Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
n golf phải không? Mình tới ngay đây".
Vừa nghe xong địa chỉ, Lãnh Tĩnh 'bụp' một tiếng cúp điện thoại, bước đi khập khiểng nhanh như bay như cũ. Địch Mặc nhìn cô nhanh chóng chạy lên lầu, ngưng cười, chỉ một lúc sau thấy cô mặc một bộ đồ thể thao từ trên lầu đi xuống.
"Anh dám động tay động chân với chủ của mình, không có quy cũ, khiến người khác nổi giận. Hôm nay bắt anh phải ở nhà tự kiểm điểm, bình tĩnh suy nghĩ lại".
Bỏ lại một câu sau đó biến mất sau cánh cửa, chỉ còn Địch Mặc đứng im như cũ nhìn bóng lưng của cô cảm thán sâu xa, "Vừa rồi vào cửa nên ăn luôn người ---- tôi nên tự kiểm điểm bản thân điều này".
Lãnh Tĩnh một đường 'sống chết mặc bây' lái xe tới sân golf. Trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chói chang, đồng cỏ trước mắt mới và sạch, giờ phút này mùi hương hoa cỏ đang tỏa ra trong không khí. Cây Đỗ Quyên và cây Kim tước mọc xem kẽ chen chút lẫn nhau tạo nên những đường viền xanh tinh xảo chung quanh sân. Trên đồi bên kia trong khuôn viên sân, có thể thấy rõ hình dạng của chúng lẫn cọc cờ đứng sừng sững (Vâng, đúng rồi, mình chém đấy:D).
Phong cảnh tinh tế không chỉ làm vơi đi nỗi lo lắng trong lòng, sự chú ý không hề đặt lên hình ảnh nổi trội của hai vợ chồng đang chơi bóng khá tốt bên kia --- Lãnh Tĩnh ngồi trong xe (loại xe dùng để di cguyeern trong sân golf), ngắm đủ loại cảnh đẹp trước mắt, Lãnh Tĩnh không khỏi hít sâu một hơi, thần kinh căng thẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng dần thả lỏng.
Hồ Nhất Hạ đang được chồng ôm ấp, không hề phát hiện ra người bạn thân đứng cách đó không xa. Lãnh Tĩnh bước xuống xe, đi bộ tới gần, quyết tâm phải dọa cô bạn thân giật mình mới thôi.
Đúng lúc này, từ phía sau thân cây đột nhiên xuất hiện một gậy đánh golf, trái banh nhỏ bay đẹp mắt trước mặt Lãnh Tĩnh, 'vèo' tới một chỗ xa. Tuy cô không hiểu về quy tắc đánh golf nhưng thấy Chiêm Diệc Dương vỗ tay tán thưởng cũng không khó đoán đó là cú đánh hay.
Người có kỹ thuật tốt từ phía sau thân cây bước ra, tháo găng tay trắng xuống, đưa gậy cho người bên cạnh, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn giống như việc vừa rồi chẳng là gì.
Lãnh Tĩnh không dọa được người mà còn bị dọa ngược trở lại ---
Cao thủ này không phải ai khác, là Hàn Tự!
Sau khi Lãnh Tĩnh phát hiện ra Hàn Tự, anh ta cũng nhìn thấy cô, sửng sốt một chút, sau lại mĩm cười, "Chào!"
Lãnh Tĩnh cố gắng gượng cười.
Hồ Nhất Hạ nghe tiếng của Hàn Tự, theo ánh mắt Hàn Tự nhìn lại, trong nháy mắt mặt mày hớn hở, "Bé Nhị ơi, bồ cuối cùng cũng tới!" - Nhìn cả người cô hưng phấn như vậy, Lãnh Tĩnh mới tỉnh ngộ. Người nào đó vui vẻ tân hôn, ăn no rửng mỡ, muốn làm bà mối đây mà...........
Quả nhiên một lúc sau, Hồ Nhất Hạ tự chủ trương, tìm đại một lý do thỏa đáng nhưng trên thực tế sai sót chồng chất, lấy cớ bỏ rơi Hàn Tự và cô cạnh hồ nước kế bên.
Gió nhẹ thổi lên mặt hồ yên tĩnh tạo nên những gợn lăn tăn nhỏ, Lãnh Tĩnh nhìn đến hình ảnh ngược của chính mình, lại nhìn đến người đàn ông bên cạnh, không thể không bội phục vẻ ngoài xuất sắc của anh ta.
Bởi vì khâm phục cho nên nói chuyện cũng khách sáo hơn, "Anh Hàn à, tôi biết là anh đang tìm cơ hội giao thiệp với Chiêm Diệc Dương nhưng mà chuyện này liên quan tới tôi có thể giúp thành công sao? Tôi gần đây gặp chuyện đủ phiền, không còn hơi sức giúp vui cho người khác".
