watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu-full

Lượt xem :
ng cuồng lùi lại một bước: “Em… còn bận việc, em đi trước đây”. Nói xong, cô chạy trối chết, còn thầm cầu xin ông trời phù hộ để không bị phóng viên bắt gặp ngoài cửa.

Ông trời nghe được lời thỉnh cầu của cô, giúp cô rút lui thuận lợi. Nhưng sắc mặt Ngũ Trác Hiên lại không tốt chút nào, Doãn Tiểu Mạt rõ ràng đang cố tình né tránh, anh đương nhiên nhìn ra được. Chẳng mất công nghĩ anh cũng biết nguyên nhân là gì, Doãn Tiểu Mạt là fan thì sao chứ, cô chắc chắn không muốn cuộc sống yên bình của mình bị quấy nhiễu, còn anh là thần tượng thì sao chứ, hóa ra cũng có lúc không thể nắm được mọi việc trong tay.

“Haizzz, anh ở đây à, tôi tìm anh nãy giờ.” Lương Băng đưa cho Ngũ Trác Hiên một bản hợp đồng: “Cái này cần anh ký”.

Chữ viết của anh rất đẹp, chữ ký như rồng bay phượng múa, đầy khí thế.

“Lát nữa ký cho tôi thêm vài tấm ảnh nữa, đám bạn tốt của tôi đều muốn có chữ ký của anh.”

Ngũ Trác Hiên cười: “Đừng đùa!”.

Lương Băng nghiêm nghị nói: “Tôi giống đang nói đùa lắm sao?”.

“Giống!”

Lương Băng không nhịn được bật cười.

Ngũ Trác Hiên cũng cười theo.

Lương Băng tranh thủ đi vào việc chính: “Đầu tiên phải xin lỗi anh, việc tuyển trợ lý không thành”.

Ngũ Trác Hiên đánh ánh mắt dò hỏi.

“Cô gái ấy từ chối!” Lương Băng khoan thai nói.

Ngũ Trác Hiên đơn giản nói: “Lý do?”.

“Cô ấy vẫn còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, ngày nào cũng phải lên lớp, không thể tập trung làm việc được.”

Lý do này rất hợp lý! Ngũ Trác Hiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Còn người nào thích hợp hơn nữa không? Nếu không thì thôi, để tôi tìm giúp anh.” Lương Băng thử thăm dò.

Ngũ Trác Hiên không do dự nói: “Không cần đâu, đợi cô ấy. Nửa năm nữa cô gọi điện hỏi ý cô ấy xem sao”.

Lương Băng tròn mắt, suýt nữa thì vỗ tay tán dương.

Ngũ Trác Hiên bình thản cười: “Thông báo mọi người bảy giờ họp”.

Lương Băng nhún vai, tự dưng chuyển tới một vị đối tác cuồng công việc hơn cả cô, không biết là phúc hay họa nữa.

Doãn Tiểu Mạt về nhà, kinh ngạc thấy đèn trong nhà sáng choang, mãi tới khi Nghê Thiến đi từ bếp ra, cô mới thở phào: “Sao chị lại tới đây?”.

“Không hoan nghênh sao?” Nghê Thiến phụng phịu nói.

“Chị biết rõ em không có ý đó.” Doãn Tiểu Mạt ôm lấy hai vai Nghê Thiến: “Chẳng phải mai chị mới ra viện ư?”.

“Chị nhớ cô mà!” Nghê Thiến cáu kỉnh nói.

Doãn Tiểu Mạt véo mũi cô: “Thật không?”.

“Đáng ghét!” Nghê Thiến gạt tay cô ra: “Mũi chị sắp thành mũi tẹt rồi đấy!”.

Doãn Tiểu Mạt cười hì, ôm lấy Nghê Thiến.

Nghê Thiến vòng tay ôm lại, có chút xúc động muốn khóc

Doãn Tiểu Mạt dụi mắt: “Muốn ăn gì, em làm cho”.

Nghê Thiến nuốt nước bọt: “Tạm thời vẫn không được ăn thịt, cá. Cho em nợ lần này đấy!”.

Doãn Tiểu Mạt: “… ”.

Hai người hiểu ý nhau mà không nhắc tới Hứa Chi Nhiên, Doãn Tiểu Mạt cũng biết Hứa Chi Nhiên đồng ý để Nghê Thiến về nhà mình đã là một sự nhượng bộ lớn.

Doãn Tiểu Mạt đăng nhập weibo, thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.

