Tiểu thuyết Hợp Đồng Tình Yêu Nguy Hiểm-full
Lượt xem : |
uốn lấy anh, dùng giọng điệu nũng nịu kháng nghị với anh, còn nói nỗi khổ tương tư của mình, tìm lấy sự trìu mến của anh để bồi thường lại. Hách Linh Nhi chẳng những không dùng những thủ đoạn nịnh hót, cũng không liên tục mềm giọng khiến cho đàn ông vui vẻ, cô chỉ biết nói thật, cô là phụ nữ không hiểu được dung tâm cơ.
Anh quả nhiên không nhìn lầm người, Hách Linh Nhi là tình nhân không hiểu được trò chơi tâm cơ, đối với anh mà nói càng rất dễ dàng, chỉ cần cô không yêu cầu chơi trò tình yêu, như vậy anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô. Phụ nữ có thể chọc anh bật cười trên thực tế không nhiều lắm, cô coi như là người đầu tiên phá lệ.
“Em quả nhiên tuyệt không nhớ tôi, hại tôi từ nước Đức xa xôi bay trở về, nhận được là trả lời lãnh đạm.”
“Tôi, tôi không có!” Cô dừng lại, suy nghĩ một chút thật sự mình cũng khôngnhớ anh, không khỏi cảm thấy đuối lý xin lỗi, áy náy nói: “Đúng rồi, mặc dù tôi không nhớ anh, nhưng tôi vẫn có thể rất nhiệt tình, tôi...”
Anh đột nhiên cười to, cười đến suồng sã thoải mái, Hách Linh Nhi ngẩn người ra với hành động đột nhiên của anh, vốn phải là tức giận thế nào lại cười như điên, cô không hiểu! Thật không hiểu đàn ông!
Dần dần thu lại nụ cười, Phương Nghị hứng thú khóa lại đôi mắt to vô tội của cô, trầm thấp lười biếng mở miệng.”Không việc gì, em dùng cách khác để bồi thường.”
“Bồi thường?” Phản ứng chậm chạp đến dễ thương, không đợi cô hiểu, anh kéo mạnh cô vào ngực.
“Dùng thân thể của em.” Phương Nghị vùi vào ngực cô mút hôn, không để ý tới cô kêu lên, lập tức giở trò, dùng hành động đòi lấy sự bồi thường của anh, cùng với khao thưởng vì mấy ngày vất vả liên tiếp.
Phong cách trong trường đại học tự do, không khí trẻ tuổi tràn đầy không bị cản trở, không cứng nhắc như trung học đã có lệ thì không thể thay đổi, tất cả đều có thể thay đổi. Sân trường tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng trộn lẫn tiếng đàn ghi-ta biểu diễn cùng giai điệu nhạc cụ và tiếng hát. Sinh viên đại học có thể tự do chọn khóa, tự do tham gia các loại xã đoàn, tự do vận dụng thời gian, dĩ nhiên! Cũng có thể tự do yêu đương lãng mạn.
Cuối cùng một đường khô khan vô vị kinh tế học, giống như hòa thượng tiếng tụng kinh thôi miên mỗi một vị học sinh, cho đến chát chúa dễ nghe chuông tan học vang lên, mọi người lại biến thành một con rồng sống, thần thái sáng láng xốc lên túi đeo lưng tốp năm tốp ba chạy ra phòng học.
Hách Linh Nhi thu hồi bút ký rậm rạp chằng chịt, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, tài xế không sai biệt lắm tới đón cô. Tựa như thường ngày cô nhắc tới lưng túi chuẩn bị về nhà, bạn học cùng lớp Trình Ngải Lâm từ sau nóng đầu chuyện đập bả vai của cô, thò đầu tới đối với cô cười cười.
“Linh Nhi, có muốn cùng chúng tôi tới Thiên Mẫu ăn cơm tối không?”
“Đi Thiên mẫu?”
“Đúng vậy a, Chung Sĩ Thần mời mọi người tới Thiên Mẫu uống trà, bởi vì dượng anh ta mới mở tiệm mới ở đó, đi đi! Cơ hội khó có a!” Cô chỉ chỉ đám người đang đứng đợi ở cửa.
Hách Linh Nhi nhìn xuống, nghi ngờ hỏi: “Chung Sĩ Thần? Anh ta là ai?”
