Tiểu thuyết Duyên Đến Là Em-full
Lượt xem : |
gười đàn ông cũng không bắt được.
Không phải em không bắt được, mà là không nghiêm túc bắt!! Lâm Lung có hơi tức giận, tại sao có thể hoài nghi sức quyến rũ phái nữ của bản tiểu thư chứ! Mặc dù cô là gái ế nhưng cũng đâu thiếu người theo đuổi.
“Nghe nói em lại để chạy mất một đối tượng hẹn hò, lúc chị bằng tuổi em cũng đã kết hôn rồi!” Sau đó chị họ lại nhắc tới đề tài xuất ngoại, chị đề nghị: “Nếu không em đến chỗ chị đi. l1.q4đ Rất nhiều bé trai nước Mỹ chỉ thích người Châu Á có thân hình nhỏ nhắn làn da bóng loáng như em. Thân hình bọn họ vô cùng cao nên không cần lo lắng về vấn đề gien di truyền, nhất định sẽ dễ dàng tìm được đối tượng hơn là ở trong nước.”
Lâm Lung vừa nghe xong nhất thời có một kích động muốn phun máu. Vì sao em không cần một sĩ quan Trung Quốc cao hơn 1m85 mà lại phải gả cho một con khỉ nước Mỹ ngay cả ngôn ngữ cũng không thông? Lông thì nhiều như rừng cây, ngay cả con muỗi bay qua cũng có thể lạc đường!!
Người chồng của chị họ chính là người Mỹ, cao lớn giống như một ngọn núi, đầu thì nhỏ mà thân thể thì to, l.q/đ dùng ánh mắt của một chuyên gia thiết kế thời trang để xem xét thì vóc người anh ta hoàn toàn không có tỷ lệ cân đối. Chỉ có hai chữ thôi: khó coi!
Dĩ nhiên chị họ cô không phải vì tiền mới gả cho một lão già nước Mỹ. Chức vị của chị họ còn cao hơn anh rể, tiền lương cũng nhiều hơn. Chị họ cô nguyên bản chính là một người tương đối Tây hoá, L1Q2Đ chị học xong MBA ở nước Mỹ rồi tìm được một công việc tốt, sau khi kết hôn thì làm một công dân của nước Mỹ, chuyện này cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hiện tại cuộc sống của chị họ vô cùng tốt, chị làm một quản lý cấp cao tại một công ty xếp top 500 hàng đầu Thế giới, cũng được coi là thuộc tầng lớp thượng lưu.
Nhưng Lâm Lung biết rất rõ, con đường thành công của chị họ hoàn toàn không thể áp dụng với bản thân cô.
Vừa nghe thấy chị họ nói “các cậu bé nước Mỹ chỉ thích người Châu Á có vóc người nhỏ nhắn làn da bóng loáng” cô liền nổi da gà, cảm thấy đây giống như một loại yêu thích trẻ con, vô cùng biến thái. Ngoài ra thì ngôn ngữ cũng là một vấn đề khó khăn với cô.
Cô không học tiếng Anh đã nhiều năm, chữ nghĩa cũng trả lại hết cho thầy giáo. Nói chính xác thì lúc đi học Lâm Lung không tiếp thu được bao nhiêu kiến thức tiếng Anh, ngay như bây giờ cô cũng chỉ nhớ rõ được những từ đơn đơn giản nhất như and, of, it, apple, l3q5đ như vậy cũng có thể nói chuyện với nhau ư? Chẳng lẽ dùng ngôn ngữ tay chân, chỉ làm mà không nói, vậy khác gì trình diễn tiết mục thế giới động vật??
Nghĩ tới đây Lâm Lung không khỏi nghiêng đầu trợn mắt nôn khan một phen.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn là: “Đến nước Mỹ thì em có thể làm gì?” Lâm Lung hỏi ngược lại chị họ. Chẳng lẽ bày một giá vẽ chân dung trên vỉa hè trên đường cái ở Newyork?? l5q9đ Có rất nhiều người nước Mĩ làm công việc này, những người có thể nổi danh thì ít, nhưng những người nghèo chết, đói chết, thậm chí tế bào nghệ thuật bị cuộc sống mài mòn dẫn đến việc tự tử thì vô cùng nhiều.
