Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
chuyện cũng không có, nên đã hình thành nên tính cách cố chấp, không thèm che đậy.
Ăn cơm xong, Trình Trình nhất định kéo Đồ Nhiễm vào phòng mình ngồi.
Vừa vào phòng, cô bé đã khóa chặt cửa lại, thì thào:
- Chị, thực ra họ Tôn kia chẳng phải đi công tác gì đâu, trước khi chị đến bà ta đã cãi nhau với bố.
Đồ Nhiễm lập tức hiểu được bảy, tám phần.
Cô bé lại nói:
- Bố em đã muốn chị đến chơi từ lâu, nhưng bà ta không đồng ý, bố em cũng vô dụng, sợ bà ta.
Đồ Nhiễm cười nói:
- Đàn ông sợ vợ là phát tài, bố đương nhiên là phải sợ bà ấy, cho nên bà ấy càng không sợ trời không sợ đất, trở thành bà hoàng trong nhà em.
Lục Trình Trình lại tỏ vẻ đắc ý:
- Cũng không hẳn, bà ấy sợ nhất là anh hai. – Cô bé không nhịn được bật cười. – Chị chưa nhìn thấy cái răng cửa bịt vàng trong mồm bà ta à? Hồi xưa bị anh hai đấm cho đấy.
Đồ Nhiễm “a” lên một tiếng:
- Anh trai em đánh phụ nữ? Không phải từ trước tới giờ anh hai em luôn có sở thích này đấy chứ?
Trình Trình cuống quýt lắc đầu:
- Anh hai tính tình không tệ, chỉ có điều ít nói, em và anh ấy lại chẳng có gì để nói với nhau, nhưng anh ấy chưa bao giờ nổi giận với em, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói. – Cô bé ngập ngừng. – Nếu không phải vì kẻ thứ ba Tôn Huệ Quốc kia chạy tới nhà em gây chuyện, anh hai cũng sẽ không đánh bà ta.
Khóe mắt cô bé hơi đỏ lên:
- Thực ra mẹ em không phải qua đời vì bệnh tật, mà là ức quá mà mất.
- …
- Hồi xưa bố em rất tốt, sau này không biết tại sao lại gặp họ Tôn kia, người đàn bà này giỏi ăn ở, lại biết làm ăn, dù sao bố em cũng bị bà ta lừa, đầu tiên là chẳng mấy khi về nhà, sau đó hễ về đến nhà là lại cãi nhau với mẹ, đòi ly hôn. Mẹ em không chịu, đã hai mặt con rồi, mẹ không đành lòng. Khi đó em học cấp hai, ầm ĩ suốt hai năm ròng, cuối cùng mẹ ngã bệnh, bố em cũng mềm lòng, nhưng họ Tôn kia không chịu, tự mình ly hôn trước rồi dẫn mấy tên em trai chạy tới nhà làm ầm ĩ lên. Lúc đó mẹ em nằm trên giường không dậy được, họ Tôn kia đòi xông vào trong nhà, bố em cũng chẳng ngăn bà ta, chỉ trốn một bên hút thuốc. Anh hai nổi giận, tiện tay cầm cái ghế xông lên…
Cô bé khoa chân múa tay:
- Là kiểu ghế gấp hồi trước, làm bằng inox không gỉ ấy. Anh hai vác cái ghế chặn ở cửa, nói, hôm nay đừng ai mơ vào được cái cửa này, trừ phi anh ấy chết. Lúc đó em chẳng được tích sự gì, sợ chết khiếp, chỉ biết khóc, em vừa sợ anh hai xảy ra chuyện, vừa sợ mấy người kia xông vào thật. Nhưng trông anh ấy rất bình tĩnh, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy anh hai mới mười chín tuổi…
- Thế nhưng họ Tôn cũng thực sự lợi hại, mấy tên đàn ông bên cạnh đều đứng khựng lại, chỉ có bà ta vẫn xông lên, lúc đó bà ta còn cười, cười tươi lắm, như thể chẳng coi mọi chuyện là gì. Anh hai chẳng nói chẳng rằng liền đấm cho bà ta một cú. Họ Tôn kia khi đó ngã nhào ra đất, mồm mũi trào máu. Sau đó anh hai cũng bị người ta đánh.
Đồ Nhiễm căng thẳng, không lên tiếng.
