Tiểu thuyết Lực Hút Nam Châm-full
Lượt xem : |
br />
-Em nghỉ bao nhiêu ngày?
-Mười… mười ngày!
-Tốt lắm! Mười ngày đó em đi với tôi!
-Đi đâu?
-Pháp!
-Tôi không đi!
-Em đừng quên người lập hợp đồng với ta là anh trai em, hắn đang học ở chỗ tốt nhất, chỉ cần một câu nói của ta, thì hậu quả em biết rồi chứ?
Anh nàng sẽ không còn được học ở đó sao? Là mơ ước của anh, hơn nữa những sinh viên học ở trường Triệu Hy đều rất được trọng dụng, mình… Đành cắn răng gật đầu thôi!
…
Giờ nhớ lại sao mà căm tức ông anh quá chừng! Ngày mai nàng phải đi theo hắn đến chỗ xa lạ! Giờ mọi người biết đến hắn là bạn trai, hay nói đúng hơn là người yêu của nàng, chứ đâu ai biết hắn là chủ nợ đến đòi chứ! Ôi, cái số hẩm hiu của mình!
…
A, khách sạn rộng lớn quá, sàn nhà trải lông thú, những chiếc ghế gỗ bọc nhung, chân ghế được chạm trổ tỉ mỉ, lại có thêm nhiều vật trang trí đắt tiền, thật là xa xỉ! Ngồi đợi hắn mà nàng cứ lo phập phồng! Làm sao bây giờ? Mình ở cùng hắn sẽ không vấn đề gì chứ? Sa tỷ bảo nàng cẩn thận, không lại có em bé, là sao nhỉ? Rối tung rối mù! Mà lạ thật hắn bắt nàng đi nhưng chẳng cho đem theo bất kì vật dụng cá nhân gì, cứ thế lên xe đi tuốt! Ngồi cắn trụi hết mấy cái móng tay nãy giờ mà sao hắn lâu quá vậy?
-Em không còn việc gì làm sao?
-Á!
Nàng đưa tay lên ngực quay lại, làm người ta hết hồn! Hắn nhìn nàng cười khẽ, nâng cánh tay trắng muốt lên miệng, dường như đây chính là thói quen thường nhật của hắn! Đang lúc này thì…
-Thưa Xích thiếu gia có Đổng tiểu thư…
-Được rồi!
Hắn gắt, có vẻ ghét cái cô họ Đổng đó lắm thì phải! Buông tay nàng ra, hắn đứng lên, bước ra ngoài!
Rất lâu…
-Đại ca tỷ!
Giọng ai nghe quen vậy kìa? Bảo Bối? Sao nó đến được đây? Nhìn quanh quất nàng mới phát hiện một cái đầu lấp ló ở cửa! Nhìn quanh cảnh giác, không có ai cả nàng ngoắt nó lại!
-Em đến đây làm gì?
-Em… em đến giúp tỷ!
-Em không giúp được gì đâu, còn làm ông bà thêm lo lắng!
Nàng định bảo nó về nhưng sực nhớ đây là nước Pháp, chính nàng còn không biết đường, giờ bảo nó về, nó về đâu bây giờ?
-Ông cho em theo mà, hơn nữa lại có Quân huynh!
-Cái gì? Quân huynh đến đây?
-Suỵt! Huynh ấy lo cho tỷ nên đi theo đó mà!
Giọng hai người trở nên vo ve như muỗi! A, cánh cửa mở ra, Bảo Bối lật đật chui xuống gầm ghế, núp kín!
-Chuyện gì vậy?
-Không… không có gì!
Nàng ngồi nép vào ghế, cố dùng chân mình che chỗ ẩn náo của em, hắn mà phát hiện chẳng biết sẽ làm gì nhưng nàng thấy sợ!
-Sao phải nói dối?
Cúi xuống hắn túm lấy chân Bảo Bối lôi ra! Nàng “a” một tiếng kinh hoàng! Hắn biết rồi! Tính sao đây?
-Làm gì đây nhỉ?
Giọng hắn đanh lại nhìn thằng oắt!
Chương 5: Ân Ái Là Gì?
Nàng cứng đờ chả biết tính sao liền ôm em mình vào lòng cho nó bớt sợ! Còn Bảo Bối thì khỏi nói, nó run lập cập, tính nói gì đó cho hai hàm răng bớt va đập vào nhau nhưng đột nhiên lời tới miệng lại bị nuốt vô trong! Kết quả là im re!
-Sao nó lại ở đây?
