Tiểu thuyết - Cười Vợ Trước So Chiêu
Lượt xem : |
ời lại chứa mấy phần thương cảm. “ Đều là mẹ không có năng lực,cho nên mới để con lúc nhỏ không có cơ hội ăn thịt, chỉ có thể mỗi bữa cơm đềuphải ăn rau xanh qua ngày…”
Nhớ lại quá khứ lòng chua xót, Tu Tu Dung không khỏiđỏ hốc mắt.
“ Mẹ, mẹ nói chuyện này làm gì? Chúng ta bây giờ khôngphải rất tốt sao?” Ôm bả vai mẹ an ủi, Tu Lập Hành cố ý nói sang chuyện khác. “Mẹ có muốn nghe con kể chuyện làm thế nào quen biết cô ấy không?”
Quả nhiên, sự chú ý của Tu Tú Dung lập tức bị dời đi,luôn miệng thúc giục, “ Nói mau! Nói mau!”
Rất hài lòng gật đầu một cái, Tu Lập Hành lúc này mớichậm rãi đem mọi chuyện kể ra, hắn tự tiếu phi tiếu lắc đầu cảm thán, “ Có chútphiền toái kia…”
Than khẽ một tiếng, Tu Tú Dung cười mắng, “ Muốn đeođuổi con gái còn sợ gì phiền toái?”
“Con có nói muốn theo đuổi sao?” Khiêu mi, hắn cố ýnói ngược lại.
“Nếu thật không muốn theo đuổi, con cần gì phải phiềnnão như vậy?” Hiểu con không ai bằng mẹ, Tu Tú Dung không nhịn được xem thường.
Bị nói trúng tâm tư, Tu Lập Hành hơi quẫn bách, lúngtúng cười một tiếng, ngay sau đó che miệng ho nhẹ mấy cái.
A, rất ít khi thấy đứa nhỏ này có loại vẻ mặt như vậy,chẳng lẽ là…e lệ?
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhưng Tu Tú Dung làngười mẹ tốt, cũng không thừa cơ nhạo báng, ngược lại vui vẻ khích lệ, “ Nếu làem gái của đồng nghiệp không phải vừa hợp sao? Biết rõ bối cảnh của nhau, đồngnghiệp biết rõ phẩm hạnh của con nhất định sẽ nói lời tốt đẹp, hoặc giả còn cóthể giúp đỡ con.”
“Mẹ, mẹ không biết rõ nên mới nói như vậy.” Cười cườilắc đầu, Tu Lập Hành chỉ nghĩ đến “ Kỳ Nhạc huynh đệ” yêu em gái phát cuồng,cộng thêm hôm nay ở tiệm sửa xe, Giang phụ tỏ thái độ hận không thể đem hếtsinh vật giống đực ra xa con gái, hắn đã cảm thấy ngày sau nhất định đặcsắc, bất quá…Cuộc sống chính là phải có khiêu chiến mới cóvui thú, không phải sao?
“Là ý gì?” Tu Tú Dung không hiểu, mặt tràn đầy buồnbực.
“Không có gì!” Lắc đầu, Tu Lập Hành không có ý địnhgiải thích chuyện nhà họ Giang ba đời chỉ có một cô con gái, dẫn đến hiện tượngtoàn bộ nam nhân trong tộc sủng như bảo vật, yêu như mạng, hắn thẳng thắng nóisang chuyện khác, “ Đúng rồi! Mẹ, mẹ cùng bác Vương gần đây ra sao?”
“Kia, làm gì có thế nào? Con đừng đoán bừa!” Bỗngdưng, Tu Tú Dung vốn dĩ ôn uyển lại hiện lên vẻ thẹn thùng, da mặt hơi ửng đỏ,làm cho người ta nhìn vào đã biết bên trong có chuyện lạ, nhưng ngoài miệng vẫnliếc liếc xoay xoay phủ nhận.
“Mẹ, mẹ đỏ mặt.” Tu Lập Hành hứng thú, vân đạm phongkhinh chỉ ra sự thật.
“Kia, nào có!” Lắp bắp phản bác, nhưng hai tay lạitheo bản năng che gò má.
