Tiểu thuyết Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm-full
Lượt xem : |
n trận khoái cảm cuốn tới.
Động tác ngón tay anh càng thêm gia tốc, ở bên trong của cô nhanh chóng rút tới rút lui, tựa như trêu chọc, mà lửa nóng dục vọng vì vậy lan tràn, cho đến khi mật dịch của cô rò rỉ chảy ra.
"Cảm thấy như thế nào?"
Cố đè nén khát vọng hắn nhẹ hôn đôi môi giai nhân, chỉ cho ngón tay vào ra trong hoa kính của cô, nhưng lại không muốn tiến vào.
"Ừ. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu giãy dụa thân thể, muốn…ức chế trong cơ thể lúc này không khỏi xôn xao.
"Như thế nào?" Mắt anh dính chặt vào cô vẻ mặt đắc ý, chính là không muốn thỏa mãn cô, mặc cho cô toàn thân run rẩy, hơi thở trầm ngâm giống như khóc thút thít.
"Anh. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu đã không chịu nổi loại tao loạn này, tựa hồ không có lúc nào là không hành hạ cô ở tại lúc này.
"Sắp đến." Ở từng trận đánh thẳng vào trong, Đinh Tiểu Ưu cảm giác tột cùng, trong cơ thể có dòng nước ấm xông ra, thấm ướt tay của đàn ông.
"Hô. . . . . ." Mồ hôi, co rút nói rõ chân tướng.
Anh tối nay điên cuồng dị thường, ngược lại khiến cảm giác hoan ái kích thích càng cao hơn bay lên.
"Anh biết em sẽ thích . Bảo bối, hiện tại đổi lại là em tới lấy lòng anh đi." Anh lấy ra dục vọng đã sớm sưng lên nóng rực làm anh đau đớn, nhẹ nhàng linh hoạt thăm dò ở trước u cốc ướt át của cô.
"Đó. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ." Bị dây xích ham muốn điều khiển, Đinh Tiểu Ưu vô lực nằm lăn ở trên giường, mặc anh trêu đùa.
"Cái gì nhanh lên một chút?" Anh cố ý giả bộ không hiểu, dục vọng nóng rực vẫn như cũ liếm láp nhẹ nhàng miệng huyệt giai nhân, treo ngược khẩu vị của cô.
"Mau vào đi!"Giọng Đinh Tiểu Ưu mang âm khóc, thân thể lo âu giãy dụa, không tự chủ làm nên vẻ dâm đãng, cầu xin tình nhân."Em muốn anh đi vào! Nhanh lên một chút đi vào. . . . . ."
"Đã biết." Ngạo nghễ giơ cao phân thân, vận sức chờ phát động, anh lấy tư thế nhanh chóng tiến vào khe hẹp chặt khít của cô.
"A. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu không cách nào đè nén kêu lên.
"Rất tốt, em có thể gọi lớn tiếng một chút, anh thích nghe thanh âm của em vì anh mà điên cuồng." Ngôn ngữ trêu đùa của anh ở bên tai giai nhân truyền tới, phía dưới to lớn cũng là gia tăng luật động, động tác tự do từ chậm chạp đến gấp gáp, để cho cô phát ra âm thanh ngâm nga xinh đẹp.
"Ưhm. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu hai mắt mê loạn, vui sướng trầm luân trong tư vị mà anh mang đến.
Đằng Mộc Bác Nhất không lên tiếng, bởi vì cô rất chặt bao bọc làm cho anh muốn càng không ngừng lấy hết cô, để cho cô đi theo anh vùi lấp ở nơi này tầng tầng xông lên trong dục vọng.
Đinh Tiểu Ưu đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác tê dại thỏa mãn diệu kỳ, mặc cho anh tăng tốc xông vào tột cùng bên trong.
"Vui vẻ sao?" Giọng anh khàn khàn mà tràn đầy sức quyến rũ phát ra âm thanh ở bên tai cô.
"Ừ. . . . . ." Cô dùng sức gật đầu.
Bàn tay của Đằng Mộc Bác Nhất bao trọn hai vú của cô, vật nóng rực khổng lồ kéo dài xỏ xuyên qua nửa người dưới của cô, để cho cô phát ra tiếng rên kiều mỵ vang lên không ngừng.
"Ưm. . ." Lý trí của cô ở trong trận trận khoái cảm bị kéo đi mất, anh mãnh liệt đoạt lấy để cho cô du tẩu cùng anh.
Theo anh luật động, tiếng cô thở dốc càng lúc càng lớn.
