Tiểu thuyết Lùng Bắt Tim Em-full
Lượt xem : |
ếp sợ nhìn người đang mặc lễ phục tân nương trước mắt, không phải là Y Nhu, dĩ nhiên người đang mặc y phục cô dâu là Tú Khanh.
Tú Khanh nức nở khóc : “ Ta cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, vốn đang cùng Y Nhu nói chuyện phiếm, ai ngờ uống vào một ly nước ngọt liền lăn ra bất tỉnh nhân sự, tỉnh dậy liền đã như thế này. ”
Đường Hoàng lãnh mâu lợi hãi khẽ nhíu lại. “ Thạch Đồng ! ”
“ Dạ, lão bản. ”
“ Tiễn toàn bộ khách khứa.”
Tú Khanh đứng dậy, vốn định nhân cơ hội này rời đi, không ngờ được lại bị Đường Hoàng chặn đứng trước mặt.
“ Ngươi cho là với cái kịch bản ngây thơ kia thì có thể gạt được ta ? ”
“ Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì ! ”
“ Không hiểu ? Chẳng lẽ ngươi muốn chịu khổ một chút rồi mới hiểu sao ? ”
Tú Khanh mặt mày nhanh chóng biến sắc. Nét mặt nghiêm nghị, băng lãnh của Đường Hoàng thực đáng sợ. [ Py : không phải chỉ đáng sợ mà là khủng bố mới đúng !!! Đường ca : Tâm trạng ta không tốt, tránh xa ra kẻo … Py : * xách dép ù chạy * ">
“ Xem ra những lời Y Nhu nói là sự thực. ”
“ Nàng đã nói gì ? ”
“ Nàng nói ngươi là ket thiết kế ra hết thảy mọi chuyện, khiến tất cả những người theo đuổi nàng lâm vào tình cảnh bất hạnh, Chuy Thạc Ngạn cưới nữ nhân khác cũng là kiệt tác của ngươi, liền ngay cả cửa tiệm mà phụ thân nàng vất vả kinh doanh đều vì ngươi âm thầm tính kế mà suy sụp. ”
Đường Hoàng hướng ánh mắt sắc bén sang bên cạnh, “ Người đâu, đưa vị tiểu thư này ra ngoài. ”
“ Ngươi sẽ không thể tìm được Y Nhu đâu ! ”
Đường Hoàng ánh mắt hung tợn như hung thần ác sát hướng nàng nhìn lại. “ Nếu đã biết, thì có lẽ cũng hiểu tính ta , nên nhớ ngươi là hảo bằng hữu của Y Nhu nên ta mới buông tha cho ngươi. Nếu như ngươi còn dám chọc giận đến ta, đừng trách ta giống như vậy, khiến ngươi một phen tan cửa nát nhà.”
Tú Khanh sợ hại, xụi lơ trên mặt đất, nhìn nam tử dã tâm thật lớn đó, y chính là người mà Y Nhu đã chọc tới. Chỉ là một ánh mắt, liền khiến người khá không tự chủ được, hai chân bất giác mềm nhũn ra. Nàng âm thầm cầu nguyện Y Nhu có thể chạy trốn càng xa càng tốt.
“ Mặc kệ là phải đến chân trời góc bể nào, ta cũng nhất định phải tìm được nàng, Y Nhu ! ” Đường Hoàng đối tất cả mọi người hạ lệnh, hắn tuyệt đối không thể để nàng thoát li ra bên ngoài. Hắn muốn nàng, thể xác và tinh thần không thể kiềm chế được mà phát cuồng, mặc kệ nàng có chạy trốn đến chân trời góc bể, hắn thề nhất định phải tìm thấy nàng.
Y Nhu đã đến Đài Nam được 5 ngày, bởi vì dời đi có chút vội vã nên nàng không có kịp mang theo tiền bạc trên người. Thật ra là nàng còn mấy món đồ trang sức bằng vàng của Đường Hoàng tặng, nhưng là nàng không nghĩ sẽ dùng đến, liền hướng một vị thân thích mượn tiền vào Đài Nam, từ đây nàng trở thành một người vô thân vô phận. May là nàng tìm được một công xưởng đang tuyển công nhân, được bao ăn bao ở, tạm thời cuộc sống của nàng không phải lo nghĩ gì.
