Tiểu thuyết - Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng
Lượt xem : |
i cuối kỳ" Lâm Thư ngoan ngoãn trả lời.
"ừm"
"Môn chuyên ngành là anh dậy"
"ừ"
"Anh có thể lấy được đề thi không?"
"Đề thi là anh ra"
Lâm Thư âm thầm vui mừng, "Vậy...."
"Đừng nghĩ nữa, anh sẽ không giúp em đâu" Tô Mặc không hề do dự, thẳng thừng từ chối.
"Tại sao?" Chẳng lẽ anh lại trơ mắt nhìn người bạn gái thân yêu của anh bị đập chết ở trên bờ cát sao?
"Anh phải có đạo đức nghề nghiệp" Tô Mặc nhàn nhạt nói, Lâm Thư trợn mắt thật to ở trong lòng, nếu anh vẫn còn đạo đức, thì chẳng khác nào siêu nhân và quái vật cùng nhau ngày ngày trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc
Cái gọi là lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ để nói rõ, Lâm Thư lại một lần nữa được nếm thử, nhỏ giọng làm nũng, " Tô Mặc, nếu em mà trượt môn này, thì kỳ nghỉ hè này em sẽ phải ở lại trường học lại đó? anh nhẫn tâm vậy sao?" Vừa nói, còn cố gắng nặn ra mất giọt nước mắt khô khốc.
Không ngờ, Tô Mặc lại bị tác động bởi dáng vẻ này, trở nên yên lặng, có hy vọng rồi! Trong lòng Lâm Thư rất vui vẻ, không ngừng cố gắng, "Anh nói xem, nghỉ hè rồi em sẽ có thời gian ở cùng với anh, nếu như bị bắt phải ở lại trường học lại, chẳng phải lúc đó anh sẽ rất buồn sao?"
Tô Mặc trầm ngâm gật đầu, dường như cực kỳ đồng tình với cách nói này của Lâm Thư, cuối cùng vẫn lui một bước, "Đề thi, anh không thể nói cho em biết được, nhưng mà, lúc chấm điểm, anh sẽ châm chước cho em"
Như này..... có được coi như là thành công không? Lâm Thư ngây ngốc suy nghĩ, có phải là đã quá mức thuân lợi không?
Nhưng mà, Tô Mặc cũng không cho cô thêm thời gian để suy nghĩ, lại đẩy cô xuống, tiếp tục sự nghiệp vận động Pít - Tông.....
Lúc đem chiến quả về ký túc xá, Tiếu Đồng rất không hài lòng, "Như vậy không phải chỉ mang lại lợi ích cho mỗi cậu không thôi à, thật không có lương tâm, thôi quên đi tớ cũng không để ý"
Lâm Thư đắc ý lắc đầu, "Ai bảo Ninh Nhị nhà cậu yếu kém làm gì"
Tiếu Đồng: ..... Chị đây uống một ngụn nước muối lớn phun chết cái kẻ vô tâm nhà ngươi!
Đã có Tô Mặc đảm bảo, nhất thời Lâm Thư yên tâm rất nhiều, đồng thời cũng cũng tiếp tục lơ là.
Ba người còn lại trong ký túc xá cũng vì bài thi chuyên ngành mà loay hoay choáng váng đầu óc, chỉ có một mình Lâm Thư nhàn nhã, Tiếu Đồng thấy vậy liền bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi, "Không phải là thầy Tô ở phía sau chống lưng sao"
Nhưng đối với loại cố tình đi cửa sau này, thật sự là bất lực.
Cuối cùng, lúc ra khỏi phòng thi, Lâm Thư không thể không lo lắng, ôn tập cũng không ôn tập tóm lại khác biệt một trời một vực, hoàn toàn không nhìn ra được đâu là đơn từ, trong lòng có chút lo lắng.
Nhưng mà, nghĩ đến lời hứa hẹn của Tô Mặc, Lâm Thư liền vứt cái chút lo lắng đó ra sau đầu.
Mãi cho đến khi có điểm.....
Lúc đó, vì lý do kiến tập, tất cả sinh viên vẫn còn ở lại trong trường, kỳ nghỉ hè vẫn chưa chính thức bắt đầu
Sau khi Lâm Thư biết đã có điểm, vui mừng rạo rực mở máy tính lên, đổ bộ vào hệ thống giáo vụ, đúng lúc đường làm quan đang mở rộng, thì thình lình, lại thấy một điểm số 59 đỏ tươi.