Trình Ngải Lâm mặt khó tin kêu lên: “Không thể nào! Khóa học đã được một tháng, cậu chẳng lẽ ngay cả lớp trưởng cũng không biết?
A, nguyên lai là lớp trưởng, nghe cô nói như vậy giống như có chút ấn tượng.
“Trí nhớ tôi không tốt lắm, thật ngại quá, cũng đừng cho anh ta biết tôi quên tên anh ta.” Mặt cô hồng lên nhờ cậy.
“Không có gì, mọi người đều là bạn học mới nha, không nhớ được cũng khó trách, như thế nào? Cùng đi Thiên mẫu đi, nghe nói cửa hàng nhà dượng anh ta rất tinh sảo nha.” Hách Linh Nhi có chút động tâm, nhưng cô còn có rất nhiều sách muốn đọc, huống chi không xin phép Phương tiên sinh, cứ như vậy đi tựa hồ không tốt lắm đâu.
“Không được, cám ơn cậu đã mời, tôi phải về nhà.” Từ chối nhã nhặn lời mời của Trình Ngải Lâm, Hách Linh Nhi nói với cô ta sau đi ra phòng học.
Trình Ngải Lâm nhún nhún vai với mọi người, bày tỏ lời mời thất bại.
“Cô ấy không muốn đi sao?”
“Cô ấy nói nhất định về nhà, có thể là không xin phép người nhà thì không thể đi?”
“Xem ra nhà cô ấy rất nghiêm, khó trách thoạt nhìn thấy cô ấy nhu thuận như vậy.” Chung Sĩ Thần xoa cằm nhìn xa bóng lưng cô rời đi.
“Người ta nha, nhưng là ngay cả anh đều không biết.” Trình Ngải Lâm cố ý đề cao giọng nói nhạo báng anh ta.
“Không thể nào! Mặc dù mọi người chỉ học chung có một tháng, nhưng tôi là trưởng lớp, như thế nào không nhận biết?” Anh không tin.
“Lừa anh làm chi? Như tôi nhắc tới tên của anh, cô ấy còn mặt mờ mịt hỏi tôi anh là ai đấy!”
Đoàn người cười đùa ầm ĩ, Chung Sĩ Thần sớm cũng lúng túng gãi gãi đầu, mặt bất đắc dĩ.
“Đi thôi! Lần sau tìm cơ hội nữa hẹn cô ấy tốt lắm.” Trình Ngải Lâm rất có lương tâm cho anh đường thoát, cô cảm nhận được Chung Sĩ Thần tựa hồ đối với Hách Linh Nhi có cảm tình, thấy anh mời khách, lần sau sẽ giúp anh ta tạo cơ hội!
Trở về nhà sau khi ăn cơm tối xong, bọn người hầu làm xong việc của mình liền trước sau rời đi. Thật ra thì Hách Linh Nhi rất muốn cùng các bạn cùng đi, nhưng là cô không có tư cách này, vừa nghĩ tới của mình hy sinh đổi lấy cuộc sống này, hơn cũng lợi dụng thời gian học tập, chỉ có đọc sách cô mới có thể quên chuyện mình là tình nhân, cũng mới có thể tìm thấy giá trị của bản thân.
Hách Linh Nhi mở ra quyển sách, cùng với lấy quyển sách hôm nay mượn ở Đồ Thư Quán, liền bắt đầu vùi đầu khổ đọc. Gặp phải chỗ không hiểu liền dùng bút hồng khoanh tròn, hoặc sao ở trên bài ghi, chuẩn bị ngày mai đến Thư Đồ Quán tra.
Hôm nay Phương Nghị trở về tương đối sớm, bởi vì trưa mai phải lên máy bay đến London thương vụ hội nghị, vì vậy tính đến chỗ tình nhân này nghỉ ngơi. Khoảng bảy rưỡi tối, anh vừa vào cửa không ngoại lệ thấy một cảnh quen thuộc Hách Linh Nhi vẫn như cũ chôn mình trong đống sách ở bàn trà.
“A... Anh về rồi.” Cô đứng lên, cởi xuống áo khoác giúp anh.
“Người hầu đều đi!”
“Ừh.” Treo áo lên, cô đi vào phòng bếp chuẩn bị trà nóng cho anh.