-Là tôi đem nó theo!
Trả lời bừa vậy! Hắn chau mày.
-Chẳng phải tôi nói là không được đem theo gì sao?
-Anh nói là không mang theo đồ đạc không cấm mang theo người thân!
Tuyệt! Lật ngược thế cờ! Bất ngờ vì câu nói của nàng, hắn cưởi mỉm, nụ cười khó mà thấy được nếu không có cái nhìn tinh tế. Nhìn đứa trẻ trong tay nàng, hắn im lặng, suy tư đôi chút rồi gọi quản gia.
-Ông đưa đứa bé này ra đại sảnh!
-Vâng!
-Không được!
Hai chị em đồng thanh quát tướng! Hắn quay lại, lia tia nhìn sắc bén về phía nàng.
-Gì mà không được?
-Không được đụng đến nó!
-Ta chỉ đưa em cô ra đại sảnh ngồi chờ chứ đã bảo làm gì nó đâu?
Hắn đáp một cách thờ ơ. Nàng mím môi, trao Bảo Bối cho lão quản gia, trong lòng lo lắng. Bảo Bối đi rồi, nàng ngồi phịch xuống ghế, bồn chồn không yên. Hắn tiến lại phía nàng, choàng tay qua eo nàng, thấy nàng cứng đơ như củi, có chút không hài lòng.
-Đừng có cứng nhắc! Ta ghét phải sống cùng bình hoa di động lắm!
Nàng chỉ ngồi yên mà hắn bảo cứng nhắc! Vậy chứ “mềm dẻo” là gì?
-Vậy tôi phải làm gì để không cứng nhắc?
-Hôn ta đi!
Lời đề nghị trắng trợn cực kì! Hôn? Truyền nhiễm vi rút, không, gớm lắm! Nhỡ hắn có bệnh thì sao?
-Không được!
-Tại sao?
-Tôi không muốn nhiễm bệnh!
Hắn phá lên cười! Nàng quả nhiên là ngây thơ chưa từng thấy! Đến hành động tình cảm đơn giản nhất cũng không biết! Nhìn nàng thú vị, hắn chồm người tới…
-Không thích!
Đẩy bờ vai mạnh mẽ của hắn ra, nàng ngã nhoài ra ghế, hắn… cái đồ bệnh hoạn!
-Đây là hợp đồng! Em nên nhớ cho kĩ! Giờ em là của ta, phải nghe lệnh của ta, không có quyền kháng cự!
Híc, khổ thân mình quá đi! Hắn thản nhiên hôn lên môi nàng! Nói đến hôn thì hắn hôn bao nhiêu đàn bà hắn cũng không nhớ, vì thế đối với hắn việc này nhàm chán và tầm thường! Tuy nhiên, nàng thì khác hẳn, ngây thơ, trong sáng, chẳng hề biết một chút gì về việc này, không đáp trả hắn như các phụ nữ khác thường làm! Qủa nhiên là thú vị!
-A!
Cái tay của hắn đi đâu vậy kìa? Cởi nút áo nàng ra, không thích nha! Nàng cũng chẳng rõ vì sao “nam nữ thọ thọ bất tương thân” nhưng cũng hiểu đôi chút về việc “thiếu thiếu cái… gì đó” trên người là hành vi… kì cục! Đẩy hắn ra! Cố lên! Dô ta! Sao mà hắn nặng kinh hoàng vậy kìa? Trời ơi, đẩy không nổi!
Trong khi nàng đang hì hục cố đẩy hắn ra khỏi người mình thì hắn càng cảm thấy rất phấn khích! Đôi bàn tay nhỏ nhắn chống lên bộ ngực rắn chắc như đồng, những cú đẩy của nàng tạo kích thích cho hắn! Tiểu hồ ly ngây thơ! Hắn thì quá là kinh nghiệm! Để xem nào!
-Đừng làm những chuyện vô ích nữa!
Mồ hôi trên má nàng chảy ròng ròng! Còn hơn là làm gà quay trong bếp, má hồng lên. Nhìn thấy tình cảnh đó thật muốn ăn tươi nuốt sống nàng cho rồi! Ôm xiết nàng trong tay, hắn vuốt ve lưng nàng, qua lớp áo mỏng vẫn cảm thấy rõ làn da mềm mịn. Cắn nhẹ lên vành tai nàng, hưởng thụ mùi hương nữ tính của nàng càng làm hắn kích động dữ dội!
-A, sao cắn tôi?
