Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full
Lượt xem : |
đổ, tôi sẽ đổ trước anh!” Cô nhìn anh đầy lo lắng, mồ hôi trên đầu mướt mát chảy xuống.
Ai ngờ lời nói của cô vừa dứt, sắc mặt anh lại càng ảm đạm hơn, đồng thời cảm nhận được anh vẫn nắm chắc lấy khẩu súng, gân xanh trên cánh tay nổi hết cả lên.
“Áp lực của mọi người? Ha ha…” Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên bật cười thành tiếng, nụ cười thê lương, khó diễn đạt bằng lời: “Áp lực của mọi người, tôi đã bao giờ nghe theo lời nói của người khác chưa?”
Lời nói thì thầm giống như tự hỏi, lại giống như chất vấn Viên Nhuận Chi.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp tràn đầy ý mỉa mai chính bản thân.
Người phụ nữ ngốc nghếch này tại sao lại có thể khiến anh kiên trì lâu như vậy? Rốt cuộc là vì sao…
Bất luận trước kia hay bây giờ, cô chưa bao giờ phải lòng anh cả, cho dù anh mở miệng nói yêu cô thì cũng có ích gì? Anh do dự đến tận hôm nay không nói ra, lẽ nào là vì muốn chơi trò ú tim, trốn tìm cùng cô hay sao?
Anh nói ra rồi, kết cục duy nhất chính là bị cô căm ghét nhiều hơn, nói ra cũng bị ghét, không nói ra cũng vẫn bị ghét, vậy thì nói với không nói có gì khác nhau chứ?
Anh vốn tưởng rằng đến Tập đoàn Tang thị, ngày ngày nhìn cô chăm chăm vậy thì bộ óc đần độn của cô sẽ dần sáng tỏ, sẽ thay đổi cách nhìn về anh, sẽ phải lòng anh giống như những người phụ nữ khác, kết quả sau cùng chẳng có gì cả. Từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi mình anh tự cho rằng tất cả mọi thứ là đương nhiên. Thì ra kẻ ngốc nghếch chính là anh.
“Kỷ Ngôn Tắc anh có thể buông tay được không? Rốt cuộc anh bị sao thế? Anh đừng có như vậy được không? Nếu như mọi người lắm chuyện có nói điều gì khiến anh khó xử, tôi có thể không cần thành tích đó nữa...”. Hoàn toàn không còn ý định mỉa mai anh như hàng ngày, cô nói mà gần như bật khóc.
“Tôi bảo cô nổ súng, cô có nghe thấy không?” Anh tức giận đến mức hét toáng lên.
Tiếng thét cùng biểu hiện khác thường của Kỷ Ngôn Tắc khiến Viên Nhuận Chi hoảng loạn, cô buông khẩu M16 trong tay ra, đôi tay run rẩy, cô ôm lấy miệng lùi về phía sau. Nước mắt không kiềm chế được tuôn rơi liên tục, cũng thét lớn vào mặt anh: “Tại sao anh cứ thúc ép tôi thế chứ? Tôi đã nói là tôi không muốn như vậy rồi! Kỷ Ngôn Tắc, anh đang bị làm sao thế? Anh hét cái gì chứ? Muốn đọ xem giọng ai lớn hơn sao? Tại sao lúc nào anh cũng đáng ghét như thế? Hu hu…hu hu…”
Cô ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
Cho dù trước khi bị anh ăn hiếp đến mức nào, cô cũng chưa bao giờ khóc cả. Cô hoàn toàn không biết đầu óc mình có vấn đề gì, tại sao lại bật khóc vì mấy câu nói đó của anh. Tên đàn ông đáng chết này, ăn hiếp cô đã đành, tại sao lại còn quát cô lớn tiếng vậy chứ? Tại sao thế? Tại sao thế? Tại sao thế…
Cô đưa hai tay lên che mặt rồi úp vào hai chân, hai vai rung lên liên tục, khóc nấc thành tiếng.
“A Tắc, cậu điên rồi à?”
Từ đằng xa, Kỷ Vũ Ngang đã nghe thấy tiếng tranh cãi nhau, anh nhanh chóng tiến lại ngôi nhà hoang phế, liền nhìn thấy Viên Nhuận Chi ngồi bệt trên mặt đất khóc lóc thảm thương.
