Tiểu thuyết - Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ
Lượt xem : |
cả sẽ trở lại như xưa? Cho nên nàng mới làm như vậy.
Nàng biết nếu nói ra điều đó sẽ làm cho mình thêm đáng thương hơn mà thôi, cho nên đối với sự chất vất của hắn, nàng chỉ cười nhẹ, “Hoàng thượng cần gì phải hỏi vì sao? Nữ nhân ghen tị là không có nguyên do, nếu như Hoàng thượng nhất định muốn biết nguyên nhân, thì cứ coi như thiếp là vì ghen tị với sự thiên vị của người dành cho nàng đi.”
Triệu Nguyên Thừa dùng chuôi quạt nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Nàng còn trẻ, xinh đẹp, cao quý, làm người ta động tâm, đáng tiếc trong nội tâm lại giấu tâm tư ác độc như vậy..
Hắn thất vọng lắc đầu,“Nói thật ra đi, hậu cung chỉ là một nơi trang trí xa hoa với trẫm mà thôi, trẫm chưa bao giờ nghĩ muốn sủng ái ai, lúc trước trẫm sủng ái ngươi, là vì ngươi đơn thuần hơn những người khác, làm cho trẫm không cảm thấy ngươi tiếp cận trẫm là vì ích lợi.
Còn yêu, trẫm không có cách nào cho được, không tiếp tục sủng ngươi nữa, không phải vì trẫm có mới nới cũ, là vì cho tới bây giờ trẫm chưa từng yêu bất kì nữ nhân nào trong hậu cung cả.
Nếu ngươi cảm thấy trẫm làm như vậy không công bằng, ngươi có thể yêu cầu trẫm cho ngươi rời cung, trẫm sẽ đồng ý, dù ngươi muốn tái hôn với người khác, trẫm sẽ cho ngươi một xe đồ cưới để cho ngươi có lễ cưới thật náo nhiệt. Nhưng là….”
Mắt hắn chợt lạnh lùng, giọng điệu trở nên tàn ác,
“Tô Nhược Liên, trẫm nói cho ngươi, dù Nhan nhi có chết theo mong muốn của ngươi, thì sinh mệnh của ngươi sẽ không vì thế mà thay đổi.”
“Hoàng thượng thật sự vì nàng, chấp nhận mọi lời chỉ trích của mọi người trong thiên hạ?”
Triệu Nguyên Thừa lạnh lùng cười,“Trẫm chỉ là sủng ái một nữ nhân mà thôi, như vậy mà lại bị chỉ trích sao?”
“Hoàng thượng vì nàng, làm chuyện trái với lễ pháp cũng là chuyện thường tình.”
“Ngươi đã hiểu được, vậy ngươi cũng nên biết trẫm trẫm không để cho một người nào làm nguy hại đến nàng.”
Hắn thu quạt lại, tuấn nhan đến gần nàng, “Trẫm rất muốn biết, Thiên sơn kì độc ngươi dùng là từ đâu?”
Tô Nhược Liên cụp mắt, thấp giọng nói:“Thiếp thân nguyện nhận mọi trách nhiệm về mình.”
“Hừ! Nhận mọi trách nhiệm? Ngươi che chở ai?”
Triệu Nguyên Thừa cũng không ngốc, cha Tô Nhược Liên cũng chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, không có nhà mẹ đẻ hiển hách ở đằng sau để dựa vào. Thiên Sơn kì độc tuy rằng không khó lấy, nhưng nữ nhân trong hậu cung muốn có cái này để thực hiện âm mưu, không có chút hỗ trợ thì sẽ không thể có được.
“Thiếp thân nguyện lấy chết đền tội.” Tô Nhược Liên rất kiên quyết.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, thần thái không hề lo sợ,“Nếu ngươi cho rằng lời nói đáng giá, bí mật trong bụng ngươi, nên cùng mang vào quan tài đi thôi.”
Sử sách Kim Thịnh ghi lại, Liên phi, phi tử từng được Hoàng thượng sủng ái, vào năm Vĩnh Liệt thứ mười, ngày mười tám tháng bảy ốm nặng mà bỏ mình, Hoàng thượng liền có chỉ, sai người đại táng, đưa người vào hoàng lăng yên nghỉ.