Chị họ cô trả lời rất là đương nhiên: “Em biết đàn nhạc cụ dân gian mà!! Tuỳ tiện mở một phòng học tư dạy đàn tranh cổ hoặc tỳ bà là được.” Chị họ còn dám cam đoan nói: “Hiện tại có không ít người nước Mỹ có tiền cảm thấy hứng thú với văn hoá truyền thống Trung Quốc. Đến lúc đó chị giúp em tìm học viên. Ba năm không mở, nhưng một khi đã mở thì có thể ăn được ba năm*.”
*Câu nói này chị họ muốn nói là: không mở thì thôi, nhưng một khi đã mở thì làm chơi ăn thật.
Ở nơi đất khách quê người ngay cả nhạc cụ truyền thống cũng không mua được, nhạc cụ phải chuyển qua đường hàng không mà có thể dạy được một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh?? l5q6đ Trước khi giới thiệu đàn tranh cổ “Cao Sơn Lưu Thuỷ” thì phải kể về mối tình tri kỷ giữa Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ*, đàn một khúc tỳ bà “Chiêu Quân oán” còn phải nói rõ về quan hệ chính trị quân sự giữa triều Hán và Hung Nô**…
* Cao sơn lưu thuỷ gắn liền với một giai thoại về mối tình tri âm tri kỉ giữa Bá Nha và Chung Tử Kỳ. Ngay từ thời Xuân Thu Chiến Quốc( thế kỉ 4 tr.CN), Liệt Ngự Khấu, người nước Trịnh, trong Thang vấn, sách Liệt Tử chép: “ Bá Nha chơi đàn tuyệt hay, Chung Tử Kỳ nghe đàn càng giỏi. Bá Nha chơi đàn, chí tại núi cao, Chung Tử Kỳ nói: ‘Hay thay! vời vợi tựa Thái sơn’. Chí để nơi dòng nước chảy, Chung Tử Kỳ nói: ‘Hay thay! mênh mang như sông nước’. Bất luận là chí tại cao sơn hay chí tại lưu thuỷ, Bá Nha trong mỗi khúc nhạc đều biểu hiện chủ đề hoặc ư tưởng của mình, nhờ đó Chung Tử Kỳ có thể lĩnh hội được ư tứ đó (nguồn: mp3.zing.vn)
** Chiêu Quân tên đầy đủ là Vương Chiêu Quân, đây là một kỳ nữ của thời Hán, bà là cung phi tuyệt đẹp của Hán Nguyên đế, được tiếng là “trầm ngư”, một trong “tức đại mỹ nhân” ở cổ Trung Hoa. Sự tích về Vương Chiêu Quân và khúc “Chiêu Quân oán” này rất dài, sự tích về bà rất hay, mn có thể tìm hiểu thêm ở http://maxreading.com/sach-hay/dien-hay-tich-la/co-do-tren-mo-chieu-quan-2176.html nhé.
Thuận tiện phổ cập kiến thức lịch sử, mở rộng văn hoá của Tổ quốc??
Lâm Lung thở dài một tiếng rồi lắc đầu, uyển chuyển khéo léo từ chối ý tốt của chị họ.
Cho tới bây giờ hai người vẫn không thể đi chung một con đường.
Chị họ là một người phụ nữ mạnh mẽ, một mình chị liều mạng leo lên tầng lớp cao cấp của xã hội. l3q4đ Trong con mắt của Lâm Lung và cậu em họ thì chị họ cô như một đỉnh núi Everest, những em trai em gái bình thường như họ chỉ có thể ngưỡng vọng* độ cao này mà thôi.
*ngưỡng vọng: ngửa mặt nhìn lên.
Nếu ở trong nước thì chị họ cô sẽ oán trách chế độ không hoàn hảo, hạn chế sự phát triển của chị ấy. Chị không có lai lịch không có quan hệ, gặp phải một cái cổ chai* thì không thể nào tiến vào tầng lớp cao hơn. l8q9đ Vì vậy chị ôm ấp hoài bão nhìn về nước Mỹ, dùng một khẩu ngữ không khác gì với người Mỹ, lấy một ông chồng nước Mỹ có bối cảnh, dùng thân phận dân di cư từ tầng lớp trung đẳng vững bước đi lên.
*cổ chai: không gian chật hẹp, hạn chế sự phát triển.