“ Uy, ngươi tên Y Nhu có phải không ? ” Hoàng bác gái một giọng quốc ngữ đặc sệt tiếng Đài Loan kêu to, đó là người có có tư cách tác nghiệp lâu năm nhất ở xí nghiệp.
“ Dạ, đúng vậy. ” Nàng tim đập thật mau, chỉ thấy Hoàng bác gái nghiêm túc hướng nàng đi tới, trừng mắt nhìn nàng. Y Nhu thầm cảm thấy bất ổn, lẽ nào người của Đường Hoàng đã phát hiện ra mình.
Hoàng bác gái chậm rãi mở miệng. “ Đêm nay ngươi thật là có phúc. ”
Nàng một vẻ không hiểu, đối Hoàng bác gái sững sờ không nói lên lời.
“ Nơi này của chúng ta có quy định, đều vì người mới tới mà mở tiệc ăn mừng, hôm nay ngươi là nhân vật chính ! Không thể không tham gia. ”
“ Đúng vậy ! Đúng vậy ! ” Một nữ đồng nghiệp đi theo khác cũng góp lời.
“ Hoàng bác gái, ngươi là nên thu lại vẻ mặt kia đi a ~ Xem ngươi dọa nàng thế nào kìa. ”
“ Đúng vậy, Y Nhu , đừng nhìn Hoàng bác gái vẻ mặt nghiêm túc thế kia, nàng là khẩu xà tâm phật, Phật tại tâm a ~ ” Đoàn người nhất thời vì câu nói này mà cười nghiêng ngả thành một đống.
Y Nhu nhẹ nhàng thở ra. Nàng còn tưởng rằng đã bị người của Đường Hoàng phát hiện. Nguyên lai mọi người là vì muốn mở một bữa tiệc chào đón nàng nên mới hội đến đây. Nàng nhẹ nhõ an tâm mà nở một nụ cười. Những người này mặc dù vất vả làm việc cả một ngày nhưng vẫn không quên chiếu cố cho nàng, làm nàng cảm thấy thực cảm động, hành động này như an ủi phần nào nỗi buồn trong nàng.
Sau khi tan tầm, nàng bị mọi người kéo đi chúc mừng, mọi người cơ hồ đều đã là những phụ nữ trung niên, làm việc lâu năm trong xí nghiệp này. Cũng có cả những thanh niên như Y Nhu, nhưng là những nữ hài thanh lệ như Y Nhu thật ra rất dễ gần.
Mấy chén rượu đã hạ xuống, mọi người ai nấy đều đã thể hiện ra cá tính ngay thẳng của mình, Y Nhu thực rất thích mọi người.
Trong đó, một đại thẩm đột nhiên hỏi : “ Y Nhu, nghe nói ngươi đang học đại học. như thế nào lại chạy đến đây làm công nhân vậy ? ”
“ Đúng vậy, công việc này không thích hợp với nữ nhân da thịt mịn màng, nộn nộn thịt như ngươi. ”
Một đại thẩm khác tiếp lời,“ Sớm tìm một hôn phu tốt làm một thiếu phu nhân mới hợp với ngươi. ”
Y Nhu chính là cười khổ, trong lòng vô cùng khổ tâm vậy nên vô phương chống đỡ lời nói của các nàng.
Hoàng đại thẩm tiếp lời,“ Mặc kệ là gặp phải chuyện gì khiến ngươi suy sụp, đừng chỉ nhìn vào điểm không tốt ! Hãy hướng vào mặt tốt mà suy nghĩ. đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà mình không vượt qua được. ”
Y Nhu nhìn Hoàng bác gái, nói như nàng hẳn là đã nhìn ra Y Nhu có tâm sự. Mọi người nói đúng, Hoàng bác gái là người khẩu xà tâm phật, một người tốt.
Nàng yên lặng gật đầu không nói, trong lòng có nỗi khổ, không phải nói ra liền tháo gỡ được, nàng nếu là muốn đối mặt, hẳn là đã không chạy đến chỗ này.
Nửa tháng trôi qua, công việc cứ coi là thuận lợi. Mỗi ngày đi sớm về muộn, cứ như vậy đơn điệu mà trôi qua, lại có thể khiến nàng tạm thời an thân. Phiền toái duy nhất là Lâm tổ trưởng phụ trách tổ tác nghiệp từ khi phát hiện ra dáng vẻ mĩ mạo, trẻ trung của nàng, liền thường xuyên mượn cớ tiếp cận nàng. Mới đầu tay chân hắn còn tạm an phận, nhưng là dần dần bắt đầu tìm cơ hội trộm đậu hũ của nàng. Y Nhu vì không muốn tìm lấy phiền toái liền có thể tránh thì tránh đi.