Cô bé cười lạnh:
- Chị bảo anh ấy bị ai đánh, bố em đấy. Bố em liền lấy chiếc ghế đó đập lên người đứa con ruột của chính mình, đập vỡ đầu anh hai luôn. Lúc đó mẹ em… mẹ em lúc đó gào khóc gọi bố…
“Lục Diên, Lục Diên, đừng đánh con trai tôi, đừng đánh con trai tôi, tôi xin ông đấy, Lục Diên!”
Nước mắt Lục Trình Trình lã chã rơi, cô bé vội dùng tay lau đi, ngượng ngùng cười:
- Đang yên đang lành, em không nên nói những chuyện này.
Cổ họng Đồ Nhiễm nghẹn lại, gần như không thở nổi, trái tim cô thảng thốt, không nhịn được, hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lục Trình Trình khịt mũi:
- Sau đó bố mẹ ly hôn, chưa đến một năm thì mẹ em mất. Cho nên quan hệ của bố với anh hai luôn không tốt, có điều… – Cô bé lại nói. – Giờ bố em đã có tuổi rồi, cũng biết mình không đúng, thỉnh thoảng lại muối mặt đi tìm anh hai. Đã gần chục năm rồi, anh hai mềm lòng, điểm này anh ấy giống mẹ em, cho nên bây giờ quan hệ mới được cải thiện một chút.
Từ nhà họ Lục đi ra, đầu óc Đồ Nhiễm vẫn mù mịt, bên ngoài vẫn đang mưa, mưa rơi như khói tỏa khẽ khàng che phủ cả thế giới. Ông Lục cho lái xe đưa cô về, lái xe hỏi cô địa chỉ, cô lại nghĩ mãi không ra, như thể đã quên sạch mọi thứ. Cô rút điện thoại trong túi xách ra, không màng đến điều gì mà ấn thẳng số máy nước ngoài, chuông reo một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, mãi không ai nhấc máy. Cô bỗng cảm thấy mình thật ngốc nghếch, bèn gập điện thoại lại, lập tức cúp máy, cuối cùng tự an ủi mình rằng tiết kiệm được tiền điện thoại.
Về đến nhà, bà Vương Vĩ Lệ đang thu dọn đồ đạc, gần đây ngày nào bà cũng trông ngóng được chuyển nhà, hở ra một chút là xới tung mọi thứ, trong nhà lộn xộn, ngổn ngang. Thấy ngăn kéo bàn học của mình bị người ta đụng vào, Đồ Nhiễm cuống lên:
- Mẹ, mẹ động vào đồ của con đấy à?
- Tìm chứng minh thư, chẳng phải là cần ký hợp đồng sao?
Đồ Nhiễm lật tung ngăn kéo lên, sốt ruột đến mức trán lấm tấm mồ hôi:
- Đồ của con đâu?
- Đồ gì? Chứng minh thư thì tìm thấy rồi, để trên bàn ăn.
- Không phải, đồ bên dưới chứng minh cơ.
Bà ngước lên nhìn cô:
- Làm sao mẹ biết được? Trong ngăn kéo con lộn xộn một đống.
Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm, ngón tay bỗng chạm vào góc một chiếc phong bì màu xanh da trời, cô vội lấy ra, thở phào nhẹ nhõm, len lén nhìn sang bà Vương Vĩ Lệ, rồi nhét chiếc phong bì vào góc trong dưới cùng của ngăn kéo.
Đó là một buổi chiều mùa hè, nắng gay gắt, cành lá xào xạc.
Đồ Nhiễm ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đây là lần đầu tiên anh đến muộn.
Cô dựa vào cửa sổ, đưa mắt ra xa.
Trên con đường đầy nắng cuối cùng cũng xuất hiện một bóng dáng trẻ trung, đạp xe như bay, tà áo phất phơ trong gió.
Đồ Nhiễm vội ngồi vào bàn, chẳng bao lâu sau có người gõ cửa, người nhà mở cửa ra, anh bước vào, đầu quấn băng gạc màu trắng.
Cô há hốc mồm, ấp úng hỏi:
- Anh làm sao thế?
Anh hờ hững lắc đầu không đáp, ánh mắt quét qua bài kiểm tra cô đè dưới tập sách, không khỏi chau mày.
Đó thật sự là một điểm số khiến người ta xấu hổ.