Trong lòng hắn, nàng giãy giụa! Cái tên biến thái, muốn ăn thịt nàng hay sao chứ? Ăn thịt? Không muốn đâu!
-Đừng mà!
-Em im lặng đi nào!
-Nhưng…
Hắn càng ngày càng lấn lướt! Luồn tay qua chiếc áo sơ mi, da thịt mềm mại không tỳ vết, trắng hồng, đậu hũ thiệt là ngon! Nút áo bung hết! Chiếc váy ôm cũng bị hắn kéo xuống không thương tiếc! Nội y cũng sắp… lên đường theo! Nàng cố chặn hắn lại, nhưng hắn đúng là cáo già, cách gì cũng không ngăn được! Hắn bế nàng lên chiếc giường lớn đặt giữa phòng, nhẹ nhàng đặt xuống! Tòa thiên nhiên đẹp một cách hoang dã mở ra trước mặt hắn! Thánh cũng không nhịn được!
-A!
Mút nhẹ đỉnh nụ hoa hồng đào, thật ngọt, thật thơm! Nàng vặn người khó chịu, hắn muốn ăn thịt nàng thiệt sao? Giống như mấy người da đỏ? Oa oa không muốn chết mà! Vuốt ve nơi đẫy đà mềm mại, hắn hận không thể ăn sạch từ đầu tới chân của nàng! Nuốt tất cả vào bụng cho thỏa cơn đói của hắn! Còn nàng thì cực kì sợ hãi, hu hu, hắn định giết nàng!
-Không… không muốn chết!
-…
-Đừng ăn thịt tôi mà!
Đôi môi hắn khẽ nhếch! Là một nụ cười hiếm thấy của hắn! Một cô gái đến thẹn cũng không biết! Ngây thơ một cách lẳng lơ! Hay lẳng lơ một cách ngây thơ? Hắn bắt đầu cảm thấy thú vị! Qủa là một hợp đồng không tệ!
-Im nào! Tiểu hồ ly!
-Không phải hồ ly, a!
Hắn tiếp tục mút một cách thèm khát và tàn bạo! Nụ hoa săn lại, càng kích thích hắn! May mà hắn chưa trút bỏ y phục, chứ không là nàng đã “lên dĩa” từ bao giờ! Vuốt ve từ cổ xuống cằm, nâng ngực nàng trong tay, kéo nhẹ nhàng đỉnh nụ hoa, tưởng chừng như khoái lạc đã nằm trong đó! Nàng thấy khó chịu kèm theo cái gì đó… khó lý giải! Hắn… nếu không ăn thịt nàng thì đang làm gì nàng? Không hiểu được hành động của hắn, nàng cứ xoay người liên tục nhưng bị bàn tay to lớn của hắn giữ chặt! Bàn tay chu du khắp nơi, tất cả là tuyệt mĩ, nàng là của hắn! Mãi mãi!
-Đừng sợ!
Hắn thổi một luồng hơi qua tai nàng. Lặng lẽ cởi bộ đồ tây nặng nề làm cơn nóng hừng hực trong lòng càng nóng hơn, nóng một cách bất ngờ, không thể kiềm chế! Cơ thể hắn, lực lưỡng, tuấn mĩ, một sự kết hợp hoàn hảo với gương mặt lạnh lùng, không một điểm nào có thể chê được! Hắn là một người đàn ông thành đạt, hắn muốn là có! Đàn bà đối với hắn thực ra chỉ là thứ đặt trên giường, dùng khi cần và đôi khi làm một bình hoa để ngắm! Đàn bà đến với hắn đều từng trải, gian xảo, linh hoạt trong việc hầu hắn trên giường, chỉ có nàng là khác biệt! Nàng, một chút cũng không biết, e thẹn cũng không luôn, chỉ là một đóa hoa dại vô chủ mà sao hấp dẫn, mê hoặc lòng người đến thế?
-A!
Nàng khẽ kêu một tiếng! Giọng nàng thanh và trong, nhẹ nhàng mà lôi cuốn, như một bữa cơm thịnh soạn dọn ra trước mặt hắn! Là lần đầu tiên, hắn sẽ khiến nàng không bao giờ quên! Ôm lấy cơ thể ngọc ngà, mềm mại, tay hắn trượt thật nhẹ nhàng lan dần xuống. Đôi chân dài trắng đầy đặn, nõn nà, khiêu gợi! Nàng quyến rũ một cách bẩm sinh sao? Nhẹ nhàng kéo một bên đùi của nàng, tách đôi chân đang khép chặt, tay hắn trượt vào nơi sâu kín, nữ tính của nàng! Chỉ để hờ hững, nàng chưa từng qua tay ai, dĩ nhiên người đầu tiên phải là hắn! Xoa nhẹ quanh nơi nhạy cảm, vuốt ve dịu dàng, hô hấp của hắn càng gấp! Nàng cảm thấy nhột kèm cái cảm giác giống lúc nãy nhưng mạnh mẽ hơn! Hắn làm cái gì vậy nhỉ? Bất ngờ hắn đảo người, thân hắn ở phía trên nàng! Chao ôi, nặng khủng khiếp!
