watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Lượt xem :
phía dưới anh. Hoàn toàn không để ý đến việc cô đã tắt điện thoại hay chưa, liền cúi đầu, cúi thấp đầu xuống.

Tô Mặc nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi chạm vào ngực Lâm Thư, đầu tiên một nụ hoa nở rộ, sau đó là một cặp hoa nở rộ, lấy tay bao phủ lên. Hô hấp của Lâm Thư lại trở nên hổn hển, dần dần trở nên dồn dập trầm trọng.

Tiếu Đồng mẫn cảm nhận ra Lâm Thư có gì đó không đúng, "Tớ nói này, Tiểu Thư à, cậu đang làm gì đó?"

"Tớ....." Lâm Thư cố gắng bắt lấy cánh tay đang làm càn của Tô Mặc, yếu ớt muốn ngăn cản sự tấn công của anh, nhưng mà, lại bị Tô Mặc tránh được, vuốt ve càng dùng thêm lực, "Tớ đang tập thể dục buổi sáng đó mà....." Lâm Thư bất đắc dĩ, đành phải vội vã xua đuổi Tiếu Đồng.

Nhưng Tiếu Đồng là ai chứ, sự nhạy cảm của cô ấy giống như một con báo nhỏ vậy, chỉ cần nghe tiếng thở dốc không bình thường kia của Lâm Thư, cũng biết chuyện không đơn giản là tập thể dục buổi sáng như vậy, "Cậu đừng nói với tớ là, bây giờ cậu đang ở cùng với Tô Mặc đó nha?"

Lúc này, Tô Mặc đã liên tục chiến đấu ở chiến trường phía dưới. Ôm lấy eo Lâm Thư, Tô Mặc ngẩng đầu, nhìn Lâm Thư vô lực chống cự, tà tà cười một tiếng, mặc dù không nói lời nào, những ánh mắt rõ rành rành kia, chỉ cần liếc qua cũng biết là có mưu mô bất lương

Quả thực, anh không chút do dự tiến vào.....

~~~~~~~~~~~~~~~ cua đồng thế giới ~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới của đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới cua đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ cua đồthế giới của đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ lược bỏ mấy trăm chữ đằng sau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới cua đồng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ưm...." Lâm Thư không kìm được, phát ra tiếng rên, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của điện thoại di động

Tô Mặc ra vào vừa nhanh vừa mạnh, trong lòng Lâm Thư run lên, điện thoại di động lập tức rơi từ trên tay xuống, cuối cùng "Bộp" một tiếng rơi xuống sàn nhà, Tô Mặc vừa vất vả cần cù cày cấy, vừa mò mẫm điện thoại di động, sau khi ấn phím tắt, cuối cùng điện thoại cũng yên tĩnh trở lại, rồi rơi vào trong bóng tối.

"Tô Mặc, hôm nay em còn phải đi học!" Lâm Thư do dự muốn đẩy Tô Mặc ra, hôm nay còn có môn chuyên ngành nữa chứ, cứ như này thì không kịp đi học mất, chỉ sợ có đi cũng không còn sức lực để học nữa.

"Không sao...." Tô Mặc khẽ thở gấp, "Anh xin nghỉ giúp em"

"Nhưng mà.... Anh không cần phải đến trường sao?" Lâm Thư vẫn cố gắng vùng vẫy giãy chết.

"Hôm nay anh không có lớp...."

Thấy Lâm Thư vẫn còn muốn nói tiếp, Tô Mặc cúi người xuống, đem tất cả những lời Lâm Thư nói nuốt hết xuống bụng, để cho người nào đó khỏi phân tâm nữa!

"Này..... Uh`m ~ ưm ~ không cần. . . . . ." Lâm Thư căm hận nghĩ, quả nhiên, ngay từ lần đầu tiên cô đã không nhìn lầm, Tô Mặc rõ ràng là sắc lang! Nhưng mà tại sao những người con gái khác lại không thể nhìn thấy rõ bản chất của anh chứ?

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong vòng một giây đồng hồ, Tô Mặc sẽ không để cho cô nghĩ quá nhiều như vậy.

Lúc tỉnh dậy, thì đã là giữa trưa, trái tim nhỏ bé của Lâm Thư khẽ run rẩy, nhìn Tô Mặc đã ăn mặc chỉnh tề, yếu ớt mở miệng, "Em muốn về trường học..."

