Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
vấn đề chủ yếu, "Đúng rồi, lần trước tôi gửi giày, có đúng size không?"
"Giày quá đắc tiền, cái này có được xem là anh trả thù lao cho tôi trước không?"
"Cô muốn nghĩ thế nào cũng được".
Vấn đề chanh chua thế nào vào tay anh ta cũng trở nên nhẹ nhàng thế này, Lãnh Tĩnh buông tha việc tranh cãi với anh ta mà đang suy nghĩ, làm bộ nhìn đồng hồ hỏi, "Sao tới giờ bọn họ còn chưa tới?"
Hàn Tự gắp một miếng bánh tôm cho cô, "Họ vừa gọi điện cho tôi, lại cãi nhau rồi".
Giọng nói cậu ta nhẹ nhàng bâng quơ, đối với việc vắng mặt Chiêm Diệc Dương dường như vẫn rất cao hứng, Lãnh Tĩnh còn chưa tìm kịp hỏi chuyện này ngay lập tức trố mắt nhìn lại, nhìn tay trái đang cầm đũa của anh ta, vô cùng sửng sốt.
"Sao vậy?"
Lãnh Tĩnh nhìn thấy vẻ chế nhạo trong mắt anh ta vừa dấu đi, coi như biết lý do cô kinh ngạc. Loại cảm giác bị người khác dồn vào bẫy chiếm cả tâm trí cô, "Lúc trước không phải anh nói, hai tháng tiếp theo không thể dùng tay cầm đũa ăn sao?"
"Xin chú ý, lúc trước tôi nói hoàn toàn đúng, phỏng chừng hai tháng tiếp theo tôi không thể dùng tay cầm đũa. Nhưng mà cực kỳ may mắn là tôi thuận tay trái".
Thật sự là bất kể bề ngoài hay lời nói bâng quơ nhẹ nhàng của anh ta cũng khiến người khác nổi giận, Lãnh Tĩnh rất khó khăn mới nhịn xuống không mở miệng chửi bậy, thiếu chút nữa là quăng đũa lên bàn, anh ta lại ném thêm một câu, "Tôi còn phải nói xin lỗi với cô về một lỗi lầm của tôi".
Nhìn vẻ mặt xin lỗi của anh ta nhưng kỳ thật trên mặt như viết 'Tôi không sai', biểu hiện này thật sự rất giống một người. Lãnh Tĩnh hoảng hốt một hồi mới nói, "Nói".
"Điện thoại của cô reo mấy lần, cũng không biết là người nào của cô, nên tôi thay cô trả lời".
Lãnh Tĩnh nghe xong lý do của anh ta cộng với cái biểu tình đáng đánh đòn đó cũng kiên quyết không quan tâm, chạy tới lôi điện thoại ra nhìn vào lịch sử cuộc gọi, sau đó ------
Đứng hình.
"Anh anh anh ....... anh ta có nói gì không?" - Tha thứ cho cô Lãnh nhà ta, đột nhiên bị cà lăm, bởi vì trên điện thoại còn hiện lên hàng chữ 'Mặt trắng nhỏ'......
"Tôi vừa mới 'Alo' thì bên kia cúp máy ngay" - Hàn Tự tỏ ra không rõ, dường như, có lẽ, giống như....... có chút thăm dò.
Ngón tay Lãnh Tĩnh vô thức vuốt ve hồ bát kiện, chậm chạp không thể đè xuống, cũng không biết tại sao trong lòng nổi lên cảm giác tội lỗi từ đâu mà xuất hiện.
Bất đắt dĩ ngồi chết lặng, chiếc đũa trên tay đem rau nhét vào trong miệng nhưng không biết vị gì.
Hàn Tự ngồi yên lặng đối diện cô, muốn nói lại thôi mấy lần, thấy đồ ăn lung tung trong chén cô vừa hết, thuận tay gắp thêm hỏi, "Xin phép hỏi một câu, là tôi lỡ nghe điện thoại của bạn trai cô sao?"
Lãnh Tĩnh vừa đem miếng thịt thỏ nấu tiêu bỏ trong miệng, nghe xong ngừng nhai, tròng mắt đảo qua, nhìn lại gương mặt trước mắt --- người đàn ông chất lượng tốt, tâm tư kín đáo đang phát ra loại từ trường có tên gọi 'Tôi có hứng thú với cô', nhưng trên thực tế chỉ đơn giản là lợi dụng, đối với người như vậy, Lãnh Tĩnh phát hiện không cần thiết phải nói dối, "Không phải".
Có đáp án này là đủ, Hàn Tự giúp cô rót trà, "Tôi hẹn với vợ chồng họ chủ nhật này đi qua cửa hàng trang sức xem, cô có hứng thú tham gia không?"
