Tiểu thuyết Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc
Lượt xem : |
n chỉ là một công ty có quy mô không lớn, nhưng giám đốc Á Tấn của họ, ngược lại được người trong giới coi trọng là có hiểu biết rộng rãi. Thư mời là do Lô Giai Giai trưởng phòng bộ phận PR viết.
Về cô gái mà ngài muốn tôi điều tra, bước đầu phán đoán hẳn không phải là Lô Giai Giai, có thể chỉ là một nhân viên nhỏ trong ngành của bọn họ. Về điều này, tôi sẽ tiếp tục hỏi thăm Lô tiểu thư."
"Vào mười giờ sáng tuần sau phải không?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Vâng ạ, " Tô Tiêu Chân tiếp tục nói: "Nếu như tổng giám đốc đến chỗ hẹn, buổi sáng hôm đó còn có một giờ chưa có hẹn ạ."
"Đem hành trình sắp xếp vào đi."
"Vâng"
Một tuần lễ sau, tại tiệc rượu khai mạc Á Tấn, chỉ thấy tất cả nhân viên toàn lực chiêu đãi khách.
Vì tranh thủ đầu tư khắp nơi, Á Tấn chuẩn bị tiệc chúc mừng này đã được nửa năm. Trong đó đối tượng tranh thủ lớn nhất, đương nhiên có ưu thế nhất vẫn là tập đoàn Đại Dương.
Chỉ cần tập đoàn Đại Dương gật đầu một cái, thì những nhà đầu tư khác, khách quan mà nói, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Doãn Thần Lam cùng Lô Giai Giai thì khẩn trương.
Mặc dù bọn họ đã nhận được hứa hẹn của Tô Tiêu Chân, nhưng không được gặp Mục Thiên Dương trước, thì hai người trông mong cố gắng chỉ có thể coi như thành công một nửa mà thôi.
Thời gian từng giây từng phút đến gần. . . . . .
Rốt cuộc, đúng mười giờ sáng, Tô Tiêu Chân xuất hiện. Á Tấn mắt tinh lập tức nhận ra cô thư ký .
Hắn bước nhanh đi lên phía trước, hướng Tô Tiêu Chân vươn tay ra, nói: "Tô tiểu thư, đã lâu không gặp."
Tô Tiêu Chân nhìn thấy giám đốc của Á Tấn, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô liền đem biểu tình đường đột của mình thu lại.
Cô cũng hướng đến giám đốc của Á Tấn đưa tay ra."Rất vui gặp lại!"
Hai người gặp mặt có một chút biến đổi, bởi vì lúc học đại học họ là người yêu.
Ngày trước gặp một vài trắc trở, nhưng tất cả đều đã qua.
"Mục tiên sinh đâu?" giám đốc của Á Tân chú ý nhất là chuyện này.
"Rất nhanh sẽ đến!"
Bởi vì vừa phải ký một hợp đồng có chút vấn đề, cho nên Mục Thiên Dương tất sẽ phải đến trễ. Vì vậy hắn nói tài xế đưa Tô Tiêu Chân tới đây trước, để bày tỏ thành ý của hắn.
Đồng thời, Doãn Thần Lam ở dưới lầu cũng lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng cô rất lo âu, " Tiền thưởng cuối năm " nếu như không có, nhiều lắm cô cũng chỉ có thể sống qua lễ mừng năm mới.
Phiền quá! Mục Thiên Dương thật đúng làm khổ người ta.
Đột nhiên, cô thấy xa xa một người quen đang đi tới chỗ cô.
Doãn Thần Lam nhìn thấy hắn, trong lòng thật sự cao hứng nói không ra.
Cô lập tức xông lên phía trước, "Này, Hầu Minh Dương! Tại sao anh lại đi qua đây? Thật là khéo, công ty chúng tôi hôm nay cũng có bữa tiệc đó."
Hắn biết, một chút cũng không khéo, bởi vì hắn là "Đặc biệt" tới.
Nhìn thấy cô, không biết vì sao, Mục Thiên Dương không tự chủ được nở nụ cười.
Đã thật lâu hắn không có bởi vì nhìn thấy ai đó mà cười.
Hắn thật nhớ cô gái nhỏ này, từ lần đầu tiên gặp mặt, đến lần thứ ba gặp mặt, hắn cảm thấy Doãn Thần Lam càng ngày càng xinh đẹp. Trên mặt của cô, luôn mang theo một vẻ ngây ngô.