“Mẹ, bác Vương rất tốt với mẹ, không phải sao?” Nhẹnhàn ôm lấy bả vai gầy yếu của mẹ, hắn ôn nhu khích lệ.
Hắn biết Bác Vương là ba năm trước đi công viên khiêuvũ mới gặp mẹ mình, bác Vương tang vợ nhiều năm, mà mẹ cũng đã cùng người chađẻ vô trách nhiệm của hắn li dị hai mươi mấy năm rồi, sau khi hai người quenbiết nói chuyện đều rất ăn ý, bác Vương đối xử với mẹ rất tốt, thậm chí còn vìmẹ mà cố ý lấy lòng hắn, mong có thể được hắn đồng tình, mà mẹ đối với bácVương cũng rất tốt, nếu mẹ cũng không có bài xích, hắn sẽ rất tán thành bà tìmđược tình yêu tuổi xế chiều, tìm được bạn già.
Hiểu được ý tứ trong lời nói của con trai, Tu Tú Dungkhẽ thở dài một cái. “ Bác Vương của con thật sự rất tốt, chỉ là mẹ…me…” ý tứphía sau khó nói thành lời, chỉ vì một làn hôn hân tan vỡ khiến bà tràn đầy sợhãi, cảm thấy có thể cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau như vậy đã là rấttốt.
“Me, một người đàn ông không tốt cũng không có nghĩakhắp thiên hạ không còn đàn ông tốt, mẹ không thể quơ đũa cả nắm, bằng khôngbác Vương sẽ rất oan ức, mà con cũng vì phái nam cảm thấy oan ức.” Nháy nháymắt cố ý pha trò, Tu Lập Hành ngoài đường tỏ ra đạm mạc nhã nhặn nhưng về nhàhắn nhưng có thể vì muốn chọc vui mẹ mà đùa giỡn như tẻ nhỏ.
“Con nói cái gì đó!” Cười một hồi, Tu Tú Dung đầu tiênlà ngớ ngẩn, sau đó chần chờ mở miệng, “ Con thật sự không phản đối…”
“Mẹ!” Không chờ mẹ nói xong, Tu Lập Hành liền kiênđịnh nói : “ Chỉ cần mẹ hạnh phúc, con liền hai tay hai chân tán thành.”
Nghe vậy, Tu Tú Dung đỏ hốc mắt, nhưng khóe miệng lạinở nụ cười hạnh phúc.
Có một con trai tri kỷ lại thành đạt như vậy, bà cảmthấy đoạn hôn nhân tan vỡ trước kia cũng không phải thất bại lắm.
“ Nếu con đã tỏ rõ lập trường, như vậy…” Cố ý dừng mộtchút, Tu Lập Hành đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng, thình lình xuất chiêu. “Cuối tuần này bác Vương mời mẹ đi Đông Hải hai ngày, mẹ rốt cục có đi không?”
Di? Hắn làm sao biết?
Tu Tu Dung sửng sốt, ngơ ngác nhìn con trái khóe miêngđang xóa sạch dấu vết xảo trá, đột nhiên hiểu ra.
“Con con con…” Bởi vì quá mức giật mình, trong thờigian ngắn lại nói không thành câu.
“Đúng vậy!” Mỉm cười gật đầu, Tu Lập Hành hợp tình hợp lí nói. “ Mấy ngày trước bác Vương gọiđiện cho con, nhờ con nói hộ vài lời.”
Nghe hắn thừa nhận không kiêng kỵ, Tu Tú Dung pháthiện mình bị con trai đem bán, vừa giận vừa tức cười, lại càng thẹn thùng, quẫnbách, cuối cùng cũng chỉ có thể đỏ mặt lên tiếng trách cứ: “ Đàn ông các ngườiđều không phải đồ tốt!” Dứt lời, ôm quần áo vừa xếp xong chạy về phòng, quyếtđịnh tìm cơ hộ hảo hảo dạy dỗ lão Vương.
Thiệt là! Cũng bỏ hết một chân vô quan tài rồi, chuyênnhư vậy cũng đi tìm vãn bối làm thuyết khách, hắn không biết mất thể diện sao.