Vĩnh Liệt năm thứ mười, ngày hai mươi tháng bảy, quý phi Tào Kim Linh khi đi dạo ngự hoa viên, không cẩn thận bẻ gãy Hoa hồng Mẫu đơn – bảo vật quý giá của Kim Thịnh vương triều, Hoàng thượng giận dữ, hạ chỉ đem Tào quý phi vào lãnh cung.
“Ta oan uổng, ta muốn gặp Hoàng thượng, cho ta đi gặp Hoàng thượng......”
Phụ trách tuyên chỉ Lưu Phúc nhìn Tào quý phi ngày trước kiêu ngạo, lúc này hét to như người điên, lắc đầu thở dài:
“Nương nương cần gì phải giả bộ hồ đồ, Hoàng thượng vì sao lại muốn đẩy nương nương vào lãnh cung, người còn không hiểu rõ nguyên nhân hậu quả?”
Tào Kim Linh đang khóc nháo ngẩn ra, ngây ngốc nhìn hắn.
Lưu Phúc cười,“Nương nương, có chút chuyện lão nô tài không nên nói, chỉ có thể mong ngài cẩn thận suy nghĩ lại, lúc trước Kỉ chủ tử thiếu chút nữa bị người hại chết, ngay sau đó Liên phi nương nương cũng đã qua đời, mà nguyên nhân thật sự cái chết của Liên phi nương, ngài chắc cũng rõ, Hoàng thượng không tin Liên phi nương nương có bản lãnh có được Thiên sơn kì độc, nên đã truy ra đến cùng......”
Nói đến đây, sắc mặt của nàng ta đã tái nhợt đến dọa người.
“Với sự yêu thương của Hoàng thượng với Kỉ chủ tử, không trực tiếp lăng trì xử tử hung thủ thật sự, như vậy đã là nhân từ rồi, nương nương còn phải cảm ơn đó.”
Nói lời này, Lưu Phúc thu thánh chỉ lại, sai người đem Tào quý phi vào lãnh cung.
Tào Kim Linh hoàn toàn bị lời nói của hắn khiến cho sợ ngây người.
Nàng ngầm sai Tô Nhược Liên hạ độc Kỉ Khuynh Nhan, chuyện này rõ ràng rất bí mật, nàng cũng không phủ nhận Thiên sơn kì độc là nàng vất vả lắm mới lấy được từ cha đưa cho Tô Nhược Liên.
Nhưng Hoàng thượng sao lại tra ra được chuyện này có liên quan đến nàng?
Lúc trước mật thám nàng cử đi dò xét nói Tô Nhược Liên trước khi chết không nói tên nàng ra.
Chẳng lẽ câu nói kia, nàng không giấu được bí mật gì với Hoàng thượng?
Không, nàng không muốn vào lãnh cung! Nàng không muốn nửa đời còn lại phải ở trong nơi lạnh như băng kia…
Kỉ Khuynh Nhan đã dần dần hồi phục, điều này làm cho Triệu Nguyên Thừa rất cao hứng.
Bây giờ nàng đã không cần cách mỗi ba canh giờ uống cái thuốc đen thui kia, bởi vì độc trong người nàng đều được ho ra, kế tiếp nàng chỉ cần nghỉ ngơi, sẽ rất nhanh hồi phục lại bình thường.
Chiều hôm đó, Triệu Nguyên Thừa kích động đi vào Vong Ưu cung tìm vật nhỏ hắn luôn nhớ nhung, nhưng vào tẩm cung, chỉ thấy biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Kỉ Khuynh Nhan rất khó coi.
Ngọc Điệp thấy Hoàng thượng tới, hỏi han xong liền lui ra ngoài.
Triệu Nguyên Thừa cười nói:“Nàng lại làm sao vậy? Trẫm không phải đã bỏ cái xích cổ tay đi rồi sao? Sao nàng vẫn thở phì phì thế? Trời nóng như vậy, người mà nóng lên sẽ không tốt, chả nhẽ nàng còn muốn uống cái thuốc kia sao?”
Kỉ Khuynh Nhan nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, trong lòng hỗn loạn.
Nàng biết nam nhân này, lúc nàng tưởng như sắp chết đã chăm sóc nàng cẩn thận.
Tuy rằng nàng thừa nhận, nhưng lúc nàng yếu nhất, bất lực nhất, lúc khó khăn hắn đều ở bên nàng, điều này làm nàng có vài phần cảm kích với hắn trong lòng.