Không đợi Mục Thiên Dương đáp lại, Doãn Thần Lam đã nắm lấy tay của hắn, muốn kéo hắn lên lầu.
"Thật tốt quá, tôi có thể dẫn anh đi lên ăn món điểm tâm ngọt. Tôi đã nghe ngóng, hôm nay giám đốc chúng tôi mời đầu bếp, hình như cũng là đầu bếp làm điểm tâm hôm party của mẹ anh ngày đó!"
"Vậy sao?" Mục Thiên Dương mỉm cười.
"Đi đi đi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi nhất định phải mời anh ăn nhiều Donut hơn" Doãn Thần Lam cao hứng nói.
Khi cửa thang máy ở tầng mười "Ting" một tiếng mở ra, hình ảnh Doãn Thần Lam kéo tay Mục Thiên Dương, lập tức gây sự chú ý của toàn hội trường.
Mặc dù lúc ấy người trong hội trường, đều đang chuyên chú nghe Á Tấn lên tiếng, nhưng khi người đầu tiên phát hiện bóng dáng Mục Thiên Dương thì tất cả mọi người ở tại chỗ, đều xoay đầu lại nhìn.
Doãn Thần Lam lập tức sửng sốt.
Bởi vì mọi người đều nhìn nét mặt của cô và cực kỳ kinh hoảng.
Cô cũng chỉ là mang một người bạn đi vào ăn chút điểm tâm, chuyện này có nghiêm trọng sao?
Những người từng nhìn thấy Mục Thiên Dương, đều trợn to hai mắt nhìn hai người bọn họ, chẳng qua, Lô Giai Giai chưa từng nhìn thấy, cho nên, dẫn đầu xông lên là Lô Giai Giai.
"Tớ bảo cậu ở dưới lầu nghênh đón Mục Thiên Dương, cậu lên đây làm cái gì?" Lô Giai Giai tức giận trách cứ Doãn Thần Lam."Chẳng lẽ cậu không biết, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào hắn mà kiếm sống sao?"
Doãn Thần Lam vội vàng giải thích: "Tớ ở dưới lầu gặp người bạn ngày đó giúp tớ vào được Babel, cho nên dẫn hắn đi vào ăn uống một chút. Chúng tớ sẽ đi xuống lầu ngay, cậu đừng tức giận!"
"Nếu là bình thường thì thôi, nhưng cậu có biết, Mục Thiên Dương tùy thời sẽ đến, ngộ nhỡ hắn bây giờ đã ở dưới lầu rồi thì sao?"
"Sẽ không đâu!" thần kinh Doãn Thần Lam rất lớn, đưa hai tay vuốt vuốt, nói;"Hắn đã già yếu, động tác nhất định rất chậm chạm, sẽ không đến sớm như vậy ."
Già yếu? Mục Thiên Dương đứng sau lưng Doãn Thần Lam, nghe được câu này, sắc mặt đại biến, giận đến phẫn nộ.
Hắn năm nay mới ba mươi lăm tuổi, lại được tính là già yếu?
"Hắn thật già vậy sao?" Mục Thiên Dương lạnh lùng hỏi."Chẳng lẽ cô đã gặp hắn?"
Doãn Thần Lam nói: " Đương nhiên là tôi chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng tôi nghe nói hắn rất khó tính, kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường. . . . . . Quả thật tính cách cùng với cụ già không có khác gì !"
Gì?
Là ai nói? Người nào không muốn sống như vậy? !
Gì mà khó tính, lại kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường?
"Ai nói?" giọng của Mục Thiên Dương càng lạnh hơn.
"Ngài ấy năm nay mới ba mươi lăm tuổi đó?" Lô Giai Giai rất tức giận nói: "Cậu đã ngốc nghếch rồi, còn không chịu học tập, ngay cả người mà chính mình muốn đi mời cũng không nghiên cứu tốt, khó trách cậu bị đóng gói."
"Á? ba mươi lăm tuổi?" Doãn Thần Lam thế mới biết. Cô gãi gãi đầu bày tỏ ngượng ngùng."Được rồi, hiện tại tớ đi xuống là được!"
Lô Giai Giai khoanh tay ở trước ngực, đối với Doãn Thần Lam, cô chỉ có thể lắc đầu mà thở dài .
"Vậy trước tiên tớ giới thiệu bạn tớ cho cậu biết! Anh ta gọi là Hầu Minh Dương, là một người tốt."
Ở trong mắt cô ai mà không là người tốt? Lô Giai Giai đối với việc đánh giá người khác của Doãn Thần Lam luôn luôn không để trong lòng. Cô liếc người đàn ông này một cái.