Anh ta đánh giá cô, giống như đánh giá một mặt hàng thú vị, "Tôi dạy cô đánh bóng nhé?"
Lãnh Tĩnh hết chỗ nói rồi.
Rốt cuộc có muốn trở mặt hay không đây? Suy nghĩ hồi lâu, cũng không có kết luận gì, có trời mới biết gần đây cô bị đả kích thảm hại cỡ nào, tính cách đều bị giày vò đáng thương. Dù sao hiện tại điểm mạnh nhất của cô đều không thể dùng tới được, thẳng thắn mở miệng, "Anh Hàn này, anh.........."
Lãnh Tĩnh bị tiếng thét chói tai không xa ngắt lời.
Theo tiếng thét nhìn lại, một chiếc xe không thể khống chế đang chạy thẳng tới chỗ họ! Mà người điều khiển xe, là Hồ Nhất Hạ.........
"A a a !!! Tránh ra!"
Lãnh Tĩnh co giò chạy ---------
Mới chạy được nửa bước, quên mất chân bị thương đau tới mức cả người ngồi phịch xuống đất.
Xe 'Ầm' một tiếng, người và xe va chạm mãnh liệt một chỗ, máu văng tung tóe -------
Mấy giây trôi qua, Lãnh Tĩnh còn kinh ngạc tại sao bản thân không có bất kỳ thương tổn nào.... Thì ra Hàn Tự che chắn trước người cô, xe chạy một mạch ra phía sau đâm thẳng xuống hồ nước, rơi vào bùn, cuối cùng mới dừng lại.
"Anh..........."
Nghe giọng nói chần chừ của cô, Hàn Tự nới lỏng tay đang ôm cô, ân cần hỏi, "Cô không sao chứ?"
Lãnh Tĩnh lắc đầu.
Hàn Tự khó khăn từ dưới đất đứng lên, nhìn tài xế gặp nạn - Hồ Nhất Hạ - hỏi, "Vậy còn cô?"
So với thảm trạng hiện giờ của bản thân, Hồ Nhất Hạ tất nhiên càng lo lắng vấn đề khác, mở miệng cẩn thận dặn dò, "Chuyện này tuyệt đối, tuyệt đối không được nói ông xã tôi biết. Tuyệt đối! Tuyệt đối!"
"Tôi giúp cô giữ bí mật" - Người đàn ông tươi cười ấm áp như gió xuân khiến người khác bình tĩnh và tin tưởng, nhưng anh ta cắn chặt hai hàm răng khiến người khác càng lúc càng lo lắng.
Lãnh Tĩnh kéo góc áo anh hỏi, "Anh không sao chứ?"
Hàn Tự nhìn lại Lãnh Tĩnh, chỉ chỉ cánh tay phải của mình, thật đúng là lời nói nhẹ như mây trôi, "Chắc là bị gãy xương rồi".
Lãnh Tĩnh cuối cùng cũng biết rõ tiếng va chạm điếc tai nhức óc từ đâu mà tới, nhìn biểu hiện bình tĩnh như thường có tính dụ hoặc của anh ta, Lãnh Tĩnh quan sát một lúc mới thử dò hỏi, "Có cần đưa anh tới bệnh viện không?"
Trên mặt anh ta thấm vài giọt nước không rõ là mồ hôi hay bọt nước bị bắn tung tóe khi xe ngã vào hay không, nổi bậc lên vẻ mờ mịt trong ánh mắt sâu xa nhìn cô trả lời, "Ừm"
Quay đầu lại nói với Hồ Nhất Hạ, "Thật có lỗi, không thể đánh golf tiếp được, thay tôi gửi lời tạm biệt tới Tổng giám đốc Chiêm và mọi người nhé".
Anh ta nói mấy câu vô cùng khách sáo, nhưng động tác không có chút liên quan, không nói hai lời liền dắt tay Lãnh Tĩnh hơi vội vàng, Lãnh Tĩnh trong lòng 'thình thịch' một cái, tựa như người nào đó cùng tiếng lòng bị kích thích.
Một người bị thương ở chân, một người bị thương ở tay, cả hai cùng đưa nhau tới bệnh viện.
Lãnh Tĩnh ngồi đợi trên hành lang, đợi được một lúc ngủ gà ngủ gậc, cả người lúc sắp gục dài xuống ghế ngồi mới giật mình tỉnh lại, ngồi thẳng người mở mắt ra lập tức thấy Hàn Tự đang đứng trước mặt cô.