Phương Nghị thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, tiện tay cầm quyển sách trên bàn, nhìn vào những nét hồng, xanh biếc, lam tuyến, cùng với chú thích chằng chịt. Cô thật mỗi ngày đều đọc sách? Nghi vấn này làm anh tò mò. Hách Linh Nhi từ phòng bếp đi ra, đưa khay trà khẽ đặt ở trước mặt anh.
“Đây là sách em dùng trên lớp?”
“Vâng.” cô nói rất ít, cũng không nhiệt tình, quá mức cố ý biểu hiện ôn uyển ngược lại khiến người khác chú ý hơn, Phương Nghị cảm thấy giữa hai người vần còn xa lạ, nhưng anh không để ý, chỉ cần không phải người phụ nữ buông thả ngang ngược là được. Tiêu điểm lần nữa dời về sách trên bàn học.
“Chỗ giải thích này viết rất không chính xác.”
“Nơi nào?” Cô ghé đầu.
“Chỗ này, bên phải dùng hồng bút viết giải thích không đủ chính xác.”
“Thật? Nhưng là tôi chép lại theo lời giảng của giáo sư mà.”
“Tôi khẳng định giáo sư kia của em chỉ học qua kiến thức trong sách, chưa bao giờ có kinh nghiệm thương mại quốc gia. Tôi dạy cho em.” Thân là người kinh doanh, ở toàn cầu phải có hai mươi mấy chi nhánh công ty, mấy vấn đề giao dịch hạt mè không làm khó được anh, trước đơn giản đem lý luận giải thích một lần, nữa lấy thực tế ví dụ ấn chứng lý luận, nhất nhất vì cô loại bỏ vấn đề khó xử lý.
Đột nhiên có từ điển sống, Hách Linh Nhi nghe chuyên chú mà nghiêm túc, giải thích của anh so bất kỳ giáo sư nào cũng dễ hiểu hơn, cô rất nhanh liền hấp thu vào đầu. Thỉnh thoảng Phương Nghị sẽ dừng lại chút, để cho cô tự mình suy nghĩ nguyên do, lúc mới bắt đầu, cô sẽ vắt óc nỗ lực suy tư. Lúc này Phương Nghị sẽ lẳng lặng nhìn nét mặt của cô, thỉnh thoảng cau mày chu mỏ, thỉnh thoảng nói lẩm bẩm, hoàn toàn đắm chìm trong vấn đề.
Nhìn trăm nghìn nét mặt của cô, cộng thêm tròng mắt nhanh như chớp chuyển nha chuyển, anh không khỏi cười một tiếng, đưa tay vén tóc trên trán cô, phát hiện dáng vẻ nghiêm túc của cô rất là mê người, ánh mắt chuyên chú vừa khả ái lại cảm thấy buồn cười.
“Tôi biết đáp án!” Cô hưng phấn kêu.
“Nói nghe một chút.”
Cô đem đáp án suy nghĩ nói cho anh nghe, Phương Nghị tán thưởng gật đầu, kế tiếp tiếp tục thảo luận những vấn đề khác. Anh là giáo sư có kinh nghiệm thực chiến phong phú, mà cô lại là học sinh ngoan chăm chỉ ham học hỏi, đang dạy Phương Nghị bất tri bất giác thuận tay ôm cô vào trong ngực, mà cô cũng liền như vậy tự nhiên chuyên tâm lắng nghe anh, không phát hiện mình không cẩn thận rút lui lòng phòng bị. Phương Nghị giữa hai lông mày tỏ rõ sự thú vị, thì ra là thảo luận lý thuyết công việc có thể khiến cô vơi dần lòng phòng bị? Hắc, thú vị, rất thú vị.
Thời gian rất nhanh trôi qua, chỉ chớp mắt đã gần đến mười hai giờ, mí mắt cô nặng trĩu cho thấy cô buồn ngủ, Phương Nghị nhìn cô một cái, quyết định hôm nay dạy đến đây thôi.
“Lên giường đi ngủ đi.”
“Ừ? Tôi còn có thể tiếp tục.”
“Hôm nay tới đây thôi, ngủ đi.” Ôm cô lên đi vào phòng ngủ. Để cô ở trên giường sau, tính vào phòng tắm tắm, Hách Linh Nhi lại kéo anh tựa hồ còn có lời muốn nói.
“Tôi có việc muốn xin anh.”
Nhìn vẻ mặt của cô, Phương Nghị ngồi ở mép giường, giương lên nụ cười.
“Nói đi.”