"Được rồi, tớ sẽ để ý hắn, bây giờ cậu nhanh đi xuống cho tớ." Lô Giai Giai thúc giục.
"Đợi chút, cậu biết không? Anh ta cũng là đại nhân vật đó!" Doãn Thần Lam như đang nói một bí mật trọng đại, vô cùng hưng phấn.
"Đại nhân vật nào?" Lô Giai Giai không tin Doãn Thần Lam có vận cứt chó, gặp được người gọi là "Đại nhân vật" .
"Mẹ anh ta là Diệp Cẩm Hoa, Diệp Cẩm Hoa đó!" Doãn Thần Lam cao hứng công bố đáp án:" Bà ấy là nữ thần thời trang nha, cũng chính là người mà chúng ta rất sùng bái!"
Nghe vậy, Lô Giai Giai sửng sốt.
Chương 6
Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa. . . . . . trong đầu Lô Giai Giai lật tung lên nhớ cái tên này.
Diệp Cẩm Hoa! Không phải là mẹ của Mục Thiên Dương sao? !
Như vậy người này. . . . . . Người đàn ông này. . . . . . Lô Giai Giai cứng lại, toàn thân nhất thời không cách nào nhúc nhích.
Mục Thiên Dương ở một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn phản ứng của cô.
Doãn Thần Lam hưng phấn bắt tay Lô Giai Giai, nói: "Cậu cũng rất hưng phấn có đúng hay không? Cậu có thể thông qua anh ấy nhờ mẹ anh ấy ký tên đó!"
Ký cái đầu ấy! Lô Giai Giai cảm giác chính mình bị sốc nặng rồi.
"Mẹ tôi đúng là Diệp Cẩm Hoa!" Mục Thiên Dương tựa hồ cố ý gia nhập trò chơi này."Cha là Mục Thần Phong."
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đã biết rõ, hân hạnh hân hạnh." Lô Giai Giai phát hiện mình đã ăn nói không mạch lạc. Cô đang tìm cách phá vỡ trường hợp lúng túng này.
"Giai Giai, cậu không sao chứ?" Doãn Thần Lam nói: "Vậy tớ đi xuống chờ Mục Thiên Dương, cậu nhớ để ý đến bạn của tớ đó! Nhớ đó, lấy Donut lại cho anh ta ăn ."
"Đợi chút. . . . . .!" Lô Giai Giai phát hiện hai chân của mình đã mềm đi, đứng không yên.
Cô quay sang Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào, nói: "Mục tiên sinh, vô cùng cảm tạ ngài trong lúc cấp bách, không chối từ vất vả, đường xa bớt chút thời gian hạ cố đến buổi khai mạc của công ty nhỏ bé chúng tôi. Đây là vinh hạnh lớn cho công ty tôi. Bây giờ, xin mời ngài lên ghế trên."
A? Doãn Thần Lam vẫn còn mù mờ không rõ, xảy ra chuyện gì? Lô Giai Giai sao lại đột nhiên “ Cân nhắc trọng lễ” như vậy?
"Giai Giai, anh ta là bạn của tớ Hầu Minh Dương nha, không phải Mục Thiên Dương!"
"Anh ta là Mục Thiên Dương!" Tâm tình Lô Giai Giai giờ phút này như rơi xuống đáy cốc.
Nếu như có thể, cô rất muốn làm thịt Doãn Thần Lam tại chỗ, nhân viên ngốc như vậy, thật sự...!
"Không thể nào? Cậu nói đùa. . . . . ." Doãn Thần Lam vừa nói vừa quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, nói: "Thật xin lỗi, cấp trên của tôi vì tiền thưởng cuối năm cần có Mục Thiên Dương, bình thường hay làm chuyện điên rồ."
Nghe vậy, Mục Thiên Dương mỉm cười với cô, đùa giỡn với cô, hơn nữa thản nhiên hào phóng thừa nhận với cô: "Tôi là Mục Thiên Dương ."
"Làm ơn đi, Mục Thiên Dương hắn là loại đàn ông vô cùng khó chung sống, anh là người tốt, sao có thể là Mục Thiên Dương. . . . . ." Nói được một nửa, Doãn Thần Lam đột nhiên có chút không xác định.
Đúng là hắn xác thực có xuất hiện tại"Babel" .
"Thật là anh sao?"
Mục Thiên Dương rất thận trọng gật đầu với cô.