Thật ra thì làm gì có nước nào có một chế độ hoàn hảo?? Không công bằng, quy tắc ngầm, thậm chí là phân biệt đối xử, không một đất nước không một khu vực nào mà không có.
Thật sự rất hiếm có một người phụ nữ Châu Á di dân có thể dung nhập vào một công ty thuộc top 500. Nếu như không phải chị họ thoả mãn với ba điều kiện trên, ngầm thừa nhận là chuối tiêu* dung nhập vào nước Mỹ và là một cô dâu nước Mỹ thì chỉ sợ không thể đứng vững gót chân trên đỉnh núi này.
*chuối tiêu: ý nói người Châu Á có làn da vàng mà hoà nhập vào người nước Mỹ da trắng.
Mà Lâm Lung cô chỉ là một người bình thường mà thôi, bình thường đến không thể bình thường hơn. l8q-đ Gia cảnh nhà cô không tính là cùng khổ, hoặc có thể nói là hơi giàu có. Cô không có quá nhiều dục vọng, thậm chí cũng không còn ước muốn để theo đuổi. Cô thoả mãn với cuộc sống gia đình trải qua trong vui vẻ như hiện nay, vì vậy cô sẽ không cảm thấy chế độ không công bằng hoặc áp lực của nước nhà.
Có thể là có không công bằng, nhưng nó vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được của cô. Thỉnh thoảng cũng có bực tức nhưng cô không có ý định xa xứ vất bỏ nước mẹ. Mẹ* của mình sao có thể không hiểu mình, không bảo vệ mình đây?
*mẹ ở đây là Tổ quốc, là đất nước.
Cô tin tưởng cho dù là một chế độ thiếu sót cũng sẽ có một ngày tốt hơn, càng lúc càng tiến tới chế độ được mọi người kỳ vọng.
Quan trọng hơn là Lâm Lung nhiệt tình yêu thương quốc học, thích đi du lịch non xanh nước biếc Trung Quốc, l.q8đ dựa vào viết văn dạy đàn cổ mà sống, mỗi một loại đều cùng một nhịp thở với văn hoá truyền thống Trung Quốc.
Viết là chữ Trung Quốc, đàn cũng đàn Trung Quốc, trong giá sách bày bộ “nhị thập tứ sử”, trong phòng ngủ có một chiếc giường giả cổ; ngay cả kem, bàn chải, chiếc cốc đánh răng men sức Thanh Hoa trong nhà vệ sinh cũng đều phỏng theo đồ dùng của Khang Hi. l.q-đ Một người như vậy sao có thể rời khỏi mảnh đất này??
Rời khỏi Trung Quốc tức không còn gốc rễ, vậy còn có thể viết văn sao? Còn có thể đàn ra một khúc nhạc hay ư? Lâm Lung thấy mình chỉ gặp rất nhiều những ngôi sao hoặc nhân tài khoa học kỹ thuật di dân, chứ chưa gặp nhiều những giáo sư của văn hoá nghệ thuật truyền thống di dân.
Uống nước phải nhớ nguồn. Kinh niệm bản hương nhất niệm thổ, mạc luyến tha quốc vạn lượng kim*…
*Câu nói là là do vua Thái Tông nói khi Đường Tăng rời khỏi Trường An: Thà tham luyến bùn đất quê hương còn hơn là vàng bạc châu báu của nước khác
Vào lúc Lâm Lung đang suy nghĩ xem nên di dân hay cắm rễ ở Tổ quốc, vầng trăng ở phương Tây có sáng hơn tròn hơn ở nước mình hay không thì Long Tuyền đang ngồi ở một nhà hàng Tây trên đường Hồng Tinh cùng một đối tượng xem mắt khác cũng đang vô cùng rối rắm về vấn đề tương tự.
Anh ngồi đối diện một thục nữ yểu điệu đang ưu nhã cắt thịt bò bít tết. Cùng là gương mặt tinh xảo và phục sức tinh tế nhưng so với Tiếu Nam Nam thì ăn mặc của cô gái này có vẻ hàm súc kín kẽ và có khí chất hơn.
Triệu Yến, tốt nghiệp hạng nhất đại học Truyền Thông, 29 tuổi, là một quản lý cao cấp. Cô là người lớn tuổi nhất trong số năm người xem mắt với Long Tuyền. Không cần nghĩ cũng biết cô gái này rất kén chọn, nếu không thì cũng không hao phí thời gian cho những buổi xem mắt đến tận bây giờ.