“Tôi bình thường sau khi tan lớp, có thể cùng bạn học đi ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm không?”
“Cùng bạn học đại học?”
Cô gật đầu.
“Mặc dù chúng ta gia hạn hợp đồng, không có nghĩa là hạn chế tự do thường ngày của em, trừ đi xa ở ngoài, hoạt động giải trí hằng ngày của em tùy ý, chỉ cần chú ý an toàn và thông báo tài xế là được.”
“Ý là – anh đồng ý?”
“Dĩ nhiên.”
“Cám ơn!” Cô cười vui vẻ.
Phương Nghị không khỏi cau mày nghi ngờ, hỏi: “Yêu cầu của em chỉ là như vậy?”
“Đúng vậy a.”
“Không có khác?”
Đổi lại cô nghi ngờ nhìn anh.”Đúng nha, thế nào?”
“Không có gì, ngủ trước đi, tôi tắm xong sẽ ra.” Đắp chăn cho cô, bật đèn nhỏ sau liền vào phòng tắm. Anh còn tưởng rằng cô muốn xin phòng ốc hoặc châu báu tiền tài... Lễ vật, điểm này hoàn toàn ngoài dự liệu của anh, cô là ngu ngốc không nghĩ tới hay là căn bản không quan tâm? Hay là, cô có dã tâm khác lớn hơn?
Mặc cho nước lạnh xối toàn thân, Phương Nghị cố gắng rũ bỏ suy nghĩ, anh luôn luôn sẽ không quá quan tâm đến chuyện của phụ nữ, Hách Linh Nhi không phải là ngoại lệ, có lẽ là cô với các tình nhân cũ khác nhau quá nhiều nên mới có thể khiến anh buồn bực như thế đi! Cô chỉ là là tình nhân thật đơn giản, không hay để ý, anh kiên định nói với chính mình.
Có sự cho phép của Phương Nghị, Hách Linh Nhi hiện tại thỉnh thoảng sẽ cùng bạn học đi uống trà nói chuyện phiếm, không cả ngày tới Đồ Thư Quán, nhưng thời gian cô dùng tuyệt không giảm, dù sao còn trẻ, cô cũng khát vọng giống như những sinh viên đại học khác hưởng thụ sức sống thanh xuân cuộc sống đại học. Vì vậy cô cùng các bạn học ngày càng thân thiện, cuộc sống cùng tầm mắt cũng phát triển rất nhiều, mặc dù bóng ma tình nhân thỉnh thoảng giống như cây kim khiến cô thật là khổ sở, nhưng đã có thể dần dần điều chỉnh tâm tính của mình, tận lực quên mất đi thân phận mình không cách gì chấp nhận được, lấy cuộc sống thanh xuân an ủi bất đắc dĩ trong lòng.
Lớp trưởng Chung Sĩ Thần đặc biệt chiếu cố cô, anh hài hước và đa nghệ, để cho Hách Linh Nhi tự đáy lòng thưởng thức, bởi vì anh hay nói, hai người dần dần trở nên quen thuộc, khi đi học Chung Sĩ Thần sẽ giúp cô chiếm trước chỗ ngồi tốt, hoặc là đem tin tức thu thập được sao một phần cho cô, thỉnh thoảng bọn họ sẽ cùng nhau thảo luận công khóa hoặc nói chuyện phiếm.
Bởi vì nam tuấn nữ tiếu (nam đẹp trai, nữ xinh đẹp), “Ban Đối*” hai người luôn đứng đầu lớp, thành ra trong lớp bị ghép đôi. Chung Sĩ Thần đối với “ban đối” lời đồn đãi nhưng là vui mừng tại trong lòng, đối với Hách Linh Nhi cũng là tình thế bắt buộc. Mà Hách Linh Nhi bên này lại hoàn toàn không cảnh giác, chỉ xem Chung Sĩ Thần cùng các bạn trai chỉ là bạn bè bình thường.
0
Tan lớp thời gian nghỉ ngơi, Trình Ngải Lâm dựa đi tới hưng trí bừng bừng hỏi: “Nghe nói cậu cùng Chung Sĩ Thần có chút phổ đó!”
“Phổ? Cái gì là phổ?” Không có đầu đuôi khiến cho cô không hiểu được.
“Ít giả bộ.” Cố ý đẩy cô xuống. “Cậu cùng anh đang qua lại đúng không?”