Bỗng một ngày, Lâm tổ trưởng phái người kêu nàng lên văn phòng. Y Nhu đứng ngoài cửa gõ nhẹ cửa văn phòng.
“ Tổ trưởng, ngài tìm ta ? ”
Lâm tổ trưởng ngày thường đều cắn cành lau, coi trọng Y Nhu mĩ mạo thanh tú, cùng với khí chất thoát tục, không màng thế sự, vừa thấy nàng liền đứng lên tiến lại đón.
“ Đến, ngồi…ngồi đi, ta mời ngươi uống nước ngọt.” Không kiêng kị lôi kéo nàng ngồi xuống ghế.
“ Cám ơn. ” Y Nhu trước nay đối hắn vẫn luôn giữ khoảng cách, cầm nước ngọt mà hắn đưa cho trong tay, làm bộ như uống, hướng hắn hỏi, “ Tổ trưởng tìm ta có chuyện gì vậy ? ”
“ Đừng vội, nói chuyện trước đã. ” Lâm tổ trưởng hết sức ôn nhu cùng nàng thân thiện nói chuyện, nói tất cả mọi chuyện ở công xưởng mà hắn đã làm được công ty coi trọng thế nào, đối bên ngoài nổi tiếng ra sao, hắn rất sợ Y Nhu không biết hắn là một nam nhân tài giỏi.
Y Nhu yên lặng lắng nghe những câu chuyện nhàm chán của Lâm tổ trưởng, tổng cảm thấy, thời gian trôi chậm gấp ba lần bình thường. Nếu Lâm tổ trưởng không mau chóng thả nàng đi, chỉ sợ nàng sẽ vì nhàm chán mà ngủ mất.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, Lâm tổ trưởng rốt cuộc cũng nói ra mục đích của chính mình, tính hẹn Y Nhu tan tầm cùng hắn dùng bữa tối. Y Nhu uyển chuyển cự tuyệt, tìm bừa một cái lí do để mau mau rời khỏi văn phòng.
Trở lại nơi làm việc, nàng thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm. Nhóm bác gái khác lập tức tò mò hướng nàng hỏi : “ Y Nhu, Lâm tổ trưởng tìm ngươi có chuyện gì vậy ?”
“ Ngươi nha, nhất định phải cẩn thận, hắn cũng không phải thứ tốt đẹp gì đâu. ”
“ Đúng vậy, hắn a~ vừa thấy cô nương trẻ tuổi lại thanh tú nào liền không có hảo ý nha. ”
Mỗi người một câu nhưng đều là khuyên Y Nhu nàng bảo trì khoảng cách với cái tên Lâm tổ trưởng kia, nàng nghe vậy cũng chỉ cười, hướng mọi người nói cảm tạ, đối với chuyện này cũng không để ý lắm. Mỗi ngày làm việc bận rộn làm cho nàng vô tình quên đi ý đồ của Lâm tổ trưởng.
Bất quá sự việc cũng không có dừng lại ở đây, Y Nhu phát hiện gần đây hành động của Lâm tổ trưởng thực càng ngày càng quá đáng. Cuối cùng còn cả gan giữa thanh thiên bạch nhật ăn đậu hũ của nàng.
“ Tổ trưởng, thỉnh ngươi hãy tự trọng. ” Nàng cuối cùng cũng không chịu được những hành vi càn rỡ đó của hắn. Ban đầu còn mượn cớ này cớ nọ trộm đậu hũ của nàng, bây giờ còn quá đáng hơn, ngang nhiên giữa giờ làm việc vuốt ve tay nàng. Nữ nhân nếu ngay cả dũng khí nói “ Không ” trong trường hợp này cũng không có, chính là không đáng làm nữ nhân. Y Nhu cũng không phải là một nữ tử yếu đuối, cũng không thể bất luận người ta khi dễ cái gì cũng không cãi lại, làm một cái ngốc nghếch nữ nhân. Hướng cái nhìn bộc trực cùng bướng bỉnh, mở to mắt nhìn trừng trừng hắn.