Anh mãnh liệt rút ra đi vào làm cho cô càng rên rỉ nhiều hơn, khoái cảm đặc thù đánh tới tứ chi của cô như sóng biển, làm cô có cảm giác dục tiên dục tử.
Trời ạ! Loại hành hạ ngọt ngào này làm cho người ta vừa vui vẻ vừa thống khổ. . . . . .
Cô cảm thấy váng đầu hoa mắt, cái kia trong cơ thể căng thẳng như dây cung phảng phất sắp gảy lìa.
"Kiên nhẫn một chút, cũng nhanh đến." Anh nhắm mắt lại, ngưỡng cao thân thể, mãnh liệt chạy nước rút mấy cái sau, theo hoa kính thật chặt của cô, hai người cùng nhau đạt tới đích thiên đường dục vọng.
Đinh Tiểu Ưu không nhịn được ngủ thật say. . . . . .
Không biết ngủ bao lâu, cảm giác được thân thể khác thường chính là cảm giác thích thú ban đầu, Đinh Tiểu Ưu nhẹ nháy da mắt, cố gắng để cho cái đầu bất tỉnh khôi phục vận chuyển, phát hiện người đàn ông của cô một chút cũng không có ý định để cho cô nghỉ ngơi, thân vây quanh hông của cô, kịch liệt kéo ra đưa vào .
"Ư. . . . Vẫn chưa kết thúc sao?" Đinh Tiểu Ưu thanh âm yếu ớt hỏi thăm cơ hồ nghe không rõ.
"Sắp." Lộ ra mỉm cười hoàn mỹ , Đằng Mộc Bác Nhất một lần nữa lại tiếp tục ra vào.
"A. . . . . ."
Những âm thanh ẩn nhẫn được Đinh Tiểu Ưu yêu kiều bật ra, hạ thể không tự chủ được dâng lên khoái cảm, không để cho cô khống chế mà ngâm nga ra tiếng.
Dục vọng phái nam không ngừng ở trong cơ thể cô kéo ra đưa vào, xâm nhập, thoát ra, theo anh chạy nước rút, từng âm thanh đứt quãng của cô hóa thành tiếng ngâm dài.
"A. . . . . ." Cô rên rỉ không ngừng, thật là mùi vị ngọt ngào.
Thấy tình nhân quên mình phối hợp như vậy, trong lòng Đằng Mộc Bác Nhất tràn đầy cảm giác thành tựu, anh cảm giác con đường u tối của giai nhân lần thứ hai so lần thứ nhất lực co rút nhanh mạnh hơn, anh biết cô sắp đạt tới cao triều, vì vậy dẹp tất cả dịu dàng, toàn lực ứng phó ra vào miệng huyệt của cô.
Rốt cục, ở lượt tập kích mãnh liệt sau, anh cũng không khống chế được ý niệm, nhanh chóng rút ra đưa vào, dục vọng ở trong cơ thể cô nổ tung, hai người đồng thời đạt tới cao triều. . . . . .
Ở trong đôi mắt chân thành của cô
Anh nhìn thấy lời thề đời đời kiếp kiếp . . . . .
Chương 7
Ba ngày sau, chọn thời điểm Đằng Mộc Bác Nhất cùng Cung Bổn đều không có mặt, Sa Dã Gia đến yêu cầu nói chuyện một mình với Đinh Tiểu Ưu.
"Tiểu thư không hiểu tiếng Nhật, sợ rằng không cách nào cùng Sa Dã Gia tiểu thư nói chuyện." Kỷ Tử cố gắng cầu xin có ý muốn cự tuyệt Sa Dã Gia .
Cái này Sa Dã Gia tiểu thư cũng phải quá rõ ràng đi! Cô căn bản là muốn tới nói Tiểu Ưu tiểu thư rời đi chẳng phải sao!
Nhưng căn bản là thiếu gia không muốn cùng cô có bất kỳ mối quan hệ hay danh phận gì, chỉ là do gia tộc một mực mong muốn, cùng những người chung quanh nói loạn.
Như vậy còn chưa tính, hiện tại lại còn chạy đến tìm đàm phán tiếng Nhật với Tiểu Ưu tiểu thư, thức sự quá phận.
Sa Dã Gia chẳng qua là cười, trực tiếp xem Kỷ Tử như không tồn tại, nhìn Đinh Tiểu Ưu, dùng tiếng Trung rõ ràng nói: "Đinh tiểu thư, tôi muốn nói chuyện một mình với cô có được không?
