watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full

Lượt xem :
ì với nàng……

Sau một lúc trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Ngọc Tú không dấu được thất vọng, cùng với sầu lo.

Phúc mẹ ở phía sau đưa lên canh gà ấm nóng. Bởi vì phu nhân ăn ít, từ nhỏ đã kén ăn, cho nên ở đại lão gia khi còn sống, liền mua phương thuốc trân quý, ra lệnh cho phòng bếp mỗi ngày đều phải đun cách thủy một con gà, lúc nào cũng sẵn sàng, mang cho phu nhân dùng. Đây vẫn là lần đầu, có người ngoài may mắn thưởng thức hương vị kia, có thể thấy được phu nhân đối người con gái trẻ tuổi trở về đêm khuya này, coi trọng biết bao nhiêu.

“Canh đến rồi, tranh thủ lúc còn nóng uống đi!” Kim Ngọc Tú nói xong, còn tự tay cầm thìa múc lên thổi cho nguội.

“Cám ơn phu nhân.” Mẫu Đơn cầm lấy thìa, đem canh gà đưa đến bên miệng. Dược liệu trân quý, cùng với thời gian dài hầm với thịt gà thành canh gà, hương vị rất ngon miệng hay không nàng cũng không biết, bên tai vẫn như còn vang lên tiếng khóc của trẻ con.

Phúc mẹ lại bưng lên một chén trà lài an thần khác, đặt ở bên cạnh bàn Kim Ngọc Tú, sau mới cúi đầu lặng lẽ đi ra ngoài.

Kim Ngọc Tú bưng lên một bộ ba cái chén màu xanh, dùng miệng chén nhẹ nhàng thổi bớt nhiệt độ của trà lài, xúc động thở dài một hơi.

“Muốn cô mang theo đứa nhỏ trở về, thật là làm khó cô quá.” Lời của nàng nhẹ nhàng, giọng điệu thương xót.

“Chỉ tại tôi không đành lòng để đứa nhỏ ở trong tay Hắc Trọng Minh” Canh nóng trong miệng Mẫu Đơn, đột nhiên trở nên rất đắng, đắng đến nỗi khó có thể nuốt. Nàng cầm thìa, cũng không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng bát canh gà màu nâu trước mắt, toàn thân cứng ngắc như tượng đá.

Tiếng nói dịu dàng thanh thúy mà dễ nghe của Phu nhân, từng từ từng chữ, đều như cây kim sắc bén, cắm thật sâu vào lòng của nàng.

“Trước khi Hắc Trọng Minh mười tuổi, chúng tôi đã gặp qua.” Những nhà quyền thế của Thượng Hải, hay lui tới lẫn nhau, là chuyện rất bình thường.

Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhớ tới, lúc nàng bước nhầm vào phòng của Cung Thanh Hà, ở trên bức tranh có thấy một bé trai nhỏ. Đứa bé đó, tuổi tuy nhỏ nhưng hai mắt đã lạnh như băng.

Phu nhân tiếp tục nói.

“Ta tận mắt gặp, cha hắn, Hắc Liệt Phong dùng cách gì để giáo dục hắn.” Giọng nói của nàng mềm nhẹ, nói ra chuyện đáng sợ nhất.

“Yêu cầu của Hắc Liệt Phong đối với hắn thật khắc nghiệt đáng sợ, cho dù ở trước mặt mọi người, chỉ cần hắn phạm sai lầm nho nhỏ, Hắc Liệt Phong cũng sẽ không lưu tình chút nào xử phạt hắn.” Mẫu Đơn không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngồi ở chỗ cũ, nghe Kim Ngọc Tú đem từng câu từng chữ kể lại, nàng rất sợ, nàng không muốn biết đến chuyện cũ.

“Ngoài việc quở trách và đánh hắn, thậm chí chỉ vì hắn phạm một sai lầm nho nhỏ, mà ngay đêm đông giá rét, Hắc Liệt Phong lột quần áo của hắn, ném hắn vào sông Hoàng Phổ.” Nàng nhẹ giọng thở dài, thản nhiên nói thêm.

“Vào lúc đó hắn thậm chí còn không biết bơi” Lần đó, Hắc Trọng Minh gần như lạnh chết.

Thân thể Mẫu Đơn không thể kiềm chế run rẩy.