Không nghĩ nàng có dũng khí trước mặt mọi người phản kháng, Lâm tổ trưởng nhất thời sững sờ. Nữ nhân này quả thực không biết tốt xấu gì cả, trước mặt bao nhiêu người dám làm hắn mất mặt như vậy. Hắn chật vật rời khỏi hiện trường mang theo một nỗi căm tức, giận dữ không sao nuốt trôi được trong lòng .
Mọi người lập tức xông đến chỗ nàng, có người ca ngợi Y Nhu có dũng khí,có người lại lo lắng cho tiền đồ của nàng tại xí nghiệp này.
“ Cẩn thận nha, Y Nhu, ngươi làm hắn mất mặt như vậy, hắn nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu. Trước kia cũng có một nữ hài bị như ngươi hôm nay, liền sau đó phải rời bỏ công việc này. ”
“ Ta không sợ ! Người sai là hắn, ta không tin hắn có thể đuổi ta ra khỏi xí nghiệp này .”
“ Dĩ nhiên là hắn sẽ không trực tiếp đối phó với ngươi, hơn nữa thủ trưởng cũng đều là nam nhân, sẽ không nghe nữ nhân chúng ta phân trần đâu. ”
Hoàng bác gái cũng quan tâm nhắc nhở. “ Vì miếng cơm manh áo, nhẫn nại một chút, đừng quá xúc động, không thì chính mình cũng không giữ được bát cơm.”
Y Nhu cũng không biết nên hướng các nàng giải thích thế nào cho phải, nhóm bác gái này chưa từng thụ nghiệm qua cái gọi là giáo dục, chỉ biết vì công việc dễ dàng tha thứ, đối với loại người như Lâm tổ trưởng nhẫn nhịn. Nhưng nàng lại bất đồng với họ, nàng có tự tôn của nữ nhân, chịu khổ nàng có thể nhẫn nại chịu được, nhưng là bị nam nhân khi dễ như vậy mà không phản kháng thì chính là ngốc. Nàng không tự bảo vệ lấy mình thì ai sẽ bảo vệ ? Nàng – Y Nhu là làm việc, bán sức lao động chứ không phải là bán thân thể, tuyệt đối không thể để loại nam nhân kia bắt nạt, Lâm tổ trưởng – Ngươi bắt nạt sai người rồi.
“ Ta biết rồi, ta sẽ chú ý. ” Nàng cười cười ứng phó, cũng không nói thêm gì.
Từ đó về sau, thái độ của Lâm tổ trưởng đối nàng thay đổi 180o, chẳng những giao thêm cho nàng một lượng lớn công việc mà còn gây khó dễ, bắt bẻ trong quá trình làm việc. Hắn đối nàng không biết tốt xấu, hận đến nỗi có thể nghiến răng kèn kẹt. Vốn tưởng nàng là loại nữ nhân dễ dãi, định đem nàng gạt lên giường, ai ngờ ở trước mặt bao người, nàng lại khiến hắn một phen khó xử, bị người ta chỉ trỏ, giễu cợt.
Thù này không báo, không phải quân tử, hắn thề sẽ cho nàng biết kết quả của việc chống lại hắn là như thế nào. [ Py : ngươi quân tử cái nỗi gì, ta phi ~ ">
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
Văn phòng chủ tịch, Hào Quốc xí nghiệp.
“ Báo cáo chủ tịch, đã có tin tức của nàng. ” Thạch Đồng cung kính hướng lão bản thông báo tin tức này, nhiều ngày nay, đối lão bản hắn luôn một bộ dạng cung kính cùng thận trọng trong cả lời nói lẫn hành động.
“ Phải không ? Đã có tin tức của nàng ư ? ” Con ngươi băng lãnh đã lâu dần có chút nhiệt khí, nột tâm Đường Hoàng một phen kích động.
“ Đã điều tra tất cả khách đến thuê phòng mới của khách sạn, nhà trọ, những công nhân mà các nhà xưởng mới tuyển dụng, ở Đại Nam, trong danh sách công nhân mới của xí nghiệp Triệu Đồng tìm được tên của nàng. ”
“ Xí nghiệp Triệu Đồng ? Nàng làm cái gì ở đó ? ”
“ Làm công nhân châm xe. ”
Nét mặt băng lãnh càng thêm âm trầm, ném điếu thuốc đang hút dở sang chỗ khác, Đường Hoàng đứng dậy hạ lệnh : “ Hủy bỏ cuộc họp buổi tối, chuẩn bị xe ! ”
“ Nhưng còn vị chủ tịch mới từ Mỹ qua đây ? ”
“ Kêu hắn chờ ! ”
“ Vâng. ” Sợ là giờ phút này kể cả thiên hoàng có đíc
Tú Khanh nức nở khóc : “ Ta cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, vốn đang cùng Y Nhu nói chuyện phiếm, ai ngờ uống vào một ly nước ngọt liền lăn ra bất tỉnh nhân sự, tỉnh dậy liền đã như thế này. ”
Đường Hoàng lãnh mâu lợi hãi khẽ nhíu lại. “ Thạch Đồng ! ”
“ Dạ, lão bản. ”
“ Tiễn toàn bộ khách khứa.”