Thằng nhãi này không một tiếng động đứng chỗ này trong bao lâu rồi? Vấn đề này cứ bay bỗng trong đầu Lãnh Tĩnh, vậy nên một thoáng do dự nhìn qua anh ta dường như đang muốn ngồi bên cạnh cô, Lãnh Tĩnh phản xạ có điều kiện liền 'Xoạt' một tiếng đứng lên.
Nhìn bộ dáng 'trốn còn không kịp' của cô làm cho Hàn Tự cười tự giễu quét mắt xuống, "Xem ra tôi thật sự chọc giận cô chán ghét tới như vậy".
Dũng khí hừng hực trong mắt trở nên nhu hòa rồi từ từ xao động, Lãnh Tĩnh vội ho một tiếng tránh đi, cúi đầu nhìn trên người anh có vật gì đáng xem ----- tay trái anh ta đang cầm một túi giấy lớn, tay phải bị bó thạch cao, khăn tam giác treo cánh tay trên cổ, vẻ mặt anh tuấn vớ vẫn gì đó trong nháy mắt giảm hơn khá nhiều.
Lòng áy náy cứ như vậy yên lặng nảy sinh, bất đắc dĩ trái lo phải nghĩ, là người chưa bao giờ lựa ý hùa theo miệng chích chòe, cô chỉ phun ra hai chữ, "Cám ơn".
Thật hông may, bấy nhiêu đó cũng bị gian thương bắt ngay sơ hở khiến người khác điên đảo, "Ơn? Tôi có làm gì đâu mà có ơn?"
o__O
Hàn Tự thừa thắng xông lên, "Đoán chừng trong vòng hai tháng kế tiếp, tay này của tôi không thể cầm đũa rồi".
Nếu anh ta làm như vậy chỉ vì muốn cô nảy sinh lòng áy náy, vậy thì anh ta đã thành công, Lãnh Tĩnh trong nháy mắt không phản bác được, "Anh chắc không ......... muốn tôi chịu trách nhiệm sinh hoạt hằng ngày trong hai tháng của anh đó chứ?"
"Thật ra cũng không cần".
Lãnh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, anh ta chậm rãi bổ sung, "Tôi chỉ nghĩ muốn nhanh chóng cùng vợ chồng Chiêm Diệc Dương có quan hệ thân thiết thôi" (Chỗ này ta chém:D)
"...................."
"Có quan hệ tốt với vợ chồng Tổng giám đốc Chiêm, đối với tôi tuyệt đối không có chỗ xấu".
"..........."
"Tương lai công ty tiến ra thị trường, cô Lãnh đây sẽ trở thành ân nhân của chúng tôi. Đương nhiên nếu cô............."
"Dừng lại, dừng lại!" - Lãnh Tĩnh khẩn trương tạm thời giơ tay ngăn lại, "Anh Hàn, có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy. Anh không phải là muốn tôi làm cho anh cùng với vợ chồng Hồ ly làm cầu nối liền tình hữu nghị hay sao?"
Anh mĩm cười nghe cô lên án, lấy thái độ im lặng để trả lời cô. Tren bàn đàm phán kẻ lơ tơ mơ như cô làm sao đối lại được với kẻ sành sỏi như anh ta, Lãnh Tĩnh hoàn toàn chịu lép vế, nuốt nước miếng lần, cắn răng một cái vừa nhắm mắt nói, "Tôi hết sức phối hợp với anh là được",
Vì những lời nói này của cô mà người đàn ông vẻ mặt cười giả tạo đặc biệt trở nên sinh động chân thật, từ chân mày đến khóe mắt đều mĩm cười, chậm rãi giãn ra giống như gió nhẹ mà ấm áp. Lãnh Tĩnh lại đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thán: Đúng là bộ mặt gian thương.............
"Sau này Hồ ly và anh chồng yêu quý của cô ấy có hoạt động gì muốn lôi tôi theo làm bóng đèn tôi cũng sẽ kéo cô theo" - Anh đang cố gắng tránh nặng tìm nhẹ, yên lặng không một tiếng động lùi sau hai bước, xoay người muốn đi, "Chúng ta tới lúc đó liên lạc sau, tôi còn có việc, trước hết ........."
Anh ta nhạy bén chuẩn-ngoan-độc chặn lại lời cô, "Hiện tại là mấy giờ?" - Nói xong còn nghía qua cổ tay xem đồng hồ của cô, vẻ mặt lạnh nhạt mà vô hại.
"11 giờ 46 phút, sao vậy?"
Không biết rõ chuyện gì nên chân cô cũng bước chậm lại, Hàn Tự mĩm cười, "Vừa đúng lúc, ăn cơm trưa".