Sông Hoàng Phổ dưới trời đông giá rét , nước sông lạnh đến nổi khiến người cảm thấy rét cóng. Nàng không thể tưởng tượng, năm đó Hắc Trọng Minh vẫn là đứa nhỏ, lại bị cha tự tay đẩy xuống nước sông đen tối chảy cuồn cuộn, sẽ sợ hãi kinh hoảng cỡ nào.

Vì thế, trong bức tranh kia, hắn mới có ánh mắt lạnh như băng như vậy. Bởi vì khi hắn còn nhỏ, đã trải qua sự giáo dục tàn nhẫn của cha, trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ.

Bàn tay cầm thìa của nàng, hơi hơi run rẩy. Tất cả những phản ứng này, Kim Ngọc Tú đều để vào trong mắt, nàng uống chén trà lài, cũng cúi đầu, lo lắng lại thở dài lần nữa.

" Hắc Liệt Phong giáo dục hắn, hoàn toàn chỉ là ngược đãi. Nhưng cũng thành công khiến Hắc Trọng Minh trở thành người đàn ông đúng như trong suy nghĩ của cha hắn, thậm chí còn vượt qua kỳ vọng của Hắc Liệt Phong." Nàng thoáng tạm dừng, sau mới nói thêm:

" Là hắn tự tay giết chết Hắc Liệt Phong." Đây là chuyện lưu truyền đã lâu ở Thượng Hải, nghe đồn nguyên nhân cái chết của Hắc Liệt Phong là đột tử, mà lúc đó, Hắc Trọng Minh đã có thể một mình đảm đương mọi chuyện, thậm chí mấy lần trái ý cha hắn, ra quyết định lớn mật, hầu hết cấp dưới, đã muốn gạt bỏ Hắc Liệt Phong, cam tâm để Hắc Trọng Minh thống lĩnh.

Đêm trước khi Hắc Liệt Phong chết, có người từng thấy cha con hai người cãi nhau kịch liệt, khi rạng sáng, liền truyền ra tin tức Hắc Liệt Phong đột tử.

Từ đó về sau, tin đồn Hắc Trọng Minh giết cha, cứ thế truyền đi khắpThượng Hải.

Mọi người lén truyền nhau, nhưng không dám đi chứng thực, thời gian trôi qua, lời đồn này đi vào lòng mọi người.

Mẫu Đơn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên tia khó có thể tin, ánh mắt nàng hốt hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt rốt cuộc không giấu được cảm xúc trong lòng.

"Chuyện đó chỉ là tin đồn, không hẳn là sự thật" Giọng nói của nàng yếu đuối, không hề nhận ra mình đang biện hộ thay cho Hắc Trọng Minh.

Kim Ngọc Tú nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt tràn đầy đồng tình.

"Cô phải tin tưởng tôi, đây là sự thật." Nàng sầu lo nói.

"Cô hãy cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông đáng sợ như vậy, sẽ làm gì với đứa nhỏ vô tội kia."

"Cho nên, tôi mới muốn cô mang đứa nhỏ về đây." Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng bao lấy bàn tay lạnh lẽo của Thanh Phong, ngay cả tay cũng tràn đầy dịu dàng.

"Cha nào con nấy. Để đứa nhỏ ở lại nơi đó, tôi lo lắng Hắc Trọng Minh sẽ làm chuyện mà năm đó năm đó cha hắn đã làm với hắn." Bàn tay ấm áp kia không biết sao lại khiến cả người Mẫu Đơn phát lạnh. Nàng rút mạnh tay về, thìa trong tay cũng đồng thời rơi xuống, vỡ nát trên mặt đất.

"Cô có khỏe không?" Kim Ngọc Tú quan tâm hỏi, lại đưa tay ra.

Bàn tay ấm áp, dịu dàng, trắng nõn, không tỳ vết kia, giờ này khắc này, nhưng sao lại còn hơn rắn độc, khiến nàng sợ hãi. Sắc mặt nàng trắng bệch, cuống quít lui về phía sau, bản năng muốn trốn tránh, trốn thật xa để bàn tay kia không chạm tới.

"Thanh Phong?" Tiếng nói mềm mại nghi hoặc.

Mẫu Đơn hít sâu một hơi, kiềm chế để bản thân không cần xoay người chạy đi, nhưng lúc mở miệng, tiếng của nàng vẫn có chút run run.

