Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full
Lượt xem : |
"Ừ." Tô Tiểu Đường gật đầu, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
"Thật đáng yêu, tên là gì thế?" Lập tức có mấy cô gái vây lại.
"Thịt Viên."
Thịt Viên không hề sợ người lạ hơn nữa còn rất hào hứng, vui vẻ quẫy đuôi khi được mấy cô gái sờ lông, đút đồ ăn, được đối xử còn tốt hơn chủ nhân của nó nữa.
"Vật thật giống chủ, Tô Tiểu Đường, con chó này vóc dáng thật giống cậu làm sao!" Có người không cố tình nhưng lại vô thức thốt lên một câu.
Tô Tiểu Đường cười cười không hề suy nghĩ gì, nhưng Lý Nhiên Nhiên lại cảm thấy bực bội, "Trịnh Phương, cậu nói gì đó!"
Nếu là người khác nói Lý Nhiên Nhiên cũng sẽ không tính toán, chỉ xem như mọi người nói đùa cho vui, nhưng người đó là đồng hương của Tống Minh Huy, cứ cố tình gây chuyện, trước đây cô ta theo đuổi anh ta, vẫn chưa theo được.
"Chỉ đùa một chút thôi ~" Trịnh Phương bày ra thái độ không liên quan đến mình, sau đó cố ý hỏi, "Tô Tiểu Đường, bây giờ cậu làm ở đâu thế? Đừng nói là vẫn còn bán hàng qua mạng nhá?"
Hiện tại Trịnh Phương đang làm việc ở một công ty kiến trúc rất tốt, tiền lương tám nghìn, giọng nói mang theo thái độ ngang ngược vô cùng.
"Ha ha, đúng vậy." Tô Tiểu Đường vẫn cười.
Lý Nhiên Nhiên không nhịn được, nói tiếp: "Cửa hàng bán đồ ăn vặt Tiểu Đường làm ăn rất khá, mỗi tháng chỉ tính thu nhập ít nhất cũng hai vạn, nếu tháng mười một có tổ chức thêm chương trình khuyến mãi cuối năm kèm theo, một ngày có thể kiếm thêm một vạn..."
Trịnh Phương vừa nghe xong sắc mặt đông cứng, không lên tiếng.
Lúc này Lâm Tuyết cũng chen miệng nói, "Hóa ra bán đồ ăn vặt cũng có thể kiếm được tiền! Sớm biết thế tôi cũng mở một cái ha ha ha..."
Tiểu thư như cô ta đâu cần phải làm mấy việc này, rõ ràng đây là một lời trêu chọc. Vừa làm loạn, lại vừa giở giọng châm biếm ý muốn bảo Tống Minh Huy và cô nàng béo phệ này chẳng có liên quan gì đến nhau.
Tiếng “cười duyên” lọt vào tai khiến Lý Nhiên Nhiên nổi da gà, lập tức như cười như không nhìn Tống Minh Huy nói một câu, "Ha ha, không phải người nào đó trước đây còn mặt dày mày dạn theo đuổi Tiểu Đường đó sao!"
Trịnh Phương cuối cùng cũng tìm được cơ hội lạnh lùng buông một câu: "Ha ha, nếu không phải lương một năm của cô ta hai mươi vạn, ai sẽ theo đuổi cô ta!"
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng,mùi thuốc súng nồng nặc khắp nơi.
Mấy người khác vẫn còn chơi đùa với chú chó dường như không hề hay biết gì, nhưng mà có một cánh tay rất bình tĩnh dằn lại cảm giác kích động đang dâng trào của Lý Nhiên Nhiên.
Không phải là không để tâm nên tỏ ra thờ ơ, mà là đã chết lặng từ lâu, cô cũng từng thử giảm béo, nhưng mà thể chất vốn đã vậy, cho dù mỗi ngày chỉ uống nước cũng vẫn béo như thường, lúc học đại học là lúc cô gầy nhất rồi.
Đúng lúc này, tiếng cửa phòng bị đẩy ra, có mấy người cả trai lẫn gái lục đục đi đến, hình như không phải là người cùng lớp với bọn họ.
Lớp trưởng Khương Hoa vừa thấy người đến lập tức đi đón tiếp, "Mới vừa nhắc sao cậu vẫn chưa đến!"