Lãnh Tĩnh có dự cảm mãnh liệt là chính mình từng bước bị dẫn vào tròng, tự nhiên cũng không được vui lòng. Không đợi cô nói lời phản đối, anh ta đã đón đầu, "Chiêm Diệc Dương và Hà Nhất Hạ cũng cùng đi. cô Lãnh, cô vừa rồi hứa sẽ hết sức phối hợp, không phải vừa quay đầu đã hối hận rồi chứ?"
Cô, quả thật, đã hối hận rồi.........
***
Giữ vững tinh thần, tất cả tập hợp lại một chỗ, trong từ điển của Lãnh nhị không cho phép có từ 'đồi bại' này xuất hiện, "Ăn cơm cũng được, nhưng mà, nhà hàng do tôi chọn".
"Không thành vấn đề" - Tất nhiên, anh Hàn vô cùng hứng thú với tốc độ thích ứng thay đổi đột ngột của cô.
Hai người bị tai nạn cùng dắt nhau tới nhà hàng khá đặc sắc gần đó, cô gái 'thích cay như mạng' Lãnh Tĩnh vừa nhìn thấy bảng hiệu đỏ tươi chói lóa của nhà hàng Hồ Nam xuất hiện, thẳng thắn chẳng quan tâm hối hận, chân cũng không đau, nhắm hướng một đường mà chạy, một bước như bay (=))))))
Hàn Tự vẫn luôn giữ nguyên tư thế tao nhã bên cạnh, mãi tới khi cô lật thực đơn tới tới lui lui, ngón tay nhanh chóng chỉ chỏ, "Tôi muốn cái này, cái này, cái này.............. còn có cái này, cài này, cái này"
Bút trên tay người phục vụ làm sao múa được bằng miệng cô Lãnh, anh ta không kịp ghi lại, vẻ mặt nôn nóng khó xử. Hàn Tự nhìn người phục vụ kia liếc mắt một cái, khẽ lắc đầu, ý bảo anh ta trước hết không cần ghi tiếp trong bản order nữa.
Lãnh Tĩnh đang chuẩn bị lật trang kế tiếp, lại bì Hàn Tự đè lại thực đơn, "Cô xác định chân cô bị thương có thể ăn hết mấy khẩu vị này?"
Lanh Tĩnh ngừng lại, lườm cánh tay thạch cao của anh ta, cái này giống như lời ít mà ý nhiều đây mà, đúng là khâm phục à nha: Lời nói được khéo léo đưa đẩy, nghe qua cứ tưởng là quan tâm cô nhưng trên thực tế là nhắc nhở cô, tay anh ta bị thương không được phép thức ăn cay.
Lãnh Tĩnh tự thấy mình thật hiểu ý người khác, hai người ý kiến như nhau. Một lát sau, một bàn đầy thức ăn, có thể gọi là cực kỳ thỏa mãn: Hỗn hợp chưng cách thủy, gà Đông An, Thỏ nấu tiêu, cá hồi chưng, Thập cẩm xào chay, thanh hẹ cá mực sợi, bánh tôm Quỳ Hoa ....
Nhìn thấy chúng thật khiến người ta ngứa tay muốn nếm thử, nhưng mà hai người kia còn chưa tới nên Lãnh Tĩnh đành ngậm ngùi chịu khổ, đi toilet trở về, trong phòng cũng chỉ có mỗi Hàn Tự ở đó. Lãnh Tĩnh nhất thời muốn lấy hết can đảm giả vờ đi toilet lần nữa rồi biến luôn.
Hàn Tự nhìn thấy cô, thậm chí nhìn cô đang đứng trước cửa nở nụ cười, Lãnh Tĩnh đành phải kiên trì ngồi xuống.
Cả hai không quen thuộc lắm nên trầm mặc trong giây lát thật có chút ngượng ngùng, Hàn Tự rót cho cô một chén trà, "Nghe nói cô là người Tô Châu?"
"Ừm"
"Đại Học năm ba (3) bỏ học? Không học y học chuyển sang học thiết kế?"
Vừa nhắc đến đề tài này, Lãnh Tĩnh sắc mặt sầm xuống.
Nghề thiết kế của cô cũng tan vỡ như vậy, làm việc cho bà cô Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, còn có tên 'Mặt trắng nhỏ' trong nhà, tất cả đều là bom ngầm. Mới đầu còn hy vọng xa vời có thể nhờ vào lần hợp tác lần này với Corrine có thể thay đổi mình, nhưng hôm nay, nhìn thấy bản thiết thế của mình bị Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh bỏ vào trong máy cắt giấy, nhân viên Corrine bên kia cũng không liên lạc với cô .......