Đây là cái gì vậy..... Lâm Thư hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy ghi chú lớp thầy giáo dậy - Tô Mặc, Lâm Thư lại một lần nữa căn vật áo, ngửa mặt lên trời một góc bốn lăm độ rơi lệ, lịch sử lặp lại ! Tô Mặc chẳng lẽ đây chính là cái châm chước của anh đó sao?
Hùng hổ chạy tới nhà Tô Mặc, túm lấy cổ áo sơ mi của anh, Lâm Thư phẫn nộ gầm thét, "Vì sao, rốt cuộc là vì sao?"
Tô Mặc châm dãi đẩy mắt hình trên sống mũi anh lên trê, "Cũng may mà em nhắc nhở anh, nếu như em phải học lại, thì em sẽ phải ở lại trường, vậy anh cũng sẽ không còn buồn tẻ nữa"
Lâm Thư:........ Đây chính là đào hố chôn mình sao?
Tô Mặc, anh có thể thể quỷ súc hơn được nữa không? Trời đánh, cái đồ không có lương tâm aaaaa!
Ba người con gái trong ký túc xá đang rắc rắc rầm rầm thu dọn đồ đạc, còn Lâm Thư vẫn đang cầm quyển sách chuyên ngành thật dầy trong tay, lệ rơi đầy mặc, YY đem Tô Mặc XXOO một nghìn lần lại một nghìn lần.
Tiếu Đồng có chút "bi thương" vỗ vỗ vai Lâm Thư, trong giọng nói tràn đầy "cảm thông": "Tiểu Thư, học đại học mà không nợ môn một lần, cũng là một việc rất tiếc nuối, bây giờ, cuối cùng thầy Tô cũng để cho cậu cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc ở đại học rồi!”
Có đúng vậy không? Lâm Thư hoài nghi nhìn Tiếu Đồng
Chỉ thấy Tiếu Đồng "nặng nề" gật đầu: "Yên tâm đi, tớ sẽ ủng hộ cậu về mặt tinh thần"
Lâm Thư vừa nghe xong, hai mắt lưng trong nhìn Tiếu Đồng, đang hi vọng cô ấy có thể an ủi mình nhiều hơn một chút, không ngờ, nhìn kỹ lại, khóe miệng Tiếu Đồng rõ ràng là đang nhếch lên cười cười....!
Nhìn trời im lặng....
Ánh mắt hai người chỉ < tít, tít......> nhìn nhau trên không trung, đối thoại như sau:
"Cậu là cái đồ không có lương tâm, đồ vô lương khốn kiếp"
"Hừ, ai bảo lúc trước cậu bỏ rơi tớ, cái gì nào là Tô Mặc nhà tớ đồng ý giúp tớ vượt qua cửa ải khó khăn này"
"Đúng vậy mà, tớ không có lừa cậu...."
"Vậy sao cậu lại trượt"
"%#*@&^.........."
Nghĩ tới việc này, Lâm Thư lại cắn răng căm hận, còn không phải là tại Tô Mặc sao, quả thực là đồ cặn bã khiến người thần căm phẫn, chỉ vì muốn cô ở lại trường cùng với anh ta, lại có thể làm ra chuyện "lạt thủ tồi hoa" này (ý là mạnh tay bẻ hoa; hoa ở đâu vậy Tiểu Thư)
Nhưng mà, nói cho cùng, Tô Mặc cũng chỉ vì muốn kỳ nghỉ hè này cô ở lại bên cạnh anh mà thôi. Nghĩ như vậy, Lâm Thư lại cảm thấy có chút ngọt ngào........
Vì vậy, trong lòng Lâm Thư vừa hâm mộ ghen ghét lại vừa ôm ấp bí mật phức tạp, nhìn ba người con gái kia vui vẻ hài lòng xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà ...
Mà cùng lúc đó, Tô Mặc lái xe tới đón Lâm Thư, lý do như sau: thứ nhất, trong những ngày hè chói chang, hoàn cảnh cuộc sống tốt, ôn tập sẽ có hiệu quả tốt hơn; thứ hai, là thầy giáo dậy môn chuyên ngành, tất nhiên anh sẽ hướng dẫn ôn tập cho Lâm Thư trong biển kiến thức và vẫn vui vẻ "rong chơi"; thứ ba, gần đây đồ ăn vặt mua cho bánh bao khá nhiều, cần Lâm Thư đến tiến hành "dọn dẹp"
Này, này, lý do thứ ba nghe sao có vẻ lộn xộn nha!
