watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Lượt xem :
rực ngay thẳng, nhưng là cô lại không thể nào tin nổi người anh em nửa người dưới của anh, nhất là cái này miệng thích nói hưu nói vượn đó.
Phòng tắm nước vẫn đang chảy ào ào, Mạc Tiểu Mễ thừa cơ chạy đến phòng bếp nắm lấy dao gọt trái cây, chân nhanh chóng chạy lại trên giường, đem dao gọt trái cây đặt dưới gối, lấy tay vỗ vỗ, lúc này mới hơi yên tâm nhẹ nhàng thở ra .
"Anh tắm xong."
Mạc Tiểu Mễ thoáng nhô đầu ra, trợn mắt hốc mồm.
Thân hình hoàn toàn không che đậy ?!
Giản Nhẫn lúc đi ra, rất tư nhiên cái gì cũng không còn mặc!
Làm Mạc Tiểu Mễ sợ tới mức lập tức lại chui vào trong chăn.
"Khốn kiếp. . . . . . ! Mặc quần áo vào! Cái đồ cuồng lõa thể!" Mạc Tiểu Mễ khẩn trương kêu loạn.
"Quần áo của anh ướt rồi, mặc vào sẽ rất khổ sở. Hay là em có y phục của đàn ông cho anh mặc?"
"Tôi làm sao có?"
"Vậy thì có kết luận rồi thôi?" Giản Nhẫn sắc mặt tự nhiên nhún nhún vai, khom lưng cúi người, "Cơ thể của anh không đẹp sao?"
"Biến thái! Đồ điên! Cút ra khỏi nhà tôi, bằng không tôi liền báo cảnh sát!"
Giản Nhẫn cười lớn một tiếng, mắt thấy đã dọa cô sợ, liền xoay người từ trong tủ quần áo lấy chăn màn gối đệm đi tới phòng khách, nằm trên ghế sa lon ngủ.
Mười tám năm trước, Giản Nhẫn lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tiểu Mễ.
Khi đó Giản Nhẫn mới mười một tuổi, trong nhà đột nhiên có sự thay đổi lớn.
Cha của Giản Nhẫn là thành viên của một băng đảng nhỏ ở Đài Bắc, rất trung thành với lão đại, lão đại cũng rất thích ông, gia đình sống cũng khá dư dả, nên đến năm mười tuổi cuộc sống Giản Nhẫn vẫn trôi một cách vui vẻ, cho rằng cha mình là người rất tài giỏi, như một anh hùng, đối với các bạn tiểu học cũng rất có uy.
Nhưng vào một ngày mùa đông năm mười một tuổi, Giản Nhẫn tan học về nhà, thì phát hiện trong nhà trống không, cả ba và mẹ đều không thấy đâu, lúc đó anh đứng ngây người.
Một bà hàng xóm nói cho anh biết, cha anh bị cảnh sát bắt, mẹ thì vét hết tài sản trong nhà rồi bỏ trốn, ngôi nhà cũng bị tịch thu, nghe nói là để trả nợ.
Ba bị bặt ? Mẹ bỏ trốn? Căn nhà bị tích thu?
Lúc đó cả người Giản Nhẫn như rụng rời, anh ngồi cuộn mình trước cửa nhà cả đêm, bà hàng xóm nói anh vào nhà bà, nhưng anh không vào.
Ngày thứ hai, có một người anh em của bố tìm đến anh, nói muốn nuôi dưỡng anh. Tuy vẫn còn khiếp sợ nhưng Giản Nhẫn vẫn cứ tiếp tục đi học bình thường, nhưng lúc này anh phát hiện mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Những người bạn vốn rất thân thiết với anh trước kia giờ thì lại xa cách anh, những người trước kia vốn không thân thiết gì thì nay lại càng lạnh lùng với anh hơn, lúc tan học về còn có một đám nam sinh không ưa gì anh đi theo phía sau chỉ trỏ.
"Con trai của tội phạm kìa, thất khó ưa"
"Đừng có chơi với nó, coi chừng nó sẽ giết mày đó!"
"Đúng đó, mày xem ánh mắt của nó kìa, thật là đáng sợ!"
"Đúng rồi, lần trước tao mất tiền, nói không chừng là nó trộm."
"Tao không có trộm! Tao không phải tội phạm! Đừng có đổ oan cho tao! Không được vu không ba ta! Ba tao bị oan!" Giẩn Nhẫn nghe được không nhịn nổi nửa, nắm lấy tên nam sinh vừa mập vừa ngu xuẩn hét lên.