Anh bước nhanh lại gần, vỗ nhẹ lên đầu Viên Nhuận Chi, tỏ lòng an ủi, sau đó khó lòng tin tưởng mà trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn Tắc: “Rốt cuộc cậu bị làm sao thế? Cậu cứ tiếp tục thế này, người phụ nữ nào…”
Kỷ Ngôn Tắc vứt mạnh khẩu M16 xuống mặt đất, nhanh chóng rút khẩu súng của mình ra.
Anh ngước mắt lên nhìn Kỷ Vũ Ngang, đưa lời mỉa mai: “Chuyện của tôi không cần anh phải lo, xin mời anh dành tâm trí và sức lực lo chuyện của bản thân, Kỷ Vũ Ngang tiên sinh ạ”
Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ “Kỷ Vũ Ngang tiên sinh” lạnh lùng mà sắc bén, khóe miệng mỉm cười đầy mỉa mai, lúc ẩn lúc hiện. Ánh mắt của anh càng ngày càng lạnh lùng, sắc nhọn như đao, vô cùng đáng sợ.
Nắm chặt bàn tay, anh quay người bỏ đi.
Kỷ Vũ Ngang cau chặt đôi mày lại, nhìn bóng dáng Kỷ Ngôn Tắc biến mất trong tòa nhà hoang phế.
Thu ánh mắt lại, anh ngồi xuống, vỗ nhẹ lên vai của Viên Nhuận Chi rồi nói: “Chi Chi, đừng khóc nữa, cho dù là chuyện gì, cứ đứng lên rồi nói sau!”
“Anh ta vô…vô duyên vô cớ…khi tâm trạng vui vẻ…thì trêu chọc tôi… như thể đang vờn…đang vờn chuột vậy…hu hu…khi nào tâm trạng không vui…lại giống như là…giống như là chó cắn ma…Cho dù em không có…không có lòng tự trọng đến mức nào…cũng không có nghĩa là hoàn toàn không có…hu hu…anh cứ để…cứ để em khóc một lúc, một lúc thôi…là ổn…hu hu…”
Viên Nhuận Chi khóc nấc liên hồi.
Kỷ Vũ Ngang thở dài một tiếng, dịu dàng ôm cô vào lòng, rồi vỗ nhẹ vào sau lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Làm gì có ai tự so sánh mình với chuột, ma chứ? Đừng khóc nữa, còn khóc nữa là không xinh đẹp nữa đâu!”
“Vốn dĩ em đã không xinh đẹp rồi…” Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, tâm trạng kích động cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại. Hai người đang quá gần gũi khiến cô cảm thấy ngại ngùng. Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của anh, từ từ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, còn dùng tay gạt hết nước mắt trên khuôn mặt của mình.
Cô lại hít một hơi thật sâu: “Thật ngại quá, lúc nãy là do em quá kích động, để anh cười chê rồi”.
Kỷ Vũ Ngang nhoẻn miệng lên, nhìn về phía cô, im lặng một hồi rồi mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng khóc lóc cũng có lợi cho sức khỏe. Thi thoảng, có người muốn khóc mà cũng chẳng tìm được cơ hội đâu”.
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
Anh lại mỉm cười dịu dàng: “Anh vẫn thích nhìn thấy em cười hơn, lúc em cười nhìn trông rất đẹp cứ như là mặt trời đầu xuân vậy. Thế nhưng em không biết đâu, lúc em khóc trông xấu lắm, giống như giữa mùa hè mà lại đổ mưa, khiến cho người ta không biết phải làm sao”.
Viên Nhuận Chi ngại ngùng mím môi lại.
“Đi thôi. Bây giờ chắc mọi người đang đợi em đấy!”
“Ừm”.
Viên Nhuận Chi quay lại điểm tập hợp, mọi người đều đã ở đó hết rồi.
Kỷ Ngôn Tắc tuyên bố lần tập huấn này kết thúc, đồng thời đọc thành tích của mọi người.
Mấy người bọn Chu Tiểu Hiền xông lại gần chỗ Viên Nhuận Chi nói: “Woa, chúc mừng chị đạt yêu cầu nhé!”
“Cảm ơn”. Cô khẽ khàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc. Trên khuôn mặt bình tĩnh của anh không nhận ra bất cứ điều gì bất thường, dường như giữa họ chưa từng xảy ra tranh cãi gì hết.