"Nào nào,để mình giới thiệu với các cậu, thủ khoa y học trường chúng ta! Lớp chúng ta hồi đại học ít quá, nên mình mời thêm mấy bạn lớp khác đến!"
Khoa y?
Tô Tiểu Đường ngồi co ro trong góc phòng giống một con mèo nhỏ yếu ớt thiếu sức sống vừa mới bị giội một thùng phân vào người, tinh thần lập tức trở nên hưng phấn!
Chương 2
Tô Tiểu Đường chờ dài cả cổ, nhưng lại không thấy người đó xuất hiện, vì vậy lại ỉu xìu, thiếu dinh dưỡng như lúc đầu.
Người đông tất nhiên là bầu không khí sẽ rất sôi động, tất cả mọi người đều quên hết những chuyện không vui ban nãy.
Lớp trưởng rất hiểu tâm lý của mọi người, đa số người được mời đến đều vẫn còn độc thân, mọi người rất nhanh bắt cặp với nhau.
Lý Nhiên Nhiên để mắt đến một anh chàng gầy nhom trong đám người đó, vì lo lắng Tô Tiểu Đường một mình bị ức hiếp, rất có nghĩa khí ở lại. Thế nhưng vẻ mặt của cô như thấy cái bánh bao nóng hổi muốn ăn lại không thể ăn, vô cùng khổ sở, thật sự muốn không làm cho người khác để ý đến thật khó, Tô Tiểu Đường thật sự chịu không nổi nữa liền đuổi cô đi chỗ khác.
Vì vậy, Lý Nhiên Nhiên đi trò chuyện với anh chàng cao gầy một cách nhiệt tình, Thịt Viên nhà cô cũng bị mấy người đẹp vây kín, vui vẻ đến quên trời quên đất, Tô Tiểu Đường buồn chán ngồi một chỗ gặm một miếng bánh gato, đúng mùi vị cô thích nhất, nhưng hoàn toàn không muốn ăn.
***
"Xin lỗi, tớ đến muộn."
Giọng nói trầm thấp, ôn hòa quanh quẩn bên tai cứ ngỡ là đang nằm mơ, giống như mùi vị chocolate tan ra ở đầu lưỡi. Tô Tiểu Đường chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua, cả người có cảm giác giống như xuân về hoa nở.
Vừa ngẩng đầu lên, đúng thật nhìn thấy bóng dáng cao to quen thuộc đứng ở cửa.
Phương Cảnh Thâm mặc áo len màu xám theo phong cách Anh, áo sơ mi cổ trắng bên trong lật ra ngoài, trên tay cầm một cái áo khoác màu đen, cả người vô cùng tuấn tú, trong mắt Tô Tiểu Đường dường như đang có mặt trời chiếu sáng lấp lánh.
Nhưng mà, Tô Tiểu Đường lại nhìn thấy Thư Điềm đi theo phía sau anh, bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Năm đó Phương Cảnh Thâm và Thư Điềm đều rất nổi tiếng ở trường, mọi người nhìn thấy hai người đó đều trêu chọc, "Hai người các cậu lại xuất hiện cùng nhau, chẳng lẽ lại đang qua lại với nhau? Chúc mừng chúc mừng nhé!"
Thư Điềm nhìn Phương Cảnh Thâm, cười cười không nói.
Phương Cảnh Thâm treo áo lên xong, ngồi xuống, thuận miệng nói một câu, "Chỉ là trùng hợp thôi."
Đôi mắt Thư Điềm lóe lên một tia u ám rồi biến mất, lập tức tự nhiên vui vẻ nói, "Các bạn đừng mang hai người chúng tôi ra đùa giỡn nữa, tôi có bạn trai rồi!"
Nói xong lại trêu đùa thêm một câu, "Nhưng mà bác sĩ Phương của chúng ta vẫn còn độc thân!"
Lời này vừa nghe qua dường như có ý nói bác sĩ Phương vẫn còn tình cảm với cô ta, dù sao Phương Cảnh Thâm cho đến bây giờ chỉ từng thừa nhận mỗi cô ta là bạn gái.
Sau đó mọi người lại bắt đầu nói chuyện về Phương Cảnh Thâm.
