Tiểu thuyết Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc
Lượt xem : |
m chút việc, nếu không lúc nhận tiền lương tâm tôi sẽ lo lắng bất an." Doãn Thần Lam nói, đưa tay quẹt chút bơ trên cái bánh hạt dẻ: "Ăn ngon thật! Anh có muốn ăn một cái không? Bánh hạt dẻ tôi làm là món mà các đồng nghiệp thích nhất đó”.
"Công việc của cô chính là làm bạn gái của tôi!"
"Loại chuyện như vậy không thể miễn cưỡng! Xin miễn cho kẻ bất tài Doãn Thần Lam này! Tôi không đồng ý, cũng không coi là thật! Tài nấu nướng của tôi rất tốt, tôi có thể làm đầu bếp nhà anh."
Không coi là thật? Hắn Mục Thiên Dương nói, có thể không tính?
"Nhà chúng tôi đã có đầu bếp!" cặp mắt Mục Thiên Dương tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Doãn Thần Lam."Đó là cái gì?"
"Cái gì?"
"Vết thương màu đỏ đường kính mười cm trên tay cô."
"Cái này à?" Doãn Thần Lam còn tưởng rằng có cái gì ngạc nhiên."Mới vừa rồi lấy bánh trong lò nướng không cẩn thận bị bỏng, khi nấu ăn ít nhiều cũng sẽ xảy ra, điều này cũng không có. . . . . ."
"Ngu ngốc!"
Lửa giận của Mục Thiên Dương bốc lên cao.
Hắn không nói gì cầm tay Doãn Thần Lam giống như bắt con gà con, vừa đi vừa kêu to: "Bác Mặc Sĩ! Bà Cát! Mạnh tẩu!"
Hắn gọi tất cả những người có thể gọi đến.
Mặc Sĩ Hoa xuất hiện đầu tiên, bà là phụ nhân trung niên mập mập lùn lùn, khuôn mặt tròn vo, bộ dạng vô cùng hiền lành.
Giọng Mục Thiên Dương gọi người như đang kêu cứu hỏa, cho nên Mặc Sỹ Hoa quả thật bị hắn hù chết.
"Đã xảy ra chuyện gì?! Mục tiên sinh!”. Bà hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy Mục Thiên Dương đang nắm tay trái bị thương của cô gái trẻ tuổi, bộ dạng trong cơn giận dữ.
"Bác sao lại để cho người khác động tới phòng bếp của mình?" Mục Thiên Dương tức giận chất vấn.
"Tôi. . . . . . Cô ấy không phải là giúp việc mới tới sao?" Mặc Sĩ Hoa vô tội, dù sao Mục Thiên Dương sau khi trở về, chưa từng thông báo vị trí làm việc cho cô bé, cô bé này lại kiên trì muốn giúp đỡ, bà mới có thể cho rằng cô bé ấy là giúp việc mới tới. Bà thấy mình bị mắng thật vô tội.
"Ngu ngốc!" Mục Thiên Dương nói: "Tôi có nói cô ấy là giúp việc sao? Đây là bạn gái của tôi, bác nếu lại cho cô ấy vào phòng bếp, về sau bác cũng không làm việc ở phòng bếp của Mục gia nữa."
"Vâng vâng vâng, tôi không dám."
"Tôi không phải. . . . . ." Doãn Thần Lam còn muốn phản bác, lại bị Mục Thiên Dương dựng râu trợn mắt trừng không dám nói lời gì nữa.
Lúc này, bà Cát cùng Mạnh tẩu cũng đều chạy đến.
"Rất đau nha. . . . . . Anh có thể nhẹ tay chút không. . . . . .?"
Mục Thiên Dương không để ý cô, bởi vì hắn muốn từ từ dạy dỗ cô.
"Cô bé này là bạn gái của tôi, không cho phép để cô ấy quét dọn trong nhà, không cho phép để cô ấy sửa sang lại sân nhà, không cho phép để cô ấy làm bất kỳ việc gì." Mục Thiên Dương ra lệnh lần thứ nhất."Còn nữa, mời bác sĩ Thẩm tới đây!"
"Không cần, chuyện này không có sao . . . . .!" Người này sao lại làm cho vấn đề nhỏ như vậy biến thành chuyện lớn ? !
"Còn chờ cái gì? !" Mục Thiên Dương hét lớn.
Mọi người vừa nghe, vội vàng đi lấy hòm thuốc, gọi điện thoại, chuẩn bị dụng cụ băng cá nhân, bận bịu rối rít.