Dứt lời, cô ta mới dùng ánh mắt mang theo ý vị khiêu khích nhìn Kỷ Tử một cái.
Cô thật là nhiều chuyện!
Ai, nhìn dáng dấp vị Sa Dã Gia tiểu thư này là hướng về phía cô mà nói, muốn giả chết lừa dối như cũ rất khó.
Có thể thấy rõ, Đinh Tiểu Ưu hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng sống lưng, đối với Sa Dã Gia cười nói: "Dĩ nhiên."
Sau đó cô quay đầu đối với Kỷ Tử phân phó, "Đem phòng trà chuẩn bị tốt, tôi cùng Sa Dã Gia tiểu thư sẽ ở nơi đó pha trà."
"Phải" kinh ngạc với Đinh Tiểu Ưu có thể biểu hiện được ra khí chất lãnh đạo, Kỷ Tử rất tự nhiên phục tòng mệnh lệnh.
Một lát sau, Sa Dã Gia cùng Đinh Tiểu Ưu đã ưu nhã ngồi, thanh tao lịch sự uống trà.
"Không nghĩ tới Đinh tiểu thư thân là người Đài Loan, cách nâng trà còn rất ra dáng người Nhật Bản chúng tôi ." Sa cũng cười đến hết sức ôn nhu, thanh âm nhu hòa nói ra lời cũng là lực sát thương mười phần.
Cô lời này rõ ràng phủ nhận Đinh Tiểu Ưu, chỉ xem cô như là khách đến chơi mà đối đãi.
Hơn nữa còn là còn nói móc người Đài Loan!
Ai nha nha, cái ả đàn bà giặc Oa này, dám xem thường mình?
Hôm nay nếu là không cho cô ta biết mặt, Đinh Tiểu Ưu cô không phải đã uổng công sống tới hai mươi mấy năm?
Đinh Tiểu Ưu hời hợt trả lời, "Đa tạ khích lệ. Cùng Bác Nhất ở chung một chỗ, ít nhiều gì cũng học được một chút."
Nói xong, còn cố ý nâng lên một người phụ nữ tựa như mỉm cười hạnh phúc, rất rõ ràng kích thích Sa Dã Gia, để cho cô hiểu hiện tại ai mới là người phụ nữ của Đằng Mộc Bác Nhất.
Tức chết cô, tức chết cô!
"Ha ha. . . . . . Đinh tiểu thư thật đúng là lạc quan." Nghe Đinh Tiểu Ưu trả lời như vậy, Sa Dã Gia đầu tiên là sắc mặt hơi khẽ biến một chút, ngay sau đó lại khôi phục trấn định, miệng nhẹ nhàng mút nhẹ đồ, cười đến ý vị thâm sâu.
Người phụ nữ Đài Loan này thoạt nhìn không có mấy cân nặng thế nhưng so với cô tưởng tượng lại khó trị hơn, nhìn cô như vậy không dọa một chút hẳn là không được.
"Nói đúng." Đinh Tiểu Ưu cười cười ha hả."Con người vốn phải lạc quan, cuộc sống mới dễ dàng được. ’’
Hừ, chưa từng nghe qua lạc quan tiến thủ sao?
Lạc quan phạm pháp đó?
Ngày hôm đó thái độ nói chuyện của người phụ nữ thật là có không đáng yêu !
"Phải không?" Sa Dã Gia lạnh lùng nhìn Đinh Tiểu Ưu, thái độ tràn đầy chất vấn.
Cô càng nhìn càng thấy người phụ nữ này càng ghét!
Lại dám cùng cô giành Đằng Mộc Bác Nhất?
Bất quá chỉ là ả dân đen hạ đẳng mà thôi, cũng dám cùng Đằng Mộc Bác Nhất quý tộc tôn quý cùng giường chung gối, quá mức hơn là còn không biết xấu hổ lấy thái độ nữ chủ nhân tiếp đãi cô?
Nếu như không có Đinh Tiểu Ưu, Đằng Mộc Bác Nhất cũng sẽ không đột nhiên nói lên yêu cầu muốn kết hôn với người phụ nữ lai lịch không rõ ràng này, mà theo ý các trưởng bối sẽ có kế hoạch cưới cô làm vợ.
Chính là cái người phụ nữ này đang cản trở cô!
Sa Dã Gia nhìn Đinh Tiểu Ưu ánh mắt càng ngày càng âm hiểm, mang theo oán hận.