-Nặng quá! Xuống đi mà!
Nàng la um sùm! Đúng là gây mất hứng, nhưng với hắn bây giờ nhất cử nhất động của nàng đều quyến rũ, mời gọi hắn! Vuốt ve đỉnh nụ hoa, hắn thì thầm vào tai nàng, giọng khàn lại vì cơn nóng hừng hực lan từ bụng:
-Ổn thôi mà!
Chính lúc đó hắn đi sâu vào nàng, lấp đầy tất cả! Nàng khẽ bật một tiếng kiều thanh, càng hấp dẫn hắn, càng quyến rũ hắn! Nàng và hắn bắt kịp nhau! Cả hai cùng la hét, những tiếng la hoang dã, hòa quyện, nàng và hắn cùng đưa nhau đến thiên đường!
Sau cao trào, hắn dịu lại, vẫn ở bên trong nàng, từng cung bậc cảm xúc ngân nga trong hắn! Còn nàng thì thở dốc, không biết tại sao lúc nãy mình lại la hét, lại hòa cùng hắn? Bản năng chăng? Nhưng thật sự rất kì lạ, một cảm giác mê hoặc không thể hiểu nổi, là gì vậy nhỉ? Những khi nàng buồn vui đều có cảm xúc nhưng cảm xúc này là lần đầu tiên! Tại sao nàng lại có cảm xúc đó với hắn? Vì hắn có khả năng đặc biệt chăng? Những câu hỏi trải ra trong đầu óc của nàng, không thể lý giải! Đối với hắn chuyện này chẳng qua chỉ là nhu cầu bình thường, nên đôi lúc chính hắn lại chán nó! Nhưng khi hòa làm một với nàng dường như đó là một điều kì diệu, nàng là báu vật! Phải nắm chặt trong tay! Hắn cúi xuống hôn nàng, thật sâu, thật lâu. Vuốt ve nàng, cả người hắn có chút biến chuyển, hiếm khi hắn lên đến đỉnh điểm như thế!
Khi cả hai sắp tiến đến những cung bậc cao nhất thì… chuông điện thoại reo! Trời đánh kẻ phá bĩnh!
Chương 6: Hôn Thê
Rút ra khỏi người nàng, chỉnh trang y phục, hắn hôn nàng, quyến luyến mùi hương nữ tính ấy!
-Em đợi chút nhé!
Đặt lên môi nàng một nụ hôn, hắn quay bước ra ngoài! Còn lại một mình nàng nằm yên trên giường với hàng đống câu hỏi!
…
Sảnh điện.
-Xích Tiêu Kỳ sao anh làm vậy với em, một chút tình cảm cũng không có!
Xích Tiêu Kỳ vắt chéo chân, gương mặt lạnh lùng, hai tay đan chéo vào nhau nhìn vị hôn thê trước mặt.
-Đổng Kim Châu! Cô nghĩ mình chưa về đến Xích gia đã vội lên mặt dạy chồng sao?
-Em… em đâu có ý đó, nhưng…
Đổng Kim Châu mặt xám ngoét! Hiếm khi thấy vị hôn phu của mình khó chịu như thế, dù đang giận dữ cô cũng phải dịu giọng lại!
-Chứ cô có ý gì khi đến trước mặt ta quát tháo?
-Chẳng là em…
-Là muốn kiểm soát ta?
-Không… không phải đâu mà! Anh đừng hiểu lầm…
Đổng Kim Châu càng khẩn trương hắn càng thấy chán ghét vị hôn thê được định đoạt sẵn này!
-Đổng Kim Châu tôi nhắc lại một lần cho cô nhớ là cha mẹ cô muốn thực hiện hôn ước với tôi! Là hôn nhân thu lợi ngoài ra không còn mục đích gì khác!
-Nhưng… em yêu anh mà!
-Câu đó cô nói bao nhiêu lần rồi và nói với bao nhiêu người rồi?
-Em chỉ có một mình anh… Tiêu Kỳ!