"Mục Thiên Dương!" Rốt cuộc Doãn Thần Lam không nhịn được bộc phát, cô đau đến ngậm nước mắt, kêu lên: "Anh còn không buông tay, tôi sẽ bị bầm tím đó!"
Mục Thiên Dương lúc này mới buông tay.
Tay của cô quả nhiên đã bị bầm tím một vòng. Người đàn ông này khí lực sao lại lớn như vậy?
Mục Thiên Dương nhìn vết bầm mình tạo ra, mặc dù mặt lộ vẻ áy náy, nhưng đầu lưỡi vẫn như cũ cứng miệng:"Đây là do cô tự làm!"
Lời nói này hơi quá đáng chứ? ! Cô không có làm gì sai, tại sao làm một cái bánh ngọt cho hắn ăn, còn phải rước lấy loại đối đãi này?
"Đây chính là cách anh đối đãi với bạn gái sao?" Doãn Thần Lam giơ vết bầm trên tay lên cho hắn nhìn, nhìn Mục Thiên Dương chất vấn.
Mục Thiên Dương bị vấn đề này làm khó rồi.
Trong quá khứ hắn chưa từng có bạn gái, hắn cũng không hiểu đối đãi với bạn gái thế nào.
Hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không chịu bất cứ thương tổn gì, cho nên "Lấy" cô vào trong nhà chăm sóc; hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không bị thương tổn, cho nên không để cho cô làm bất cứ chuyện gì. Đây chính là phương thức của hắn.
Nhưng nhìn thấy vết bầm trên tay cô, hắn lại cảm thấy hết sức ảo não.
Cô gái này là ngu ngốc sao? Bị Cô Giai Thành cái loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới lừa xoay quanh, cũng không hiểu rõ tâm ý của hắn.
"Tôi rất xin lỗi." Nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, đối với Mục Thiên Dương mà nói, đã coi như là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không thích giải thích.
Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói ra bốn chữ "Tôi rất xin lỗi" này.
"Thôi, không cần, dù sao tôi cũng không phải bạn gái của anh." Doãn Thần Lam bình thản nói.
Mục Thiên Dương vừa nghe xong, hung hăng nhìn cô một cái, tức giận bước đi ra ngoài, sập cửa lại.
Chậc, cô gái này chẳng những không biết nặng nhẹ, hơn nữa còn rất xem thường hắn.
Chương 7
Cùng lúc, tin tức Mục Thiên Dương đầu tư vào Á Tấn vừa truyền ra, lập tức khiến ngành điện tử khiếp sợ.
Các công ty khác hoàn toàn không thể tiếp thu, Mục Thiên Dương lại đầu tư vào công ty Á Tấn không bằng bọn họ? !
Dựa vào tài lực cùng thực lực của bọn họ Á Tấn còn chưa bằng một phần mười bọn họ, tại sao?
Cái chữ hỏi "Tại sao?" này đã bị ném ra sau, các loại tạp chí lá cải, đã nhanh chóng tìm ra đáp án cho câu hỏi của bọn họ__
Tiêu đề của tuần san mới nhất chính là -- anh hùng sập bẫy mỹ nhân, Mục Thiên Dương bị vu oan.
Nội dung báo viết là Mục Thiên Dương vì sao quen với tiểu nhân viên của Á Tấn, cùng Á Tấn liên kết, và đi "Bao nuôi" đối tượng này như thế nào.
Mà cái tin tức này bị bán đi, là do Mặc Sỹ Hoa phải nuôi ông chồng cờ bạc .
Từ xưa đến nay bà bán tin tức của Mục gia đều chỉ bán một chút tin tức sinh hoạt của gia đình giàu có, cũng không đáng tiền.
Cho nên, khi Mặc Sỹ Hoa vừa phát hiện sự tồn tại của Doãn Thần Lam, thì sao có thể bỏ qua cơ hội này? Ngày đó bà chủ động liên lạc với ký giả của báo lá cải, đem tin tức nói ra.
Thông qua các ký giả, Mặc Sỹ Hoa cũng bị người khác tìm đến--
Vẫn mơ ước viết được một bài tuyệt bút về tập đoàn Đại Dương, nhưng thủy chung Tam Hợp thực nghiệp mãi vẫn chưa có được.
Người thành lập Tam Hợp thực nghiệp là Mạch Khả Đường, hắn nằm trên ghế chạm trổ hoa văn Hoàng đế, lấy xì gà, mười phần cho thấy là người có tiền .