Cô thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống, im lặng đứng giữa đám đông.
Mấy đồng nghiệp nữ thi nhau kêu mệt mỏi, còn các đồng nghiệp nam thì tâm trạng vui vẻ, hân hoan, sau khi bàn bạc cùng nhau, quyết định chơi thêm trò “đoạt cờ” nữa. Những người nào không muốn tham gia có thể đi thẳng về khách sạn, chuẩn bị cho hoạt động buổi tối.
Sau trận cãi vã khóc lóc kịch liệt ban nãy, Viên Nhuận Chi cảm thấy toàn thân rệu rã, mệt mỏi vô cùng nên đi về phòng trước.
Khi quay về khách sạn, Hạ Nguyệt Cúc đi đánh bài cùng mấy người bọn Chu Tiểu Hiền, cô liền tắm rồi lên giường ngủ. Dù cho ai gọi, cô cũng không chịu dậy.
Cô cứ mơ mơ màng màng, cho tới tận khi trả phòng quay về.
Chương 11: Chân tâm
Vào bữa ăn mừng buổi tối, vì có việc nên Kỷ Vũ Ngang đi trước. Trước khi đi vẫn không quên an ủi Viên Nhuận Chi, muốn cô chơi vui vẻ một chút.
Viên Nhuận Chi mỉm cười thay cho lời đồng ý.
Bên bàn rượu, mọi người quậy tới bến. Mấy người Triệu Dạ Quần rất biết cách chơi đùa, sau khi cơm no rượu say, vẫn không chịu buông tha Kỷ Ngôn Tắc, từ khách sạn lại chạy thẳng tới phòng hát karaoke, tiếp tục bắt anh uống rượu.
Những người làm ngành này, nếu như muốn uống tận hứng thì chí ít phải khiến một vài người say bét nhè thì mới có thể dừng lại được, Kỷ Ngôn Tắc đương nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.
Viên Nhuận Chi từ khi vào căn phòng này, đều ngồi gọn sang một bên, không hát hò, cũng không cổ vũ, chỉ mở to mắt nhìn về phía đối diện, mọi người liên tục kính rượu Kỷ Ngôn Tắc.
“Chi Chi, hôm nay em thực là chán quá đi mất, cứ thu người ngồi một góc thế? Hôm nay em đạt yêu cầu, cũng không biết kính Kỷ tổng một ly rượu cảm ơn sao?” Triệu Dạ Quần đột nhiên đưa một chai bia tới, rồi kéo cô đang còn trong trạng thái ngây ngô, nhét chai bia vào tay cô rồi nói thêm: “Mau đi kính Kỷ tổng thân yêu của chúng ta một ly đi!”
Khóe miệng Viên Nhuận Chi khẽ co giật: “Cái gì mà thân yêu, Tiểu Dạ Ca, anh đừng có ăn nói hồ đồ thế có được không?”
“Đừng phí lời, mau lại đó đi!” Triệu Dạ Quần đẩy cô về phía Kỷ Ngôn Tắc, rồi quay lại mấy nha đầu nhỏ tuổi thét: “Mấy đứa mau tránh sang một bên, để cho Chi Chi của bọn này kính Kỷ tổng vài ly. Chi Chi, em uống phạt một ly trước, tùy ý em chọn, trắng, đỏ, vàng màu nào cũng được”.
Viên Nhuận Chi bị ấn ngồi bên cạnh Kỷ Ngôn Tắc, mím chặt môi, nắm tay lại, nhìn về một hàng các loại ly rượu đủ màu sắc.
Bỗng nhiên trên vai cô xuất hiện đôi tay, thân người cũng bị người ta ôm lấy, bên tai lại có hơi thở ấm áp. Sau đó bên tai cô vang lên giọng nói ồm ồm: “Tôi nhớ hôm nay có người nói với mình rằng, ai muốn lật đổ tôi, cô ấy nhất định sẽ đứng về phía tôi, tôi đổ, cô ấy sẽ đổ trước tôi. Bây giờ tôi bị mọi người công kích, mà cô ấy chẳng hề xuất hiện, cô nói xem có phải cô ấy nói lời mà không giữ lời không?”
Giọng nói không lớn cũng không bé, vừa đủ cho những người ngồi xung quanh nghe thấy rõ.