-Đúng! Chỉ một mình tôi là chồng
-Mười… mười ngày!
-Tốt lắm! Mười ngày đó em đi với tôi!
-Đi đâu?
-Pháp!
-Tôi không đi!
-Em đừng quên người lập hợp đồng với ta là anh trai em, hắn đang học ở chỗ tốt nhất, chỉ cần một câu nói của ta, thì hậu quả em biết rồi chứ?
Anh nàng sẽ không còn được học ở đó sao? Là mơ ước của anh, hơn nữa những sinh viên học ở trường Triệu Hy đều rất được trọng dụng, mình… Đành cắn răng gật đầu thôi!
…
Giờ nhớ lại sao mà căm tức ông anh quá chừng! Ngày mai nàng phải đi theo hắn đến chỗ xa lạ! Giờ mọi người biết đến hắn là bạn trai, hay nói đúng hơn là người yêu của nàng, chứ đâu ai biết hắn là chủ nợ đến đòi chứ! Ôi, cái số hẩm hiu của mình!
…
A, khách sạn rộng lớn quá, sàn nhà trải lông thú, những chiếc ghế gỗ bọc nhung, chân ghế được chạm trổ tỉ mỉ, lại có thêm nhiều vật trang trí đắt tiền, thật là xa xỉ! Ngồi đợi hắn mà nàng cứ lo phập phồng! Làm sao bây giờ? Mình ở cùng hắn sẽ không vấn đề gì chứ? Sa tỷ bảo nàng cẩn thận, không lại có em bé, là sao nhỉ? Rối tung rối mù! Mà lạ thật hắn bắt nàng đi nhưng chẳng cho đem theo bất kì vật dụng cá nhân gì, cứ thế lên xe đi tuốt! Ngồi cắn trụi hết mấy cái móng tay nãy giờ mà sao hắn lâu quá vậy?
-Em không còn việc gì làm sao?
-Á!
Nàng đưa tay lên ngực quay lại, làm người ta hết hồn! Hắn nhìn nàng cười khẽ, nâng cánh tay trắng muốt lên miệng, dường như đây chính là thói quen thường nhật của hắn! Đang lúc này thì…
-Thưa Xích thiếu gia có Đổng tiểu thư…
-Được rồi!
Hắn gắt, có vẻ ghét cái cô họ Đổng đó lắm thì phải! Buông tay nàng ra, hắn đứng lên, bước ra ngoài!
Rất lâu…
-Đại ca tỷ!
Giọng ai nghe quen vậy kìa? Bảo Bối? Sao nó đến được đây? Nhìn quanh quất nàng mới phát hiện một cái đầu lấp ló ở cửa! Nhìn quanh cảnh giác, không có ai cả nàng ngoắt nó lại!
-Em đến đây làm gì?
-Em… em đến giúp tỷ!
-Em không giúp được gì đâu, còn làm ông bà thêm lo lắng!
Nàng định bảo nó về nhưng sực nhớ đây là nước Pháp, chính nàng còn không biết đường, giờ bảo nó về, nó về đâu bây giờ?
-Ông cho em theo mà, hơn nữa lại có Quân huynh!
-Cái gì? Quân huynh đến đây?
-Suỵt! Huynh ấy lo cho tỷ nên đi theo đó mà!
Giọng hai người trở nên vo ve như muỗi! A, cánh cửa mở ra, Bảo Bối lật đật chui xuống gầm ghế, núp kín!
-Chuyện gì vậy?
-Không… không có gì!
Nàng ngồi nép vào ghế, cố dùng chân mình che chỗ ẩn náo của em, hắn mà phát hiện chẳng biết sẽ làm gì nhưng nàng thấy sợ!
-Sao phải nói dối?
Cúi xuống hắn túm lấy chân Bảo Bối lôi ra! Nàng “a” một tiếng kinh hoàng! Hắn biết rồi! Tính sao đây?
-Làm gì đây nhỉ?
Giọng hắn đanh lại nhìn thằng oắt!
Chương 5: Ân Ái Là Gì?
Nàng cứng đờ chả biết tính sao liền ôm em mình vào lòng cho nó bớt sợ! Còn Bảo Bối thì khỏi nói, nó run lập cập, tính nói gì đó cho hai hàm răng bớt va đập vào nhau nhưng đột nhiên lời tới miệng lại bị nuốt vô trong! Kết quả là im re!
-Sao nó lại ở đây?
-Là tôi đem nó theo!
Trả lời bừa vậy! Hắn chau mày.
