Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full
Lượt xem : |
chiếc ly thủy tinh trong suốt, sáng lấp lánh.
Tuy rằng vẻ ngoài của Hướng Diễn đã rất khác xưa, nhưng cảm giác thân thiết thì vẫn thế. Cô nhớ lại hình ảnh Hướng Diễn lúc phụ đạo cho cô, cũng luôn yên lặng ngồi đợi cô như thế…
Dáng hình chàng sinh viên đeo kính xấu hổ ngại ngùng trùng vào dáng hình Hướng Diễn bây giờ.
Lục Nhiễm chưa kịp mở lời, Hướng Diễn đã lên tiếng trước: “Anh cũng không có ý gì khác, chỉ là… muốn tìm một người để chia sẻ. Đây có thể coi là vụ kiện lớn nhất của anh từ khi quay lại đây, anh đã tốn bao nhiêu thời gian chuẩn bị tài liệu, tìm sơ hở, đợi ngày ra tòa, bận đến nỗi không có thời gian…”.
“Có gì đâu, chúc mừng anh!”.
Nghe Hướng Diễn nói, Lục Nhiễm đột nhiên không thể mở miệng hỏi.
Người phục vụ đem lên một cốc nước chanh, Hướng Diễn đón lấy rồi đưa qua phía Lục Nhiễm: “Anh nhớ lần trước em gọi nước chanh, cũng chằng biết em thích uống gì, nên gọi cho em”.
“Cảm ơn anh”.
Không còn hứng thú đùa vui cùng Hướng Diễn, Lục Nhiễm cảm thấy không biết nói gì.
“Mà em nói là có chuyện muốn hỏi anh? Chuyện gì thế? Em nói đi”.
Lục Nhiễm định nói, nhưng không biết bắt đầu thế nào, cô ngừng lại giây lại, châm rãi nói: “Anh còn biết những gì liên quan đến bạn gái trước đây của Hàn Mặc Ngôn?”.
Hướng Diễn cũng lặng người, rồi cúi đầu cười đau khổ: “Anh còn thắc mắc tại sao em nhận lời anh ngay thế, hóa ra cũng là vì anh ta”.
“Em xin lỗi…”.
“Không sao đâu… Anh không biết gì nhiều, vì lúc đó cũng chỉ là vô tình nhắc đến thôi”. Dừng lại một lát, Hướng Diễn nói tiếp: “Chỉ nghe nói tình cảm giữa họ rất tốt, ai cũng tưởng rằng tốt nghiệp xong là họ sẽ lấy nhau, thế rồi, họ bất ngờ chia tay, sau đó cô gái đó đi, Hàn Mặc Ngôn cũng biến mất một thời gian, không lâu sau thì làm thủ tục ra nước ngoài…”.
“Em biết rồi, cảm ơn anh”.
Thấy Lục Nhiễm khách sáo như vậy, Hướng Diễn thoáng buồn, nhưng vẫn cười nói: “Em đừng khách sáo thế, để một hai hôm nữa anh lại đi hỏi cho em”.
Biết rõ nhờ Hướng Diễn hỏi những việc như thế này thật chẳng ra sao, nhưng mà… Lục Nhiễm không thể khống chế nổi ham muốn tỏ tường mọi việc.
Lục Nhiễm khẽ trả lời: “Thế thì… phiền anh vậy, em cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi”.
"Lục Nhiễm, có phải... Hàn Mặc Ngôn đối xử với em không tốt không?".
Nghe vậy, Lục Nhiễm như bừng tỉnh, cô khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản như không có gì xảy ra: "Không có, chuyện đó, anh ấy rất tốt, mấy hôm trước đi công tác còn dẫn em đi dạo trên bãi biển". Giơ tay xem đồng hồ, Lục Nhiễm cười nói: "Cũng đến giờ rồi, lát nữa anh ấy sẽ đón em, em đi trước đây. Em cũng chúc mừng anh lần nữa, chúc anh sự nghiệp không ngừng phát triển".
"Anh cũng chúc phúc cho em".
Nhìn theo bóng Lục Nhiễm dần xa, Hướng Diễn buông thõng chiếc ly.
Nụ cười trên khuôn mặt cũng dần biến mất, Lục Nhiễm, ngay cả anh còn nhận ra lòng dạ em đang để tận đâu, sao em cứ cố phải kiên cường như thế, kiên cường để không cho ai thấy vết thương lòng của em sao?
