watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full

Lượt xem :
ếng người đẹp của Thư Điềm và cái danh mập mạp của Tô Tiểu Đường nổi bật gần như ngang nhau, mọi người nhắc đến Thư Điềm cũng sẽ nhân tiện nói vui một chút về Tiểu Đường.

Tô Tiểu Đường béo vẫn cứ béo, không đến mức xấu xí, nhưng ai bảo cô và Thư Điềm là bạn cùng phòng làm chi, hai thái cực đối lập, Thư Điềm là hoa hậu giảng đường, còn cô thì luôn bị mang ra làm trò cười.

Khi đó tuy quan hệ giữa cô và Thư Điềm không tính là quá thân thiết, nhưng cũng không có động chạm gì nhau, cô không thể nào ngờ rằng ngày hôm nay Thư Điềm lại đột nhiên đâm vào ngực mình một nhát dao. Càng không ngờ bí mật che giấu trong lòng bảy năm bị người khác phát hiện...

Lý Nhiên Nhiên nghiến răng nghiến lợi, "Thích Phương Cảnh Thâm thì có gì kỳ lạ chứ! Tôi cũng thích anh ta! Phụ nữ đang ngồi đây có mấy người không thích anh ta!"

Thư Điềm cười: "Đã như vậy, cô còn kích động như vậy làm gì?"

Lý Nhiên Nhiên còn muốn lên tiếng, Tô Tiểu Đường đã đứng lên chạy thật nhanh ra ngoài.

Tô Tiểu Đường cố gắng tự nói với mình, không cần để ý, không cần để ý, hôm nay Tống Minh Huy mang phụ nữ đến dằn mặt cô không phải cô vẫn rất bình tĩnh đó sao?

Thế nhưng, vì sao vừa nghĩ đến Phương Cảnh Thâm sẽ nghĩ cô là người thế nào, lồng ngực lại dâng lên một luồng khí lạnh, sau cùng, thật sự không còn cách nào ở lại nơi đó được nữa...

Giây phút tông cửa chạy ra ngoài, cô loáng thoáng nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phương Cảnh Thâm ở phía sau, "Thư Điềm, cô hơi quá đáng rồi đó."

Nước mắt Tô Tiểu Đường trào ra.

***

Tô Tiểu Đường đứng ngây người trong phòng rửa tay nửa tiếng đồng hồ mới tỉnh táo lại đôi chút.

Sau ngày hôm nay, cô sợ là cũng không mặt mũi xuất hiện trước mặt tất cả bạn học nữa, nhất là Phương Cảnh Thâm.

Suy nghĩ một chút lại không thể chịu đựng được vành mắt đỏ hoe, Tô Tiểu Đường vội vàng dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, vừa đi ra ngoài vừa cúi thấp đầu gửi tin nhắn cho Lý Nhiên Nhiên, nói với cô nàng một tiếng rằng cô về trước.

Gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp gương mặt mà lúc này cô không muốn đối mặt nhất.

Phương Cảnh Thâm đứng trong hành lang, ngón tay kẹp một điếu thuốc, dường như đã đợi lâu rồi.

Tô Tiểu Đường như bị người khác điểm huyệt đứng yên tại chỗ.

Xấu hổ, vô cùng xấu hổ, kích động, e lệ, khẩn trương... Tất cả tâm tình bỗng chốc dồn hết lên mặt, Tô Tiểu Đường có cảm giác giờ phút này biểu cảm trên mặt cô thoạt nhìn trông như một người điên.

Mọi lời muốn nói dâng lên đến miệng lại chỉ nói ra được ba chữ: "Thật xin lỗi..."

Cô thừa nhận làm anh mất thể diện, bị một người tròn như cái bánh gato là cô thích...

Phương Cảnh Thâm nhìn cô một lúc như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mở miệng hỏi: "Cô thích tôi?"

Mặt của Tô Tiểu Đường đỏ lên như bị lửa đốt, tuy là vô cùng khẩn trương, thế nhưng không biết tại sao từ tận đáy lòng lại nổi lên cảm giác muốn bộc bạch mãnh liệt, muốn nói hết ham muốn trong lòng.