Nhưng khi nàng nghe nói một loạt thảm án xảy ra trong hậu cung, một chút cảm kích giờ là chua xót.
Triệu Nguyên Thừa bị nàng nhìn rất khó hiểu, đi đến trước mặt nàng, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng như ngọc của nàng, “Nhan nhi, nàng làm sao vậy? Thân thể lại không thoải mái sao?”
Nàng gạt tay hắn, chất vấn,“Có phải ngươi hạ lệnh xử chết Tô Nhược Liên, còn đem Tào Kim Linh vào lãnh cung?”
Hắn nâng cao mi, không phủ nhận,“Các nàng phạm vào thứ không nên phạm vào, theo lý nên đã bị trách phạt.”
“Theo như lời Hoàng thượng các nàng phạm vào thứ không nên phạm vào, không phải liên quan đến ta đi?”
“Nhan nhi tin tức thật là nhanh nhạy.”
Chương 4 .3
Hắn vẻ mặt bất cần, làm Kỉ Khuynh Nhan tức giận đầy bụng,“Hoàng thượng thật sự là lợi hại, hóa ra Kỉ Khuynh Nhan ta đã chịu nhiều lời chê bai của mọi người trong hậu cung rồi, nay Hoàng thượng lại cho ta cái danh hại nước hại dân, xem ra về sau ta sẽ sống không yên ở Kim Thịnh, chỉ sợ là khó khăn càng thêm khó khăn.”
“Nhan nhi đây là ý gì?”
“Ta là ý gì, Hoàng thượng thật sự không hiểu sao? Ngươi vì ta, đem hai phi tử quan trọng trong hậu cung, một người ban chết, một người vào lãnh cung, việc này nếu lan truyền đi ra
ngoài, dân chúng không phải coi Kỉ Khuynh Nhan ta là hồ ly tinh ?!”
“Trẫm là đòi lại công bằng cho nàng......”
“Hoàng thượng, bên trong hậu cung không có gì là công bằng, ngươi làm như vậy, chính là vô hình tạo thêm nhiều địch nhân bên trong mà thôi.”
“Trẫm đã nói, từ nay về sau trẫm sẽ bảo hộ nàng, sẽ không cho nàng chịu thương tổn nữa.”
“Bảo hộ?” Nàng lạnh lùng cười, tay chỉ vào mình,“Hoàng thượng, hiện tại ta còn trẻ, còn có được gương mặt xinh đẹp, nhưng qua vài năm nữa, ta già đi, xấu đi, không có hấp dẫn được sự chú ý của Hoàng thượng như trước nữa, Hoàng thượng còn có thể thực hiện lời hứa hôm nay sao?”
Nàng lắc lắc đầu, vẻ mặt không tín nhiệm,“ Thế gian này, nam nhân không đáng tin tưởng nhất chính là hoàng đế, vong tình nhất cũng là hoàng đế, máu lạnh, có mới nới cũ, cũng là hoàng đế.
“Chờ ta hoa tàn ít bướm, không còn xinh đẹp, Hoàng thượng còn có thể giậm dữ vì ta sao? Muốn làm không tốt chỉ cần có nữ nhân xinh đẹp hơn ta, trẻ tuổi hơn ta xuất hiện, Hoàng thượng sẽ vì nàng mà xem ta không vừa mắt, mà đem ta giết chết đi.”
Lời chỉ trích vô tình này suýt nữa làm Triệu Nguyên Thừa tức chết. Hắn thật muốn mở đầu tiểu nữ nhân này ra, xem bên trong chứa gì vậy?
Hắn thừa nhận, lần này hắn thầm nghĩ thay nàng đòi lại công bằng, không suy nghĩ thấu đáo, nhưng nàng có nhất thiết phải đem tất cả những điều này lên án hắn không?
“Kỉ Khuynh Nhan, nàng đừng không biết phân biệt như vậy, nàng tiến cung đã hơn một năm, trẫm đối đãi nàng như thế nào nàng hẳn là rõ, nếu nàng không có mắt, còn có lương tâm, có thể cảm giác được trẫm có phải thật tình hay không quan tâm nàng, yêu thương nàng.
“Khi trẫm biết được nàng bị trúng độc, trẫm hận không thể dùng chính tính mạng mình đổi sự bình yên cho nàng, tuy rằng hiện tại nói những lời này có chút quá mức, nhưng trẫm thật tình để ý nàng hay không, trong lòng nàng phải rõ hơn ai hết.”