Thật ra thì Triệu Yến cũng biết mình yêu cầu quá cao. Cô vẫn muốn tìm người có vóc dáng tướng mạo hạng nhất, gia cảnh giàu có nghề nghiệp thể diện công việc ưu tú, có khí chất có nội hàm không hung ác, tính cách hướng ngoại nhưng không hấp tấp, hơn nữa còn là một người đàn ông dịu dàng săn sóc am hiểu việc nhà.
Đáng tiếc cô luôn cầu mà vẫn chưa gặp.
Vốn cảm thấy rằng điều kiện của mình không tồi nên việc tìm được một người ưu tú giống như mình là không thành vấn đề. Nhưng những người mà cô gặp được, nếu không phải là điều kiện vật chất ưu việt nhưng nội hàm phong cách lại bình thường thì cũng là nội hàm phong cách vô cùng tốt nhưng ngoại hình lại không đẹp. Nếu không thì cũng là người có tướng mạo thanh tú anh tuấn nhưng gia cảnh và công việc lại chưa đủ tốt, chẳng lẽ cô phải nuôi một “tiểu bạch kiểm” sao?
Thỉnh thoảng có một hai người đạt được yêu cầu của cô, nhưng yêu cầu của họ cũng rất cao, Triệu Yến lại không phù hợp với yêu cầu của họ. Phụ nữ dù có điều kiện tốt hơn nữa, công việc có thể phát triển nhưng tuổi thanh xuân chỉ có một thời gian đảm bảo chất lượng nhất định mà thôi, vì tuổi tác cao nên cô đành phải hạ thấp yêu cầu của mình xuống.
Vốn là có lợi thế trong tay, kết quả vì đợi quá lâu không đặt cược, không cẩn thận nên quá hạn. Hàng ế thành hàng quá hạn chỉ có thể giảm giá để xử lý. Triệu Yến vốn không muốn gặp một anh lính ngu ngốc nên cũng chỉ miễn cưỡng tới gặp một lát, nhưng cũng may là người trước mắt này tốt nghiệp tại một đại học danh tiếng, mặt kiến thức rộng nên vẫn có thể trò chuyện tiếp.
Thiếu tá Long Tuyền bên này lại cảm thấy mọi điều kiện của Triệu Yến thật tốt. Gia cảnh ưu việt, xinh đẹp thông minh hơn nữa sự nghiệp thành công. Cô có một gương mặt nhỏ nhắn giống như Lâm Lung, nhưng có lẽ vì là một quản lý nên trên gương mặt thường xuyên toát lên vẻ kiên định và sắc bén.
Một là cao gầy cương nghị xinh đẹp duyên dáng, một là xinh xắn lanh lợi mang theo phong độ của người trí thức. Không thể phủ nhận rằng lúc đầu thì Long Tuyền thưởng thức người trước hơn, nam nhân mà, tận trong xương tuỷ đều là kẻ háo sắc.
Ấy mà trong quá trình nói chuyện, giữa hai bên không thể điều hoà tư tưởng với nhau, vì vậy mâu thuẫn dần nảy sinh.
Với phạm trù về công việc của mình nên Triệu Yến nói về vấn đề tự do ngôn luận. Cô cho rằng ngôn luận của mọi người trong nước bị hạn chế quá mức. Cô luôn hướng tới những đất nước Tây phương tự do kia, cô cho rằng ở đó nhà báo có thể hài lòng dùng ngòi bút của mình viết ra những suy nghĩ trong nội tâm.
Long Tuyền trả lời: “Công dân nước ta được hưởng quyền lợi chính trị bao gồm cả tự do ngôn luận, có thể dựa vào luật pháp quy định để thông qua ngôn ngữ để biểu đạt và tuyên truyền những tư tưởng và cách nhìn nhận của mình.”
“A, sau lưng anh có sách chính trị ư?” Triệu Yến cười khinh bỉ: “Cái gì là luật pháp quy định? Có rất nhiều thứ luật pháp không quy định đều không thể đăng lên ti vi sách báo, không phải mỗi một tin tức mà người dân đọc đều phải thông qua xét duyệt sao?”
