Tiểu thuyết - Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng
Lượt xem : |
át (Ý như cầu nhân tài giống như nắng hạn mong mưa), nếu không thầy có thể ở lại đây được không?"
Ở lại? Lâm Thư kinh ngạc nhìn về phía Tô Mặc.
Thầy chủ nhiệm nói như vậy, không phải là Tô Mặc định từ chức đó chứ? Muốn tạm ngừng nhiệm vụ phá hoại nhân tài trẻ tuổi tổ quốc của anh sao?
Chỉ là, nếu như Tô Mặc thật sự không ở đây nữa, có phải sẽ cảm thấy rất vắng lặng không?
Hàng lông mi của Tô Mặc khẽ nhíu lại: "Ở lại chẳng phải sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của trường học sao?"
"Yên tâm đi, tất cả những lời đồn đại sẽ bị bóp chết ngày từ trong trứng nước" thầy chủ nhiệm xiết chặt tay lại, dõng dạc nói.
Lâm Thư bị lời nói hùng hồn của thầy chủ nhiệm làm trong lòng khẽ run lên.
"Tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa" Tô Mặc cười cười, chuyển đề tài.
Thấy thái độ này của Tô Mặc, cuối cùng thầy chủ nhiệm không thể nói gì thêm, đành nịnh hót gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Về phần Lâm Thư, bị làm cho không hiểu ra sao, nghĩ thế nào cũng không hiểu được, vốn dĩ bản thân cô tới là để chịu "Trừng phạt", nhưng bây giờ xem ra lại giống như là đến để nhận khen ngợi vậy. Đãi ngộ này, thật đúng là khác nhau một trời một vực.
Tô Mặc không ở lại nói chuyện với thầy chủ nhiệm nữa, tạm biệt xong liền kéo Lâm Thư đi.
Mà thầy chủ nhiệm nhìn Tô Mặc đi xa, thở dài một hơi, nhớ lại buổi sáng hôm nay lúc hiệu trưởng gọi điện tới, vẫn chột dạ vô cùng, thiếu chút nữa bản thân đã đuổi Tô Mặc rồi, may mà..... Nếu không thì đã đắc tội lớn với nhà họ Tô rồi, nếu thật sự đắc tội với nhà họ Tô thì chỉ sợ vị trí chủ nhiệm này cũng không thể giữ được nữa.
Nhưng mà..... thực sự cũng không nghĩ ra. Không phải hoạt động chính của nhà họ Tô là buôn bán sao, về phương diện này không có ai có thể vượt qua họ, tại sao lại có thể có một người khác biệt như Tô Mặc, không làm quý công tử ngày ngày hưởng thụ, lại chạy đến trường làm giáo viên dậy học? Không lẽ trải qua những ngày quá phú quý, muốn tìm một vài việc để làm?
Vì vậy tìm sinh viên nữ Lâm Thư sao? Ánh mắt của Tô Mặc cũng thực là có chút quái lạ....
Nói đi nói lại, đều do bài viết đăng trên topic kia, thật sự là cái kẻ không có việc gì kiếm chuyện ra làm chơi, nếu không phải là Tô Mặc lên tiếng, thì cô ta đã bị đuổi học rồi, nhưng mà, tại sao Tô Mặc lại xin tha cho người này? hơn nữa lại còn muốn giấu giếm không công khai chứ? Theo lý thì hạng người như thế cậu ta phải ra sức hành hạ chứ.
Haiz....., đúng là tâm tư của phụ nữ không dễ đoán, chẳng lẽ đàn ông thì dễ dàng sao?
Thầy chủ nhiệm thở dài buồn rầu….
**********
"Rốt cuộc là đã xẩy ra chuyện gì?" Lâm Thư im lặng đi theo sau Tô măc, cuối cùng vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi
"Hả?"
"Anh biết ai là người đăng topic đó rồi đúng không?" Lâm Thư yếu ớt hỏi
"Anh vẫn chưa điều tra được" Tô Mặc trả lời mặt không đổi sắc tâm không loạn
"Vậy anh...... rốt cuộc là ai?"
Nhưng dáng vẻ Tô Mặc lúc này lại hoàn toàn không giống dáng vẻ lạnh nhạt lúc ở trước mặt thầy chủ nhiệm, cười đến giảo hoạt: "Cái gì là ai? Anh không phải là người như em vẫn thấy đó sao?"