"Haiz, nếu nói, trong những người đang có mặt ở đây, bác sĩ Phương vẫn là người giỏi nhất, tuổi còn trẻ lại được bầu làm phó giáo sư, người xếp hàng chờ cậu ấy khám bệnh có thể đến năm sau, tiền đồ rộng mở đấy!"
"Vậy thì nói làm gì, người nhà tớ đều gọi bác sĩ Phương là “trâu bò”..."
...
***
Chỉ mới vừa trải qua vài phút ngắn ngủi, Tô Tiểu Đường lại tưởng chừng như cả một quãng thời gian dài, mọi chuyện đều trải qua lâu lắm rồi.
Nguyên nhân là vì cô đã hoàn toàn bỏ cuộc, thế nhưng giây phút gặp lại anh, tình cảm đè nén trong thâm tâm lại giống như sóng biển gào thét, cuộn trào kéo đến, một cơn sóng tràn vào vỗ chết cô, bỏ xác lại trên bờ cát.
Tô Tiểu Đường đang ngẩn ngơ, chẳng biết Lý Nhiên Nhiên đã đến ngồi cạnh cô từ lúc nào, sờ mặt cô một cái, làm cô sợ hết hồn, "Tô Tiểu Đường sao mặt cậu nóng thế, không phải bị sốt đấy chứ?"
"Hả? Cái gì?" Đôi mắt Tô Tiểu Đường không có tiêu cự, mờ mịt hỏi.
Lý Nhiên Nhiên liếc nhìn Phương Cảnh Thâm, lại nhìn vào mắt Tô Tiểu Đường, do dự nói: "Cậu không phải là... vẫn còn thích anh ta đó chứ?"
Năm đó Phương Cảnh Thâm là “người tình của quần chúng”, trong trường học mười cô gái thì hết chín người đều mơ mộng đến anh ta, Lý Nhiên Nhiên cũng không ngoại lệ, cho nên cô cũng không nghĩ người như Tô Tiểu Đường thật lòng thích người không thể nào mơ đến được như Phương Cảnh Thâm, bây giờ có chút không thể xác định được.
Cô đột nhiên nhớ đến lúc Tô Tiểu Đường và Tống Minh Huy yêu nhau, cùng lúc với thời điểm mà Phương Cảnh Thâm và Thư Điềm qua lại, hơn nữa Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm còn cùng là dân thành phố, từ cấp ba đến đại học hình như cũng học chung một trường, lẽ nào...
Sẽ không giống như cô nghĩ đâu nhỉ?
"Dù sao cũng là nam thần mà ~ thích anh ta thì có gì lạ đâu ~" Tim Tô Tiểu Đường đập loạn một lúc, trên mặt lại để lộ ra một nụ cười vô tâm.
Nghe giọng nói của cô vẫn như thường ngày, Lý Nhiên Nhiên đè nén tâm tình trở lại.
***
Cho dù Tống Minh Huy và Lâm Tuyết đang ngồi đối diện dính chặt với nhau, ân ân ái ái Tô Tiểu Đường cũng không nhìn thấy, Phương Cảnh Thâm vừa xuất hiện, lỗ chân lông toàn thân đều vì anh mà rung lên, mỗi dây thần kinh đều dõi theo nhất cử nhất động của anh, còn phải chú ý đề phòng, tránh để mọi người phát hiện ra.
Phương Cảnh Thâm ngồi cách cô không xa, ở giữa chỉ có hai người ngồi, đang cùng trò chuyện với người bên cạnh về một số vấn đề chuyên ngành. Cô để ý thấy anh không hề động đến nước uống để trước mặt.
Anh chưa bao giờ uống nước uống hiệu này.
Vì vậy Tô Tiểu Đường lén lút mang lon nước uống vẫn chưa mở của mình đổi cho anh.
Cô biết anh thường uống nước nhãn hiệu này, dần dần sở thích của bản thân cũng bị anh ảnh hưởng, mỗi thứ đều có điểm giống nhau.
Muốn biết thức ăn anh thích ăn có mùi vị gì, vậy nên bản thân cũng tự đi nếm thử, muốn biết anh đang suy nghĩ gì, vậy nên cũng xem sách anh xem, quan tâm anh mỗi lần vinh dự nhận được giải thưởng nào đó, lại lặng lẽ hãnh diện vì anh ...