-Chẳng phải tôi nói là không được đem theo gì sao?
-Anh nói là không mang theo đồ đạc không cấm mang theo người thân!
Tuyệt! Lật ngược thế cờ! Bất ngờ vì câu nói của nàng, hắn cưởi mỉm, nụ cười khó mà thấy được nếu không có cái nhìn tinh tế. Nhìn đứa trẻ trong tay nàng, hắn im lặng, suy tư đôi chút rồi gọi quản gia.
-Ông đưa đứa bé này ra đại sảnh!
-Vâng!
-Không được!
Hai chị em đồng thanh quát tướng! Hắn quay lại, lia tia nhìn sắc bén về phía nàng.
-Gì mà không được?
-Không được đụng đến nó!
-Ta chỉ đưa em cô ra đại sảnh ngồi chờ chứ đã bảo làm gì nó đâu?
Hắn đáp một cách thờ ơ. Nàng mím môi, trao Bảo Bối cho lão quản gia, trong lòng lo lắng. Bảo Bối đi rồi, nàng ngồi phịch xuống ghế, bồn chồn không yên. Hắn tiến lại phía nàng, choàng tay qua eo nàng, thấy nàng cứng đơ như củi, có chút không hài lòng.
-Đừng có cứng nhắc! Ta ghét phải sống cùng bình hoa di động lắm!
Nàng chỉ ngồi yên mà hắn bảo cứng nhắc! Vậy chứ “mềm dẻo” là gì?
-Vậy tôi phải làm gì để không cứng nhắc?
-Hôn ta đi!
Lời đề nghị trắng trợn cực kì! Hôn? Truyền nhiễm vi rút, không, gớm lắm! Nhỡ hắn có bệnh thì sao?
-Không được!
-Tại sao?
-Tôi không muốn nhiễm bệnh!
Hắn phá lên cười! Nàng quả nhiên là ngây thơ chưa từng thấy! Đến hành động tình cảm đơn giản nhất cũng không biết! Nhìn nàng thú vị, hắn chồm người tới…
-Không thích!
Đẩy bờ vai mạnh mẽ của hắn ra, nàng ngã nhoài ra ghế, hắn… cái đồ bệnh hoạn!
-Đây là hợp đồng! Em nên nhớ cho kĩ! Giờ em là của ta, phải nghe lệnh của ta, không có quyền kháng cự!
Híc, khổ thân mình quá đi! Hắn thản nhiên hôn lên môi nàng! Nói đến hôn thì hắn hôn bao nhiêu đàn bà hắn cũng không nhớ, vì thế đối với hắn việc này nhàm chán và tầm thường! Tuy nhiên, nàng thì khác hẳn, ngây thơ, trong sáng, chẳng hề biết một chút gì về việc này, không đáp trả hắn như các phụ nữ khác thường làm! Qủa nhiên là thú vị!
-A!
Cái tay của hắn đi đâu vậy kìa? Cởi nút áo nàng ra, không thích nha! Nàng cũng chẳng rõ vì sao “nam nữ thọ thọ bất tương thân” nhưng cũng hiểu đôi chút về việc “thiếu thiếu cái… gì đó” trên người là hành vi… kì cục! Đẩy hắn ra! Cố lên! Dô ta! Sao mà hắn nặng kinh hoàng vậy kìa? Trời ơi, đẩy không nổi!
Trong khi nàng đang hì hục cố đẩy hắn ra khỏi người mình thì hắn càng cảm thấy rất phấn khích! Đôi bàn tay nhỏ nhắn chống lên bộ ngực rắn chắc như đồng, những cú đẩy của nàng tạo kích thích cho hắn! Tiểu hồ ly ngây thơ! Hắn thì quá là kinh nghiệm! Để xem nào!
-Đừng làm những chuyện vô ích nữa!
Mồ hôi trên má nàng chảy ròng ròng! Còn hơn là làm gà quay trong bếp, má hồng lên. Nhìn thấy tình cảnh đó thật muốn ăn tươi nuốt sống nàng cho rồi! Ôm xiết nàng trong tay, hắn vuốt ve lưng nàng, qua lớp áo mỏng vẫn cảm thấy rõ làn da mềm mịn. Cắn nhẹ lên vành tai nàng, hưởng thụ mùi hương nữ tính của nàng càng làm hắn kích động dữ dội!
-A, sao cắn tôi?
Trong lòng hắn, nàng giãy giụa! Cái tên biến thái, muốn ăn thịt nàng hay sao chứ? Ăn thịt? Không muốn đâu!