Lãnh Tĩnh thấy tác phong biết dừng chuyện đúng thời điểm còn chuyển sang đề tài khéo léo như vậy, tính cách này ít nhất cũng không khiến người khác cảm thấy khó xử. Cô cũng rút hết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu lấy lại tinh thần, cằm hướng cánh tay bị bó bột của anh mà nói, "Tôi nợ anh một ân tình dĩ nhiên sẽ hết sức hổ trợ anh".
Mặc dù lời nói ra ngay rất quang minh chính đại nhưng mà lúc này trong đầu cô đang tính toán việc khác, đến lúc đó đem chiếc lắc tay kim cương bán chắc có thể trả nợ vi phạm quy định với Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh.
Ăn xong một bữa cơm, Lãnh Tĩnh miệng nóng lưỡi cay, cả khuôn mặt nhiễm một màu hồng, trên đường ra khỏi nhà hàng tay còn cầm ly nước đá, cô từ trước đến nay luôn là người không tự biết lo cho mình, vừa nghĩ như vậy thì chân nhất định sẽ càng sưng to, một bên suy nghĩ lần tới nhất định sẽ tới đây nữa, có một bữa ăn thơm ngon thịnh soạn.
Vừa ra khỏi cửa nhà hàng, có một cơn gió nóng thổi qua, tiếng kêu cứ như tiếng gõ của cánh cửa mùa hè đang tới. Lãnh Tĩnh đang suy nghĩ muốn chạy nhanh qua điểm đón taxi, đang chuẩn bị quay lại chào tạm biệt Hàn Tự đã thấy anh ta đang đứng sau lưng cô nâng cằm hướng qua một chỗ, ý bảo cô quay đầu nhìn, "Tôi có trợ lý tới đón, vừa đúng lúc tiện đường đưa cô về nhà".
Lãnh Tĩnh đứng suy nghĩ nhìn chiếc xa phía xa cánh cửa bên kia nhưng đầu óc hiện giờ đang cuồn cuộn bay tới chiếc taxi đang chạy vùn vụt trên đường, "Tôi không về nhà mà qua công ty, không tiện đường đâu, không dám làm phiền anh".
Anh cũng không miễn cưỡng, mĩm cười cho qua.
Lãnh Tĩnh bước nhanh khi mặt trời khuất bóng, chỉ đi được một đoạn đường ngắn mồ hôi nhễ nhại, trên đầu đang dùng túi đánh golf che nắng, không chút được chút nào, trong lúc tưởng đâu đã bắt được chiếc taxi , tay đã chạm tới cánh cửa, ai ngờ một người từ đâu nhảy ra, Lãnh Tĩnh còn không biết người đó tròn méo ra sau đã thấy người đó mở cửa nhày vào ghế ngồi cạnh bác tài.
Cánh cửa bên ghế phụ vừa đóng, taxi khởi động, chỉ còn mỗi mình Lãnh Tĩnh đứng bơ vơ bên đường, đang la hét với đuôi xe, "Có lầm không vậy? Là tôi đón được xe trước mà!"
Tiếng của cô trong hơi nóng chỉ tồn tại như tiếng va chạm nhỏ, một giây sau biến mất tăm hơi, lấy nón xuống lau ướt một mảng lớn. Đúng lúc này tiếng phanh xe vang lên bên tai.
Vận may cũng không tới nỗi nào, mới đi một chiếc lại xuất hiện một chiếc khác ----- Lãnh Tĩnh đắc ý ngẩng đầu lên nhìn, xuất hiện trước mặt cô là chiếc xe đen to đùng.
Cánh cửa kính đối diện cô từ từ được kéo xuống, khuôn mặt mĩm cười của Hàn Tự và từng đợt khí lạnh trong xe đột nhiên đập trong mặt cô, nhưng hết sức thấm vào lòng người, "Lên xe đi".
***
Đứng như trời tròng một hồi lâu, nhiệt trong người cũng muốn thoát ra hết, cánh cửa kia như một thế giới mới cùng một cơn gió mát lạnh thổi tới, có biết bao nhiêu hấp dẫn Lãnh Tĩnh, cũng không mất tí thời gian nào câu được cô vào trong.
Lãnh Tĩnh vừa ngồi vào xe kinh ngạc vô cùng, a a! Trong thời gian ngắn mà tên Hàn này đã đổi sang một thân tây trang.
Cánh tay bị treo lủng lẳng trước người đúng là sát phong cảnh, đáng tiếc cả người này được trang bị một bộ trang phục tốt.
