watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc full

Lượt xem :
i." Lâm Hạo Vũ bị nét mặt của cô chọc cười, cầm lấy cái ly trên tay cô nói.

"Đúng vậy, nên đi ngủ rồi." Phương Tử Ninh ngoan ngoãn nằm xuống.

"Cô muốn ngủ trên sàn nhà?" Lâm Hạo Vũ đem cái ly đặt trên bàn, xoay người lại, đã thấy Phương Tử Ninh nằm trên đất.

"A. . . . . . A. . . . . . Tôi quên." Phương Tử Ninh đứng dậy nhìn xung quanh, sau đó lảo đảo đi về phía giường.

Phương Tử Ninh muốn tránh những vật dụng trong nhà, nhưng dường như chúng cố tình chống lại cô, cô đi bên kia, nó cũng sang bên kia cản trở đường đi của cô.

"Cẩn thận." Lâm Hạo Vũ kịp thời đỡ lấy cô, trước khi Phương Tử Ninh cùng cái ghế tiếp xúc thân mật. "Có chuyện gì mà gọi tôi?"

Đặt Phương Tử Ninh ở trên giường, Lâm Hạo Vũ chuẩn bị trở về phòng của mình.

Bịch. . . . . .

Lâm Hạo Vũ vừa mới đụng tay vào cánh cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng động.

Theo phản xạ, hắn quay đầu lại nhìn, thấy Phương Tử Ninh đã nằm trên mặt đất rồi.

"Ai. . . . . . Đau. . . . . ."

"Đau ở chỗ nào? Để tôi kiểm tra xem." Lâm Hạo Vũ chạy tới, ẵm người ngã trên mặt đất lên giường.

"Nơi này đau." Phương Tử Ninh chỉ chỉ vào bộ ngực bằng phẳng của mình. Ah, vì cú ngã này, bộ ngực cơ bản đã dẹp lép của cô, lần này thật sự đã biến thành đồng bằng rồi.

Lâm Hạo Vũ nhìn theo hướng tay cô chỉ. Kiểm tra thế nào đây? Lâm Hạo Vũ cười khổ.

"Anh ôm tôi ngủ được không?" Không muốn bị rơi khỏi giường lần nữa, Phương Tử Ninh giật ống tay áo Lâm Hạo Vũ yêu cầu.

Lâm Hạo Vũ kinh ngạc nhìn Phương Tử Ninh.

Cô thật không hiểu, hay căn bản không coi hắn là đàn ông?

"Tôi là đàn ông." Lâm Hạo Vũ nghiêm túc nói với người đang nằm trên giường không biết trời cao đất rộng là gì kia.

"Tôi biết." Người này thiệt là, ai lại không biết hắn, Lâm Hạo Vũ, là đàn ông, có cần tuyên bố lớn tiếng như thế không?

Phương Tử Ninh bực mình xoay người, tiếp theo lại bịch một tiếng …

"Á. . ." Không nghĩ tới vừa xoay người một cái, lại tiếp tục rơi xuống sàn nhà.

Đều do Lâm Hạo Vũ, tại sao lại đặt cô trên giường!

Lâm Hạo Vũ ngồi xuống, muốn đỡ Phương Tử Ninh đang nằm trên mặt đất lên, lại thấy nước mắt cô đang lưng tròng.

"Đau lắm phải không?" Lâm Hạo Vũ đau lòng hỏi.

Phương Tử Ninh rưng rưng nước mắt, lắc đầu.

Nhìn những giọt lệ quanh đôi mắt của cô, Lâm Hạo Vũ không đành lòng, buộc phải ôm cô lên giường, bản thân hắn cũng nằm xuống.

Vì những rung động của trái tim, hắn quyết định đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng hắn lường trước được, trải qua đêm này sẽ rất gian nan.

Đối mặt với cô gái mình yêu mến, muốn hắn ôm trong lòng mà vẫn không loạn? Thật là không nhân đạo!

"Ah! Anh đồng ý?" Phương Tử Ninh hài lòng ôm Lâm Hạo Vũ, yên tâm đi vào giấc ngủ.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Đêm, trên thực tế, cũng không khó trải qua như Lâm Hạo Vũ tưởng tượng.

Nhìn Phương Tử Ninh yên tĩnh ngủ, Lâm Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, bất giác trong lòng cũng dâng lên sự thỏa mãn.

Trời cao thật biết trêu đùa, khi hắn không ngờ tới, hai mươi tám năm sau, lại ban cho hắn một cô bé không hiểu biết gì về tình cảm! Nhưng hắn vẫn muốn cảm tạ trời xanh để cho hắn gặp cô, bởi vì cô cho hắn biết, thì ra mình cũng có một trái tim rực lửa, cũng biết yêu và khát vọng được yêu. . . . . .

"Hạo Vũ. . . . . . Hoa Anh Đào. . . . . ." Phương Tử Ninh lẩm bẩm.

Lâm Hạo Vũ nghe thấy cô gọi, muốn mở miệng trả lời, lại thấy cô trở mình tiếp tục ngủ.

