watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full

Lượt xem :
u hổ phách của anh ta, mím chặt môi tỏ ý phòng bị.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã cảm thấy đôi mắt mày hổ phách của anh ta dị thường chết đi được, đôi lúc thì nhạt màu đôi lúc lại biến thành màu sắc đậm hơn. Lúc ban đầu, cô còn nghi ngờ phải chăng anh ta đã dùng kính áp tròng thẩm mỹ, nhưng nói không chừng mấy đời tổ tiên nhà anh ta đều như vậy, cho nên đời đời truyền lại đôi mắt với màu sắc dị thường, hấp dẫn chết người đó để làm hại con gái nhà lành.

Cô nắm lấy tóc mình, miệng lại nhoẻn lên: “Đó là vì Tang tổng đã quá khen thôi, tôi chỉ biết uống rượu, còn về đánh giá e là Kỷ tổng giỏi hơn tôi rất nhiều!”

“Tôi không rành lắm về rượu trắng”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản lên tiếng.

Còn chưa đợi xem Viên Nhuận Chi có đồng ý hay không, Kỷ Ngôn Tắc đã nói luôn: “Đi theo tôi!” Rồi sau đó anh quay người bước vào phòng làm việc phía trong của mình.

Thử rượu thì thử rượu, ai bảo người ta là cấp trên của mình.

Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên rồi nhanh chóng bước theo.

Kỷ Ngôn Tắc mở ngăn kéo lấy một bình rượu rất bình thường với một chiếc ly.

Viên Nhuận Chi im lặng nhìn anh rót đầy rượu vào cả chiếc ly đó, rồi đặt ra trước mặt mình nói: “Cô mau thử rồi đưa ra chút ý kiến xem nào!” Giọng nói của anh hết sức bình thường, nhất thời không cảm nhận được bất cứ điều gì, nhưng đích thực nghe rất cuốn hút.

Viên Nhuận Chi liếc nhìn anh, vẻ mặt hết sức tự nhiên, cô lại đưa mắt nhìn vào ly rượu trên mặt bàn, màu vàng trong trẻo, hương thơm ngào ngạt, kèm theo cả hương vị của thuốc.

Cô nhấc ly rượu lên, thử nhấp một ngụm, sau đó nhíu chặt đôi mày lại nói: “Quả nhiên là rượu được nấu cùng với thuốc, hơi đắng, có điều khá ngon, vị rượu nhu hòa, thanh đạm, không có cảm giác kích thích quá lớn. Loại rượu này khá được, thế nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Màu sắc của chai rượu này, lại còn vị thuốc ở trong này…”

“Màu sắc tôi cảm thấy khá OK, rượu Trúc Diệp Thanh lúc nào chẳng có màu này, còn về mùi vị, để tôi nếm thử xem sao”. Kỷ Ngôn Tắc đang muốn rót một ly cho mình thì nghe thấy tiếng “choang” vang lên, ly rượu trên tay Viên Nhuận Chi rơi xuống đất.

“Trúc Diệp Thanh?! Trúc Diệp Thanh?! Trúc Diệp Thanh?!... Rắn…” Lúc này, Viên Nhuận Chi chỉ cảm thấy tâm mạch rung lên thình thịch, hô hấp khó khăn, hai mắt tối sầm lại, ngã phịch xuống đất.

Kỷ Ngôn Tắc nhếch mắt lên, đặt chai rượu cùng chiếc ly xuống bàn rồi ngồi xuống, kéo mạnh cánh tay của Viên Nhuận Chi rồi gọi: “Này, mau tỉnh lại đi!”

Viên Nhuận Chi không có bất cứ phản ứng gì cả.

Kỷ Ngôn Tắc không hề bỏ cuộc, tiếp tục đập vào cánh tay cô mấy phát rồi nói: “Viên Nhuận Chi, đừng giả chết nữa. Tang tổng đã nói với tôi biệt danh của cô là ngàn ly không say, ít nhất cũng phải uống được hai cân rượu. Làm gì có chuyện vừa mới nhấp một ngụm, chưa làm được gì đã say lăn ra đất thế này rồi hả?”

Viên Nhuận Chi vẫn im bặt như heo chết, lặng lẽ nằm trên mặt đất.