“Tự do là tương đối, thời điểm cô hướng tới tự do không thể làm trái với những nguyên tắc cơ bản.” Long Tuyền khẽ nhíu mày: “Nếu như mỗi người đều đòi hỏi ch
Không phải em không bắt được, mà là không nghiêm túc bắt!! Lâm Lung có hơi tức giận, tại sao có thể hoài nghi sức quyến rũ phái nữ của bản tiểu thư chứ! Mặc dù cô là gái ế nhưng cũng đâu thiếu người theo đuổi.
“Nghe nói em lại để chạy mất một đối tượng hẹn hò, lúc chị bằng tuổi em cũng đã kết hôn rồi!” Sau đó chị họ lại nhắc tới đề tài xuất ngoại, chị đề nghị: “Nếu không em đến chỗ chị đi. l1.q4đ Rất nhiều bé trai nước Mỹ chỉ thích người Châu Á có thân hình nhỏ nhắn làn da bóng loáng như em. Thân hình bọn họ vô cùng cao nên không cần lo lắng về vấn đề gien di truyền, nhất định sẽ dễ dàng tìm được đối tượng hơn là ở trong nước.”
Lâm Lung vừa nghe xong nhất thời có một kích động muốn phun máu. Vì sao em không cần một sĩ quan Trung Quốc cao hơn 1m85 mà lại phải gả cho một con khỉ nước Mỹ ngay cả ngôn ngữ cũng không thông? Lông thì nhiều như rừng cây, ngay cả con muỗi bay qua cũng có thể lạc đường!!
Người chồng của chị họ chính là người Mỹ, cao lớn giống như một ngọn núi, đầu thì nhỏ mà thân thể thì to, l.q/đ dùng ánh mắt của một chuyên gia thiết kế thời trang để xem xét thì vóc người anh ta hoàn toàn không có tỷ lệ cân đối. Chỉ có hai chữ thôi: khó coi!
Dĩ nhiên chị họ cô không phải vì tiền mới gả cho một lão già nước Mỹ. Chức vị của chị họ còn cao hơn anh rể, tiền lương cũng nhiều hơn. Chị họ cô nguyên bản chính là một người tương đối Tây hoá, L1Q2Đ chị học xong MBA ở nước Mỹ rồi tìm được một công việc tốt, sau khi kết hôn thì làm một công dân của nước Mỹ, chuyện này cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hiện tại cuộc sống của chị họ vô cùng tốt, chị làm một quản lý cấp cao tại một công ty xếp top 500 hàng đầu Thế giới, cũng được coi là thuộc tầng lớp thượng lưu.
Nhưng Lâm Lung biết rất rõ, con đường thành công của chị họ hoàn toàn không thể áp dụng với bản thân cô.
Vừa nghe thấy chị họ nói “các cậu bé nước Mỹ chỉ thích người Châu Á có vóc người nhỏ nhắn làn da bóng loáng” cô liền nổi da gà, cảm thấy đây giống như một loại yêu thích trẻ con, vô cùng biến thái. Ngoài ra thì ngôn ngữ cũng là một vấn đề khó khăn với cô.
Cô không học tiếng Anh đã nhiều năm, chữ nghĩa cũng trả lại hết cho thầy giáo. Nói chính xác thì lúc đi học Lâm Lung không tiếp thu được bao nhiêu kiến thức tiếng Anh, ngay như bây giờ cô cũng chỉ nhớ rõ được những từ đơn đơn giản nhất như and, of, it, apple, l3q5đ như vậy cũng có thể nói chuyện với nhau ư? Chẳng lẽ dùng ngôn ngữ tay chân, chỉ làm mà không nói, vậy khác gì trình diễn tiết mục thế giới động vật??
Nghĩ tới đây Lâm Lung không khỏi nghiêng đầu trợn mắt nôn khan một phen.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn là: “Đến nước Mỹ thì em có thể làm gì?” Lâm Lung hỏi ngược lại chị họ. Chẳng lẽ bày một giá vẽ chân dung trên vỉa hè trên đường cái ở Newyork?? l5q9đ Có rất nhiều người nước Mĩ làm công việc này, những người có thể nổi danh thì ít, nhưng những người nghèo chết, đói chết, thậm chí tế bào nghệ thuật bị cuộc sống mài mòn dẫn đến việc tự tử thì vô cùng nhiều.