Trợ lý Tiểu Ca lái xe tốc độ tương đối ổn định, trong xe yên lặng tới mức chỉ còn nghe tiếng thở của một mình Lãnh Tĩnh. Hàn Tự sau khi kêu cô lên xe cũng vội vàng xem văn kiện, Lãnh Tĩnh thừa lúc anh ta không chú ý quan sát trái-phải-lên-xuống anh ta mấy lần. Người này ăn nói bộ dáng mặc dù khiến người khác có cảm giác xa cách nhưng lại làm cho người ta cảm thấy anh ta vốn nên có bộ mặt, trước thì đủ loại cười giả dối, thật sự không thích hợp với anh ta.
Sau đó Lãnh Tĩnh trông thấy khóe miệng anh ta giật giật.
Lãnh Tĩnh tự nói thầm không xong rồi, ngay sau đó anh ta ngẩng đầu lên, thoải mái nhàn nhạ nhìn cô. Lãnh Tĩnh không tự giác ho một tiếng, chầm chậm xoay đầu nhìn thẳng, phi lễ chớ nhìn, nói với trợ lý Tiểu Ca, "Công ty của tôi tên XX tại XX phố XX đường XX, phiền anh rồi".
Không nhìn thì không biết, vừa thấy đã giật mình, nhìn trợ lý Tiểu Ca này, chẳng phải đây là người chuyển lắc tay và giày cao gót tới cho cô đây sao?
Trợ lý Tiểu Ca nhìn qua kính chiếu hậu nói với cô, "Cô Lãnh, công ty của chúng tôi ở ngay phía đối diện công ty cô".
Hàn Tự đặt văn kiện xuống, bật cười nhìn cô đang làm ra vẻ bình tĩnh quay mặt. Mồ hôi trên người cô đang chảy xuống cổ áo, giống như đang từng chút từng chút một hôn lên làn da cô, cuối cùng lượn lờ ám muội, phóng túng mang tên: đổ mồ hôi nhễ nhại
Hàn Tự thu tầm mắt, rút miếng khăn tay đưa cho cô, "Lau mồ hôi đi".
"Cám ơn" - Cả người cô đổ đầy mồ hôi, không biết có phải là cảm giác sai lầm hay không nhưng anh lại cảm giác được cô gái nhỏ thông minh lanh lợi này từ giờ phút này cười đến mức có chút ngây ngô.
Ai còn nhớ rõ động cơ ban đầu: Muốn nhìn xem bạn học ngày trước hiện giờ thảm thương bao nhiêu.....
Lãnh Tĩnh nhận lấy khăn tay, cầm trong tay cũng không đủ dùng, mơ hồ có chút khó tin, "Hèn gì ngày hôm qua tôi nhìn thấy anh ở chỗ gửi xe".
Chiếc môi mỏng của người phụ nữ này thấm mồ hôi, giống như một người tuổi trẻ phơi phới, quật cường thậm chí vẫn có chút gợi cảm bên ngoài.
Đột nhiên Hàn Tự muốn chạm đến làn môi mỏng ướt đó........
Hàn Tự nhắm chặt mắt, sau khi mở mắt ra đã là một đôi mắt tĩnh lặng như nước, đôi con ngươi khôi phục như ban đầu, "Cô trở về làm việc?"
Không ai nhìn thấy bàn tay cầm hồ sơ của anh đang nắm chặt. Lãnh Tĩnh đương nhiên sẽ không chú ý nhiều như vậy, hiện giờ trong đầu cô đang nghĩ xem nên đối mặt với Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh như thế nào thôi.
Ngẫm lại cũng bởi vì đau, có lẽ đúng với một câu nói chính xác của Hồ Nhất Hạ: Kiếp trước của bồ chắc có thù giết mẹ cô ta, phản bội cha cô ta, đem cả nhà cô ta biến thành thịt vụn, kiếp này cô ta tới để trả thù rửa hận.
Thắng rồi lại thua ít nhiều cũng làm lòng người run sợ, xe một đường chạy thẳng tới bãi đỗ xe dưới tòa nhà. Lãnh Tĩnh đột nhiên bị kích động nổi lên muốn chạy mất dép, nhưng mà công tử Hàn bên này đã lên tiếng, "Vậy ...... chủ nhật gặp?"
Không định trả lời người kia, Lãnh Tĩnh kiên trì mở cửa xe, cười gượng tới nổi môi cũng không kéo lên được, "Hẹn gặp lại".
Cả hai xuống xe, chia ra hai hướng mà đi, Hàn Tự bước nhanh qua thang máy A, đang đi bỗng nhiên dừng chân.
Nhớ tới hình ảnh người nào đó đi đứng khó khăn, anh nhíu mày, "Cô không cần theo tôi họp, mua mấy bình phun nước (nhỏ) đem qua. Băng dán cũng mua mấy hộp luôn đi".
