watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo-full

Lượt xem :
ông Bình gật đầu phụ họa.

Thật là khóc không thành tiếng, tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình sắp ngất luôn tại chỗ.

Hà Vĩnh Kỳ xích lại gần, quàng tay lên vai tôi: “Sao các cậu lại nhìn Đồng Đồng như thế? Bọn mình đùa chút thôi mà, các cậu làm em ấy sợ rồi này. Hôm nay là sinh nhật của Đồng Đồng đó”.

Cả lớp bỗng trở nên nhốn nháo.

“Đồng Đồng, hôm nay là sinh nhật cậu sao?”

“Thì ra cậu chỉ nhỏ hơn Hà Vĩnh Kỳ có mấy ngày tuổi…”

“Chúc mừng sinh nhật.”

Trong lúc tôi vẫn chưa hết đờ đẫn, Hà Vĩnh Kỳ đã thay mặt tôi nhận lời chúc, vòng tay ôm lấy tôi, gật đầu cảm ơn mọi người, nói: “Tiệc sinh nhật thì thôi, hai đứa mình sẽ tự tổ chức, nhưng quà sinh nhật thì nhất định phải có, ngày mai mang đến lớp, mình sẽ tự tay ký nhận”.

“Ai muốn cùng đón sinh nhật với anh chứ?”, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại, đẩy tay hắn ra: “Tôi muốn cùng đón sinh nhật với mọi người”.

“Nhưng mà, Đồng Đồng, anh rất muốn hai đứa mình cùng đón sinh nhật với nhau thôi.”

Cứ đùa, thứ hắn muốn nhiều vô kể, tôi sao có thể đáp ứng hết được.

Tôi mặc kệ hắn, quay ra cười với các bạn: “Hôm nay là sinh nhật mình, tối nay mời mọi người cùng ăn bánh ga tô nhé”.

Lạ là không có tiếng hoan hô như dự tính, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.

“Đồng Đồng, có lẽ bọn tớ không nên đến làm phiền cậu thì hơn.”

Hà Đông Bình miễn cưỡng trả lời: ”Đúng thế… hơn nữa sắp đến kỳ thi rồi, ai cũng bận ôn tập cả”.

“Cậu và Vĩnh Kỳ cùng đón sinh nhật cũng tốt mà.”

Chuyện gì thế này? Tôi không được hoan nghênh đến thế sao? Mời người ta đến ăn bánh sinh nhật cũng chẳng ai buồn nhận lời?

Một ý nghĩ lóe lên, tôi nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp bút bằng sắt trên bàn, dùng nó để nhìn xem có phải Hà Vĩnh Kỳ đang giở trò gì ở sau lưng không.

Hắn đang không ngừng chắp tay khom lưng cầu xin, trừng mắt dọa người.

Cái tên khốn khiếp!

Mặc dù tính khí của tôi rất rốt nhưng vẫn không kiềm chế nổi, cầm luôn hộp bút nện vào đầu hắn.

Binh!

Sau tiếng binh rùng rợn, cả lớp im phăng phắc.

Một dòng máu tươi chảy xuống từ trán Hà Vĩnh Kỳ. Thôi chết, tôi quên mất hộp bút làm bằng sắt.

Máu, máu, máu… không ngừng chảy xuống từ trán hắn. Ai cũng đần mặt ra nhìn hai đứa. Đến cả Hà Vĩnh Kỳ cũng ngây ra, ánh mắt kinh ngạc của hắn làm tôi thấy mình như một tên ác ma tội lỗi ngập đầu.

Hà Đông Bình là người đầu tiên bừng tỉnh: “Vĩnh Kỳ, cậu có sao không?”.

Cả lớp lập tức tỉnh theo, lao ùa đến.

“Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ…”

“Mau cầm máu lại.”

“Gọi thầy giáo.”

“Đưa đến phòng y tế.”

“Gọi cảnh sát.”

Mọi người vây lấy Hà Vĩnh Kỳ, đẩy tôi lúc này vẫn đang cầm hộp bút ngơ ngác ra một bên.

Tại sao chuyện lại thành ra thế này?

Hôm nay không phải là sinh nhật của tôi sao?

Ngày sinh nhật không phải nên vui vẻ sao?

Tại sao lại như thế này?