"A…! Con trai của tội phạm muốn giết người rồi, bớ người ta cứu!" Tên mập lập tức gào khóc, nó vốn là không ưa gì Giản Nhẫn, bởi vì có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp thường quấn quít lấy anh.
"Đánh nó!"
"Đánh chết nó! Con trai tội phạm cũng là tội phạm!"
Bạn bè của tên mập đồng loạt xông lên, lập tức vay quanh.
Từ nhỏ Giản Nhẫn đã theo cha tập võ, thân thủ cũng tốt, tuy nhiên dù sao anh cũng chỉ là một đứa bé, lúc này anh cũng chỉ có một mình, một con hổ dữ cũng không thể nào địch lại được một bầy sói, cuối cùng, anh bị đánh đến chảy máu đầu.
"Chết, nó chảy máu kìa!" Bọn chúng thấy máu chảy trên mặt anh, vốn là đang rất khí thế liền bỏ chạy tán loạn.
Giẩn Nhẫn bị bỏ lại một mình, giận đến nổi đôi tay nắm chặt thành quyền, mặc cho máu chảy, anh từ từ ngồi dậy, co ro ở bên đường, nước mắt tuôn ra như suối chảy.
"Tôi không phải. . . . . . Ăn trộm, tôi không phải. . . . . . Tội phạm, tôi không phải! Không phải!" Anh đấm vào mặt đất, đầu đau thì như muốn nứt ra.
Chợt, anh cảm giác là đầu mình có người sờ vào, bị giật mình, anh đột ngột ngẩng đầu lên, trước mặt là một cô học sinh nhỏ nhắn đang cúi người về phía anh.
Bảng hiệu trên đồng phục của cô bé nói cho anh biết cô chỉ mới học lớp một. Và học trường khác chứ không phải cùng trường với anh.
Cô thắt hai bím tóc hai bên, phía cuối thắt một cái nơ hình con bướm màu vàng rất đẹp, đôi mặt to tròn, đen nhánh, giống như hạt ngọc đen tuyền, Giản Nhẫn từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy qua đôi mặt đẹp đến động lòng người như vậy.
Nhưng anh lại giận dữ trừng mắt với cô, cô bé lại không hề sợ dáng vẻ máu chảy ròng ròng của anh, ngược lại lo lắng hỏi: "Cậu bị thương, tại sao không tới bác sĩ?"
"Tôi không thích!" Giản Nhẫn nhíu chặt chân mày, thật là thích xen vào việc của người khác.
"Cứ như vậy cậu sẽ chết mất."Cô bé càng thêm lo lắng nhìn anh, từ cặp lấy ra một cái khăn tay có màu giống như chiếc nơ bướm, rồi tháo sợi dây nơ bướm từ hai bím tóc, "Mình giúp cậu băng bó vết thương, cứ yên tâm, khăn tay của mình sạch lắm, hôm nay mình không có đụng vào nó."
Nếu như là người khác nhiều chuyện chõ mõm vào, Giản Nhẫn có lẽ sẽ đẩy ra, nhưng với cô bé có đôi mắt đen nhánh này, Giản Nhẫn mặc dù khó chịu, nhưng vẫn để cho cô giúp anh băng bó vết thương.
"Ba mình nói, phải có thói quen mang theo khăn sạch đặt biệt là các bạn thích hoạt động hay đánh nhau. Hì hì, mình không phải thích đánh nhau, mình chỉ thích luyện võ, cho nên thường bị thương, ba nói khăn sạch có thể dùng tạm lúc khẩn cấp, tạm thời băng bó vết thương, tránh cho vết thương bị lộ ra ngoài gây nhiểm trùng."
Cô bé vừa nói, vừa kéo tay anh đi về phía trước, Giản Nhẫn thế nhưng cũng ngoan ngoãn theo cô.
Ước chừng đi được 4, 5 phút, cô mang anh đi tới trước một phòng khám nhỏ, rồi kéo anh đi vào, "Đây là phòng khám bệnh gần nhất rồi, nói bác sĩ giúp cậu xử lý vết thương."
"Ồ, Tiểu Hiệp nữ lại tới." Một bác sĩ trẻ tuổi trắng trẻo đi tới, hướng cô nở nụ cười.
"Anh Hứa." Cô bé cười ngọt ngào với vị bác sĩ, "Làm phiền anh giúp cậu ấy xem một chút vết thương được không? Đầu của cậu ấy bị chảy máu."