"Tại sao hỏi như thế?" Đinh Tiểu Ưu đặt chén trà xuống, thẳng mặt nghênh đón ánh mắt Sa Dã Gia, không hiểu ý tứ của cô.
Người phụ nữ này nói chuyện úp úp mở mở, dường như không như vậy nói chuyện cũng sẽ không nói chuyện. . . . . . Nghe cô ta nói chuyện thật sẽ làm người khác phát điên!
Còn dùng cái loại ánh mắt ngạo mạn không ai bì nổi quan sát cô, dường như cô là con rệp thấp kém ghê tởm, không như cô ta có dáng vẻ cao quý đắt tiền.
Ghét!
Đồ đàn bà ngạo mạn, hôm nay tuyệt đối không để mọi chuyện xảy ra giống như trong lòng cô, như ý muốn của cô đâu!
"Chẳng lẽ Tiểu Ưu tiểu thư không biết được lịch sử Đằng Mộc gia tộc sao?" Nét mặt khinh thường cười lạnh, Sa Dã Gia cố làm vẻ kinh ngạc phản hồi nhanh chóng.
Quả nhiên là cái người Đài Loan bình dân ngu ngốc!
Đằng Mộc gia tộc là Nhật Bản cao quý nhất gia tộc, cho nên cha mới có thể vẫn hi vọng cô gả vào Đằng Mộc gia, mang địa vị thật tốt cho gia tộc Cao Dã nguyên.
Cộng thêm ngoại hình Đằng Mộc Bác Nhất anh tuấn tuấn mỹ như thế, làm tất cả phụ nữ đều tha thiết ước mơ Bạch Mã Vương Tử. . . . . .
"Không biết." Biết cũng không thay đổi được cái gì, tại sao nhất định phải biết? Đinh Tiểu Ưu bình tĩnh lắc đầu một cái, chính xác tiếp nhận bị vị tiểu thư này xem thường.
Sa Dã Gia quả nhiên mong đợi không chịu được thưởng cho Đinh Tiểu Ưu một ánh mắt "hết thuốc chữa", sau đó rất nghiêm túc đem lịch sử Đằng Mộc gia tộc cùng thân phận tôn quý nhất nhất giải thích.
Sau khi nghe xong, Đinh Tiểu Ưu đúng là ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới Đằng Mộc Bác Nhất gia tộc cư nhiên lại hiển hách như vậy!
Có gia đình danh giá như vậy, thậm chí còn biến thành đứng đầu giới buôn bán, không trách được có tiền nhiều như vậy a!
Nói như vậy, người này trước kia khi theo đuổi phụ nữ như chuyện đùa? Không trách được cả ngày rãnh rỗi, còn đem bao tâm huyết theo đuổi Tâm Tâm.
Người có tiền thật tốt. . . . . .
"Chẳng qua là, công ty Đằng Mộc gia tộc có thể hay không chống đỡ trên dưới, đã là cả vấn đề khó khăn không nhỏ." Sa Dã Gia cố ý thở dài.
"Có ý gì?" Đinh Tiểu Ưu thoáng qua một loại cảm giác xấu, cảm thấy cái cô Sa Dã Gia này nói chuyện như vậy ắt hẳn có cái bẫy đào sẵn chờ cô tự động nhảy vào.
Nhưng cô còn là không nhịn được tò mò hỏi.
Sa Dã Gia chẳng qua là lẳng lặng cúi đầu uống trà, trầm mặc sau một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu nghiêm nghị nói: "Cái này cũng là nguyên nhân hôm nay tôi tìm đến Tiểu Ưu tiểu thư nói chuyện."
"Thế nào?"
"Kể từ khi Đằng Mộc Bác Nhất vừa tiếp xúc với sự nghiệp gia tộc, rất nhiều nguyên lão bất mãn hắn không để ý tới danh tiếng gia tộc từ chuyện sự nghiệp diễn nghệ, mà đem tiền bạc hút ra, cho nên hiện tại Đằng Mộc gia tộc đã gặp phải vấn đề vốn quay vòng không đủ." Sa Dã Gia cũng thêm tự thuật có trật tự , đem tình tính nghiêm trọng của sự việc trực tiếp một chút nói ra.
Nói vậy cái người phụ nữ Đài Loan này cũng là ham vinh hoa phú quý, trực tiếp để cho cô hiểu chuyện Đằng Mộc gia nghiệp như cây khô không có bộ phận gia tộc trợ giúp, rất nhanh sẽ suy sụp, như vậy cũng có thể để cho người phụ nữ này này đối với Đằn
Động tác ngón tay anh càng thêm gia tốc, ở bên trong của cô nhanh chóng rút tới rút lui, tựa như trêu chọc, mà lửa nóng dục vọng vì vậy lan tràn, cho đến khi mật dịch của cô rò rỉ chảy ra.