Nếu như nhất định phải hỏi đối với Tô Tiểu Đường, Phương Cảnh Thâm ở trong lòng cô có vị trí thế nào. Đó chính là vừa nhìn thấy món ăn ngon lập tức muốn chia sẻ cùng anh, nếu như anh ăn, so với bản thân cô ăn còn cảm thấy thỏa mãn hơn.
***
"Ha ha, Tô Tiểu Đường, không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ Cảnh Thâm thích uống loại nước hiệu này!"
Lúc Thư Điềm nói chuyện, Tô Tiểu Đường còn chưa kịp thu tay về, nghe vậy cả người bỗng nhiên trở nên đông cứng. Người nhiều như vậy, Thư Điềm không biết tại sao lại chú ý đến cô gái mờ nhạt ngồi trong góc phòng là cô.
Tô Tiểu Đường vẫn đặt cánh tay ở vị trí cũ, trước ánh mắt như hỏi tội của mọi người, gồm cả... Phương Cảnh Thâm. Loại cảm giác này giống như đang gian lận trong phòng thi bị bắt ngay tại trận.
Nhưng mà, ác mộng của cô chỉ mới bắt đầu.
Thư Điềm đã uống một chút rượu, lời nói đã mang theo chút hơi men, "Thế nào? Mọi người cũng không biết? Cảnh Thâm, không phải em đã nói với anh rồi sao? Bạn cùng phòng của em là người hâm mộ anh nhất! Mọi sở thích của anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, mỗi ngày ở trường học đều lặng lẽ quan tâm anh, có một lần em thấy cô ấy mang ảnh chụp anh đi tham gia cuộc thi cất kỹ trong một xấp tài liệu. Tớ nhớ Tiểu Đường và Cảnh Thâm học chung một trường cấp ba, có lẽ lúc đó đã thích rồi phải không? Không phải trước đây khi biết hai người bọn tớ qua lại với nhau không phải cậu đã đau lòng đắp chăn khóc cả buổi tối sao, làm trong lòng tớ rất lo lắng..."
Đừng nói nữa, đừng nói nữa... Xin cậu đừng nói nữa...
Lý Nhiên Nhiên sửng sốt hơn nửa ngày mới có phản ứng, cô cho rằng mình và Tô Tiểu Đường đã quá thân thuộc rồi, không ngờ cô ấy đối với Phương Cảnh Thâm lại có tình cảm sâu đậm đến vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt mọi người đều tỏ ra khác thường, trong ánh mắt của họ, hành vi của Tô Tiểu Đường không khác hành vi “biến thái” là bao.
Nếu như Tô Tiểu Đường là một mỹ nữ, đó là có phúc, nhưng nếu cô là một cô nàng mập mạp đáng chết thì thế nào? Đó chính là biến thái. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
Mọi người không ai muốn ngăn cản Thư Điềm, trái lại còn mong chờ cô nói ra thêm cái gì đó có sức sát thương lớn hơn một chút để giải trí.
Thư Điềm liếc nhìn Tống Minh Huy, tiếp tục nói: "Tớ nhớ rõ khi đó tớ đã hỏi Tiểu Đường có phải có hứng thú với Tống Minh Huy hay không, Tiểu Đường nói không có chắc như đinh đóng cột, ai ngờ lúc tớ và Cảnh Thâm quen nhau, cô ấy liền quay lưng quen người khác, ha ha..."
Ý nghĩa sâu xa của hai chữ “ha ha” đó không cần nói ai cũng biết.
Lời này vừa nói ra, quả nhiên mọi người ồ lên, nhất là sắc mặt của Tống Minh Huy, càng ngày càng xanh mét.
Cơ thể Tô Tiểu Đường run rẩy, cảm giác giống như không phải chỉ bị lột sạch quần áo, kể cả da thịt trên người cũng bị người ở đây lột xuống từng lớp, từng lớp một, toàn thân giống như đang đứng trong hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương.
Thấy biểu hiện của Tô Tiểu Đường gần như ngây ngốc, ngực Lý Nhiên Nhiên tê rần, đứng bật dậy, "Thư Điềm cô nói đủ chưa!"
"Thế nào? Tôi nói sai sao?" Thư Điềm cố ý nhìn Tô Tiểu Đường hỏi, "Tiểu Đường, chẳng lẽ là tớ hiểu lầm? Cậu không thích Phương Cảnh Thâm?"