Nhưng lúc này đây, Lâm Thư sẽ không ngoan ngoãn cho qua, trên trời rơi xuống chiếc bánh có nhân là không sai, nhưng mà, nếu như cái bánh có nhân này có thể đè chết người, thì nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì!
"Ngoài thân phận là thầy giáo ra, anh còn có thân phận gì nữa?" Nếu như lại để những lời xảo quyệt kia của anh đánh lừa, thì cô chính là một kẻ ngốc đại ngốc! Lâm Thư bước nhanh, đi đến trước mặt Tô Mặc, trừng mắt nhìn anh, loại người như anh rất không thành thật khai báo, ngày hôm nay ở đây cô nhất định phải hỏi cho ra.
Tô Mặc nhìn đôi mắt đen trong đang mở trừng trừng của Lâm Thư, nhịn không được đã liên tưởng đến ánh mắt đen sẫm, ướt sũng của Bánh Bao, suy nghĩ một lúc tình hình hiện tại, cũng không giấu nổi nữa, vậy chi bằng ngả bài nói thẳng.
"Em còn nhớ lần trước ở quán KFC, em nhìn thấy người đi cùng anh không?"
Lâm Thư gật đầu, là em gái Tô Mặc và con trai của cô ấy, nhớ ngày đó cô còn tưởng rằng đứa bé ấy là con riêng của Tô Mặc!
"Em gái anh tên là Tô Hoãn, mà cha Tô Hoãn tên là Tô Kiến Bang" những lời này thực sự là uyển chuyển quanh co, nhưng đầu óc Lâm Thư cũng không quanh co lắm, thoáng suy nghĩ, liền hiểu ra quan hệ trong đó.
Nói đến Tô Hoãn, có thể có người không biết, nhưng mà, là một người ủng hộ tạp chí bát quái trong một thời gian dài, cái tên Tô Hoãn này cô đã nhìn thấy trên tạp chí giải trí một lần.
Đó đã là chuyện mấy năm trước rồi, Thiên kim nhà họ Tô gả cho con trai độc nhất nhà họ Cố, nói như thế nào nhỉ, đây là một tin tức không thể khiến cho người ta xem nhẹ, bọn họ lại sợ toàn bộ thế giới không biết đã tiến hành tổ chức một hôn lễ cấp thế kỷ!
Mà Tô Mặc nói, Tô Hoãn là em gái anh....
Chẳng phải là..... Đây là đang nói truyện cười sao? Lâm Thư hoàn toàn không thể tiêu hóa tin tức này, ngơ ngác nhìn Tô Mặc, không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này, đứng ở bên cạnh cô, không phải là một thầy giáo bình thường, mà là một người cao quý giàu có đẹp trai!
Đây không phải là vấn đề từ trên trời rơi xuống cái bánh có nhân nữa, mà căn bản là rơi xuống cái đĩa sắt? Hơn nữa, rõ ràng cô cách sự giàu có rất rất xa, cùng lắm chỉ coi là.......
Trong đầu Lâm Thư đột nhiên xuất hiện một chút lo lắng, cùng với một chút do dự....
Cái gọi là tám lạng nửa cân, xứng với nửa cân nhất phải là tám lạng! Trong lúc giật mình nhớ tại những thứ trong tiểu thuyết vì gia cảnh gia đình khác xa nhau nên đã lần lượt xuất hiện các cặp đôi oán hận, Lâm Thư không nhịn được, bi thương liền chảy thành sông.....
Cái gì mà Khổng Tước đông nam bay, cái gì mà Romeo và Juliet, Hứa Tiên và Bạch Nương Tử..... từng câu truyện xưa thoáng qua trong đầu Lâm Thư, vì vậy Lâm Thư hoảng loạn.
Tô Mặc nhìn Lâm Thư vốn chỉ cho rằng cô vì thân phận của anh bị làm cho chấn động, cũng không đi quấy rầy suy nghĩ của cô, chỉ nhìn cô nhàn nhạt cười, một lát sau, anh đang muốn vươn tay vuốt lên tóc Lâm Thư một chút, không ngờ, Lâm Thư lại giống như thỏ con, lui về phía sau mấy bước, bình tĩnh nhìn anh mấy giây, sau đó......