Tất cả mọi người đều thét lên đầy hứng khởi.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc quay sang, nhìn vào người đàn ông đã giang tay ôm lấy bờ vai cô. Dưới ánh đèn lấp lánh đầy sắc màu, đôi mắt của anh đã không còn màu hổ phách như mọi khi nữa, thay vào đó vẻ thâm sâu khó đoán, vẫn tuyệt đẹp, thu hút, nhưng mang theo chút ý đồ trêu chọc cô.
Cô bất giác cảm thấy chán nản. Rõ ràng hai người vừa mới cãi nhau một trận kịch liệt, lại còn khiến cô khóc một trận, bây giờ lại như biến thành một người khác, ung dung tự tại như không có chuyện gì đối diện cùng cô. Đến buổi tối, người đàn ông này ngấm chút men say, thực lòng là một cầm thú lòng dạ đen tối, mặt ngoài bảnh bao.
“Cầm thú, mau bỏ ngay bàn tay dâm tặc ra!” Cô lườm anh một cái, trong lòng thầm chửi rủa anh, đồng thời khẽ động bờ vai, muốn đẩy bàn tay bẩn thỉu của anh ra.
Ai ngờ, đổi lại anh lại càng ôm chặt bờ vai cô hơn, sức mạnh ở bàn tay anh khiến cô bất giác mím chặt môi.
Cô quay đầu qua, lại lườm anh thêm cái nữa.
Hành động quàng tay khoác vai trước mặt mọi người thế này, anh chưa bao giờ làm với cô kể từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Giây phút này, ánh mắt anh đã dần mơ màng, nhưng chưa hề say rượu, ngược lại còn tạo cho người khác cảm giác mê hoặc khó lòng chống đỡ được.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng, bên một ly rượu lên nhìn anh nói: “Ai nói tôi nuốt lời chứ, không phải đã ngồi đây sao? Kỷ tổng, cảm ơn anh hôm nay đã giơ cao đánh khẽ, nhường tôi một bước, để tôi không đến mức bị loại. Tôi xin kính anh một ly trước!” Cô ngửa cổ lên cạn hết ly rượu.
Kỷ Ngôn Tắc nheo mắt lại, khóe miệng nhoẻn lên, bàn tay đang khoác trên bờ vai cô tự động buông ra, sau đó chỉ vào những người ngồi đối diện nói: “Bây giờ quân tiếp viện của tôi đã tới, muốn làm gì thì các người cứ việc tự nhiên!”
Viên Nhuận Chi trợn trừng mắt lên, nhìn mấy người Triệu Dạ Quần lên tiếng thách thức: “Em không say được đâu, mấy anh cũng không thể nào giỏi uống rượu hơn em được đâu. Lại đây, lại đây, xem ai “chết” sớm nhất?”
“y da, không được rồi, không được rồi, lúc nãy Kỷ tổng vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của bọn này. Trả lời xong, mới được uống. Kỷ tổng, rốt cuộc anh thích người phụ nữ như thế nào? Những người phụ nữ ngồi đây liệu có ai phù hợp với yêu cầu của anh không? Mau trả lời đi, nếu như câu trả lời không khiến cho bọn này thỏa mãn thì vẫn bị phạt rượu!” Giọng nói của một phụ nữ, mềm mại, yểu điệu, chính là người do Kỷ Vũ Ngang dẫn tới, một trong những người chuẩn bị phục trang chiến đấu trong trò chơi War Game.
Câu hỏi này khiến cho toàn thân Viên Nhuận Chi bất giác cứng đờ lại, trái tim cũng theo đó là đập loạn xa, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi bên cạnh mình. Không biết tại làm sao, trong thẳm sâu trái tim mình, cô đột nhiên cũng rất muốn biết đáp án của hai câu hỏi này.
Kỷ Ngôn Tắc như thể cảm nhận được ánh mắt mong chờ đáp án của cô, liền quay mặt sang nhìn cô vài giây, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, nở một nụ cười khó hiểu.
Trái tim của Viên Nhuận Chi lúc này càng thêm loạn nhịp.
Bàn tay mới rời khỏi bờ vai cô chưa đầy một phút lại nhấc lên lần nữa, khẽ vỗ nhẹ lên đó, chủ nhân của bàn tay nhìn cô mỉm cười tươi tắn rồi nói: “Quân tiếp viện, cô sẽ trả lời câu hỏi này thế nào?”