Thấy mẹ thẹn thùng chạy về phòng, Tu Lập Hành khôngquên lấy âm lượng vừa đủ cho người bên trong phòng tuyệt đối nghe được mà nói:“ Mẹ, mẹ không phản đối sao? Nếu đã không phản đối, vậy con gọi điện thoại chobác Vương, nói bác ấy biết mẹ nhận lời…”
Đợi nửa phút cũng không nghe trong phòng phát ra âmthanh cự tuyệt nào, Tu Lập Hành nhận định mẹ đã chấp nhận, lập tức không khỏicười một tiếng.
A…. Hắn là thật lòng hi vọng mẹ có thể có được tìnhyêu của bà, tìm được một người đàn ông yêu thương bà làm bạn, cùng nhau nắm tayđi đến hạnh phúc nửa đời sau.
**
“Ma thông toàn cầu đầu tư” vẫn như cũ bận rộn, hơnnữa thân đều là người quản lí quỹ, đầu đề câu chuyện tấtnhiên là tin tức chứng khoáng cùng tài chính toàn cầu.
Nhưng khi chuông điện thoại của Kỳ Nhạc huynh đệ vanglên thì hết thảy đều thay đổi!
“Cái gì?” Tiếng nói như sấm rền, Giang Hâm Kỳ không đểý đồng nghiệp đồng loạt quay đầu nhìn mà đập bàn đứng lên, rống vào di động, “Ba nói có nam nhân muốn gây sự chú ý của Tiểu Mân, mời nó đi ăn cơm?”
Chỉ nghe lời này vừa nói ra, Giang Hâm Nhạc ngồi cáchvách giống như là luyện Càng Khôn Đại Na Di trong nháy mắt đến đứng cạnh anh emcủa mình, cũng rống vào điện thoại “ Người nào? Là ai? Dám cua em gái con, conliền cua mẹ già nhà hắn!” ( Ta ngất)
Tiên sinh, khẩu vị của anh cũng thật tốt !
Chung quanh mấy đồng nghiệp cùng trợn trắng mắt, đốivới kiểu thương em gái của Ky Nhạc huynh đệ cũng có chút hiểu rõ, dù sao loạichuyện như thế này mấy tháng lại gặp một lần, ai nấy đều không còn cảm giác.
Vậy mà chuyện phát triển xa xa không phải loại chuyệnmà các đồng nghiệp dự đoán được, đang lúc bọn họ “xì” một tiếng, chuẩn bị trởvề làm việc thì chuyện diễn biến càng kinh người—
“Cái gì? Hắn họ Tu?” Giang Hâm Kỳ nhướng mày, pháthiện sự việc cũng không đơn giản, bởi vì rất ít người họ Tu, mà không phải khéoléo bình thường, trong công ty của họ trùng hợp có một người, hơn nữa còn bởivì bọn họ “Nước phù sa không để chảy sang ruộng ngoài” nên giới thiệu đến tiệmsửa xe, cho nên nếu không phải có gì ngoài ý muôn, có lẽ…bọn họ có quen biếtnam nhân kia?
Một bên, Giang Hâm Nhạc nghe vậy cũng nhíu mày, haianh em tâm linh tương thông nghĩ đến cùng một việc, nhất thời ánh mắt âm sâmdày đặc nhìn về bàn làm việc chiếm hơn nửa căn phòng bên kia.
“Tên đầy đủ là gì? Tên gì?” Giang Hâm Kỳ hỏi tới, ngaysau đó lấy được đáp án.” Tu Lập Hành phải không? Hừ hừ…Được, con biết! Yên tâm,không cần điều tra lai lịch hắn, bởi vì con biết rất rõ.” Dứt lời, ngắt điệnthoại.
Mà ba chữ “Tu Lập Hành” phun ra, Giang Hâm Nhạc cũnglộ ra vẻ mặt không hề ngạc nhiên, về phần những đồng nghiệp khác thì đều rốirít trợn to mắt, đối với kịch tính đột ngột lần này rất hăn hái xem kịch vui.
Sau đó mọi người hoặc là nghêu ngao, hoặc là huýt sao,cười vang, “tân thế giờ thần” của chúng ta—- vặn nấm đấm kêu răn rác, cùng nhauhướng về góc phòng bên kia chém giết—
“Anh em, gian dâm vợ con người ta a…” Kim Cương NhấtHào quyền “Phanh” một tiếng giáng xuống bàn làm việc của Tu Lập Hành.