Đáng thương cho trợ lý đi phía sau, bởi vì không dự đoán được Sếp đột ngột dừng lại thiếu chút nữa đâm vào lưng, cả người loạn choạng muốn ngã, đã vậy còn bị sai đi mua đồ.
Ở bên kia, Lãnh Tĩnh khó khăn lắm mới lội tới lối vào đại sảnh tòa nhà B, nhìn thấy thang máy đã dừng ở lầu một, trong đầu cô có ý tưởng lóe sáng, nếu mà cứ đi thẳng tới phòng thiết kế nhưng không có lý do ------
Di động của cô tất cả đều để trong chiếc xe lớn màu đen đó.
Đã từng là một nữ chiến sĩ hung hãn nay trở thành con rùa đen rút đầu, Lãnh Tĩnh thấy vô cùng may mắn đã xoay người, quay lại đường cũ đi ra.
Lúc này hãy còn sớm nên không có nhiều xe trong bãi đậu, xe của cô đang nằm ở khu vắng vẻ phía sau.
Xe nhỏ, túi xách Trương Dương, hai phong cách hoàn toàn không phù hợp.
Một lát sau, Lãnh Tĩnh đứng trong đại sảnh tòa nhà A, trên người đang mặc trang phục đánh golf buổi sáng so sánh với mấy người qua lại trong trang phục công sở, cũng là hai loại phong cách đối chọi nhau. Nhìn lên dãy tên của công ty lần nữa, cuối cùng, tập trung mục tiêu lầu 45.........
Cô tới không đúng lúc, "Tổng giám đốc Hàn đang họp" - Nhân viên lễ tân nói vậy.
Lãnh Tĩnh yên lặng đi đến phòng khách, vì đang trong giờ nghỉ trưa nên mọi người từ các phòng đang ăn trưa và nói chuyện phiếm. Lãnh Tĩnh có cảm giác như đang đi tới một khu vực xa lạ, cho đến khi nhân viên lễ tân mang đến chút bánh ngọt, trò chuyện vui vẻ, thân thiện cởi mở, nhìn thấy quang cảnh không phân biệt cấp bậc này, lại nghĩ, chắc chắn cảnh này sẽ không bao giờ xuất hiện trong khu vực phòng thiết kế Chu Lệ.
Lãnh Tĩnh không muốn nhưng phải thừa nhận, cô hâm mộ tới ghen tị rồi.
Cách vách của phòng khách là phòng họp, rèm lá bên trong không khép kín, ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt nghiêm túc không mất vẻ ôn hòa đang lắng nghe cấp dưới trình bày. Tuyệt đối đây là một ông chủ biết chăm sóc nhân viên -------
Vô cùng hấp dẫn!
Vì cái gì mà 'Tiểu bạch kiểm' không có khả không chịu thua kém đây?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt giả dối của Địch Mặc, Lãnh Tĩnh nhiều lần muốn ngăn cản suy nghĩ vớ vẫn, khẩn trương dừng lại mọi suy nghĩ vớ vẫn hết lần này đến lần khác, lắc lắc đầu, đem khuôn mặt thoáng qua vứt sau chín tầng mây.
Lãnh Tĩnh ở bên trái đang tự xoắn xuýt với suy nghĩ trong đầu, không thấy được người đàn ông bên trong rèm lá không dấu hiệu nào đang nghiêng đầu nhìn qua, đương nhiên, cô cũng bỏ lỡ ánh mắt có thể xem như mừng rỡ trong đáy mắt.....
Cửa phòng họp không một tiếng động được mở ra, ánh mắt Lãnh Tĩnh vừa lúc chạm đến chiếc áo sơ mi được mở ra hai nút (phía trên), ánh mắt vô ý nhìn lên, ngay lập tức nhìn thấy hầu kết của người xuất hiện trước mặt chuyển động lên xuống, cũng trong lúc này bên tai nghe đến một câu, "Mang cô ấy đến phòng làm việc của tôi".
***
Giọng nói này.......
Lãnh Tĩnh sợ hãi, rụt rè, tái mét nhìn lên trên, quả nhiên thấy mặt Hàn Tự.
"Tôi tới lấy đồ để rơi trên xe của anh thôi!" - Cô khẩn trương chỉ rõ ý định của mình, nhưng mà lời được thốt ra, mới phát hiện bộ dáng này rất phù hợp, thật sự rất đúng với câu nói: càng giải thích, càng che giấu.