“Chớ nói lung tung, chúng tôi là bạn bè!” Cô vội vàng lắc đầu.
“Đừng thẹn thùng, xem các cậu gần đây thường ở chung một chỗ, người sáng suốt đoán cũng biết.”
Nguyên lai là bởi vì cái dạng này, cô cư
Anh quả nhiên không nhìn lầm người, Hách Linh Nhi là tình nhân không hiểu được trò chơi tâm cơ, đối với anh mà nói càng rất dễ dàng, chỉ cần cô không yêu cầu chơi trò tình yêu, như vậy anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô. Phụ nữ có thể chọc anh bật cười trên thực tế không nhiều lắm, cô coi như là người đầu tiên phá lệ.
“Em quả nhiên tuyệt không nhớ tôi, hại tôi từ nước Đức xa xôi bay trở về, nhận được là trả lời lãnh đạm.”
“Tôi, tôi không có!” Cô dừng lại, suy nghĩ một chút thật sự mình cũng khôngnhớ anh, không khỏi cảm thấy đuối lý xin lỗi, áy náy nói: “Đúng rồi, mặc dù tôi không nhớ anh, nhưng tôi vẫn có thể rất nhiệt tình, tôi...”
Anh đột nhiên cười to, cười đến suồng sã thoải mái, Hách Linh Nhi ngẩn người ra với hành động đột nhiên của anh, vốn phải là tức giận thế nào lại cười như điên, cô không hiểu! Thật không hiểu đàn ông!
Dần dần thu lại nụ cười, Phương Nghị hứng thú khóa lại đôi mắt to vô tội của cô, trầm thấp lười biếng mở miệng.”Không việc gì, em dùng cách khác để bồi thường.”
“Bồi thường?” Phản ứng chậm chạp đến dễ thương, không đợi cô hiểu, anh kéo mạnh cô vào ngực.
“Dùng thân thể của em.” Phương Nghị vùi vào ngực cô mút hôn, không để ý tới cô kêu lên, lập tức giở trò, dùng hành động đòi lấy sự bồi thường của anh, cùng với khao thưởng vì mấy ngày vất vả liên tiếp.
Phong cách trong trường đại học tự do, không khí trẻ tuổi tràn đầy không bị cản trở, không cứng nhắc như trung học đã có lệ thì không thể thay đổi, tất cả đều có thể thay đổi. Sân trường tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng trộn lẫn tiếng đàn ghi-ta biểu diễn cùng giai điệu nhạc cụ và tiếng hát. Sinh viên đại học có thể tự do chọn khóa, tự do tham gia các loại xã đoàn, tự do vận dụng thời gian, dĩ nhiên! Cũng có thể tự do yêu đương lãng mạn.
Cuối cùng một đường khô khan vô vị kinh tế học, giống như hòa thượng tiếng tụng kinh thôi miên mỗi một vị học sinh, cho đến chát chúa dễ nghe chuông tan học vang lên, mọi người lại biến thành một con rồng sống, thần thái sáng láng xốc lên túi đeo lưng tốp năm tốp ba chạy ra phòng học.
Hách Linh Nhi thu hồi bút ký rậm rạp chằng chịt, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, tài xế không sai biệt lắm tới đón cô. Tựa như thường ngày cô nhắc tới lưng túi chuẩn bị về nhà, bạn học cùng lớp Trình Ngải Lâm từ sau nóng đầu chuyện đập bả vai của cô, thò đầu tới đối với cô cười cười.
“Linh Nhi, có muốn cùng chúng tôi tới Thiên Mẫu ăn cơm tối không?”
“Đi Thiên mẫu?”
“Đúng vậy a, Chung Sĩ Thần mời mọi người tới Thiên Mẫu uống trà, bởi vì dượng anh ta mới mở tiệm mới ở đó, đi đi! Cơ hội khó có a!” Cô chỉ chỉ đám người đang đứng đợi ở cửa.
Hách Linh Nhi nhìn xuống, nghi ngờ hỏi: “Chung Sĩ Thần? Anh ta là ai?”
Trình Ngải Lâm mặt khó tin kêu lên: “Không thể nào! Khóa học đã được một tháng, cậu chẳng lẽ ngay cả lớp trưởng cũng không biết?
A, nguyên lai là lớp trưởng, nghe cô nói như vậy giống như có chút ấn tượng.
