watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Người Yêu Của Ác Ma-full

Lượt xem :
à,ra là CLB Báo chí,chuyên xuất bản tạp chí lá cải mang cái tên mĩ miều Tuần san Trung học Phương Đông,lạy Chúa thật sự đó là cái nới chuyên đăng tải mấy chyện tình cóc nhái của mấy đứa trong trường,mỗi kì một nhân vật,muốn biết ai cặp với ai thì không việc gì phải mất công dò la cứ tìm ở CLB báo chí là ra tất,thế nên với tiêu chí biến chuyện riềng thành chuyện chung,chuyện cá nhân thành chuyện tập thể,cái tạp chí ấy được vô khối kẻ yêu thích và cũng không ít kẻ đả đảo,và nó cũng sắp ra nhập vào hội những kẻ đả đảo đó vì chắc chắn rằng chuyện nó và Bảo Quân sẽ thành Hot News trên số báo tuần này,hừ hừ,các người cứ đợi đấy rồi sẽ có ngày ta xử các người,cứ đợi mà xem.Và ngay sau đó Bảo Quân phán một câu làm nó lập tức chết đứng tại chỗ:

-Được thôi,chụp đi

Ngay sau đó cậu kéo nó vào và hôn,lạy hồn,nó thề là tim đã ngừng đập mất giây khi môi cậu chạm vào môi nó,nụ hôn này có gì khác với nụ hôn ngày hôm qua,vẫn điêu luyện và hoàn hảo nhưng không mang đậm tính hình thức như tối qua mà có gì đó ngọt ngào hơn,hình như có chút ngập ngừng nữa,WHAT?Cái gì thế này nó điên rồi sao,tại sao lại có cái ý nghĩ nụ hôn đó thật ngọt ngào chứ,điên,điên thật rồi,chắc chắn là do tên đó hôn pro quá nên làm nó hoang tưởng rồi,nó thấy mình tan đi trong nụ hôn đó,cậu nhẹ nhàng luồn lưỡi vào miệng nó,từ từ cảm nhận vị ngọt trong đó,lại còn vòng tay ôm eo nó nữa chứ,tim nó đã đập lại nhưng lại đập nhanh quá mức cần thiết rồi,nó thề là mặt nó bây giờ đỏ không kém khi ăc cà ri là mấy…tới tận khi nó gần hết hơi không thở nổi,cậu mới chịu buông nó ra.

Máy ảnh,điện thoại rồi những tiếng chụp hình tách tách và ồn ào rộ lên sau những phút giây ngưng đọng vì ngạc nhiên,nó thấy tử thần đang đứng trước mặt nó rồi,Chúa ơi,thánh thần ơi,bố ơi.mẹ ơi,không quân,hải quân,lục quân,…ai cũng được làm ơn cứu với,nó muốn thoát khỏi chuyện này.

Suốt phần còn lại của buổi học,nó không thể làm được việc gì cho ra hồn phần vì não bộ vẫn đang trong tình trạng treo sau nụ hôn kia,phần vì những ánh mắt của hội cùng lớp,thật không chịu nổi.

Cuối cùng cũng hết giờ,nó gần như bò ra khỏi lớp,lết đươc tới cổng trường với niềm hi vọng nhỏ nhoi là sắp được trở về căn nhà yêu dấu một cách bình yên thì một kẻ phũ phàng dập sạch niềm vui bé nhỏ của nó khi xuất hiện ngay trước mặt nó với con BMW X6 bóng lộn,hừ hừ,thần xui à,ngài là bạn thân của tên này sao,tại sao cứ gặp tên này là con đụng phải ngài vậy,tha cho con một lần đi mà.

-Sao trông em có vẻ mệt mỏi quá vậy,ai làm gì em hả?-hắn tỏ ra quan tâm

Nó ngước lên nhìn tên đẹp trai trước mặt mình với khuôn mặt như sắp khoc đến nơi,lắc đầu.

-Vào xe đi.-cậu ra lệnh

…Trên đường về nhà,tất nhiên là nhà nó…

-Sao thế?-cậu hỏi

-Đó là lần thứ hai hôn tôi mà không được phép

-Tình hình bắt buộc mà

-Đâu cần phải như vậy.

-Vậy để tôi đền cho em nhé-cười đểu giả

-Đền kiểu gì?

-Em...có thể hôn lại tôi.

Oạch…té ghế rồi,bộ não tên này có vấn đề thật sao?