Hiện tại đổi thành Doãn Thần Lam đứng bất động rồi.
Lô Giai Giai nhìn cô, ánh mắt giống như đang nói: đáng đời!
Nhất thời, Doãn Thần Lam giống như mất hồn phách. Mấy giây sau, cô xoay người nhìn Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào.
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, tôi không có đắc tội với ngài chứ?"
"Không có!"
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài có chán ghét tôi hay không?"
"Không có!"
Trên thực tế, hắn. . . . . . khá là thích cô.
"Vậy xin ngài cùng ông chủ chúng tôi ký hợp đồng đi!" Cô kích động nói: "Tôi có thể dựa vào anh mà có cơm ăn rồi!"
Đây là phương thức quan hệ xã hội gì? Lô Giai Giai nhìn cử động của Doãn Thần Lam, vẻ mặt méo mó, hơn nữa bắt đầu hoài nghi mình có phải chưa làm xong nhiệm vụ huấn luyện cô.
"Chúng tôi đang đánh giá." Mục Thiên Dương nói.
"Được rồi, đó là chuyện của các bộ phận." Doãn Thần Lam tuyệt vọng đối với Mục Thiên Dương nói: "Còn có chuyện riêng khác nữa."
" Chuyện riêng gì?"
"Anh rất quá đáng! Sao lại lừa gạt tôi?" Mặc dù Doãn Thần Lam cảm thấy rất ảo não, nhưng cũng tức giận."Tôi đã coi anh là bạn, vậy mà anh nói dối tên? Có phải anh cũng xem tôi rất ngốc, dễ dàng lừa gạt? !"
Lô Giai Giai nhìn thấy phản ứng của Doãn Thần Lam, lập tức muốn quỳ xuống lạy cô, cầu xin cô chớ chọc giận Mục Thiên Dương, nhưng căn bản là không biết làm như thế nào mở miệng.
"Thật xin lỗi!" Mục Thiên Dương thành tâm thành ý nói xin lỗi cô.
Quái? Mục Thiên Dương là loại người sẽ cùng người khác nói xin lỗi?
Đây là cục diện gì? Lô Giai Giai khẳng định tạm thời không thể nhúng tay.
"Lén lút vậy giống đàn ông gì? !"
Vừa nghĩ tới tự mình thành tâm thành ý đối với hắn, nhưng bị xem như thằng hề mà đùa bỡn; lại nghĩ đến lúc cô đặc biệt giúp hắn mang món điểm tâm ngọt, Doãn Thần Lam thật rất tức giận.
Cô thật sự, thật sự chán ghét mình ngu ngốc, tự mình đắc ý, một bên tình nguyện.
Cô mắng hắn không phải đàn ông?! Này cũng được! Lô Giai Giai thấy thế không đúng, vội vàng lên tiếng ngăn cản:
"Doãn Thần Lam, cô còn nói. . . . . nói tiếp nữa tôi lập tức đuổi cô!" Dưới tình thế cấp bách, Lô Giai Giai không thể làm gì khác hơn ngoài uy hiếp nói.
Hốc mắt Doãn Thần Lam nổi lên nước mắt. Ngay cả chính cô cũng không biết, tại sao cô lại để ý việc Mục Thiên Dương lừa gạt cô.
Có lẽ chỉ là bởi vì, hắn là Mục Thiên Dương, mà không phải hạng người bình thường khác. Bởi vì hắn là Mục Thiên Dương, cho nên đột nhiên cô cảm thấy hắn thật xa xôi.
Dù sao, cô chính là không muốn tiếp nhận chuyện hắn là Mục Thiên Dương.
Cô gái này lại phiền toái cái gì? Biết hắn là Mục Thiên Dương, thảm như vậy sao? Theo hắn biết, toàn bộ Đài Loan có hơn một nửa phụ nữ đều muốn gặp Mục Thiên Dương! Lô Giai Giai thật sự không chịu nổi.
Lô Giai Giai vội vàng hoà giải, hơn nữa dẫn Mục Thiên Dương đi về phía đại sảnh.
Mà giám đốc của Á Tấn từ xa xa thấy Mục Thiên Dương, lập tức tuyên bố xin mọi người vỗ tay chào đón hắn.
Một giờ sau, Mục Thiên Dương xuất hiện tại phòng khách quý của Á Tấn, tự mình xem tài vụ báo cáo cùng sắp xếp công việc, và kế hoạch phát triển.
Kiểm tra xong, Mục Thiên Dương để báo cáo xuống.