Hắn nói chân thành nhưng vẫn không lay động được sự đề phòng trong lòng nàng, Kỉ Khuynh Nhan hừ một tiếng,“Nếu ngươi thực để ý ta, lúc trước vì sao giết cha ta? Ngươi sẽ không nghĩ tới, nếu cha ta chết trong tay ngươi, ta làm sao có thể tin tưởng kẻ giết cha ta sẽ đối xử tử tế với ta?”
Đối với chỉ trích này, Triệu Nguyên Thừa mở miệng định nói, nhưng lại không biết phải nói gì.
Thấy hắn không nói, nàng lạnh lùng cười, tiến lên một bước chỉ trích,“Lúc ngươi mang ta về hòang cung, xem ta như sủng vật để nuôi dưỡng, ta nghe lời, ngươi cho ta cẩm y ngọc thực0; Ta không nghe lời, một đạo thánh chỉ phế hậu ban xuống, ta xuống làm thứ phi, thậm chí ngươi còn khóa ta lại một chỗ như nhốt chó.”
0:Ăn ngon mặc gấm - gìau sang sung sướng
Nghĩ đến việc mình bị hắn dùng Tù phượng tác khóa lại suốt mấy ngày, Kỉ Khuynh Nhan vừa ủy khuất vừa phẫn nộ.
“Ta ở trong lòng ngươi, nói trắng ra chính là một con chó, một con chó mà ngươi muốn hoàn toàn thuần phục!”
Triệu Nguyên Thừa lắc đầu, có rất nhiều điều muốn giải thích, nhưng nhìn nước mắt trong mắt nàng, lại làm cho hắn không thể cãi lại lời lên án của nàng.
Lúc trước hắn đâu có coi nàng là sủng vật.
Chăm sóc, phục tùng, dạy dỗ, liều lĩnh giữ lấy......
Hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ hỏi nàng muốn gì, chỉ có xâm phạm, đoạt lấy, căn bản không để ý đến cảm nhận của nàng.
Sủng nàng, làm đau nàng, nhưng tất cả chỉ muốn nàng nghe lời.
Một khi nàng phản kháng, hắn liền làm tất cả để chèn ép.
Một bên tra tấn nàng, một bên lại luôn miệng nói yêu nàng.
Nếu thế cũng là yêu, như vậy yêu của hắn, là dối trá, biến thái, hơn nữa còn tràn ngập huyết tinh.
Nhìn nàng ủy khuất, trên mặt từng hai hàng nước mắt chảy xuống, chân tay hắn luống cuống, không biết nên nhẹ nhàng an ủi hay là bá đạo bắt nàng phục tùng mình.
Giờ khắc này, Triệu Nguyên Thừa lần đầu tiên phát hiện chính mình cũng có lúc bất lực.
Hắn nhẹ nâng tay lên, muốn ôm nàng vào trong lòng, nhưng bàn tay mới vươn ra một nửa, nghĩ nàng chán ghét hắn nên lại không làm nữa.
Cuối cùng, hắn nghe được chính mình nói một câu thật hèn mọn,“Nhan nhi, cho dù trẫm thật sự làm nhiều việc sai, nhưng đã lâu rồi, nàng có một chút nào thích trẫm hay không?”
Kỉ Khuynh Nhan bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ.
Nam nhân này từ trước tới giờ đều kiêu ngạo không ai bì nổi, thậm chí kiêu ngạo ương ngạnh đến căn bản không cần thế nhân đến đánh giá cùng thẩm phán hắn.
Giờ phút này lại nói một câu hèn mọn như thế để hỏi xem nàng có thích hắn không, có đúng là Triệu Nguyên Thừa mà nàng hận thấu xương không?
Thích hắn?
Nàng làm sao có thể thích hắn?
Nam nhân này làm nàng mất tất cả, nàng giống như kỹ nữ suốt ngày hầu hạ dưới thân hắn.
Tất cả tình cảnh bi thảm của nàng đều do hắn gây ra?
Nhưng là......
Ánh mắt hắn lúc này bi thương như vậy, vẻ mặt bất lực, tựa như một người lữ hành bị lạc giữa sa mạc.