"Cảm thấy như thế nào?"
Cố đè nén khát vọng hắn nhẹ hôn đôi môi giai nhân, chỉ cho ngón tay vào ra trong hoa kính của cô, nhưng lại không muốn tiến vào.
"Ừ. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu giãy dụa thân thể, muốn…ức chế trong cơ thể lúc này không khỏi xôn xao.
"Như thế nào?" Mắt anh dính chặt vào cô vẻ mặt đắc ý, chính là không muốn thỏa mãn cô, mặc cho cô toàn thân run rẩy, hơi thở trầm ngâm giống như khóc thút thít.
"Anh. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu đã không chịu nổi loại tao loạn này, tựa hồ không có lúc nào là không hành hạ cô ở tại lúc này.
"Sắp đến." Ở từng trận đánh thẳng vào trong, Đinh Tiểu Ưu cảm giác tột cùng, trong cơ thể có dòng nước ấm xông ra, thấm ướt tay của đàn ông.
"Hô. . . . . ." Mồ hôi, co rút nói rõ chân tướng.
Anh tối nay điên cuồng dị thường, ngược lại khiến cảm giác hoan ái kích thích càng cao hơn bay lên.
"Anh biết em sẽ thích . Bảo bối, hiện tại đổi lại là em tới lấy lòng anh đi." Anh lấy ra dục vọng đã sớm sưng lên nóng rực làm anh đau đớn, nhẹ nhàng linh hoạt thăm dò ở trước u cốc ướt át của cô.
"Đó. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ." Bị dây xích ham muốn điều khiển, Đinh Tiểu Ưu vô lực nằm lăn ở trên giường, mặc anh trêu đùa.
"Cái gì nhanh lên một chút?" Anh cố ý giả bộ không hiểu, dục vọng nóng rực vẫn như cũ liếm láp nhẹ nhàng miệng huyệt giai nhân, treo ngược khẩu vị của cô.
"Mau vào đi!"Giọng Đinh Tiểu Ưu mang âm khóc, thân thể lo âu giãy dụa, không tự chủ làm nên vẻ dâm đãng, cầu xin tình nhân."Em muốn anh đi vào! Nhanh lên một chút đi vào. . . . . ."
"Đã biết." Ngạo nghễ giơ cao phân thân, vận sức chờ phát động, anh lấy tư thế nhanh chóng tiến vào khe hẹp chặt khít của cô.
"A. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu không cách nào đè nén kêu lên.
"Rất tốt, em có thể gọi lớn tiếng một chút, anh thích nghe thanh âm của em vì anh mà điên cuồng." Ngôn ngữ trêu đùa của anh ở bên tai giai nhân truyền tới, phía dưới to lớn cũng là gia tăng luật động, động tác tự do từ chậm chạp đến gấp gáp, để cho cô phát ra âm thanh ngâm nga xinh đẹp.
"Ưhm. . . . . ." Đinh Tiểu Ưu hai mắt mê loạn, vui sướng trầm luân trong tư vị mà anh mang đến.
Đằng Mộc Bác Nhất không lên tiếng, bởi vì cô rất chặt bao bọc làm cho anh muốn càng không ngừng lấy hết cô, để cho cô đi theo anh vùi lấp ở nơi này tầng tầng xông lên trong dục vọng.
Đinh Tiểu Ưu đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác tê dại thỏa mãn diệu kỳ, mặc cho anh tăng tốc xông vào tột cùng bên trong.
"Vui vẻ sao?" Giọng anh khàn khàn mà tràn đầy sức quyến rũ phát ra âm thanh ở bên tai cô.
"Ừ. . . . . ." Cô dùng sức gật đầu.
Bàn tay của Đằng Mộc Bác Nhất bao trọn hai vú của cô, vật nóng rực khổng lồ kéo dài xỏ xuyên qua nửa người dưới của cô, để cho cô phát ra tiếng rên kiều mỵ vang lên không ngừng.
"Ưm. . ." Lý trí của cô ở trong trận trận khoái cảm bị kéo đi mất, anh mãnh liệt đoạt lấy để cho cô du tẩu cùng anh.
Theo anh luật động, tiếng cô thở dốc càng lúc càng lớn.