Tham dự cuộc họp là một đám nhân viên nam đang đồng loạt nhìn hai người chằm chằm, có người dựng đứng lỗ tai, trừng con ngươi giốn
"Giày quá đắc tiền, cái này có được xem là anh trả thù lao cho tôi trước không?"
"Cô muốn nghĩ thế nào cũng được".
Vấn đề chanh chua thế nào vào tay anh ta cũng trở nên nhẹ nhàng thế này, Lãnh Tĩnh buông tha việc tranh cãi với anh ta mà đang suy nghĩ, làm bộ nhìn đồng hồ hỏi, "Sao tới giờ bọn họ còn chưa tới?"
Hàn Tự gắp một miếng bánh tôm cho cô, "Họ vừa gọi điện cho tôi, lại cãi nhau rồi".
Giọng nói cậu ta nhẹ nhàng bâng quơ, đối với việc vắng mặt Chiêm Diệc Dương dường như vẫn rất cao hứng, Lãnh Tĩnh còn chưa tìm kịp hỏi chuyện này ngay lập tức trố mắt nhìn lại, nhìn tay trái đang cầm đũa của anh ta, vô cùng sửng sốt.
"Sao vậy?"
Lãnh Tĩnh nhìn thấy vẻ chế nhạo trong mắt anh ta vừa dấu đi, coi như biết lý do cô kinh ngạc. Loại cảm giác bị người khác dồn vào bẫy chiếm cả tâm trí cô, "Lúc trước không phải anh nói, hai tháng tiếp theo không thể dùng tay cầm đũa ăn sao?"
"Xin chú ý, lúc trước tôi nói hoàn toàn đúng, phỏng chừng hai tháng tiếp theo tôi không thể dùng tay cầm đũa. Nhưng mà cực kỳ may mắn là tôi thuận tay trái".
Thật sự là bất kể bề ngoài hay lời nói bâng quơ nhẹ nhàng của anh ta cũng khiến người khác nổi giận, Lãnh Tĩnh rất khó khăn mới nhịn xuống không mở miệng chửi bậy, thiếu chút nữa là quăng đũa lên bàn, anh ta lại ném thêm một câu, "Tôi còn phải nói xin lỗi với cô về một lỗi lầm của tôi".
Nhìn vẻ mặt xin lỗi của anh ta nhưng kỳ thật trên mặt như viết 'Tôi không sai', biểu hiện này thật sự rất giống một người. Lãnh Tĩnh hoảng hốt một hồi mới nói, "Nói".
"Điện thoại của cô reo mấy lần, cũng không biết là người nào của cô, nên tôi thay cô trả lời".
Lãnh Tĩnh nghe xong lý do của anh ta cộng với cái biểu tình đáng đánh đòn đó cũng kiên quyết không quan tâm, chạy tới lôi điện thoại ra nhìn vào lịch sử cuộc gọi, sau đó ------
Đứng hình.
"Anh anh anh ....... anh ta có nói gì không?" - Tha thứ cho cô Lãnh nhà ta, đột nhiên bị cà lăm, bởi vì trên điện thoại còn hiện lên hàng chữ 'Mặt trắng nhỏ'......
"Tôi vừa mới 'Alo' thì bên kia cúp máy ngay" - Hàn Tự tỏ ra không rõ, dường như, có lẽ, giống như....... có chút thăm dò.
Ngón tay Lãnh Tĩnh vô thức vuốt ve hồ bát kiện, chậm chạp không thể đè xuống, cũng không biết tại sao trong lòng nổi lên cảm giác tội lỗi từ đâu mà xuất hiện.
Bất đắt dĩ ngồi chết lặng, chiếc đũa trên tay đem rau nhét vào trong miệng nhưng không biết vị gì.
Hàn Tự ngồi yên lặng đối diện cô, muốn nói lại thôi mấy lần, thấy đồ ăn lung tung trong chén cô vừa hết, thuận tay gắp thêm hỏi, "Xin phép hỏi một câu, là tôi lỡ nghe điện thoại của bạn trai cô sao?"
Lãnh Tĩnh vừa đem miếng thịt thỏ nấu tiêu bỏ trong miệng, nghe xong ngừng nhai, tròng mắt đảo qua, nhìn lại gương mặt trước mắt --- người đàn ông chất lượng tốt, tâm tư kín đáo đang phát ra loại từ trường có tên gọi 'Tôi có hứng thú với cô', nhưng trên thực tế chỉ đơn giản là lợi dụng, đối với người như vậy, Lãnh Tĩnh phát hiện không cần thiết phải nói dối, "Không phải".
Có đáp án này là đủ, Hàn Tự giúp cô rót trà, "Tôi hẹn với vợ chồng họ chủ nhật này đi qua cửa hàng trang sức xem, cô có hứng thú tham gia không?"