"Đúng, tôi thích anh." Cô nghe được tiếng mình trả lời, kèm theo đó là tiếng trống ngực đập liên hồi.

"Thích tôi điểm nào nhất?" Phương Cảnh Thâm dừng một chút, giọng nói có vài phần mờ ảo, "Tướng mạo? Y thuật? Gia thế? Hay là..."

Tròn bảy năm, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, Tô Tiểu Đường khẩn trương đến mức có thể giây tiếp theo sẽ ngất đi, gấp gáp đến độ thốt ra: "Không... Không phải như vậy, không liên quan tới những thứ này, cho dù anh biến thành một con cún tôi cũng thích anh như thế!”

Vừa dứt lời, không gian trở nên lúng túng, trầm mặc.

Phương Cảnh Thâm nhíu mày, lại như đang suy nghĩ gì đó, biểu cảm giây phút đó thật sự có chút khó hình dung.

Thật đúng là một cách bày tỏ không thể nào ngờ đến...

Mà Tô Tiểu Đường đã 囧 thất vọng đến mức muốn “chết quách cho xong”, bất kể vì nguyên nhân gì, xin cho cô biến mất luôn đi! Chết tiệt, rốt cuộc cô đang nói bậy cái gì thế a a a!

"Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải chửi anh là chó... Tôi là nói nếu như... Thì là... Tôi..."

Tô Tiểu Đường không muốn nói thêm lời nào.

Vì sao lần nào ở trước mặt anh cô cũng bày ra bộ dạng giống như một người bị bệnh thần kinh thế này!

Phương Cảnh Thâm nhìn biểu hiện đáng thương của cô gái “lông xù” tròn vo nào đó và gương mặt ửng hồng, không biết tại sao lại nảy sinh loại cảm giác rung động, loại cảm giác rung động thoải mái như được xoa bóp...

Mà anh cũng đang làm gì thế này.

Trong phút chốc gương mặt được ngón tay thon dài lành lạnh sờ vào, Tô Tiểu Đường nghe được âm thanh thình thịch vang lên...

Hình như trái tim không chịu được nữa sắp vỡ tan...


Chương 3
Phương Cảnh Thâm kinh ngạc, đầu ngón tay tròn đầy nõn nà mang lại cảm giác thật tuyệt, theo bản năng lưu luyến vài giây, sau đó rút tay lại giống như chẳng có chuyện gì: “Bây giờ chuẩn bị về à?”.

“Vâng” Tô Tiểu Đường gật đầu, nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ mờ ám không nên có kia.

“Tôi đưa cô về”.

“Hả? Không? Không cần đâu” Tô Tiểu Đường vội vàng xua tay.

“Đi thôi” Phương Cảnh Thâm không để cho cô từ chối mà đi nhanh về phía trước.

Tô Tiểu Đường hết cách, vội vàng đuổi theo : “Thịt Viên vẫn còn ở bên trong”.

“Thịt Viên”.

“Là cún của tôi”.

“Tôi đi dẫn nó qua đây, cô ở đây chờ tôi”.

Nhìn tấm lưng rắn rỏi của Phương Cảnh Thâm, trong lòng Tô Tiểu Đường có vô vàn cảm xúc. Tuy biết rằng anh chỉ xuất phát từ sự phong độ của người đàn ông, nhưng vẫn không tránh được tim đập nhanh giống như bên trong đang có một đội nhạc đang điên cuồng chơi những bài rock nặng"

Phương Cảnh Thâm rất nhanh đã đi ra.

Nam thần yêu nhất dẫn thú cưng của mình, hình ảnh như vậy… Lực sát thương quá lớn.

Tối hôm nay, cô tỏ tình với nam thần, nam thần còn dắt cún của cô, bây giờ cô đang ngồi trên ghế phụ trong xe của nam thần.

Tất cả những việc này giống như là một giấc mơ.

Tô Tiểu Đường hoàn toàn không nghĩ đến, một giây sau mộng đẹp liền biến thành ác mộng.

Đột nhiên, ở phía trước có hai luồng ánh sáng chói mắt phóng tới, một chiếc xe bánh mì màu trắng mất thăng bằng lao thẳng về phía bọn họ.