Hàn Tự thu hết biểu hiện trên mặt của cô vào đáy mắt, dừng một chút, hoàn toàn kết thúc trước bước vào
Vừa nghe xong địa chỉ, Lãnh Tĩnh 'bụp' một tiếng cúp điện thoại, bước đi khập khiểng nhanh như bay như cũ. Địch Mặc nhìn cô nhanh chóng chạy lên lầu, ngưng cười, chỉ một lúc sau thấy cô mặc một bộ đồ thể thao từ trên lầu đi xuống.
"Anh dám động tay động chân với chủ của mình, không có quy cũ, khiến người khác nổi giận. Hôm nay bắt anh phải ở nhà tự kiểm điểm, bình tĩnh suy nghĩ lại".
Bỏ lại một câu sau đó biến mất sau cánh cửa, chỉ còn Địch Mặc đứng im như cũ nhìn bóng lưng của cô cảm thán sâu xa, "Vừa rồi vào cửa nên ăn luôn người ---- tôi nên tự kiểm điểm bản thân điều này".
Lãnh Tĩnh một đường 'sống chết mặc bây' lái xe tới sân golf. Trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chói chang, đồng cỏ trước mắt mới và sạch, giờ phút này mùi hương hoa cỏ đang tỏa ra trong không khí. Cây Đỗ Quyên và cây Kim tước mọc xem kẽ chen chút lẫn nhau tạo nên những đường viền xanh tinh xảo chung quanh sân. Trên đồi bên kia trong khuôn viên sân, có thể thấy rõ hình dạng của chúng lẫn cọc cờ đứng sừng sững (Vâng, đúng rồi, mình chém đấy:D).
Phong cảnh tinh tế không chỉ làm vơi đi nỗi lo lắng trong lòng, sự chú ý không hề đặt lên hình ảnh nổi trội của hai vợ chồng đang chơi bóng khá tốt bên kia --- Lãnh Tĩnh ngồi trong xe (loại xe dùng để di cguyeern trong sân golf), ngắm đủ loại cảnh đẹp trước mắt, Lãnh Tĩnh không khỏi hít sâu một hơi, thần kinh căng thẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng dần thả lỏng.
Hồ Nhất Hạ đang được chồng ôm ấp, không hề phát hiện ra người bạn thân đứng cách đó không xa. Lãnh Tĩnh bước xuống xe, đi bộ tới gần, quyết tâm phải dọa cô bạn thân giật mình mới thôi.
Đúng lúc này, từ phía sau thân cây đột nhiên xuất hiện một gậy đánh golf, trái banh nhỏ bay đẹp mắt trước mặt Lãnh Tĩnh, 'vèo' tới một chỗ xa. Tuy cô không hiểu về quy tắc đánh golf nhưng thấy Chiêm Diệc Dương vỗ tay tán thưởng cũng không khó đoán đó là cú đánh hay.
Người có kỹ thuật tốt từ phía sau thân cây bước ra, tháo găng tay trắng xuống, đưa gậy cho người bên cạnh, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn giống như việc vừa rồi chẳng là gì.
Lãnh Tĩnh không dọa được người mà còn bị dọa ngược trở lại ---
Cao thủ này không phải ai khác, là Hàn Tự!
Sau khi Lãnh Tĩnh phát hiện ra Hàn Tự, anh ta cũng nhìn thấy cô, sửng sốt một chút, sau lại mĩm cười, "Chào!"
Lãnh Tĩnh cố gắng gượng cười.
Hồ Nhất Hạ nghe tiếng của Hàn Tự, theo ánh mắt Hàn Tự nhìn lại, trong nháy mắt mặt mày hớn hở, "Bé Nhị ơi, bồ cuối cùng cũng tới!" - Nhìn cả người cô hưng phấn như vậy, Lãnh Tĩnh mới tỉnh ngộ. Người nào đó vui vẻ tân hôn, ăn no rửng mỡ, muốn làm bà mối đây mà...........
Quả nhiên một lúc sau, Hồ Nhất Hạ tự chủ trương, tìm đại một lý do thỏa đáng nhưng trên thực tế sai sót chồng chất, lấy cớ bỏ rơi Hàn Tự và cô cạnh hồ nước kế bên.
Gió nhẹ thổi lên mặt hồ yên tĩnh tạo nên những gợn lăn tăn nhỏ, Lãnh Tĩnh nhìn đến hình ảnh ngược của chính mình, lại nhìn đến người đàn ông bên cạnh, không thể không bội phục vẻ ngoài xuất sắc của anh ta.
Bởi vì khâm phục cho nên nói chuyện cũng khách sáo hơn, "Anh Hàn à, tôi biết là anh đang tìm cơ hội giao thiệp với Chiêm Diệc Dương nhưng mà chuyện này liên quan tới tôi có thể giúp thành công sao? Tôi gần đây gặp chuyện đủ phiền, không còn hơi sức giúp vui cho người khác".