Tú Khanh đứng dậy, vốn định nhân cơ hội này rời đi, không ngờ được lại bị Đường Hoàng chặn đứng trước mặt.
“ Ngươi cho là với cái kịch bản ngây thơ kia thì có thể gạt được ta ? ”
“ Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì ! ”
“ Không hiểu ? Chẳng lẽ ngươi muốn chịu khổ một chút rồi mới hiểu sao ? ”
Tú Khanh mặt mày nhanh chóng biến sắc. Nét mặt nghiêm nghị, băng lãnh của Đường Hoàng thực đáng sợ. [ Py : không phải chỉ đáng sợ mà là khủng bố mới đúng !!! Đường ca : Tâm trạng ta không tốt, tránh xa ra kẻo … Py : * xách dép ù chạy * ">
“ Xem ra những lời Y Nhu nói là sự thực. ”
“ Nàng đã nói gì ? ”
“ Nàng nói ngươi là ket thiết kế ra hết thảy mọi chuyện, khiến tất cả những người theo đuổi nàng lâm vào tình cảnh bất hạnh, Chuy Thạc Ngạn cưới nữ nhân khác cũng là kiệt tác của ngươi, liền ngay cả cửa tiệm mà phụ thân nàng vất vả kinh doanh đều vì ngươi âm thầm tính kế mà suy sụp. ”
Đường Hoàng hướng ánh mắt sắc bén sang bên cạnh, “ Người đâu, đưa vị tiểu thư này ra ngoài. ”
“ Ngươi sẽ không thể tìm được Y Nhu đâu ! ”
Đường Hoàng ánh mắt hung tợn như hung thần ác sát hướng nàng nhìn lại. “ Nếu đã biết, thì có lẽ cũng hiểu tính ta , nên nhớ ngươi là hảo bằng hữu của Y Nhu nên ta mới buông tha cho ngươi. Nếu như ngươi còn dám chọc giận đến ta, đừng trách ta giống như vậy, khiến ngươi một phen tan cửa nát nhà.”
Tú Khanh sợ hại, xụi lơ trên mặt đất, nhìn nam tử dã tâm thật lớn đó, y chính là người mà Y Nhu đã chọc tới. Chỉ là một ánh mắt, liền khiến người khá không tự chủ được, hai chân bất giác mềm nhũn ra. Nàng âm thầm cầu nguyện Y Nhu có thể chạy trốn càng xa càng tốt.
“ Mặc kệ là phải đến chân trời góc bể nào, ta cũng nhất định phải tìm được nàng, Y Nhu ! ” Đường Hoàng đối tất cả mọi người hạ lệnh, hắn tuyệt đối không thể để nàng thoát li ra bên ngoài. Hắn muốn nàng, thể xác và tinh thần không thể kiềm chế được mà phát cuồng, mặc kệ nàng có chạy trốn đến chân trời góc bể, hắn thề nhất định phải tìm thấy nàng.
Y Nhu đã đến Đài Nam được 5 ngày, bởi vì dời đi có chút vội vã nên nàng không có kịp mang theo tiền bạc trên người. Thật ra là nàng còn mấy món đồ trang sức bằng vàng của Đường Hoàng tặng, nhưng là nàng không nghĩ sẽ dùng đến, liền hướng một vị thân thích mượn tiền vào Đài Nam, từ đây nàng trở thành một người vô thân vô phận. May là nàng tìm được một công xưởng đang tuyển công nhân, được bao ăn bao ở, tạm thời cuộc sống của nàng không phải lo nghĩ gì.
“ Uy, ngươi tên Y Nhu có phải không ? ” Hoàng bác gái một giọng quốc ngữ đặc sệt tiếng Đài Loan kêu to, đó là người có có tư cách tác nghiệp lâu năm nhất ở xí nghiệp.
