Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full
Lượt xem : |
, hơn nữa lần trước còn lôi lôi kéo kéo hai người phụ nữ giàu có hơn tuổi, vậy mà còn mặt dày mày dạn nói đây là lần đầu tiên của mình. “Anh đã hẹn hò với bao nhiêu phụ nữ rồi, lại còn dám nói đây là lần đầu tiên của mình? Anh đi mà nói cho quỷ nghe. Hay là, tôi trả tiền cho anh nhé? Anh nói ra một con số đi!”
Vốn dĩ định bỏ chạy, nếu như không chạy được, bây giờ xem ra phải giở ra chiêu thức đê tiện nhất của bọn đàn ông, chính là dùng tiền mua chuộc!
Lần đầu tiên trong đời, anh có suy nghĩ muốn bẻ gãy chiếc cổ của cô.
Bởi vì nguyên do cấu tạo cơ thể, làm đàn ông đúng thật là xui xẻo, vĩnh viễn không bao giờ chứng minh được lần đầu tiên của mình. Có cần anh phải cắt mạch máu, tuyên thệ cùng toàn thế giới này đây là máu “trinh tiết” của anh?
Điều đáng chết nhất chính là cô còn dám nói chuyện tiền bạc với anh.
“Viên Nhuận Chi, tôi thật sự muốn bóp chết em!” Anh nắm chặt hai bàn tay lại, tức giận lườm cô.
Cô sợ hãi đến mức đưa tay lên để bảo vệ chiếc cổ của mình, rồi ngồi phệt xuống mặt giường, giọng nói như thể sắp khóc: “Không cần tiền, vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Chuyện tối qua, tôi thật sự không phải cố ý. Làm sao mà tôi biết được sẽ xảy ra chuyện đó chứ! Tôi vẫn luôn tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, ai mà ngờ nó lại là thật…”
Không những mất toi lần đầu tiên của bản thân, hơn nữa bây giờ lại còn bị anh áp bức, tại sao mọi chuyện lại thê thảm vậy chứ…
Cô không nhẫn nhịn được, để nước mắt tuôn trào.
“Em? Đang yên đang lành tại sao lại khóc chứ?” Tối hôm qua cũng thế, nói mãi nói mãi sau cùng lại lấy nước mắt ra hù dọa anh, hôm nay cũng thế? Cô đã học được chiêu khóc lóc này từ lúc nào? Anh bực bội, chán nản bước tới cạnh bàn lấy mấy tờ khăn giấy, lau nước mắt giùm cô rồi nói: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi trong nửa năm, thì tôi sẽ không truy cứu chuyện tối qua nữa. Nửa năm sau, em muốn thế nào thì sẽ làm như thế. Còn nữa, chiếc xe BMW của tôi cũng sẽ chuyển cho em dùng, coi như phần thù lao nửa năm vất vả, cực nhọc cho em”.
Gặp phải cô chính là kiếp nạn khó tránh mà ông trời đã giáng xuống cuộc đời anh.
Bỗng nhiên, cô ngưng khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh rồi nói: “Làm bạn gái của anh trong nửa năm? Tôi còn có thêm chiếc xe BMW nữa…”
Chiếc xe BMW đó không phải của công ty sao? Không phải là sư tỷ vì muốn lôi kéo anh ta về Tập đoàn Tang thị mà điều riêng cho anh ta sao? Lẽ nào là do tự anh mua? Chiếc xe đó giá trị lên tới hai triệu nhân dân tệ, tại sao anh lại phóng khoáng như thế?
Không đúng! Ngộ nhỡ anh thật sự là một tên trai bao, như thế này chẳng phải cũng kéo cô xuống nước sao…
“Làm bạn gái của tôi khiến em uất ức như vậy sao?” Anh nhìn thấy cô mãi chẳng phản ứng lại, nhìn cô vô cùng tức giận, không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa. “Không làm bạn gái của tôi cũng được, vậy tối nay để tôi cưỡng ép lại em một lần, như vậy coi như huề, không ai nợ ai cả!”