Lâm Thư đầu đầy vạch đen, nhưng mà nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tô măc, rõ ràng cho thấy, không phải là anh đang nói đùa.
Một Tô Mặc quỷ súc, Lâm Thư thật sự đã quá quen thuộc rồi, cô sâu sắc hiểu rằng, nếu lúc này từ chối Tô Mặc, như vậy sau này muốn đối mặt, tuyệt đối không chỉ là bị "mạnh mẽ" mang đi đơn giản như vậy, cho nên, chi bằng bây giờ liền ngoan ngoãn nghe lời Tô Mặc.
Dù sao việc dọn vào ở nhà Tô Mặc, dường như đã trở thành chuyện đương nhiên. Hơn nữa quan trong nhất chính là, Lâm Thư cũng không bài xích loại "Chuyện phải làm" này.
Từng bước thích ứng, Lâm Thư rất nhanh chóng lún sâu vào vũng bùn, Giống như rơi vào đầm lầy vậy, bạn càng giẫy giụa, thì sẽ chìm xuống càng nhanh, nếu như bạn không giãy giạy, thì sẽ chìm xuống từ từ........
Bắt đầu từ mấy ngày trước, Lâm Thư thực sự nghiêm túc chăm chỉ vùi đầu vào học tập, chuẩn bị "Ngày ngày hướng về phía trước", nhưng mà Tô Mặc hình như không đồng tình với cách làm này của Lâm Thư.
Mỗi khi Lâm Thư cầm sách, Tô Mặc liền lấy danh nghĩa "phụ đạo" lặng lẽ xuất hiện ở phía sau cô. Định lực của Lâm Thư từ trước tới giờ luôn rất kém, chỉ cần nhìn thấy Tô Mặc hoặc ngửi thấy mùi mê hoặc quen thuộc trên người anh, là không thể tập trung.
Tới bước này, Tô Mặc đã đạt được mục đích, "Hôm nay tâm trạng của em không tốt, không tích hợp với việc đọc sách, không bằng vận động một chút đi, sẽ giúp em tập trung tinh thần một chút đó"
Kết quả, Lâm Thư nhanh chóng bị đè xuống ghế sofa, bắt đầu lặp lại động tác vận động nam nữ, hơi thở hổn hển, Lâm Thư hưởng thụ kỹ thuật hôn cao siêu của Tô Mặc, nhắm mắt, thoải mái vô cùng, tự nhiên cũng quên đi mục đích ban đầu.
Loại "Sung sướng" này kéo dài từ ngày này sang ngày khác, khiến Lâm Thư quên mất một chuyên khá quan trọng. Đóa chính là - Bà Thi và Lâm tiên sinh ở nhà.
Mặc dù nói, từ trước đến giờ Lâm gia luôn áp dụng phương thức nuôi thả trong việc nuôi dậy con gái, nhưng mà, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, lúc đó bà Thi ở nhà rảnh rỗi đến bị khùng, sẽ nghĩ không biết lúc này con gái ở bên ngoài đang làm gì.
Cứ như vậy một cú điện thoại gọi tới.......
"Nha đầu kia, lại đi lăn lộn ở chỗ nào rồi, còn không chuẩn bị về nhà mau lên?" Giọng nói mạnh mẽ của bà Thi truyền thẳng vào màng nhĩ, đây không phải là chuyện đùa nha. Lâm Thư không tự chủ được đưa điện thoại di động ra xa một chút, nhưng động tác này cũng khiến Tô Mặc đang ngồi ở trên sofa đọc tạp chí khẽ nghiêng đầu, tất nhiên là nghe được tiếng "Sư tử hà đông hống" của bà Thi.
Lâm Thư xoa xoa mồi hôi lạnh trên trán, "Mẹ, con muốn nói cho mẹ biết một tin xấu"
"Mày bị người sao hỏa bắt cóc, sau đó tiến hành cải tạo sinh vật sao?"
"Hả.." Lâm Thư nuốt ngụn nước bọt, trong lúc đó cân nhắc tính nghiêm trọng của vấn đề, "So với việc đó còn xấu hơn, con bị nợ môn rồi.."
Những hời này là tương đối có học vấn, xem, là bị nợ môn, chứ không phải là nợ môn, có hàm ý biết bao nha - rất tiếc, bà Thi hoàn toàn không nghe ra được hàm ý sâu xa trong đó
"Mày nói cái gì?" Ngữ điệu nhất thời cao hơn rất nhiều. Bà Thi biết tính Lâm Thư khá lười, cho nên từ hồi bé, yêu cầu của bà đối với cô cũng rất đơn giản, không cần giỏi nhất, nhưng cũng không thể trở thành kém cỏi nhất, nhưng mà, bây giờ, cô, lại, đột, phá - nợ môn!