Chị họ cô trả lời rất là đương nhiên: “Em biết đàn nhạc cụ dân gian mà!! Tuỳ tiện mở một phòng học tư dạy đàn tranh cổ hoặc tỳ bà là được.” Chị họ còn dám cam đoan nói: “Hiện tại có không ít người nước Mỹ có tiền cảm thấy hứng thú với văn hoá truyền thống Trung Quốc. Đến lúc đó chị giúp em tìm học viên. Ba năm không mở, nhưng một khi đã mở thì có thể ăn được ba năm*.”
*Câu nói này chị họ muốn nói là: không mở thì thôi, nhưng một khi đã mở thì làm chơi ăn thật.
Ở nơi đất khách quê người ngay cả nhạc cụ truyền thống cũng không mua được, nhạc cụ phải chuyển qua đường hàng không mà có thể dạy được một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh?? l5q6đ Trước khi giới thiệu đàn tranh cổ “Cao Sơn Lưu Thuỷ” thì phải kể về mối tình tri kỷ giữa Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ*, đàn một khúc tỳ bà “Chiêu Quân oán” còn phải nói rõ về quan hệ chính trị quân sự giữa triều Hán và Hung Nô**…
* Cao sơn lưu thuỷ gắn liền với một giai thoại về mối tình tri âm tri kỉ giữa Bá Nha và Chung Tử Kỳ. Ngay từ thời Xuân Thu Chiến Quốc( thế kỉ 4 tr.CN), Liệt Ngự Khấu, người nước Trịnh, trong Thang vấn, sách Liệt Tử chép: “ Bá Nha chơi đàn tuyệt hay, Chung Tử Kỳ nghe đàn càng giỏi. Bá Nha chơi đàn, chí tại núi cao, Chung Tử Kỳ nói: ‘Hay thay! vời vợi tựa Thái sơn’. Chí để nơi dòng nước chảy, Chung Tử Kỳ nói: ‘Hay thay! mênh mang như sông nước’. Bất luận là chí tại cao sơn hay chí tại lưu thuỷ, Bá Nha trong mỗi khúc nhạc đều biểu hiện chủ đề hoặc ư tưởng của mình, nhờ đó Chung Tử Kỳ có thể lĩnh hội được ư tứ đó (nguồn: mp3.zing.vn)
** Chiêu Quân tên đầy đủ là Vương Chiêu Quân, đây là một kỳ nữ của thời Hán, bà là cung phi tuyệt đẹp của Hán Nguyên đế, được tiếng là “trầm ngư”, một trong “tức đại mỹ nhân” ở cổ Trung Hoa. Sự tích về Vương Chiêu Quân và khúc “Chiêu Quân oán” này rất dài, sự tích về bà rất hay, mn có thể tìm hiểu thêm ở http://maxreading.com/sach-hay/dien-hay-tich-la/co-do-tren-mo-chieu-quan-2176.html nhé.
Thuận tiện phổ cập kiến thức lịch sử, mở rộng văn hoá của Tổ quốc??
Lâm Lung thở dài một tiếng rồi lắc đầu, uyển chuyển khéo léo từ chối ý tốt của chị họ.
Cho tới bây giờ hai người vẫn không thể đi chung một con đường.
Chị họ là một người phụ nữ mạnh mẽ, một mình chị liều mạng leo lên tầng lớp cao cấp của xã hội. l3q4đ Trong con mắt của Lâm Lung và cậu em họ thì chị họ cô như một đỉnh núi Everest, những em trai em gái bình thường như họ chỉ có thể ngưỡng vọng* độ cao này mà thôi.
*ngưỡng vọng: ngửa mặt nhìn lên.
Nếu ở trong nước thì chị họ cô sẽ oán trách chế độ không hoàn hảo, hạn chế sự phát triển của chị ấy. Chị không có lai lịch không có quan hệ, gặp phải một cái cổ chai* thì không thể nào tiến vào tầng lớp cao hơn. l8q9đ Vì vậy chị ôm ấp hoài bão nhìn về nước Mỹ, dùng một khẩu ngữ không khác gì với người Mỹ, lấy một ông chồng nước Mỹ có bối cảnh, dùng thân phận dân di cư từ tầng lớp trung đẳng vững bước đi lên.
*cổ chai: không gian chật hẹp, hạn chế sự phát triển.
Thật ra thì làm gì có nước nào có một chế độ hoàn hảo?? Không công bằng, quy tắc ngầm, thậm chí là phân biệt đối xử, không một đất nước không một khu vực nào mà không có.