Anh ta đánh giá cô, giống như đánh giá một mặt hàng thú vị, "Tôi dạy cô đánh bóng nhé?"
Lãnh Tĩnh hết chỗ nói rồi.
Rốt cuộc có muốn trở mặt hay không đây? Suy nghĩ hồi lâu, cũng không có kết luận gì, có trời mới biết gần đây cô bị đả kích thảm hại cỡ nào, tính cách đều bị giày vò đáng thương. Dù sao hiện tại điểm mạnh nhất của cô đều không thể dùng tới được, thẳng thắn mở miệng, "Anh Hàn này, anh.........."
Lãnh Tĩnh bị tiếng thét chói tai không xa ngắt lời.
Theo tiếng thét nhìn lại, một chiếc xe không thể khống chế đang chạy thẳng tới chỗ họ! Mà người điều khiển xe, là Hồ Nhất Hạ.........
"A a a !!! Tránh ra!"
Lãnh Tĩnh co giò chạy ---------
Mới chạy được nửa bước, quên mất chân bị thương đau tới mức cả người ngồi phịch xuống đất.
Xe 'Ầm' một tiếng, người và xe va chạm mãnh liệt một chỗ, máu văng tung tóe -------
Mấy giây trôi qua, Lãnh Tĩnh còn kinh ngạc tại sao bản thân không có bất kỳ thương tổn nào.... Thì ra Hàn Tự che chắn trước người cô, xe chạy một mạch ra phía sau đâm thẳng xuống hồ nước, rơi vào bùn, cuối cùng mới dừng lại.
"Anh..........."
Nghe giọng nói chần chừ của cô, Hàn Tự nới lỏng tay đang ôm cô, ân cần hỏi, "Cô không sao chứ?"
Lãnh Tĩnh lắc đầu.
Hàn Tự khó khăn từ dưới đất đứng lên, nhìn tài xế gặp nạn - Hồ Nhất Hạ - hỏi, "Vậy còn cô?"
So với thảm trạng hiện giờ của bản thân, Hồ Nhất Hạ tất nhiên càng lo lắng vấn đề khác, mở miệng cẩn thận dặn dò, "Chuyện này tuyệt đối, tuyệt đối không được nói ông xã tôi biết. Tuyệt đối! Tuyệt đối!"
"Tôi giúp cô giữ bí mật" - Người đàn ông tươi cười ấm áp như gió xuân khiến người khác bình tĩnh và tin tưởng, nhưng anh ta cắn chặt hai hàm răng khiến người khác càng lúc càng lo lắng.
Lãnh Tĩnh kéo góc áo anh hỏi, "Anh không sao chứ?"
Hàn Tự nhìn lại Lãnh Tĩnh, chỉ chỉ cánh tay phải của mình, thật đúng là lời nói nhẹ như mây trôi, "Chắc là bị gãy xương rồi".
Lãnh Tĩnh cuối cùng cũng biết rõ tiếng va chạm điếc tai nhức óc từ đâu mà tới, nhìn biểu hiện bình tĩnh như thường có tính dụ hoặc của anh ta, Lãnh Tĩnh quan sát một lúc mới thử dò hỏi, "Có cần đưa anh tới bệnh viện không?"
Trên mặt anh ta thấm vài giọt nước không rõ là mồ hôi hay bọt nước bị bắn tung tóe khi xe ngã vào hay không, nổi bậc lên vẻ mờ mịt trong ánh mắt sâu xa nhìn cô trả lời, "Ừm"
Quay đầu lại nói với Hồ Nhất Hạ, "Thật có lỗi, không thể đánh golf tiếp được, thay tôi gửi lời tạm biệt tới Tổng giám đốc Chiêm và mọi người nhé".
Anh ta nói mấy câu vô cùng khách sáo, nhưng động tác không có chút liên quan, không nói hai lời liền dắt tay Lãnh Tĩnh hơi vội vàng, Lãnh Tĩnh trong lòng 'thình thịch' một cái, tựa như người nào đó cùng tiếng lòng bị kích thích.
Một người bị thương ở chân, một người bị thương ở tay, cả hai cùng đưa nhau tới bệnh viện.
Lãnh Tĩnh ngồi đợi trên hành lang, đợi được một lúc ngủ gà ngủ gậc, cả người lúc sắp gục dài xuống ghế ngồi mới giật mình tỉnh lại, ngồi thẳng người mở mắt ra lập tức thấy Hàn Tự đang đứng trước mặt cô.