Mẹ nhất định sẽ cắt cổ mình, dì sẽ khóc hết nước mắt, khuôn mặt của Hà Vĩnh Kỳ bị hủy hoại rồi, nói không chừng còn trở thành thằng khùng…

“A…”, tôi hét lên một tiếng, quay người định lao ra cửa.

Có điều đôi chân đã mềm nhũn từ lúc nào, rầm một cái, ngã nhào.

Bốp! Đầu đập mạnh xuống đất… phía trước tối đen.

Tôi ngất đi.

Chương 5
Tôi biết nguyện vọng khiến Hà Vĩnh Kỳ biến mất trong ngày sinh nhật không thể thành hiện thực, có điều cũng đâu cần xui xẻo đến mức phải tỉnh dậy trong bệnh viện chứ?

Lúc mở mắt, nhìn thấy chiếc ghế in biểu tượng y tế của trường, tôi chợt nhận ra mình thật sự xui tận mạng, đen không thể đen hơn nữa rồi.

“Đồng Đồng…”

Vừa nghe thấy giọng hắn, toàn thân tôi lập tức xù lông cảnh giác.

Quay người lại nhìn, Hà Vĩnh Kỳ đang nằm trên chiếc giường còn lại trong phòng.

“Đồng Đồng, đầu em còn đau không?”, đầu hắn cuốn băng trắng toát, nhìn cực kỳ buồn cười.

Đầu anh đau thì có. Tôi hừ một tiếng, đầu mình còn lo chưa xong, lại chạy đến hỏi người ta có đau đầu không.

Lẽ nào cú đập của tôi đã biến hắn thành thiểu năng rồi?

Đang nghĩ ngợi, tự dưng cảm thấy đau nhức, đưa tay định xoa xoa một chút, tôi kinh ngạc phát hiện đầu mình cũng được cuốn băng chằng chịt.

Hắn mau mắn giải thích hộ: “Lúc ngất đi đầu em bị đập xuống đất…”.

“Không phải do anh hại sao?”, tôi quát.

Hà Vĩnh Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng, ngắm nghía trần nhà một lúc rồi bật cười.

Tôi càng lộn ruột, tức tối hỏi: “Cười cái khỉ gì?”.

“Chúng ta quả đúng là một cặp trời sinh, cùng phòng ký túc, đến vào viện cũng nằm chung phòng.”

Tên khốn này thật biết cách chọc tức tôi, nếu hôm nay không đập cho hắn một trận chắc tôi sẽ điên mất. Tôi nghĩ, nếu bắt buộc phải chọn một là con trai phát điên, hai là cháu trai bị ăn đập, chắc mẹ tôi cũng không đến nỗi chọn cái thứ nhất đâu.

Tôi khó khăn bò dậy khỏi giường, siết chặt nắm đấm tiến lại phía hắn.

Hắn hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm gần kề, nằm trên giường nhìn tôi bằng cặp mắt ngây thơ vô tội: “Đồng Đồng, em hồi phục nhanh quá, mới đó mà đã đứng dậy được rồi”.

Tôi cười nhạt: “Đương nhiên, trong phim kiếm hiệp, bên nào hồi phục chậm chắc chắn sẽ chết. Xem Lộc đỉnh ký chưa? Đây chính là ưu thế lớn nhất của Vi Tiểu Bảo khi ở trên núi Linh Xà đấy”.

Hắn cười khoe lúm đồng tiền: “Nếu em là Vi Tiểu Bảo thì sẽ chẳng lấy được cô vợ nào đâu”.

“Tại sao?”, kéo dài thời gian cũng vô dụng. Miệng mỉm cười, tay xắn áo.

“Nếu anh là Khang Hy, anh sẽ không để cho em lấy vợ.”

“Phải rồi, không lấy vợ, cả đời rửa bát giặt đồ, làm nô lệ phục dịch anh.” Cái đồ mưu mô xảo quyệt.

“Đồng Đồng.”

“Gọi cũng vô ích…” Hiếm lắm tôi mới nhỏ nhẹ với hắn được một lần, dịu dàng nói tiếp: “Có gọi tên tôi nghìn lần, tôi cũng đánh”.

Vừa thốt ra từ “đánh”, tôi lập tức nắm chặt tay, dùng khí thế dời non lấp biển, dùng quyết tâm một đi không trở lại, hoàn toàn vứt béng áp lực từ hai ngọn núi to đùng là mẹ và dì ra sau, lấy hết sức bình sinh đấm thẳng vào khuôn mặt đẹp trai có thể lừa được cả thiên hạ nhưng lúc nào cũng khiến tôi tức lộn ruột trước mặt.