"Rất tốt." Mục Thiên Dương nói: "Nhìn ra được tương lai trong vòng năm năm rất có phát triển, nhưng tương la
Về cô gái mà ngài muốn tôi điều tra, bước đầu phán đoán hẳn không phải là Lô Giai Giai, có thể chỉ là một nhân viên nhỏ trong ngành của bọn họ. Về điều này, tôi sẽ tiếp tục hỏi thăm Lô tiểu thư."
"Vào mười giờ sáng tuần sau phải không?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Vâng ạ, " Tô Tiêu Chân tiếp tục nói: "Nếu như tổng giám đốc đến chỗ hẹn, buổi sáng hôm đó còn có một giờ chưa có hẹn ạ."
"Đem hành trình sắp xếp vào đi."
"Vâng"
Một tuần lễ sau, tại tiệc rượu khai mạc Á Tấn, chỉ thấy tất cả nhân viên toàn lực chiêu đãi khách.
Vì tranh thủ đầu tư khắp nơi, Á Tấn chuẩn bị tiệc chúc mừng này đã được nửa năm. Trong đó đối tượng tranh thủ lớn nhất, đương nhiên có ưu thế nhất vẫn là tập đoàn Đại Dương.
Chỉ cần tập đoàn Đại Dương gật đầu một cái, thì những nhà đầu tư khác, khách quan mà nói, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Doãn Thần Lam cùng Lô Giai Giai thì khẩn trương.
Mặc dù bọn họ đã nhận được hứa hẹn của Tô Tiêu Chân, nhưng không được gặp Mục Thiên Dương trước, thì hai người trông mong cố gắng chỉ có thể coi như thành công một nửa mà thôi.
Thời gian từng giây từng phút đến gần. . . . . .
Rốt cuộc, đúng mười giờ sáng, Tô Tiêu Chân xuất hiện. Á Tấn mắt tinh lập tức nhận ra cô thư ký .
Hắn bước nhanh đi lên phía trước, hướng Tô Tiêu Chân vươn tay ra, nói: "Tô tiểu thư, đã lâu không gặp."
Tô Tiêu Chân nhìn thấy giám đốc của Á Tấn, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô liền đem biểu tình đường đột của mình thu lại.
Cô cũng hướng đến giám đốc của Á Tấn đưa tay ra."Rất vui gặp lại!"
Hai người gặp mặt có một chút biến đổi, bởi vì lúc học đại học họ là người yêu.
Ngày trước gặp một vài trắc trở, nhưng tất cả đều đã qua.
"Mục tiên sinh đâu?" giám đốc của Á Tân chú ý nhất là chuyện này.
"Rất nhanh sẽ đến!"
Bởi vì vừa phải ký một hợp đồng có chút vấn đề, cho nên Mục Thiên Dương tất sẽ phải đến trễ. Vì vậy hắn nói tài xế đưa Tô Tiêu Chân tới đây trước, để bày tỏ thành ý của hắn.
Đồng thời, Doãn Thần Lam ở dưới lầu cũng lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng cô rất lo âu, " Tiền thưởng cuối năm " nếu như không có, nhiều lắm cô cũng chỉ có thể sống qua lễ mừng năm mới.
Phiền quá! Mục Thiên Dương thật đúng làm khổ người ta.
Đột nhiên, cô thấy xa xa một người quen đang đi tới chỗ cô.
Doãn Thần Lam nhìn thấy hắn, trong lòng thật sự cao hứng nói không ra.
Cô lập tức xông lên phía trước, "Này, Hầu Minh Dương! Tại sao anh lại đi qua đây? Thật là khéo, công ty chúng tôi hôm nay cũng có bữa tiệc đó."
Hắn biết, một chút cũng không khéo, bởi vì hắn là "Đặc biệt" tới.
Nhìn thấy cô, không biết vì sao, Mục Thiên Dương không tự chủ được nở nụ cười.
Đã thật lâu hắn không có bởi vì nhìn thấy ai đó mà cười.
Hắn thật nhớ cô gái nhỏ này, từ lần đầu tiên gặp mặt, đến lần thứ ba gặp mặt, hắn cảm thấy Doãn Thần Lam càng ngày càng xinh đẹp. Trên mặt của cô, luôn mang theo một vẻ ngây ngô.
Không đợi Mục Thiên Dương đáp lại, Doãn Thần Lam đã nắm lấy tay của hắn, muốn kéo hắn lên lầu.