Tin thứ nhất: “Có thể cho tôi số điện thoại được không, có việc cần tìm cô”.

Tin nhắn thứ hai là một số điện thoại: “Có thời gian thì gọi cho tôi”.

Hai tin cách nhau chừng mười phút, đều đến từ một người: La Thu Thu.

La Thu Thu là người đại diện của Ngũ Trác Hiên, thông minh, giỏi giang, biết cách đối nhân xử thế, là cánh tay đắc lực của Ngũ Trác Hiên. Sau khi Ngũ Trác Hiên theo dõi weibo Doãn Tiểu Mạt không lâu, La Thu Thu cũng theo dõi, chỉ có điều hai người chưa bao giờ nói chuyện.

Doãn Tiểu Mạt không biết La Thu Thu tìm mình có chuyện gì, nhưng vì phép lịch sự vẫn phải gọi điện lại cho cô ấy.

“A lô, ai vậy?”

“Chào chị, em là Trà Chanh Bạc Hà.” Doãn Tiểu Mạt sợ sệt nói.

“À, cuối cùng cũng liên lạc được với cô.” La Thu Thu có vẻ phấn khích.

Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì thế ạ?”.

“Là thế này… ”, La Thu Thu dường như đang lật giấy tờ gì đó, âm thanh sột soạt liên tục vang lên: “Chúng tôi muốn mua tranh của cô để tuyên truyền”.

Doãn Tiểu Mạt hào phóng nói: “Được ạ, cần bức nào các chị cứ lấy đi ạ”.

“Về phần tiền công… ”

“Miễn phí!”

La Thu Thu kinh ngạc hít một hơi: “Cô đợi chút”.

Doãn Tiểu Mạt nghịch mái tóc theo thói quen.

Một lúc sau La Thu Thu mới nói: “Trà Chanh Bạc Hà, cô còn đấy không?”.

“Còn ạ.”

“Chúng tôi cần với số lượng lớn, sau này tất cả những tranh vẽ Ngũ Trác Hiên của cô chúng tôi đều mua.”

“Không thành vấn đề.”

“Không phải đều miễn phí hết chứ?”

Doãn Tiểu Mạt cười: “Đương nhiên”. Xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ bán thần tượng của mình lấy tiền.

La Thu Thu gần như bị sặc, thì thầm nói: “Cô gái này bị ngốc!”.

“Hả?” Doãn Tiểu Mạt nghe rõ mồn một nhưng vẫn không dám tin.

“Xin lỗi, không phải tôi nói cô.” La Thu Thu ho nhẹ, “Chúng tôi muốn mua bản quyền các bức vẽ của cô, sau đó cô sẽ không thể tự ý dùng được nữa”.

Vậy thì sao? Những bức tranh đó cô vốn dĩ vẽ tặng Ngũ Trác Hiên, có giữ cũng chẳng để làm gì, Doãn Tiểu Mạt cười ha ha nói: “Ừm, được ạ”.

La Thu Thu nghẹn ứ: “Cô gái, nghe tôi nói này, chúng tôi không thể lấy không của cô được. Cô ra giá đi”.

Doãn Tiểu Mạt choáng váng, làm gì có cái lý bắt cô phải nhận tiền, lúng túng: “Thật sự không cần mà”.

La Thu Thu hết cách, đành phải ra đòn cuối: “Nếu cô khăng khăng không lấy tiền thì chúng tôi đành phải hủy bỏ hợp đồng này vậy. Chúng tôi lo ngại sau này xảy ra vấn đề về bản quyền”.

“Sao có thể? Em có thể viết đơn ủy quyền, hoặc là ký giấy đảm bảo cho chị, tuyệt đối không xảy ra chuyện tranh chấp bản quyền.” Doãn Tiểu Mạt hi vọng tác phẩm của mình có thể giúp được Ngũ Trác Hiên, ước nguyện của cô ngay từ lúc bắt đầu vẽ tranh minh họa chính là như vậy, trước giờ chưa từng thay đổi.

La Thu Thu day trán, cô gái này đúng là đã hỏng não rồi. Cô uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói: “Cho dù thế nào, mất công cũng phải được hưởng lợi. Cô cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô, tôi dựa vào chất lượng và số lượng tranh cuối tháng sẽ gửi tiền trả cô. Cô thấy thế nào?”.

Doãn Tiểu Mạt bất đắc dĩ hỏi: “Không lấy không được sao?”.