Hàn Mặc Ngôn... anh ta thích em thật sao?
Ba ngày sau, Lục Nhiễm nhận được email của
Hướng Diễn, trong đó có khoảng mười mấy tấm ảnh.
Trong tích tắc mở những tấm ảnh đó ra, Lục Nhiễm cảm thấy tim mình nghẹt thở, thậm chí cô phải dùng toàn bộ lý trí để giữ cho mình im lặng khi xem những bức hình này.
Những tấm hình của bảy, tám năm về trước. Nhưng tấm nào cũng ngọt ngào đến nhức mắt.
Đặc biệt là tấm ảnh đầu tiên: Trên quảng trường công viên rộng lớn, những con chim hòa bình bay lượn trên không trung, đôi trai gái ôm nhau như chốn không người, vẻ mặt chân thành trong ánh nắng ấm áp, sao mà họ đẹp đôi đến thế.
Tấm thứ hai, hai người mặc áo lông dày cộp đứng trong tuyết lạnh, đôi bàn tay lạnh cóng đến đỏ hồng vì đắp người tuyết, nhưng nụ cười thì ngọt ngào đến ấm áp.
Tấm thứ ba trong vườn trường, bối cảnh là trời xanh mây trắng và đường chạy điền kinh, trên vạch về đích, hai tay chàng trai đặt lên đầu gối để thở, cô gái cầm khăn bông và chai nước suối lo lắng đỡ lấy chàng trai, cả sân vận động rộng lớn là thế mà dường như chỉ có hai người...
Tấm thứ tư...
Chàng trai trong những tấm ảnh ấy hiển nhiên chính là Hàn Mặc Ngôn thời đại học.
Trong mười mấy tấm ảnh ấy, không có bức nào Hàn Mặc Ngôn không cười, không có ảnh nào không yêu đương thắm thiết. Lục Nhiễm chưa từng thấy bất cứ hình ảnh nào của Hàn Mặc Ngôn quá khứ trong con người Hàn Mặc Ngôn hiện tại.
Đem ra so sánh, một chút ít quan tâm ấm áp của Hàn Mặc Ngôn đối với Lục Nhiễm thật chẳng thấm vào đâu.
Hóa ra không phải Hàn Mặc Ngôn không biết yêu, mà là anh đã sớm chôn vùi tình yêu của mình cho một người con gái khác.
Vì thế, cho dù cô làm gì, cũng chỉ là va vào núi băng mà bươu đầu chảy máu mà thôi.
Đây thực là một việc đau thương… Lục Nhiễm bỗng hối hận vì đã tìm hiểu vấn đề này.
Nếu không biết, cô mới có thể tiếp tục lừa mình lừa người rằng Hàn Mặc Ngôn vốn dĩ không biết yêu phụ nữ…
Nhưng càng so sánh, càng thấy rõ sự bất lực của cô.
Cú giáng này còn đau lòng hơn cả cái ngày cô quyết định nghỉ việc từ bỏ Hàn Mặc Ngôn…
Tan làm, Hàn Mặc Ngôn hỏi cô có cần đưa về không, Lục Nhiễm nói buổi tối có việc, từ chối đề nghị của anh, nghe xong anh cũng chỉ “ừ” một tiếng thể hiện là đã biết, không hỏi lý do.
Lục Nhiễm cũng chẳng buồn so đo, vì làm như thế chỉ tăng thêm đau thương mà chẳng có ý nghĩa gì.
Chịu đựng quá lâu, cô cũng muốn tìm một người để thổ lộ, nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định gọi cho Lâm Tĩnh, mãi một lúc mới nghe máy, đầu dây bên kia tiếng nhạc xen lẫn tiếng ồn ào.
Lục Nhiễm hỏi Lâm Tĩnh đang ở đâu, ậm ừ một lúc mới chịu trả lời thật là cô đang ở quán bar.
Rõ ràng vì lần trước do say khướt nên Lâm Tĩnh vẫn chưa biết sợ, nhưng với Lục Nhiễm, tất cả vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, nhất là khi vết thương ấy còn đang vắt ngang qua cánh tay cô. Khẽ thở dài,
Lục Nhiễm dặn Lâm Tĩnh cứ ở yên đấy, rồi bắt xe đi đến.