“Gian dâm vợ con người ta thì xử lí thế nào?” KimCương Nhị Hào quyền lập tức rơi tiếp xuống.
Đôi câu kinh điển trong phim cấp ba “Ngọc bồ đoàn” vừanói ra, chúng đồng nghiệp xem kịch vui đồng thời té ngã, vậy mà Kỳ Nhạc huynhđệ lại chưa nhận thấy, tiếp tục hung thần ác át uy hiếp—
“ Anh nếu dám có ý định gì với Tiểu Hồng nhà bọn tôi…”
“Chúng tôi sẽ cho anh trở thành…”
“Người cuối cùng của Trung Quốc…”
“Làm thái giám!”
Hai người không hổ là sinh đôi cùng trứng, ngay cả bảnthảo cũng chưa soạn qua mà đã có thể hát đôi vô cùng ăn ý.
Mà sau bàn làm việc, ngay từ lúc Giang Hâm Kỳ rốnggiận với cái điện thoại, Tu Lập Hành đã đã có chuẩn bị tâm lí, giờ phút nàykhông nhanh không chậm giương mắt, gợn sóng bất bình thường trong ánh mắt hướnghai gương mặt ngang tàn nhìn một lượt, sau đó vân đạm phong khinh lên tiếng. “Thứ nhất, tôi không có gian dâm vợ con ai; thứ hai, Tiểu Mân cũng không phải vợcon hai người, cô ấy chỉ là em gái hai người thôi; thứ ba, tôi không có hứngthú với thái giám, cảm ơn!”
“Ít cùng ta so đo lời nói đi!” Cảm thấy hắn lời nóitránh trái tránh phải, Giang Hâm Kỳ nổi giận, nhe răng nhếch miệng cảnh cáo, “Mặc dù chúng ta là anh em tốt, nhưng mà anh em đáng quý, máu mủ còn quý hơn,nếu vì chuyện của em gái, bọn ta đều có thể trở mặt.”
Hừ hừ, gia tộc bọn họ khó khăn lắm mới sinh được congái, nếu bọn họ không chiếu cố tốt, đừng nói ba không tha cho hai anh em hắn,chính là ba vị Lão thái gia cùng chú bác trong nhà cũng nhất định không bỏ quacho bọn họ.
“Không sai!” Gật đầu đồng ý với anh em nhà mình, GiangHâm Nhạc khí thế vạn quân hét lên: “ Em gái nhà ta không phải tùy tiện để chongười khác cướp đi, nếu muốn đem nó đi cũng đừng trách bọn ta không nể tình anhem.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành không nén cười, cảm thấy hứngthú hỏi: “ Chẳng qua là mời một bữa cơm mà thôi, anh em các người làm sao khẳngđịnh ta có hứng thú với cô ấy?”
Mặc dù hắn đúng là có hứng thú thật, nhưng làm sao mẹvà Kỳ Nhạc huynh đệ lại nhạy cảm đoán được.
Không nhịn được “xì” một tiếng, Giang Hâm Kỳ mặt khinhbỉ. “ Làm ơn, anh là người “băng thanh ngọc khiết” nổi danh khắp công ty! Nếukhông có hứng thú sẽ mời em gái tôi ăn cơm sao?”
Hứ! Nhiều năm qua cũng chưa từng thấy người này có bạngái, cũng chưa từng nghe qua xì căng đan nào, cho dù phái nữ có hàm xúc biểuđạt thế nào hắn cũng lãnh đạnh tránh né, nếu không phải hắn cũng không có hứngthú với nam giới, mọi người suýt nữa đều muốn đoán hắn là GAY.
Cũng bởi vì hắn “nam nữ không thân”, cộng thêm cá tínhlạnh nhạt trong trẻo, đơn giản cũng Cổ mộ Tiểu Long Nữ giống nhau nên đồngnghiệp trong công ty mới xưng danh hắn là “băng thanh ngọc khiết”—-dĩ nhiên, đólà mọi người tự gọi như vậy, không dám nói trước mặt hắn, bất quá hôm nay lạilỡ lời.