“Không được.” La Thu Thu nói chắc như đinh đóng cột.

“Vậy em có một yêu cầu.”

“Cô nói đi.” Cô gái này rốt cuộc cũng bình thường rồi, La Thu Thu nghĩ.

“Vậy sau này em gửi tranh qua email cho chị, không cần gặp mặt được không?”

La Thu Thu ngừng lại một lúc: “Được”. Còn thầm oán, vẫn không được bình thường cho lắm.

“Ừm! Vậy cảm ơn chị!”

Cuộc điện thoại kỳ quái kết thúc.

La Thu Thu cúp máy, nghiêng đầu nhìn ông chủ của mình: “Hai người thật sự khiến người khác hết chỗ nói! Người kia không lấy tiền thì người này kiên quyết không lấy tranh. Rốt cuộc là muốn chơi cái trò gì thế”.

Ngũ Trác Hiên mặt mày rạng rỡ: “Làm tốt lắm”. Nếu không phải La Thu Thu cương quyết đến cùng thì Doãn Tiểu Mạt đâu có chịu nhận chứ.

La Thu Thu hồ nghi: “Chẳng mấy khi anh để tâm tới một người như thế, anh đừng nói với em vụ scandal lần trước là thật đấy nhé”.

Ngũ Trác Hiên cười: “Giả mà thật, thật mà giả”.

La Thu Thu: “… ”.

Ngũ Trác Hiên hí hửng vừa huýt sáo vừa lái xe.

Còn La Thu Thu một mình lẩm bẩm: “Xem ra mùa xuân của ông chủ sắp tới rồi”.


Chương 6: Hóa ra đó là yêu
Doãn Tiểu Mạt mấy ngày nay vẫn không dám tới nhà Lạc Lạc vì sợ đụng mặt phóng viên, mãi đến lúc Lạc Lạc gọi điện thoại tới kiến nghị, cô mới lén lén lút lút như trộm mà lẻn vào. Trước lúc đi, Doãn Tiểu Mạt đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để nếu có gặp Ngũ Trác Hiên thì có thể điềm nhiên như không, tiếc là cô đã nghĩ quá nhiều, anh vốn không ở nhà.

Lạc Lạc vừa trông thấy cô liền hỏi: “Cô và chú cháu đang yêu nhau phải không?”.

Doãn Tiểu Mạt hoảng hốt: “Ai nói với cháu thế, đừng có bậy bạ”.

“Trong bức ảnh kia, người mà chú ôm rõ ràng là cô.” Lạc Lạc không chịu khuất phục.

“Ảnh nào?” Cụ của Lạc Lạc lọ mọ đi từ tầng hai xuống.

Doãn Tiểu Mạt vội bịt miệng Lạc Lạc lại, trừng mắt cảnh cáo cô bé.

Lạc Lạc dẩu môi chống đối.

Doãn Tiểu Mạt dìu bà cụ ngồi xuống ghế, bà cụ hứng chí hỏi: “Nhóc con, hai đứa vừa nãy nói chuyện gì thế?”.

“Không có gì, bà nghe nhầm rồi ạ.” Doãn Tiểu Mạt cắn răng dứt khoát không chịu mở miệng.

“Vậy sao?” Bà cụ nhìn Lạc Lạc.

Doãn Tiểu Mạt khẽ đá chân Lạc Lạc, ra hiệu bằng khẩu hình: Cháu còn muốn ăn sườn xào chua ngọt nữa không?

Lạc Lạc không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ không có cái ăn, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Vâng, thật sự không nói gì ạ!”.

Bà cụ bán tín bán nghi, nhưng không tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa.

Doãn Tiểu Mạt bỏ lại một cái nháy mắt cho Lạc Lạc trước khi vào bếp, Lạc Lạc hiểu ý, giơ tay ra dấu “ok”, nhưng khi Doãn Tiểu Mạt vừa khuất khỏi tầm nhìn, cô bé lập tức thú nhận.

Bà cụ nghe Lạc Lạc kể mà hai mắt sáng rực, bà đã nhắm Doãn Tiểu Mạt từ lâu, luôn cảm thấy cô và Ngũ Trác Hiên là một đôi trời sinh. Bà cụ đưa mắt cười với vẻ đầy mờ ám: “Lạc Lạc bé bỏng, có muốn cô giáo Doãn làm thím không?”.