“Trí nhớ tôi không tốt lắm, thật ngại quá, cũng đừng cho anh ta biết tôi quên tên anh ta.” Mặt cô hồng lên nhờ cậy.
“Không có gì, mọi người đều là bạn học mới nha, không nhớ được cũng khó trách, như thế nào? Cùng đi Thiên mẫu đi, nghe nói cửa hàng nhà dượng anh ta rất tinh sảo nha.” Hách Linh Nhi có chút động tâm, nhưng cô còn có rất nhiều sách muốn đọc, huống chi không xin phép Phương tiên sinh, cứ như vậy đi tựa hồ không tốt lắm đâu.
“Không được, cám ơn cậu đã mời, tôi phải về nhà.” Từ chối nhã nhặn lời mời của Trình Ngải Lâm, Hách Linh Nhi nói với cô ta sau đi ra phòng học.
Trình Ngải Lâm nhún nhún vai với mọi người, bày tỏ lời mời thất bại.
“Cô ấy không muốn đi sao?”
“Cô ấy nói nhất định về nhà, có thể là không xin phép người nhà thì không thể đi?”
“Xem ra nhà cô ấy rất nghiêm, khó trách thoạt nhìn thấy cô ấy nhu thuận như vậy.” Chung Sĩ Thần xoa cằm nhìn xa bóng lưng cô rời đi.
“Người ta nha, nhưng là ngay cả anh đều không biết.” Trình Ngải Lâm cố ý đề cao giọng nói nhạo báng anh ta.
“Không thể nào! Mặc dù mọi người chỉ học chung có một tháng, nhưng tôi là trưởng lớp, như thế nào không nhận biết?” Anh không tin.
“Lừa anh làm chi? Như tôi nhắc tới tên của anh, cô ấy còn mặt mờ mịt hỏi tôi anh là ai đấy!”
Đoàn người cười đùa ầm ĩ, Chung Sĩ Thần sớm cũng lúng túng gãi gãi đầu, mặt bất đắc dĩ.
“Đi thôi! Lần sau tìm cơ hội nữa hẹn cô ấy tốt lắm.” Trình Ngải Lâm rất có lương tâm cho anh đường thoát, cô cảm nhận được Chung Sĩ Thần tựa hồ đối với Hách Linh Nhi có cảm tình, thấy anh mời khách, lần sau sẽ giúp anh ta tạo cơ hội!
Trở về nhà sau khi ăn cơm tối xong, bọn người hầu làm xong việc của mình liền trước sau rời đi. Thật ra thì Hách Linh Nhi rất muốn cùng các bạn cùng đi, nhưng là cô không có tư cách này, vừa nghĩ tới của mình hy sinh đổi lấy cuộc sống này, hơn cũng lợi dụng thời gian học tập, chỉ có đọc sách cô mới có thể quên chuyện mình là tình nhân, cũng mới có thể tìm thấy giá trị của bản thân.
Hách Linh Nhi mở ra quyển sách, cùng với lấy quyển sách hôm nay mượn ở Đồ Thư Quán, liền bắt đầu vùi đầu khổ đọc. Gặp phải chỗ không hiểu liền dùng bút hồng khoanh tròn, hoặc sao ở trên bài ghi, chuẩn bị ngày mai đến Thư Đồ Quán tra.
Hôm nay Phương Nghị trở về tương đối sớm, bởi vì trưa mai phải lên máy bay đến London thương vụ hội nghị, vì vậy tính đến chỗ tình nhân này nghỉ ngơi. Khoảng bảy rưỡi tối, anh vừa vào cửa không ngoại lệ thấy một cảnh quen thuộc Hách Linh Nhi vẫn như cũ chôn mình trong đống sách ở bàn trà.
“A... Anh về rồi.” Cô đứng lên, cởi xuống áo khoác giúp anh.
“Người hầu đều đi!”
“Ừh.” Treo áo lên, cô đi vào phòng bếp chuẩn bị trà nóng cho anh.
Phương Nghị thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, tiện tay cầm quyển sách trên bàn, nhìn vào những nét hồng, xanh biếc, lam tuyến, cùng với chú thích chằng chịt. Cô thật mỗi ngày đều đọc sách? Nghi vấn này làm anh tò mò. Hách Linh Nhi từ phòng bếp đi ra, đưa khay trà khẽ đặt ở trước mặt anh.
“Đây là sách em dùng trên lớp?”