Khi hắn hỏi rõ ràng chân tướng sự kiện từ Mặc Sỹ Hoa xong, cười khan hai tiếng.
"Hai chuyện " âm thạnh trong cổ họng Mạch Khả Đường rõ ràng, đối với Mặc Sỹ Hoa nói: "Thứ nhất, như lời bà vừa nói, mười vạn đồng."
"Thứ hai, tôi muốn bà thông báo cho tôi ngay khi cô bé kia một mình ra khỏi cửa chính của Mục gia, mười vạn đồng."
Mặc Sỹ Hoa vừa nghe được nước miếng đã muốn chảy xuống, gật đầu như bằm tỏi.
Cứ như vậy, Mặc Sỹ Hoa cầm hai mươi vạn nguyên tiền mặt rời khỏi Tam Hợp thực nghiệp.
"Phụ nữ chính là kẻ gây tai họa. . . . . ." Mạch Khả Đường ôm cái eo của bà vợ thứ tám, ngông cuồng cười đi ra.
Mục tiêu của hắn, chính là Doãn Thần Lam.
Rõ ràng Doãn Thần Lam ở trong nhà của Mục Thiên Dương, lại cả ngày lẫn đêm đều tránh Mục Thiên Dương.
Kể từ sau chuyện ngày đó, liên tiếp mấy ngày Doãn Thần Lam với Mục Thiên Dương cứ như chuột thấy mèo.
Doãn Thần Lam chỉ cần phát hiện Mục Thiên Dương xuất hiện trong phòng khách, cô sẽ liều chết khóa lại, ở trong phòng không ra khỏi cửa.
Mà Mục Thiên Dương đang bề bộn chỉnh đốn kế hoạch liên kết với Á Tấn, cũng không rảnh bận tâm đến cô.
Vì vậy, hai người cứ như vậy bình an qua nhiều ngày.
Cho đến buổi chiều một ngày, Doãn Thần Lam thật sự nhịn không được loại gần như giam lỏng; liền thừa dịp lúc toàn bộ mọi người đang ngủ trưa thì chạy ra ngoài.
Không khí ngoài Mục gia thật mới mẻ ! Ít nhất cô không cần lo lắng Mục Thiên Dương tùy ý sẽ mang theo khuôn mặt thối vào cửa, cô lại phải trốn tránh, đến ăn cơm cũng ăn không vô.
"Xin hỏi, cô là Doãn tiểu thư sao?"
Đột nhiên, xuất hiện một người đàn ông, đang lúc cô bắt đầu hưởng thụ thời gian tự do.
Doãn Thần Lam kinh ngạc nhìn hắn mấy lần, nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi, tôi biết anh sao?"
Người nọ rất có lễ phép đối với cô mỉm cười, tự giới thiệu mình: "Tôi là ký giả tuần san X, tôi tên là Trần Vũ. Là như thế này, chuyện cô cùng tổng giám đốc Mục Thiên Dương qua lại, chúng tôi muốn xin cô một cuộc phỏng vấn trước. Xin hỏi Doãn tiểu thư, trước mắt cô chấp nhận Mục Thiên Dương tiên sinh bao nuôi sao?"
Bao nuôi? Sao lại truyền ra lời như thế? Thật là khó nghe! Cô rõ ràng là chỉ bị buộc đổi nơi làm việc mà thôi, huống chi. . . . . .
"Tôi không qua lại với Mục Thiên Dương."
"Đó đơn thuần là bao nuôi đúng không?"
"Này!" Doãn Thần Lam tức giận, "Cái người này cái gì cũng không biết, tại sao có thể dùng từ khó nghe như vậy ? Ký giả các người đều như vậy sao?"
"Doãn tiểu thư, chúng tôi cũng bởi vì không biết, mới tìm đến cô để kiểm chứng !"
"Tôi cùng anh ta không hề có quan hệ, xin anh đừng tới phiền tôi nữa!"
Doãn Thần Lam nói xong, ra ý phải đi, nhưng lại bị người đàn ông ngăn lại.
"Doãn tiểu thư, vậy theo cách cô nói, tức là là Mục tiên sinh một bên tình nguyện, cô hoàn toàn không đón nhận?"
Không chịu tiếp nhận? Tại sao lại hỏi cô cái này, ngay cả chính cô cũng chưa làm rõ ràng được vấn đề?
"Tôi không biết, không muốn trả lời!"
"Doãn tiểu thư, cô nói với tôi là đúng hoặc không đúng là được mà!" Ký giả tiếp tục truy đuổi cô."Để chúng tôi còn có kết quả báo cáo công tác, van cầu cô."