Cô há hốc miệng, không dám tin vào tai mình. Cô nhìn anh một cách tức giận, tiện tay vớ lấy chiếc gối bên cạnh đánh thẳng vào mặt anh. “Kỷ Ngôn Tắc! Anh là đồ tiện nhân! Anh đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi…”
Hai người lại quay trở về cảnh vờn nhau như tối hôm qua. Đối mặt với thế tấn công của Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc chỉ coi đó là mấy chiêu gãi ngứa, vẫn tiếp tục không thèm đánh trả, mím môi không nói gì. Một lúc sau, khi cô đã mệt nhoài, tốc độ chậm lại, anh chỉ nhẹ nhàng, phản công một chiêu đã có thể ôm chặt cô vào lòng.
Không nói tiếng nào, anh cứ như vậy ôm chặt cô nằm trên giường. Anh đưa mặt vùi vào trong mái tóc rồi nhắm chặt mắt lại, hít thở mùi vị chỉ thuộc riêng về cô.
Anh hít thật sâu, hết lần này đến lần khác…
Viên Nhuận Chi không đánh anh nữa, ngốc nghếch lặng im nằm trong vòng tay anh không động đậy gì. Bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tim đập mãnh liệt “thình thịch, thình thịch” …
Tiếng trái tim là của anh hay là của cô?
Tiếng nhịp tim chẳng khác nào tiếng thôi miên. Suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn độn, đầu óc không ngừng tái hiện lại những cảnh tượng tình cảm của hai người trong lần đầu tiên kia.
Bàn tay cô bất giác ấm nóng trở lại…
Hai tay chạm nhẹ vào phần thắt lưng anh, còn chưa kịp đẩy ra thì tiếng chuông di động đã reo, phá vỡ không khí hòa hợp lúc này.
Cô vội vã định thần lại, đẩy mạnh Kỷ Ngôn Tắc ra, lúng túng đứng dậy, vuốt gọn mái tóc rối bời.
Kỷ Ngôn Tắc ảo não rút chiếc di động ra khỏi túi quần, giọng nói không vui mấy: “A lô, xin hỏi ai đấy?”
Người ở đầu dây kia khẽ lặng đi giây lát, sau đó mới nói: “Xin hỏi đấy có phải là Kỷ tiên sinh không? Tôi là Jessie ở cửa hàng thời trang, mang quần áo mà ngài cần tới. Thế nhưng tôi đã ấn chuông cửa nhà ngài rất lâu mà không có ai ra mở cửa hết!”
“Thật ngại quá, tôi sẽ ra mở cửa ngay!” Anh dập điện thoại, ngước mắt nhìn Viên Nhuận Chi đang chỉnh đón lại quần áo, đầu tóc của bản thân.
Viên Nhuận Chi vừa hay ngước mắt lên, tặng anh ánh mắt hình viên đạn.
Kỷ Ngôn Tắc phớt lờ thái độ của cô, ánh mắt dừng lại chiếc áo sơ mi trắng trên người cô mấy giây, trong lòng đưa ra một quyết định to lớn. Anh nhanh bước ra khỏi phòng, sau đó mở cửa nhà.
Anh kí lên tờ biên lai, sau đó trả lại người nhân viên giao hàng một trong những món đồ đưa tới: “Chiếc này không cần đến nữa!”
Khóe miệng người nhân viên khẽ co giật, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai kia. Vài giây sau, cô liền rời khỏi với khuôn mặt tươi tắn.
Bước vào trong phòng, Kỷ Ngôn Tác vứt quần áo ra trước mặt Viên Nhuận Chi rồi nói: “Mau thay đồ!”
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc váy và đôi giày trong tay, còn có cả áo lót, quần lót, khóe miệng bất giác co giật, sau đó nhanh chóng ôm chúng chạy vào trong phòng thay đồ.
Khi nhìn thấy giá tiền treo trên bộ quần áo lót, cô bất giác nhíu chặt mày lại, sau đó lật tiếp giá tiền của chiếc váy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cô ngẩng mặt lên nhìn căn phòng thay đồ này, sau đó bước tới phía trước tủ quần áo, tiện tay lật giở đống quần áo, nhìn nhãn hiệu, liền mím chặt môi. Khi xem kĩ từng bộ áo vest, quần âu, cà vạt, thắt lưng, giày da… miệng cô há hốc đầy kinh ngạc.