Mặt Đồ Nhiễm đỏ bừng, định lấy tay che bài kiểm tra đi như trẻ con, nhưng vẫn chậm hơn anh một nhịp. Nhân lúc anh đang xem tờ giấy, cô nơm nớp nhét bức thư giấu dưới bài kiểm tra vào lại trong túi áo khoác.
Lục Trình Vũ đọc đề bài từ đầu đến cuối rồi nói:
- Hay là giảng về bài thi trước đã.
Trước khi nói, hình như anh thở dài, mà cô cũng loáng thoáng nghe được.
²²
Cuối tuần trôi qua, sáng thứ Hai vừa bước vào công ty, Đồ Nhiễm đã nhìn thấy một đám người đang xúm xít quanh quầy lễ tân.
Lý Đồ vốn đang trêu chọc cô bé lễ tân, nhìn thấy Đồ Nhiễm bèn vẫy tay lia lịa:
-Đến sớm không bằng đến đúng lúc, có kịch xem rồi.
Đồ Nhiễm quẹt thẻ, vừa đúng chín giờ. Cô thầm nghĩ hôm nay là sớm đấy, rồi hỏi:
- Sao thế?
Lý Đồ tỏ vẻ thần bí, ghé sát lại nói:
- Hay rồi, thằng nhóc đẹp giai họ Lý phòng Thị trường nổi cơn điên, vì hồng nhan mà nện cho lão Trương ở phòng Dịch vụ khách hàng một trận, chính là vì nàng Triệu Diễm Diễm khuynh quốc khuynh thành.
Đồ Nhiễm cười:
- Kể đầy đủ xem nào.
Lý Đồ hạ giọng:
- Chị biết chuyện tuần trước lão Trương dẫn Triệu Diễm Diễm đi công tác chứ, đương nhiên là phải kéo theo chị Vương để làm bình phong che mắt, đồng chí tiểu Trương nhiệt tình hô hào với lãnh đạo là để tiết kiệm tài nguyên cho công ty, ba người chỉ cần ở chung một phòng tiêu chuẩn, kết quả buổi tối, đợi khi chị Vương đã ngủ, bèn…
Đồ Nhiễm sửng sốt.
- Giở trò với Triệu Diễm Diễm? Thế chẳng phải chị Vương rất khó xử hay sao?
Lý Đồ cười:
- Phụ nữ đã kết hôn thì dám nói. Nghe nói, chỉ là cưỡng hôn, sau đó Triệu tiểu thư bèn kể với bạn trai là Lý đẹp trai, Lý đẹp trai sáng sớm nay đã xông đến nện cho một trận, can mãi không được, còn kinh động đến cả cấp trên. Em đoán chắc là đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi, nên không sợ bị đuổi, nhân tài ơi là nhân tài, thảo nào lên như diều gặp gió.
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Hai người đàn ông sẽ không bị đuổi, muốn đuổi cũng sẽ đuổi cô gái kia.
Ở căn phòng trà nước bên cạnh, không biết cà phê ai nấu đang sôi lục bục, thơm nức mũi, Đồ Nhiễm thầm nghĩ thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao, bèn xoay người đi vào rót một cốc.
Người đẹp quầy lễ tân chưa hiểu, vẫn hỏi tiếp:
- Sao lại thế được? Triệu Diễm Diễm có gì sai, người ta cũng chỉ là có chút nhan sắc nên mới bị người khác sàm sỡ.
Lý Đồ đáp:
- Anh hỏi em nhé, ba người này năm ngoái cùng vào công ty, ai làm tốt, ai làm bình thường?
Người đẹp quầy lễ tân trả lời:
- Hai người đàn ông đều đã là phó phòng, thành tích của Triệu Diễm Diễm bình thường, cũng chỉ bằng em là cùng.
Lý Đồ gật đầu:
- Vậy chẳng phải thế sao. – Nói đoạn hất hàm về phía Đồ Nhiễm. – Em vẫn còn non lắm, phải học tập người ta nhiều vào.
Người đẹp quầy lễ tân lờ mờ hiểu ra, hạ giọng lẩm bẩm:
- Chuyện có gì to tát chứ, nếu là em thì em chẳng nói ra, lại còn khuấy lên cho xôn xao dư luận nữa.
Lý Đồ thừa dịp túm lấy bàn tay bé nhỏ của người đẹp, cười hì hì:
- Ấy chớ, chớ chớ, bị người ta cưỡng bức thì nhất định phải nói với anh đây, anh đây sẽ cho hắn một trận.