“Băng thanh ngọc khiết”? Sao hắn có thể không biếtmình lại có loại danh hiệu “đạo đức tốt” này?
Nhớ lại quá khứ lòng chua xót, Tu Tu Dung không khỏiđỏ hốc mắt.
“ Mẹ, mẹ nói chuyện này làm gì? Chúng ta bây giờ khôngphải rất tốt sao?” Ôm bả vai mẹ an ủi, Tu Lập Hành cố ý nói sang chuyện khác. “Mẹ có muốn nghe con kể chuyện làm thế nào quen biết cô ấy không?”
Quả nhiên, sự chú ý của Tu Tú Dung lập tức bị dời đi,luôn miệng thúc giục, “ Nói mau! Nói mau!”
Rất hài lòng gật đầu một cái, Tu Lập Hành lúc này mớichậm rãi đem mọi chuyện kể ra, hắn tự tiếu phi tiếu lắc đầu cảm thán, “ Có chútphiền toái kia…”
Than khẽ một tiếng, Tu Tú Dung cười mắng, “ Muốn đeođuổi con gái còn sợ gì phiền toái?”
“Con có nói muốn theo đuổi sao?” Khiêu mi, hắn cố ýnói ngược lại.
“Nếu thật không muốn theo đuổi, con cần gì phải phiềnnão như vậy?” Hiểu con không ai bằng mẹ, Tu Tú Dung không nhịn được xem thường.
Bị nói trúng tâm tư, Tu Lập Hành hơi quẫn bách, lúngtúng cười một tiếng, ngay sau đó che miệng ho nhẹ mấy cái.
A, rất ít khi thấy đứa nhỏ này có loại vẻ mặt như vậy,chẳng lẽ là…e lệ?
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhưng Tu Tú Dung làngười mẹ tốt, cũng không thừa cơ nhạo báng, ngược lại vui vẻ khích lệ, “ Nếu làem gái của đồng nghiệp không phải vừa hợp sao? Biết rõ bối cảnh của nhau, đồngnghiệp biết rõ phẩm hạnh của con nhất định sẽ nói lời tốt đẹp, hoặc giả còn cóthể giúp đỡ con.”
“Mẹ, mẹ không biết rõ nên mới nói như vậy.” Cười cườilắc đầu, Tu Lập Hành chỉ nghĩ đến “ Kỳ Nhạc huynh đệ” yêu em gái phát cuồng,cộng thêm hôm nay ở tiệm sửa xe, Giang phụ tỏ thái độ hận không thể đem hếtsinh vật giống đực ra xa con gái, hắn đã cảm thấy ngày sau nhất định đặcsắc, bất quá…Cuộc sống chính là phải có khiêu chiến mới cóvui thú, không phải sao?
“Là ý gì?” Tu Tú Dung không hiểu, mặt tràn đầy buồnbực.
“Không có gì!” Lắc đầu, Tu Lập Hành không có ý địnhgiải thích chuyện nhà họ Giang ba đời chỉ có một cô con gái, dẫn đến hiện tượngtoàn bộ nam nhân trong tộc sủng như bảo vật, yêu như mạng, hắn thẳng thắng nóisang chuyện khác, “ Đúng rồi! Mẹ, mẹ cùng bác Vương gần đây ra sao?”
“Kia, làm gì có thế nào? Con đừng đoán bừa!” Bỗngdưng, Tu Tú Dung vốn dĩ ôn uyển lại hiện lên vẻ thẹn thùng, da mặt hơi ửng đỏ,làm cho người ta nhìn vào đã biết bên trong có chuyện lạ, nhưng ngoài miệng vẫnliếc liếc xoay xoay phủ nhận.
“Mẹ, mẹ đỏ mặt.” Tu Lập Hành hứng thú, vân đạm phongkhinh chỉ ra sự thật.
“Kia, nào có!” Lắp bắp phản bác, nhưng hai tay lạitheo bản năng che gò má.
“Mẹ, bác Vương rất tốt với mẹ, không phải sao?” Nhẹnhàn ôm lấy bả vai gầy yếu của mẹ, hắn ôn nhu khích lệ.