Nổ “Bùm” một tiếng, màu máu che khuất tầm mắt, hình ảnh cuối cùng ở trong đầu là Phương Cảnh Thâm dùng thân thể của anh chắn trước người cô…

***

Khi Tô Tiểu Đường tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường của bệnh viện, trên đầu quấn băng gạc, những nơi khác trên cơ thể thế mà không bị thương.

Trong phòng bệnh một vài bạn học đã tới đây, Tô Tiểu Đường đỡ lấy cái đầu choáng váng ngồi dậy, cũng bất chấp xấu hổ cùng thể diện, tóm lấy Khương Hoa đang đứng gần mình nhất, hỏi: “Phương Cảnh Thâm đâu? Phương Cảnh Thâm anh ấy thế nào rồi?”.

Thư Điềm vừa thấy cô lập tức phẫn nộ chỉ trích: “Tô Tiểu Đường, rốt cuộc cậu đã làm gì với Phương Cảnh Thâm? Đang yên đang lành sao lại bị tai nạn giao thông? Vì sao anh ấy bị thương nặng như vậy, mà cậu ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có?”.

“Liên quan gì tới Tiểu Đường? Là do chiếc xe bánh mì màu trắng nổ lốp mất thăng bằng mới đụng vào được không?” Lý Nhiên Nhiên vội vàng chạy sang che lại, sau đó hỏi thăm Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường cậu không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe không?”.

“Mình không sao, Phương Cảnh Thâm rốt cuộc anh ấy sao rồi?”.

Lý Nhiên Nhiên định nói chuyện thì đã bị Thư Điềm cắt ngang: “Nếu không phải vì đưa cô ta về, Cảnh Thâm có bị tai nạn xe không?”.

“Cô đúng là người không nói lý lẽ! Cô kích động như vậy, người không biết còn tưởng cô là bạn gái của Phương Cảnh Thâm! Còn nữa, nếu đêm nay cô không nói những lời xúc phạm Tiểu Đường, Phương Cảnh Thâm sẽ đưa Tiểu Đường về sao? Sao cô không nói người là do cô làm hại!”.

“Cô...”.

“Được rồi, được rồi, đừng có ầm ĩ nữa, mọi người bớt tranh cãi đi, ở đây là bệnh viện đó” Khương Hoa đi sang làm người hòa giải : “Phần đầu của Phương Cảnh Thâm bị chấn thương nặng, vừa làm phẫu thuật xong, tuy người vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt,. nhưng bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, nếu trong 24 giờ không có biến chứng là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường...”.

Bên trong không khí đang rất nặng nề, thì một người đàn ông mặc âu phục đi giày da vừa nghe điện thoại vừa tiến vào...

“Tô tiểu thư tỉnh rồi, đúng lúc có việc tìm cô, con cún ở trong xe đó là của cô đúng không?”.

“A! Vâng!” Tô Tiểu Đường vội vàng gật đầu, thiếu chút nữa là cô quên mất Thịt Viên rồi.

“Lúc này nó đang ở cục cảnh sát đấy, người ta gọi cô qua nhận về” Người đàn ông nói.

Dáng vẻ của người đàn ông này có vài phần giống Phương Cảnh Thâm, chẳng qua Phương Cảnh Thâm nhìn lạnh lùng không dễ tiếp cận, nhưng người đàn ông này lại có dáng vẻ rất ôn hòa, cho dù không thể hiện, cũng làm cho người ta có cảm giác như đang cười...

“Xin lỗi, cậu là...”.

“Chào cô, tôi là em trai của Phương Cảnh Thâm, Phương Cảnh Xán”.

“Chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, tôi...”.

Phương Cảnh Xán cắt ngang lời của cô: “Những chuyện xảy ra tôi đã biết hết rồi, không phải lỗi của cô, Tô tiểu thư không cần để trong lòng...”

“Có cần tôi đưa cô đến đó không?” Phương Cảnh Xán rất phong độ hỏi.

“A! Không cần không cần, tôi tự đi là được rồi, chỉ là Phương Cảnh Thâm, anh ấy...”.