"Thật tốt quá, tôi có thể dẫn anh đi lên ăn món điểm tâm ngọt. Tôi đã nghe ngóng, hôm nay giám đốc chúng tôi mời đầu bếp, hình như cũng là đầu bếp làm điểm tâm hôm party của mẹ anh ngày đó!"
"Vậy sao?" Mục Thiên Dương mỉm cười.
"Đi đi đi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi nhất định phải mời anh ăn nhiều Donut hơn" Doãn Thần Lam cao hứng nói.
Khi cửa thang máy ở tầng mười "Ting" một tiếng mở ra, hình ảnh Doãn Thần Lam kéo tay Mục Thiên Dương, lập tức gây sự chú ý của toàn hội trường.
Mặc dù lúc ấy người trong hội trường, đều đang chuyên chú nghe Á Tấn lên tiếng, nhưng khi người đầu tiên phát hiện bóng dáng Mục Thiên Dương thì tất cả mọi người ở tại chỗ, đều xoay đầu lại nhìn.
Doãn Thần Lam lập tức sửng sốt.
Bởi vì mọi người đều nhìn nét mặt của cô và cực kỳ kinh hoảng.
Cô cũng chỉ là mang một người bạn đi vào ăn chút điểm tâm, chuyện này có nghiêm trọng sao?
Những người từng nhìn thấy Mục Thiên Dương, đều trợn to hai mắt nhìn hai người bọn họ, chẳng qua, Lô Giai Giai chưa từng nhìn thấy, cho nên, dẫn đầu xông lên là Lô Giai Giai.
"Tớ bảo cậu ở dưới lầu nghênh đón Mục Thiên Dương, cậu lên đây làm cái gì?" Lô Giai Giai tức giận trách cứ Doãn Thần Lam."Chẳng lẽ cậu không biết, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào hắn mà kiếm sống sao?"
Doãn Thần Lam vội vàng giải thích: "Tớ ở dưới lầu gặp người bạn ngày đó giúp tớ vào được Babel, cho nên dẫn hắn đi vào ăn uống một chút. Chúng tớ sẽ đi xuống lầu ngay, cậu đừng tức giận!"
"Nếu là bình thường thì thôi, nhưng cậu có biết, Mục Thiên Dương tùy thời sẽ đến, ngộ nhỡ hắn bây giờ đã ở dưới lầu rồi thì sao?"
"Sẽ không đâu!" thần kinh Doãn Thần Lam rất lớn, đưa hai tay vuốt vuốt, nói;"Hắn đã già yếu, động tác nhất định rất chậm chạm, sẽ không đến sớm như vậy ."
Già yếu? Mục Thiên Dương đứng sau lưng Doãn Thần Lam, nghe được câu này, sắc mặt đại biến, giận đến phẫn nộ.
Hắn năm nay mới ba mươi lăm tuổi, lại được tính là già yếu?
"Hắn thật già vậy sao?" Mục Thiên Dương lạnh lùng hỏi."Chẳng lẽ cô đã gặp hắn?"
Doãn Thần Lam nói: " Đương nhiên là tôi chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng tôi nghe nói hắn rất khó tính, kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường. . . . . . Quả thật tính cách cùng với cụ già không có khác gì !"
Gì?
Là ai nói? Người nào không muốn sống như vậy? !
Gì mà khó tính, lại kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường?
"Ai nói?" giọng của Mục Thiên Dương càng lạnh hơn.
"Ngài ấy năm nay mới ba mươi lăm tuổi đó?" Lô Giai Giai rất tức giận nói: "Cậu đã ngốc nghếch rồi, còn không chịu học tập, ngay cả người mà chính mình muốn đi mời cũng không nghiên cứu tốt, khó trách cậu bị đóng gói."
"Á? ba mươi lăm tuổi?" Doãn Thần Lam thế mới biết. Cô gãi gãi đầu bày tỏ ngượng ngùng."Được rồi, hiện tại tớ đi xuống là được!"
Lô Giai Giai khoanh tay ở trước ngực, đối với Doãn Thần Lam, cô chỉ có thể lắc đầu mà thở dài .
"Vậy trước tiên tớ giới thiệu bạn tớ cho cậu biết! Anh ta gọi là Hầu Minh Dương, là một người tốt."
Ở trong mắt cô ai mà không là người tốt? Lô Giai Giai đối với việc đánh giá người khác của Doãn Thần Lam luôn luôn không để trong lòng. Cô liếc người đàn ông này một cái.