Kể lại thì lâu chứ mọi việc diễn ra rất nhanh, cơ thể Hà Vĩnh Kỳ đột nhiên bật dậy như chẳng bệnh tật gì, tránh được cú đấm kinh thiên động địa của tôi.

Thêm cú nữa! Tôi giơ tay trái. Hắn né.

Thêm cú nữa! Tôi giơ tay phải. Hắn lại né.

Tôi lại đấm…

Trong lúc tôi mồ hôi đầy đầu, tay vung túi bụi thì eo đột ngột bị nắm chặt, tiếp đó là một lực cực lớn tác động lên. Tiêu rồi, tôi chỉ lo tấn công mà lơ là phòng thủ, bị Hà Vĩnh Kỳ phản đòn, đẩy thẳng xuống giường, còn thuận thế đè luôn lên người tôi.

“Ui…” Hắn nặng quá.

Vĩnh Kỳ ở phía trên cười đểu: “Chịu thua chưa?”.

Tôi căm phẫn nhìn hắn, quay đầu sang một bên: “Hừ, bổn thiếu gia thà chết không phục”. Tôi quyết định ngày mai không giúp hắn mua cơm, rửa bát, giặt đồ, chạy bộ nữa, cho hắn chết đói, chết bẩn, chết mệt luôn đi.

Hắn cúi đầu thấp hơn, hơi thở phả lên mặt tôi, không cười nữa, giọng khàn khàn: “Thế thì anh phải nghiêm túc dùng cực hình bức cung, em không được xin tha mạng đâu đấy”.

Giọng hắn khàn đặc, nghiêm túc bất thường. Tự dưng tôi cảm thấy nguy hiểm sắp ập đến.

“Anh định làm gì?”, tôi quay đầu nhìn hắn, mặt mũi cảnh giác.

“Bức cung”, hắn khẽ thốt ra hai từ, bất ngờ cúi đầu, hôn lên môi tôi.

Bờ môi nóng hổi, mềm mại chạm lên môi tôi…

Không chỉ vậy, cái lưỡi nghịch ngợm cũng chui vào mò mẫm.

“Ư ư…”, tôi cố gắng lắc đầu, dùng tay đẩy hắn ra.

Hắn rất khỏe, chỉ dùng một tay đã giữ được cả hai tay tôi trên đỉnh đầu. Tất cả là tại tôi, ai bảo thường ngày nuôi hắn béo tốt, nào sườn nào cá, biết thế này thì cho hắn nhịn đói mỗi hôm một bữa.

Không, phải cho hắn nhịn đói luôn hai bữa mới đúng.

“Ư… cứu… cứu mạng…”, sắp ngạt thở rồi.

Hắn biến thành động vật thân mềm, bắt đầu chậm rãi xâm chiếm con mồi.

Tôi sẽ bị hắn nuốt sống mất…

Có lẽ nhớ ra tôi ngoài bảo mẫu, giặt đồ, nấu cơm vẫn còn vô số các công dụng khác, vào khoảnh khắc tôi sắp đứt hơi, hắn cuối cùng cũng buông ra, để tôi thỏa sức hít thở không khí.

Hắn nhìn tôi chăm chú, dịu dàng nói: “Đồng Đồng…”.

Có bài học vừa rồi, vừa nghe hắn gọi là da gà da vịt lập tức xuất hiện điểm danh đầy đủ, tôi cẩn thận quan sát hắn.

“Anh thích em.”

Hắn vẫn đang nằm bên trên, tôi không dám manh động, chỉ biết dùng vẻ mặt đưa đám nói: “Tôi biết, anh thích trêu đùa tôi. Thật là phúc ba đời”.

“Không, anh thực sự thích em. Là thứ tình cảm của một người con trai dành cho một người con trai ấy”, hắn nhẹ nhàng giải thích.

Con trai thích con trai? Trời ơi, hu hu, tôi không cần. Cho dù tôi không thích con gái, nhưng cũng không có nghĩa là tôi nhất định phải thích con trai.

Tôi có phải biến thái đâu.

Giờ thì tôi chẳng những phải lo lắng cho tính mạng bản thân mà còn phải gìn giữ trinh tiết cả đời người.

Mà hắn thì vẫn đang nằm đè bên trên.