-Anh sốt hả?

-Cái gì?

-Đừng tự tin một cách quá đáng vào bản thân như thế.

-Haha…-cậu bỗng cười lớn,dở hơi thật.

…Trước cửa nhà nó…

-Được rồi,về đi

-Không mời tôi vào nhà hả?

-Không.-bức xúc

Cậu quay người nó lại,ép sát người nó vào thành xe,cả người cậu bao tron lấy nó,ghé sat vào tai nó:

-Tôi đã cho em hôn tôi nhưng em từ chối vậy đừng hối hận nhé.-mặt nó đỏ dựng lên khi đến màn diễn quá sức hoàng tráng ở trường.

-Nói thật,bây giờ tôi đang muốn tặng anh một cái tát đấy

Bảo Quân thả nó ra,nhưng vẫn nhanh tay ôm nó một cái trước khi để vào nhà,và lần thứ n+1 nó tự hỏi đã làm đắc tội với Chúa mà Người nỡ hành hạ nó như vậy.


Chương 5: NGÀY ĐEN ĐỦI
“Thần xui ơi,Người tha cho con đi mà

Một ngày hai ba lần nghe tin giật gân

Làm sao con sống nổi đây hả thần?”

Những ngày sau nó bỗng nhiên thành người nổi tiếng,đi đến đâu người người tự nhường lối,ai đang nói chuyện thì lập tức im bặt,hết hồn rồi đấy nhá,cứ như nó cũng thành dân anh chị đến nơi rồi.Cứ thấy nó xuất hiện là tất cả đều lảng xa làm như nó có bệnh truyền nhiễm không bằng,bức xúc.Mang khuôn mặt hầm hầm như mặt khỉ đến phòng đựng dụng cụ thể dục-nơi nó mất bao mồ hôi và nước bọt(để năn nỉ bác bảo vệ họ Hắc tên là Xì dầu)mới có được làm lãnh địa riêng để thi thoảng bùng tiết ngủ gật nhưng cách đây không lâu đã bắt buộc phải nhường kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đómặc cho nó có phản đối và chống đối dữ dội thì hắn vẫn nhất quyết đóng đô ở đó đuổi không đi đánh không chạy,nghĩ đến lại lộn ruột,hix,nó tiên chân đá hòn đá dưới chân và…CỐP

-Oái,đứa nào đấy?

-opps…

Ặc thảm rồi,hòn đá vô duyên đã bay trúng đầu tên nào đó,em đá này đúng là có năng lực làm lính nhảy biệt kích à nha nhưng là ở phe địch vì nó vừa hại chết nó rồi,đồ phản chủt và trước mặt nó có hai chọn lựa:

1.Cứ đi tiếp coi như đó không phải hậu quả do nó gây ra,thực hiên chính sách ăn bánh bơ đợi mũ phớt …

2.Chạy lại và xin lỗi tên kia và có khả năng sẽ bị hắn tát cho vêu mồm,đánh cho sứt đầu mẻ trán máu me tùm lum rồi ngày mai báo chí sẽ đưa tin:”Nữ sinh trường trung học Phương Đông bị đánh chết không lí do ,hic,trông hắn to lớn thế kia cơ mà,tên đó mà đập cho phát thì có mà nó bẹp lép như con tép ở trên mép con mèo(chị nói quá rồi,anh chỉ cao thôi chứ không to,body hơi bị chuẩn đấy)vậy là cuộc đời kết thúc ở đây một cách lãng xẹtt

Nó còn chưa kịp quyết định xem chọn cách nào thì tên đó đã xuất hiện lù lù trước mặt nó,siêu nhân thật,nó nghĩ còn chưa tới 1’ mà,thôi xin vĩnh biệt cuộc đời tươi đẹp…

-Là cậu phải không?

-Hơ…hơ…cái gì cơ?

-Là cậu ném đá trúng đầu tôi phải không?

Bỗng nhiên nó cười vô cùng thành khẩn…

-Đương nhiên là…không rồi.

Tên đó nhìn nó chằm chằm,hơi ngạc nhiên trước phản ứng của nó,thật khó đoán…

-Có đúng là không phải cậu không?

-Việc gì mà tôi phải ném cậu nhỉ,chúng ta có quen nhau không?

-Chắc là không.