"Được rồi, tớ sẽ để ý hắn, bây giờ cậu nhanh đi xuống cho tớ." Lô Giai Giai thúc giục.
"Đợi chút, cậu biết không? Anh ta cũng là đại nhân vật đó!" Doãn Thần Lam như đang nói một bí mật trọng đại, vô cùng hưng phấn.
"Đại nhân vật nào?" Lô Giai Giai không tin Doãn Thần Lam có vận cứt chó, gặp được người gọi là "Đại nhân vật" .
"Mẹ anh ta là Diệp Cẩm Hoa, Diệp Cẩm Hoa đó!" Doãn Thần Lam cao hứng công bố đáp án:" Bà ấy là nữ thần thời trang nha, cũng chính là người mà chúng ta rất sùng bái!"
Nghe vậy, Lô Giai Giai sửng sốt.
Chương 6
Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa. . . . . . trong đầu Lô Giai Giai lật tung lên nhớ cái tên này.
Diệp Cẩm Hoa! Không phải là mẹ của Mục Thiên Dương sao? !
Như vậy người này. . . . . . Người đàn ông này. . . . . . Lô Giai Giai cứng lại, toàn thân nhất thời không cách nào nhúc nhích.
Mục Thiên Dương ở một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn phản ứng của cô.
Doãn Thần Lam hưng phấn bắt tay Lô Giai Giai, nói: "Cậu cũng rất hưng phấn có đúng hay không? Cậu có thể thông qua anh ấy nhờ mẹ anh ấy ký tên đó!"
Ký cái đầu ấy! Lô Giai Giai cảm giác chính mình bị sốc nặng rồi.
"Mẹ tôi đúng là Diệp Cẩm Hoa!" Mục Thiên Dương tựa hồ cố ý gia nhập trò chơi này."Cha là Mục Thần Phong."
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đã biết rõ, hân hạnh hân hạnh." Lô Giai Giai phát hiện mình đã ăn nói không mạch lạc. Cô đang tìm cách phá vỡ trường hợp lúng túng này.
"Giai Giai, cậu không sao chứ?" Doãn Thần Lam nói: "Vậy tớ đi xuống chờ Mục Thiên Dương, cậu nhớ để ý đến bạn của tớ đó! Nhớ đó, lấy Donut lại cho anh ta ăn ."
"Đợi chút. . . . . .!" Lô Giai Giai phát hiện hai chân của mình đã mềm đi, đứng không yên.
Cô quay sang Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào, nói: "Mục tiên sinh, vô cùng cảm tạ ngài trong lúc cấp bách, không chối từ vất vả, đường xa bớt chút thời gian hạ cố đến buổi khai mạc của công ty nhỏ bé chúng tôi. Đây là vinh hạnh lớn cho công ty tôi. Bây giờ, xin mời ngài lên ghế trên."
A? Doãn Thần Lam vẫn còn mù mờ không rõ, xảy ra chuyện gì? Lô Giai Giai sao lại đột nhiên “ Cân nhắc trọng lễ” như vậy?
"Giai Giai, anh ta là bạn của tớ Hầu Minh Dương nha, không phải Mục Thiên Dương!"
"Anh ta là Mục Thiên Dương!" Tâm tình Lô Giai Giai giờ phút này như rơi xuống đáy cốc.
Nếu như có thể, cô rất muốn làm thịt Doãn Thần Lam tại chỗ, nhân viên ngốc như vậy, thật sự...!
"Không thể nào? Cậu nói đùa. . . . . ." Doãn Thần Lam vừa nói vừa quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, nói: "Thật xin lỗi, cấp trên của tôi vì tiền thưởng cuối năm cần có Mục Thiên Dương, bình thường hay làm chuyện điên rồ."
Nghe vậy, Mục Thiên Dương mỉm cười với cô, đùa giỡn với cô, hơn nữa thản nhiên hào phóng thừa nhận với cô: "Tôi là Mục Thiên Dương ."
"Làm ơn đi, Mục Thiên Dương hắn là loại đàn ông vô cùng khó chung sống, anh là người tốt, sao có thể là Mục Thiên Dương. . . . . ." Nói được một nửa, Doãn Thần Lam đột nhiên có chút không xác định.
Đúng là hắn xác thực có xuất hiện tại"Babel" .
"Thật là anh sao?"
Mục Thiên Dương rất thận trọng gật đầu với cô.
Hiện tại đổi thành Doãn Thần Lam đứng bất động rồi.
Lô Giai Giai nhìn cô, ánh mắt giống như đang nói: đáng đời!