Viên Nhuận Chi mím chặt môi, tr
Ai ngờ lời nói của cô vừa dứt, sắc mặt anh lại càng ảm đạm hơn, đồng thời cảm nhận được anh vẫn nắm chắc lấy khẩu súng, gân xanh trên cánh tay nổi hết cả lên.
“Áp lực của mọi người? Ha ha…” Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên bật cười thành tiếng, nụ cười thê lương, khó diễn đạt bằng lời: “Áp lực của mọi người, tôi đã bao giờ nghe theo lời nói của người khác chưa?”
Lời nói thì thầm giống như tự hỏi, lại giống như chất vấn Viên Nhuận Chi.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp tràn đầy ý mỉa mai chính bản thân.
Người phụ nữ ngốc nghếch này tại sao lại có thể khiến anh kiên trì lâu như vậy? Rốt cuộc là vì sao…
Bất luận trước kia hay bây giờ, cô chưa bao giờ phải lòng anh cả, cho dù anh mở miệng nói yêu cô thì cũng có ích gì? Anh do dự đến tận hôm nay không nói ra, lẽ nào là vì muốn chơi trò ú tim, trốn tìm cùng cô hay sao?
Anh nói ra rồi, kết cục duy nhất chính là bị cô căm ghét nhiều hơn, nói ra cũng bị ghét, không nói ra cũng vẫn bị ghét, vậy thì nói với không nói có gì khác nhau chứ?
Anh vốn tưởng rằng đến Tập đoàn Tang thị, ngày ngày nhìn cô chăm chăm vậy thì bộ óc đần độn của cô sẽ dần sáng tỏ, sẽ thay đổi cách nhìn về anh, sẽ phải lòng anh giống như những người phụ nữ khác, kết quả sau cùng chẳng có gì cả. Từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi mình anh tự cho rằng tất cả mọi thứ là đương nhiên. Thì ra kẻ ngốc nghếch chính là anh.
“Kỷ Ngôn Tắc anh có thể buông tay được không? Rốt cuộc anh bị sao thế? Anh đừng có như vậy được không? Nếu như mọi người lắm chuyện có nói điều gì khiến anh khó xử, tôi có thể không cần thành tích đó nữa...”. Hoàn toàn không còn ý định mỉa mai anh như hàng ngày, cô nói mà gần như bật khóc.
“Tôi bảo cô nổ súng, cô có nghe thấy không?” Anh tức giận đến mức hét toáng lên.
Tiếng thét cùng biểu hiện khác thường của Kỷ Ngôn Tắc khiến Viên Nhuận Chi hoảng loạn, cô buông khẩu M16 trong tay ra, đôi tay run rẩy, cô ôm lấy miệng lùi về phía sau. Nước mắt không kiềm chế được tuôn rơi liên tục, cũng thét lớn vào mặt anh: “Tại sao anh cứ thúc ép tôi thế chứ? Tôi đã nói là tôi không muốn như vậy rồi! Kỷ Ngôn Tắc, anh đang bị làm sao thế? Anh hét cái gì chứ? Muốn đọ xem giọng ai lớn hơn sao? Tại sao lúc nào anh cũng đáng ghét như thế? Hu hu…hu hu…”
Cô ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
Cho dù trước khi bị anh ăn hiếp đến mức nào, cô cũng chưa bao giờ khóc cả. Cô hoàn toàn không biết đầu óc mình có vấn đề gì, tại sao lại bật khóc vì mấy câu nói đó của anh. Tên đàn ông đáng chết này, ăn hiếp cô đã đành, tại sao lại còn quát cô lớn tiếng vậy chứ? Tại sao thế? Tại sao thế? Tại sao thế…
Cô đưa hai tay lên che mặt rồi úp vào hai chân, hai vai rung lên liên tục, khóc nấc thành tiếng.
“A Tắc, cậu điên rồi à?”
Từ đằng xa, Kỷ Vũ Ngang đã nghe thấy tiếng tranh cãi nhau, anh nhanh chóng tiến lại ngôi nhà hoang phế, liền nhìn thấy Viên Nhuận Chi ngồi bệt trên mặt đất khóc lóc thảm thương.