"Phu nhân, thật xin lỗi, có lẽ tôi mệt mỏi." Sắc mặt của nàng càng lúc càng tái nhợt, thân mình mảnh khảnh lại lung lay sắp đổ.

Nàng không biết, thật ra là do chạy trốn giữa đêm khuya, hay là do lời phu nhân vừa mới nói, đến tột cùng trong hai chuyện này, chuyện nào đã khiến nàng thở dốc kịch liệt, tim đập nhanh như sẽ vỡ vụn.

Kim Ngọc Tú vội vàng đứng dậy.

" Là tôi không tốt, không nên quấn quít lấy cô, nói nhiều như vậy." Nàng dịu dàng dặn, giống như người chị yêu thương đứa em.

" Cô nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Nàng phất phất tay, gọi Phúc mẹ.

Mẫu Đơn ngoại trừ gật đầu, cũng không biết nên nói cái gì. Nàng dùng sức lực còn sót lại, chống đỡ hai chân run run, đi theo sau lưng Phúc mẹ, rời khỏi phòng khách.

Sau khi nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, biến mất ở chỗ rẽ, Kim Ngọc Tú chậm rãi ngồi trở lại sô pha. Nàng nhẹ nhàng bưng chén trà lên, cái miệng nhỏ ướt át vì uống trà lài, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều ngọt (mềm mại ngọt ngào) vẫn dịu dàng như vậy, nhưng hai tròng mắt trong suốt, lại nhìn phương xa, như đang rơi vào trầm tư.

Đứa nhỏ.

Đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh.

Ngoài dự liệu của nàng, Thanh Phong lại một mình chạy thoát trở về, không có nghe theo mệnh lệnh của nàng, mang đứa nhỏ của Hắc Trọng Minh về.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều ngọt kia, vẫn dịu dàng, vẫn xinh đẹp như vậy. Nhưng trong phòng khách trầm tĩnh, lại truyền đến một tiếng vang trong trẻo.

Chén sứ xanh bị bóp nát trong đôi tay ấm áp mềm mại của Kim Ngọc Tú.

Nàng trở lại căn phòng trước kia, mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí, không có cái gì bị thay đổi.

Cho dù là giường chiếu sạch sẽ ngăn nắp, hay sách vở cùng bút mực trên bàn, đồ gì trong phòng, cũng đều giống như đêm hôm đó trước lúc nàng đi làm nhiệm vụ, phải gạt đồng bọn rời đi, từ Thanh Phong hóa thân thành Mẫu Đơn, tất cả đều còn nguyên vẹn.

Phu nhân nhất định đã phái người thỉnh thoảng quét dọn phòng của nàng, mới có thể duy trì sạch sẽ như có người ở như vậy, ngay cả một ít bụi cũng không có, bởi vậy có thể thấy, phu nhân xác định, nàng nhất định sẽ trở về.

Mẫu Đơn đi đến trước bàn, thong thả ngồi xuống, dùng đầu ngón tay chọc chọc bút ở trong lọ. Nàng nhớ rõ, đêm đó, sau khi trang điểm rồi rời đi, nàng có cảm giác đã chết.

Nhưng nàng không có chết.

Ngay cả nhiệm vụ thất bại, bị Hắc Trọng Minh phát hiện thân phận thật của nàng, hắn vẫn không giết nàng, mà giam lỏng nàng, ép nàng sinh đứa nhỏ. Nhớ tới chuyện xảy ra mấy tháng qua, lòng của nàng, liền đau đớn kịch liệt.

Nàng không rõ, có phải là do hậu quả của việc đau bụng đẻ hay không, nhưng lại mơ hồ biết, chỉ cần nhớ tới Hắc Trọng Minh, đau đớn sẽ trở nên kịch liệt, như là muốn đâm thủng lòng của nàng.

Ngoại trừ bên ngoài ngực, trái tim của nàng cũng đau đớn.

Sau khi sinh xong, vú của nàng căng ra, ngày đêm đều phồng lên đau đớn, cho dù là nhẹ nhàng chạm qua, cũng đau đến khó có thể chịu được. Nhưng nàng tình nguyện chịu đau, cũng không muốn cho đứa trẻ khóc không ngừng trong phòng kia bú.

Nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng trẻ con khóc, dòng sữa ấm, giống như là đáp lại lại chảy ra, làm ướt vạt áo trước của nàng.

