watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Lực Hút Nam Châm-full

Lượt xem :
giặt lại chiếc áo giùm!

-Cảm ơn! Mai cô đem áo đến cho tôi tại địa chỉ này nhé!

-Vâng!

Vị khách đưa địa chỉ rồi cởi áo đưa cho nàng, rời khỏi quán!



Áo của vị khách lạ mặt sao thơm thơm mùi gì ấy nhỉ? Áo nam mà hình như có ướp hương! Nàng cầm chiếc áo lên hít một hơi! Thơm quá! Á á, mình biến thái hả trời? Mặt nàng đỏ ửng cho áo vào thao, dính kem giặt máy sợ không ra, nàng giặt tay vậy!

Công phu lắm nha! Giặt xong còn phải phơi cho khô, rồi ủi cho thẳng, gấp lại đàng hoàng! Ngày mai còn đi kiếm nhà trả cho người ta!

Loay hoay đến gần khuya nàng mới đặt lưng lên giường ngủ! A, phải rồi mai cũng là ngày thi tuyển! Hôm trước nàng mới nộp đơn à! Sao lắm việc thế? Không muốn nghỉ nữa! Ngủ thôi!



Thi xong rồi! Nàng thở phào giờ tìm địa chỉ người khách, cũng kì lạ, địa chỉ người khách cũng ở trong tòa nhà khổng lồ này! Lòng vòng mãi nàng mới tìm được phòng số 300. A, sao trước cửa phòng lại có chữ “Không phận sự, miễn vào!” vậy kìa? Thôi kệ vào đại! Nàng gõ cửa, hồi hộp!

-Vào đi!

Cánh cửa hé mở! Oa căn phòng cực lớn nha! Nhưng chỉ có vài chiếc tủ đựng tài liệu và một chiếc bàn, hình như là bàn làm việc, một người đàn ông ngồi quay lưng với nàng trên chiếc ghế bành nhìn ra ngoài những ô cửa kính tràn ngập ánh sáng. Phải anh ta không nhỉ?

-Tôi đến trả lại áo!

-Để đó đi!

Giọng anh ta như ra lệnh! Gặp lúc khác là nàng đổ quạo rồi! Nhưng nghĩ chắc anh ta còn giận chuyện đó nên lẳng lặng để lên bàn rồi bước ra ngoài. Một nụ cười hiếm hoi nở trên mặt người đàn ông bí hiểm khi cánh cửa đóng lại, tất cả chìm vào yên lặng…

A, trúng tuyển rồi! Nàng mừng ghê, còn một vòng nữa là quyết định! Không biết sao số nàng là số chót! Phải đợi! Hồi hộp ghê cơ!

-Số 8572!

-Có tôi!

Nàng đẩy cửa bước vào! Vòng cuối nàng nhất định sẽ được! Nàng nghe nói giám khảo cũng chính là người chủ nhân của tòa nhà to lớn này, rất có thế lực nhưng nghiêm khắc, ông ta không những giàu có, mà còn ảnh hưởng không ít đến chính trị. Nói chung là một người rất quyền thế! Điều này làm nàng lo tợn! Nhưng trước mắt nàng là ai đây?

-A!

Không kiềm được, nàng để tay lên miệng thốt một tiếng nhỏ!


Chương 3: Đến Nhà
-Sao vậy?

Hắn hỏi, một giọng lạnh lùng! Nàng cứng đơ, ôi trời ơi, sao lại là hắn? Người khách trong lần hẹn của Sa tỷ, mình liệu…



“Phịch”. Quăng cái cặp xuống nền, lập tức cái nền biểu tình dữ dội, nó già quá rồi mà nàng còn ngược đãi như thế! Thẫn thờ, híc, lần này chẳng biết có đậu nổi không nữa! Mà thôi, lần này là hên xui mà, nàng đâu có quan trọng, quăng nó đi cho đời thanh thản!

-Làm gì mà thành người u sầu vậy?

-Ủa, Tiểu Phi! Đến nhà hồi nào?

-Từ trưa, xin việc đến đâu rồi?

-Ăn thua hên xui!

-Trời ạ! Đại thiên tài đầu bếp mà không đậu sao a?

Nàng uể oải nhìn cô em họ, nói là em họ chứ thiệt ra nàng và Tiểu Phi bằng tuổi nhau, nên xem nhau như bạn. Oai, bỏ hết đi, làm bữa trưa thôi!