Nàng nhớ lúc mình bị bệnh, hắn một tấc cũng không dời nàng, khi nàng không chịu uống thuốc là hắn giúp nàng uống, lúc nàng lạnh thì sưởi ấm cho nàng, lúc nàng nó
Nàng biết nếu nói ra điều đó sẽ làm cho mình thêm đáng thương hơn mà thôi, cho nên đối với sự chất vất của hắn, nàng chỉ cười nhẹ, “Hoàng thượng cần gì phải hỏi vì sao? Nữ nhân ghen tị là không có nguyên do, nếu như Hoàng thượng nhất định muốn biết nguyên nhân, thì cứ coi như thiếp là vì ghen tị với sự thiên vị của người dành cho nàng đi.”
Triệu Nguyên Thừa dùng chuôi quạt nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Nàng còn trẻ, xinh đẹp, cao quý, làm người ta động tâm, đáng tiếc trong nội tâm lại giấu tâm tư ác độc như vậy..
Hắn thất vọng lắc đầu,“Nói thật ra đi, hậu cung chỉ là một nơi trang trí xa hoa với trẫm mà thôi, trẫm chưa bao giờ nghĩ muốn sủng ái ai, lúc trước trẫm sủng ái ngươi, là vì ngươi đơn thuần hơn những người khác, làm cho trẫm không cảm thấy ngươi tiếp cận trẫm là vì ích lợi.
Còn yêu, trẫm không có cách nào cho được, không tiếp tục sủng ngươi nữa, không phải vì trẫm có mới nới cũ, là vì cho tới bây giờ trẫm chưa từng yêu bất kì nữ nhân nào trong hậu cung cả.
Nếu ngươi cảm thấy trẫm làm như vậy không công bằng, ngươi có thể yêu cầu trẫm cho ngươi rời cung, trẫm sẽ đồng ý, dù ngươi muốn tái hôn với người khác, trẫm sẽ cho ngươi một xe đồ cưới để cho ngươi có lễ cưới thật náo nhiệt. Nhưng là….”
Mắt hắn chợt lạnh lùng, giọng điệu trở nên tàn ác,
“Tô Nhược Liên, trẫm nói cho ngươi, dù Nhan nhi có chết theo mong muốn của ngươi, thì sinh mệnh của ngươi sẽ không vì thế mà thay đổi.”
“Hoàng thượng thật sự vì nàng, chấp nhận mọi lời chỉ trích của mọi người trong thiên hạ?”
Triệu Nguyên Thừa lạnh lùng cười,“Trẫm chỉ là sủng ái một nữ nhân mà thôi, như vậy mà lại bị chỉ trích sao?”
“Hoàng thượng vì nàng, làm chuyện trái với lễ pháp cũng là chuyện thường tình.”
“Ngươi đã hiểu được, vậy ngươi cũng nên biết trẫm trẫm không để cho một người nào làm nguy hại đến nàng.”
Hắn thu quạt lại, tuấn nhan đến gần nàng, “Trẫm rất muốn biết, Thiên sơn kì độc ngươi dùng là từ đâu?”
Tô Nhược Liên cụp mắt, thấp giọng nói:“Thiếp thân nguyện nhận mọi trách nhiệm về mình.”
“Hừ! Nhận mọi trách nhiệm? Ngươi che chở ai?”
Triệu Nguyên Thừa cũng không ngốc, cha Tô Nhược Liên cũng chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, không có nhà mẹ đẻ hiển hách ở đằng sau để dựa vào. Thiên Sơn kì độc tuy rằng không khó lấy, nhưng nữ nhân trong hậu cung muốn có cái này để thực hiện âm mưu, không có chút hỗ trợ thì sẽ không thể có được.
“Thiếp thân nguyện lấy chết đền tội.” Tô Nhược Liên rất kiên quyết.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, thần thái không hề lo sợ,“Nếu ngươi cho rằng lời nói đáng giá, bí mật trong bụng ngươi, nên cùng mang vào quan tài đi thôi.”
Sử sách Kim Thịnh ghi lại, Liên phi, phi tử từng được Hoàng thượng sủng ái, vào năm Vĩnh Liệt thứ mười, ngày mười tám tháng bảy ốm nặng mà bỏ mình, Hoàng thượng liền có chỉ, sai người đại táng, đưa người vào hoàng lăng yên nghỉ.
Vĩnh Liệt năm thứ mười, ngày hai mươi tháng bảy, quý phi Tào Kim Linh khi đi dạo ngự hoa viên, không cẩn thận bẻ gãy Hoa hồng Mẫu đơn – bảo vật quý giá của Kim Thịnh vương triều, Hoàng thượng giận dữ, hạ chỉ đem Tào quý phi vào lãnh cung.