Nhớ lại cách bài bố, trang trí trong căn nhà này, cô đưa tay lên chống cằm, ngơ ngẩn đứng trong phòng.
Cô thực lòng không thể nào tưởng tượng nổi, người đàn ông mà trước kia cô từng mỉa mai cười khẩy cả năm mặc một bộ quần áo, rồi cưỡi trên chiếc xe đạp cũ kĩ lại chính là một người đàn ông đạt đúng tiêu chuẩn 3C.
Tại sao tên đàn ông này lại nhiều tiền đến vậy chứ?
Cô bất giác nhớ lại lần trước khi gặp anh ở ngoài cửa vào hộp đêm, nhìn thấy anh lôi lôi kéo kéo hai người phụ nữ giàu có. Quần áo lúc này cô mặc là do anh mua, nếu như nói tiền của anh là do mấy người phụ nữ giàu có cho, vậy thì điều này có nghĩa là… cả người cô bất giác rùng mình ớn lạnh.
“Dừng lại! Dừng lại! Tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng!” Cô hít một hơi thở sâu.
Cô nghiến răng nghiến lợi mặc đồ lót vào, trong lòng không ngừng nguyền rủa, tại sao tên đàn ông này lại có thể mua quần áo vừa vặn với cô thế? Đúng là đáng ghét!
Mở chiếc váy ra, cô vốn dĩ tưởng rằng đây là một chiếc váy liền, thì ra nó chỉ là chiếc chân váy.
Anh có nhầm không chứ? Chỉ có phần chân váy, anh không hề mua áo bên trên?
Cứ như vậy, cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, kết hợp cùng chiếc chân váy tuyệt đẹp, phía dưới đi đôi giày lấp lánh ánh vàng, không cao cho lắm, chậm rãi bước ra khỏi phòng thay đồ.
“Có phải là anh cố ý không?” Cô đưa tay lên chỉ anh, tỏ ra trách móc.
Anh nhìn vào chiếc áo sơ mi to rộng cô đang mặc trên người, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhanh chóng trả lời: “Có cái mặc rồi cô còn tính toán cái gì? Mua thêm một chiếc không phải là tốn tiền sao?”
Chỉ riêng chiếc quần lót ít vải nhất cũng đủ tiền mua hai, ba chiếc áo phông rồi! Rõ ràng anh không phải vì tiếc tiền.
Anh đi tớ gần chỗ cô, đưa tay cởi nút thắt phần dưới áo trên người cô. Cô lập tức tóm lấy tay anh rồi thét: “Này này, anh muốn làm cái gì thế? Đừng tưởng rằng anh hiến tặng phần trên, bỏ tiền mua phần dưới mà tôi để mặc anh làm gì thì làm đâu đấy. Nếu như anh dám thất lễ với tôi, tôi nhất định sẽ đánh nát đầu anh ra!”
Anh phớt lờ lời uy hiếp của cô, rút tay ra, nhanh chóng cởi phần nút thắt phía dưới ra.
Cô ngây người nhìn phần áo thắt nút của mình, đúng là trông đẹp hơn rất nhiều so với phong cách “điên cuồng” ban nãy.
Đột nhiên, tiếng động kì dị phát ra từ phần bụng khiến cô lúng túng đỏ bừng cả mặt.
Anh mím chặt đôi môi, không nói tiếng nào, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua phòng khách rồi tiến thẳng vào phòng bếp. Kỷ Ngôn Tắc lấy hai quả trứng gà từ tủ lạnh ra, sau đó nói vớ cô: “Chỉ có cơm rang trứng thôi!”
Cô bĩu môi nói: “Miễn cưỡng chấp nhận”.
Có điều, lúc này Viên Nhuận Chi thật sự rất đói, nheo nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ đã sắp mười hai giờ trưa rồi.
Anh ngước mắt lên, mỉm cười dịu nhẹ.
Viên Nhuận Chi ngồi trên sofa, nhìn anh thuần thục rang cơm trong bếp, cảm giác hơi kì quái, thế là đành đưa tay nắm lấy chiếc áo của mình rồi nói chuyện vu vơ: “Cái đó, bộ quần áo mặc trên người hôm nay, tôi không có tiền trả anh đâu, cứ coi như anh vứt quần áo của tôi đi thì phải bồi thường đấy!”