Hắn biết Bác Vương là ba năm trước đi công viên khiêuvũ mới gặp mẹ mình, bác Vương tang vợ nhiều năm, mà mẹ cũng đã cùng người chađẻ vô trách nhiệm của hắn li dị hai mươi mấy năm rồi, sau khi hai người quenbiết nói chuyện đều rất ăn ý, bác Vương đối xử với mẹ rất tốt, thậm chí còn vìmẹ mà cố ý lấy lòng hắn, mong có thể được hắn đồng tình, mà mẹ đối với bácVương cũng rất tốt, nếu mẹ cũng không có bài xích, hắn sẽ rất tán thành bà tìmđược tình yêu tuổi xế chiều, tìm được bạn già.
Hiểu được ý tứ trong lời nói của con trai, Tu Tú Dungkhẽ thở dài một cái. “ Bác Vương của con thật sự rất tốt, chỉ là mẹ…me…” ý tứphía sau khó nói thành lời, chỉ vì một làn hôn hân tan vỡ khiến bà tràn đầy sợhãi, cảm thấy có thể cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau như vậy đã là rấttốt.
“Me, một người đàn ông không tốt cũng không có nghĩakhắp thiên hạ không còn đàn ông tốt, mẹ không thể quơ đũa cả nắm, bằng khôngbác Vương sẽ rất oan ức, mà con cũng vì phái nam cảm thấy oan ức.” Nháy nháymắt cố ý pha trò, Tu Lập Hành ngoài đường tỏ ra đạm mạc nhã nhặn nhưng về nhàhắn nhưng có thể vì muốn chọc vui mẹ mà đùa giỡn như tẻ nhỏ.
“Con nói cái gì đó!” Cười một hồi, Tu Tú Dung đầu tiênlà ngớ ngẩn, sau đó chần chờ mở miệng, “ Con thật sự không phản đối…”
“Mẹ!” Không chờ mẹ nói xong, Tu Lập Hành liền kiênđịnh nói : “ Chỉ cần mẹ hạnh phúc, con liền hai tay hai chân tán thành.”
Nghe vậy, Tu Tú Dung đỏ hốc mắt, nhưng khóe miệng lạinở nụ cười hạnh phúc.
Có một con trai tri kỷ lại thành đạt như vậy, bà cảmthấy đoạn hôn nhân tan vỡ trước kia cũng không phải thất bại lắm.
“ Nếu con đã tỏ rõ lập trường, như vậy…” Cố ý dừng mộtchút, Tu Lập Hành đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng, thình lình xuất chiêu. “Cuối tuần này bác Vương mời mẹ đi Đông Hải hai ngày, mẹ rốt cục có đi không?”
Di? Hắn làm sao biết?
Tu Tu Dung sửng sốt, ngơ ngác nhìn con trái khóe miêngđang xóa sạch dấu vết xảo trá, đột nhiên hiểu ra.
“Con con con…” Bởi vì quá mức giật mình, trong thờigian ngắn lại nói không thành câu.
“Đúng vậy!” Mỉm cười gật đầu, Tu Lập Hành hợp tình hợp lí nói. “ Mấy ngày trước bác Vương gọiđiện cho con, nhờ con nói hộ vài lời.”
Nghe hắn thừa nhận không kiêng kỵ, Tu Tú Dung pháthiện mình bị con trai đem bán, vừa giận vừa tức cười, lại càng thẹn thùng, quẫnbách, cuối cùng cũng chỉ có thể đỏ mặt lên tiếng trách cứ: “ Đàn ông các ngườiđều không phải đồ tốt!” Dứt lời, ôm quần áo vừa xếp xong chạy về phòng, quyếtđịnh tìm cơ hộ hảo hảo dạy dỗ lão Vương.
Thiệt là! Cũng bỏ hết một chân vô quan tài rồi, chuyênnhư vậy cũng đi tìm vãn bối làm thuyết khách, hắn không biết mất thể diện sao.