Chạy trốn!!!
Tô Mặc vô cùng tức giận.
"Tiếu ~~ Đồng ~~"Lâm Thư vẫn còn cách cửa chính của ký túc xá 500m, liền mở miệng gọi to, cũng không quản chuyện bị vô số ánh mắt sáng như tuyết nhìn chằm chằm hay không
Vừa mới đi đến cửa, đã bị "Soạt" một tiếng bị Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên hợp lực kéo vào trong ký túc xá: "Kêu gì mà kêu, cậu vẫn sợ cậu chưa đủ nổi tiếng hay sao?"
Tiếu Đồng khinh bỉ nói.
"Khụ Khụ, tớ muốn nói cho các cậu một sự kiện trọng đại...." Lâm Thư phiền muộn nói.
"Cắt" ai ngờ Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên đều quăng ánh mắt thờ ơ cho cô, cùng nhau xoay người, trở về với màn hình máy vi tính trước mặt
"Các cậu đang nhìn cái gì đấy?" Lâm Thư cũng bước về phía trước.
Ngón trỏ Tiếu Đồng hung hăng đâm về phía huyệt thái dương của Lâm Thư, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Chúng tớ ở đây lo lắng cho cậu, kết quả thì sao, nhìn dáng vẻ kia của cậu, không hề lo lắng chút nào"
"Hả...." Đó là bởi vì tớ vừa mới bị kinh sợ, Lâm Thư ở trong lòng yên lặng châm chọc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên là thật không phải giả, sinh lòng cảm động, trong nháy mắt liền quên mất rốt cuộc những gì bản thân cô vừa định nói.
Liễu Yên Nhiên nâng cằm: "Theo tình huống này, thì chắc là bị thầy quản sinh cho qua rồi, nhưng nguyên nhân là gì?" Nghĩ mãi vẫn không ra.
"Coi như là may mắn đi, không còn cái topic này, bọn họ cũng không còn khả năng gây sóng gió nữa"
"Nhưng nếu tiếp tục mở một topic khác, tiếp tục thâm độc cũng không phải là không thể?"
Hai người nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm diễn đàn, suy nghĩ làm gì để ngăn ngừa lũ thiêu thân này.... trong lúc đó Lâm Thư đột nhiên mở miệng: "Tớ nghĩ là tớ biết nguyên nhân"
Hai ánh mắt hung dữ đồng loạt quăng tới: "Nói"
"Là...." Lâm Thư bị khí thế này làm cho trấn kinh lùi về phía sau ba bước: "Hôm nay tớ bị gọi lên phòng giáo vụ, không ngờ gặp được Tô Mặc ở đó"
"Anh ấy tạo áp lực với thầy chủ nhiệm, đã topic kia thủ tiêu rồi" Lâm Thư tận lực để cho mình mặt không đổi sắc nói ra những lời này, nói xong rồi, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng mà vẻ mặt Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên cũng đã kinh hãi.
"Tô Mặc tạo áp lực với thầy chủ nhiệm?" rốt cuộc thế giới này làm sao vậy.....
Nhưng Lâm Thư nghiêm trang gật đầu một cái, không hề nhìn ra bất kỳ dấu vết nào của đùa giỡn.
Tiếu Đồng xoa xoa mi tâm, còn Liễu Yên Nhiên nhanh chóng tra xét tin bát quái trên vở của chính mình, lúc này trong lòng hai người nhanh chóng phân công như sau "Đây là cái thế giới gì vậy, một ngọn cỏ đuôi chó như Lâm Thư, không ngờ lại hấp dẫn được một gốc cây hoa hồng?!". "Tin tức này của Tô Mặc mình vẫn còn chưa ghi vào hồ sơ, mau mau, là tin tức mới nhất"
Dường như trong nháy mắt bản thân mình đã bị bỏ quên, Lâm Thư không nhịn được cảm khái: "Tớ thực đạm đạm đau buồn mà...."
Tiếu Đồng liếc nửa người dưới của Lâm Thư một cái: "Cậu không có tròn tròn"
(Mọi người còn nhớ truyện cười lần trước Lâm Thư đọc không, câu này cũng rơi vào tình trạng đó đó, đồng âm khác nghĩa, nên thành ông nói gà bà nói vịt)
Lâm Thư càng bi thương.