“ Dạ, đúng vậy. ” Nàng tim đập thật mau, chỉ thấy Hoàng bác gái nghiêm túc hướng nàng đi tới, trừng mắt nhìn nàng. Y Nhu thầm cảm thấy bất ổn, lẽ nào người của Đường Hoàng đã phát hiện ra mình.
Hoàng bác gái chậm rãi mở miệng. “ Đêm nay ngươi thật là có phúc. ”
Nàng một vẻ không hiểu, đối Hoàng bác gái sững sờ không nói lên lời.
“ Nơi này của chúng ta có quy định, đều vì người mới tới mà mở tiệc ăn mừng, hôm nay ngươi là nhân vật chính ! Không thể không tham gia. ”
“ Đúng vậy ! Đúng vậy ! ” Một nữ đồng nghiệp đi theo khác cũng góp lời.
“ Hoàng bác gái, ngươi là nên thu lại vẻ mặt kia đi a ~ Xem ngươi dọa nàng thế nào kìa. ”
“ Đúng vậy, Y Nhu , đừng nhìn Hoàng bác gái vẻ mặt nghiêm túc thế kia, nàng là khẩu xà tâm phật, Phật tại tâm a ~ ” Đoàn người nhất thời vì câu nói này mà cười nghiêng ngả thành một đống.
Y Nhu nhẹ nhàng thở ra. Nàng còn tưởng rằng đã bị người của Đường Hoàng phát hiện. Nguyên lai mọi người là vì muốn mở một bữa tiệc chào đón nàng nên mới hội đến đây. Nàng nhẹ nhõ an tâm mà nở một nụ cười. Những người này mặc dù vất vả làm việc cả một ngày nhưng vẫn không quên chiếu cố cho nàng, làm nàng cảm thấy thực cảm động, hành động này như an ủi phần nào nỗi buồn trong nàng.
Sau khi tan tầm, nàng bị mọi người kéo đi chúc mừng, mọi người cơ hồ đều đã là những phụ nữ trung niên, làm việc lâu năm trong xí nghiệp này. Cũng có cả những thanh niên như Y Nhu, nhưng là những nữ hài thanh lệ như Y Nhu thật ra rất dễ gần.
Mấy chén rượu đã hạ xuống, mọi người ai nấy đều đã thể hiện ra cá tính ngay thẳng của mình, Y Nhu thực rất thích mọi người.
Trong đó, một đại thẩm đột nhiên hỏi : “ Y Nhu, nghe nói ngươi đang học đại học. như thế nào lại chạy đến đây làm công nhân vậy ? ”
“ Đúng vậy, công việc này không thích hợp với nữ nhân da thịt mịn màng, nộn nộn thịt như ngươi. ”
Một đại thẩm khác tiếp lời,“ Sớm tìm một hôn phu tốt làm một thiếu phu nhân mới hợp với ngươi. ”
Y Nhu chính là cười khổ, trong lòng vô cùng khổ tâm vậy nên vô phương chống đỡ lời nói của các nàng.
Hoàng đại thẩm tiếp lời,“ Mặc kệ là gặp phải chuyện gì khiến ngươi suy sụp, đừng chỉ nhìn vào điểm không tốt ! Hãy hướng vào mặt tốt mà suy nghĩ. đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà mình không vượt qua được. ”
Y Nhu nhìn Hoàng bác gái, nói như nàng hẳn là đã nhìn ra Y Nhu có tâm sự. Mọi người nói đúng, Hoàng bác gái là người khẩu xà tâm phật, một người tốt.
Nàng yên lặng gật đầu không nói, trong lòng có nỗi khổ, không phải nói ra liền tháo gỡ được, nàng nếu là muốn đối mặt, hẳn là đã không chạy đến chỗ này.
Nửa tháng trôi qua, công việc cứ coi là thuận lợi. Mỗi ngày đi sớm về muộn, cứ như vậy đơn điệu mà trôi qua, lại có thể khiến nàng tạm thời an thân. Phiền toái duy nhất là Lâm tổ trưởng phụ trách tổ tác nghiệp từ khi phát hiện ra dáng vẻ mĩ mạo, trẻ trung của nàng, liền thường xuyên mượn cớ tiếp cận nàng. Mới đầu tay chân hắn còn tạm an phận, nhưng là dần dần bắt đầu tìm cơ hội trộm đậu hũ của nàng. Y Nhu vì không muốn tìm lấy phiền toái liền có thể tránh thì tránh đi.