-Đừng mà!
-Em im lặng đi nào!
-Nhưng…
Hắn càng ngày càng lấn lướt! Luồn tay qua chiếc áo sơ mi, da thịt mềm mại không tỳ vết, trắng hồng, đậu hũ thiệt là ngon! Nút áo bung hết! Chiếc váy ôm cũng bị hắn kéo xuống không thương tiếc! Nội y cũng sắp… lên đường theo! Nàng cố chặn hắn lại, nhưng hắn đúng là cáo già, cách gì cũng không ngăn được! Hắn bế nàng lên chiếc giường lớn đặt giữa phòng, nhẹ nhàng đặt xuống! Tòa thiên nhiên đẹp một cách hoang dã mở ra trước mặt hắn! Thánh cũng không nhịn được!
-A!
Mút nhẹ đỉnh nụ hoa hồng đào, thật ngọt, thật thơm! Nàng vặn người khó chịu, hắn muốn ăn thịt nàng thiệt sao? Giống như mấy người da đỏ? Oa oa không muốn chết mà! Vuốt ve nơi đẫy đà mềm mại, hắn hận không thể ăn sạch từ đầu tới chân của nàng! Nuốt tất cả vào bụng cho thỏa cơn đói của hắn! Còn nàng thì cực kì sợ hãi, hu hu, hắn định giết nàng!
-Không… không muốn chết!
-…
-Đừng ăn thịt tôi mà!
Đôi môi hắn khẽ nhếch! Là một nụ cười hiếm thấy của hắn! Một cô gái đến thẹn cũng không biết! Ngây thơ một cách lẳng lơ! Hay lẳng lơ một cách ngây thơ? Hắn bắt đầu cảm thấy thú vị! Qủa là một hợp đồng không tệ!
-Im nào! Tiểu hồ ly!
-Không phải hồ ly, a!
Hắn tiếp tục mút một cách thèm khát và tàn bạo! Nụ hoa săn lại, càng kích thích hắn! May mà hắn chưa trút bỏ y phục, chứ không là nàng đã “lên dĩa” từ bao giờ! Vuốt ve từ cổ xuống cằm, nâng ngực nàng trong tay, kéo nhẹ nhàng đỉnh nụ hoa, tưởng chừng như khoái lạc đã nằm trong đó! Nàng thấy khó chịu kèm theo cái gì đó… khó lý giải! Hắn… nếu không ăn thịt nàng thì đang làm gì nàng? Không hiểu được hành động của hắn, nàng cứ xoay người liên tục nhưng bị bàn tay to lớn của hắn giữ chặt! Bàn tay chu du khắp nơi, tất cả là tuyệt mĩ, nàng là của hắn! Mãi mãi!
-Đừng sợ!
Hắn thổi một luồng hơi qua tai nàng. Lặng lẽ cởi bộ đồ tây nặng nề làm cơn nóng hừng hực trong lòng càng nóng hơn, nóng một cách bất ngờ, không thể kiềm chế! Cơ thể hắn, lực lưỡng, tuấn mĩ, một sự kết hợp hoàn hảo với gương mặt lạnh lùng, không một điểm nào có thể chê được! Hắn là một người đàn ông thành đạt, hắn muốn là có! Đàn bà đối với hắn thực ra chỉ là thứ đặt trên giường, dùng khi cần và đôi khi làm một bình hoa để ngắm! Đàn bà đến với hắn đều từng trải, gian xảo, linh hoạt trong việc hầu hắn trên giường, chỉ có nàng là khác biệt! Nàng, một chút cũng không biết, e thẹn cũng không luôn, chỉ là một đóa hoa dại vô chủ mà sao hấp dẫn, mê hoặc lòng người đến thế?
-A!
Nàng khẽ kêu một tiếng! Giọng nàng thanh và trong, nhẹ nhàng mà lôi cuốn, như một bữa cơm thịnh soạn dọn ra trước mặt hắn! Là lần đầu tiên, hắn sẽ khiến nàng không bao giờ quên! Ôm lấy cơ thể ngọc ngà, mềm mại, tay hắn trượt thật nhẹ nhàng lan dần xuống. Đôi chân dài trắng đầy đặn, nõn nà, khiêu gợi! Nàng quyến rũ một cách bẩm sinh sao? Nhẹ nhàng kéo một bên đùi của nàng, tách đôi chân đang khép chặt, tay hắn trượt vào nơi sâu kín, nữ tính của nàng! Chỉ để hờ hững, nàng chưa từng qua tay ai, dĩ nhiên người đầu tiên phải là hắn! Xoa nhẹ quanh nơi nhạy cảm, vuốt ve dịu dàng, hô hấp của hắn càng gấp! Nàng cảm thấy nhột kèm cái cảm giác giống lúc nãy nhưng mạnh mẽ hơn! Hắn làm cái gì vậy nhỉ? Bất ngờ hắn đảo người, thân hắn ở phía trên nàng! Chao ôi, nặng khủng khiếp!