“Ta oan uổng, ta muốn gặp Hoàng thượng, cho ta đi gặp Hoàng thượng......”
Phụ trách tuyên chỉ Lưu Phúc nhìn Tào quý phi ngày trước kiêu ngạo, lúc này hét to như người điên, lắc đầu thở dài:
“Nương nương cần gì phải giả bộ hồ đồ, Hoàng thượng vì sao lại muốn đẩy nương nương vào lãnh cung, người còn không hiểu rõ nguyên nhân hậu quả?”
Tào Kim Linh đang khóc nháo ngẩn ra, ngây ngốc nhìn hắn.
Lưu Phúc cười,“Nương nương, có chút chuyện lão nô tài không nên nói, chỉ có thể mong ngài cẩn thận suy nghĩ lại, lúc trước Kỉ chủ tử thiếu chút nữa bị người hại chết, ngay sau đó Liên phi nương nương cũng đã qua đời, mà nguyên nhân thật sự cái chết của Liên phi nương, ngài chắc cũng rõ, Hoàng thượng không tin Liên phi nương nương có bản lãnh có được Thiên sơn kì độc, nên đã truy ra đến cùng......”
Nói đến đây, sắc mặt của nàng ta đã tái nhợt đến dọa người.
“Với sự yêu thương của Hoàng thượng với Kỉ chủ tử, không trực tiếp lăng trì xử tử hung thủ thật sự, như vậy đã là nhân từ rồi, nương nương còn phải cảm ơn đó.”
Nói lời này, Lưu Phúc thu thánh chỉ lại, sai người đem Tào quý phi vào lãnh cung.
Tào Kim Linh hoàn toàn bị lời nói của hắn khiến cho sợ ngây người.
Nàng ngầm sai Tô Nhược Liên hạ độc Kỉ Khuynh Nhan, chuyện này rõ ràng rất bí mật, nàng cũng không phủ nhận Thiên sơn kì độc là nàng vất vả lắm mới lấy được từ cha đưa cho Tô Nhược Liên.
Nhưng Hoàng thượng sao lại tra ra được chuyện này có liên quan đến nàng?
Lúc trước mật thám nàng cử đi dò xét nói Tô Nhược Liên trước khi chết không nói tên nàng ra.
Chẳng lẽ câu nói kia, nàng không giấu được bí mật gì với Hoàng thượng?
Không, nàng không muốn vào lãnh cung! Nàng không muốn nửa đời còn lại phải ở trong nơi lạnh như băng kia…
Kỉ Khuynh Nhan đã dần dần hồi phục, điều này làm cho Triệu Nguyên Thừa rất cao hứng.
Bây giờ nàng đã không cần cách mỗi ba canh giờ uống cái thuốc đen thui kia, bởi vì độc trong người nàng đều được ho ra, kế tiếp nàng chỉ cần nghỉ ngơi, sẽ rất nhanh hồi phục lại bình thường.
Chiều hôm đó, Triệu Nguyên Thừa kích động đi vào Vong Ưu cung tìm vật nhỏ hắn luôn nhớ nhung, nhưng vào tẩm cung, chỉ thấy biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Kỉ Khuynh Nhan rất khó coi.
Ngọc Điệp thấy Hoàng thượng tới, hỏi han xong liền lui ra ngoài.
Triệu Nguyên Thừa cười nói:“Nàng lại làm sao vậy? Trẫm không phải đã bỏ cái xích cổ tay đi rồi sao? Sao nàng vẫn thở phì phì thế? Trời nóng như vậy, người mà nóng lên sẽ không tốt, chả nhẽ nàng còn muốn uống cái thuốc kia sao?”
Kỉ Khuynh Nhan nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, trong lòng hỗn loạn.
Nàng biết nam nhân này, lúc nàng tưởng như sắp chết đã chăm sóc nàng cẩn thận.
Tuy rằng nàng thừa nhận, nhưng lúc nàng yếu nhất, bất lực nhất, lúc khó khăn hắn đều ở bên nàng, điều này làm nàng có vài phần cảm kích với hắn trong lòng.
Nhưng khi nàng nghe nói một loạt thảm án xảy ra trong hậu cung, một chút cảm kích giờ là chua xót.