Lần này, Lục Nhiễm mất bao công sức mới tìm thấy Lâm Tĩnh trong đám người đang nhảy nhót, trang phục bó sát đẫm mồ hôi. Nhìn thấy Lục Nhiễm, Lâm Tĩnh giống như đứa trẻ phạm lỗi bị bố mẹ bắt gặp, cúi đầu hối lỗi, sự phấn khích lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Cũng thương Lâm Tĩnh vừa mới thất tình nên Lục Nhiễm không nói gì, cô ngồi bên quầy bar gọi hai ly cocktail, uống một cốc, cốc còn lại đưa cho Lâm Tĩnh.
“Lần sau đừng có đi một mình”.
Lâm Tĩnh đón lấy ly rượu, nhìn Lục Nhiễm lo lắng: “Cậu không trách tớ à?”.
Lục Nhiễm phì cười: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, trách cậu thì được gì, tớ đâu phải mẹ cậu. Sự việc lần trước tuy chỉ là trùng hợp, nhưng cũng khó tránh khỏi lần thứ hai, cậu nên cẩn thận”.
Lâm Tĩnh cúi nhìn ly rượu, uống một ngụm, nức nở: “Cũng tại tớ buồn quá, muốn giải sầu”.
“Tớ biết”. Lục Nhiễm cũng khẽ nhắm mắt lại, ngữ khí vừa như ai oán, lại như tự cười mình: “Tớ cũng buồn”.
“Hả?”.
Đang định mở miệng nói gì, bỗng Lâm Tĩnh ngẩng phắt lên, nhìn chăm chú không chớp mắt.
Lục Nhiễm huơ tay trước mặt Lâm Tĩnh: “Sao thế hả?”.
Không kịp trả lời, Lâm Tĩnh đứng dậy, định đuổi theo.
Lục Nhiễm vội vã kéo lại: “Sao thế hả”.
“Hình như tớ nhìn thấy bạn gái của anh ta?”.
“Cái gì?”.
“Bạn gái của Lạc Ức Vi, con bé đó… nhưng sao nó lại… lúc nãy có người ôm nó đi vào phòng riêng rồi, không được, tớ phải đi xem xem…”.
Không ngăn được Lâm Tĩnh, Lục Nhiễm bị cô bạn kéo theo đẩy cửa bước vào.
Ba nam hai nữ trong phòng cùng quay lại nhìn họ.
Ba người đàn ông trạc ba, bốn mươi tuổi, hai cô gái còn rất trẻ.
Lâm Tĩnh đi thẳng đến trước mặt cô gái áo đỏ, giọng nói cố tỏ ra kìm chế: “Cô không phải là bạn gái của Lạc Ức Vi sao? Tại sao lại ở đây với mấy người này?”.
Cô gái trông rất dễ thương, nghi hoặc một lát rồi cười đáp: “Đúng thế. Sao hả? À, đúng rồi, chị chính là người bạn gái mà anh ta vẫn kêu ca đó đúng không?”.
Lời nói thiếu suy nghĩ của một đứa trẻ đã cứa đúng vào vết thương của Lâm Tĩnh, giọng nói cũng trở nên đanh đá hơn: “Nếu cô là bạn gái anh ta, thì người đang ôm cô bây giờ là ai?”.
Theo sau Lâm Tĩnh, Lục Nhiễm quay lại khép cửa, rồi đứng nguyên ở đó, đầu hơi cúi xuống mà không hề ngăn cản Lâm Tĩnh.
Người đàn ông đang ôm cô gái quay ra nhìn Lâm Tĩnh và Lục Nhiễm, hỏi cô gái: “Chuyện gì vậy?”.
Tiếng cười của cô bé như tiếng chuông bạc, lảnh lót như chưa vướng bận sự đời. Cô bé nói với Lâm Tĩnh: “Việc này liên quan đến chị à?”. Rồi quay lại nói với người đàn ông bên cạnh: “Có gì đâu, mấy mẹ sề rỗi việc ấy mà”.
Lâm Tĩnh tức giận giơ tay lên, nửa chừng thì bị Lục Nhiễm ngăn lại.
Lâm Tĩnh quay lại hỏi: “Tiểu Nhiễm, sao lại ngăn tớ?”.
Trước khi Lục Nhiễm kịp trả lời, giọng nói của một người đàn ông vang lên, giọng điệu cợt nhả: “Không phải trợ lý Lục của Hàn tổng đây sao? Sao lại có thời gian mà chạy tới mấy chỗ này?”.
Từ lúc bước vào căn phòng này Lục Nhiễm đã có linh cảm không hay.
Ánh mắt đầu tiên của cô đã gặp phải người đàn ông ngồi ngoài cùng, Bùi Hàm.