-A, dì về rồi!

-Tiểu Phi đến chơi hả? Sao không nói cho dì biết?

Mẹ nàng vừa về, ông cũng vừa xuống!

-Đã nói là đến chơi, nó muốn chơi lúc nào nó chơi hơi đâu mà bảo nó báo với không báo!

Mẹ cười xòa, biết tính ông nội không thích cầu kì, làm dâu ông đã hơn mười mấy năm, mẹ hiểu quá rõ! Nhưng nản lắm, hễ có ông là có bà, mà có hai ông bà suy ra là sắp có đại chiến!

-Cái ông này! Làm cho ra lễ chứ, Tiểu Phi mai mốt cháu đến nhà nhớ báo bà trước nhé!

-Bà chỉ giỏi hoa hòe! Tào lao!

-Hay dữ ha, không biết ông tào lao như tui có được không?

-Phải rồi, phải rồi hèn chi bà lên máu!

-Cũng hay, ông vừa hạ huyết áp cùng lượt với tôi chứ hay ho gì!

-Thôi mà ba mẹ! Cái đó gọi là “điều hòa sinh thái” đó mà! Ba mẹ lên suốt tụi con chết mất thôi!

-Cái thằng con rể…

-Nè, nó con tui nghen!

-Con ông sao? Nó cũng mê con gái tui mà!

-Chứ không phải con bà ưng nó trước hả?



Hễ ba lên tiếng là chuyện từ đời cổ lỉ cổ lai bị lôi ra chặt chém! Khổ đau cuộc đời! Đã thế hôm nay còn xảy ra một chuyện kinh dị hơn: Tiểu Phi làm bếp! Vừa nghe cái món bánh nướng dưới nhà là do Tiểu Phi làm mọi người lập tức… vui mừng hớn hở!

-Anh hôm nay bận đánh cầu lông đến chiều, chắc không ăn được hơi uổng! Nên… em ăn dùm đi ha Bảo Bối?

-Thôi, em bận làm bài rồi, bài nhiều lắm, Sa tỷ thích bánh nướng a, đệ nhường cho tỷ đó!

-Ai da, tỷ có hẹn rồi, thôi cậu dì ăn dùm cháu nha!

-Cậu bận đóng cái bàn!

-Dì phải đi một chút!

Đến hai ông bà đang bận chí chóe cũng vội… từ chối một cách lịch sự!

-Ông vừa ăn cơm no quá, để lần khác Tiểu Phi ha!

-Bà cũng vậy, để lần khác cháu nha!

-Bà chỉ được cái bắt chước!

-Ông được cái gì?



Mạnh ai nấy biến hết, nàng đã cao chạy xa bay về phòng rồi! Sở dĩ mọi người có thái độ như vậy là do món ăn của Tiểu Phi làm rất ư là kinh khủng! Không ai muốn đầu độc chính mình nên… tẩu là thượng sách! Đang loay hoay với mấy cái công thức thì nghe cái gì ồn ào phía dưới nhà, thôi kệ đi, nhà nàng bao giờ mà chẳng ồn!

-A, anh là ai vậy?

-Đây có phải là nhà của Lăng tiểu thư?

-Lăng tiểu thư? A, đúng rồi, có gì không ạ?

-Ông chủ chúng tôi cần gặp tiểu thư, không biết tiểu thư có nhà không?

-À, có mời vào!

Bảo Bối đi vào trong nhà, chạy lên phòng báo với đại ca tỷ. Người khách lạ khẽ lùi lại, một bóng dáng người đàn ông cao lớn, phong trần bước vào nhà!

-Đại ca tỷ tỷ, tỷ ơi!

-Gì mà om sòm?

-Có người tìm gặp tỷ kìa!

-Ai?

-Giống xã hội đen lắm, tỷ xuống mau lên!

Nàng ghé mắt xuống nhìn, á là hắn! Tìm đến tận nhà! Lớn chuyện rồi!

-Xuống bảo ông ta là tỷ không có nhà nghe chưa!

-Dạ!

Bảo Bảo vừa leo xuống vài bậc thang lật đật chạy lên lại!

-Nhưng… nhưng hồi nãy đệ lỡ nói là có tỷ ở nhà rồi!

-Trời ơi! Nói là tỷ vừa đi đâu rồi!

-Dạ!

Chạy được vài bước Bảo Bảo quay lại lần nữa!