Còn về việc làm bạn gái nửa năm của anh, coi như cô đã mặc nhận.
Nếu không thì biết phải là sao? Ai bảo cô đã “nuốt chửng” người ta?
May mà anh không bắt cô phải đền bù tiền bạc, nếu không cô thật sự muốn chết luôn cho rảnh nợ,
“Tôi đã nói từ trước rồi, trước nay chưa hề dám đặt hy vọng gì vào em”. Anh bê hai đĩa cơm rang trứng rồi bước ra ngoài.
Viên Nhuận Chi trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn Tắc, lập tức cướp đĩa cơm trong tay anh, sau đó ăn hùng hục như trâu.
Mùi vị rất ngon, đây có thể coi là đĩa cơm rang trứng ngon nhất mà cô đã từng ăn trong cuộc đời,
“Ngày 15 tháng sau, ông ngoại tôi tổ chức đại thọ tám mươi, em cùng tôi về nhà một chuyến!” Anh ăn vài miếng, cuối cùng đã có thể nói ra những lời dồn nén bấy lâu.
“Ừm, tôi biết rồi!” Cô nhồm nhoàm nhai cơm trong miệng.
Thì ra là sợ người lớn cằn nhằn mới bắt cô phải làm bạn gái trong nửa năm. Thảo nào anh ta lại đưa ra yêu cầu kì quái, dị thường đến vậy! Nhất định là anh sợ người nhà biết chuyện anh làm trai bao, cho nên nhân cơ hội này uy hiếp cô! Hả? Tại sao đột nhiên lại có cảm giác phấn khích, vui vẻ đến vậy chứ?
Cô bỗng nhiên sực nhớ ra việc gì, liền đưa đũa lên chỉ về phía anh nói: “Làm bạn gái anh trong nửa năm cũng được, nhưng anh không được nhân cơ hội này chiếm đoạt tôi nữa. Ví dụ như những chuyện nắm tay, ôm, hôn đều không được hết. Còn nữa, sau này khi ở công ty, không được sai bảo tôi như lao động chân tay. Tôi hứa với anh, không phải vì tôi muốn có chiếc BMW của anh, tôi chỉ không muốn sau này có người nào đó nói tôi đã khiến anh ta thiệt thòi!”.
“Thì ra rõ ràng là em đã chiếm được món hời còn gì?”
“Anh…”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có gì nữa?” Đầu có cô lại sắp sửa rối bời lên, nhìn anh bằng đôi mắt hình viên dạn. Bỗng nhiên, Viên Nhuận Chi hiểu ra anh đang ngầm ý chuyện gì, liền nói lại: “Tạm thời, tôi mới nghĩ được có vậy, sau này có thêm điều gì sẽ nói với anh sau!”
“Nếu không còn nữa, thì đổi lại tôi đưa ra yêu cầu. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em phải thu hết lại những gai góc trên người, cứ thử đâm vào người tôi lần nữa xem. Lườm cái gì mà lườm?”
Cô trợn mắt lườm anh rồi nói: “Chuyển bạn thành thù, việc này không thành vấn đề”.
“Không thành vấn đề, vậy thì mau ăn cơm đi. Ăn xong, rồi đi rửa bát. Rửa bát xong rồi còn đi làm. Sau khi tan làm, đợi tôi rồi hãy ra về!” Khuôn mặt anh vẫn cứ bình thản như không, cho dù là đang ra lệnh cho cô, nhưng cũng tỏ ra vô cùng hợp tình hợp lý, như thể tất cả mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Cô vẫn nhồm nhoàm nhai cơm, vừa ăn vừa nói: “Tại sao tôi phải rửa bát? Tại sao sau khi tan làm phải đợi anh?”