Lâm Thư bịt lỗ tai lại, yếu ớt mở miệng, "Me à, con đã tiếng hành suy nghĩ sâu sắc, biết trời cao muốn giao trách nhiệm lớn lao cho con, cho nên, con quyết định, mùa hè này ở lại trường học khắc khổ đi học, tránh cho việc dơ bẩn gia thế trong sạch của nhà ta"
Mặc dù từ trong ra ngoài cái lý do này đều làm cho người ta nghi ngờ, như mà, có lẽ là lúc Lâm Thư nói chuyện loáng thoáng có tiếng đi lại, bà Thi lại tin tưởng không chú do dự "Vậy con hãy ngoan ngoan ở lại trường nỗ lực học tập"
Cúp điện thoại, Lâm Thư mới thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài
Còn Tô Mặc vẫn yên lặng, lại nhẹ nhàng nhìn Lâm Thư, "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Thư cười cười khoát tay, "Không có chuyện gì, không cần để ý"
"Ừm...?" Tô Mặc hứng thú nhìn Lâm Thư một cái, sau đó lại buông ánh mắt xuống: "Vậy sao?" Giọng nói uyển chuyển vòng vo khiến tâm trạng Lâm Thư cũng uốn éo xoay vặn theo đến bảy tám lần.
Cũng may, Tô Mặc cũng không hỏi nhiều về chuyện này, vì thế, Lâm Thư lại bình tĩnh nhìn vào quyển sách trên mạng
"Ha ha ha..." Lâm Thư ôm bụng cười lớn, tiếng cười lớn khiến hai con chim nhỏ đậu ở trên ban công cũng phải vỗ cánh phành phạch bay đi.
Tô Mặc xoa xoa mi tâm, "Em lại đọc cái gì đấy?" Mấy ngày gần đây, sau khi Lâm Thư liên tục đọc cho anh mười mấy câu truyện cười, Tô Mặc phát hiện sự hài hước của anh đã bị chà đạp giảm sút xuống mấy cấp độ liền.
"Vừa nãy ở trên một trang web đọc được một truyện không kìm nổi...."
"Có một người phụ nữ đã ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lấy chồng, người trong nhà suốt ruột, đã nghĩ cách giúp người phụ nữ đó đi xem mắt"
"Lúc nhìn thấy đối tượng xem mắt, người phụ nữ kia nói một câu là, Tôi là một người phụ nữ đạm bạc, nên cũng muốn tìm một người đàn ông đạm bạc, cùng chung sống suốt cuộc đời"
Không ngờ, người đàn ông suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vẻ mặt rối rắm chậm dãi mở miệng, thật sự xin lỗi, Tôi là người bình thường, thật sự không có cách nào thỏa mãn điều kiện của cô" (Theo nguyên văn nó là như vậy Đoạn này mình cũng không hiểu chính xác lắm, nhưng theo mình nghĩ hình như hai người này đang ông nói gà bà nói vịt)
Tô Mặc nhìn Lâm Thư cười yên lặng lại gần giúp cô tắt máy vi tính, "Về sau cái loại chuyện cười nội dung như này em đọc ít thôi, vốn dĩ ý tưởng đi xem mắt của người kia là....."
Lâm Thư bất mãn, "Dựa vào cái gì mà anh nói em, không phải chính anh cũng xuống tay ngay cả với sinh viên của mình đó sao"
Vuốt vẻ mắt kính, Tô Mặc rất là bình tĩnh, "Nhưng anh đồng ý nhận em làm học trò sao"
"Đó là ý gì?" Lâm Thư nghiêng đầu, ngây ngốc hỏi
Tâm khẽ động một cái, Tô Mặc không biết làm thế nào, liền đem những lời anh đã che giấu nói ra, "Sau này em sẽ là mẹ của con anh"
Lâm Thư im lặng..... một lúc lâu, "Cái gì mà con cái chứ, ngay cả bóng dáng cũng còn chưa nhìn thấy đâu"
"Cái này không phải là em đang nhắc anh phải gieo nhiều giống hơn đó chứ?" Tô Mặc lại một lần nữa lộ ra nụ cười tiêu chuẩn hồ ly, "Yên tâm đi, việc này chúng ta làm
"ừm"
"Môn chuyên ngành là anh dậy"
"ừ"
"Anh có thể lấy được đề thi không?"