"Em lúc trước không phải đưa tới chó, mèo hoang bị thương thì là chính mình bị thương chạy vào, lần này còn đưa tới một cậu nhóc, à à , xem ra còn rất đẹp trai, cậu ấy không phải bạn trai của Tiểu Hiệp nữ đấy chứ?" Bác sĩ vứa nhanh chóng kiểm tra vết thương của Giản Nhẫn, vừa giễu cợt cô bé đứng bên cạnh.
"Anh Hứa đừng chọc em, em mét Chị Tĩnh, làm chị ấy không thích anh nửa bây giờ." Cô gái biểu môi nói, nhưng ngay khi khuôn mặt Giản Nhẫn được lau sách vết máu lộ ra vẻ điểm trai, thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tự nhiên ửng hồng .
"Được, nhưng cũng phải xem chị Tĩnh có không chịu chơi với anh hay không đã." Xác định là chỉ bị xay sát nhỏ, anh bác sĩ rất nhanh giúp Giản Nhẫn xử lý vết thương, sau đó thoa lên một chút thuốc.
"Anh Hứa, anh đem tiền thuốc của em cùng cậu ấy tính chung có được không?" Cô bé vừa cầm hộ lọ thuốc vừa cười ngọt ngào nói.
"Được được, anh cũng không tính làm ăn lỗ vốn." Anh bác sĩ mỉm cười trả lời cô bé, " Anh đã đặt biệt ghi riêng một quyển sổ nợ cho em, àh, nếu bắt đầu tính từ năm bốn tuổi, thì cũng dày đặc một quyển rồi nha, chắc phải đợi em trưởng thành trả một hết."
"Ai nha ,để ba trả là được." Cô bé cười hì hì kéo tay Giản Nhẫn chạy ra khỏi phòng khám bệnh. Đem thuốc bỏ vào trong túi sách của Giản Nhẫn, "Nhớ thoa thuốc theo lời bác sĩ nha."
Giản Nhẫn nhíu mày.
"Thôi, tối rồi,mình phải về nhà đấy." Ở ngã tư đường, cô bé nhìn anh nói.
"Chờ một chút!" cô bé đã qua bên kia đường, Giản Nhẫn chợt gọi cô lại.
"Sao vậy?" Cô bé mỉm cười quay đầu lại nhìn anh.
"Cô. . . . . ." Giản Nhẫn nhíu chặt chân mày, "Cô. . . . . . Tôi. . . . . . Cô tên gì?"
". . . . . . Tiểu Mễ."
Vứa lúc cô bé nói một chiếc xe hơi chạy qua giữa hai người, họ của cô bé Giản Nhẫn không nghe rõ.
"Mau khỏe lại nha, bái bai!" Tiểu Mễ đối với anh vảy tay một cái, tung tăng thẳng bước mà đi.
Giản Nhẫn nhìn cô, cho đến khi bóng lưng của cô khuất hẳn mới thôi."Là Mộc thì phải? Hình như là Mộc Tiểu Mễ. . . . . . Ừ, không sai đâu."
Ạnh nghĩ là về sau sẽ có cơ hội báo đáp cô, nhưng là ngày hôm sau mẹ anh từ Đài Nam trở về đón anh.
Ở Đài Bắc, trừ ba mẹ, anh không có người thân nào khác, mặc dù bạn của cha nói muốn giúp đỡ anh, nhưng dù sao cũng không phải thân thích, luôn có cảm giác xa lạ, mẹ muốn dẫn anh về Đài Nam, anh do dự một lát rồi cũng đồng ý.
Chuyến đi này, chính là năm năm.
Trông năm năm này, anh không thế nào quên được cô bé có hai bím tóc với chiếc nơ vàng, đôi mắt vừa to vừa tròn, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, anh thường mơ thấy cô, trong mơ, cô là người bạn giúp anh vượt thời kỳ tăm tối của cuộc đời. Chiếc khăn tay màu vàng cùng sợi dây cô dùng băng bó vết thương cho anh, anh giặt sạch sẽ, cất giữ rất cẩn thận. Từ đó về sau, anh cũng có thói quen mang khăn tay bên mình. Cũng chính vì vậy nên khi mang giầy cho Mạc Tiểu Mễ, Giản Nhẫn có thể lấy ngay ra một chiếc tay mà lau chân cho cô.
Sau khi tốt nghiệp, mẹ anh qua đời, không còn được chu cấp Giản Nhẫn quyết định nghĩ học, một mình quay về Đài Bắc.
Trước khi mẹ anh qua đời, nói cho anh biết một chuyện quan trọng, cha anh là bị lão đại bán đứng, làm người chết thay cho lão đại, mà sau đó lão đại lại chạy trốn ra nước ngoài sống tự do tự tại. Anh quyết tâm vì cha báo thù, sau đó anh cũng thành một lão đại, thành một nhân vật mà không ai dám động tới.