Người đẹp thẹn thùng dậm chân, đẩy vội anh ta ra:
- Anh, anh mới bị cưỡng bức ấy… anh mới bị cưỡng bức ấy…
Nghe vậy gã kia càng đắc ý, dang tay nói:
- Tới đi tới đi!
Đồ Nhiễm thấy chướng tai gai mắt, bèn nói với Lý Đồ:
- Đến giờ rồi đấy, đi, mang ghế tới phòng huấn luyện cho tôi. – Vừa nói vừa bưng cà phê đi vào bên trong.
Lý Đồ đi đằng sau khẽ rít lên:
- Úi chà chà, quan to một cấp đè chết người, chị cũng ra vẻ lắm, chị thử nói xem, hai chúng ta vào công ty cùng nhau, em có kém chị chỗ nào, ngay cả lương cũng cùng một bậc, tại sao chị nói đổi vị trí là được đổi vị trí, còn em phải làm chân sai vặt, chẳng phải là ỷ vào việc lão Cố có ý với chị….
Biết tên này từ trước tới giờ vẫn luôn như vậy, ai cũng có thể đem ra làm trò đùa không kiêng kị gì, xung quanh lại có bao nhiêu người rỗi việc, nếu bị đồn ra ngoài không khỏi rách việc, cô không nhịn được quay lại lườm cậu ta:
- Im miệng, nói lung tung gì thế.
Thấy cô tức giận, Lý Đồ vội cười hì hì, đưa tay giả bộ kéo khóa trên miệng.
Đồ Nhiễm cũng chẳng làm gì được, bèn rắp tâm trêu cậu ta:
- Cậu cũng biết trên đầu chị đây có ô to, còn không mau hầu hạ cho tốt…
Chưa dứt lời đã thấy Cố Viễn Hàng đi tới trước mặt, cô vội đứng thẳng cúi đầu, cùng với Lý Đồ cung kính chào: “Tổng giám đốc Cố”.
Trong lòng cô bất an, mình chỉ nói cho sướng mồm, không biết người ta đã nghe được bao nhiêu rồi.
Tổng giám đốc Cố Viễn Hàng từ trước tới nay uy phong lẫm liệt, chỉ đứng ở nơi đó, cả đám người bèn im phăng phắc.
Chuyện không liên quan đến mình, Đồ Nhiễm cũng chẳng lòng dạ nào mà quan tâm, bèn khom lưng len lén chuồn về phòng. Ngồi trên ghế nghỉ một lúc, cô bỗng thấy bụng dưới nhoi nhói đau, có lẽ là do giai đoạn này hơi mệt mỏi. Cô đưa tay xoa bụng, đẩy cốc cà phê sang một bên, uống nước trắng.
Hai ngày sau, Triệu Diễm Diễm quả thật phải “tự động từ chức”, hai người đàn ông đều bình an vô sự.
Đồ Nhiễm cố tình giảm tiến độ làm việc, không tất bật như trước nữa, ăn ngủ điều độ, nhưng vẫn cảm thấy không ổn. Cô về nhà hỏi mẹ, bà Vương Vĩ Lệ nói, bình thường, vẫn còn chưa hết nghén.
Đồ Nhiễm lại bắt đầu lo lắng:
- Nhưng khẩu vị của con đột nhiên tốt hẳn lên, làm gì còn nghén nữa.
Bà Vương Vĩ Lệ chê cô thần hồn nát thần tính:
- Con còn muốn nôn ọe đến tận lúc sinh chắc, đúng là có người như thế, đúng là chịu tội nghiệt, nôn đủ chín tháng, con thì không đâu, con giống mẹ, khỏe như vâm.
Nghe bà nói vậy, Đồ Nhiễm yên lòng, nhưng buổi tối lúc đánh răng rửa mặt, bỗng phát hiện đũng quần có vết máu màu nâu. Lần này cô sợ hết hồn, đứng ngây ra trong phòng tắm, mãi mới nhớ phải đi hỏi bà Vương Vĩ Lệ.
Bà Vương Vĩ Lệ nhìn một lúc:
- Hồi đó bọn mẹ gọi như thế này là thai chuột[3">, đứa bé thông thường không sao, chỉ ra một chút máu thôi, không hiếm người bị như vậy, đừng s
Ăn cơm xong, Trình Trình nhất định kéo Đồ Nhiễm vào phòng mình ngồi.