"Đã xin nghỉ giúp em rồi, nghỉ ngơi một chút đi, anh sợ...." Tô Mặc dừng một lúc, cân nhắc cách dùng từ, "Còn đau"

Lâm Thư đờ người

"Ục, ục...." Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động, có chút không hài hòa, Lâm Thư xoa xoa bụng mình một chút, cười cười.

Cũng đúng, từ tối hôm qua đến giờ đều làm "Vận động". Căn bản không có thời gian ăn cơm.

Tô Mặc bật cười "Xì" một tiếng, từ trong phòng bếp bưng ra một bát cháo, "Nhân lúc còn nóng ăn đi"

Lâm Thư đón lấy bát cháo, hương vị này thực sự làm cho người ta nhớ nhung nha! Lại nhìn vẻ mặt dịu dàng của Tô Mặc ,không khỏi cảm khái, trước khi hiến thân và sau khi hiến thân thật sự là khác biệt lớn mà. Nhớ ngày trước, mỗi ngày cầu xin Tô Mặc, nhưng chưa chắc anh đã nấu cháo cho, nhưng còn bây giờ thì sao.... không ngờ còn tự mình hầu hạ cô, xem ra, muốn có được nhất định phải bỏ ra, những lời này tuyệt đối không phải là giả

Lúc Tô Mặc đưa Lâm Thư về ký túc xá đã là xế chiều.

Tiết Băng và Liễu Yên Nhiên không có trong phòng, Lâm Thư vừa vào ký túc xá, liền nhìn thấy Tiếu Đồng đang ngồi ở trên ghế nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, đang chuẩn bị tiến hành "Nghiêm hình bức cung" đối với cô

"Nói! Tối ngày hôm qua có phải là đi tìm Tô Mặc rồi phải không hả?"

Lâm Thư yếu ớt gật đầu, nhìn trời không nói gì

"Có phải đã làm chuyện xấu gì rồi hay không?"

Ừm.... Như vậy coi là chuyện xấu sao? Lâm Thư trả lời có chút do dự

Tiếu Đồng liếc mắt một cái, liền thấy cổ Lâm Thư đầy những vết đốm nhỏ màu đỏ dâu tây, bất đắc sĩ phất phất tay, "Được rồi, vấn đề này cậu không cần phải trả lời nữa"

"Lâm Thư à Lâm Thư, không ngờ cậu bị ăn sạch vào bụng nhanh như vậy, thật là...." Tiếu Đồng nhìn Lâm Thư, dừng vài giây, thấy da đầu Lâm Thư run lên, mới không nhanh không chậm nói, "Làm tốt lắm"
Lâm Thư cảm giác, kể từ sau ngày cô si mê đần độn bị ăn sạch, thái độ của Tô Mặc đối với cô đã thay đổi vô cùng huyền diệu

Hơn nữa, còn thường xuyên đè cô ra diễn cảnh "yêu" giống như nam nữ trong phim. Ngay cả những điều nhỏ nhoi trong ngày cũng khiến người ta không nhịn được suy nghĩ sâu xa. Nói ví dụ như....

Thỉnh thoảng Lâm Thư nằm ở trên ghế sofa không chút hình tượng nào la hét muốn ăn khuya, không ngờ Tô Mặc lại có thể mỉm cười bưng tới một bát vằn thắn nhỏ nóng hổi, chứ không giống như trước đây, lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó đem hết sức mình đả kích, "Em nên giảm béo rồi"

Hai người đi siêu thị, Lâm Thư giương mắt nhìn những thứ đồ ăn vặt mê người kia không chịu đi, thế mà Tô Mặc cũng không mạnh mẽ lôi đi, thậm chí còn hăng hái mua lấy hai phần, một phần cho Bánh Bao, một phần cho Lâm Thư. Trong nhà có một ngăn kéo tủ nhỏ chuyên đựng đồ ăn vặt cho Bánh Bao, Tô Mặc lại có thể lấy cái ngăn kéo bên cạnh ngăn tủ đó dùng để đựng riêng đồ ăn vặt của Lâm Thư.

Có lúc, ăn cơm tối xong rồi, Lâm Thư chán không buồn chết, "Cắn" cái gối tựa, đáng thương lăn lộn, Tô Mặc sẽ chỉ im lặng ôm lấy cô, để cho cô gối lên hai chân anh, nghe cô thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện bát quái, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.