"Tại sao không có ai suy nghĩ lo lắng tới tâm trạng bi thương của tớ một chút vậy?" lệ rơi đầy mặt
Tiếu Đồng vô cùng khinh bỉ cùng với khinh thường: "Bi thường? Cậu đang nói đùa sao? Bây giờ lời đồn đại trên diễn đàn đã giải quyết xong, cậu lại có thể cùng với thầy Tô thương thân tương ái rồi, rốt cuộc cậu còn bất mãn cái gì?"
"Tớ....." Lâm Thư há to miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Thật ra thì, cảm thấy một chút xíu, chỉ là một chút xíu tự ti mà thôi.
*************
Mấy ngày sau, rốt cuộc Tô Mặc cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì, Tiểu Thư nhà anh..... rõ ràng đang trốn anh!
Mặc dù Tiểu Thư không có làm ra hành động gì dứt khoát, nhưng so sánh với cuộc sống "Tính phúc" mấy ngày trước mà nói thì rõ ràng Tiểu Thư đang xa lánh anh.
Mặc dù số lượng điện thoại, tin nhắn so với trước kia chỉ có tăng không giảm, nhưng mà, Lâm Thư dương dương tự đắc nói năng lưu loát lúc đầu biến thành mấy chữ: "Ừm, à, hả,..... được" Rõ ràng những từ này có tính chất qua loa đại khái, đây chính là thay đổi theo lượng từ mà.
Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Mặc suy nghĩ rốt cuộc có chỗ nào đắc tội với Lâm Thư, nghĩ tới nghĩ lui, rồi dừng ở lần gặp mặt cuối cùng của hai người....
Bởi vì thân phận của anh? Nhưng mà, cái này hoàn toàn không phải là chuyện lớn gì!
Nói đi nói lại, cũng chính là thầy chủ nhiệm xen vào việc của người khác, lúc ấy tội gì muốn gọi Lâm Thư tới, vốn dĩ anh định lén giải quyết, nhưng bây giờ thì ngược lại khiến cho Lâm Thư có khoảng cách với ánh....
Tô Mặc thở dài một cái, vẫn là nên để cho Lâm Thư thời gian mấy ngày để cho tâm trạng cô hồi phục.
Mà giờ phút này Lâm Thư.... chính là đang ở trong ký túc xá ôm vợ nhỏ (chỉ máy vi tính), xem GV cực kỳ vui sướng. Sự thật chứng minh, thầy Tô, hoàn toàn là quá lo lắng rồi
Tất nhiên, có lẽ cũng chính là do oán niệm của thầy Tô quá mạnh mẽ, dẫn đến, đúng lúc Lâm Thư thấy nồng nhiệt ôm vợ nhỏ lại đột nhiên "tạch" một tiếng, sau đó, hoa lệ bãi công!
Ngơ ngác nhìn vợ nhỏ hi sinh vì nhiệm vụ, Lâm Thư sửng sốt vài giây: "A....." một tiếng cực kỳ bi thương, tiếng kêu thảm thiết vọng khắp ký túc xá, hù dọa vô số "Uyên ương"
Cô vẫn nhìn màn hình máy vi tính đen xì không hề có chút dấu hiệu hồi phục, Lâm Thư che ngực, làm dáng vẻ đau thương đến không muốn sống: "Chị Tiếu... Cứu Cứu máy vi tính, chị muốn cái gì em đều cho chị"
"Bộp...." một tiếng, một cái gối ôm bay tới, Tiếu Đồng nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Thư một cái, ném một câu nói: "Có vấn đề, tìm Baidu"
Được rồi, Lâm Thư lặng lẽ bò đi, bò được một nửa, lại đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Máy vi tính nhà tớ đã hy sinh, đi đâu tìm Baidu chứ?" Nhìn trái một chút, lại ngắm ngắm, máy vi tính của Tiếu Đồng và máy vi tính của Liễu Yên Nhiên đều đang bị họ ôm ở trong tay rồi còn đâu nữa, nhìn lên, máy vi tính của Tiết Băng đang đặt đường hoàng trên mặt bàn.
Ha ha, trong lúc này chị em ta không khách sáo nha, Lâm Thư mở máy vi tính của Tiết Băng lên, mật khẩu của cả bốn máy vi tính trong ký túc xá đều là 123321, cho nên Lâm Thư không uổng sức liền hăng hái đăng nhập.