Anh mãnh liệt rút ra đi vào làm cho cô càng rên rỉ nhiều hơn, khoái cảm đặc thù đánh tới tứ chi của cô như sóng biển, làm cô có cảm giác dục tiên dục tử.
Trời ạ! Loại hành hạ ngọt ngào này làm cho người ta vừa vui vẻ vừa thống khổ. . . . . .
Cô cảm thấy váng đầu hoa mắt, cái kia trong cơ thể căng thẳng như dây cung phảng phất sắp gảy lìa.
"Kiên nhẫn một chút, cũng nhanh đến." Anh nhắm mắt lại, ngưỡng cao thân thể, mãnh liệt chạy nước rút mấy cái sau, theo hoa kính thật chặt của cô, hai người cùng nhau đạt tới đích thiên đường dục vọng.
Đinh Tiểu Ưu không nhịn được ngủ thật say. . . . . .
Không biết ngủ bao lâu, cảm giác được thân thể khác thường chính là cảm giác thích thú ban đầu, Đinh Tiểu Ưu nhẹ nháy da mắt, cố gắng để cho cái đầu bất tỉnh khôi phục vận chuyển, phát hiện người đàn ông của cô một chút cũng không có ý định để cho cô nghỉ ngơi, thân vây quanh hông của cô, kịch liệt kéo ra đưa vào .
"Ư. . . . Vẫn chưa kết thúc sao?" Đinh Tiểu Ưu thanh âm yếu ớt hỏi thăm cơ hồ nghe không rõ.
"Sắp." Lộ ra mỉm cười hoàn mỹ , Đằng Mộc Bác Nhất một lần nữa lại tiếp tục ra vào.
"A. . . . . ."
Những âm thanh ẩn nhẫn được Đinh Tiểu Ưu yêu kiều bật ra, hạ thể không tự chủ được dâng lên khoái cảm, không để cho cô khống chế mà ngâm nga ra tiếng.
Dục vọng phái nam không ngừng ở trong cơ thể cô kéo ra đưa vào, xâm nhập, thoát ra, theo anh chạy nước rút, từng âm thanh đứt quãng của cô hóa thành tiếng ngâm dài.
"A. . . . . ." Cô rên rỉ không ngừng, thật là mùi vị ngọt ngào.
Thấy tình nhân quên mình phối hợp như vậy, trong lòng Đằng Mộc Bác Nhất tràn đầy cảm giác thành tựu, anh cảm giác con đường u tối của giai nhân lần thứ hai so lần thứ nhất lực co rút nhanh mạnh hơn, anh biết cô sắp đạt tới cao triều, vì vậy dẹp tất cả dịu dàng, toàn lực ứng phó ra vào miệng huyệt của cô.
Rốt cục, ở lượt tập kích mãnh liệt sau, anh cũng không khống chế được ý niệm, nhanh chóng rút ra đưa vào, dục vọng ở trong cơ thể cô nổ tung, hai người đồng thời đạt tới cao triều. . . . . .
Ở trong đôi mắt chân thành của cô
Anh nhìn thấy lời thề đời đời kiếp kiếp . . . . .
Chương 7
Ba ngày sau, chọn thời điểm Đằng Mộc Bác Nhất cùng Cung Bổn đều không có mặt, Sa Dã Gia đến yêu cầu nói chuyện một mình với Đinh Tiểu Ưu.
"Tiểu thư không hiểu tiếng Nhật, sợ rằng không cách nào cùng Sa Dã Gia tiểu thư nói chuyện." Kỷ Tử cố gắng cầu xin có ý muốn cự tuyệt Sa Dã Gia .
Cái này Sa Dã Gia tiểu thư cũng phải quá rõ ràng đi! Cô căn bản là muốn tới nói Tiểu Ưu tiểu thư rời đi chẳng phải sao!
Nhưng căn bản là thiếu gia không muốn cùng cô có bất kỳ mối quan hệ hay danh phận gì, chỉ là do gia tộc một mực mong muốn, cùng những người chung quanh nói loạn.
Như vậy còn chưa tính, hiện tại lại còn chạy đến tìm đàm phán tiếng Nhật với Tiểu Ưu tiểu thư, thức sự quá phận.
Sa Dã Gia chẳng qua là cười, trực tiếp xem Kỷ Tử như không tồn tại, nhìn Đinh Tiểu Ưu, dùng tiếng Trung rõ ràng nói: "Đinh tiểu thư, tôi muốn nói chuyện một mình với cô có được không?
