của tôi. . . . . ."

Sở Dực Nghiêu nhìn dáng vẻ chăm chỉ cần cù của cô, tóc dài khẽ cuộn ở sau gáy, trên mặt không hề trang điểm, trên người còn mang một cái tạp dề màu hồng, bộ dáng của cô giống như một người phụ nữ hiền thê lương mẫu, mỗi sáng sớm tận tâm tận lực bận rộn vì chồng vì con.

Nhất thời, anh đột nhiên vì việc này mà cảm động. Đối với gia đình, anh từ trước đến giờ không có quá nhiều khái niệm. Cuộc sống hôn nhân cũng bị anh liệt vào chuyện thuộc phạm vi ba mươi lăm tuổi sẽ suy tính đến, nhưng mà bây giờ. . . . . . Anh phát hiện thì ra là có vợ và con trai cảm giác cũng không tệ.

"Ba, ba. . . . . ." Tiếng kêu của Hà thụy Khải truyền tới bên tai, anh vội vàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện con trai đang lôi kéo bàn tay to của mình lay lay, "Ba mau tới dùng cơm đi, mẹ làm bữa ăn sáng ăn rất ngon đó."

Anh hơi ngẩn ra, mới phát hiện ra mình mới vừa suy nghĩ chuyện gì, không biết Hà Văn Tĩnh này rốt cuộc đối với anh đã hạ thuốc gì, kể từ sau hôn lễ, anh phát hiện mình đã dần trở nên không bình thường.

Ôm lấy con trai đi tới trước bàn ăn, nhìn thấy trên bàn ăn đều là những món đơn giản nhưng lại có mùi vị bữa ăn sáng vô cùng đặc biệt, "Những thứ này đều là do cô làm sao?"

"Dĩ nhiên!" Hà Văn Tĩnh cởi tạp dề xuống ngồi đối diện anh, "Ông nội, bác sĩ nói tuổi của ông không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, cho nên cháu đặc biệt nấu cháo khoai lang cho ông, trong này thả rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng có ích cho thân thể của người cao tuổi, còn có những thức ăn này, trong sách dinh dưỡng nói mỗi ngày định lượng ăn một chút, sẽ giúp dạ dày dễ dàng tiêu hóa."

Sở Thiệu Thiên ha ha cười không ngừng, "Thím Trương mỗi lần làm điểm tâm cũng thích làm rất khoa trương, ăn lâu dạ dày ông cũng mau bị hỏng, may là có cháu dâu hiểu được dạ dày ông già ta đây, ha ha ha. . . . . ."

"Ba, ba uống sữa tươi đi. . . . . ." Hà Thụy Khải khéo léo đem đem ly sữa đến trước mặt Sở Dực Nghiêu, "Cô giáo ở nhà trẻ của con nói, uống nhiều sữa tươi có thể giúp thân thể cao lớn khỏe mạnh a."

Nhìn bộ dáng khả ái của cậu bé, Sở Dực Nghiêu phát hiện mình càng ngày càng mãnh liệt yêu thích đứa nhỏ này. Nếu như Thụy Khải là con trai ruột của anh thì thật là tốt biết bao, anh mỉm cười vui vẻ nói với cậu bé, "Thụy Khải thật biết nghe lời!"

"Dực Nghiêu, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi kết hôn của cháu, cháu chuẩn bị đưa vợ cháu đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?"

"Hưởng tuần trăng mật?" Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời kêu khẽ một tiếng.

Sở Thiệu Thiên nghiêm mặt nhìn hai người, "Người trẻ tuổi bây giờ không phải là rất thích hưởng thụ sao? Hai người các cháu bỏ qua nhiều năm như vậy, hiện tại không dễ dàng mới gặp lại nhau, đương nhiên là phải đi, bồi dưỡng tình cảm, thật tốt. . . . . ."

"Nhưng ông nội. . . . . . Cháu còn có rất nhiều công việc. . . . . ."

"Đúng nha, ông nội, cháu cũng có rất nhiều việc. . . . . ."

"Bang!" Đang lúc hai người muốn cự tuyệt, hai tờ vé máy bay ném tới trước mặt của bọn họ, "Ông đã thay các cháu quyết định đi Hawai, đây là vé máy bay, xế chiều hôm nay máy bay cất cánh, hai người các cháu ăn điểm tâm xong liền đi chuẩn bị một chút, ông sẽ giúp các cháu trông Thụy Khải, hơn nữa ông muốn nhân lúc các cháu không có ở đây ông có thể bồi dưỡng tình cảm với chắt trai."

Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời nhìn nhau một cái, cô liều mạng nháy mắt với anh, ý bảo anh mau cự tuyệt, mà Sở Dực Nghiêu là gương mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Ông nội, những chuyện này sao ông không báo trước cho cháu biết?"

"Tại sao phải thông báo? Chuyện của khách sạn ông sẽ tìm người giúp cháu quản lý. Cháu có thấy ai vừa mới kết hôn đã lập tức vùi đầu vào công việc không? Làm người không có sở thích gì sao?"

"Không phải vậy đâu ông nội. . . . . ." Hà Văn Tĩnh vội vàng chen lời nói: "Dực Nghiêu hiện tại m
<<1 ... 7891011 ... 17>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1310/1692