Thằng nhãi này không một tiếng động đứng chỗ này trong bao lâu rồi? Vấn đề này cứ bay bỗng trong đầu Lãnh Tĩnh, vậy nên một thoáng do dự nhìn qua anh ta dường như đang muốn ngồi bên cạnh cô, Lãnh Tĩnh phản xạ có điều kiện liền 'Xoạt' một tiếng đứng lên.
Nhìn bộ dáng 'trốn còn không kịp' của cô làm cho Hàn Tự cười tự giễu quét mắt xuống, "Xem ra tôi thật sự chọc giận cô chán ghét tới như vậy".
Dũng khí hừng hực trong mắt trở nên nhu hòa rồi từ từ xao động, Lãnh Tĩnh vội ho một tiếng tránh đi, cúi đầu nhìn trên người anh có vật gì đáng xem ----- tay trái anh ta đang cầm một túi giấy lớn, tay phải bị bó thạch cao, khăn tam giác treo cánh tay trên cổ, vẻ mặt anh tuấn vớ vẫn gì đó trong nháy mắt giảm hơn khá nhiều.
Lòng áy náy cứ như vậy yên lặng nảy sinh, bất đắc dĩ trái lo phải nghĩ, là người chưa bao giờ lựa ý hùa theo miệng chích chòe, cô chỉ phun ra hai chữ, "Cám ơn".
Thật hông may, bấy nhiêu đó cũng bị gian thương bắt ngay sơ hở khiến người khác điên đảo, "Ơn? Tôi có làm gì đâu mà có ơn?"
o__O
Hàn Tự thừa thắng xông lên, "Đoán chừng trong vòng hai tháng kế tiếp, tay này của tôi không thể cầm đũa rồi".
Nếu anh ta làm như vậy chỉ vì muốn cô nảy sinh lòng áy náy, vậy thì anh ta đã thành công, Lãnh Tĩnh trong nháy mắt không phản bác được, "Anh chắc không ......... muốn tôi chịu trách nhiệm sinh hoạt hằng ngày trong hai tháng của anh đó chứ?"
"Thật ra cũng không cần".
Lãnh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, anh ta chậm rãi bổ sung, "Tôi chỉ nghĩ muốn nhanh chóng cùng vợ chồng Chiêm Diệc Dương có quan hệ thân thiết thôi" (Chỗ này ta chém:D)
"...................."
"Có quan hệ tốt với vợ chồng Tổng giám đốc Chiêm, đối với tôi tuyệt đối không có chỗ xấu".
"..........."
"Tương lai công ty tiến ra thị trường, cô Lãnh đây sẽ trở thành ân nhân của chúng tôi. Đương nhiên nếu cô............."
"Dừng lại, dừng lại!" - Lãnh Tĩnh khẩn trương tạm thời giơ tay ngăn lại, "Anh Hàn, có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy. Anh không phải là muốn tôi làm cho anh cùng với vợ chồng Hồ ly làm cầu nối liền tình hữu nghị hay sao?"
Anh mĩm cười nghe cô lên án, lấy thái độ im lặng để trả lời cô. Tren bàn đàm phán kẻ lơ tơ mơ như cô làm sao đối lại được với kẻ sành sỏi như anh ta, Lãnh Tĩnh hoàn toàn chịu lép vế, nuốt nước miếng lần, cắn răng một cái vừa nhắm mắt nói, "Tôi hết sức phối hợp với anh là được",
Vì những lời nói này của cô mà người đàn ông vẻ mặt cười giả tạo đặc biệt trở nên sinh động chân thật, từ chân mày đến khóe mắt đều mĩm cười, chậm rãi giãn ra giống như gió nhẹ mà ấm áp. Lãnh Tĩnh lại đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thán: Đúng là bộ mặt gian thương.............
"Sau này Hồ ly và anh chồng yêu quý của cô ấy có hoạt động gì muốn lôi tôi theo làm bóng đèn tôi cũng sẽ kéo cô theo" - Anh đang cố gắng tránh nặng tìm nhẹ, yên lặng không một tiếng động lùi sau hai bước, xoay người muốn đi, "Chúng ta tới lúc đó liên lạc sau, tôi còn có việc, trước hết ........."
Anh ta nhạy bén chuẩn-ngoan-độc chặn lại lời cô, "Hiện tại là mấy giờ?" - Nói xong còn nghía qua cổ tay xem đồng hồ của cô, vẻ mặt lạnh nhạt mà vô hại.
"11 giờ 46 phút, sao vậy?"
Không biết rõ chuyện gì nên chân cô cũng bước chậm lại, Hàn Tự mĩm cười, "Vừa đúng lúc, ăn cơm trưa".