Anh bước nhanh lại gần, vỗ nhẹ lên đầu Viên Nhuận Chi, tỏ lòng an ủi, sau đó khó lòng tin tưởng mà trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn Tắc: “Rốt cuộc cậu bị làm sao thế? Cậu cứ tiếp tục thế này, người phụ nữ nào…”
Kỷ Ngôn Tắc vứt mạnh khẩu M16 xuống mặt đất, nhanh chóng rút khẩu súng của mình ra.
Anh ngước mắt lên nhìn Kỷ Vũ Ngang, đưa lời mỉa mai: “Chuyện của tôi không cần anh phải lo, xin mời anh dành tâm trí và sức lực lo chuyện của bản thân, Kỷ Vũ Ngang tiên sinh ạ”
Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ “Kỷ Vũ Ngang tiên sinh” lạnh lùng mà sắc bén, khóe miệng mỉm cười đầy mỉa mai, lúc ẩn lúc hiện. Ánh mắt của anh càng ngày càng lạnh lùng, sắc nhọn như đao, vô cùng đáng sợ.
Nắm chặt bàn tay, anh quay người bỏ đi.
Kỷ Vũ Ngang cau chặt đôi mày lại, nhìn bóng dáng Kỷ Ngôn Tắc biến mất trong tòa nhà hoang phế.
Thu ánh mắt lại, anh ngồi xuống, vỗ nhẹ lên vai của Viên Nhuận Chi rồi nói: “Chi Chi, đừng khóc nữa, cho dù là chuyện gì, cứ đứng lên rồi nói sau!”
“Anh ta vô…vô duyên vô cớ…khi tâm trạng vui vẻ…thì trêu chọc tôi… như thể đang vờn…đang vờn chuột vậy…hu hu…khi nào tâm trạng không vui…lại giống như là…giống như là chó cắn ma…Cho dù em không có…không có lòng tự trọng đến mức nào…cũng không có nghĩa là hoàn toàn không có…hu hu…anh cứ để…cứ để em khóc một lúc, một lúc thôi…là ổn…hu hu…”
Viên Nhuận Chi khóc nấc liên hồi.
Kỷ Vũ Ngang thở dài một tiếng, dịu dàng ôm cô vào lòng, rồi vỗ nhẹ vào sau lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Làm gì có ai tự so sánh mình với chuột, ma chứ? Đừng khóc nữa, còn khóc nữa là không xinh đẹp nữa đâu!”
“Vốn dĩ em đã không xinh đẹp rồi…” Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, tâm trạng kích động cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại. Hai người đang quá gần gũi khiến cô cảm thấy ngại ngùng. Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của anh, từ từ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, còn dùng tay gạt hết nước mắt trên khuôn mặt của mình.
Cô lại hít một hơi thật sâu: “Thật ngại quá, lúc nãy là do em quá kích động, để anh cười chê rồi”.
Kỷ Vũ Ngang nhoẻn miệng lên, nhìn về phía cô, im lặng một hồi rồi mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng khóc lóc cũng có lợi cho sức khỏe. Thi thoảng, có người muốn khóc mà cũng chẳng tìm được cơ hội đâu”.
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
Anh lại mỉm cười dịu dàng: “Anh vẫn thích nhìn thấy em cười hơn, lúc em cười nhìn trông rất đẹp cứ như là mặt trời đầu xuân vậy. Thế nhưng em không biết đâu, lúc em khóc trông xấu lắm, giống như giữa mùa hè mà lại đổ mưa, khiến cho người ta không biết phải làm sao”.
Viên Nhuận Chi ngại ngùng mím môi lại.
“Đi thôi. Bây giờ chắc mọi người đang đợi em đấy!”
“Ừm”.
Viên Nhuận Chi quay lại điểm tập hợp, mọi người đều đã ở đó hết rồi.
Kỷ Ngôn Tắc tuyên bố lần tập huấn này kết thúc, đồng thời đọc thành tích của mọi người.
Mấy người bọn Chu Tiểu Hiền xông lại gần chỗ Viên Nhuận Chi nói: “Woa, chúc mừng chị đạt yêu cầu nhé!”
“Cảm ơn”. Cô khẽ khàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc. Trên khuôn mặt bình tĩnh của anh không nhận ra bất cứ điều gì bất thường, dường như giữa họ chưa từng xảy ra tranh cãi gì hết.
Cô thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống, im lặng đứng giữa đám đông.