Đột
Ở lại? Lâm Thư kinh ngạc nhìn về phía Tô Mặc.
Thầy chủ nhiệm nói như vậy, không phải là Tô Mặc định từ chức đó chứ? Muốn tạm ngừng nhiệm vụ phá hoại nhân tài trẻ tuổi tổ quốc của anh sao?
Chỉ là, nếu như Tô Mặc thật sự không ở đây nữa, có phải sẽ cảm thấy rất vắng lặng không?
Hàng lông mi của Tô Mặc khẽ nhíu lại: "Ở lại chẳng phải sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của trường học sao?"
"Yên tâm đi, tất cả những lời đồn đại sẽ bị bóp chết ngày từ trong trứng nước" thầy chủ nhiệm xiết chặt tay lại, dõng dạc nói.
Lâm Thư bị lời nói hùng hồn của thầy chủ nhiệm làm trong lòng khẽ run lên.
"Tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa" Tô Mặc cười cười, chuyển đề tài.
Thấy thái độ này của Tô Mặc, cuối cùng thầy chủ nhiệm không thể nói gì thêm, đành nịnh hót gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Về phần Lâm Thư, bị làm cho không hiểu ra sao, nghĩ thế nào cũng không hiểu được, vốn dĩ bản thân cô tới là để chịu "Trừng phạt", nhưng bây giờ xem ra lại giống như là đến để nhận khen ngợi vậy. Đãi ngộ này, thật đúng là khác nhau một trời một vực.
Tô Mặc không ở lại nói chuyện với thầy chủ nhiệm nữa, tạm biệt xong liền kéo Lâm Thư đi.
Mà thầy chủ nhiệm nhìn Tô Mặc đi xa, thở dài một hơi, nhớ lại buổi sáng hôm nay lúc hiệu trưởng gọi điện tới, vẫn chột dạ vô cùng, thiếu chút nữa bản thân đã đuổi Tô Mặc rồi, may mà..... Nếu không thì đã đắc tội lớn với nhà họ Tô rồi, nếu thật sự đắc tội với nhà họ Tô thì chỉ sợ vị trí chủ nhiệm này cũng không thể giữ được nữa.
Nhưng mà..... thực sự cũng không nghĩ ra. Không phải hoạt động chính của nhà họ Tô là buôn bán sao, về phương diện này không có ai có thể vượt qua họ, tại sao lại có thể có một người khác biệt như Tô Mặc, không làm quý công tử ngày ngày hưởng thụ, lại chạy đến trường làm giáo viên dậy học? Không lẽ trải qua những ngày quá phú quý, muốn tìm một vài việc để làm?
Vì vậy tìm sinh viên nữ Lâm Thư sao? Ánh mắt của Tô Mặc cũng thực là có chút quái lạ....
Nói đi nói lại, đều do bài viết đăng trên topic kia, thật sự là cái kẻ không có việc gì kiếm chuyện ra làm chơi, nếu không phải là Tô Mặc lên tiếng, thì cô ta đã bị đuổi học rồi, nhưng mà, tại sao Tô Mặc lại xin tha cho người này? hơn nữa lại còn muốn giấu giếm không công khai chứ? Theo lý thì hạng người như thế cậu ta phải ra sức hành hạ chứ.
Haiz....., đúng là tâm tư của phụ nữ không dễ đoán, chẳng lẽ đàn ông thì dễ dàng sao?
Thầy chủ nhiệm thở dài buồn rầu….
**********
"Rốt cuộc là đã xẩy ra chuyện gì?" Lâm Thư im lặng đi theo sau Tô măc, cuối cùng vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi
"Hả?"
"Anh biết ai là người đăng topic đó rồi đúng không?" Lâm Thư yếu ớt hỏi
"Anh vẫn chưa điều tra được" Tô Mặc trả lời mặt không đổi sắc tâm không loạn
"Vậy anh...... rốt cuộc là ai?"
Nhưng dáng vẻ Tô Mặc lúc này lại hoàn toàn không giống dáng vẻ lạnh nhạt lúc ở trước mặt thầy chủ nhiệm, cười đến giảo hoạt: "Cái gì là ai? Anh không phải là người như em vẫn thấy đó sao?"