Những chuyện như vậy, còn có rất nhiều rất nhiều....

Một câu nói tổng kết, thực sự là so với trước đây Tô Mặc đối xử với cô, tự dưng sinh ra quá nhiều cưng chiều

Nếu là người khác, có lẽ đã sớm vui mừng "hát vang bài ca nông nô vùng lên", nhưng mà Lâm Thư đã quá quen với tính cách của Tô Mặc, càng dịu dàng, càng có bí mật không thể cho ai biết! Cho nên trái tim nhỏ bé của cô vẫn có chút run rẩy sợ hãi, Lâm Thư nghĩ không biết rốt cuộc Tô Mặc có ý đồ gì.

Cướp tiền hay là cướp sắc? Nói đùa chứ, sớm đã bị anh ăn sạch không còn chút gì, còn có thể có mục đích gì chứ?

Đại não nhỏ đến mức thương cảm của cô thực sự không thích hợp với việc nghiên cứu vấn đề sâu xa như vậy, Lâm Thư biết rõ nếu như trong lòng Tô Mặc thực sự tính toán điều gì đó, cho dù bây giờ cô có thể biết trước hiểu rõ, cũng tuyệt đối không có cách nào ngăn cản chuyện xẩy ra, vì vậy, Lâm Thư cứ như vậy cam chịu.....

Đây rốt cuộc có được tính là cô tự hiểu biết bản thân không, hay là không có khí tiết?

Kết quả.... trong lúc vô tình, Lâm Thư càng lúc càng thoải mái sống trong nhà Tô Mặc.

Cùng lúc đó, một buổi tối khi Lâm Thư chậm chạp trở về ký túc xá, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Liễu Yên Nhiên ưu sầu nhìn cô, "Tiểu Thư à, mấy người trong ký túc xá làm cho cậu ghét đến vậy sao?"

Cái tội danh này thật sự là quá lớn rồi! Lâm Thư không ngừng khoát tay

"Vậy sao gần đây cậu thường không ở trong ký túc xá, mà trở về cũng ngày càng muộn hơn?" Hai hàng lông mày Liễu Yên Nhiên nhăn lại, sóng nước trong mắt lưu chuyển.

"Việc này..... tớ, tớ có việc bận ....." Lâm Thư thật sự không nhìn nổi cái dáng mỹ nữ chịu "uất ức" kia, lắp bắp không biết nói gì cho phải, cô vẫn chưa chuẩn bị việc công khai với mọi người về quan hệ giữa cô với Tô Mặc.

Chỉ còn biết hướng ánh mắt cầu cứu về một người biết rõ sự việc duy nhất kia -Tiếu Đồng, nhưng Tiếu Đồng vẫn lạnh nhạt nhìn bộ móng tay vừa mới vẽ xong, vẻ mặt hoàn toàn không đếm xỉa đến. Nhưng Lâm Thư tinh mắt phát hiện, rõ ràng khóe miệng Tiếu Đồng khẽ nhếch lên, rõ ràng là đang xem kịch hay mà!

"Theo điều tra thống kê, sinh viên đại học về muộn có hai nguyên nhân, một là lên thư viện, hai là ở cùng với bạn trai" Tiết Băng cố làm "mặt lạnh" nhìn Lâm Thư luốn cuống tay chân nói.

Thật là sắc bén....

Lâm Thư bị Tiết Băng và Yên Nhiên một người hát một người phụ họa, làm cho lùi về phía sau từng bước một. Không thể lui được nữa, dường như sẽ không tránh được việc nói ra sự thực, cuối cùng Tiếu Đồng cũng vươn tay ra cứu nguy, vừa lạnh lùng thổi móng tay, vừa bình tĩnh nói, "Này, không phải chỉ còn hai tuần nữ là đến kỳ thi cuối kỳ sao, nếu Tiểu Thư không cố gắng, chỉ sợ là chết không có chỗ chôn?"

Cái gì.... Kỳ thi cuối kỳ?

Mặc dù Liễu Yên Nhiên và Tiết Băng không có tiếp tục tra hỏi nữa, nhưng Lâm Thư vẫn vùi mình trong kinh hãi, không thể tự kiềm chế được.....

Học kỳ này đã kết thúc rồi sao, mà sao cô có thể quên việc thi cuối kỳ này được chứ!