Mấy đồng nghiệp nữ thi nhau kêu mệt mỏi, còn các đồng nghiệp nam thì tâm trạng vui vẻ, hân hoan, sau khi bàn bạc cùng nhau, quyết định chơi thêm trò “đoạt cờ” nữa. Những người nào không muốn tham gia có thể đi thẳng về khách sạn, chuẩn bị cho hoạt động buổi tối.
Sau trận cãi vã khóc lóc kịch liệt ban nãy, Viên Nhuận Chi cảm thấy toàn thân rệu rã, mệt mỏi vô cùng nên đi về phòng trước.
Khi quay về khách sạn, Hạ Nguyệt Cúc đi đánh bài cùng mấy người bọn Chu Tiểu Hiền, cô liền tắm rồi lên giường ngủ. Dù cho ai gọi, cô cũng không chịu dậy.
Cô cứ mơ mơ màng màng, cho tới tận khi trả phòng quay về.
Chương 11: Chân tâm
Vào bữa ăn mừng buổi tối, vì có việc nên Kỷ Vũ Ngang đi trước. Trước khi đi vẫn không quên an ủi Viên Nhuận Chi, muốn cô chơi vui vẻ một chút.
Viên Nhuận Chi mỉm cười thay cho lời đồng ý.
Bên bàn rượu, mọi người quậy tới bến. Mấy người Triệu Dạ Quần rất biết cách chơi đùa, sau khi cơm no rượu say, vẫn không chịu buông tha Kỷ Ngôn Tắc, từ khách sạn lại chạy thẳng tới phòng hát karaoke, tiếp tục bắt anh uống rượu.
Những người làm ngành này, nếu như muốn uống tận hứng thì chí ít phải khiến một vài người say bét nhè thì mới có thể dừng lại được, Kỷ Ngôn Tắc đương nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.
Viên Nhuận Chi từ khi vào căn phòng này, đều ngồi gọn sang một bên, không hát hò, cũng không cổ vũ, chỉ mở to mắt nhìn về phía đối diện, mọi người liên tục kính rượu Kỷ Ngôn Tắc.
“Chi Chi, hôm nay em thực là chán quá đi mất, cứ thu người ngồi một góc thế? Hôm nay em đạt yêu cầu, cũng không biết kính Kỷ tổng một ly rượu cảm ơn sao?” Triệu Dạ Quần đột nhiên đưa một chai bia tới, rồi kéo cô đang còn trong trạng thái ngây ngô, nhét chai bia vào tay cô rồi nói thêm: “Mau đi kính Kỷ tổng thân yêu của chúng ta một ly đi!”
Khóe miệng Viên Nhuận Chi khẽ co giật: “Cái gì mà thân yêu, Tiểu Dạ Ca, anh đừng có ăn nói hồ đồ thế có được không?”
“Đừng phí lời, mau lại đó đi!” Triệu Dạ Quần đẩy cô về phía Kỷ Ngôn Tắc, rồi quay lại mấy nha đầu nhỏ tuổi thét: “Mấy đứa mau tránh sang một bên, để cho Chi Chi của bọn này kính Kỷ tổng vài ly. Chi Chi, em uống phạt một ly trước, tùy ý em chọn, trắng, đỏ, vàng màu nào cũng được”.
Viên Nhuận Chi bị ấn ngồi bên cạnh Kỷ Ngôn Tắc, mím chặt môi, nắm tay lại, nhìn về một hàng các loại ly rượu đủ màu sắc.
Bỗng nhiên trên vai cô xuất hiện đôi tay, thân người cũng bị người ta ôm lấy, bên tai lại có hơi thở ấm áp. Sau đó bên tai cô vang lên giọng nói ồm ồm: “Tôi nhớ hôm nay có người nói với mình rằng, ai muốn lật đổ tôi, cô ấy nhất định sẽ đứng về phía tôi, tôi đổ, cô ấy sẽ đổ trước tôi. Bây giờ tôi bị mọi người công kích, mà cô ấy chẳng hề xuất hiện, cô nói xem có phải cô ấy nói lời mà không giữ lời không?”
Giọng nói không lớn cũng không bé, vừa đủ cho những người ngồi xung quanh nghe thấy rõ.