Nhưng lúc này đây, Lâm Thư sẽ không ngoan ngoãn cho qua, trên trời rơi xuống chiếc bánh có nhân là không sai, nhưng mà, nếu như cái bánh có nhân này có thể đè chết người, thì nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì!
"Ngoài thân phận là thầy giáo ra, anh còn có thân phận gì nữa?" Nếu như lại để những lời xảo quyệt kia của anh đánh lừa, thì cô chính là một kẻ ngốc đại ngốc! Lâm Thư bước nhanh, đi đến trước mặt Tô Mặc, trừng mắt nhìn anh, loại người như anh rất không thành thật khai báo, ngày hôm nay ở đây cô nhất định phải hỏi cho ra.
Tô Mặc nhìn đôi mắt đen trong đang mở trừng trừng của Lâm Thư, nhịn không được đã liên tưởng đến ánh mắt đen sẫm, ướt sũng của Bánh Bao, suy nghĩ một lúc tình hình hiện tại, cũng không giấu nổi nữa, vậy chi bằng ngả bài nói thẳng.
"Em còn nhớ lần trước ở quán KFC, em nhìn thấy người đi cùng anh không?"
Lâm Thư gật đầu, là em gái Tô Mặc và con trai của cô ấy, nhớ ngày đó cô còn tưởng rằng đứa bé ấy là con riêng của Tô Mặc!
"Em gái anh tên là Tô Hoãn, mà cha Tô Hoãn tên là Tô Kiến Bang" những lời này thực sự là uyển chuyển quanh co, nhưng đầu óc Lâm Thư cũng không quanh co lắm, thoáng suy nghĩ, liền hiểu ra quan hệ trong đó.
Nói đến Tô Hoãn, có thể có người không biết, nhưng mà, là một người ủng hộ tạp chí bát quái trong một thời gian dài, cái tên Tô Hoãn này cô đã nhìn thấy trên tạp chí giải trí một lần.
Đó đã là chuyện mấy năm trước rồi, Thiên kim nhà họ Tô gả cho con trai độc nhất nhà họ Cố, nói như thế nào nhỉ, đây là một tin tức không thể khiến cho người ta xem nhẹ, bọn họ lại sợ toàn bộ thế giới không biết đã tiến hành tổ chức một hôn lễ cấp thế kỷ!
Mà Tô Mặc nói, Tô Hoãn là em gái anh....
Chẳng phải là..... Đây là đang nói truyện cười sao? Lâm Thư hoàn toàn không thể tiêu hóa tin tức này, ngơ ngác nhìn Tô Mặc, không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này, đứng ở bên cạnh cô, không phải là một thầy giáo bình thường, mà là một người cao quý giàu có đẹp trai!
Đây không phải là vấn đề từ trên trời rơi xuống cái bánh có nhân nữa, mà căn bản là rơi xuống cái đĩa sắt? Hơn nữa, rõ ràng cô cách sự giàu có rất rất xa, cùng lắm chỉ coi là.......
Trong đầu Lâm Thư đột nhiên xuất hiện một chút lo lắng, cùng với một chút do dự....
Cái gọi là tám lạng nửa cân, xứng với nửa cân nhất phải là tám lạng! Trong lúc giật mình nhớ tại những thứ trong tiểu thuyết vì gia cảnh gia đình khác xa nhau nên đã lần lượt xuất hiện các cặp đôi oán hận, Lâm Thư không nhịn được, bi thương liền chảy thành sông.....
Cái gì mà Khổng Tước đông nam bay, cái gì mà Romeo và Juliet, Hứa Tiên và Bạch Nương Tử..... từng câu truyện xưa thoáng qua trong đầu Lâm Thư, vì vậy Lâm Thư hoảng loạn.
Tô Mặc nhìn Lâm Thư vốn chỉ cho rằng cô vì thân phận của anh bị làm cho chấn động, cũng không đi quấy rầy suy nghĩ của cô, chỉ nhìn cô nhàn nhạt cười, một lát sau, anh đang muốn vươn tay vuốt lên tóc Lâm Thư một chút, không ngờ, Lâm Thư lại giống như thỏ con, lui về phía sau mấy bước, bình tĩnh nhìn anh mấy giây, sau đó......
Chạy trốn!!!
Tô Mặc vô cùng tức giận.