Nhất thời, Doãn Thần Lam giống như mất hồn phách. Mấy giây sau, cô xoay người nhìn Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào.
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, tôi không có đắc tội với ngài chứ?"
"Không có!"
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài có chán ghét tôi hay không?"
"Không có!"
Trên thực tế, hắn. . . . . . khá là thích cô.
"Vậy xin ngài cùng ông chủ chúng tôi ký hợp đồng đi!" Cô kích động nói: "Tôi có thể dựa vào anh mà có cơm ăn rồi!"
Đây là phương thức quan hệ xã hội gì? Lô Giai Giai nhìn cử động của Doãn Thần Lam, vẻ mặt méo mó, hơn nữa bắt đầu hoài nghi mình có phải chưa làm xong nhiệm vụ huấn luyện cô.
"Chúng tôi đang đánh giá." Mục Thiên Dương nói.
"Được rồi, đó là chuyện của các bộ phận." Doãn Thần Lam tuyệt vọng đối với Mục Thiên Dương nói: "Còn có chuyện riêng khác nữa."
" Chuyện riêng gì?"
"Anh rất quá đáng! Sao lại lừa gạt tôi?" Mặc dù Doãn Thần Lam cảm thấy rất ảo não, nhưng cũng tức giận."Tôi đã coi anh là bạn, vậy mà anh nói dối tên? Có phải anh cũng xem tôi rất ngốc, dễ dàng lừa gạt? !"
Lô Giai Giai nhìn thấy phản ứng của Doãn Thần Lam, lập tức muốn quỳ xuống lạy cô, cầu xin cô chớ chọc giận Mục Thiên Dương, nhưng căn bản là không biết làm như thế nào mở miệng.
"Thật xin lỗi!" Mục Thiên Dương thành tâm thành ý nói xin lỗi cô.
Quái? Mục Thiên Dương là loại người sẽ cùng người khác nói xin lỗi?
Đây là cục diện gì? Lô Giai Giai khẳng định tạm thời không thể nhúng tay.
"Lén lút vậy giống đàn ông gì? !"
Vừa nghĩ tới tự mình thành tâm thành ý đối với hắn, nhưng bị xem như thằng hề mà đùa bỡn; lại nghĩ đến lúc cô đặc biệt giúp hắn mang món điểm tâm ngọt, Doãn Thần Lam thật rất tức giận.
Cô thật sự, thật sự chán ghét mình ngu ngốc, tự mình đắc ý, một bên tình nguyện.
Cô mắng hắn không phải đàn ông?! Này cũng được! Lô Giai Giai thấy thế không đúng, vội vàng lên tiếng ngăn cản:
"Doãn Thần Lam, cô còn nói. . . . . nói tiếp nữa tôi lập tức đuổi cô!" Dưới tình thế cấp bách, Lô Giai Giai không thể làm gì khác hơn ngoài uy hiếp nói.
Hốc mắt Doãn Thần Lam nổi lên nước mắt. Ngay cả chính cô cũng không biết, tại sao cô lại để ý việc Mục Thiên Dương lừa gạt cô.
Có lẽ chỉ là bởi vì, hắn là Mục Thiên Dương, mà không phải hạng người bình thường khác. Bởi vì hắn là Mục Thiên Dương, cho nên đột nhiên cô cảm thấy hắn thật xa xôi.
Dù sao, cô chính là không muốn tiếp nhận chuyện hắn là Mục Thiên Dương.
Cô gái này lại phiền toái cái gì? Biết hắn là Mục Thiên Dương, thảm như vậy sao? Theo hắn biết, toàn bộ Đài Loan có hơn một nửa phụ nữ đều muốn gặp Mục Thiên Dương! Lô Giai Giai thật sự không chịu nổi.
Lô Giai Giai vội vàng hoà giải, hơn nữa dẫn Mục Thiên Dương đi về phía đại sảnh.
Mà giám đốc của Á Tấn từ xa xa thấy Mục Thiên Dương, lập tức tuyên bố xin mọi người vỗ tay chào đón hắn.
Một giờ sau, Mục Thiên Dương xuất hiện tại phòng khách quý của Á Tấn, tự mình xem tài vụ báo cáo cùng sắp xếp công việc, và kế hoạch phát triển.
Kiểm tra xong, Mục Thiên Dương để báo cáo xuống.
"Rất tốt." Mục Thiên Dương nói: "Nhìn ra được tương lai trong vòng năm năm rất có phát triển, nhưng tương la
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
995/1377