“Cơm là do tôi rang, em chỉ biết ăn không chịu lao động gì sao? Bảo em đợi tôi cùng về là để bổ sung kiến thức làm thế nào để thành người yêu được. Em có hiểu gì về tôi không? Em có biết tôi thích ăn gì, thích uống gì không? Lại biết tôi có thói quen gì? Không nhanh chóng làm tốt công tác này, em muốn để tôi mất mặt vào buổi tiệc đại thọ tháng sau chắc?” Người phụ nữ đầu heo này ngay cả việc anh muốn hẹn hò cùng mình cũng không biế
Vốn dĩ định bỏ chạy, nếu như không chạy được, bây giờ xem ra phải giở ra chiêu thức đê tiện nhất của bọn đàn ông, chính là dùng tiền mua chuộc!
Lần đầu tiên trong đời, anh có suy nghĩ muốn bẻ gãy chiếc cổ của cô.
Bởi vì nguyên do cấu tạo cơ thể, làm đàn ông đúng thật là xui xẻo, vĩnh viễn không bao giờ chứng minh được lần đầu tiên của mình. Có cần anh phải cắt mạch máu, tuyên thệ cùng toàn thế giới này đây là máu “trinh tiết” của anh?
Điều đáng chết nhất chính là cô còn dám nói chuyện tiền bạc với anh.
“Viên Nhuận Chi, tôi thật sự muốn bóp chết em!” Anh nắm chặt hai bàn tay lại, tức giận lườm cô.
Cô sợ hãi đến mức đưa tay lên để bảo vệ chiếc cổ của mình, rồi ngồi phệt xuống mặt giường, giọng nói như thể sắp khóc: “Không cần tiền, vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Chuyện tối qua, tôi thật sự không phải cố ý. Làm sao mà tôi biết được sẽ xảy ra chuyện đó chứ! Tôi vẫn luôn tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, ai mà ngờ nó lại là thật…”
Không những mất toi lần đầu tiên của bản thân, hơn nữa bây giờ lại còn bị anh áp bức, tại sao mọi chuyện lại thê thảm vậy chứ…
Cô không nhẫn nhịn được, để nước mắt tuôn trào.
“Em? Đang yên đang lành tại sao lại khóc chứ?” Tối hôm qua cũng thế, nói mãi nói mãi sau cùng lại lấy nước mắt ra hù dọa anh, hôm nay cũng thế? Cô đã học được chiêu khóc lóc này từ lúc nào? Anh bực bội, chán nản bước tới cạnh bàn lấy mấy tờ khăn giấy, lau nước mắt giùm cô rồi nói: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi trong nửa năm, thì tôi sẽ không truy cứu chuyện tối qua nữa. Nửa năm sau, em muốn thế nào thì sẽ làm như thế. Còn nữa, chiếc xe BMW của tôi cũng sẽ chuyển cho em dùng, coi như phần thù lao nửa năm vất vả, cực nhọc cho em”.
Gặp phải cô chính là kiếp nạn khó tránh mà ông trời đã giáng xuống cuộc đời anh.
Bỗng nhiên, cô ngưng khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh rồi nói: “Làm bạn gái của anh trong nửa năm? Tôi còn có thêm chiếc xe BMW nữa…”
Chiếc xe BMW đó không phải của công ty sao? Không phải là sư tỷ vì muốn lôi kéo anh ta về Tập đoàn Tang thị mà điều riêng cho anh ta sao? Lẽ nào là do tự anh mua? Chiếc xe đó giá trị lên tới hai triệu nhân dân tệ, tại sao anh lại phóng khoáng như thế?
Không đúng! Ngộ nhỡ anh thật sự là một tên trai bao, như thế này chẳng phải cũng kéo cô xuống nước sao…
“Làm bạn gái của tôi khiến em uất ức như vậy sao?” Anh nhìn thấy cô mãi chẳng phản ứng lại, nhìn cô vô cùng tức giận, không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa. “Không làm bạn gái của tôi cũng được, vậy tối nay để tôi cưỡng ép lại em một lần, như vậy coi như huề, không ai nợ ai cả!”
Cô há hốc miệng, không dám tin vào tai mình. Cô nhìn anh một cách tức giận, tiện tay vớ lấy chiếc gối bên cạnh đánh thẳng vào mặt anh. “Kỷ Ngôn Tắc! Anh là đồ tiện nhân! Anh đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi…”
Hai người lại quay trở về cảnh vờn nhau như tối hôm qua. Đối mặt với thế tấn công của Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc chỉ coi đó là mấy chiêu gãi ngứa, vẫn tiếp tục không thèm đánh trả, mím môi không nói gì. Một lúc sau, khi cô đã mệt nhoài, tốc độ chậm lại, anh chỉ nhẹ nhàng, phản công một chiêu đã có thể ôm chặt cô vào lòng.