"Đề thi là anh ra"
Lâm Thư âm thầm vui mừng, "Vậy...."
"Đừng nghĩ nữa, anh sẽ không giúp em đâu" Tô Mặc không hề do dự, thẳng thừng từ chối.
"Tại sao?" Chẳng lẽ anh lại trơ mắt nhìn người bạn gái thân yêu của anh bị đập chết ở trên bờ cát sao?
"Anh phải có đạo đức nghề nghiệp" Tô Mặc nhàn nhạt nói, Lâm Thư trợn mắt thật to ở trong lòng, nếu anh vẫn còn đạo đức, thì chẳng khác nào siêu nhân và quái vật cùng nhau ngày ngày trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc
Cái gọi là lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ để nói rõ, Lâm Thư lại một lần nữa được nếm thử, nhỏ giọng làm nũng, " Tô Mặc, nếu em mà trượt môn này, thì kỳ nghỉ hè này em sẽ phải ở lại trường học lại đó? anh nhẫn tâm vậy sao?" Vừa nói, còn cố gắng nặn ra mất giọt nước mắt khô khốc.
Không ngờ, Tô Mặc lại bị tác động bởi dáng vẻ này, trở nên yên lặng, có hy vọng rồi! Trong lòng Lâm Thư rất vui vẻ, không ngừng cố gắng, "Anh nói xem, nghỉ hè rồi em sẽ có thời gian ở cùng với anh, nếu như bị bắt phải ở lại trường học lại, chẳng phải lúc đó anh sẽ rất buồn sao?"
Tô Mặc trầm ngâm gật đầu, dường như cực kỳ đồng tình với cách nói này của Lâm Thư, cuối cùng vẫn lui một bước, "Đề thi, anh không thể nói cho em biết được, nhưng mà, lúc chấm điểm, anh sẽ châm chước cho em"
Như này..... có được coi như là thành công không? Lâm Thư ngây ngốc suy nghĩ, có phải là đã quá mức thuân lợi không?
Nhưng mà, Tô Mặc cũng không cho cô thêm thời gian để suy nghĩ, lại đẩy cô xuống, tiếp tục sự nghiệp vận động Pít - Tông.....
Lúc đem chiến quả về ký túc xá, Tiếu Đồng rất không hài lòng, "Như vậy không phải chỉ mang lại lợi ích cho mỗi cậu không thôi à, thật không có lương tâm, thôi quên đi tớ cũng không để ý"
Lâm Thư đắc ý lắc đầu, "Ai bảo Ninh Nhị nhà cậu yếu kém làm gì"
Tiếu Đồng: ..... Chị đây uống một ngụn nước muối lớn phun chết cái kẻ vô tâm nhà ngươi!
Đã có Tô Mặc đảm bảo, nhất thời Lâm Thư yên tâm rất nhiều, đồng thời cũng cũng tiếp tục lơ là.
Ba người còn lại trong ký túc xá cũng vì bài thi chuyên ngành mà loay hoay choáng váng đầu óc, chỉ có một mình Lâm Thư nhàn nhã, Tiếu Đồng thấy vậy liền bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi, "Không phải là thầy Tô ở phía sau chống lưng sao"
Nhưng đối với loại cố tình đi cửa sau này, thật sự là bất lực.
Cuối cùng, lúc ra khỏi phòng thi, Lâm Thư không thể không lo lắng, ôn tập cũng không ôn tập tóm lại khác biệt một trời một vực, hoàn toàn không nhìn ra được đâu là đơn từ, trong lòng có chút lo lắng.
Nhưng mà, nghĩ đến lời hứa hẹn của Tô Mặc, Lâm Thư liền vứt cái chút lo lắng đó ra sau đầu.
Mãi cho đến khi có điểm.....
Lúc đó, vì lý do kiến tập, tất cả sinh viên vẫn còn ở lại trong trường, kỳ nghỉ hè vẫn chưa chính thức bắt đầu
Sau khi Lâm Thư biết đã có điểm, vui mừng rạo rực mở máy tính lên, đổ bộ vào hệ thống giáo vụ, đúng lúc đường làm quan đang mở rộng, thì thình lình, lại thấy một điểm số 59 đỏ tươi.