"Tôi gọi cảnh sát đó!" Doãn Thần Lam đột nhiên sắp xếp gọn gàng, quay đầu lại quẳng xuống những lời này:"Hay là muốn tôi kêu lên anh sàm sỡ?"
Vì thế, cứ như vậy, cô liên tục bỏ rơi người một khác tự xưng là ký giả, cuốn lấy cô muốn phỏng vấn sau người đàn ông kia, Doãn Thần Lam vô cùng sợ hãi trốn vào một cái nhà lớn.
Cổng chào viết chữ rất khí phách-- công ty cổ phần hữu hạn Tam Hợp thực nghiệp.
Còn chưa có quyết định muốn cùng người này qua lại, phiền toái đã tới rồi. Doãn Thần Lam cảm giác mình cõng một "Quan hệ bất chính", quá vô tội.
Không phải thất tình, chính là trên lưng lại mang cái tiếng quan hệ bất chính, tại sao đường tình của cô lại nhấp nhô như vậy?
Vì vậy cô gọi một cuộc điện thoại cho Lô Giai Giai.
"Mục Thiên Dương coi trọng cậu?" Điện thoại đầu kia truyền đến âm thanh lạnh lùng giễu cợt "Có phải cậu bị thất tình đả kích quá lớn, điên ư? ! Cậu có biết cậu có bao nhiêu đối thủ không? Có rất nhiều con gái nhé! Chia đều chiều cao của những cô gái kia ít nhất cũng hơn cậu mười lăm cm, cân nặng so với cậu ít hơn năm kg, dù thế nào thì cậu cũng không là đối thủ, đừng dại dột, Mục Thiên Dương không thể nào để ý cậu?"
Lô Giai Giai đang bận bịu mấy phần công văn trên tay, căn bản không có thời gian để ý tới cô, nhưng lại ngại vì giao tình của hai người, cho nên không thể không ứng phó.
"Là thật!"
"Tớ có xem qua quyển tạp chí kia rồi, " Lô Giai Giai tốt bụng khuyên răn, "Ngu ngốc, chẳng lẽ cậu không biết cái loại đại thiếu gia đó rất đa tình à, trước đó Cô Giai Thành còn chưa dạy dỗ đủ sao? Tớ sẽ giúp cậu nói mấy câu, có thể đem công việc của cậu giải trừ đi, trước hết, làm phiền cậu trước cứ yên lặng, chớ yêu hắn, cũng đừng cùng hắn trở mặt. Trước là vì tốt cho cậu, sau còn lại là vì Á Tấn chúng ta. Cậu nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ ràng!"
Doãn Thần Lam cúp điện thoại, tâm tình cũng suy sụp xuống.
Thật ra thì Mục Thiên Dương cũng không có xấu tính đến mức làm cho người ta hoàn toàn không có biện pháp chịu được. Hắn trừ đối với cô bá đạo một chút, thích hạn chế hành động bên ngoài của cô, vẫn cực kỳ chăm sóc cô.
Mặc dù bá đạo "Chăm sóc" như vậy làm cô khó thừa nhận.
Chỉ là, mặc dù hắn bị cô liệt vào loại người "đào hoa, đa tình", nhưng trừ cái hôn ngày đó, sau đó Mục Thiên Dương đối với cô cũng coi như là đủ tôn trọng, đến bây giờ hắn, còn không có đạp cửa phòng của cô một bước.
Vậy. . . . . . Cô hiện tại coi là nhân viên Á Tấn? Hay là bạn gái Mục Thiên Dương đây?
Thật là, tại sao đột nhiên tất cả đều trở nên phức tạp như thế?
Nghĩ tới cái khuôn mặt đẹp trai ngất trời không đền mạng kia, cô cũng rất say mê, nhưng khi cái vẻ mặt áp bức không buông tha người hiện lên trong đầu thì cô đã cảm thấy nhức đầu.
Rốt cuộc cô nên coi anh ta như thế nào mới tốt bây giờ?
Vừa lúc đó, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặc tây trang màu đen .
"Giám đốc chúng tôi cho mời cô!" Một tên áo đen trong đó nói.
Doãn Thần Lam còn chưa kịp phản ứng, liền hôn mê --
Mơ mơ màng màng từ từ tỉnh lại, căn bản Doãn Thần Lam không rõ mình đang ở đâu.