"Tiếu ~~ Đồng ~~"Lâm Thư vẫn còn cách cửa chính của ký túc xá 500m, liền mở miệng gọi to, cũng không quản chuyện bị vô số ánh mắt sáng như tuyết nhìn chằm chằm hay không
Vừa mới đi đến cửa, đã bị "Soạt" một tiếng bị Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên hợp lực kéo vào trong ký túc xá: "Kêu gì mà kêu, cậu vẫn sợ cậu chưa đủ nổi tiếng hay sao?"
Tiếu Đồng khinh bỉ nói.
"Khụ Khụ, tớ muốn nói cho các cậu một sự kiện trọng đại...." Lâm Thư phiền muộn nói.
"Cắt" ai ngờ Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên đều quăng ánh mắt thờ ơ cho cô, cùng nhau xoay người, trở về với màn hình máy vi tính trước mặt
"Các cậu đang nhìn cái gì đấy?" Lâm Thư cũng bước về phía trước.
Ngón trỏ Tiếu Đồng hung hăng đâm về phía huyệt thái dương của Lâm Thư, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Chúng tớ ở đây lo lắng cho cậu, kết quả thì sao, nhìn dáng vẻ kia của cậu, không hề lo lắng chút nào"
"Hả...." Đó là bởi vì tớ vừa mới bị kinh sợ, Lâm Thư ở trong lòng yên lặng châm chọc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên là thật không phải giả, sinh lòng cảm động, trong nháy mắt liền quên mất rốt cuộc những gì bản thân cô vừa định nói.
Liễu Yên Nhiên nâng cằm: "Theo tình huống này, thì chắc là bị thầy quản sinh cho qua rồi, nhưng nguyên nhân là gì?" Nghĩ mãi vẫn không ra.
"Coi như là may mắn đi, không còn cái topic này, bọn họ cũng không còn khả năng gây sóng gió nữa"
"Nhưng nếu tiếp tục mở một topic khác, tiếp tục thâm độc cũng không phải là không thể?"
Hai người nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm diễn đàn, suy nghĩ làm gì để ngăn ngừa lũ thiêu thân này.... trong lúc đó Lâm Thư đột nhiên mở miệng: "Tớ nghĩ là tớ biết nguyên nhân"
Hai ánh mắt hung dữ đồng loạt quăng tới: "Nói"
"Là...." Lâm Thư bị khí thế này làm cho trấn kinh lùi về phía sau ba bước: "Hôm nay tớ bị gọi lên phòng giáo vụ, không ngờ gặp được Tô Mặc ở đó"
"Anh ấy tạo áp lực với thầy chủ nhiệm, đã topic kia thủ tiêu rồi" Lâm Thư tận lực để cho mình mặt không đổi sắc nói ra những lời này, nói xong rồi, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng mà vẻ mặt Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên cũng đã kinh hãi.
"Tô Mặc tạo áp lực với thầy chủ nhiệm?" rốt cuộc thế giới này làm sao vậy.....
Nhưng Lâm Thư nghiêm trang gật đầu một cái, không hề nhìn ra bất kỳ dấu vết nào của đùa giỡn.
Tiếu Đồng xoa xoa mi tâm, còn Liễu Yên Nhiên nhanh chóng tra xét tin bát quái trên vở của chính mình, lúc này trong lòng hai người nhanh chóng phân công như sau "Đây là cái thế giới gì vậy, một ngọn cỏ đuôi chó như Lâm Thư, không ngờ lại hấp dẫn được một gốc cây hoa hồng?!". "Tin tức này của Tô Mặc mình vẫn còn chưa ghi vào hồ sơ, mau mau, là tin tức mới nhất"
Dường như trong nháy mắt bản thân mình đã bị bỏ quên, Lâm Thư không nhịn được cảm khái: "Tớ thực đạm đạm đau buồn mà...."
Tiếu Đồng liếc nửa người dưới của Lâm Thư một cái: "Cậu không có tròn tròn"
(Mọi người còn nhớ truyện cười lần trước Lâm Thư đọc không, câu này cũng rơi vào tình trạng đó đó, đồng âm khác nghĩa, nên thành ông nói gà bà nói vịt)
Lâm Thư càng bi thương.