Không được manh động, tuyệt đối không được manh động…

“Đồng Đồng, từ rất lâu rất lâu trước anh đã thầm yêu em rồi.”

Mặt mũi tôi càng khó coi hơn: “Vậy thì thật cảm ơn anh”.

Hắn cười dịu dàng: “Không cần khách sáo”, nhưng tôi chỉ thấy nụ cười này hết sức khủng bố. Trong phim, mỗi khi sát thủ mỉm cười như vậy, thảm án sẽ xảy ra ngay lập tức.

Tôi bắt đầu phỏng đoán, không biết hắn sẽ bóp cổ hay cưỡng dâm mình đây.

Cả hai phương án với tôi đều kinh khủng, sao lại phải chọn chứ? Cá nhân tôi tự thấy mình chẳng làm gì có lỗi với hắn cả, hơn nữa tôi còn là em kết nghĩa của hắn. Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang cơ mà.

Oan uổng quá!

“Đồng Đồng…”, ánh mắt hắn lại trở nên nguy hiểm, đầu cúi xuống sát mặt tôi.

“Vĩnh Kỳ, anh anh anh… đừng căng thẳng… đừng đừng đừng căng thẳng… anh anh anh ngẫm nghĩ kỹ một chút…”

“Em còn căng thẳng hơn cả anh đấy”, hắn thích thú châm chọc tôi, không biết rút ra từ đâu một chiếc cà vạt.

Cà vạt? Tim tôi ngừng đập.

Hắn định cưỡng bức tôi đến chết à? Hắn dùng cà vạt trói tay tôi lại, sau đó…

Cuối cùng tôi không nhịn được, hét ầm lên: “Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người!”. Tiếng hét thê lương phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong bệnh viện.

Hắn cơ hồ không nghĩ rằng tôi lại dũng cảm thế, thộn mặt ra.

Rầm! Cánh cửa bật mở, một y tá hấp tấp lao vào.

A, thiên sứ áo trắng của tôi! Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi một cước đạp văng Vĩnh Kỳ còn đang ngơ ngác, lao đến chỗ thiên sứ cứu mạng của đời tôi.

“Cứu em, hắn định mưu sát em! Hắn sàm sỡ em!” Mặc dù cảnh một thằng sinh viên năm nhất ôm chầm cô y tá kể khổ có chút mất mặt, nhưng tình cảnh hiện giờ quả thật không có sự lựa chọn nào khác.

“Mưu sát?”

Vĩnh Kỳ lồm cồm bò dậy, trên tay vẫn cầm hung khí – chiếc cà vạt.

“Đồng Đồng, anh không biết em mắc chứng sợ cà vạt.” Hắn nói: “Anh thật sự không biết, nếu biết anh đã không tặng cà vạt rồi. Ngày mai anh sẽ chọn quà sinh nhật khác cho em nhé”.

Quà sinh nhật? Cái tên lừa đảo này, hắn phải là diễn viên giỏi nhất thế giới chứ đừng đùa.

Tôi cầu cứu cô y tá: “Đừng tin hắn, hắn định giết em, hắn còn sàm sỡ em”.

“Sàm sỡ?”, cô y tá nhìn tôi không chớp mắt.

“Đúng! Hắn sàm sỡ em”, tôi kiên định vạch mặt tội phạm.

Bầu không khí yên tĩnh trở nên nặng nề…

Hãy trừng trị hắn, đuổi học hắn, làm cho Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời tôi, hay ít ra là biến mất khỏi cuộc sống đại học của tôi thôi cũng được.

Một phút sau…

“Ha ha ha…” Tôi nghe thấy một tràng cười dữ dội.

Cô y tá cười nghiêng ngả: “Ha ha, Vĩnh Kỳ, cậu em kết nghĩa… của em… ha ha… thật thú vị. Ôi, tôi cười đau hết cả bụng rồi”.

Tôi há hốc mồm.

Vĩnh Kỳ cũng cười hì hì: “Đồng Đồng từ nhỏ đã thích trêu đùa người khác, diễn xuất vô cùng lợi hại”.

Y tá véo má tôi: “Em dễ thương thế này, đừng nói là Vĩnh Kỳ, ngay cả bà cô như tôi cũng muốn sàm sỡ một chút ấy chứ. Có điều trong bệnh viện kh
<<1 ... 678910 ... 27>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1522/1904