“Thì ra, thật sự không uống được Trúc Diệp Thanh…”. Kỷ Ngôn Tắc bình thản như không có chuyện gì nhếch mép lên, đứng dậy, rót cho mình một ly Trúc Diệp Thanh, thử một ngụm, hương thơm ngào ngạt, vào miệng ôn như, cảm giác kích thích không nhiều, dư vị đọng lâu. Rượu do ông ngoại nấu quả thực rất ngon.

Đặt ly rượu xuống, anh quay sang nhìn Viên Nhuận Chi đang hôn mê bất tỉnh.

Mặt đất là nền gạch sáng loáng, văn phòng làm việc thì bật điều hòa, nếu cứ bỏ mặc cô nằm đó, khi tỉnh lại không chừng sẽ ngã bệnh. Ngày mai còn phải đi gặp mặt vị khác hàng Sơn Tây kia, nếu như Trợ lí của anh bị bệnh, hai chai rượu này ngày mai ai uống đây chứ? Đúng là phiền phức quá thể!

Anh lại ngồi xuống đưa tay đẩy cô vài lần nữa, sau khi xác định cô thật sự bất động rồi, anh mới bế bổng cô lên, sau đó vứt cô sang chiếc sofa bên cạnh không khác nào một chú chó con.

Sau khi ngồi vào vị trí của mình, Kỷ Ngôn Tắc gõ bàn phím một lúc, sau đó bỗng nhiên chết lặng người đi. Phòng làm việc vốn dĩ im lìm, tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng ngáy khủng bố, hãi hùng.

Anh nhíu chặt đôi mày, nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say như heo trên chiếc sofa, cô đang nghiến răng, ngáy lớn, phần cánh tay, phần đùi kia đều trắng trẻo khác thường, nhìn theo góc độ nào cũng vô cùng chướng mắt.

Anh liếc mắt nhìn sang Bảng liên hệ nội bộ công ty, sau đó vội vã gọi cuộc điện thoại: “Xin chào, là Giám đốc Phí ở Bộ phận Cơ sở hạ tầng đúng không? Chào anh, tôi là Kỷ Ngôn Tắc mới tới Bộ phận Thị trường. À, buổi sáng hôm nay tôi nhìn thấy người thuộc bộ phận của anh ôm về rất nhiều rèm cửa từ tiệm ở tầng hai. Xin hỏi số rèm cửa này đã dùng vào việc gì chưa? À, không phải, tôi có một số sản phẩm mẫu cần che phủ để khỏi bụi, cảm thấy tấm rèm cửa màu đỏ hồi sáng trông khá đẹp. Đúng, chính là chiếc có in rất rõ chữ Phúc trên đó, liệu có thể cho tôi mượn một chiếc được không? Hả? Không cần trả lại sao? Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều!”

Kỷ Ngôn Tắc dập điện thoại không bao lâu, người bên Bộ phận Cơ sở hạ tầng đã ôm một tấm rèm cửa màu đỏ sang.

“Tôi mang cả tấm rèm lót bên trong đến cho anh rồi đây!”

“Vô cùng cảm ơn anh!”

Kỷ Ngôn Tắc đón lấy chiếc rèm cửa, đợi sau khi người bên Bộ phận Cơ sở hạ tầng rời khỏi, anh tiện tay vứt tầm rèm đó lên chiếc sofa, vừa hay che khuất Viên Nhuận Chi đang chìm trong giấc ngủ.

Ngoại trừ phần đầu, tất cả các bộ phận khác trên người cô đều đã được che lại kín mít bằng chiếc rèm cửa màu đỏ nọ.

“Nóng quá đi…”. Viên Nhuận Chi cảm giác mình như đang ở trong lò luyện linh đan của Thái thượng lão quân vậy, tay chân không ngừng vung lên, định cởi áo ra, nhưng đều tốn công vô ích.

Tại sao lại nóng đến thế chứ?

Bỗng nhiên, cô bật dậy khỏi chiếc sofa.

Gạt hết mồ hôi trên trán! Phát ngất mất thôi, ngủ trưa có một lúc, không ngờ lại toát mồ hôi đến thế, nhất định là sức khỏe cô quá yếu. Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng ở chiếc rèm cửa màu đỏ ủ trên người, vô số những chữ Phúc in trên đó bay loạn trong đôi mắt cô.

Đây là thứ đồ gì chứ? Chẳng trách mà cô cảm thấy nóng nực đến vậy, thì ra bên trong chiếc rèm này có một lớp vải ni lông ngăn ánh sáng và khói bụi. Đây là việc tốt do ai làm đây? Dám đem chiếc rèm với màu sắc này, chất liệu này, hoa văn này ủ trên người cô? Muốn trù ẻo cô chết sớm sao? Là ai mà tâm địa lại xấu xa, ác độc đến thế? Đúng là đồ thất đức!