“Vâng.” cô nói rất ít, cũng không nhiệt tình, quá mức cố ý biểu hiện ôn uyển ngược lại khiến người khác chú ý hơn, Phương Nghị cảm thấy giữa hai người vần còn xa lạ, nhưng anh không để ý, chỉ cần không phải người phụ nữ buông thả ngang ngược là được. Tiêu điểm lần nữa dời về sách trên bàn học.
“Chỗ giải thích này viết rất không chính xác.”
“Nơi nào?” Cô ghé đầu.
“Chỗ này, bên phải dùng hồng bút viết giải thích không đủ chính xác.”
“Thật? Nhưng là tôi chép lại theo lời giảng của giáo sư mà.”
“Tôi khẳng định giáo sư kia của em chỉ học qua kiến thức trong sách, chưa bao giờ có kinh nghiệm thương mại quốc gia. Tôi dạy cho em.” Thân là người kinh doanh, ở toàn cầu phải có hai mươi mấy chi nhánh công ty, mấy vấn đề giao dịch hạt mè không làm khó được anh, trước đơn giản đem lý luận giải thích một lần, nữa lấy thực tế ví dụ ấn chứng lý luận, nhất nhất vì cô loại bỏ vấn đề khó xử lý.
Đột nhiên có từ điển sống, Hách Linh Nhi nghe chuyên chú mà nghiêm túc, giải thích của anh so bất kỳ giáo sư nào cũng dễ hiểu hơn, cô rất nhanh liền hấp thu vào đầu. Thỉnh thoảng Phương Nghị sẽ dừng lại chút, để cho cô tự mình suy nghĩ nguyên do, lúc mới bắt đầu, cô sẽ vắt óc nỗ lực suy tư. Lúc này Phương Nghị sẽ lẳng lặng nhìn nét mặt của cô, thỉnh thoảng cau mày chu mỏ, thỉnh thoảng nói lẩm bẩm, hoàn toàn đắm chìm trong vấn đề.
Nhìn trăm nghìn nét mặt của cô, cộng thêm tròng mắt nhanh như chớp chuyển nha chuyển, anh không khỏi cười một tiếng, đưa tay vén tóc trên trán cô, phát hiện dáng vẻ nghiêm túc của cô rất là mê người, ánh mắt chuyên chú vừa khả ái lại cảm thấy buồn cười.
“Tôi biết đáp án!” Cô hưng phấn kêu.
“Nói nghe một chút.”
Cô đem đáp án suy nghĩ nói cho anh nghe, Phương Nghị tán thưởng gật đầu, kế tiếp tiếp tục thảo luận những vấn đề khác. Anh là giáo sư có kinh nghiệm thực chiến phong phú, mà cô lại là học sinh ngoan chăm chỉ ham học hỏi, đang dạy Phương Nghị bất tri bất giác thuận tay ôm cô vào trong ngực, mà cô cũng liền như vậy tự nhiên chuyên tâm lắng nghe anh, không phát hiện mình không cẩn thận rút lui lòng phòng bị. Phương Nghị giữa hai lông mày tỏ rõ sự thú vị, thì ra là thảo luận lý thuyết công việc có thể khiến cô vơi dần lòng phòng bị? Hắc, thú vị, rất thú vị.
Thời gian rất nhanh trôi qua, chỉ chớp mắt đã gần đến mười hai giờ, mí mắt cô nặng trĩu cho thấy cô buồn ngủ, Phương Nghị nhìn cô một cái, quyết định hôm nay dạy đến đây thôi.
“Lên giường đi ngủ đi.”
“Ừ? Tôi còn có thể tiếp tục.”
“Hôm nay tới đây thôi, ngủ đi.” Ôm cô lên đi vào phòng ngủ. Để cô ở trên giường sau, tính vào phòng tắm tắm, Hách Linh Nhi lại kéo anh tựa hồ còn có lời muốn nói.
“Tôi có việc muốn xin anh.”
Nhìn vẻ mặt của cô, Phương Nghị ngồi ở mép giường, giương lên nụ cười.
“Nói đi.”
“Tôi bình thường sau khi tan lớp, có thể cùng bạn học đi ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm không?”
“Cùng bạn học đại học?”
Cô gật đầu.
“Mặc dù chúng ta gia hạn hợp đồng, không có nghĩa là hạn chế tự do thường ngày của em, trừ đi xa ở ngoài, hoạt động giải trí hằng ngày của em tùy ý, chỉ cần chú ý an toàn và thông báo tài xế là được.”