Dứt lời, cô ta mới dùng ánh mắt mang theo ý vị khiêu khích nhìn Kỷ Tử một cái.
Cô thật là nhiều chuyện!
Ai, nhìn dáng dấp vị Sa Dã Gia tiểu thư này là hướng về phía cô mà nói, muốn giả chết lừa dối như cũ rất khó.
Có thể thấy rõ, Đinh Tiểu Ưu hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng sống lưng, đối với Sa Dã Gia cười nói: "Dĩ nhiên."
Sau đó cô quay đầu đối với Kỷ Tử phân phó, "Đem phòng trà chuẩn bị tốt, tôi cùng Sa Dã Gia tiểu thư sẽ ở nơi đó pha trà."
"Phải" kinh ngạc với Đinh Tiểu Ưu có thể biểu hiện được ra khí chất lãnh đạo, Kỷ Tử rất tự nhiên phục tòng mệnh lệnh.
Một lát sau, Sa Dã Gia cùng Đinh Tiểu Ưu đã ưu nhã ngồi, thanh tao lịch sự uống trà.
"Không nghĩ tới Đinh tiểu thư thân là người Đài Loan, cách nâng trà còn rất ra dáng người Nhật Bản chúng tôi ." Sa cũng cười đến hết sức ôn nhu, thanh âm nhu hòa nói ra lời cũng là lực sát thương mười phần.
Cô lời này rõ ràng phủ nhận Đinh Tiểu Ưu, chỉ xem cô như là khách đến chơi mà đối đãi.
Hơn nữa còn là còn nói móc người Đài Loan!
Ai nha nha, cái ả đàn bà giặc Oa này, dám xem thường mình?
Hôm nay nếu là không cho cô ta biết mặt, Đinh Tiểu Ưu cô không phải đã uổng công sống tới hai mươi mấy năm?
Đinh Tiểu Ưu hời hợt trả lời, "Đa tạ khích lệ. Cùng Bác Nhất ở chung một chỗ, ít nhiều gì cũng học được một chút."
Nói xong, còn cố ý nâng lên một người phụ nữ tựa như mỉm cười hạnh phúc, rất rõ ràng kích thích Sa Dã Gia, để cho cô hiểu hiện tại ai mới là người phụ nữ của Đằng Mộc Bác Nhất.
Tức chết cô, tức chết cô!
"Ha ha. . . . . . Đinh tiểu thư thật đúng là lạc quan." Nghe Đinh Tiểu Ưu trả lời như vậy, Sa Dã Gia đầu tiên là sắc mặt hơi khẽ biến một chút, ngay sau đó lại khôi phục trấn định, miệng nhẹ nhàng mút nhẹ đồ, cười đến ý vị thâm sâu.
Người phụ nữ Đài Loan này thoạt nhìn không có mấy cân nặng thế nhưng so với cô tưởng tượng lại khó trị hơn, nhìn cô như vậy không dọa một chút hẳn là không được.
"Nói đúng." Đinh Tiểu Ưu cười cười ha hả."Con người vốn phải lạc quan, cuộc sống mới dễ dàng được. ’’
Hừ, chưa từng nghe qua lạc quan tiến thủ sao?
Lạc quan phạm pháp đó?
Ngày hôm đó thái độ nói chuyện của người phụ nữ thật là có không đáng yêu !
"Phải không?" Sa Dã Gia lạnh lùng nhìn Đinh Tiểu Ưu, thái độ tràn đầy chất vấn.
Cô càng nhìn càng thấy người phụ nữ này càng ghét!
Lại dám cùng cô giành Đằng Mộc Bác Nhất?
Bất quá chỉ là ả dân đen hạ đẳng mà thôi, cũng dám cùng Đằng Mộc Bác Nhất quý tộc tôn quý cùng giường chung gối, quá mức hơn là còn không biết xấu hổ lấy thái độ nữ chủ nhân tiếp đãi cô?
Nếu như không có Đinh Tiểu Ưu, Đằng Mộc Bác Nhất cũng sẽ không đột nhiên nói lên yêu cầu muốn kết hôn với người phụ nữ lai lịch không rõ ràng này, mà theo ý các trưởng bối sẽ có kế hoạch cưới cô làm vợ.
Chính là cái người phụ nữ này đang cản trở cô!
Sa Dã Gia nhìn Đinh Tiểu Ưu ánh mắt càng ngày càng âm hiểm, mang theo oán hận.