Thấy mẹ thẹn thùng chạy về phòng, Tu Lập Hành khôngquên lấy âm lượng vừa đủ cho người bên trong phòng tuyệt đối nghe được mà nói:“ Mẹ, mẹ không phản đối sao? Nếu đã không phản đối, vậy con gọi điện thoại chobác Vương, nói bác ấy biết mẹ nhận lời…”
Đợi nửa phút cũng không nghe trong phòng phát ra âmthanh cự tuyệt nào, Tu Lập Hành nhận định mẹ đã chấp nhận, lập tức không khỏicười một tiếng.
A…. Hắn là thật lòng hi vọng mẹ có thể có được tìnhyêu của bà, tìm được một người đàn ông yêu thương bà làm bạn, cùng nhau nắm tayđi đến hạnh phúc nửa đời sau.
**
“Ma thông toàn cầu đầu tư” vẫn như cũ bận rộn, hơnnữa thân đều là người quản lí quỹ, đầu đề câu chuyện tấtnhiên là tin tức chứng khoáng cùng tài chính toàn cầu.
Nhưng khi chuông điện thoại của Kỳ Nhạc huynh đệ vanglên thì hết thảy đều thay đổi!
“Cái gì?” Tiếng nói như sấm rền, Giang Hâm Kỳ không đểý đồng nghiệp đồng loạt quay đầu nhìn mà đập bàn đứng lên, rống vào di động, “Ba nói có nam nhân muốn gây sự chú ý của Tiểu Mân, mời nó đi ăn cơm?”
Chỉ nghe lời này vừa nói ra, Giang Hâm Nhạc ngồi cáchvách giống như là luyện Càng Khôn Đại Na Di trong nháy mắt đến đứng cạnh anh emcủa mình, cũng rống vào điện thoại “ Người nào? Là ai? Dám cua em gái con, conliền cua mẹ già nhà hắn!” ( Ta ngất)
Tiên sinh, khẩu vị của anh cũng thật tốt !
Chung quanh mấy đồng nghiệp cùng trợn trắng mắt, đốivới kiểu thương em gái của Ky Nhạc huynh đệ cũng có chút hiểu rõ, dù sao loạichuyện như thế này mấy tháng lại gặp một lần, ai nấy đều không còn cảm giác.
Vậy mà chuyện phát triển xa xa không phải loại chuyệnmà các đồng nghiệp dự đoán được, đang lúc bọn họ “xì” một tiếng, chuẩn bị trởvề làm việc thì chuyện diễn biến càng kinh người—
“Cái gì? Hắn họ Tu?” Giang Hâm Kỳ nhướng mày, pháthiện sự việc cũng không đơn giản, bởi vì rất ít người họ Tu, mà không phải khéoléo bình thường, trong công ty của họ trùng hợp có một người, hơn nữa còn bởivì bọn họ “Nước phù sa không để chảy sang ruộng ngoài” nên giới thiệu đến tiệmsửa xe, cho nên nếu không phải có gì ngoài ý muôn, có lẽ…bọn họ có quen biếtnam nhân kia?
Một bên, Giang Hâm Nhạc nghe vậy cũng nhíu mày, haianh em tâm linh tương thông nghĩ đến cùng một việc, nhất thời ánh mắt âm sâmdày đặc nhìn về bàn làm việc chiếm hơn nửa căn phòng bên kia.
“Tên đầy đủ là gì? Tên gì?” Giang Hâm Kỳ hỏi tới, ngaysau đó lấy được đáp án.” Tu Lập Hành phải không? Hừ hừ…Được, con biết! Yên tâm,không cần điều tra lai lịch hắn, bởi vì con biết rất rõ.” Dứt lời, ngắt điệnthoại.
Mà ba chữ “Tu Lập Hành” phun ra, Giang Hâm Nhạc cũnglộ ra vẻ mặt không hề ngạc nhiên, về phần những đồng nghiệp khác thì đều rốirít trợn to mắt, đối với kịch tính đột ngột lần này rất hăn hái xem kịch vui.
Sau đó mọi người hoặc là nghêu ngao, hoặc là huýt sao,cười vang, “tân thế giờ thần” của chúng ta—- vặn nấm đấm kêu răn rác, cùng nhauhướng về góc phòng bên kia chém giết—
“Anh em, gian dâm vợ con người ta a…” Kim Cương NhấtHào quyền “Phanh” một tiếng giáng xuống bàn làm việc của Tu Lập Hành.