Năm đó phòng ký túc xá của Tô Tiểu Đường, danh ti
"Thật đáng yêu, tên là gì thế?" Lập tức có mấy cô gái vây lại.
"Thịt Viên."
Thịt Viên không hề sợ người lạ hơn nữa còn rất hào hứng, vui vẻ quẫy đuôi khi được mấy cô gái sờ lông, đút đồ ăn, được đối xử còn tốt hơn chủ nhân của nó nữa.
"Vật thật giống chủ, Tô Tiểu Đường, con chó này vóc dáng thật giống cậu làm sao!" Có người không cố tình nhưng lại vô thức thốt lên một câu.
Tô Tiểu Đường cười cười không hề suy nghĩ gì, nhưng Lý Nhiên Nhiên lại cảm thấy bực bội, "Trịnh Phương, cậu nói gì đó!"
Nếu là người khác nói Lý Nhiên Nhiên cũng sẽ không tính toán, chỉ xem như mọi người nói đùa cho vui, nhưng người đó là đồng hương của Tống Minh Huy, cứ cố tình gây chuyện, trước đây cô ta theo đuổi anh ta, vẫn chưa theo được.
"Chỉ đùa một chút thôi ~" Trịnh Phương bày ra thái độ không liên quan đến mình, sau đó cố ý hỏi, "Tô Tiểu Đường, bây giờ cậu làm ở đâu thế? Đừng nói là vẫn còn bán hàng qua mạng nhá?"
Hiện tại Trịnh Phương đang làm việc ở một công ty kiến trúc rất tốt, tiền lương tám nghìn, giọng nói mang theo thái độ ngang ngược vô cùng.
"Ha ha, đúng vậy." Tô Tiểu Đường vẫn cười.
Lý Nhiên Nhiên không nhịn được, nói tiếp: "Cửa hàng bán đồ ăn vặt Tiểu Đường làm ăn rất khá, mỗi tháng chỉ tính thu nhập ít nhất cũng hai vạn, nếu tháng mười một có tổ chức thêm chương trình khuyến mãi cuối năm kèm theo, một ngày có thể kiếm thêm một vạn..."
Trịnh Phương vừa nghe xong sắc mặt đông cứng, không lên tiếng.
Lúc này Lâm Tuyết cũng chen miệng nói, "Hóa ra bán đồ ăn vặt cũng có thể kiếm được tiền! Sớm biết thế tôi cũng mở một cái ha ha ha..."
Tiểu thư như cô ta đâu cần phải làm mấy việc này, rõ ràng đây là một lời trêu chọc. Vừa làm loạn, lại vừa giở giọng châm biếm ý muốn bảo Tống Minh Huy và cô nàng béo phệ này chẳng có liên quan gì đến nhau.
Tiếng “cười duyên” lọt vào tai khiến Lý Nhiên Nhiên nổi da gà, lập tức như cười như không nhìn Tống Minh Huy nói một câu, "Ha ha, không phải người nào đó trước đây còn mặt dày mày dạn theo đuổi Tiểu Đường đó sao!"
Trịnh Phương cuối cùng cũng tìm được cơ hội lạnh lùng buông một câu: "Ha ha, nếu không phải lương một năm của cô ta hai mươi vạn, ai sẽ theo đuổi cô ta!"
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng,mùi thuốc súng nồng nặc khắp nơi.
Mấy người khác vẫn còn chơi đùa với chú chó dường như không hề hay biết gì, nhưng mà có một cánh tay rất bình tĩnh dằn lại cảm giác kích động đang dâng trào của Lý Nhiên Nhiên.
Không phải là không để tâm nên tỏ ra thờ ơ, mà là đã chết lặng từ lâu, cô cũng từng thử giảm béo, nhưng mà thể chất vốn đã vậy, cho dù mỗi ngày chỉ uống nước cũng vẫn béo như thường, lúc học đại học là lúc cô gầy nhất rồi.
Đúng lúc này, tiếng cửa phòng bị đẩy ra, có mấy người cả trai lẫn gái lục đục đi đến, hình như không phải là người cùng lớp với bọn họ.
Lớp trưởng Khương Hoa vừa thấy người đến lập tức đi đón tiếp, "Mới vừa nhắc sao cậu vẫn chưa đến!"