Lần tiếp xúc duy nhất với Bùi Hàm là một lần Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn liên kết dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với hắn ta. Đó là một hạng mục khá lớn, trong cuộc họp mời thầu chỉ hai công ty có năng lực cạnh tranh: công ty của Hàn Mặc Ngôn và công ty của Bùi Hàm. Bùi Hàm không phải là một thương nhân đứng đắn, hắn đã thuê người ăn cắp hồ sơ dự thầu, Lục Nhiễm phát hiện ra nhưng cô và Hàn Mặc Ngôn coi như không biết gì, làm giả một bộ hồ sơ dự thầu để người ta lấy đi, trong lúc Bùi Hàm dương dương tự đắc bỏ giá thấp, giáng cho đối phương một đòn chí mạng.
Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt Bùi Hàm lúc đó, biến dạng một cách đáng sợ.
May mà hai người không cùng một thành phố, nước giếng không phạm nước sông. Nhưng thật không ngờ họ lại gặp nhau như thế này.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chương 9
Trái tim Lục Nhiễm nhói đau, cô cắn môi tự nói với mình, vì sự trở về của Trang Tĩnh mà ra nông nỗi này sao?
“Lâm Tĩnh, chúng ta đi thôi”.
Vùng vẫy khỏi bàn tay Lục Nhiễm, Lâm Tĩnh vẫn không cam tâm: “Lục Nhiễm, tại sao lại bắt tớ đi? Cô ta bắt cá hai tay! Cô ta dựa vào cái gì…”.
Lục Nhiễm đành phải nghiêm giọng: “Đi thôi”.
Cô định lôi Lâm Tĩnh ra khỏi cửa, Bùi Hàm đã đứng dậy, giữ lấy nắm đấm cửa, ngăn Lục Nhiễm lại, nở một nụ cười chẳng tốt đẹp gì: “Sao lại đi ngay thế?
Cô Lục, chẳng gì chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ, chi bằng cứ ở lại đây uống vài ly hàn huyên đã?”
Mí mắt hơi giật giật, Lục Nhiễm rất muốn nói giữa chúng ta chẳng có gì để hàn huyên, cùng lắm chỉ là thù cũ hận mới mà thôi.
Nhưng tình thế trước mắt mà nói ra điều này thì chẳng khác nào tự chuốc tội vào thân, đây đâu phải lúc để trổ tài ăn nói.
Nghĩ vậy, Lục Nhiễm nở một nụ cười áy náy, cố gắng làm ra vẻ hiền lành nhã nhặn nhất có thể, giọng điệu thật chân thành: “Anh Bùi, thật là ngại quá, tôi đang vội về công ty có chút việc, chi bằng để lần khác chúng ta uống với nhau vậy”.
Nghe cũng có vẻ bất đắc dĩ như phải thoái thác một người bạn cũ.
Bùi Hàm vẫn đứng ngay ở cửa, không hề có ý tránh ra, ánh mắt thoáng chút hung tợn: “Cô Lục, cô làm thế là không nể mặt tôi rồi, chẳng mấy khi tôi mới đến đây, cô đã không làm tròn chức phận chủ nhà lại còn dứt khoát từ chối lời mời của tôi như thế, tôi thật sự khó chịu đấy”. Quay người chặn ngang ở cửa: “Vì thế, nếu cô không muốn ở lại thì cũng phải ở lại cho tôi”.
Nếu lúc nãy còn hồ nghi, thì giờ đây ý thù địch của Bùi Hàm đã hiển hiện rõ ràng.
Lục Nhiễm quay sang nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh cũng đã hết hồ đồ.
Lục Nhiễm thầm suy tính, vết thương ở tay vẫn chưa khỏi hẳn, lúc này mà động thủ sẽ ảnh hưởng đến vết thương, trầm ngâm một lát, Lục Nhiễm nghĩ chẳng gì thì đây cũng là địa bàn của mình, đối phương dù có thế nào chắc cũng không dám quá hỗn xược.
Nghĩ thế, Lục Nhiễm cười đáp: “Anh Bùi thành tâm thành ý như thế mà tôi cứ cố từ chối thì thật bất kính, chỉ là, anh có thể để bạn tôi về trước được không?”.