Không nói tiếng nào, anh cứ như vậy ôm chặt cô nằm trên giường. Anh đưa mặt vùi vào trong mái tóc rồi nhắm chặt mắt lại, hít thở mùi vị chỉ thuộc riêng về cô.
Anh hít thật sâu, hết lần này đến lần khác…
Viên Nhuận Chi không đánh anh nữa, ngốc nghếch lặng im nằm trong vòng tay anh không động đậy gì. Bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tim đập mãnh liệt “thình thịch, thình thịch” …
Tiếng trái tim là của anh hay là của cô?
Tiếng nhịp tim chẳng khác nào tiếng thôi miên. Suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn độn, đầu óc không ngừng tái hiện lại những cảnh tượng tình cảm của hai người trong lần đầu tiên kia.
Bàn tay cô bất giác ấm nóng trở lại…
Hai tay chạm nhẹ vào phần thắt lưng anh, còn chưa kịp đẩy ra thì tiếng chuông di động đã reo, phá vỡ không khí hòa hợp lúc này.
Cô vội vã định thần lại, đẩy mạnh Kỷ Ngôn Tắc ra, lúng túng đứng dậy, vuốt gọn mái tóc rối bời.
Kỷ Ngôn Tắc ảo não rút chiếc di động ra khỏi túi quần, giọng nói không vui mấy: “A lô, xin hỏi ai đấy?”
Người ở đầu dây kia khẽ lặng đi giây lát, sau đó mới nói: “Xin hỏi đấy có phải là Kỷ tiên sinh không? Tôi là Jessie ở cửa hàng thời trang, mang quần áo mà ngài cần tới. Thế nhưng tôi đã ấn chuông cửa nhà ngài rất lâu mà không có ai ra mở cửa hết!”
“Thật ngại quá, tôi sẽ ra mở cửa ngay!” Anh dập điện thoại, ngước mắt nhìn Viên Nhuận Chi đang chỉnh đón lại quần áo, đầu tóc của bản thân.
Viên Nhuận Chi vừa hay ngước mắt lên, tặng anh ánh mắt hình viên đạn.
Kỷ Ngôn Tắc phớt lờ thái độ của cô, ánh mắt dừng lại chiếc áo sơ mi trắng trên người cô mấy giây, trong lòng đưa ra một quyết định to lớn. Anh nhanh bước ra khỏi phòng, sau đó mở cửa nhà.
Anh kí lên tờ biên lai, sau đó trả lại người nhân viên giao hàng một trong những món đồ đưa tới: “Chiếc này không cần đến nữa!”
Khóe miệng người nhân viên khẽ co giật, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai kia. Vài giây sau, cô liền rời khỏi với khuôn mặt tươi tắn.
Bước vào trong phòng, Kỷ Ngôn Tác vứt quần áo ra trước mặt Viên Nhuận Chi rồi nói: “Mau thay đồ!”
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc váy và đôi giày trong tay, còn có cả áo lót, quần lót, khóe miệng bất giác co giật, sau đó nhanh chóng ôm chúng chạy vào trong phòng thay đồ.
Khi nhìn thấy giá tiền treo trên bộ quần áo lót, cô bất giác nhíu chặt mày lại, sau đó lật tiếp giá tiền của chiếc váy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cô ngẩng mặt lên nhìn căn phòng thay đồ này, sau đó bước tới phía trước tủ quần áo, tiện tay lật giở đống quần áo, nhìn nhãn hiệu, liền mím chặt môi. Khi xem kĩ từng bộ áo vest, quần âu, cà vạt, thắt lưng, giày da… miệng cô há hốc đầy kinh ngạc.
Nhớ lại cách bài bố, trang trí trong căn nhà này, cô đưa tay lên chống cằm, ngơ ngẩn đứng trong phòng.