Lạc Lạc tròn mắt: “Có ạ, có ạ! Nếu cô giáo Doãn trở thành thím của cháu thì từ nay về sau ngày nào cháu cũng có đồ ăn ngon”.

Bà cụ cốc đầu Lạc Lạc: “Cháu chỉ có biết ăn”.

“Lẽ nào cụ không muốn sao?” Lạc Lạc ấm ức, chẳng qua cô bé chỉ nói giúp tiếng lòng của cụ mà thôi, nói thật mà còn bị đánh! Trái đất thật đáng sợ, cô bé muốn về sao Hỏa.

Bà cụ khẽ ho một tiếng, hắng giọng nói: “Cháu nói xem, chúng ta phải giúp hai người đó thế nào?”.

“Giúp thế nào?”

“Tạo cơ hội cho hai người đó ở bên nhau.” Bà cụ đắc ý như đã định sẵn mọi việc.

Lạc Lạc ngây ngô: “Tạo thế nào ạ?”.

“Chú cháu lát nữa sẽ về, cụ cháu ta bây giờ chuồn ra ngoài để cho họ có không gian riêng, cụ mời cháu ăn KFC được không?”

Lạc Lạc lại không chịu: “KFC không ngon, đồ ăn cô Doãn làm mới ngon, mãi mới gọi được cô Doãn tới làm, cháu không muốn bỏ lỡ”.

Cụ bà nghiêm mặt: “Cháu có muốn cô Doãn được gả vào nhà ta không?”.

“Muốn.”

“Vậy còn không mau đi thay quần áo.”

“Ừm.” Lạc Lạc không cam lòng quay vào phòng mình, cô bé thật sự không hiểu chuyện cô Doãn và chú của mình yêu nhau thì có liên quan gì tới chuyện được ở lại nhà ăn cơm.

Doãn Tiểu Mạt đang thái khoai tây, chợt nhớ lại lần trước khi đang làm cơm thì Ngũ Trác Hiên bất ngờ đi vào, cô tưởng là Lạc Lạc ăn vụng, bèn đánh vào mu bàn tay anh. Lúc ấy cả hai đều ngây người, nhất là khi cô vùng con dao lên, bộ dạng hung dữ ấy của cô chắc chắn khắc sâu trong đầu anh rồi.

Khóe môi cô cong lên, biết rõ là anh không có ở đây nhưng vẫn quay đầu nhìn.

Người ấy, đang ung dung đứng tựa cửa, dáng vẻ ưu nhã, không biết đã đứng bao lâu. Anh thản nhiên nhả ra một câu: “Em đang tìm tôi đấy à?”.

Doãn Tiểu Mạt lúng túng. Anh ấy về khi nào thế, vì sao một tiếng động cô cũng không nghe thấy?

Ngũ Trác Hiên cực kỳ phấn khích với vẻ mặt của cô lúc này, đến nỗi không giấu nổi nụ cười rạng rỡ trên mặt: “Có gì cần giúp không?”.

“Xong ngay đây, hay là anh ra phòng khách ngồi đợi một chút đi!” Doãn Tiểu Mạt không dám phiền tới Ngũ Trác Hiên, hơn nữa, hôm nay anh đã bận rộn cả ngày rồi, cần phải nghỉ ngơi.

“Tay nghề kém cỏi hơn người khác nên tôi bị bêu rếu rồi, nhưng làm trợ thủ cho em chắc là có thể nhỉ!” Ngũ Trác Hiên nháy mắt.

Doãn Tiểu Mạt bất giác nghĩ tới chú chó con mà Lương Khai Khai nuôi ở nhà, sau mỗi lần gây chuyện lại có biểu cảm thế này. Cô cúi đầu nhịn cười, không thể để Ngũ Trác Hiên phát hiện ra được.

“Có chuyện gì mà cười vui thế?” Ngũ Trác Hiên nhíu mày.

“A, không có gì, hay là anh giúp em bê đồ ăn ra ngoài vậy.”

Ngũ Trác Hiên vô tư nhận lời.

Doãn Tiểu Mạt tháo tạp dề, xới hai bát bát cơm bưng ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Bà và Lạc Lạc đâu?”.

“Hai cụ cháu có việc gấp ra ngoài rồi.” Ngũ Trác Hiên thản nhiên bịa chuyện, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên. Thực ra lúc về tới nhà đã bắt gặp hai cụ cháu đang lén lút chuồn khỏi nhà, một người liên tụ
<<1 ... 1617181920 ... 37>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1511/4259