Thật sự rất hiếm có một người phụ nữ Châu Á di dân có thể dung nhập vào một công ty thuộc top 500. Nếu như không phải chị họ thoả mãn với ba điều kiện trên, ngầm thừa nhận là chuối tiêu* dung nhập vào nước Mỹ và là một cô dâu nước Mỹ thì chỉ sợ không thể đứng vững gót chân trên đỉnh núi này.
*chuối tiêu: ý nói người Châu Á có làn da vàng mà hoà nhập vào người nước Mỹ da trắng.
Mà Lâm Lung cô chỉ là một người bình thường mà thôi, bình thường đến không thể bình thường hơn. l8q-đ Gia cảnh nhà cô không tính là cùng khổ, hoặc có thể nói là hơi giàu có. Cô không có quá nhiều dục vọng, thậm chí cũng không còn ước muốn để theo đuổi. Cô thoả mãn với cuộc sống gia đình trải qua trong vui vẻ như hiện nay, vì vậy cô sẽ không cảm thấy chế độ không công bằng hoặc áp lực của nước nhà.
Có thể là có không công bằng, nhưng nó vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được của cô. Thỉnh thoảng cũng có bực tức nhưng cô không có ý định xa xứ vất bỏ nước mẹ. Mẹ* của mình sao có thể không hiểu mình, không bảo vệ mình đây?
*mẹ ở đây là Tổ quốc, là đất nước.
Cô tin tưởng cho dù là một chế độ thiếu sót cũng sẽ có một ngày tốt hơn, càng lúc càng tiến tới chế độ được mọi người kỳ vọng.
Quan trọng hơn là Lâm Lung nhiệt tình yêu thương quốc học, thích đi du lịch non xanh nước biếc Trung Quốc, l.q8đ dựa vào viết văn dạy đàn cổ mà sống, mỗi một loại đều cùng một nhịp thở với văn hoá truyền thống Trung Quốc.
Viết là chữ Trung Quốc, đàn cũng đàn Trung Quốc, trong giá sách bày bộ “nhị thập tứ sử”, trong phòng ngủ có một chiếc giường giả cổ; ngay cả kem, bàn chải, chiếc cốc đánh răng men sức Thanh Hoa trong nhà vệ sinh cũng đều phỏng theo đồ dùng của Khang Hi. l.q-đ Một người như vậy sao có thể rời khỏi mảnh đất này??
Rời khỏi Trung Quốc tức không còn gốc rễ, vậy còn có thể viết văn sao? Còn có thể đàn ra một khúc nhạc hay ư? Lâm Lung thấy mình chỉ gặp rất nhiều những ngôi sao hoặc nhân tài khoa học kỹ thuật di dân, chứ chưa gặp nhiều những giáo sư của văn hoá nghệ thuật truyền thống di dân.
Uống nước phải nhớ nguồn. Kinh niệm bản hương nhất niệm thổ, mạc luyến tha quốc vạn lượng kim*…
*Câu nói là là do vua Thái Tông nói khi Đường Tăng rời khỏi Trường An: Thà tham luyến bùn đất quê hương còn hơn là vàng bạc châu báu của nước khác
Vào lúc Lâm Lung đang suy nghĩ xem nên di dân hay cắm rễ ở Tổ quốc, vầng trăng ở phương Tây có sáng hơn tròn hơn ở nước mình hay không thì Long Tuyền đang ngồi ở một nhà hàng Tây trên đường Hồng Tinh cùng một đối tượng xem mắt khác cũng đang vô cùng rối rắm về vấn đề tương tự.
Anh ngồi đối diện một thục nữ yểu điệu đang ưu nhã cắt thịt bò bít tết. Cùng là gương mặt tinh xảo và phục sức tinh tế nhưng so với Tiếu Nam Nam thì ăn mặc của cô gái này có vẻ hàm súc kín kẽ và có khí chất hơn.
Triệu Yến, tốt nghiệp hạng nhất đại học Truyền Thông, 29 tuổi, là một quản lý cao cấp. Cô là người lớn tuổi nhất trong số năm người xem mắt với Long Tuyền. Không cần nghĩ cũng biết cô gái này rất kén chọn, nếu không thì cũng không hao phí thời gian cho những buổi xem mắt đến tận bây giờ.