"Nào nào,để mình giới thiệu với các cậu, thủ khoa y học trường chúng ta! Lớp chúng ta hồi đại học ít quá, nên mình mời thêm mấy bạn lớp khác đến!"
Khoa y?
Tô Tiểu Đường ngồi co ro trong góc phòng giống một con mèo nhỏ yếu ớt thiếu sức sống vừa mới bị giội một thùng phân vào người, tinh thần lập tức trở nên hưng phấn!
Chương 2
Tô Tiểu Đường chờ dài cả cổ, nhưng lại không thấy người đó xuất hiện, vì vậy lại ỉu xìu, thiếu dinh dưỡng như lúc đầu.
Người đông tất nhiên là bầu không khí sẽ rất sôi động, tất cả mọi người đều quên hết những chuyện không vui ban nãy.
Lớp trưởng rất hiểu tâm lý của mọi người, đa số người được mời đến đều vẫn còn độc thân, mọi người rất nhanh bắt cặp với nhau.
Lý Nhiên Nhiên để mắt đến một anh chàng gầy nhom trong đám người đó, vì lo lắng Tô Tiểu Đường một mình bị ức hiếp, rất có nghĩa khí ở lại. Thế nhưng vẻ mặt của cô như thấy cái bánh bao nóng hổi muốn ăn lại không thể ăn, vô cùng khổ sở, thật sự muốn không làm cho người khác để ý đến thật khó, Tô Tiểu Đường thật sự chịu không nổi nữa liền đuổi cô đi chỗ khác.
Vì vậy, Lý Nhiên Nhiên đi trò chuyện với anh chàng cao gầy một cách nhiệt tình, Thịt Viên nhà cô cũng bị mấy người đẹp vây kín, vui vẻ đến quên trời quên đất, Tô Tiểu Đường buồn chán ngồi một chỗ gặm một miếng bánh gato, đúng mùi vị cô thích nhất, nhưng hoàn toàn không muốn ăn.
***
"Xin lỗi, tớ đến muộn."
Giọng nói trầm thấp, ôn hòa quanh quẩn bên tai cứ ngỡ là đang nằm mơ, giống như mùi vị chocolate tan ra ở đầu lưỡi. Tô Tiểu Đường chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua, cả người có cảm giác giống như xuân về hoa nở.
Vừa ngẩng đầu lên, đúng thật nhìn thấy bóng dáng cao to quen thuộc đứng ở cửa.
Phương Cảnh Thâm mặc áo len màu xám theo phong cách Anh, áo sơ mi cổ trắng bên trong lật ra ngoài, trên tay cầm một cái áo khoác màu đen, cả người vô cùng tuấn tú, trong mắt Tô Tiểu Đường dường như đang có mặt trời chiếu sáng lấp lánh.
Nhưng mà, Tô Tiểu Đường lại nhìn thấy Thư Điềm đi theo phía sau anh, bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Năm đó Phương Cảnh Thâm và Thư Điềm đều rất nổi tiếng ở trường, mọi người nhìn thấy hai người đó đều trêu chọc, "Hai người các cậu lại xuất hiện cùng nhau, chẳng lẽ lại đang qua lại với nhau? Chúc mừng chúc mừng nhé!"
Thư Điềm nhìn Phương Cảnh Thâm, cười cười không nói.
Phương Cảnh Thâm treo áo lên xong, ngồi xuống, thuận miệng nói một câu, "Chỉ là trùng hợp thôi."
Đôi mắt Thư Điềm lóe lên một tia u ám rồi biến mất, lập tức tự nhiên vui vẻ nói, "Các bạn đừng mang hai người chúng tôi ra đùa giỡn nữa, tôi có bạn trai rồi!"
Nói xong lại trêu đùa thêm một câu, "Nhưng mà bác sĩ Phương của chúng ta vẫn còn độc thân!"
Lời này vừa nghe qua dường như có ý nói bác sĩ Phương vẫn còn tình cảm với cô ta, dù sao Phương Cảnh Thâm cho đến bây giờ chỉ từng thừa nhận mỗi cô ta là bạn gái.
Sau đó mọi người lại bắt đầu nói chuyện về Phương Cảnh Thâm.
"Haiz, nếu nói, trong những người đang có mặt ở đây, bác sĩ Phương vẫn là người giỏi nhất, tuổi còn trẻ lại được bầu làm phó giáo sư, người xếp hàng chờ cậu ấy khám bệnh có thể đến năm sau, tiền đồ rộng mở đấy!"