Vừa vào phòng, cô bé đã khóa chặt cửa lại, thì thào:
- Chị, thực ra họ Tôn kia chẳng phải đi công tác gì đâu, trước khi chị đến bà ta đã cãi nhau với bố.
Đồ Nhiễm lập tức hiểu được bảy, tám phần.
Cô bé lại nói:
- Bố em đã muốn chị đến chơi từ lâu, nhưng bà ta không đồng ý, bố em cũng vô dụng, sợ bà ta.
Đồ Nhiễm cười nói:
- Đàn ông sợ vợ là phát tài, bố đương nhiên là phải sợ bà ấy, cho nên bà ấy càng không sợ trời không sợ đất, trở thành bà hoàng trong nhà em.
Lục Trình Trình lại tỏ vẻ đắc ý:
- Cũng không hẳn, bà ấy sợ nhất là anh hai. – Cô bé không nhịn được bật cười. – Chị chưa nhìn thấy cái răng cửa bịt vàng trong mồm bà ta à? Hồi xưa bị anh hai đấm cho đấy.
Đồ Nhiễm “a” lên một tiếng:
- Anh trai em đánh phụ nữ? Không phải từ trước tới giờ anh hai em luôn có sở thích này đấy chứ?
Trình Trình cuống quýt lắc đầu:
- Anh hai tính tình không tệ, chỉ có điều ít nói, em và anh ấy lại chẳng có gì để nói với nhau, nhưng anh ấy chưa bao giờ nổi giận với em, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói. – Cô bé ngập ngừng. – Nếu không phải vì kẻ thứ ba Tôn Huệ Quốc kia chạy tới nhà em gây chuyện, anh hai cũng sẽ không đánh bà ta.
Khóe mắt cô bé hơi đỏ lên:
- Thực ra mẹ em không phải qua đời vì bệnh tật, mà là ức quá mà mất.
- …
- Hồi xưa bố em rất tốt, sau này không biết tại sao lại gặp họ Tôn kia, người đàn bà này giỏi ăn ở, lại biết làm ăn, dù sao bố em cũng bị bà ta lừa, đầu tiên là chẳng mấy khi về nhà, sau đó hễ về đến nhà là lại cãi nhau với mẹ, đòi ly hôn. Mẹ em không chịu, đã hai mặt con rồi, mẹ không đành lòng. Khi đó em học cấp hai, ầm ĩ suốt hai năm ròng, cuối cùng mẹ ngã bệnh, bố em cũng mềm lòng, nhưng họ Tôn kia không chịu, tự mình ly hôn trước rồi dẫn mấy tên em trai chạy tới nhà làm ầm ĩ lên. Lúc đó mẹ em nằm trên giường không dậy được, họ Tôn kia đòi xông vào trong nhà, bố em cũng chẳng ngăn bà ta, chỉ trốn một bên hút thuốc. Anh hai nổi giận, tiện tay cầm cái ghế xông lên…
Cô bé khoa chân múa tay:
- Là kiểu ghế gấp hồi trước, làm bằng inox không gỉ ấy. Anh hai vác cái ghế chặn ở cửa, nói, hôm nay đừng ai mơ vào được cái cửa này, trừ phi anh ấy chết. Lúc đó em chẳng được tích sự gì, sợ chết khiếp, chỉ biết khóc, em vừa sợ anh hai xảy ra chuyện, vừa sợ mấy người kia xông vào thật. Nhưng trông anh ấy rất bình tĩnh, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy anh hai mới mười chín tuổi…
- Thế nhưng họ Tôn cũng thực sự lợi hại, mấy tên đàn ông bên cạnh đều đứng khựng lại, chỉ có bà ta vẫn xông lên, lúc đó bà ta còn cười, cười tươi lắm, như thể chẳng coi mọi chuyện là gì. Anh hai chẳng nói chẳng rằng liền đấm cho bà ta một cú. Họ Tôn kia khi đó ngã nhào ra đất, mồm mũi trào máu. Sau đó anh hai cũng bị người ta đánh.
Đồ Nhiễm căng thẳng, không lên tiếng.