Tất cả mọi người đều thét lên đầy hứng khởi.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc quay sang, nhìn vào người đàn ông đã giang tay ôm lấy bờ vai cô. Dưới ánh đèn lấp lánh đầy sắc màu, đôi mắt của anh đã không còn màu hổ phách như mọi khi nữa, thay vào đó vẻ thâm sâu khó đoán, vẫn tuyệt đẹp, thu hút, nhưng mang theo chút ý đồ trêu chọc cô.
Cô bất giác cảm thấy chán nản. Rõ ràng hai người vừa mới cãi nhau một trận kịch liệt, lại còn khiến cô khóc một trận, bây giờ lại như biến thành một người khác, ung dung tự tại như không có chuyện gì đối diện cùng cô. Đến buổi tối, người đàn ông này ngấm chút men say, thực lòng là một cầm thú lòng dạ đen tối, mặt ngoài bảnh bao.
“Cầm thú, mau bỏ ngay bàn tay dâm tặc ra!” Cô lườm anh một cái, trong lòng thầm chửi rủa anh, đồng thời khẽ động bờ vai, muốn đẩy bàn tay bẩn thỉu của anh ra.
Ai ngờ, đổi lại anh lại càng ôm chặt bờ vai cô hơn, sức mạnh ở bàn tay anh khiến cô bất giác mím chặt môi.
Cô quay đầu qua, lại lườm anh thêm cái nữa.
Hành động quàng tay khoác vai trước mặt mọi người thế này, anh chưa bao giờ làm với cô kể từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Giây phút này, ánh mắt anh đã dần mơ màng, nhưng chưa hề say rượu, ngược lại còn tạo cho người khác cảm giác mê hoặc khó lòng chống đỡ được.
Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng, bên một ly rượu lên nhìn anh nói: “Ai nói tôi nuốt lời chứ, không phải đã ngồi đây sao? Kỷ tổng, cảm ơn anh hôm nay đã giơ cao đánh khẽ, nhường tôi một bước, để tôi không đến mức bị loại. Tôi xin kính anh một ly trước!” Cô ngửa cổ lên cạn hết ly rượu.
Kỷ Ngôn Tắc nheo mắt lại, khóe miệng nhoẻn lên, bàn tay đang khoác trên bờ vai cô tự động buông ra, sau đó chỉ vào những người ngồi đối diện nói: “Bây giờ quân tiếp viện của tôi đã tới, muốn làm gì thì các người cứ việc tự nhiên!”
Viên Nhuận Chi trợn trừng mắt lên, nhìn mấy người Triệu Dạ Quần lên tiếng thách thức: “Em không say được đâu, mấy anh cũng không thể nào giỏi uống rượu hơn em được đâu. Lại đây, lại đây, xem ai “chết” sớm nhất?”
“y da, không được rồi, không được rồi, lúc nãy Kỷ tổng vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của bọn này. Trả lời xong, mới được uống. Kỷ tổng, rốt cuộc anh thích người phụ nữ như thế nào? Những người phụ nữ ngồi đây liệu có ai phù hợp với yêu cầu của anh không? Mau trả lời đi, nếu như câu trả lời không khiến cho bọn này thỏa mãn thì vẫn bị phạt rượu!” Giọng nói của một phụ nữ, mềm mại, yểu điệu, chính là người do Kỷ Vũ Ngang dẫn tới, một trong những người chuẩn bị phục trang chiến đấu trong trò chơi War Game.
Câu hỏi này khiến cho toàn thân Viên Nhuận Chi bất giác cứng đờ lại, trái tim cũng theo đó là đập loạn xa, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi bên cạnh mình. Không biết tại làm sao, trong thẳm sâu trái tim mình, cô đột nhiên cũng rất muốn biết đáp án của hai câu hỏi này.
Kỷ Ngôn Tắc như thể cảm nhận được ánh mắt mong chờ đáp án của cô, liền quay mặt sang nhìn cô vài giây, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, nở một nụ cười khó hiểu.
Trái tim của Viên Nhuận Chi lúc này càng thêm loạn nhịp.
Bàn tay mới rời khỏi bờ vai cô chưa đầy một phút lại nhấc lên lần nữa, khẽ vỗ nhẹ lên đó, chủ nhân của bàn tay nhìn cô mỉm cười tươi tắn rồi nói: “Quân tiếp viện, cô sẽ trả lời câu hỏi này thế nào?”
Viên Nhuận Chi mím chặt môi, tr
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
183/5005