Đây là cái gì vậy..... Lâm Thư hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy ghi chú lớp thầy giáo dậy - Tô Mặc, Lâm Thư lại một lần nữa căn vật áo, ngửa mặt lên trời một góc bốn lăm độ rơi lệ, lịch sử lặp lại ! Tô Mặc chẳng lẽ đây chính là cái châm chước của anh đó sao?
Hùng hổ chạy tới nhà Tô Mặc, túm lấy cổ áo sơ mi của anh, Lâm Thư phẫn nộ gầm thét, "Vì sao, rốt cuộc là vì sao?"
Tô Mặc châm dãi đẩy mắt hình trên sống mũi anh lên trê, "Cũng may mà em nhắc nhở anh, nếu như em phải học lại, thì em sẽ phải ở lại trường, vậy anh cũng sẽ không còn buồn tẻ nữa"
Lâm Thư:........ Đây chính là đào hố chôn mình sao?
Tô Mặc, anh có thể thể quỷ súc hơn được nữa không? Trời đánh, cái đồ không có lương tâm aaaaa!
Ba người con gái trong ký túc xá đang rắc rắc rầm rầm thu dọn đồ đạc, còn Lâm Thư vẫn đang cầm quyển sách chuyên ngành thật dầy trong tay, lệ rơi đầy mặc, YY đem Tô Mặc XXOO một nghìn lần lại một nghìn lần.
Tiếu Đồng có chút "bi thương" vỗ vỗ vai Lâm Thư, trong giọng nói tràn đầy "cảm thông": "Tiểu Thư, học đại học mà không nợ môn một lần, cũng là một việc rất tiếc nuối, bây giờ, cuối cùng thầy Tô cũng để cho cậu cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc ở đại học rồi!”
Có đúng vậy không? Lâm Thư hoài nghi nhìn Tiếu Đồng
Chỉ thấy Tiếu Đồng "nặng nề" gật đầu: "Yên tâm đi, tớ sẽ ủng hộ cậu về mặt tinh thần"
Lâm Thư vừa nghe xong, hai mắt lưng trong nhìn Tiếu Đồng, đang hi vọng cô ấy có thể an ủi mình nhiều hơn một chút, không ngờ, nhìn kỹ lại, khóe miệng Tiếu Đồng rõ ràng là đang nhếch lên cười cười....!
Nhìn trời im lặng....
Ánh mắt hai người chỉ < tít, tít......> nhìn nhau trên không trung, đối thoại như sau:
"Cậu là cái đồ không có lương tâm, đồ vô lương khốn kiếp"
"Hừ, ai bảo lúc trước cậu bỏ rơi tớ, cái gì nào là Tô Mặc nhà tớ đồng ý giúp tớ vượt qua cửa ải khó khăn này"
"Đúng vậy mà, tớ không có lừa cậu...."
"Vậy sao cậu lại trượt"
"%#*@&^.........."
Nghĩ tới việc này, Lâm Thư lại cắn răng căm hận, còn không phải là tại Tô Mặc sao, quả thực là đồ cặn bã khiến người thần căm phẫn, chỉ vì muốn cô ở lại trường cùng với anh ta, lại có thể làm ra chuyện "lạt thủ tồi hoa" này (ý là mạnh tay bẻ hoa; hoa ở đâu vậy Tiểu Thư)
Nhưng mà, nói cho cùng, Tô Mặc cũng chỉ vì muốn kỳ nghỉ hè này cô ở lại bên cạnh anh mà thôi. Nghĩ như vậy, Lâm Thư lại cảm thấy có chút ngọt ngào........
Vì vậy, trong lòng Lâm Thư vừa hâm mộ ghen ghét lại vừa ôm ấp bí mật phức tạp, nhìn ba người con gái kia vui vẻ hài lòng xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà ...
Mà cùng lúc đó, Tô Mặc lái xe tới đón Lâm Thư, lý do như sau: thứ nhất, trong những ngày hè chói chang, hoàn cảnh cuộc sống tốt, ôn tập sẽ có hiệu quả tốt hơn; thứ hai, là thầy giáo dậy môn chuyên ngành, tất nhiên anh sẽ hướng dẫn ôn tập cho Lâm Thư trong biển kiến thức và vẫn vui vẻ "rong chơi"; thứ ba, gần đây đồ ăn vặt mua cho bánh bao khá nhiều, cần Lâm Thư đến tiến hành "dọn dẹp"
Này, này, lý do thứ ba nghe sao có vẻ lộn xộn nha!