Cô xoa đôi mắt buồn ngủ để tỉnh táo hơn, phát hiện cô đang ở một nơi thật lớn, mới nhìn giống như không gian phòng họp, bốn phía chỉ bày biện mấy thứ đơn giản.
"Hoan nghênh đến chơi, Mục phu nhân!"
Một
"Công việc của cô chính là làm bạn gái của tôi!"
"Loại chuyện như vậy không thể miễn cưỡng! Xin miễn cho kẻ bất tài Doãn Thần Lam này! Tôi không đồng ý, cũng không coi là thật! Tài nấu nướng của tôi rất tốt, tôi có thể làm đầu bếp nhà anh."
Không coi là thật? Hắn Mục Thiên Dương nói, có thể không tính?
"Nhà chúng tôi đã có đầu bếp!" cặp mắt Mục Thiên Dương tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Doãn Thần Lam."Đó là cái gì?"
"Cái gì?"
"Vết thương màu đỏ đường kính mười cm trên tay cô."
"Cái này à?" Doãn Thần Lam còn tưởng rằng có cái gì ngạc nhiên."Mới vừa rồi lấy bánh trong lò nướng không cẩn thận bị bỏng, khi nấu ăn ít nhiều cũng sẽ xảy ra, điều này cũng không có. . . . . ."
"Ngu ngốc!"
Lửa giận của Mục Thiên Dương bốc lên cao.
Hắn không nói gì cầm tay Doãn Thần Lam giống như bắt con gà con, vừa đi vừa kêu to: "Bác Mặc Sĩ! Bà Cát! Mạnh tẩu!"
Hắn gọi tất cả những người có thể gọi đến.
Mặc Sĩ Hoa xuất hiện đầu tiên, bà là phụ nhân trung niên mập mập lùn lùn, khuôn mặt tròn vo, bộ dạng vô cùng hiền lành.
Giọng Mục Thiên Dương gọi người như đang kêu cứu hỏa, cho nên Mặc Sỹ Hoa quả thật bị hắn hù chết.
"Đã xảy ra chuyện gì?! Mục tiên sinh!”. Bà hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy Mục Thiên Dương đang nắm tay trái bị thương của cô gái trẻ tuổi, bộ dạng trong cơn giận dữ.
"Bác sao lại để cho người khác động tới phòng bếp của mình?" Mục Thiên Dương tức giận chất vấn.
"Tôi. . . . . . Cô ấy không phải là giúp việc mới tới sao?" Mặc Sĩ Hoa vô tội, dù sao Mục Thiên Dương sau khi trở về, chưa từng thông báo vị trí làm việc cho cô bé, cô bé này lại kiên trì muốn giúp đỡ, bà mới có thể cho rằng cô bé ấy là giúp việc mới tới. Bà thấy mình bị mắng thật vô tội.
"Ngu ngốc!" Mục Thiên Dương nói: "Tôi có nói cô ấy là giúp việc sao? Đây là bạn gái của tôi, bác nếu lại cho cô ấy vào phòng bếp, về sau bác cũng không làm việc ở phòng bếp của Mục gia nữa."
"Vâng vâng vâng, tôi không dám."
"Tôi không phải. . . . . ." Doãn Thần Lam còn muốn phản bác, lại bị Mục Thiên Dương dựng râu trợn mắt trừng không dám nói lời gì nữa.
Lúc này, bà Cát cùng Mạnh tẩu cũng đều chạy đến.
"Rất đau nha. . . . . . Anh có thể nhẹ tay chút không. . . . . .?"
Mục Thiên Dương không để ý cô, bởi vì hắn muốn từ từ dạy dỗ cô.
"Cô bé này là bạn gái của tôi, không cho phép để cô ấy quét dọn trong nhà, không cho phép để cô ấy sửa sang lại sân nhà, không cho phép để cô ấy làm bất kỳ việc gì." Mục Thiên Dương ra lệnh lần thứ nhất."Còn nữa, mời bác sĩ Thẩm tới đây!"
"Không cần, chuyện này không có sao . . . . .!" Người này sao lại làm cho vấn đề nhỏ như vậy biến thành chuyện lớn ? !
"Còn chờ cái gì? !" Mục Thiên Dương hét lớn.
Mọi người vừa nghe, vội vàng đi lấy hòm thuốc, gọi điện thoại, chuẩn bị dụng cụ băng cá nhân, bận bịu rối rít.
"Mục Thiên Dương!" Rốt cuộc Doãn Thần Lam không nhịn được bộc phát, cô đau đến ngậm nước mắt, kêu lên: "Anh còn không buông tay, tôi sẽ bị bầm tím đó!"