Bùi Hàm suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu xin lỗi: “Thế sao được, cô Lục, muộn thế này rồi, bạn cô thân gái một mình về nhà không an toàn, chi bằng chúng ta cứ ở đây
Tuy rằng vẻ ngoài của Hướng Diễn đã rất khác xưa, nhưng cảm giác thân thiết thì vẫn thế. Cô nhớ lại hình ảnh Hướng Diễn lúc phụ đạo cho cô, cũng luôn yên lặng ngồi đợi cô như thế…
Dáng hình chàng sinh viên đeo kính xấu hổ ngại ngùng trùng vào dáng hình Hướng Diễn bây giờ.
Lục Nhiễm chưa kịp mở lời, Hướng Diễn đã lên tiếng trước: “Anh cũng không có ý gì khác, chỉ là… muốn tìm một người để chia sẻ. Đây có thể coi là vụ kiện lớn nhất của anh từ khi quay lại đây, anh đã tốn bao nhiêu thời gian chuẩn bị tài liệu, tìm sơ hở, đợi ngày ra tòa, bận đến nỗi không có thời gian…”.
“Có gì đâu, chúc mừng anh!”.
Nghe Hướng Diễn nói, Lục Nhiễm đột nhiên không thể mở miệng hỏi.
Người phục vụ đem lên một cốc nước chanh, Hướng Diễn đón lấy rồi đưa qua phía Lục Nhiễm: “Anh nhớ lần trước em gọi nước chanh, cũng chằng biết em thích uống gì, nên gọi cho em”.
“Cảm ơn anh”.
Không còn hứng thú đùa vui cùng Hướng Diễn, Lục Nhiễm cảm thấy không biết nói gì.
“Mà em nói là có chuyện muốn hỏi anh? Chuyện gì thế? Em nói đi”.
Lục Nhiễm định nói, nhưng không biết bắt đầu thế nào, cô ngừng lại giây lại, châm rãi nói: “Anh còn biết những gì liên quan đến bạn gái trước đây của Hàn Mặc Ngôn?”.
Hướng Diễn cũng lặng người, rồi cúi đầu cười đau khổ: “Anh còn thắc mắc tại sao em nhận lời anh ngay thế, hóa ra cũng là vì anh ta”.
“Em xin lỗi…”.
“Không sao đâu… Anh không biết gì nhiều, vì lúc đó cũng chỉ là vô tình nhắc đến thôi”. Dừng lại một lát, Hướng Diễn nói tiếp: “Chỉ nghe nói tình cảm giữa họ rất tốt, ai cũng tưởng rằng tốt nghiệp xong là họ sẽ lấy nhau, thế rồi, họ bất ngờ chia tay, sau đó cô gái đó đi, Hàn Mặc Ngôn cũng biến mất một thời gian, không lâu sau thì làm thủ tục ra nước ngoài…”.
“Em biết rồi, cảm ơn anh”.
Thấy Lục Nhiễm khách sáo như vậy, Hướng Diễn thoáng buồn, nhưng vẫn cười nói: “Em đừng khách sáo thế, để một hai hôm nữa anh lại đi hỏi cho em”.
Biết rõ nhờ Hướng Diễn hỏi những việc như thế này thật chẳng ra sao, nhưng mà… Lục Nhiễm không thể khống chế nổi ham muốn tỏ tường mọi việc.
Lục Nhiễm khẽ trả lời: “Thế thì… phiền anh vậy, em cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi”.
"Lục Nhiễm, có phải... Hàn Mặc Ngôn đối xử với em không tốt không?".
Nghe vậy, Lục Nhiễm như bừng tỉnh, cô khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản như không có gì xảy ra: "Không có, chuyện đó, anh ấy rất tốt, mấy hôm trước đi công tác còn dẫn em đi dạo trên bãi biển". Giơ tay xem đồng hồ, Lục Nhiễm cười nói: "Cũng đến giờ rồi, lát nữa anh ấy sẽ đón em, em đi trước đây. Em cũng chúc mừng anh lần nữa, chúc anh sự nghiệp không ngừng phát triển".
"Anh cũng chúc phúc cho em".
Nhìn theo bóng Lục Nhiễm dần xa, Hướng Diễn buông thõng chiếc ly.
Nụ cười trên khuôn mặt cũng dần biến mất, Lục Nhiễm, ngay cả anh còn nhận ra lòng dạ em đang để tận đâu, sao em cứ cố phải kiên cường như thế, kiên cường để không cho ai thấy vết thương lòng của em sao?
Hàn Mặc Ngôn... anh ta thích em thật sao?