Cô thực lòng không thể nào tưởng tượng nổi, người đàn ông mà trước kia cô từng mỉa mai cười khẩy cả năm mặc một bộ quần áo, rồi cưỡi trên chiếc xe đạp cũ kĩ lại chính là một người đàn ông đạt đúng tiêu chuẩn 3C.
Tại sao tên đàn ông này lại nhiều tiền đến vậy chứ?
Cô bất giác nhớ lại lần trước khi gặp anh ở ngoài cửa vào hộp đêm, nhìn thấy anh lôi lôi kéo kéo hai người phụ nữ giàu có. Quần áo lúc này cô mặc là do anh mua, nếu như nói tiền của anh là do mấy người phụ nữ giàu có cho, vậy thì điều này có nghĩa là… cả người cô bất giác rùng mình ớn lạnh.
“Dừng lại! Dừng lại! Tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng!” Cô hít một hơi thở sâu.
Cô nghiến răng nghiến lợi mặc đồ lót vào, trong lòng không ngừng nguyền rủa, tại sao tên đàn ông này lại có thể mua quần áo vừa vặn với cô thế? Đúng là đáng ghét!
Mở chiếc váy ra, cô vốn dĩ tưởng rằng đây là một chiếc váy liền, thì ra nó chỉ là chiếc chân váy.
Anh có nhầm không chứ? Chỉ có phần chân váy, anh không hề mua áo bên trên?
Cứ như vậy, cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, kết hợp cùng chiếc chân váy tuyệt đẹp, phía dưới đi đôi giày lấp lánh ánh vàng, không cao cho lắm, chậm rãi bước ra khỏi phòng thay đồ.
“Có phải là anh cố ý không?” Cô đưa tay lên chỉ anh, tỏ ra trách móc.
Anh nhìn vào chiếc áo sơ mi to rộng cô đang mặc trên người, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhanh chóng trả lời: “Có cái mặc rồi cô còn tính toán cái gì? Mua thêm một chiếc không phải là tốn tiền sao?”
Chỉ riêng chiếc quần lót ít vải nhất cũng đủ tiền mua hai, ba chiếc áo phông rồi! Rõ ràng anh không phải vì tiếc tiền.
Anh đi tớ gần chỗ cô, đưa tay cởi nút thắt phần dưới áo trên người cô. Cô lập tức tóm lấy tay anh rồi thét: “Này này, anh muốn làm cái gì thế? Đừng tưởng rằng anh hiến tặng phần trên, bỏ tiền mua phần dưới mà tôi để mặc anh làm gì thì làm đâu đấy. Nếu như anh dám thất lễ với tôi, tôi nhất định sẽ đánh nát đầu anh ra!”
Anh phớt lờ lời uy hiếp của cô, rút tay ra, nhanh chóng cởi phần nút thắt phía dưới ra.
Cô ngây người nhìn phần áo thắt nút của mình, đúng là trông đẹp hơn rất nhiều so với phong cách “điên cuồng” ban nãy.
Đột nhiên, tiếng động kì dị phát ra từ phần bụng khiến cô lúng túng đỏ bừng cả mặt.
Anh mím chặt đôi môi, không nói tiếng nào, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua phòng khách rồi tiến thẳng vào phòng bếp. Kỷ Ngôn Tắc lấy hai quả trứng gà từ tủ lạnh ra, sau đó nói vớ cô: “Chỉ có cơm rang trứng thôi!”
Cô bĩu môi nói: “Miễn cưỡng chấp nhận”.
Có điều, lúc này Viên Nhuận Chi thật sự rất đói, nheo nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ đã sắp mười hai giờ trưa rồi.
Anh ngước mắt lên, mỉm cười dịu nhẹ.
Viên Nhuận Chi ngồi trên sofa, nhìn anh thuần thục rang cơm trong bếp, cảm giác hơi kì quái, thế là đành đưa tay nắm lấy chiếc áo của mình rồi nói chuyện vu vơ: “Cái đó, bộ quần áo mặc trên người hôm nay, tôi không có tiền trả anh đâu, cứ coi như anh vứt quần áo của tôi đi thì phải bồi thường đấy!”
Còn về việc làm bạn gái nửa năm của anh, coi như cô đã mặc nhận.