“Gian dâm vợ con người ta thì xử lí thế nào?” KimCương Nhị Hào quyền lập tức rơi tiếp xuống.
Đôi câu kinh điển trong phim cấp ba “Ngọc bồ đoàn” vừanói ra, chúng đồng nghiệp xem kịch vui đồng thời té ngã, vậy mà Kỳ Nhạc huynhđệ lại chưa nhận thấy, tiếp tục hung thần ác át uy hiếp—
“ Anh nếu dám có ý định gì với Tiểu Hồng nhà bọn tôi…”
“Chúng tôi sẽ cho anh trở thành…”
“Người cuối cùng của Trung Quốc…”
“Làm thái giám!”
Hai người không hổ là sinh đôi cùng trứng, ngay cả bảnthảo cũng chưa soạn qua mà đã có thể hát đôi vô cùng ăn ý.
Mà sau bàn làm việc, ngay từ lúc Giang Hâm Kỳ rốnggiận với cái điện thoại, Tu Lập Hành đã đã có chuẩn bị tâm lí, giờ phút nàykhông nhanh không chậm giương mắt, gợn sóng bất bình thường trong ánh mắt hướnghai gương mặt ngang tàn nhìn một lượt, sau đó vân đạm phong khinh lên tiếng. “Thứ nhất, tôi không có gian dâm vợ con ai; thứ hai, Tiểu Mân cũng không phải vợcon hai người, cô ấy chỉ là em gái hai người thôi; thứ ba, tôi không có hứngthú với thái giám, cảm ơn!”
“Ít cùng ta so đo lời nói đi!” Cảm thấy hắn lời nóitránh trái tránh phải, Giang Hâm Kỳ nổi giận, nhe răng nhếch miệng cảnh cáo, “Mặc dù chúng ta là anh em tốt, nhưng mà anh em đáng quý, máu mủ còn quý hơn,nếu vì chuyện của em gái, bọn ta đều có thể trở mặt.”
Hừ hừ, gia tộc bọn họ khó khăn lắm mới sinh được congái, nếu bọn họ không chiếu cố tốt, đừng nói ba không tha cho hai anh em hắn,chính là ba vị Lão thái gia cùng chú bác trong nhà cũng nhất định không bỏ quacho bọn họ.
“Không sai!” Gật đầu đồng ý với anh em nhà mình, GiangHâm Nhạc khí thế vạn quân hét lên: “ Em gái nhà ta không phải tùy tiện để chongười khác cướp đi, nếu muốn đem nó đi cũng đừng trách bọn ta không nể tình anhem.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành không nén cười, cảm thấy hứngthú hỏi: “ Chẳng qua là mời một bữa cơm mà thôi, anh em các người làm sao khẳngđịnh ta có hứng thú với cô ấy?”
Mặc dù hắn đúng là có hứng thú thật, nhưng làm sao mẹvà Kỳ Nhạc huynh đệ lại nhạy cảm đoán được.
Không nhịn được “xì” một tiếng, Giang Hâm Kỳ mặt khinhbỉ. “ Làm ơn, anh là người “băng thanh ngọc khiết” nổi danh khắp công ty! Nếukhông có hứng thú sẽ mời em gái tôi ăn cơm sao?”
Hứ! Nhiều năm qua cũng chưa từng thấy người này có bạngái, cũng chưa từng nghe qua xì căng đan nào, cho dù phái nữ có hàm xúc biểuđạt thế nào hắn cũng lãnh đạnh tránh né, nếu không phải hắn cũng không có hứngthú với nam giới, mọi người suýt nữa đều muốn đoán hắn là GAY.
Cũng bởi vì hắn “nam nữ không thân”, cộng thêm cá tínhlạnh nhạt trong trẻo, đơn giản cũng Cổ mộ Tiểu Long Nữ giống nhau nên đồngnghiệp trong công ty mới xưng danh hắn là “băng thanh ngọc khiết”—-dĩ nhiên, đólà mọi người tự gọi như vậy, không dám nói trước mặt hắn, bất quá hôm nay lạilỡ lời.
“Băng thanh ngọc khiết”? Sao hắn có thể không biếtmình lại có loại danh hiệu “đạo đức tốt” này?
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
945/3693