Lâm Thư đầu đầy vạch đen, nhưng mà nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tô măc, rõ ràng cho thấy, không phải là anh đang nói đùa.
Một Tô Mặc quỷ súc, Lâm Thư thật sự đã quá quen thuộc rồi, cô sâu sắc hiểu rằng, nếu lúc này từ chối Tô Mặc, như vậy sau này muốn đối mặt, tuyệt đối không chỉ là bị "mạnh mẽ" mang đi đơn giản như vậy, cho nên, chi bằng bây giờ liền ngoan ngoãn nghe lời Tô Mặc.
Dù sao việc dọn vào ở nhà Tô Mặc, dường như đã trở thành chuyện đương nhiên. Hơn nữa quan trong nhất chính là, Lâm Thư cũng không bài xích loại "Chuyện phải làm" này.
Từng bước thích ứng, Lâm Thư rất nhanh chóng lún sâu vào vũng bùn, Giống như rơi vào đầm lầy vậy, bạn càng giẫy giụa, thì sẽ chìm xuống càng nhanh, nếu như bạn không giãy giạy, thì sẽ chìm xuống từ từ........
Bắt đầu từ mấy ngày trước, Lâm Thư thực sự nghiêm túc chăm chỉ vùi đầu vào học tập, chuẩn bị "Ngày ngày hướng về phía trước", nhưng mà Tô Mặc hình như không đồng tình với cách làm này của Lâm Thư.
Mỗi khi Lâm Thư cầm sách, Tô Mặc liền lấy danh nghĩa "phụ đạo" lặng lẽ xuất hiện ở phía sau cô. Định lực của Lâm Thư từ trước tới giờ luôn rất kém, chỉ cần nhìn thấy Tô Mặc hoặc ngửi thấy mùi mê hoặc quen thuộc trên người anh, là không thể tập trung.
Tới bước này, Tô Mặc đã đạt được mục đích, "Hôm nay tâm trạng của em không tốt, không tích hợp với việc đọc sách, không bằng vận động một chút đi, sẽ giúp em tập trung tinh thần một chút đó"
Kết quả, Lâm Thư nhanh chóng bị đè xuống ghế sofa, bắt đầu lặp lại động tác vận động nam nữ, hơi thở hổn hển, Lâm Thư hưởng thụ kỹ thuật hôn cao siêu của Tô Mặc, nhắm mắt, thoải mái vô cùng, tự nhiên cũng quên đi mục đích ban đầu.
Loại "Sung sướng" này kéo dài từ ngày này sang ngày khác, khiến Lâm Thư quên mất một chuyên khá quan trọng. Đóa chính là - Bà Thi và Lâm tiên sinh ở nhà.
Mặc dù nói, từ trước đến giờ Lâm gia luôn áp dụng phương thức nuôi thả trong việc nuôi dậy con gái, nhưng mà, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, lúc đó bà Thi ở nhà rảnh rỗi đến bị khùng, sẽ nghĩ không biết lúc này con gái ở bên ngoài đang làm gì.
Cứ như vậy một cú điện thoại gọi tới.......
"Nha đầu kia, lại đi lăn lộn ở chỗ nào rồi, còn không chuẩn bị về nhà mau lên?" Giọng nói mạnh mẽ của bà Thi truyền thẳng vào màng nhĩ, đây không phải là chuyện đùa nha. Lâm Thư không tự chủ được đưa điện thoại di động ra xa một chút, nhưng động tác này cũng khiến Tô Mặc đang ngồi ở trên sofa đọc tạp chí khẽ nghiêng đầu, tất nhiên là nghe được tiếng "Sư tử hà đông hống" của bà Thi.
Lâm Thư xoa xoa mồi hôi lạnh trên trán, "Mẹ, con muốn nói cho mẹ biết một tin xấu"
"Mày bị người sao hỏa bắt cóc, sau đó tiến hành cải tạo sinh vật sao?"
"Hả.." Lâm Thư nuốt ngụn nước bọt, trong lúc đó cân nhắc tính nghiêm trọng của vấn đề, "So với việc đó còn xấu hơn, con bị nợ môn rồi.."
Những hời này là tương đối có học vấn, xem, là bị nợ môn, chứ không phải là nợ môn, có hàm ý biết bao nha - rất tiếc, bà Thi hoàn toàn không nghe ra được hàm ý sâu xa trong đó
"Mày nói cái gì?" Ngữ điệu nhất thời cao hơn rất nhiều. Bà Thi biết tính Lâm Thư khá lười, cho nên từ hồi bé, yêu cầu của bà đối với cô cũng rất đơn giản, không cần giỏi nhất, nhưng cũng không thể trở thành kém cỏi nhất, nhưng mà, bây giờ, cô, lại, đột, phá - nợ môn!