Mục Thiên Dương lúc này mới buông tay.
Tay của cô quả nhiên đã bị bầm tím một vòng. Người đàn ông này khí lực sao lại lớn như vậy?
Mục Thiên Dương nhìn vết bầm mình tạo ra, mặc dù mặt lộ vẻ áy náy, nhưng đầu lưỡi vẫn như cũ cứng miệng:"Đây là do cô tự làm!"
Lời nói này hơi quá đáng chứ? ! Cô không có làm gì sai, tại sao làm một cái bánh ngọt cho hắn ăn, còn phải rước lấy loại đối đãi này?
"Đây chính là cách anh đối đãi với bạn gái sao?" Doãn Thần Lam giơ vết bầm trên tay lên cho hắn nhìn, nhìn Mục Thiên Dương chất vấn.
Mục Thiên Dương bị vấn đề này làm khó rồi.
Trong quá khứ hắn chưa từng có bạn gái, hắn cũng không hiểu đối đãi với bạn gái thế nào.
Hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không chịu bất cứ thương tổn gì, cho nên "Lấy" cô vào trong nhà chăm sóc; hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không bị thương tổn, cho nên không để cho cô làm bất cứ chuyện gì. Đây chính là phương thức của hắn.
Nhưng nhìn thấy vết bầm trên tay cô, hắn lại cảm thấy hết sức ảo não.
Cô gái này là ngu ngốc sao? Bị Cô Giai Thành cái loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới lừa xoay quanh, cũng không hiểu rõ tâm ý của hắn.
"Tôi rất xin lỗi." Nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, đối với Mục Thiên Dương mà nói, đã coi như là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không thích giải thích.
Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói ra bốn chữ "Tôi rất xin lỗi" này.
"Thôi, không cần, dù sao tôi cũng không phải bạn gái của anh." Doãn Thần Lam bình thản nói.
Mục Thiên Dương vừa nghe xong, hung hăng nhìn cô một cái, tức giận bước đi ra ngoài, sập cửa lại.
Chậc, cô gái này chẳng những không biết nặng nhẹ, hơn nữa còn rất xem thường hắn.
Chương 7
Cùng lúc, tin tức Mục Thiên Dương đầu tư vào Á Tấn vừa truyền ra, lập tức khiến ngành điện tử khiếp sợ.
Các công ty khác hoàn toàn không thể tiếp thu, Mục Thiên Dương lại đầu tư vào công ty Á Tấn không bằng bọn họ? !
Dựa vào tài lực cùng thực lực của bọn họ Á Tấn còn chưa bằng một phần mười bọn họ, tại sao?
Cái chữ hỏi "Tại sao?" này đã bị ném ra sau, các loại tạp chí lá cải, đã nhanh chóng tìm ra đáp án cho câu hỏi của bọn họ__
Tiêu đề của tuần san mới nhất chính là -- anh hùng sập bẫy mỹ nhân, Mục Thiên Dương bị vu oan.
Nội dung báo viết là Mục Thiên Dương vì sao quen với tiểu nhân viên của Á Tấn, cùng Á Tấn liên kết, và đi "Bao nuôi" đối tượng này như thế nào.
Mà cái tin tức này bị bán đi, là do Mặc Sỹ Hoa phải nuôi ông chồng cờ bạc .
Từ xưa đến nay bà bán tin tức của Mục gia đều chỉ bán một chút tin tức sinh hoạt của gia đình giàu có, cũng không đáng tiền.
Cho nên, khi Mặc Sỹ Hoa vừa phát hiện sự tồn tại của Doãn Thần Lam, thì sao có thể bỏ qua cơ hội này? Ngày đó bà chủ động liên lạc với ký giả của báo lá cải, đem tin tức nói ra.
Thông qua các ký giả, Mặc Sỹ Hoa cũng bị người khác tìm đến--
Vẫn mơ ước viết được một bài tuyệt bút về tập đoàn Đại Dương, nhưng thủy chung Tam Hợp thực nghiệp mãi vẫn chưa có được.
Người thành lập Tam Hợp thực nghiệp là Mạch Khả Đường, hắn nằm trên ghế chạm trổ hoa văn Hoàng đế, lấy xì gà, mười phần cho thấy là người có tiền .
Khi hắn hỏi rõ ràng chân tướng sự kiện từ Mặc Sỹ Hoa xong, cười khan hai tiếng.
"Hai chuyện " âm thạnh trong cổ họng Mạch Khả Đường rõ ràng, đối với Mặc Sỹ Hoa nói: "Thứ nhất, như lời bà vừa nói, mười vạn đồng."