Bỗng một ngày, Lâm tổ trưởng phái người kêu nàng lên văn phòng. Y Nhu đứng ngoài cửa gõ nhẹ cửa văn phòng.
“ Tổ trưởng, ngài tìm ta ? ”
Lâm tổ trưởng ngày thường đều cắn cành lau, coi trọng Y Nhu mĩ mạo thanh tú, cùng với khí chất thoát tục, không màng thế sự, vừa thấy nàng liền đứng lên tiến lại đón.
“ Đến, ngồi…ngồi đi, ta mời ngươi uống nước ngọt.” Không kiêng kị lôi kéo nàng ngồi xuống ghế.
“ Cám ơn. ” Y Nhu trước nay đối hắn vẫn luôn giữ khoảng cách, cầm nước ngọt mà hắn đưa cho trong tay, làm bộ như uống, hướng hắn hỏi, “ Tổ trưởng tìm ta có chuyện gì vậy ? ”
“ Đừng vội, nói chuyện trước đã. ” Lâm tổ trưởng hết sức ôn nhu cùng nàng thân thiện nói chuyện, nói tất cả mọi chuyện ở công xưởng mà hắn đã làm được công ty coi trọng thế nào, đối bên ngoài nổi tiếng ra sao, hắn rất sợ Y Nhu không biết hắn là một nam nhân tài giỏi.
Y Nhu yên lặng lắng nghe những câu chuyện nhàm chán của Lâm tổ trưởng, tổng cảm thấy, thời gian trôi chậm gấp ba lần bình thường. Nếu Lâm tổ trưởng không mau chóng thả nàng đi, chỉ sợ nàng sẽ vì nhàm chán mà ngủ mất.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, Lâm tổ trưởng rốt cuộc cũng nói ra mục đích của chính mình, tính hẹn Y Nhu tan tầm cùng hắn dùng bữa tối. Y Nhu uyển chuyển cự tuyệt, tìm bừa một cái lí do để mau mau rời khỏi văn phòng.
Trở lại nơi làm việc, nàng thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm. Nhóm bác gái khác lập tức tò mò hướng nàng hỏi : “ Y Nhu, Lâm tổ trưởng tìm ngươi có chuyện gì vậy ?”
“ Ngươi nha, nhất định phải cẩn thận, hắn cũng không phải thứ tốt đẹp gì đâu. ”
“ Đúng vậy, hắn a~ vừa thấy cô nương trẻ tuổi lại thanh tú nào liền không có hảo ý nha. ”
Mỗi người một câu nhưng đều là khuyên Y Nhu nàng bảo trì khoảng cách với cái tên Lâm tổ trưởng kia, nàng nghe vậy cũng chỉ cười, hướng mọi người nói cảm tạ, đối với chuyện này cũng không để ý lắm. Mỗi ngày làm việc bận rộn làm cho nàng vô tình quên đi ý đồ của Lâm tổ trưởng.
Bất quá sự việc cũng không có dừng lại ở đây, Y Nhu phát hiện gần đây hành động của Lâm tổ trưởng thực càng ngày càng quá đáng. Cuối cùng còn cả gan giữa thanh thiên bạch nhật ăn đậu hũ của nàng.
“ Tổ trưởng, thỉnh ngươi hãy tự trọng. ” Nàng cuối cùng cũng không chịu được những hành vi càn rỡ đó của hắn. Ban đầu còn mượn cớ này cớ nọ trộm đậu hũ của nàng, bây giờ còn quá đáng hơn, ngang nhiên giữa giờ làm việc vuốt ve tay nàng. Nữ nhân nếu ngay cả dũng khí nói “ Không ” trong trường hợp này cũng không có, chính là không đáng làm nữ nhân. Y Nhu cũng không phải là một nữ tử yếu đuối, cũng không thể bất luận người ta khi dễ cái gì cũng không cãi lại, làm một cái ngốc nghếch nữ nhân. Hướng cái nhìn bộc trực cùng bướng bỉnh, mở to mắt nhìn trừng trừng hắn.
Không nghĩ nàng có dũng khí trước mặt mọi người phản kháng, Lâm tổ trưởng nhất thời sững sờ. Nữ nhân này quả thực không biết tốt xấu gì cả, trước mặt bao nhiêu người dám làm hắn mất mặt như vậy. Hắn chật vật rời khỏi hiện trường mang theo một nỗi căm tức, giận dữ không sao nuốt trôi được trong lòng .