"Tại sao hỏi như thế?" Đinh Tiểu Ưu đặt chén trà xuống, thẳng mặt nghênh đón ánh mắt Sa Dã Gia, không hiểu ý tứ của cô.
Người phụ nữ này nói chuyện úp úp mở mở, dường như không như vậy nói chuyện cũng sẽ không nói chuyện. . . . . . Nghe cô ta nói chuyện thật sẽ làm người khác phát điên!
Còn dùng cái loại ánh mắt ngạo mạn không ai bì nổi quan sát cô, dường như cô là con rệp thấp kém ghê tởm, không như cô ta có dáng vẻ cao quý đắt tiền.
Ghét!
Đồ đàn bà ngạo mạn, hôm nay tuyệt đối không để mọi chuyện xảy ra giống như trong lòng cô, như ý muốn của cô đâu!
"Chẳng lẽ Tiểu Ưu tiểu thư không biết được lịch sử Đằng Mộc gia tộc sao?" Nét mặt khinh thường cười lạnh, Sa Dã Gia cố làm vẻ kinh ngạc phản hồi nhanh chóng.
Quả nhiên là cái người Đài Loan bình dân ngu ngốc!
Đằng Mộc gia tộc là Nhật Bản cao quý nhất gia tộc, cho nên cha mới có thể vẫn hi vọng cô gả vào Đằng Mộc gia, mang địa vị thật tốt cho gia tộc Cao Dã nguyên.
Cộng thêm ngoại hình Đằng Mộc Bác Nhất anh tuấn tuấn mỹ như thế, làm tất cả phụ nữ đều tha thiết ước mơ Bạch Mã Vương Tử. . . . . .
"Không biết." Biết cũng không thay đổi được cái gì, tại sao nhất định phải biết? Đinh Tiểu Ưu bình tĩnh lắc đầu một cái, chính xác tiếp nhận bị vị tiểu thư này xem thường.
Sa Dã Gia quả nhiên mong đợi không chịu được thưởng cho Đinh Tiểu Ưu một ánh mắt "hết thuốc chữa", sau đó rất nghiêm túc đem lịch sử Đằng Mộc gia tộc cùng thân phận tôn quý nhất nhất giải thích.
Sau khi nghe xong, Đinh Tiểu Ưu đúng là ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới Đằng Mộc Bác Nhất gia tộc cư nhiên lại hiển hách như vậy!
Có gia đình danh giá như vậy, thậm chí còn biến thành đứng đầu giới buôn bán, không trách được có tiền nhiều như vậy a!
Nói như vậy, người này trước kia khi theo đuổi phụ nữ như chuyện đùa? Không trách được cả ngày rãnh rỗi, còn đem bao tâm huyết theo đuổi Tâm Tâm.
Người có tiền thật tốt. . . . . .
"Chẳng qua là, công ty Đằng Mộc gia tộc có thể hay không chống đỡ trên dưới, đã là cả vấn đề khó khăn không nhỏ." Sa Dã Gia cố ý thở dài.
"Có ý gì?" Đinh Tiểu Ưu thoáng qua một loại cảm giác xấu, cảm thấy cái cô Sa Dã Gia này nói chuyện như vậy ắt hẳn có cái bẫy đào sẵn chờ cô tự động nhảy vào.
Nhưng cô còn là không nhịn được tò mò hỏi.
Sa Dã Gia chẳng qua là lẳng lặng cúi đầu uống trà, trầm mặc sau một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu nghiêm nghị nói: "Cái này cũng là nguyên nhân hôm nay tôi tìm đến Tiểu Ưu tiểu thư nói chuyện."
"Thế nào?"
"Kể từ khi Đằng Mộc Bác Nhất vừa tiếp xúc với sự nghiệp gia tộc, rất nhiều nguyên lão bất mãn hắn không để ý tới danh tiếng gia tộc từ chuyện sự nghiệp diễn nghệ, mà đem tiền bạc hút ra, cho nên hiện tại Đằng Mộc gia tộc đã gặp phải vấn đề vốn quay vòng không đủ." Sa Dã Gia cũng thêm tự thuật có trật tự , đem tình tính nghiêm trọng của sự việc trực tiếp một chút nói ra.
Nói vậy cái người phụ nữ Đài Loan này cũng là ham vinh hoa phú quý, trực tiếp để cho cô hiểu chuyện Đằng Mộc gia nghiệp như cây khô không có bộ phận gia tộc trợ giúp, rất nhanh sẽ suy sụp, như vậy cũng có thể để cho người phụ nữ này này đối với Đằn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
144/526