Cô vứt tấm rèm cửa trên người ra, vội vã đứng dậy. Sau khi nhìn quanh gian phòng làm việc, cô mới hoảng hốt nhận ra, đây là phòng làm việc của Kỷ Ngôn Tắc.

Đúng rồi, chính hắn ta đã dụ dỗ cô vào đây uống rượu gì đó, kết quả lại là Trúc Diệp Thanh. Đừng thấy cô có biệt hiệu ngàn ly không say, mỗi lần chỉ cần uống một giọt Trúc Diệp Thanh, sau đó liên tưởng đến tên rượu giống y như tên con rắng, cô liền cảm thấy mình không phải đang uống rượu mà đang nuốt rắn. Tiếp sau đó, cô sẽ vô duyên vô cớ hoa mày chóng mặt, co giật, sau cùng ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Lúc nãy, cô lại vừa bị một cơn hãi hùng trước chai Trúc Diệp Thanh. Một người có thể uống hết hai cân rượu trắng, người thường ít ai tin rằng sẽ ngất ngay khi vừa uống một ngụm Trúc Diệp Thanh. Thế nhưng cô lại chính là người như vậy.

Cô lại vừa nghĩ ra, chiếc rèm cửa trông chẳng khác nào áo tang này chính là vật thế chấp cho tiền thuê văn phòng của tiệm bán rèm cửa tầng hai. Sáng nay, cô còn nhìn thấy mấy người bên Bộ phận Cơ sở vật chất đẩy về kho, bây giờ lại ủ lên người cô, phải dám chắc đến tám, chín phần là do Kỷ Ngôn Tắc làm.

Đúng là tên khốn kiếp ác độc!

Vừa mới bước ra đến cửa, Viên Nhuận Chi quả nhiên lại gặp phải hắn ta.

Kỷ Ngôn Tắc nheo mắt, nhìn Viên Nhuận Chi mặt mày ửng hồng lên, bình thản như không nói: “Cô tỉnh rồi sao?”

“Dạ”. Viên Nhuận Chi nhìn anh cười hỉ hả, nhân lúc anh đang quay lưng lại với mình liền lườm một cái rồi giơ tay lên định đấm cho vài quyền.

Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên quay người lại, nhìn thấy bàn tay của cô đang giơ giữa không trung liền nhếch đôi mày lên, bình thản nói: “Sáng sớm ngày mai theo tôi đến tòa nhà Dụ Hâm gặp mặt vị khách hàng đến từ Sơn Tây đấy!”

Viên Nhuận Chi vội vã thu tay lại, chớp mắt tỏ ra bản thân vô tội, rồi nhanh chóng mỉm cười thân thiện.

Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy bộ dạng này của cô, khóe miệng hơi co giật rồi nói thêm: “Các đồng nghiệp trong Bộ phận Thị trường chắc cũng không cần tôi phải đưa cô đi giới thiệu với từng người nữa chứ? Mau ra ngoài chào hỏi đi, sau đó cô có thể về nhà!” Kỷ Ngôn Tắc dặn dò xong liền ngồi xuống xem xét mẫu sản phẩm trong tay mình.

Viên Nhuận Chi nghĩ đến việc bản thân vẫn còn chưa có bàn làm việc, những thứ đồ mang theo trước đó cũng không thấy đâu liền cất tiếng hỏi: “Kỷ tổng… tôi muốn hỏi, những đồ tôi mang theo trước đó đặt ở đâu rồi?”

“Kia!”Kỷ Ngôn Tắc dùng tay khẽ chỉ một hướng.

Viên Nhuận Chi nhìn theo hướng ngón tay trắng trẻo của anh, phía góc có một chiếc bàn máy tính nho nhỏ, trên đó có đặt tất cả những đồ khi nãy cô mang theo.

Ngay khi bước vào căn phòng làm việc này, cô đã chú ý đên chiếc bàn máy tính nhỏ nhắn, không biết đây có phải giác quan thứ sáu của người phụ nữ quá mạnh không, ngay lúc đó cô đã âm thầm cầu nguyện trong lòng. Cô cầu rằng, mình không phải làm cùng một văn phòng với tên khốn này. Đừng nói với cô rằng chiếc bàn máy tính cổ kính, cũ kĩ kia chính là bàn làm việc mới của cô, nếu không cô nhất định sẽ co giật vì thiếu dưỡng khí.