Ba ngày sau, Lục Nhiễm nhận được email của
Hướng Diễn, trong đó có khoảng mười mấy tấm ảnh.
Trong tích tắc mở những tấm ảnh đó ra, Lục Nhiễm cảm thấy tim mình nghẹt thở, thậm chí cô phải dùng toàn bộ lý trí để giữ cho mình im lặng khi xem những bức hình này.
Những tấm hình của bảy, tám năm về trước. Nhưng tấm nào cũng ngọt ngào đến nhức mắt.
Đặc biệt là tấm ảnh đầu tiên: Trên quảng trường công viên rộng lớn, những con chim hòa bình bay lượn trên không trung, đôi trai gái ôm nhau như chốn không người, vẻ mặt chân thành trong ánh nắng ấm áp, sao mà họ đẹp đôi đến thế.
Tấm thứ hai, hai người mặc áo lông dày cộp đứng trong tuyết lạnh, đôi bàn tay lạnh cóng đến đỏ hồng vì đắp người tuyết, nhưng nụ cười thì ngọt ngào đến ấm áp.
Tấm thứ ba trong vườn trường, bối cảnh là trời xanh mây trắng và đường chạy điền kinh, trên vạch về đích, hai tay chàng trai đặt lên đầu gối để thở, cô gái cầm khăn bông và chai nước suối lo lắng đỡ lấy chàng trai, cả sân vận động rộng lớn là thế mà dường như chỉ có hai người...
Tấm thứ tư...
Chàng trai trong những tấm ảnh ấy hiển nhiên chính là Hàn Mặc Ngôn thời đại học.
Trong mười mấy tấm ảnh ấy, không có bức nào Hàn Mặc Ngôn không cười, không có ảnh nào không yêu đương thắm thiết. Lục Nhiễm chưa từng thấy bất cứ hình ảnh nào của Hàn Mặc Ngôn quá khứ trong con người Hàn Mặc Ngôn hiện tại.
Đem ra so sánh, một chút ít quan tâm ấm áp của Hàn Mặc Ngôn đối với Lục Nhiễm thật chẳng thấm vào đâu.
Hóa ra không phải Hàn Mặc Ngôn không biết yêu, mà là anh đã sớm chôn vùi tình yêu của mình cho một người con gái khác.
Vì thế, cho dù cô làm gì, cũng chỉ là va vào núi băng mà bươu đầu chảy máu mà thôi.
Đây thực là một việc đau thương… Lục Nhiễm bỗng hối hận vì đã tìm hiểu vấn đề này.
Nếu không biết, cô mới có thể tiếp tục lừa mình lừa người rằng Hàn Mặc Ngôn vốn dĩ không biết yêu phụ nữ…
Nhưng càng so sánh, càng thấy rõ sự bất lực của cô.
Cú giáng này còn đau lòng hơn cả cái ngày cô quyết định nghỉ việc từ bỏ Hàn Mặc Ngôn…
Tan làm, Hàn Mặc Ngôn hỏi cô có cần đưa về không, Lục Nhiễm nói buổi tối có việc, từ chối đề nghị của anh, nghe xong anh cũng chỉ “ừ” một tiếng thể hiện là đã biết, không hỏi lý do.
Lục Nhiễm cũng chẳng buồn so đo, vì làm như thế chỉ tăng thêm đau thương mà chẳng có ý nghĩa gì.
Chịu đựng quá lâu, cô cũng muốn tìm một người để thổ lộ, nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định gọi cho Lâm Tĩnh, mãi một lúc mới nghe máy, đầu dây bên kia tiếng nhạc xen lẫn tiếng ồn ào.
Lục Nhiễm hỏi Lâm Tĩnh đang ở đâu, ậm ừ một lúc mới chịu trả lời thật là cô đang ở quán bar.
Rõ ràng vì lần trước do say khướt nên Lâm Tĩnh vẫn chưa biết sợ, nhưng với Lục Nhiễm, tất cả vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, nhất là khi vết thương ấy còn đang vắt ngang qua cánh tay cô. Khẽ thở dài,
Lục Nhiễm dặn Lâm Tĩnh cứ ở yên đấy, rồi bắt xe đi đến.