Lâm Thư bịt lỗ tai lại, yếu ớt mở miệng, "Me à, con đã tiếng hành suy nghĩ sâu sắc, biết trời cao muốn giao trách nhiệm lớn lao cho con, cho nên, con quyết định, mùa hè này ở lại trường học khắc khổ đi học, tránh cho việc dơ bẩn gia thế trong sạch của nhà ta"
Mặc dù từ trong ra ngoài cái lý do này đều làm cho người ta nghi ngờ, như mà, có lẽ là lúc Lâm Thư nói chuyện loáng thoáng có tiếng đi lại, bà Thi lại tin tưởng không chú do dự "Vậy con hãy ngoan ngoan ở lại trường nỗ lực học tập"
Cúp điện thoại, Lâm Thư mới thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài
Còn Tô Mặc vẫn yên lặng, lại nhẹ nhàng nhìn Lâm Thư, "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Thư cười cười khoát tay, "Không có chuyện gì, không cần để ý"
"Ừm...?" Tô Mặc hứng thú nhìn Lâm Thư một cái, sau đó lại buông ánh mắt xuống: "Vậy sao?" Giọng nói uyển chuyển vòng vo khiến tâm trạng Lâm Thư cũng uốn éo xoay vặn theo đến bảy tám lần.
Cũng may, Tô Mặc cũng không hỏi nhiều về chuyện này, vì thế, Lâm Thư lại bình tĩnh nhìn vào quyển sách trên mạng
"Ha ha ha..." Lâm Thư ôm bụng cười lớn, tiếng cười lớn khiến hai con chim nhỏ đậu ở trên ban công cũng phải vỗ cánh phành phạch bay đi.
Tô Mặc xoa xoa mi tâm, "Em lại đọc cái gì đấy?" Mấy ngày gần đây, sau khi Lâm Thư liên tục đọc cho anh mười mấy câu truyện cười, Tô Mặc phát hiện sự hài hước của anh đã bị chà đạp giảm sút xuống mấy cấp độ liền.
"Vừa nãy ở trên một trang web đọc được một truyện không kìm nổi...."
"Có một người phụ nữ đã ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lấy chồng, người trong nhà suốt ruột, đã nghĩ cách giúp người phụ nữ đó đi xem mắt"
"Lúc nhìn thấy đối tượng xem mắt, người phụ nữ kia nói một câu là, Tôi là một người phụ nữ đạm bạc, nên cũng muốn tìm một người đàn ông đạm bạc, cùng chung sống suốt cuộc đời"
Không ngờ, người đàn ông suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vẻ mặt rối rắm chậm dãi mở miệng, thật sự xin lỗi, Tôi là người bình thường, thật sự không có cách nào thỏa mãn điều kiện của cô" (Theo nguyên văn nó là như vậy Đoạn này mình cũng không hiểu chính xác lắm, nhưng theo mình nghĩ hình như hai người này đang ông nói gà bà nói vịt)
Tô Mặc nhìn Lâm Thư cười yên lặng lại gần giúp cô tắt máy vi tính, "Về sau cái loại chuyện cười nội dung như này em đọc ít thôi, vốn dĩ ý tưởng đi xem mắt của người kia là....."
Lâm Thư bất mãn, "Dựa vào cái gì mà anh nói em, không phải chính anh cũng xuống tay ngay cả với sinh viên của mình đó sao"
Vuốt vẻ mắt kính, Tô Mặc rất là bình tĩnh, "Nhưng anh đồng ý nhận em làm học trò sao"
"Đó là ý gì?" Lâm Thư nghiêng đầu, ngây ngốc hỏi
Tâm khẽ động một cái, Tô Mặc không biết làm thế nào, liền đem những lời anh đã che giấu nói ra, "Sau này em sẽ là mẹ của con anh"
Lâm Thư im lặng..... một lúc lâu, "Cái gì mà con cái chứ, ngay cả bóng dáng cũng còn chưa nhìn thấy đâu"
"Cái này không phải là em đang nhắc anh phải gieo nhiều giống hơn đó chứ?" Tô Mặc lại một lần nữa lộ ra nụ cười tiêu chuẩn hồ ly, "Yên tâm đi, việc này chúng ta làm
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
109/2104