Kế quả, cô đã đoán trúng phóc.

Thôi bỏ đi, bỏ đi, dù gì Viên Nhuận Chi cô cũng là một pho kim cương vô địch, đại nữ nhi biết tiến biết lui, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc bàn máy tính cũ kĩ thôi! Cho dù bắt cô phải ngồi bệt xuống đất làm việc, cô cũng nhất định chịu đựng cho tới khi sư tỷ điều cô quay về Phòng trợ lý Tổng Giám đốc. Vì đồng nhân dân tệ lấp lánh vẫy chào, cô đành liều mạng xông tới!

Cô mỉm cười tươi tắn, không ngừng gật đầu: “A, cảm ơn Kỷ tổng, đã khiến anh phải vất vả dọn bàn giúp tôi. Đúng là một chiếc bàn máy tính tuyệt vời, bao nhiêu nằm rồi không nhìn thấy. Kỷ tổng, anh đúng là lợi hại, không ngờ lại có thể tìm được một vật cổ kính thế này!” Cô vừa mỉm cười, vừa nghiến răng nghiến lợi bước lại thu dọn đồ đạc của mình. Sau này phải làm việc ở một chiếc bàn cũ nát thế này, Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng đau đớn, xót xa.

Kỷ Ngôn Tắc ngước mắt nhìn cô rồi nói: “Cô cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy. Muốn cảm ơn thì hãy đến gặp Tang tổng đi!”

Mấy thứ đồ trên chiếc bàn đó bề bộn, anh chỉ tiện tay vứt đồ đạc của cô lên đó thôi. Còn nữa, chiếc bàn đó thật sự không phải do anh điều tới, mà đơn giản vì nó trước nay vẫn nằm ở vị trí đó. Sáng này, lúc Tang tổng quyết định điều cô tới đây, đã chỉ tay với chiếc bàn này bảo để lại cho cô dùng. Còn về chuyện tại sao Tang Du lại đối xử với cô như vậy, hoàn toàn chẳng can hệ gì đến anh hết. Anh không có lí do gì từ chối “ý tốt” này của Tang sư tỷ.

Thì ra, đây là do Tang sư tỷ sắp xếp.

“Kỷ tổng, tôi về trước nhé!” Viên Nhuận Chi thu xếp xong mọi đồ dùng, chân như gắn động cơ, thần tốc đi ra khỏi phòng làm việc.

Kỷ Ngôn Tắc nhìn theo hướng cô biến mất, suy nghĩ đến chuyện ngày mai nên tới tòa nhà Dụ Hâm bằng cách gì.

Chương 4: Xấu bụng
Hôm sau, Viên Nhuận Chi lái chiếc xe QQ màu xanh lá cây tươi tắn của mình đến công ty. Các đồng nghiệp trong Bộ phận Thị trường chưa có ai tới, cô bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi thu dọn tài liệu.

Hôm nay, anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tuyết, hôm qua cũng là chiếc y hệt. Trong kí ức của cô thời còn học đại học, mỗi lần gặp mặt đều thấy anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu trắng tuyết. Có lần cô đã lên tiếng mỉa mai: “Đúng là một người vừa đại lãn vừa bẩn thỉu, chẳng chịu giặt quần áo gì cả!”

Ai ngờ anh ta nhăn mặt lại rồi bình thản như không, đáp: “Đó là bởi vì cô không hiểu thế nào gọi là thuần khiết”.

Thuần khiết? Nếu như anh ta thuần khiết thì cô đã là thiên sứ rồi.

Cô dùng tay chọc vào phần má với ý đồ để lộ hai lúm đồng tiền ra, sau đó bước về phía Kỷ Ngôn Tắc, mỉm cười nói: “Xin chào Kỷ tổng, anh đến sớm thật”.

Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn cô, tiếp tục thu dọn nốt đống tài liệu trên bàn. Sau khi thu dọn xong, anh mới nhìn cô rồi nói: “Cô có bằng lái xe?”

Ngữ khí của Kỷ Ngôn Tắc không hề giống như đang muốn hỏi mà là một câu trần thuật.

Viên Nhuận Chi nghi hoặc nhếch mắt lên đáp: “Có!”

“Còn có một chiếc QQ nữa?”

“Đúng vậy!” Mỗi l
<<1 ... 56789 ... 52>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
587/2582