Nếu không thì biết phải là sao? Ai bảo cô đã “nuốt chửng” người ta?
May mà anh không bắt cô phải đền bù tiền bạc, nếu không cô thật sự muốn chết luôn cho rảnh nợ,
“Tôi đã nói từ trước rồi, trước nay chưa hề dám đặt hy vọng gì vào em”. Anh bê hai đĩa cơm rang trứng rồi bước ra ngoài.
Viên Nhuận Chi trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn Tắc, lập tức cướp đĩa cơm trong tay anh, sau đó ăn hùng hục như trâu.
Mùi vị rất ngon, đây có thể coi là đĩa cơm rang trứng ngon nhất mà cô đã từng ăn trong cuộc đời,
“Ngày 15 tháng sau, ông ngoại tôi tổ chức đại thọ tám mươi, em cùng tôi về nhà một chuyến!” Anh ăn vài miếng, cuối cùng đã có thể nói ra những lời dồn nén bấy lâu.
“Ừm, tôi biết rồi!” Cô nhồm nhoàm nhai cơm trong miệng.
Thì ra là sợ người lớn cằn nhằn mới bắt cô phải làm bạn gái trong nửa năm. Thảo nào anh ta lại đưa ra yêu cầu kì quái, dị thường đến vậy! Nhất định là anh sợ người nhà biết chuyện anh làm trai bao, cho nên nhân cơ hội này uy hiếp cô! Hả? Tại sao đột nhiên lại có cảm giác phấn khích, vui vẻ đến vậy chứ?
Cô bỗng nhiên sực nhớ ra việc gì, liền đưa đũa lên chỉ về phía anh nói: “Làm bạn gái anh trong nửa năm cũng được, nhưng anh không được nhân cơ hội này chiếm đoạt tôi nữa. Ví dụ như những chuyện nắm tay, ôm, hôn đều không được hết. Còn nữa, sau này khi ở công ty, không được sai bảo tôi như lao động chân tay. Tôi hứa với anh, không phải vì tôi muốn có chiếc BMW của anh, tôi chỉ không muốn sau này có người nào đó nói tôi đã khiến anh ta thiệt thòi!”.
“Thì ra rõ ràng là em đã chiếm được món hời còn gì?”
“Anh…”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có gì nữa?” Đầu có cô lại sắp sửa rối bời lên, nhìn anh bằng đôi mắt hình viên dạn. Bỗng nhiên, Viên Nhuận Chi hiểu ra anh đang ngầm ý chuyện gì, liền nói lại: “Tạm thời, tôi mới nghĩ được có vậy, sau này có thêm điều gì sẽ nói với anh sau!”
“Nếu không còn nữa, thì đổi lại tôi đưa ra yêu cầu. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em phải thu hết lại những gai góc trên người, cứ thử đâm vào người tôi lần nữa xem. Lườm cái gì mà lườm?”
Cô trợn mắt lườm anh rồi nói: “Chuyển bạn thành thù, việc này không thành vấn đề”.
“Không thành vấn đề, vậy thì mau ăn cơm đi. Ăn xong, rồi đi rửa bát. Rửa bát xong rồi còn đi làm. Sau khi tan làm, đợi tôi rồi hãy ra về!” Khuôn mặt anh vẫn cứ bình thản như không, cho dù là đang ra lệnh cho cô, nhưng cũng tỏ ra vô cùng hợp tình hợp lý, như thể tất cả mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Cô vẫn nhồm nhoàm nhai cơm, vừa ăn vừa nói: “Tại sao tôi phải rửa bát? Tại sao sau khi tan làm phải đợi anh?”
“Cơm là do tôi rang, em chỉ biết ăn không chịu lao động gì sao? Bảo em đợi tôi cùng về là để bổ sung kiến thức làm thế nào để thành người yêu được. Em có hiểu gì về tôi không? Em có biết tôi thích ăn gì, thích uống gì không? Lại biết tôi có thói quen gì? Không nhanh chóng làm tốt công tác này, em muốn để tôi mất mặt vào buổi tiệc đại thọ tháng sau chắc?” Người phụ nữ đầu heo này ngay cả việc anh muốn hẹn hò cùng mình cũng không biế
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
55/4443