Triệu Nguyên Thừa bị nàng nhìn rất khó hiểu, đi đến trước mặt nàng, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng như ngọc của nàng, “Nhan nhi, nàng làm sao vậy? Thân thể lại không thoải mái sao?”
Nàng gạt tay hắn, chất vấn,“Có phải ngươi hạ lệnh xử chết Tô Nhược Liên, còn đem Tào Kim Linh vào lãnh cung?”
Hắn nâng cao mi, không phủ nhận,“Các nàng phạm vào thứ không nên phạm vào, theo lý nên đã bị trách phạt.”
“Theo như lời Hoàng thượng các nàng phạm vào thứ không nên phạm vào, không phải liên quan đến ta đi?”
“Nhan nhi tin tức thật là nhanh nhạy.”
Chương 4 .3
Hắn vẻ mặt bất cần, làm Kỉ Khuynh Nhan tức giận đầy bụng,“Hoàng thượng thật sự là lợi hại, hóa ra Kỉ Khuynh Nhan ta đã chịu nhiều lời chê bai của mọi người trong hậu cung rồi, nay Hoàng thượng lại cho ta cái danh hại nước hại dân, xem ra về sau ta sẽ sống không yên ở Kim Thịnh, chỉ sợ là khó khăn càng thêm khó khăn.”
“Nhan nhi đây là ý gì?”
“Ta là ý gì, Hoàng thượng thật sự không hiểu sao? Ngươi vì ta, đem hai phi tử quan trọng trong hậu cung, một người ban chết, một người vào lãnh cung, việc này nếu lan truyền đi ra
ngoài, dân chúng không phải coi Kỉ Khuynh Nhan ta là hồ ly tinh ?!”
“Trẫm là đòi lại công bằng cho nàng......”
“Hoàng thượng, bên trong hậu cung không có gì là công bằng, ngươi làm như vậy, chính là vô hình tạo thêm nhiều địch nhân bên trong mà thôi.”
“Trẫm đã nói, từ nay về sau trẫm sẽ bảo hộ nàng, sẽ không cho nàng chịu thương tổn nữa.”
“Bảo hộ?” Nàng lạnh lùng cười, tay chỉ vào mình,“Hoàng thượng, hiện tại ta còn trẻ, còn có được gương mặt xinh đẹp, nhưng qua vài năm nữa, ta già đi, xấu đi, không có hấp dẫn được sự chú ý của Hoàng thượng như trước nữa, Hoàng thượng còn có thể thực hiện lời hứa hôm nay sao?”
Nàng lắc lắc đầu, vẻ mặt không tín nhiệm,“ Thế gian này, nam nhân không đáng tin tưởng nhất chính là hoàng đế, vong tình nhất cũng là hoàng đế, máu lạnh, có mới nới cũ, cũng là hoàng đế.
“Chờ ta hoa tàn ít bướm, không còn xinh đẹp, Hoàng thượng còn có thể giậm dữ vì ta sao? Muốn làm không tốt chỉ cần có nữ nhân xinh đẹp hơn ta, trẻ tuổi hơn ta xuất hiện, Hoàng thượng sẽ vì nàng mà xem ta không vừa mắt, mà đem ta giết chết đi.”
Lời chỉ trích vô tình này suýt nữa làm Triệu Nguyên Thừa tức chết. Hắn thật muốn mở đầu tiểu nữ nhân này ra, xem bên trong chứa gì vậy?
Hắn thừa nhận, lần này hắn thầm nghĩ thay nàng đòi lại công bằng, không suy nghĩ thấu đáo, nhưng nàng có nhất thiết phải đem tất cả những điều này lên án hắn không?
“Kỉ Khuynh Nhan, nàng đừng không biết phân biệt như vậy, nàng tiến cung đã hơn một năm, trẫm đối đãi nàng như thế nào nàng hẳn là rõ, nếu nàng không có mắt, còn có lương tâm, có thể cảm giác được trẫm có phải thật tình hay không quan tâm nàng, yêu thương nàng.
“Khi trẫm biết được nàng bị trúng độc, trẫm hận không thể dùng chính tính mạng mình đổi sự bình yên cho nàng, tuy rằng hiện tại nói những lời này có chút quá mức, nhưng trẫm thật tình để ý nàng hay không, trong lòng nàng phải rõ hơn ai hết.”