“Ý là – anh đồng ý?”
“Dĩ nhiên.”
“Cám ơn!” Cô cười vui vẻ.
Phương Nghị không khỏi cau mày nghi ngờ, hỏi: “Yêu cầu của em chỉ là như vậy?”
“Đúng vậy a.”
“Không có khác?”
Đổi lại cô nghi ngờ nhìn anh.”Đúng nha, thế nào?”
“Không có gì, ngủ trước đi, tôi tắm xong sẽ ra.” Đắp chăn cho cô, bật đèn nhỏ sau liền vào phòng tắm. Anh còn tưởng rằng cô muốn xin phòng ốc hoặc châu báu tiền tài... Lễ vật, điểm này hoàn toàn ngoài dự liệu của anh, cô là ngu ngốc không nghĩ tới hay là căn bản không quan tâm? Hay là, cô có dã tâm khác lớn hơn?
Mặc cho nước lạnh xối toàn thân, Phương Nghị cố gắng rũ bỏ suy nghĩ, anh luôn luôn sẽ không quá quan tâm đến chuyện của phụ nữ, Hách Linh Nhi không phải là ngoại lệ, có lẽ là cô với các tình nhân cũ khác nhau quá nhiều nên mới có thể khiến anh buồn bực như thế đi! Cô chỉ là là tình nhân thật đơn giản, không hay để ý, anh kiên định nói với chính mình.
Có sự cho phép của Phương Nghị, Hách Linh Nhi hiện tại thỉnh thoảng sẽ cùng bạn học đi uống trà nói chuyện phiếm, không cả ngày tới Đồ Thư Quán, nhưng thời gian cô dùng tuyệt không giảm, dù sao còn trẻ, cô cũng khát vọng giống như những sinh viên đại học khác hưởng thụ sức sống thanh xuân cuộc sống đại học. Vì vậy cô cùng các bạn học ngày càng thân thiện, cuộc sống cùng tầm mắt cũng phát triển rất nhiều, mặc dù bóng ma tình nhân thỉnh thoảng giống như cây kim khiến cô thật là khổ sở, nhưng đã có thể dần dần điều chỉnh tâm tính của mình, tận lực quên mất đi thân phận mình không cách gì chấp nhận được, lấy cuộc sống thanh xuân an ủi bất đắc dĩ trong lòng.
Lớp trưởng Chung Sĩ Thần đặc biệt chiếu cố cô, anh hài hước và đa nghệ, để cho Hách Linh Nhi tự đáy lòng thưởng thức, bởi vì anh hay nói, hai người dần dần trở nên quen thuộc, khi đi học Chung Sĩ Thần sẽ giúp cô chiếm trước chỗ ngồi tốt, hoặc là đem tin tức thu thập được sao một phần cho cô, thỉnh thoảng bọn họ sẽ cùng nhau thảo luận công khóa hoặc nói chuyện phiếm.
Bởi vì nam tuấn nữ tiếu (nam đẹp trai, nữ xinh đẹp), “Ban Đối*” hai người luôn đứng đầu lớp, thành ra trong lớp bị ghép đôi. Chung Sĩ Thần đối với “ban đối” lời đồn đãi nhưng là vui mừng tại trong lòng, đối với Hách Linh Nhi cũng là tình thế bắt buộc. Mà Hách Linh Nhi bên này lại hoàn toàn không cảnh giác, chỉ xem Chung Sĩ Thần cùng các bạn trai chỉ là bạn bè bình thường.
0
Tan lớp thời gian nghỉ ngơi, Trình Ngải Lâm dựa đi tới hưng trí bừng bừng hỏi: “Nghe nói cậu cùng Chung Sĩ Thần có chút phổ đó!”
“Phổ? Cái gì là phổ?” Không có đầu đuôi khiến cho cô không hiểu được.
“Ít giả bộ.” Cố ý đẩy cô xuống. “Cậu cùng anh đang qua lại đúng không?”
“Chớ nói lung tung, chúng tôi là bạn bè!” Cô vội vàng lắc đầu.
“Đừng thẹn thùng, xem các cậu gần đây thường ở chung một chỗ, người sáng suốt đoán cũng biết.”
Nguyên lai là bởi vì cái dạng này, cô cư
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1403/1785