"Vậy thì nói làm gì, người nhà tớ đều gọi bác sĩ Phương là “trâu bò”..."
...
***
Chỉ mới vừa trải qua vài phút ngắn ngủi, Tô Tiểu Đường lại tưởng chừng như cả một quãng thời gian dài, mọi chuyện đều trải qua lâu lắm rồi.
Nguyên nhân là vì cô đã hoàn toàn bỏ cuộc, thế nhưng giây phút gặp lại anh, tình cảm đè nén trong thâm tâm lại giống như sóng biển gào thét, cuộn trào kéo đến, một cơn sóng tràn vào vỗ chết cô, bỏ xác lại trên bờ cát.
Tô Tiểu Đường đang ngẩn ngơ, chẳng biết Lý Nhiên Nhiên đã đến ngồi cạnh cô từ lúc nào, sờ mặt cô một cái, làm cô sợ hết hồn, "Tô Tiểu Đường sao mặt cậu nóng thế, không phải bị sốt đấy chứ?"
"Hả? Cái gì?" Đôi mắt Tô Tiểu Đường không có tiêu cự, mờ mịt hỏi.
Lý Nhiên Nhiên liếc nhìn Phương Cảnh Thâm, lại nhìn vào mắt Tô Tiểu Đường, do dự nói: "Cậu không phải là... vẫn còn thích anh ta đó chứ?"
Năm đó Phương Cảnh Thâm là “người tình của quần chúng”, trong trường học mười cô gái thì hết chín người đều mơ mộng đến anh ta, Lý Nhiên Nhiên cũng không ngoại lệ, cho nên cô cũng không nghĩ người như Tô Tiểu Đường thật lòng thích người không thể nào mơ đến được như Phương Cảnh Thâm, bây giờ có chút không thể xác định được.
Cô đột nhiên nhớ đến lúc Tô Tiểu Đường và Tống Minh Huy yêu nhau, cùng lúc với thời điểm mà Phương Cảnh Thâm và Thư Điềm qua lại, hơn nữa Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm còn cùng là dân thành phố, từ cấp ba đến đại học hình như cũng học chung một trường, lẽ nào...
Sẽ không giống như cô nghĩ đâu nhỉ?
"Dù sao cũng là nam thần mà ~ thích anh ta thì có gì lạ đâu ~" Tim Tô Tiểu Đường đập loạn một lúc, trên mặt lại để lộ ra một nụ cười vô tâm.
Nghe giọng nói của cô vẫn như thường ngày, Lý Nhiên Nhiên đè nén tâm tình trở lại.
***
Cho dù Tống Minh Huy và Lâm Tuyết đang ngồi đối diện dính chặt với nhau, ân ân ái ái Tô Tiểu Đường cũng không nhìn thấy, Phương Cảnh Thâm vừa xuất hiện, lỗ chân lông toàn thân đều vì anh mà rung lên, mỗi dây thần kinh đều dõi theo nhất cử nhất động của anh, còn phải chú ý đề phòng, tránh để mọi người phát hiện ra.
Phương Cảnh Thâm ngồi cách cô không xa, ở giữa chỉ có hai người ngồi, đang cùng trò chuyện với người bên cạnh về một số vấn đề chuyên ngành. Cô để ý thấy anh không hề động đến nước uống để trước mặt.
Anh chưa bao giờ uống nước uống hiệu này.
Vì vậy Tô Tiểu Đường lén lút mang lon nước uống vẫn chưa mở của mình đổi cho anh.
Cô biết anh thường uống nước nhãn hiệu này, dần dần sở thích của bản thân cũng bị anh ảnh hưởng, mỗi thứ đều có điểm giống nhau.
Muốn biết thức ăn anh thích ăn có mùi vị gì, vậy nên bản thân cũng tự đi nếm thử, muốn biết anh đang suy nghĩ gì, vậy nên cũng xem sách anh xem, quan tâm anh mỗi lần vinh dự nhận được giải thưởng nào đó, lại lặng lẽ hãnh diện vì anh ...
Nếu như nhất định phải hỏi đối với Tô Tiểu Đường, Phương Cảnh Thâm ở trong lòng cô có vị trí thế nào. Đó chính là vừa nhìn thấy món ăn ngon lập tức muốn chia sẻ cùng anh, nếu như anh ăn, so với bản thân cô ăn còn cảm thấy thỏa mãn hơn.