Hắn nói chân thành nhưng vẫn không lay động được sự đề phòng trong lòng nàng, Kỉ Khuynh Nhan hừ một tiếng,“Nếu ngươi thực để ý ta, lúc trước vì sao giết cha ta? Ngươi sẽ không nghĩ tới, nếu cha ta chết trong tay ngươi, ta làm sao có thể tin tưởng kẻ giết cha ta sẽ đối xử tử tế với ta?”
Đối với chỉ trích này, Triệu Nguyên Thừa mở miệng định nói, nhưng lại không biết phải nói gì.
Thấy hắn không nói, nàng lạnh lùng cười, tiến lên một bước chỉ trích,“Lúc ngươi mang ta về hòang cung, xem ta như sủng vật để nuôi dưỡng, ta nghe lời, ngươi cho ta cẩm y ngọc thực0; Ta không nghe lời, một đạo thánh chỉ phế hậu ban xuống, ta xuống làm thứ phi, thậm chí ngươi còn khóa ta lại một chỗ như nhốt chó.”
0:Ăn ngon mặc gấm - gìau sang sung sướng
Nghĩ đến việc mình bị hắn dùng Tù phượng tác khóa lại suốt mấy ngày, Kỉ Khuynh Nhan vừa ủy khuất vừa phẫn nộ.
“Ta ở trong lòng ngươi, nói trắng ra chính là một con chó, một con chó mà ngươi muốn hoàn toàn thuần phục!”
Triệu Nguyên Thừa lắc đầu, có rất nhiều điều muốn giải thích, nhưng nhìn nước mắt trong mắt nàng, lại làm cho hắn không thể cãi lại lời lên án của nàng.
Lúc trước hắn đâu có coi nàng là sủng vật.
Chăm sóc, phục tùng, dạy dỗ, liều lĩnh giữ lấy......
Hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ hỏi nàng muốn gì, chỉ có xâm phạm, đoạt lấy, căn bản không để ý đến cảm nhận của nàng.
Sủng nàng, làm đau nàng, nhưng tất cả chỉ muốn nàng nghe lời.
Một khi nàng phản kháng, hắn liền làm tất cả để chèn ép.
Một bên tra tấn nàng, một bên lại luôn miệng nói yêu nàng.
Nếu thế cũng là yêu, như vậy yêu của hắn, là dối trá, biến thái, hơn nữa còn tràn ngập huyết tinh.
Nhìn nàng ủy khuất, trên mặt từng hai hàng nước mắt chảy xuống, chân tay hắn luống cuống, không biết nên nhẹ nhàng an ủi hay là bá đạo bắt nàng phục tùng mình.
Giờ khắc này, Triệu Nguyên Thừa lần đầu tiên phát hiện chính mình cũng có lúc bất lực.
Hắn nhẹ nâng tay lên, muốn ôm nàng vào trong lòng, nhưng bàn tay mới vươn ra một nửa, nghĩ nàng chán ghét hắn nên lại không làm nữa.
Cuối cùng, hắn nghe được chính mình nói một câu thật hèn mọn,“Nhan nhi, cho dù trẫm thật sự làm nhiều việc sai, nhưng đã lâu rồi, nàng có một chút nào thích trẫm hay không?”
Kỉ Khuynh Nhan bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ.
Nam nhân này từ trước tới giờ đều kiêu ngạo không ai bì nổi, thậm chí kiêu ngạo ương ngạnh đến căn bản không cần thế nhân đến đánh giá cùng thẩm phán hắn.
Giờ phút này lại nói một câu hèn mọn như thế để hỏi xem nàng có thích hắn không, có đúng là Triệu Nguyên Thừa mà nàng hận thấu xương không?
Thích hắn?
Nàng làm sao có thể thích hắn?
Nam nhân này làm nàng mất tất cả, nàng giống như kỹ nữ suốt ngày hầu hạ dưới thân hắn.
Tất cả tình cảnh bi thảm của nàng đều do hắn gây ra?
Nhưng là......
Ánh mắt hắn lúc này bi thương như vậy, vẻ mặt bất lực, tựa như một người lữ hành bị lạc giữa sa mạc.
Nàng nhớ lúc mình bị bệnh, hắn một tấc cũng không dời nàng, khi nàng không chịu uống thuốc là hắn giúp nàng uống, lúc nàng lạnh thì sưởi ấm cho nàng, lúc nàng nó
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1153/3901