Cô bé cười lạnh:
- Chị bảo anh ấy bị ai đánh, bố em đấy. Bố em liền lấy chiếc ghế đó đập lên người đứa con ruột của chính mình, đập vỡ đầu anh hai luôn. Lúc đó mẹ em… mẹ em lúc đó gào khóc gọi bố…
“Lục Diên, Lục Diên, đừng đánh con trai tôi, đừng đánh con trai tôi, tôi xin ông đấy, Lục Diên!”
Nước mắt Lục Trình Trình lã chã rơi, cô bé vội dùng tay lau đi, ngượng ngùng cười:
- Đang yên đang lành, em không nên nói những chuyện này.
Cổ họng Đồ Nhiễm nghẹn lại, gần như không thở nổi, trái tim cô thảng thốt, không nhịn được, hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lục Trình Trình khịt mũi:
- Sau đó bố mẹ ly hôn, chưa đến một năm thì mẹ em mất. Cho nên quan hệ của bố với anh hai luôn không tốt, có điều… – Cô bé lại nói. – Giờ bố em đã có tuổi rồi, cũng biết mình không đúng, thỉnh thoảng lại muối mặt đi tìm anh hai. Đã gần chục năm rồi, anh hai mềm lòng, điểm này anh ấy giống mẹ em, cho nên bây giờ quan hệ mới được cải thiện một chút.
Từ nhà họ Lục đi ra, đầu óc Đồ Nhiễm vẫn mù mịt, bên ngoài vẫn đang mưa, mưa rơi như khói tỏa khẽ khàng che phủ cả thế giới. Ông Lục cho lái xe đưa cô về, lái xe hỏi cô địa chỉ, cô lại nghĩ mãi không ra, như thể đã quên sạch mọi thứ. Cô rút điện thoại trong túi xách ra, không màng đến điều gì mà ấn thẳng số máy nước ngoài, chuông reo một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, mãi không ai nhấc máy. Cô bỗng cảm thấy mình thật ngốc nghếch, bèn gập điện thoại lại, lập tức cúp máy, cuối cùng tự an ủi mình rằng tiết kiệm được tiền điện thoại.
Về đến nhà, bà Vương Vĩ Lệ đang thu dọn đồ đạc, gần đây ngày nào bà cũng trông ngóng được chuyển nhà, hở ra một chút là xới tung mọi thứ, trong nhà lộn xộn, ngổn ngang. Thấy ngăn kéo bàn học của mình bị người ta đụng vào, Đồ Nhiễm cuống lên:
- Mẹ, mẹ động vào đồ của con đấy à?
- Tìm chứng minh thư, chẳng phải là cần ký hợp đồng sao?
Đồ Nhiễm lật tung ngăn kéo lên, sốt ruột đến mức trán lấm tấm mồ hôi:
- Đồ của con đâu?
- Đồ gì? Chứng minh thư thì tìm thấy rồi, để trên bàn ăn.
- Không phải, đồ bên dưới chứng minh cơ.
Bà ngước lên nhìn cô:
- Làm sao mẹ biết được? Trong ngăn kéo con lộn xộn một đống.
Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm, ngón tay bỗng chạm vào góc một chiếc phong bì màu xanh da trời, cô vội lấy ra, thở phào nhẹ nhõm, len lén nhìn sang bà Vương Vĩ Lệ, rồi nhét chiếc phong bì vào góc trong dưới cùng của ngăn kéo.
Đó là một buổi chiều mùa hè, nắng gay gắt, cành lá xào xạc.
Đồ Nhiễm ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đây là lần đầu tiên anh đến muộn.
Cô dựa vào cửa sổ, đưa mắt ra xa.
Trên con đường đầy nắng cuối cùng cũng xuất hiện một bóng dáng trẻ trung, đạp xe như bay, tà áo phất phơ trong gió.
Đồ Nhiễm vội ngồi vào bàn, chẳng bao lâu sau có người gõ cửa, người nhà mở cửa ra, anh bước vào, đầu quấn băng gạc màu trắng.
Cô há hốc mồm, ấp úng hỏi:
- Anh làm sao thế?
Anh hờ hững lắc đầu không đáp, ánh mắt quét qua bài kiểm tra cô đè dưới tập sách, không khỏi chau mày.
Đó thật sự là một điểm số khiến người ta xấu hổ.