"Thứ hai, tôi muốn bà thông báo cho tôi ngay khi cô bé kia một mình ra khỏi cửa chính của Mục gia, mười vạn đồng."
Mặc Sỹ Hoa vừa nghe được nước miếng đã muốn chảy xuống, gật đầu như bằm tỏi.
Cứ như vậy, Mặc Sỹ Hoa cầm hai mươi vạn nguyên tiền mặt rời khỏi Tam Hợp thực nghiệp.
"Phụ nữ chính là kẻ gây tai họa. . . . . ." Mạch Khả Đường ôm cái eo của bà vợ thứ tám, ngông cuồng cười đi ra.
Mục tiêu của hắn, chính là Doãn Thần Lam.
Rõ ràng Doãn Thần Lam ở trong nhà của Mục Thiên Dương, lại cả ngày lẫn đêm đều tránh Mục Thiên Dương.
Kể từ sau chuyện ngày đó, liên tiếp mấy ngày Doãn Thần Lam với Mục Thiên Dương cứ như chuột thấy mèo.
Doãn Thần Lam chỉ cần phát hiện Mục Thiên Dương xuất hiện trong phòng khách, cô sẽ liều chết khóa lại, ở trong phòng không ra khỏi cửa.
Mà Mục Thiên Dương đang bề bộn chỉnh đốn kế hoạch liên kết với Á Tấn, cũng không rảnh bận tâm đến cô.
Vì vậy, hai người cứ như vậy bình an qua nhiều ngày.
Cho đến buổi chiều một ngày, Doãn Thần Lam thật sự nhịn không được loại gần như giam lỏng; liền thừa dịp lúc toàn bộ mọi người đang ngủ trưa thì chạy ra ngoài.
Không khí ngoài Mục gia thật mới mẻ ! Ít nhất cô không cần lo lắng Mục Thiên Dương tùy ý sẽ mang theo khuôn mặt thối vào cửa, cô lại phải trốn tránh, đến ăn cơm cũng ăn không vô.
"Xin hỏi, cô là Doãn tiểu thư sao?"
Đột nhiên, xuất hiện một người đàn ông, đang lúc cô bắt đầu hưởng thụ thời gian tự do.
Doãn Thần Lam kinh ngạc nhìn hắn mấy lần, nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi, tôi biết anh sao?"
Người nọ rất có lễ phép đối với cô mỉm cười, tự giới thiệu mình: "Tôi là ký giả tuần san X, tôi tên là Trần Vũ. Là như thế này, chuyện cô cùng tổng giám đốc Mục Thiên Dương qua lại, chúng tôi muốn xin cô một cuộc phỏng vấn trước. Xin hỏi Doãn tiểu thư, trước mắt cô chấp nhận Mục Thiên Dương tiên sinh bao nuôi sao?"
Bao nuôi? Sao lại truyền ra lời như thế? Thật là khó nghe! Cô rõ ràng là chỉ bị buộc đổi nơi làm việc mà thôi, huống chi. . . . . .
"Tôi không qua lại với Mục Thiên Dương."
"Đó đơn thuần là bao nuôi đúng không?"
"Này!" Doãn Thần Lam tức giận, "Cái người này cái gì cũng không biết, tại sao có thể dùng từ khó nghe như vậy ? Ký giả các người đều như vậy sao?"
"Doãn tiểu thư, chúng tôi cũng bởi vì không biết, mới tìm đến cô để kiểm chứng !"
"Tôi cùng anh ta không hề có quan hệ, xin anh đừng tới phiền tôi nữa!"
Doãn Thần Lam nói xong, ra ý phải đi, nhưng lại bị người đàn ông ngăn lại.
"Doãn tiểu thư, vậy theo cách cô nói, tức là là Mục tiên sinh một bên tình nguyện, cô hoàn toàn không đón nhận?"
Không chịu tiếp nhận? Tại sao lại hỏi cô cái này, ngay cả chính cô cũng chưa làm rõ ràng được vấn đề?
"Tôi không biết, không muốn trả lời!"
"Doãn tiểu thư, cô nói với tôi là đúng hoặc không đúng là được mà!" Ký giả tiếp tục truy đuổi cô."Để chúng tôi còn có kết quả báo cáo công tác, van cầu cô."
"Tôi gọi cảnh sát đó!" Doãn Thần Lam đột nhiên sắp xếp gọn gàng, quay đầu lại quẳng xuống những lời này:"Hay là muốn tôi kêu lên anh sàm sỡ?"