“Bên này cô không cần quan tâm, tôi đã sắp xếp ổn cả rồi, hơn nữa cho dù cô đợi ở đây cũng vô ích. Trở về nghỉ ngơi cho khỏe, có tin gì tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên” Phương Cảnh Xán mỉm cười an ủi, làm giảm bớt tâm trạng đang rất lo lắng của cô.

“Cảm ơn, cảm ơn...” Tô Tiểu Đường cảm kích không thôi, cúi người xuống thật sâu.

***

Tô Tiểu Đường vừa đến cửa cục cảnh sát thì chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng chó sủa dữ dằn của Thịt Viên.

“Thịt Viên” Tô Tiểu Đường vội vàng chạy tới.

“Tô Tiểu Đường phải không? Cô đã tới rồi, nhanh dẫn đi đi, náo loạn cả tiếng đồng hồ, lừa thế nào cũng không được!” Cảnh sát trực ban vừa thấy cô hai mắt sáng rực lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng.

“Thịt Viên, Thịt Viên, mày làm sao vậy? Có bị thương hay không?” Tô Tiểu Đường cảm thấy Thịt Viên có gì đó là lạ, trước kia cho dù cô không ở cùng nó, nó cũng không dữ dằn như thế, hiện tại cô đã tới đây, nhưng nó vẫn cáu kỉnh bất an mà rống lên, dùng sức kéo dây xích chó ở trong tay chú cảnh sát.

Tô Tiểu Đường nghĩ tới hẳn là nó bị vụ tai nạn xe làm cho hoảng sợ, lại nhìn thấy cổ nó bị siết đến nỗi rớt một nhúm lông, cô vội vàng ngồi xổm xuống ôm đầu nó vào ngực, dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu và sau lưng nó, nhẹ nhàng an ủi.

“Ngoan nào, đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, đã không sao nữa rồi ~ có chị ở đây”.

Cái đầu xù lông vốn đang giãy dụa gào thét của Thịt Viên kề sát vào bộ ngực vì vội vàng chạy tới mà phập phồng lên xuống của Tô Tiểu Đường, nó bỗng nhiên liền ngoan ngoãn, bất động, cũng không kêu la nữa.

Tô Tiểu Đường thở phào một hơi, thưởng cho nó một nụ hôn thật kêu lên mặt : “Chúng ta về nhà thôi”.

***

Ngày hôm nay thật sự xảy ra rất nhiều chuyện, Tô Tiểu Đường mệt mỏi không thôi. Nhưng Phương Cảnh Thâm sống chết còn chưa rõ, cô làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi, chỉ có thể không ngừng đi qua đi lại trong phòng …

Có khách hối thúc cô giao hàng, Tô Tiểu Đường nói thẳng một câu: “Nam thần của chủ quán bị tai nạn xe hôn mê bất tỉnh, nam thần không tỉnh thì sẽ không buôn bán.” Sau đó đặt thông báo lên trang đầu của cửa hàng…

Tâm trạng của Thịt Viên đã bình ổn trở lại, nhàn nhã đi tới đi lui ở trong phòng một vòng, sau đó nhảy lên sofa, ngồi thẳng lên, ánh mắt sâu xa…

Tô Tiểu Đường đổ thức ăn cho chó vào trong bát để Thịt Viên ăn.

Thịt Viên thoáng nhìn qua, sau đó dùng chân lật đổ bát thức ăn cho chó!

Tô Tiểu Đường tức giận trừng mắt nhìn nó liếc một cái, cảnh cáo: “Tâm trạng của chị hôm nay không tốt, tốt nhất mày đừng phát cáu với chị, coi chừng chị đánh mày đó!”.

Tô Tiểu Đường chuẩn bị thức ăn cho chó một lần nữa.

Thịt Viên không chút do dự đá bay thức ăn cho chó lần nữa.

Tô Tiểu Đường thật sự nổi giận, vươn hai tay ra dùng sức xoa nắn khuôn mặt của Thịt Viên: “Muốn ăn hay không, thì tùy mày!”.

Tô Tiểu Đường không rảnh để quan tâm tới chó, không ngừng đi tới đi lui giống như được lên dây cót, căn bản không dừng l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
21/2769