Mặt Đồ Nhiễm đỏ bừng, định lấy tay che bài kiểm tra đi như trẻ con, nhưng vẫn chậm hơn anh một nhịp. Nhân lúc anh đang xem tờ giấy, cô nơm nớp nhét bức thư giấu dưới bài kiểm tra vào lại trong túi áo khoác.
Lục Trình Vũ đọc đề bài từ đầu đến cuối rồi nói:
- Hay là giảng về bài thi trước đã.
Trước khi nói, hình như anh thở dài, mà cô cũng loáng thoáng nghe được.
²²
Cuối tuần trôi qua, sáng thứ Hai vừa bước vào công ty, Đồ Nhiễm đã nhìn thấy một đám người đang xúm xít quanh quầy lễ tân.
Lý Đồ vốn đang trêu chọc cô bé lễ tân, nhìn thấy Đồ Nhiễm bèn vẫy tay lia lịa:
-Đến sớm không bằng đến đúng lúc, có kịch xem rồi.
Đồ Nhiễm quẹt thẻ, vừa đúng chín giờ. Cô thầm nghĩ hôm nay là sớm đấy, rồi hỏi:
- Sao thế?
Lý Đồ tỏ vẻ thần bí, ghé sát lại nói:
- Hay rồi, thằng nhóc đẹp giai họ Lý phòng Thị trường nổi cơn điên, vì hồng nhan mà nện cho lão Trương ở phòng Dịch vụ khách hàng một trận, chính là vì nàng Triệu Diễm Diễm khuynh quốc khuynh thành.
Đồ Nhiễm cười:
- Kể đầy đủ xem nào.
Lý Đồ hạ giọng:
- Chị biết chuyện tuần trước lão Trương dẫn Triệu Diễm Diễm đi công tác chứ, đương nhiên là phải kéo theo chị Vương để làm bình phong che mắt, đồng chí tiểu Trương nhiệt tình hô hào với lãnh đạo là để tiết kiệm tài nguyên cho công ty, ba người chỉ cần ở chung một phòng tiêu chuẩn, kết quả buổi tối, đợi khi chị Vương đã ngủ, bèn…
Đồ Nhiễm sửng sốt.
- Giở trò với Triệu Diễm Diễm? Thế chẳng phải chị Vương rất khó xử hay sao?
Lý Đồ cười:
- Phụ nữ đã kết hôn thì dám nói. Nghe nói, chỉ là cưỡng hôn, sau đó Triệu tiểu thư bèn kể với bạn trai là Lý đẹp trai, Lý đẹp trai sáng sớm nay đã xông đến nện cho một trận, can mãi không được, còn kinh động đến cả cấp trên. Em đoán chắc là đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi, nên không sợ bị đuổi, nhân tài ơi là nhân tài, thảo nào lên như diều gặp gió.
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Hai người đàn ông sẽ không bị đuổi, muốn đuổi cũng sẽ đuổi cô gái kia.
Ở căn phòng trà nước bên cạnh, không biết cà phê ai nấu đang sôi lục bục, thơm nức mũi, Đồ Nhiễm thầm nghĩ thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao, bèn xoay người đi vào rót một cốc.
Người đẹp quầy lễ tân chưa hiểu, vẫn hỏi tiếp:
- Sao lại thế được? Triệu Diễm Diễm có gì sai, người ta cũng chỉ là có chút nhan sắc nên mới bị người khác sàm sỡ.
Lý Đồ đáp:
- Anh hỏi em nhé, ba người này năm ngoái cùng vào công ty, ai làm tốt, ai làm bình thường?
Người đẹp quầy lễ tân trả lời:
- Hai người đàn ông đều đã là phó phòng, thành tích của Triệu Diễm Diễm bình thường, cũng chỉ bằng em là cùng.
Lý Đồ gật đầu:
- Vậy chẳng phải thế sao. – Nói đoạn hất hàm về phía Đồ Nhiễm. – Em vẫn còn non lắm, phải học tập người ta nhiều vào.
Người đẹp quầy lễ tân lờ mờ hiểu ra, hạ giọng lẩm bẩm:
- Chuyện có gì to tát chứ, nếu là em thì em chẳng nói ra, lại còn khuấy lên cho xôn xao dư luận nữa.
Lý Đồ thừa dịp túm lấy bàn tay bé nhỏ của người đẹp, cười hì hì:
- Ấy chớ, chớ chớ, bị người ta cưỡng bức thì nhất định phải nói với anh đây, anh đây sẽ cho hắn một trận.