Lần này, Lục Nhiễm mất bao công sức mới tìm thấy Lâm Tĩnh trong đám người đang nhảy nhót, trang phục bó sát đẫm mồ hôi. Nhìn thấy Lục Nhiễm, Lâm Tĩnh giống như đứa trẻ phạm lỗi bị bố mẹ bắt gặp, cúi đầu hối lỗi, sự phấn khích lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Cũng thương Lâm Tĩnh vừa mới thất tình nên Lục Nhiễm không nói gì, cô ngồi bên quầy bar gọi hai ly cocktail, uống một cốc, cốc còn lại đưa cho Lâm Tĩnh.
“Lần sau đừng có đi một mình”.
Lâm Tĩnh đón lấy ly rượu, nhìn Lục Nhiễm lo lắng: “Cậu không trách tớ à?”.
Lục Nhiễm phì cười: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, trách cậu thì được gì, tớ đâu phải mẹ cậu. Sự việc lần trước tuy chỉ là trùng hợp, nhưng cũng khó tránh khỏi lần thứ hai, cậu nên cẩn thận”.
Lâm Tĩnh cúi nhìn ly rượu, uống một ngụm, nức nở: “Cũng tại tớ buồn quá, muốn giải sầu”.
“Tớ biết”. Lục Nhiễm cũng khẽ nhắm mắt lại, ngữ khí vừa như ai oán, lại như tự cười mình: “Tớ cũng buồn”.
“Hả?”.
Đang định mở miệng nói gì, bỗng Lâm Tĩnh ngẩng phắt lên, nhìn chăm chú không chớp mắt.
Lục Nhiễm huơ tay trước mặt Lâm Tĩnh: “Sao thế hả?”.
Không kịp trả lời, Lâm Tĩnh đứng dậy, định đuổi theo.
Lục Nhiễm vội vã kéo lại: “Sao thế hả”.
“Hình như tớ nhìn thấy bạn gái của anh ta?”.
“Cái gì?”.
“Bạn gái của Lạc Ức Vi, con bé đó… nhưng sao nó lại… lúc nãy có người ôm nó đi vào phòng riêng rồi, không được, tớ phải đi xem xem…”.
Không ngăn được Lâm Tĩnh, Lục Nhiễm bị cô bạn kéo theo đẩy cửa bước vào.
Ba nam hai nữ trong phòng cùng quay lại nhìn họ.
Ba người đàn ông trạc ba, bốn mươi tuổi, hai cô gái còn rất trẻ.
Lâm Tĩnh đi thẳng đến trước mặt cô gái áo đỏ, giọng nói cố tỏ ra kìm chế: “Cô không phải là bạn gái của Lạc Ức Vi sao? Tại sao lại ở đây với mấy người này?”.
Cô gái trông rất dễ thương, nghi hoặc một lát rồi cười đáp: “Đúng thế. Sao hả? À, đúng rồi, chị chính là người bạn gái mà anh ta vẫn kêu ca đó đúng không?”.
Lời nói thiếu suy nghĩ của một đứa trẻ đã cứa đúng vào vết thương của Lâm Tĩnh, giọng nói cũng trở nên đanh đá hơn: “Nếu cô là bạn gái anh ta, thì người đang ôm cô bây giờ là ai?”.
Theo sau Lâm Tĩnh, Lục Nhiễm quay lại khép cửa, rồi đứng nguyên ở đó, đầu hơi cúi xuống mà không hề ngăn cản Lâm Tĩnh.
Người đàn ông đang ôm cô gái quay ra nhìn Lâm Tĩnh và Lục Nhiễm, hỏi cô gái: “Chuyện gì vậy?”.
Tiếng cười của cô bé như tiếng chuông bạc, lảnh lót như chưa vướng bận sự đời. Cô bé nói với Lâm Tĩnh: “Việc này liên quan đến chị à?”. Rồi quay lại nói với người đàn ông bên cạnh: “Có gì đâu, mấy mẹ sề rỗi việc ấy mà”.
Lâm Tĩnh tức giận giơ tay lên, nửa chừng thì bị Lục Nhiễm ngăn lại.
Lâm Tĩnh quay lại hỏi: “Tiểu Nhiễm, sao lại ngăn tớ?”.
Trước khi Lục Nhiễm kịp trả lời, giọng nói của một người đàn ông vang lên, giọng điệu cợt nhả: “Không phải trợ lý Lục của Hàn tổng đây sao? Sao lại có thời gian mà chạy tới mấy chỗ này?”.
Từ lúc bước vào căn phòng này Lục Nhiễm đã có linh cảm không hay.
Ánh mắt đầu tiên của cô đã gặp phải người đàn ông ngồi ngoài cùng, Bùi Hàm.