Ngay cả đêm nay, khi nàng chạy ra khỏi Hắc gia, tiếng khóc trẻ con, vẫn làm cho dòng sữa chảy ra, làm ẩm ướt chiếc áo đen của nàn . May mà, vết ướt trên áo đen nên nhìn cũng không rõ.

Nàng không muốn để phu nhân thấy tình huống này.

Ở trong lòng Mẫu Đơn thầm nói với chính mình, nàng không muốn để phu nhân thấy, là vì không muốn thất lễ.

Nhưng quan trọng hơn là, nàng không muốn để cho người khác thấy, dáng vẻ yếu ớt như vậy của nàng --- dáng vẻ người mẹ...... Hít thật sâu một hơi, nàng đứng dậy, hướng tới phòng tắm, ở trước gương, thong thả cởi bỏ quần áo, không dám kích thích đầu vú căng cứng đau nhức.

Đôi vú trắng noãn tròn trịa bởi vì cương sữa mà càng trở nên căng cứng, núm vú vốn dĩ màu hồng phấn nay đã sậm màu hơn, cho dù nàng dùng khăn mặt sạch, lau đi lau lại, dòng sữa màu trắng ngà vẫn không ngừng chảy ra.

Cho dù nàng bắt buộc chính mình, không được nhớ lại, nhưng thân thể của nàng vẫn nhớ rõ như cũ, còn thường xuyên nhắc nhở nàng, đã từng sinh một sinh mạng, mang nó đến thế giới này.

Nhưng mà, nàng đã vứt bỏ nó.

Tôi tận mắt thấy cha hắn Hắc Liệt Phong, đã dùng cách gì để giáo dục hắn.

Phu nhân dịu dàng nói với nàng.

Yêu cầu của Hắc Liệt Phong đối với hắn, khắc nghiệt đến mức đáng sợ.

Ngay đêm đông giá rét, lột quần áo của hắn, ném hắn vào sông Hoàng Phổ

Vào lúc đó hắn thậm chí còn không biết bơi.

Có một sức mạnh vô hình đáng sợ nào đó, níu chặt dạ dày Mẫu Đơn, cảm giác buồn nôn mãnh liệt, đột nhiên phun ra, nàng run run vịn vào bồn rửa mặt, không ngừng phun, cho đến khi nôn hết bát canh gà kia mới dần bình phục

Nhưng nước mắt trong hốc mắt cũng không thể kiềm chế được nữa, cứ không ngừng chảy ra.

Cha nào con nấy.

Phu nhân nói như vậy.

Nhưng nàng không tin. Hắc Trọng Minh không phải cha hắn, hắn không phải.

Nàng siết chặt tay thành nắm đấm, nuốt xuống tiếng nức nở, ở trong phòng tắm lạnh như băng không phát ra thanh âm gì, im lặng khóc. Nàng không biết, tại sao mình lại khóc, là vì mình, hay là vì đứa trẻ bị nàng bỏ rơi...... Hay là, vì Hắc Trọng Minh?

Nàng đã rời khỏi hắn, không bao giờ bị giam cầm trong tầm mắt của hắn , ôm ấp của hắn, trong thế giới của hắn lần nữa. Nàng hẳn là nên vui mừng, hẳn là nên thoải mái, nhưng vì sao, lại cảm thấy đau thương thật sâu, lệ không ngừng rơi xuống?

Người phụ nữa trong gương, nhìn thương tâm như vậy, yếu ớt như vậy.

Nàng nhìn chăm chú vào gương, nhìn bờ vai trần dần dần tím đi kia, nhưng vết thương cũ ở vai vẫn như đóa hoa Mẫu Đơn nở rộ, đầu ngón tay run run, mơn trớn mỗi một vết thương, giống như động tác Hắc Trọng Minh mỗi lần hoan ái thường làm.

Nàng cố gắng ép buộc mình, không cần nghĩ tới đứa nhỏ và cha nó. Nhưng nàng không có cách nào, mỗi lần thử, đều hoàn toàn thất bại.

Nước mắt ấm áp, rơi trên vết thương ở đầu vai. Vết thương do súng này chỉ sợ sẽ ở trên người nàng cả đời.

Có lẽ, nàng có thể che lấp vết thương, nhưng không cách nào xóa bỏ vết thương.

Cũng như nàng không thể xóa được, dấu vết mà Hắc Trọng Minh đã lưu lại trong lòng nàng thật sâu.

Chương 15
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp.

Đang ở trên sân thượng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
456/3204