Lãnh Tĩnh thấy tác phong biết dừng chuyện đúng thời điểm còn chuyển sang đề tài khéo léo như vậy, tính cách này ít nhất cũng không khiến người khác cảm thấy khó xử. Cô cũng rút hết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu lấy lại tinh thần, cằm hướng cánh tay bị bó bột của anh mà nói, "Tôi nợ anh một ân tình dĩ nhiên sẽ hết sức hổ trợ anh".
Mặc dù lời nói ra ngay rất quang minh chính đại nhưng mà lúc này trong đầu cô đang tính toán việc khác, đến lúc đó đem chiếc lắc tay kim cương bán chắc có thể trả nợ vi phạm quy định với Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh.
Ăn xong một bữa cơm, Lãnh Tĩnh miệng nóng lưỡi cay, cả khuôn mặt nhiễm một màu hồng, trên đường ra khỏi nhà hàng tay còn cầm ly nước đá, cô từ trước đến nay luôn là người không tự biết lo cho mình, vừa nghĩ như vậy thì chân nhất định sẽ càng sưng to, một bên suy nghĩ lần tới nhất định sẽ tới đây nữa, có một bữa ăn thơm ngon thịnh soạn.
Vừa ra khỏi cửa nhà hàng, có một cơn gió nóng thổi qua, tiếng kêu cứ như tiếng gõ của cánh cửa mùa hè đang tới. Lãnh Tĩnh đang suy nghĩ muốn chạy nhanh qua điểm đón taxi, đang chuẩn bị quay lại chào tạm biệt Hàn Tự đã thấy anh ta đang đứng sau lưng cô nâng cằm hướng qua một chỗ, ý bảo cô quay đầu nhìn, "Tôi có trợ lý tới đón, vừa đúng lúc tiện đường đưa cô về nhà".
Lãnh Tĩnh đứng suy nghĩ nhìn chiếc xa phía xa cánh cửa bên kia nhưng đầu óc hiện giờ đang cuồn cuộn bay tới chiếc taxi đang chạy vùn vụt trên đường, "Tôi không về nhà mà qua công ty, không tiện đường đâu, không dám làm phiền anh".
Anh cũng không miễn cưỡng, mĩm cười cho qua.
Lãnh Tĩnh bước nhanh khi mặt trời khuất bóng, chỉ đi được một đoạn đường ngắn mồ hôi nhễ nhại, trên đầu đang dùng túi đánh golf che nắng, không chút được chút nào, trong lúc tưởng đâu đã bắt được chiếc taxi , tay đã chạm tới cánh cửa, ai ngờ một người từ đâu nhảy ra, Lãnh Tĩnh còn không biết người đó tròn méo ra sau đã thấy người đó mở cửa nhày vào ghế ngồi cạnh bác tài.
Cánh cửa bên ghế phụ vừa đóng, taxi khởi động, chỉ còn mỗi mình Lãnh Tĩnh đứng bơ vơ bên đường, đang la hét với đuôi xe, "Có lầm không vậy? Là tôi đón được xe trước mà!"
Tiếng của cô trong hơi nóng chỉ tồn tại như tiếng va chạm nhỏ, một giây sau biến mất tăm hơi, lấy nón xuống lau ướt một mảng lớn. Đúng lúc này tiếng phanh xe vang lên bên tai.
Vận may cũng không tới nỗi nào, mới đi một chiếc lại xuất hiện một chiếc khác ----- Lãnh Tĩnh đắc ý ngẩng đầu lên nhìn, xuất hiện trước mặt cô là chiếc xe đen to đùng.
Cánh cửa kính đối diện cô từ từ được kéo xuống, khuôn mặt mĩm cười của Hàn Tự và từng đợt khí lạnh trong xe đột nhiên đập trong mặt cô, nhưng hết sức thấm vào lòng người, "Lên xe đi".
***
Đứng như trời tròng một hồi lâu, nhiệt trong người cũng muốn thoát ra hết, cánh cửa kia như một thế giới mới cùng một cơn gió mát lạnh thổi tới, có biết bao nhiêu hấp dẫn Lãnh Tĩnh, cũng không mất tí thời gian nào câu được cô vào trong.
Lãnh Tĩnh vừa ngồi vào xe kinh ngạc vô cùng, a a! Trong thời gian ngắn mà tên Hàn này đã đổi sang một thân tây trang.
Cánh tay bị treo lủng lẳng trước người đúng là sát phong cảnh, đáng tiếc cả người này được trang bị một bộ trang phục tốt.