Mọi người lập tức xông đến chỗ nàng, có người ca ngợi Y Nhu có dũng khí,có người lại lo lắng cho tiền đồ của nàng tại xí nghiệp này.
“ Cẩn thận nha, Y Nhu, ngươi làm hắn mất mặt như vậy, hắn nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu. Trước kia cũng có một nữ hài bị như ngươi hôm nay, liền sau đó phải rời bỏ công việc này. ”
“ Ta không sợ ! Người sai là hắn, ta không tin hắn có thể đuổi ta ra khỏi xí nghiệp này .”
“ Dĩ nhiên là hắn sẽ không trực tiếp đối phó với ngươi, hơn nữa thủ trưởng cũng đều là nam nhân, sẽ không nghe nữ nhân chúng ta phân trần đâu. ”
Hoàng bác gái cũng quan tâm nhắc nhở. “ Vì miếng cơm manh áo, nhẫn nại một chút, đừng quá xúc động, không thì chính mình cũng không giữ được bát cơm.”
Y Nhu cũng không biết nên hướng các nàng giải thích thế nào cho phải, nhóm bác gái này chưa từng thụ nghiệm qua cái gọi là giáo dục, chỉ biết vì công việc dễ dàng tha thứ, đối với loại người như Lâm tổ trưởng nhẫn nhịn. Nhưng nàng lại bất đồng với họ, nàng có tự tôn của nữ nhân, chịu khổ nàng có thể nhẫn nại chịu được, nhưng là bị nam nhân khi dễ như vậy mà không phản kháng thì chính là ngốc. Nàng không tự bảo vệ lấy mình thì ai sẽ bảo vệ ? Nàng – Y Nhu là làm việc, bán sức lao động chứ không phải là bán thân thể, tuyệt đối không thể để loại nam nhân kia bắt nạt, Lâm tổ trưởng – Ngươi bắt nạt sai người rồi.
“ Ta biết rồi, ta sẽ chú ý. ” Nàng cười cười ứng phó, cũng không nói thêm gì.
Từ đó về sau, thái độ của Lâm tổ trưởng đối nàng thay đổi 180o, chẳng những giao thêm cho nàng một lượng lớn công việc mà còn gây khó dễ, bắt bẻ trong quá trình làm việc. Hắn đối nàng không biết tốt xấu, hận đến nỗi có thể nghiến răng kèn kẹt. Vốn tưởng nàng là loại nữ nhân dễ dãi, định đem nàng gạt lên giường, ai ngờ ở trước mặt bao người, nàng lại khiến hắn một phen khó xử, bị người ta chỉ trỏ, giễu cợt.
Thù này không báo, không phải quân tử, hắn thề sẽ cho nàng biết kết quả của việc chống lại hắn là như thế nào. [ Py : ngươi quân tử cái nỗi gì, ta phi ~ ">
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
Văn phòng chủ tịch, Hào Quốc xí nghiệp.
“ Báo cáo chủ tịch, đã có tin tức của nàng. ” Thạch Đồng cung kính hướng lão bản thông báo tin tức này, nhiều ngày nay, đối lão bản hắn luôn một bộ dạng cung kính cùng thận trọng trong cả lời nói lẫn hành động.
“ Phải không ? Đã có tin tức của nàng ư ? ” Con ngươi băng lãnh đã lâu dần có chút nhiệt khí, nột tâm Đường Hoàng một phen kích động.
“ Đã điều tra tất cả khách đến thuê phòng mới của khách sạn, nhà trọ, những công nhân mà các nhà xưởng mới tuyển dụng, ở Đại Nam, trong danh sách công nhân mới của xí nghiệp Triệu Đồng tìm được tên của nàng. ”
“ Xí nghiệp Triệu Đồng ? Nàng làm cái gì ở đó ? ”
“ Làm công nhân châm xe. ”
Nét mặt băng lãnh càng thêm âm trầm, ném điếu thuốc đang hút dở sang chỗ khác, Đường Hoàng đứng dậy hạ lệnh : “ Hủy bỏ cuộc họp buổi tối, chuẩn bị xe ! ”
“ Nhưng còn vị chủ tịch mới từ Mỹ qua đây ? ”
“ Kêu hắn chờ ! ”
“ Vâng. ” Sợ là giờ phút này kể cả thiên hoàng có đíc
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1483/1865