Thật ra thì Triệu Yến cũng biết mình yêu cầu quá cao. Cô vẫn muốn tìm người có vóc dáng tướng mạo hạng nhất, gia cảnh giàu có nghề nghiệp thể diện công việc ưu tú, có khí chất có nội hàm không hung ác, tính cách hướng ngoại nhưng không hấp tấp, hơn nữa còn là một người đàn ông dịu dàng săn sóc am hiểu việc nhà.
Đáng tiếc cô luôn cầu mà vẫn chưa gặp.
Vốn cảm thấy rằng điều kiện của mình không tồi nên việc tìm được một người ưu tú giống như mình là không thành vấn đề. Nhưng những người mà cô gặp được, nếu không phải là điều kiện vật chất ưu việt nhưng nội hàm phong cách lại bình thường thì cũng là nội hàm phong cách vô cùng tốt nhưng ngoại hình lại không đẹp. Nếu không thì cũng là người có tướng mạo thanh tú anh tuấn nhưng gia cảnh và công việc lại chưa đủ tốt, chẳng lẽ cô phải nuôi một “tiểu bạch kiểm” sao?
Thỉnh thoảng có một hai người đạt được yêu cầu của cô, nhưng yêu cầu của họ cũng rất cao, Triệu Yến lại không phù hợp với yêu cầu của họ. Phụ nữ dù có điều kiện tốt hơn nữa, công việc có thể phát triển nhưng tuổi thanh xuân chỉ có một thời gian đảm bảo chất lượng nhất định mà thôi, vì tuổi tác cao nên cô đành phải hạ thấp yêu cầu của mình xuống.
Vốn là có lợi thế trong tay, kết quả vì đợi quá lâu không đặt cược, không cẩn thận nên quá hạn. Hàng ế thành hàng quá hạn chỉ có thể giảm giá để xử lý. Triệu Yến vốn không muốn gặp một anh lính ngu ngốc nên cũng chỉ miễn cưỡng tới gặp một lát, nhưng cũng may là người trước mắt này tốt nghiệp tại một đại học danh tiếng, mặt kiến thức rộng nên vẫn có thể trò chuyện tiếp.
Thiếu tá Long Tuyền bên này lại cảm thấy mọi điều kiện của Triệu Yến thật tốt. Gia cảnh ưu việt, xinh đẹp thông minh hơn nữa sự nghiệp thành công. Cô có một gương mặt nhỏ nhắn giống như Lâm Lung, nhưng có lẽ vì là một quản lý nên trên gương mặt thường xuyên toát lên vẻ kiên định và sắc bén.
Một là cao gầy cương nghị xinh đẹp duyên dáng, một là xinh xắn lanh lợi mang theo phong độ của người trí thức. Không thể phủ nhận rằng lúc đầu thì Long Tuyền thưởng thức người trước hơn, nam nhân mà, tận trong xương tuỷ đều là kẻ háo sắc.
Ấy mà trong quá trình nói chuyện, giữa hai bên không thể điều hoà tư tưởng với nhau, vì vậy mâu thuẫn dần nảy sinh.
Với phạm trù về công việc của mình nên Triệu Yến nói về vấn đề tự do ngôn luận. Cô cho rằng ngôn luận của mọi người trong nước bị hạn chế quá mức. Cô luôn hướng tới những đất nước Tây phương tự do kia, cô cho rằng ở đó nhà báo có thể hài lòng dùng ngòi bút của mình viết ra những suy nghĩ trong nội tâm.
Long Tuyền trả lời: “Công dân nước ta được hưởng quyền lợi chính trị bao gồm cả tự do ngôn luận, có thể dựa vào luật pháp quy định để thông qua ngôn ngữ để biểu đạt và tuyên truyền những tư tưởng và cách nhìn nhận của mình.”
“A, sau lưng anh có sách chính trị ư?” Triệu Yến cười khinh bỉ: “Cái gì là luật pháp quy định? Có rất nhiều thứ luật pháp không quy định đều không thể đăng lên ti vi sách báo, không phải mỗi một tin tức mà người dân đọc đều phải thông qua xét duyệt sao?”
“Tự do là tương đối, thời điểm cô hướng tới tự do không thể làm trái với những nguyên tắc cơ bản.” Long Tuyền khẽ nhíu mày: “Nếu như mỗi người đều đòi hỏi ch
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1567/4315