Trợ lý Tiểu Ca lái xe tốc độ tương đối ổn định, trong xe yên lặng tới mức chỉ còn nghe tiếng thở của một mình Lãnh Tĩnh. Hàn Tự sau khi kêu cô lên xe cũng vội vàng xem văn kiện, Lãnh Tĩnh thừa lúc anh ta không chú ý quan sát trái-phải-lên-xuống anh ta mấy lần. Người này ăn nói bộ dáng mặc dù khiến người khác có cảm giác xa cách nhưng lại làm cho người ta cảm thấy anh ta vốn nên có bộ mặt, trước thì đủ loại cười giả dối, thật sự không thích hợp với anh ta.
Sau đó Lãnh Tĩnh trông thấy khóe miệng anh ta giật giật.
Lãnh Tĩnh tự nói thầm không xong rồi, ngay sau đó anh ta ngẩng đầu lên, thoải mái nhàn nhạ nhìn cô. Lãnh Tĩnh không tự giác ho một tiếng, chầm chậm xoay đầu nhìn thẳng, phi lễ chớ nhìn, nói với trợ lý Tiểu Ca, "Công ty của tôi tên XX tại XX phố XX đường XX, phiền anh rồi".
Không nhìn thì không biết, vừa thấy đã giật mình, nhìn trợ lý Tiểu Ca này, chẳng phải đây là người chuyển lắc tay và giày cao gót tới cho cô đây sao?
Trợ lý Tiểu Ca nhìn qua kính chiếu hậu nói với cô, "Cô Lãnh, công ty của chúng tôi ở ngay phía đối diện công ty cô".
Hàn Tự đặt văn kiện xuống, bật cười nhìn cô đang làm ra vẻ bình tĩnh quay mặt. Mồ hôi trên người cô đang chảy xuống cổ áo, giống như đang từng chút từng chút một hôn lên làn da cô, cuối cùng lượn lờ ám muội, phóng túng mang tên: đổ mồ hôi nhễ nhại
Hàn Tự thu tầm mắt, rút miếng khăn tay đưa cho cô, "Lau mồ hôi đi".
"Cám ơn" - Cả người cô đổ đầy mồ hôi, không biết có phải là cảm giác sai lầm hay không nhưng anh lại cảm giác được cô gái nhỏ thông minh lanh lợi này từ giờ phút này cười đến mức có chút ngây ngô.
Ai còn nhớ rõ động cơ ban đầu: Muốn nhìn xem bạn học ngày trước hiện giờ thảm thương bao nhiêu.....
Lãnh Tĩnh nhận lấy khăn tay, cầm trong tay cũng không đủ dùng, mơ hồ có chút khó tin, "Hèn gì ngày hôm qua tôi nhìn thấy anh ở chỗ gửi xe".
Chiếc môi mỏng của người phụ nữ này thấm mồ hôi, giống như một người tuổi trẻ phơi phới, quật cường thậm chí vẫn có chút gợi cảm bên ngoài.
Đột nhiên Hàn Tự muốn chạm đến làn môi mỏng ướt đó........
Hàn Tự nhắm chặt mắt, sau khi mở mắt ra đã là một đôi mắt tĩnh lặng như nước, đôi con ngươi khôi phục như ban đầu, "Cô trở về làm việc?"
Không ai nhìn thấy bàn tay cầm hồ sơ của anh đang nắm chặt. Lãnh Tĩnh đương nhiên sẽ không chú ý nhiều như vậy, hiện giờ trong đầu cô đang nghĩ xem nên đối mặt với Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh như thế nào thôi.
Ngẫm lại cũng bởi vì đau, có lẽ đúng với một câu nói chính xác của Hồ Nhất Hạ: Kiếp trước của bồ chắc có thù giết mẹ cô ta, phản bội cha cô ta, đem cả nhà cô ta biến thành thịt vụn, kiếp này cô ta tới để trả thù rửa hận.
Thắng rồi lại thua ít nhiều cũng làm lòng người run sợ, xe một đường chạy thẳng tới bãi đỗ xe dưới tòa nhà. Lãnh Tĩnh đột nhiên bị kích động nổi lên muốn chạy mất dép, nhưng mà công tử Hàn bên này đã lên tiếng, "Vậy ...... chủ nhật gặp?"
Không định trả lời người kia, Lãnh Tĩnh kiên trì mở cửa xe, cười gượng tới nổi môi cũng không kéo lên được, "Hẹn gặp lại".
Cả hai xuống xe, chia ra hai hướng mà đi, Hàn Tự bước nhanh qua thang máy A, đang đi bỗng nhiên dừng chân.
Nhớ tới hình ảnh người nào đó đi đứng khó khăn, anh nhíu mày, "Cô không cần theo tôi họp, mua mấy bình phun nước (nhỏ) đem qua. Băng dán cũng mua mấy hộp luôn đi".