-Tỷ nhưng…

-Lẹ!

-A, dạ!

Nghe đại ca tỷ quát một tiếng Bảo Bối cuống quít cả chân, vấp cầu thang té đùng đùng như trái banh xuống nhà! Thiệt là cứ như gà mắc dây thun!

-A, chị ấy bảo em nói với anh là chị ấy không có nhà!

Thở hổn hển, Bảo Bối không biết được là câu nói ngây thơ của mình tai hại cỡ nào! Hắn vừa nghe thằng nhóc nói vậy, trên môi khẽ nhếch, không biết là kịch gì đây?

-Chị em ở đâu?

-Trên phòng ạ!

Nói thì thôi đi, Bảo Bối còn chỉ tận đường đi lên! Nàng ở trên đây đúng là tức ói máu mà! Nàng nhớ nàng đâu có cho nó ăn đậu hủ đâu mà sao ngu dữ vậy chứ? Gặp lúc này không có ai ở nhà, ai nấy đều né cái món bánh nướng của Tiểu Phi nên biến cả rồi, Tiểu Phi cũng bám theo Quân huynh đi luôn, để nàng ở nhà một mình vậy đó! Trời ơi!

“Cộc cộc”. Là hắn gõ cửa, mở? Không mở? Trời ạ! Cuối cùng, núm cửa bị bật “tách”, cánh cửa bị đẩy vào! Là hắn! Biết chắc như thế, muốn khóc ghê cơ! Nhớ lúc ở trong tòa nhà, thật muốn độn thổ cho rồi!

-Em nghĩ rằng né tránh tôi bằng cách này thì có thể thoát à?

-…

Hắn tiến lại gần, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên môi hôn nhẹ một cái, nàng định giật tay lại nhưng cái nắm tay của hắn nhìn có vẻ lơi lỏng nhưng thật ra chặt vô cùng! Đành chịu!

-Anh đến đây làm gì?

-Tất nhiên là vì hợp đồng!

-Hợp đồng?

-Sao em mau quên vậy, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?

-Tôi nói là hủy mà!

-Nhưng tôi không thích hủy!

-Đây là hợp đồng miệng, dù sao cũng cần sự đồng ý của hai bên chứ!

-Có nhiều thứ không cần sự đồng ý của hai bên đâu!

-Là… sao?

-Ví dụ như thế này…

Hắn ôm chặt lấy nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật lâu, tay bị ôm cứng làm sao giãy? Ba mẹ mà về là chết hu hu!

Ngay lúc đó, Thuyên Quân trở về, hỏi Bảo Bối Ngọc Thố đâu, Bảo Bối vội chạy lên lầu, nhìn thấy chị mình và người đàn ông lúc nãy làm… cái gì đó mà Sa tỷ từng bảo là chuyện thiêng liêng gì đó, quan trọng lắm! Không muốn phá vỡ “chuyện” này nên Bảo Bối phóng xuống nhà, báo cáo:

-Quân huynh ơi, đại ca tỷ đang làm cái “chuyện” quan trọng lắm!

-Chuyện gì mà quan trọng?

-Cái chuyện… cái chuyện…

Thuyên Quân sốt ruột, hối càng gấp! Bảo Bối càng hoảng, nó không biết diễn tả thế nào với tài “văn chương” của nó, cuối cùng nó chọn cách “thấy sao nói vậy”:

-Lúc nãy có cái anh kia lại nhà đòi gặp tỷ…

-Cái đó đệ nói rồi mà!

-Cái anh đó cắn tỷ!

-Cái gì?


Chương 4: Bạn Trai Bất Đắc Dĩ
Thuyên Quân khỏi nói cũng bí lù về cách diễn đạt của em mình, không nén nổi lo lắng, liền chạy thẳng lên lầu, cánh cửa bung ra…

-Cháu sao lại giấu bà?

-A, dạ…

-Bà suốt ngày cứ bảo nó minh bạch! Nhiều khi nó mắc cỡ thì sao?

-Có bạn trai mắc gì mắc cỡ?

-Dám hồi xưa bà không mắc cỡ lắm chắc?

Hai ông bà tranh luận như đang kịch chiến! Còn nàng rối như tơ vò, sự việc đi theo chiều hướng… kinh khủng mà nàng cũng không lường trước được!