Người đẹp thẹn thùng dậm chân, đẩy vội anh ta ra:
- Anh, anh mới bị cưỡng bức ấy… anh mới bị cưỡng bức ấy…
Nghe vậy gã kia càng đắc ý, dang tay nói:
- Tới đi tới đi!
Đồ Nhiễm thấy chướng tai gai mắt, bèn nói với Lý Đồ:
- Đến giờ rồi đấy, đi, mang ghế tới phòng huấn luyện cho tôi. – Vừa nói vừa bưng cà phê đi vào bên trong.
Lý Đồ đi đằng sau khẽ rít lên:
- Úi chà chà, quan to một cấp đè chết người, chị cũng ra vẻ lắm, chị thử nói xem, hai chúng ta vào công ty cùng nhau, em có kém chị chỗ nào, ngay cả lương cũng cùng một bậc, tại sao chị nói đổi vị trí là được đổi vị trí, còn em phải làm chân sai vặt, chẳng phải là ỷ vào việc lão Cố có ý với chị….
Biết tên này từ trước tới giờ vẫn luôn như vậy, ai cũng có thể đem ra làm trò đùa không kiêng kị gì, xung quanh lại có bao nhiêu người rỗi việc, nếu bị đồn ra ngoài không khỏi rách việc, cô không nhịn được quay lại lườm cậu ta:
- Im miệng, nói lung tung gì thế.
Thấy cô tức giận, Lý Đồ vội cười hì hì, đưa tay giả bộ kéo khóa trên miệng.
Đồ Nhiễm cũng chẳng làm gì được, bèn rắp tâm trêu cậu ta:
- Cậu cũng biết trên đầu chị đây có ô to, còn không mau hầu hạ cho tốt…
Chưa dứt lời đã thấy Cố Viễn Hàng đi tới trước mặt, cô vội đứng thẳng cúi đầu, cùng với Lý Đồ cung kính chào: “Tổng giám đốc Cố”.
Trong lòng cô bất an, mình chỉ nói cho sướng mồm, không biết người ta đã nghe được bao nhiêu rồi.
Tổng giám đốc Cố Viễn Hàng từ trước tới nay uy phong lẫm liệt, chỉ đứng ở nơi đó, cả đám người bèn im phăng phắc.
Chuyện không liên quan đến mình, Đồ Nhiễm cũng chẳng lòng dạ nào mà quan tâm, bèn khom lưng len lén chuồn về phòng. Ngồi trên ghế nghỉ một lúc, cô bỗng thấy bụng dưới nhoi nhói đau, có lẽ là do giai đoạn này hơi mệt mỏi. Cô đưa tay xoa bụng, đẩy cốc cà phê sang một bên, uống nước trắng.
Hai ngày sau, Triệu Diễm Diễm quả thật phải “tự động từ chức”, hai người đàn ông đều bình an vô sự.
Đồ Nhiễm cố tình giảm tiến độ làm việc, không tất bật như trước nữa, ăn ngủ điều độ, nhưng vẫn cảm thấy không ổn. Cô về nhà hỏi mẹ, bà Vương Vĩ Lệ nói, bình thường, vẫn còn chưa hết nghén.
Đồ Nhiễm lại bắt đầu lo lắng:
- Nhưng khẩu vị của con đột nhiên tốt hẳn lên, làm gì còn nghén nữa.
Bà Vương Vĩ Lệ chê cô thần hồn nát thần tính:
- Con còn muốn nôn ọe đến tận lúc sinh chắc, đúng là có người như thế, đúng là chịu tội nghiệt, nôn đủ chín tháng, con thì không đâu, con giống mẹ, khỏe như vâm.
Nghe bà nói vậy, Đồ Nhiễm yên lòng, nhưng buổi tối lúc đánh răng rửa mặt, bỗng phát hiện đũng quần có vết máu màu nâu. Lần này cô sợ hết hồn, đứng ngây ra trong phòng tắm, mãi mới nhớ phải đi hỏi bà Vương Vĩ Lệ.
Bà Vương Vĩ Lệ nhìn một lúc:
- Hồi đó bọn mẹ gọi như thế này là thai chuột[3">, đứa bé thông thường không sao, chỉ ra một chút máu thôi, không hiếm người bị như vậy, đừng s
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3/1998