Vì thế, cứ như vậy, cô liên tục bỏ rơi người một khác tự xưng là ký giả, cuốn lấy cô muốn phỏng vấn sau người đàn ông kia, Doãn Thần Lam vô cùng sợ hãi trốn vào một cái nhà lớn.
Cổng chào viết chữ rất khí phách-- công ty cổ phần hữu hạn Tam Hợp thực nghiệp.
Còn chưa có quyết định muốn cùng người này qua lại, phiền toái đã tới rồi. Doãn Thần Lam cảm giác mình cõng một "Quan hệ bất chính", quá vô tội.
Không phải thất tình, chính là trên lưng lại mang cái tiếng quan hệ bất chính, tại sao đường tình của cô lại nhấp nhô như vậy?
Vì vậy cô gọi một cuộc điện thoại cho Lô Giai Giai.
"Mục Thiên Dương coi trọng cậu?" Điện thoại đầu kia truyền đến âm thanh lạnh lùng giễu cợt "Có phải cậu bị thất tình đả kích quá lớn, điên ư? ! Cậu có biết cậu có bao nhiêu đối thủ không? Có rất nhiều con gái nhé! Chia đều chiều cao của những cô gái kia ít nhất cũng hơn cậu mười lăm cm, cân nặng so với cậu ít hơn năm kg, dù thế nào thì cậu cũng không là đối thủ, đừng dại dột, Mục Thiên Dương không thể nào để ý cậu?"
Lô Giai Giai đang bận bịu mấy phần công văn trên tay, căn bản không có thời gian để ý tới cô, nhưng lại ngại vì giao tình của hai người, cho nên không thể không ứng phó.
"Là thật!"
"Tớ có xem qua quyển tạp chí kia rồi, " Lô Giai Giai tốt bụng khuyên răn, "Ngu ngốc, chẳng lẽ cậu không biết cái loại đại thiếu gia đó rất đa tình à, trước đó Cô Giai Thành còn chưa dạy dỗ đủ sao? Tớ sẽ giúp cậu nói mấy câu, có thể đem công việc của cậu giải trừ đi, trước hết, làm phiền cậu trước cứ yên lặng, chớ yêu hắn, cũng đừng cùng hắn trở mặt. Trước là vì tốt cho cậu, sau còn lại là vì Á Tấn chúng ta. Cậu nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ ràng!"
Doãn Thần Lam cúp điện thoại, tâm tình cũng suy sụp xuống.
Thật ra thì Mục Thiên Dương cũng không có xấu tính đến mức làm cho người ta hoàn toàn không có biện pháp chịu được. Hắn trừ đối với cô bá đạo một chút, thích hạn chế hành động bên ngoài của cô, vẫn cực kỳ chăm sóc cô.
Mặc dù bá đạo "Chăm sóc" như vậy làm cô khó thừa nhận.
Chỉ là, mặc dù hắn bị cô liệt vào loại người "đào hoa, đa tình", nhưng trừ cái hôn ngày đó, sau đó Mục Thiên Dương đối với cô cũng coi như là đủ tôn trọng, đến bây giờ hắn, còn không có đạp cửa phòng của cô một bước.
Vậy. . . . . . Cô hiện tại coi là nhân viên Á Tấn? Hay là bạn gái Mục Thiên Dương đây?
Thật là, tại sao đột nhiên tất cả đều trở nên phức tạp như thế?
Nghĩ tới cái khuôn mặt đẹp trai ngất trời không đền mạng kia, cô cũng rất say mê, nhưng khi cái vẻ mặt áp bức không buông tha người hiện lên trong đầu thì cô đã cảm thấy nhức đầu.
Rốt cuộc cô nên coi anh ta như thế nào mới tốt bây giờ?
Vừa lúc đó, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặc tây trang màu đen .
"Giám đốc chúng tôi cho mời cô!" Một tên áo đen trong đó nói.
Doãn Thần Lam còn chưa kịp phản ứng, liền hôn mê --
Mơ mơ màng màng từ từ tỉnh lại, căn bản Doãn Thần Lam không rõ mình đang ở đâu.
Cô xoa đôi mắt buồn ngủ để tỉnh táo hơn, phát hiện cô đang ở một nơi thật lớn, mới nhìn giống như không gian phòng họp, bốn phía chỉ bày biện mấy thứ đơn giản.
"Hoan nghênh đến chơi, Mục phu nhân!"
Một
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
475/857