-Bingo.Thế tôi có thù với cậu không?-nó nói mà tim như sắp nhảy ra ngoài,lạy trời,lạy Chúa làm ơn làm ơn đừng để hắn phát hiện ra

-Chắc…cũng không

-Chính xác,nên tôi chả có lí do gì để ném cậu cả.ok?-phù,tốt rồi,hết cả hồn vía,tổn thọ mấy năm của nó rồi,có vẻ tên này cũng dễ lừa ghê.

-…

Cậu không phản bác được gì cả,đúng là cô nàng chẳng có lí do để chơi xấu cậu hết…tuy nhiên,ngắm kĩ,cô nàng này cũng xinh phết đấy chứ nhỉ,đẹp chói sáng mà không chói loá, vừa sắc sảo và hồn nhiên,nghịch ngợm và có chút ngang ngược,tại sao cậu lại co thể bỏ sót một cô nàng như thế này nhỉ?

-Hey-bộp,nó vỗ tay trước mặt cậu-làm gì mà như mất hồn thế?

Cậu lập tức tỉnh lại…

-Không có gì.

-Vậy…xong rồi nhá.

Nó nhìn đồng hồ,oé,muôn tới nơi rồi,phải nhanh lên thôi,đến muộn là sẽ thảm với tên Bảo Quân đó cho xem,cũng chỉ tại hắn mà nó nên nông nỗi này,đúng là đồ sao chổi.Nó quay người định đi thì bị tên kia kéo tay

-Hey….

-Gì đấy?-nó bực mình

-…

-Có thể cậu không vội nhưng tôi thì đang vội lắm,nếu không gì thì tôi lượn đây,pp

Nó vùng tay và chạy nhanh đi,để lại tên đó đứng như tượng tại chỗ,vù…vù…cơn gió thổi qua và nó đã chạy mất tiêu.

-Haizzzzzzzz…….còn chưa kịp hỏi tên mà,chạy gì mà nhanh thế tên đó gãi gãi đầu.

Quay trở lại với nó,sau khi thoát nạn với tên kia,nó đã lao đi với tốc độ tên lửa gắn thêm động cơ phản lực thế mà đến nơi nó đã thấy Bảo Quân đã ngồi lù lù đợi nó,mặt có vẻ không vui…

-Em…đến muộn 5’ đấy-hắn gõ gõ vào cái đồng hồ

Rầm…rầm…ngã bổ ngửa rồi,hic cái tên này,thật không chịu nổi

-Có 5’ thôi mà,có gì là to tát không hả?-nó bức xúc.

-Em có biết đây là lần đầu tiên tôi phải đợi người khác không hả?

-Thật?

-Ừ.

-Xin lỗi.-nó cúi mặt và trưng ra khuôn mặt cún con đòi sữa,môi trề ra,hai má phồng lê.

Cậu nhìn khuôn mặt đó mà không nhịn nổi cười,nhưng vẫn lạnh giọng:

-Lần sau,nếu em còn để tôi đợi nữa thì-cười đểu giả-tôi sẽ hôn em đấy.

Phản ứng không điều kiện ngay lập tức của nó là đưa tay lên bịt mồm và lắc đầu liên tục như phải bả.

Cậu bật cười khành khạch rồi không nhịn nổi nữa cười vang..

-Vậy lần sau còn muộn nữa không?

-Ho…hông…ăc ắn ông (Không không,chắc chắn không)-hậu quả của sự vừa bịt mồm vừa nói.

-Thôi được rồi,tối nay,mẹ tôi muốn gặp em.

Ặc…ặc….sặc nước rồi,hôm nay là cái ngày gì mà nó lại có vinh dự nhận toàn tin giật gân thế này?

-WHAT?-nó hét-Tại sao lại dính tới phụ huynh ở đây?

-Ừ,thì…mẹ muốn gặp con dâu tương lai mà-cậu đùa ác

BỐP…ngay lập tức một quả bóng rổ đập vào tường ngay sát cậu…hú hồn hú vía,cô nàng này đún là có năng lực làm sát thủ à nha.Đôi mắt toé lửa nó nhìn cậu,trông nó như con mèo xù lông để ra oai mà chả hù được ai,cậu bật cười-ánh nắng chiếu vào cậu làm cậu như được bao bởi một vầng sáng chói loà,thịch-tim nó đập lệch một nhịp

-Đừng cười nữa-nó khó chịu

-Tại sao.tôi cười thì kiên quan gì tới em?