***
"Ha ha, Tô Tiểu Đường, không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ Cảnh Thâm thích uống loại nước hiệu này!"
Lúc Thư Điềm nói chuyện, Tô Tiểu Đường còn chưa kịp thu tay về, nghe vậy cả người bỗng nhiên trở nên đông cứng. Người nhiều như vậy, Thư Điềm không biết tại sao lại chú ý đến cô gái mờ nhạt ngồi trong góc phòng là cô.
Tô Tiểu Đường vẫn đặt cánh tay ở vị trí cũ, trước ánh mắt như hỏi tội của mọi người, gồm cả... Phương Cảnh Thâm. Loại cảm giác này giống như đang gian lận trong phòng thi bị bắt ngay tại trận.
Nhưng mà, ác mộng của cô chỉ mới bắt đầu.
Thư Điềm đã uống một chút rượu, lời nói đã mang theo chút hơi men, "Thế nào? Mọi người cũng không biết? Cảnh Thâm, không phải em đã nói với anh rồi sao? Bạn cùng phòng của em là người hâm mộ anh nhất! Mọi sở thích của anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, mỗi ngày ở trường học đều lặng lẽ quan tâm anh, có một lần em thấy cô ấy mang ảnh chụp anh đi tham gia cuộc thi cất kỹ trong một xấp tài liệu. Tớ nhớ Tiểu Đường và Cảnh Thâm học chung một trường cấp ba, có lẽ lúc đó đã thích rồi phải không? Không phải trước đây khi biết hai người bọn tớ qua lại với nhau không phải cậu đã đau lòng đắp chăn khóc cả buổi tối sao, làm trong lòng tớ rất lo lắng..."
Đừng nói nữa, đừng nói nữa... Xin cậu đừng nói nữa...
Lý Nhiên Nhiên sửng sốt hơn nửa ngày mới có phản ứng, cô cho rằng mình và Tô Tiểu Đường đã quá thân thuộc rồi, không ngờ cô ấy đối với Phương Cảnh Thâm lại có tình cảm sâu đậm đến vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt mọi người đều tỏ ra khác thường, trong ánh mắt của họ, hành vi của Tô Tiểu Đường không khác hành vi “biến thái” là bao.
Nếu như Tô Tiểu Đường là một mỹ nữ, đó là có phúc, nhưng nếu cô là một cô nàng mập mạp đáng chết thì thế nào? Đó chính là biến thái. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
Mọi người không ai muốn ngăn cản Thư Điềm, trái lại còn mong chờ cô nói ra thêm cái gì đó có sức sát thương lớn hơn một chút để giải trí.
Thư Điềm liếc nhìn Tống Minh Huy, tiếp tục nói: "Tớ nhớ rõ khi đó tớ đã hỏi Tiểu Đường có phải có hứng thú với Tống Minh Huy hay không, Tiểu Đường nói không có chắc như đinh đóng cột, ai ngờ lúc tớ và Cảnh Thâm quen nhau, cô ấy liền quay lưng quen người khác, ha ha..."
Ý nghĩa sâu xa của hai chữ “ha ha” đó không cần nói ai cũng biết.
Lời này vừa nói ra, quả nhiên mọi người ồ lên, nhất là sắc mặt của Tống Minh Huy, càng ngày càng xanh mét.
Cơ thể Tô Tiểu Đường run rẩy, cảm giác giống như không phải chỉ bị lột sạch quần áo, kể cả da thịt trên người cũng bị người ở đây lột xuống từng lớp, từng lớp một, toàn thân giống như đang đứng trong hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương.
Thấy biểu hiện của Tô Tiểu Đường gần như ngây ngốc, ngực Lý Nhiên Nhiên tê rần, đứng bật dậy, "Thư Điềm cô nói đủ chưa!"
"Thế nào? Tôi nói sai sao?" Thư Điềm cố ý nhìn Tô Tiểu Đường hỏi, "Tiểu Đường, chẳng lẽ là tớ hiểu lầm? Cậu không thích Phương Cảnh Thâm?"
Năm đó phòng ký túc xá của Tô Tiểu Đường, danh ti
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
22/2770