Trước khi phân phân hợp hợp với Tô Mặc, khiến cho tâm trạng Lâm Thư cả ngày đều trì trệ, cũng không để ý đến đã trải qua mấy tháng; về sau, lúc ở cùng thẩm thẩn triệt, mỗi ngày đều ăn uống, rồi ngồi trên thư viện, mấy tuần như vậy lại trôi đi; bây giờ, được Tô Mặc cưng chiều có chút không phân biệt được rõ Đông Tây Nam Bắc nữa rồi..... Tính ra, đúng là đến lúc thi cuối kỳ rồi.

Thảm rồi..... làm sao cô lại có thể ngây ngô dại dột trải qua một học kỳ như vậy được chứ?

Mặc dù nói kỳ thi cuối kỳ của sinh viên năm ba chỉ có ba môn, hai môn khác không nói làm gì, nhưng trong đó có một môn chuyên ngành, thực sự là không dễ dàng.

Lâm Thư gấp đến độ xoay tròn, Tiếu Đồng không chịu được nữa, che mặt, hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi han, "Tớ nói này, rốt cuộc là cậu lo lắng cái gì chứ, cậu quên là thầy giáo dậy môn chuyên ngành của chúng ta là ai rồi sao?"

Làm sao có thể quên, Tô Mặc mà........ ôi chao, là Tô Mặc!

Giống như một người bừng tỉnh trong giấc mộng, cái cảm giác thông suốt này thật sự làm cho người ta giống như ngộ đạo thành phật vậy. Nhất thời ánh mắt Lâm Thư sáng ngời lên, ngây ngô cười "Hắc hắc he he"

Tiếu Đồng......Cái đồ hai hàng này, sẽ không sử dụng tài nguyên chứ! ! ←_←

Nhưng mà, Lâm Thư vẫn có chút do dự, "Làm như vậy, cứ có cảm giác giống như gian rối, có phải là hành vi phạm pháp nhiễu loạn kỷ cương không?"

"Cắt - phạm pháp nhiễu loạn kỷ cương, cả ngày cậu trốn học, sao lúc đó không nghĩ như vậy đi?" Tiếu Đồng cực kỳ khinh thường, "Xã hội bây giờ, có mấy người thật sự tuân thủ những thứ gọi là quy định chế độ chứ"

Bị Tiếu Đồng "An ủi" như vậy, cuối cùng chút nghi ngờ này của Lâm Thư cũng biết mất không còn chút nào.

****

Về kế hoạch làm thế nào để thực hiện được vấn đề này, cân nhắc đến phản xạ hình cung thần kỳ của Lâm Thư (ý là phản xạ của Tiểu Thư rất chậm), Tiếu Đồng cảm thấy phải mình cần phải bàn bạc kế hoạch thực hiện vấn đề này với Lâm Thư, thành công là phải cùng hưởng chung.

"Cậu có biết khi nào thì người đàn ông mềm lòng nhất không?" Tiếu Đồng thần bí nói.

"Khi nào?"

"Trên, giường" Tiếu Đồng nói toạc ra thiên cơ, "Nếu không, thì làm gì có nhiều phụ nữ thổi gió bên gối như vậy?"

Lâm Thư quỷ dị liếc mắt nhìn Tiếu Đồng một cái, "Không phải là cậu đã tự mình trải qua rồi đó chứ?"

Tiếu Đồng đỏ mặt, một cái đánh lê người Lâm Thư, "Quản tớ làm gì, trước mắt phải giải quyết thầy Tô nhà cậu đã, chờ anh ta cả người thoải mái, cậu mới nói đến chuyện bài thi"

Lâm Thư suy nghĩ một lúc, hiến thân hình như so với nợ môn càng dễ dàng hơn.

Vì vậy..... ngày hôm sau, nhân lúc buổi chiều không có lớp, Lâm Thư len lén chạy đến nhà Tô Mặc, không chút suy nghĩ, liền trực tiếp đẩy Tô Mặc ngã nhào lên trên ghế sofa, dĩ nhiên, bị phản công lại đó lại là một chuyện khác.

Ôm Lâm Thư, Tô Mặc đang âm thầm thỏa mãn, đột nhiên phát hiện cái người đáng lẽ đang phải ngáy o o ngủ, thì lúc này lại đang mở to hai mắt nhìn anh.

"Sao vậy?" Tô Mặc vuốt vuốt tóc Lâm Thư, hỏi.

"Tô Mặc, em sắp phải th
<<1 ... 3031323334 ... 43>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
175/2170