Lãnh Tĩnh có dự cảm mãnh liệt là chính mình từng bước bị dẫn vào tròng, tự nhiên cũng không được vui lòng. Không đợi cô nói lời phản đối, anh ta đã đón đầu, "Chiêm Diệc Dương và Hà Nhất Hạ cũng cùng đi. cô Lãnh, cô vừa rồi hứa sẽ hết sức phối hợp, không phải vừa quay đầu đã hối hận rồi chứ?"
Cô, quả thật, đã hối hận rồi.........
***
Giữ vững tinh thần, tất cả tập hợp lại một chỗ, trong từ điển của Lãnh nhị không cho phép có từ 'đồi bại' này xuất hiện, "Ăn cơm cũng được, nhưng mà, nhà hàng do tôi chọn".
"Không thành vấn đề" - Tất nhiên, anh Hàn vô cùng hứng thú với tốc độ thích ứng thay đổi đột ngột của cô.
Hai người bị tai nạn cùng dắt nhau tới nhà hàng khá đặc sắc gần đó, cô gái 'thích cay như mạng' Lãnh Tĩnh vừa nhìn thấy bảng hiệu đỏ tươi chói lóa của nhà hàng Hồ Nam xuất hiện, thẳng thắn chẳng quan tâm hối hận, chân cũng không đau, nhắm hướng một đường mà chạy, một bước như bay (=))))))
Hàn Tự vẫn luôn giữ nguyên tư thế tao nhã bên cạnh, mãi tới khi cô lật thực đơn tới tới lui lui, ngón tay nhanh chóng chỉ chỏ, "Tôi muốn cái này, cái này, cái này.............. còn có cái này, cài này, cái này"
Bút trên tay người phục vụ làm sao múa được bằng miệng cô Lãnh, anh ta không kịp ghi lại, vẻ mặt nôn nóng khó xử. Hàn Tự nhìn người phục vụ kia liếc mắt một cái, khẽ lắc đầu, ý bảo anh ta trước hết không cần ghi tiếp trong bản order nữa.
Lãnh Tĩnh đang chuẩn bị lật trang kế tiếp, lại bì Hàn Tự đè lại thực đơn, "Cô xác định chân cô bị thương có thể ăn hết mấy khẩu vị này?"
Lanh Tĩnh ngừng lại, lườm cánh tay thạch cao của anh ta, cái này giống như lời ít mà ý nhiều đây mà, đúng là khâm phục à nha: Lời nói được khéo léo đưa đẩy, nghe qua cứ tưởng là quan tâm cô nhưng trên thực tế là nhắc nhở cô, tay anh ta bị thương không được phép thức ăn cay.
Lãnh Tĩnh tự thấy mình thật hiểu ý người khác, hai người ý kiến như nhau. Một lát sau, một bàn đầy thức ăn, có thể gọi là cực kỳ thỏa mãn: Hỗn hợp chưng cách thủy, gà Đông An, Thỏ nấu tiêu, cá hồi chưng, Thập cẩm xào chay, thanh hẹ cá mực sợi, bánh tôm Quỳ Hoa ....
Nhìn thấy chúng thật khiến người ta ngứa tay muốn nếm thử, nhưng mà hai người kia còn chưa tới nên Lãnh Tĩnh đành ngậm ngùi chịu khổ, đi toilet trở về, trong phòng cũng chỉ có mỗi Hàn Tự ở đó. Lãnh Tĩnh nhất thời muốn lấy hết can đảm giả vờ đi toilet lần nữa rồi biến luôn.
Hàn Tự nhìn thấy cô, thậm chí nhìn cô đang đứng trước cửa nở nụ cười, Lãnh Tĩnh đành phải kiên trì ngồi xuống.
Cả hai không quen thuộc lắm nên trầm mặc trong giây lát thật có chút ngượng ngùng, Hàn Tự rót cho cô một chén trà, "Nghe nói cô là người Tô Châu?"
"Ừm"
"Đại Học năm ba (3) bỏ học? Không học y học chuyển sang học thiết kế?"
Vừa nhắc đến đề tài này, Lãnh Tĩnh sắc mặt sầm xuống.
Nghề thiết kế của cô cũng tan vỡ như vậy, làm việc cho bà cô Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, còn có tên 'Mặt trắng nhỏ' trong nhà, tất cả đều là bom ngầm. Mới đầu còn hy vọng xa vời có thể nhờ vào lần hợp tác lần này với Corrine có thể thay đổi mình, nhưng hôm nay, nhìn thấy bản thiết thế của mình bị Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh bỏ vào trong máy cắt giấy, nhân viên Corrine bên kia cũng không liên lạc với cô .......
Hàn Tự thu hết biểu hiện trên mặt của cô vào đáy mắt, dừng một chút, hoàn toàn kết thúc trước bước vào
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
322/2317