"Tại sao không có ai suy nghĩ lo lắng tới tâm trạng bi thương của tớ một chút vậy?" lệ rơi đầy mặt
Tiếu Đồng vô cùng khinh bỉ cùng với khinh thường: "Bi thường? Cậu đang nói đùa sao? Bây giờ lời đồn đại trên diễn đàn đã giải quyết xong, cậu lại có thể cùng với thầy Tô thương thân tương ái rồi, rốt cuộc cậu còn bất mãn cái gì?"
"Tớ....." Lâm Thư há to miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Thật ra thì, cảm thấy một chút xíu, chỉ là một chút xíu tự ti mà thôi.
*************
Mấy ngày sau, rốt cuộc Tô Mặc cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì, Tiểu Thư nhà anh..... rõ ràng đang trốn anh!
Mặc dù Tiểu Thư không có làm ra hành động gì dứt khoát, nhưng so sánh với cuộc sống "Tính phúc" mấy ngày trước mà nói thì rõ ràng Tiểu Thư đang xa lánh anh.
Mặc dù số lượng điện thoại, tin nhắn so với trước kia chỉ có tăng không giảm, nhưng mà, Lâm Thư dương dương tự đắc nói năng lưu loát lúc đầu biến thành mấy chữ: "Ừm, à, hả,..... được" Rõ ràng những từ này có tính chất qua loa đại khái, đây chính là thay đổi theo lượng từ mà.
Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Mặc suy nghĩ rốt cuộc có chỗ nào đắc tội với Lâm Thư, nghĩ tới nghĩ lui, rồi dừng ở lần gặp mặt cuối cùng của hai người....
Bởi vì thân phận của anh? Nhưng mà, cái này hoàn toàn không phải là chuyện lớn gì!
Nói đi nói lại, cũng chính là thầy chủ nhiệm xen vào việc của người khác, lúc ấy tội gì muốn gọi Lâm Thư tới, vốn dĩ anh định lén giải quyết, nhưng bây giờ thì ngược lại khiến cho Lâm Thư có khoảng cách với ánh....
Tô Mặc thở dài một cái, vẫn là nên để cho Lâm Thư thời gian mấy ngày để cho tâm trạng cô hồi phục.
Mà giờ phút này Lâm Thư.... chính là đang ở trong ký túc xá ôm vợ nhỏ (chỉ máy vi tính), xem GV cực kỳ vui sướng. Sự thật chứng minh, thầy Tô, hoàn toàn là quá lo lắng rồi
Tất nhiên, có lẽ cũng chính là do oán niệm của thầy Tô quá mạnh mẽ, dẫn đến, đúng lúc Lâm Thư thấy nồng nhiệt ôm vợ nhỏ lại đột nhiên "tạch" một tiếng, sau đó, hoa lệ bãi công!
Ngơ ngác nhìn vợ nhỏ hi sinh vì nhiệm vụ, Lâm Thư sửng sốt vài giây: "A....." một tiếng cực kỳ bi thương, tiếng kêu thảm thiết vọng khắp ký túc xá, hù dọa vô số "Uyên ương"
Cô vẫn nhìn màn hình máy vi tính đen xì không hề có chút dấu hiệu hồi phục, Lâm Thư che ngực, làm dáng vẻ đau thương đến không muốn sống: "Chị Tiếu... Cứu Cứu máy vi tính, chị muốn cái gì em đều cho chị"
"Bộp...." một tiếng, một cái gối ôm bay tới, Tiếu Đồng nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Thư một cái, ném một câu nói: "Có vấn đề, tìm Baidu"
Được rồi, Lâm Thư lặng lẽ bò đi, bò được một nửa, lại đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Máy vi tính nhà tớ đã hy sinh, đi đâu tìm Baidu chứ?" Nhìn trái một chút, lại ngắm ngắm, máy vi tính của Tiếu Đồng và máy vi tính của Liễu Yên Nhiên đều đang bị họ ôm ở trong tay rồi còn đâu nữa, nhìn lên, máy vi tính của Tiết Băng đang đặt đường hoàng trên mặt bàn.
Ha ha, trong lúc này chị em ta không khách sáo nha, Lâm Thư mở máy vi tính của Tiết Băng lên, mật khẩu của cả bốn máy vi tính trong ký túc xá đều là 123321, cho nên Lâm Thư không uổng sức liền hăng hái đăng nhập.
Đột
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1028/1410