-Cậu cười thật sự rất đẹp trai,làm tôi không tập trung suy nghĩ được-nó vô tư nói trong tình trạng não không họat động

Im ắng…im ắng…1s…2s…3s…sau…tạch…não đã hoạt động lại,oái nó đã phát ngôn cái gì thế,thế khác nào thừa nhận nó thích hắn,ngu quá thể đi.

-Ý tôi là…anh làm tôi không suy nghĩ nghiêm túc được.

-À thế mà lúc nãy tôi lại nghe thấy khác đấy-cậu cười vô cùng đểu giả.

Nó không nói được gì,vội trừng mắt một cái rồi quay đi.

-Tôi không đi được không?

-Oh no,em nhất định phải đi,nếu không mọi chuyện sẽ lộ hết,em hiểu hậu quả mà.

-Tuyệt ghê.

…Tối hôm đó tại nhà Bảo Quân…

-Dạ,con chào bác-nó lễ phép.

-Chào con,hai đứa vào đi-mẹ Bảo Quân nói

Hai đứa đi vào,ngồi vào bàn ăn…Sau một hồi tra hỏi đủ thứ về cha mẹ,anh em,họ hàng và đủ thứ linh tinh khác về nó với thái độ sẵn sàng đá nó ra khỏi cửa bất kì lúc nào,bỗng nhên bà nở nụ cười quen quen….CHÍNH XÁC đó là nụ cười đểu giả mang đậm phong cách Vương Bảo Quân,giờ thì nó biết tên đó được di truyền từ ai rồi,bất giác nó lạnh người

-Thế…hai đứa đến mức nào rồi?

Oạch…hic…Shock….shock thật rồi đấy nhá.Cả hai mẹ con nhà này đều có ý tưởng hay ghê á.

-Mẹ…-cậu gắt

-Sao nào,mấy đứa đến đâu rồi,Bảo Anh.mức 3 chưa?

-Dạ…-nó shock tới không thốt nên lời

-Mức 2,được chưa ạ?-cậu bức xúc

Bà có vẻ thất vọng…

Sau đó không dưới 2 chục lần bà hỏi hỏi đi hỏi lại xem hai cháu đên mức rồi để còn cưới luôn và nó cũng khản cổ thề sống thề chết rằng hai đứa hoàn toàn trong sáng,đúng là hại mẹ con,ấn tượng sâu đậm,bây giờ thì nó hiêu cái vẻ quyến rũ và phóng đãng tới chết người của tên này là ở đâu ra rồi

Cuối cùng nó cũng được thả về,vừa bước ra khỏi nhà,nó nhìn Bảo Quân với khuôn mắt sắp chết rồi vô phương cứu chữa,thều thào:

-Mẹ anh…đúng là dã man.

Cậu chỉ còn nước cười trừ,không bình luận gì thêm,một ngày đầy ngạc nhiên trôi qua đầy mệt mỏi

Xiêu vẹo vào nhà,nó nhanh chóng chmf voà giấc ngủ

…6.45 a.m… canteen trường

Sau khi nó lấy được lon nước ngọt đang vừa đi vừa tu ừng ực(hic,mất hình tượng quá đi)thì có một người chạy qua và…

-Oái….

Một tên vừa đi qua và huých phải tay nó làm rớt lon nước yêu quí của nó xuống sàn vậy mà hắn vẫn dám ngang nhiên đi không thèm quay lại ,được lắm,tên này cần dạy dỗ lại GẤP…

Nó cầm cái lon đang lăn lóc dưới đất,và…vút…cái lon bay đi và…CỐP…cái lon ngoan ngoãn đập vào đầu tên kia.tốt lắm,vẫn chưa lụt nghề,mà oái tên đó…sao không ngã vậy,nó ném mạnh lắm mà,phải người khác là hôn đất lâu rồi vậy mà tên này vẫn đứng hiên ngang,quay lại và đi về phía nó và nó thì trơ mắt nhìn

Tên đó quay lại,nhìn nó thoáng ngạc nhiên va cười.

-Chúng ta lại gặp nhau rồi.

????????? Hắn nói thế là sao,nó từng gặp qua tên này sao,nó cố bới móc lại cái trí nhớ siêu tệ của của nó,và hoàn toàn thất bại trong việc xác định nhân thân và danh tính của hắn,nản toàn tập.

-Chúng ta từng gặp nhau sao?-nó vô tư

Thêm một người shock vì kiểu p
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
730/1112