Lần tiếp xúc duy nhất với Bùi Hàm là một lần Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn liên kết dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với hắn ta. Đó là một hạng mục khá lớn, trong cuộc họp mời thầu chỉ hai công ty có năng lực cạnh tranh: công ty của Hàn Mặc Ngôn và công ty của Bùi Hàm. Bùi Hàm không phải là một thương nhân đứng đắn, hắn đã thuê người ăn cắp hồ sơ dự thầu, Lục Nhiễm phát hiện ra nhưng cô và Hàn Mặc Ngôn coi như không biết gì, làm giả một bộ hồ sơ dự thầu để người ta lấy đi, trong lúc Bùi Hàm dương dương tự đắc bỏ giá thấp, giáng cho đối phương một đòn chí mạng.
Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt Bùi Hàm lúc đó, biến dạng một cách đáng sợ.
May mà hai người không cùng một thành phố, nước giếng không phạm nước sông. Nhưng thật không ngờ họ lại gặp nhau như thế này.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chương 9
Trái tim Lục Nhiễm nhói đau, cô cắn môi tự nói với mình, vì sự trở về của Trang Tĩnh mà ra nông nỗi này sao?
“Lâm Tĩnh, chúng ta đi thôi”.
Vùng vẫy khỏi bàn tay Lục Nhiễm, Lâm Tĩnh vẫn không cam tâm: “Lục Nhiễm, tại sao lại bắt tớ đi? Cô ta bắt cá hai tay! Cô ta dựa vào cái gì…”.
Lục Nhiễm đành phải nghiêm giọng: “Đi thôi”.
Cô định lôi Lâm Tĩnh ra khỏi cửa, Bùi Hàm đã đứng dậy, giữ lấy nắm đấm cửa, ngăn Lục Nhiễm lại, nở một nụ cười chẳng tốt đẹp gì: “Sao lại đi ngay thế?
Cô Lục, chẳng gì chúng ta cũng là chỗ quen biết cũ, chi bằng cứ ở lại đây uống vài ly hàn huyên đã?”
Mí mắt hơi giật giật, Lục Nhiễm rất muốn nói giữa chúng ta chẳng có gì để hàn huyên, cùng lắm chỉ là thù cũ hận mới mà thôi.
Nhưng tình thế trước mắt mà nói ra điều này thì chẳng khác nào tự chuốc tội vào thân, đây đâu phải lúc để trổ tài ăn nói.
Nghĩ vậy, Lục Nhiễm nở một nụ cười áy náy, cố gắng làm ra vẻ hiền lành nhã nhặn nhất có thể, giọng điệu thật chân thành: “Anh Bùi, thật là ngại quá, tôi đang vội về công ty có chút việc, chi bằng để lần khác chúng ta uống với nhau vậy”.
Nghe cũng có vẻ bất đắc dĩ như phải thoái thác một người bạn cũ.
Bùi Hàm vẫn đứng ngay ở cửa, không hề có ý tránh ra, ánh mắt thoáng chút hung tợn: “Cô Lục, cô làm thế là không nể mặt tôi rồi, chẳng mấy khi tôi mới đến đây, cô đã không làm tròn chức phận chủ nhà lại còn dứt khoát từ chối lời mời của tôi như thế, tôi thật sự khó chịu đấy”. Quay người chặn ngang ở cửa: “Vì thế, nếu cô không muốn ở lại thì cũng phải ở lại cho tôi”.
Nếu lúc nãy còn hồ nghi, thì giờ đây ý thù địch của Bùi Hàm đã hiển hiện rõ ràng.
Lục Nhiễm quay sang nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh cũng đã hết hồ đồ.
Lục Nhiễm thầm suy tính, vết thương ở tay vẫn chưa khỏi hẳn, lúc này mà động thủ sẽ ảnh hưởng đến vết thương, trầm ngâm một lát, Lục Nhiễm nghĩ chẳng gì thì đây cũng là địa bàn của mình, đối phương dù có thế nào chắc cũng không dám quá hỗn xược.
Nghĩ thế, Lục Nhiễm cười đáp: “Anh Bùi thành tâm thành ý như thế mà tôi cứ cố từ chối thì thật bất kính, chỉ là, anh có thể để bạn tôi về trước được không?”.
Bùi Hàm suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu xin lỗi: “Thế sao được, cô Lục, muộn thế này rồi, bạn cô thân gái một mình về nhà không an toàn, chi bằng chúng ta cứ ở đây
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1103/3851