Trong thời gian này, anh cũng ra sức tìm kiếm cô gái mang tên "Mộc Tiểu Mễ", nhưng làm thế nào cũng không tìm được, anh cũng quay lại phong khám lúc trước, nhưng chủ phòng khám ra nước ngoài cũng đã bán cho người khác.
Nhưng anh thề, nhất định phải tìm được cô gái kia. Bất kể phải mất bao nhiêu năm, anh nhật định phải tìm được Tiểu Hiệp Nữ của anh.
Qua một hồi lâu không nghe tiếng động nào, Mạc Tiểu Mễ sợ hãi nhô đầu ra, trong phòng ngủ trống không.
"Em không cần khẩn trương như vậy, anh mặc dù rất muốn em, nhưng anh không ép em."
Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền vào, Mạc Tiểu Mễ ngẩn ra.
Ách. . . . . . Nói thật, giọng nói của anh rất cuốn hút, thật thấp, hơi khàn khàn, giống như có thể cảm thấy lòng ngực cường trán của anh khẽ nâng lên, từ trong lồng ngực thật dầy này phát ra những âm sắc vừa thô vừa có cảm giác.
Mạc Tiểu Mễ từ từ lùi về giường , đối với anh có chút ngạc nhiên.
"Bất kể nói thế nào, chắc chắn anh là một người đàn ông tốt, sẽ không làm ra loại chuyện cưỡng bức phụ nữ đó đâu." Giản Nhẫn tự mình ca ngợi, "Lại nói, giống như anh đẹp trai lại hấp dẫn như vậy lại là một người đàn ông tốt hiếm hoi, chỉ có phụ nữ tự tìm đến, cần chi đi cưỡng ép thật mất thể diện."
Cái gì. . . . . . Thật muốn ói.
Mạc Tiểu Mễ vừa mới đối với anh có chút ấn tượng tốt, nhưng nghe xong mấy lời tự sướng kia của anh thì ấn tượng tốt lúc nảy biến đau mất hết.
"Em thuộc chòm sao nào?" Giản Nhẫn đột nhiên hỏi.
Nhàm nhí. Mạc Tiểu Mễ lật người, chuẩn bị ngủ.
"Anh thuộc chòm sao Sư Tử, em xem không phải anh rất có uy lực của một vua sư tử sao?"
Phốc. . . . . . Còn có uy lực của vua sư tử nửa chứ? Vốn dĩ là du côn vô lại thì đúng hơn?
"Em thuộc chòm sao bò cạp phải không?"
"Làm sao anh biết?"
"Anh có năng lực dự đoán mà."
"Khoác lác!"
"Hề hề, chúng ta có thể là một cặp vừa thấy đã yêu đó, rất xứng đôi." Giản Nhẫn tiếp tục mơ mộng nói.
Một người đàn ông đỉnh đạt lại đi để ý loại chuyện nhỏ này, thật sự ngốc hết sức.
"Người đàn ông đó không xứng đáng để yêu." Giản Nhẫn đột ngột thay đổi đề tài, khiến Mạc Tiểu Mễ không hiểu ý của anh.
Không xứng đáng để yêu? Anh ta đang nói gì?
"Mặc dù em bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm lại yếu đuối, cũng giống như anh , nội tâm với bề ngoài rất khác nhau, sự đau khổ của em anh rất hiểu."
Còn lâu á! Tôi làm sao lại giống như anh được chứ.
Mạc Tiểu Mễ khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.
"Thật ra thì chuyện cũng đâu có gì lớn, trên thế giới này trai đẹp còn nhiều mà, không có người này thì cũng có người khác, chỉ cần nhìn về phía trước, chân trời liền rộng mở."
"Là vì anh chưa bao giờ bị thất tình." Mạc Tiểu Mễ cười lạnh.
"Em chưa nghe có một nhà triết học nói là Đối phó thất tình biện pháp tốt nhất chính là yêu lần nữa." Giản Nhẫn như một ông cụ non giông dài giảng đạo.
"Là nhà triết học nào vậy?"
"Àh. . . . . ." Giản Nhẫn suy nghĩ một hồi, biết mình nghĩ không ra, "Tóm lại là đừng nghĩ đến tên đó nửa. Làm người phụ nữ của anh đi, anh tuyệt đối chỉ yêu thương mình em."
"Khỏi, tôi tình nguyện độc thân cả đời."
"Làm một xử nữ già rất đáng thương."
"Không cần anh l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
579/3327