Mọi người đem chuyện của nàng ra mà bàn tán ầm ĩ, giờ nàng mới biết đến cảm giác của Sa tỷ, thật khó chịu! Mặc! Thật nhức đầu! Nàng tiến thẳng lên lầu, đóng sầm cửa!

-A, đại ca tỷ, đại ca tỷ ơi?

-Bảo Bối, khuya rồi không ngủ đến đây làm gì?

-Em… em xin lỗi!

-Không có gì đâu! Dù sao…

Trong căn phòng tối còn mỗi ánh đèn ngủ mập mờ in hai bóng hình chị em nàng dán lên tường. Nàng khẽ xoa đầu em trai, cũng là lỗi của nàng, nhưng đầu mối câu chuyện cũng là cái ông anh chuyên gây rắc rối đó mà ra! Thiệt muốn băm thịt cho rồi! Nhớ lại lúc còn ở trong tòa nhà đó…

-Sao vậy?

-Ra… ra là anh sao?

-Có vấn đề gì ư?

-Ơ, không!

Đôi mắt sắc của hắn quét qua nàng, như muốn soi rõ mọi tâm can! Ai mà biết được chứ! Đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” mà! Nàng cắn môi, hồi hộp, nhìn xuống đôi giày dưới chân, đột nhiên trước mũi giày của nàng xuất hiện thêm một đôi giày màu đen nữa! Ngước lên, hắn đứng trước mặt nàng từ bao giờ! A, đôi mắt đó trụ nàng lại giữa không trung, không thể nhìn đi nơi khác! Đáng sợ…

-Đang nghĩ gì?

-Ơ, không…

Cầm lấy xấp hồ sơ trong tay nàng, hắn lướt qua rồi quăng lên bàn! Nàng sửng sốt chẳng biết là chuyện gì xảy ra! Và tiếp đó là đôi môi môi mỏng của hắn đặt lên môi nàng, rất chậm giữ lấy miệng nàng, nàng trố to mắt nhìn! Mãi một lúc sao mới buông ra, nhìn nàng có chút kì lạ, hắn chau mày.

-Qủa nhiên là mạnh mẽ, ta hôn mà em không hề nhắm mắt!

Hôn? Hôn là gì? Nàng không biết đó là danh từ, động từ hay tính từ nha, nhưng định nghĩa hôn chắc là… truyền vi rút từ người này sang người kia, hôn qua miệng mà! Á, gớm quá đi! Nàng vội đưa tay lau miệng mình! Hắn nhìn thái độ của nàng, khoanh tay trước ngực.

-Được rồi!

-Được… cái gì?

-Hợp đồng!

-Hợp đồng?

Hợp đồng gì? Nãy giờ nàng có kí kết gì đâu mà được hợp đồng? Không lẽ kí qua cái… hôn đó? Là sao kìa trời?

-Em không biết gì sao? Đây là hợp đồng giữa tôi và anh trai em!

-Hợp… hợp đồng với anh trai tôi?

-Đúng vậy! Và vật trao đổi là em!

Nghĩa là gì? Âm mưu từ trước sao? Cái ông anh chết tiệt, làm cái trò gì thế?

-Tôi… không biết cái đó!

-Em biết vì sao anh trai em lại vào được trường Triệu Hy không?

Triệu Hy, một ngôi trường danh giá! Chỉ có con nhà quý tộc giàu có mới được vào, vậy mà anh nàng được nhận vào cái vèo, không gặp trở ngại gì hết! Không lẽ…

-Vậy…

-Là anh em đã nhờ ta, đó là hợp đồng ba năm về trước! Điều kiện là khi em đủ mười sáu tuổi, hắn sẽ giao em cho ta!

Nghĩa là bán nàng? Anh nàng bán nàng cho người đàn ông lạ mặt này? Bàng hoàng, thật sự bàng hoàng! Khẽ lùi ra sau, nàng đưa tay lên miệng, muốn chạy trốn! Thật sự! Bỗng chốc nơi xa hoa này trở nên đáng sợ!

-Em sao thế? Sợ sao? Chỉ có ta và em ở đây mà em lại sợ, còn đứng trước cả ngàn nam sinh thì trông em khác hẳn!

A, không lẽ anh ta theo dõi mình? Làm sao bây giờ? Hắn nhìn nàng dò xét tỏ vẻ cực kì thích thú.

-Ba ngày nữa em được nghỉ phép phải không?

-Ơ, vâng!
<
<<1234 ... 11>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
129/4637