Đáng thương cho trợ lý đi phía sau, bởi vì không dự đoán được Sếp đột ngột dừng lại thiếu chút nữa đâm vào lưng, cả người loạn choạng muốn ngã, đã vậy còn bị sai đi mua đồ.
Ở bên kia, Lãnh Tĩnh khó khăn lắm mới lội tới lối vào đại sảnh tòa nhà B, nhìn thấy thang máy đã dừng ở lầu một, trong đầu cô có ý tưởng lóe sáng, nếu mà cứ đi thẳng tới phòng thiết kế nhưng không có lý do ------
Di động của cô tất cả đều để trong chiếc xe lớn màu đen đó.
Đã từng là một nữ chiến sĩ hung hãn nay trở thành con rùa đen rút đầu, Lãnh Tĩnh thấy vô cùng may mắn đã xoay người, quay lại đường cũ đi ra.
Lúc này hãy còn sớm nên không có nhiều xe trong bãi đậu, xe của cô đang nằm ở khu vắng vẻ phía sau.
Xe nhỏ, túi xách Trương Dương, hai phong cách hoàn toàn không phù hợp.
Một lát sau, Lãnh Tĩnh đứng trong đại sảnh tòa nhà A, trên người đang mặc trang phục đánh golf buổi sáng so sánh với mấy người qua lại trong trang phục công sở, cũng là hai loại phong cách đối chọi nhau. Nhìn lên dãy tên của công ty lần nữa, cuối cùng, tập trung mục tiêu lầu 45.........
Cô tới không đúng lúc, "Tổng giám đốc Hàn đang họp" - Nhân viên lễ tân nói vậy.
Lãnh Tĩnh yên lặng đi đến phòng khách, vì đang trong giờ nghỉ trưa nên mọi người từ các phòng đang ăn trưa và nói chuyện phiếm. Lãnh Tĩnh có cảm giác như đang đi tới một khu vực xa lạ, cho đến khi nhân viên lễ tân mang đến chút bánh ngọt, trò chuyện vui vẻ, thân thiện cởi mở, nhìn thấy quang cảnh không phân biệt cấp bậc này, lại nghĩ, chắc chắn cảnh này sẽ không bao giờ xuất hiện trong khu vực phòng thiết kế Chu Lệ.
Lãnh Tĩnh không muốn nhưng phải thừa nhận, cô hâm mộ tới ghen tị rồi.
Cách vách của phòng khách là phòng họp, rèm lá bên trong không khép kín, ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt nghiêm túc không mất vẻ ôn hòa đang lắng nghe cấp dưới trình bày. Tuyệt đối đây là một ông chủ biết chăm sóc nhân viên -------
Vô cùng hấp dẫn!
Vì cái gì mà 'Tiểu bạch kiểm' không có khả không chịu thua kém đây?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt giả dối của Địch Mặc, Lãnh Tĩnh nhiều lần muốn ngăn cản suy nghĩ vớ vẫn, khẩn trương dừng lại mọi suy nghĩ vớ vẫn hết lần này đến lần khác, lắc lắc đầu, đem khuôn mặt thoáng qua vứt sau chín tầng mây.
Lãnh Tĩnh ở bên trái đang tự xoắn xuýt với suy nghĩ trong đầu, không thấy được người đàn ông bên trong rèm lá không dấu hiệu nào đang nghiêng đầu nhìn qua, đương nhiên, cô cũng bỏ lỡ ánh mắt có thể xem như mừng rỡ trong đáy mắt.....
Cửa phòng họp không một tiếng động được mở ra, ánh mắt Lãnh Tĩnh vừa lúc chạm đến chiếc áo sơ mi được mở ra hai nút (phía trên), ánh mắt vô ý nhìn lên, ngay lập tức nhìn thấy hầu kết của người xuất hiện trước mặt chuyển động lên xuống, cũng trong lúc này bên tai nghe đến một câu, "Mang cô ấy đến phòng làm việc của tôi".
***
Giọng nói này.......
Lãnh Tĩnh sợ hãi, rụt rè, tái mét nhìn lên trên, quả nhiên thấy mặt Hàn Tự.
"Tôi tới lấy đồ để rơi trên xe của anh thôi!" - Cô khẩn trương chỉ rõ ý định của mình, nhưng mà lời được thốt ra, mới phát hiện bộ dáng này rất phù hợp, thật sự rất đúng với câu nói: càng giải thích, càng che giấu.
Tham dự cuộc họp là một đám nhân viên nam đang đồng loạt nhìn hai người chằm chằm, có người dựng đứng lỗ tai, trừng con ngươi giốn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
426/2421