-Nặng quá! Xuống đi mà!
Nàng la um sùm! Đúng là gây mất hứng, nhưng với hắn bây giờ nhất cử nhất động của nàng đều quyến rũ, mời gọi hắn! Vuốt ve đỉnh nụ hoa, hắn thì thầm vào tai nàng, giọng khàn lại vì cơn nóng hừng hực lan từ bụng:
-Ổn thôi mà!
Chính lúc đó hắn đi sâu vào nàng, lấp đầy tất cả! Nàng khẽ bật một tiếng kiều thanh, càng hấp dẫn hắn, càng quyến rũ hắn! Nàng và hắn bắt kịp nhau! Cả hai cùng la hét, những tiếng la hoang dã, hòa quyện, nàng và hắn cùng đưa nhau đến thiên đường!
Sau cao trào, hắn dịu lại, vẫn ở bên trong nàng, từng cung bậc cảm xúc ngân nga trong hắn! Còn nàng thì thở dốc, không biết tại sao lúc nãy mình lại la hét, lại hòa cùng hắn? Bản năng chăng? Nhưng thật sự rất kì lạ, một cảm giác mê hoặc không thể hiểu nổi, là gì vậy nhỉ? Những khi nàng buồn vui đều có cảm xúc nhưng cảm xúc này là lần đầu tiên! Tại sao nàng lại có cảm xúc đó với hắn? Vì hắn có khả năng đặc biệt chăng? Những câu hỏi trải ra trong đầu óc của nàng, không thể lý giải! Đối với hắn chuyện này chẳng qua chỉ là nhu cầu bình thường, nên đôi lúc chính hắn lại chán nó! Nhưng khi hòa làm một với nàng dường như đó là một điều kì diệu, nàng là báu vật! Phải nắm chặt trong tay! Hắn cúi xuống hôn nàng, thật sâu, thật lâu. Vuốt ve nàng, cả người hắn có chút biến chuyển, hiếm khi hắn lên đến đỉnh điểm như thế!
Khi cả hai sắp tiến đến những cung bậc cao nhất thì… chuông điện thoại reo! Trời đánh kẻ phá bĩnh!
Chương 6: Hôn Thê
Rút ra khỏi người nàng, chỉnh trang y phục, hắn hôn nàng, quyến luyến mùi hương nữ tính ấy!
-Em đợi chút nhé!
Đặt lên môi nàng một nụ hôn, hắn quay bước ra ngoài! Còn lại một mình nàng nằm yên trên giường với hàng đống câu hỏi!
…
Sảnh điện.
-Xích Tiêu Kỳ sao anh làm vậy với em, một chút tình cảm cũng không có!
Xích Tiêu Kỳ vắt chéo chân, gương mặt lạnh lùng, hai tay đan chéo vào nhau nhìn vị hôn thê trước mặt.
-Đổng Kim Châu! Cô nghĩ mình chưa về đến Xích gia đã vội lên mặt dạy chồng sao?
-Em… em đâu có ý đó, nhưng…
Đổng Kim Châu mặt xám ngoét! Hiếm khi thấy vị hôn phu của mình khó chịu như thế, dù đang giận dữ cô cũng phải dịu giọng lại!
-Chứ cô có ý gì khi đến trước mặt ta quát tháo?
-Chẳng là em…
-Là muốn kiểm soát ta?
-Không… không phải đâu mà! Anh đừng hiểu lầm…
Đổng Kim Châu càng khẩn trương hắn càng thấy chán ghét vị hôn thê được định đoạt sẵn này!
-Đổng Kim Châu tôi nhắc lại một lần cho cô nhớ là cha mẹ cô muốn thực hiện hôn ước với tôi! Là hôn nhân thu lợi ngoài ra không còn mục đích gì khác!
-Nhưng… em yêu anh mà!
-Câu đó cô nói bao nhiêu lần rồi và nói với bao nhiêu người rồi?
-Em chỉ có một mình anh… Tiêu Kỳ!
-Đúng! Chỉ một mình tôi là chồng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
127/4635