Trong mộng của cô có hắn hay không? Đang suy nghĩ, chân của cô đã gác lên người, đè vào bộ phận quan trọng của hắn.

Thượng Đế ơi! Cảm tạ Người quá sớm là một sai lầm của tôi!

Lâm Hạo Vũ kêu khóc trong lòng, cẩn thận nhấc chân của cô ra, nhưng lại khiến Phương Tử Ninh bất mãn, cô trở mình, cả cơ thể đè lên người Lâm Hạo Vũ.

Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng những đường cong tinh tế trên người cô, làn da mỏng manh và khuôn mặt cô đang áp vào hõm cổ hắn, hơi thở cô thơm mát như hoa lan.

Đỡ cô nằm xuống, Lâm Hạo Vũ ra khỏi giường, hít thở đều để làm dịu cơ thể đang khô nóng của mình.

Cô lúc nào cũng có thể dễ dàng khơi dậy nhiệt tình của hắn!

Lâm Hạo Vũ vừa chuẩn bị quay lại giường, đã nghe bịch một tiếng, lịch sử một lần nữa lại tái diễn.

"Ai. . . . . . Đau. . . . . ."

"Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ kinh hãi, lập tức chạy tới.

Chứng kiến người nằm trên đất vẫn đang chìm vào giấc ngủ, sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra chứ? Trái tim Lâm Hạo Vũ đang treo lơ lửng cũng tạm thời trở về vị trí cũ.

Ai, tại sao không ngăn cản cô uống rượu, hiện tại là cô ngã, nhưng nỗi đau lại ở trong tim hắn.

Hắn nhẹ nhàng ôm cô, hai người nằm lại trên giường.

Ôm cô trong lòng thật ấm áp, đó là một loại cảm giác yên tâm hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Nhìn cô đã "Biết thân biết phận", ánh mắt của hắn thật lâu không thể rời đi.

Cuối cùng hắn chống không lại cơn buồn ngủ xâm nhập, ngủ thật say, có điều, khi đang ngủ, đôi tay của hắn vẫn không quên ôm cô thật chặt, không để cho cô bị thương tổn nữa.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Ôi, Đau đầu quá! Đây là cảm nhận đầu tiên của Phương Tử Ninh sau khi tỉnh dậy. Cảm nhận thứ hai là chiếc giường này thật thoải mái. . . . . . Đợi chút, sao kỳ vậy? Cô phát hiện, cái gối của cô đang chuyển động.

"Ắc!"

Phản ứng chậm chạp, cuối cùng cô cũng phát giác, đầu mình kê lên không phải gối, mà là…….lồng ngực Lâm Hạo Vũ, nhận thức này làm cô thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì, cô hoàn toàn yên tâm về hắn.

"Chào buổi sáng." Lâm Hạo Vũ bị tiếng la của cô làm thức giấc.

Nheo cặp mắt bởi chưa thích ứng với ánh sáng, mái tóc rối bời cùng chất giọng trầm thấp vào buổi sáng, thoạt nhìn, anh ta có vẻ đẹp huyền ảo như từ trong địa ngục bước ra.

Trong sách không phải đều nói, một người đàn ông cùng một phụ nữ bị nhốt trong một phòng thì nhất định sẽ như củi khô gặp lửa bốc cháy phừng phừng sao? Tại sao hiện tại cô không hề có tổn thất? Phương tử Ninh nhìn trên người mình mặc dù quần áo nhăn nhúm như cải bắp nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này.

Ắc? Nhưng cô là một cô gái trong sạch, tại sao có thể nghĩ những thứ này!

Có điều nhắc tới cũng đúng, với vóc dáng của mình, làm sao có thể khiến Lâm Hạo Vũ nổi lên thú tính được ? Phương tử Ninh chán nản cúi đầu, nhìn bộ ngực ngực bằng phẳng của mình.

"Có thể cho tôi biết cô đang suy nghĩ gì?" Lâm Hạo Vũ nhẹ nhàng hỏi Phương Tử Ninh.

"Tôi không sao."

"Hôm nay, chúng ta sẽ đi tham quan suối nước nóng." Lâm Hạo Vũ hy vọng cách này sẽ làm cô vui vẻ, bởi vì khi cô không vui, hắn cũng chẳng vui vẻ gì.

"Tốt!" Rất nhanh, Phương Tử Ninh đã vứt bỏ những buồn phiền.

Tất cả đều thuận theo tự nhiên là tốt rồi, buồn phiền cũng vô ích, bận tâm làm gì?

Lâm Hạo Vũ nhìn vẻ mặt Phương Tử Ninh hưng phấn không thôi, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.

Chương 8
Kết thúc tour du lịch đi Nhật Bản ngắm hoa Anh Đào, Phương Tử Ninh và Lâm Hạo Vũ trở lại Đài Loan.

"Con đã về rồi." Vừa đến nhà, Phương Tử Ninh lập tức lớn tiếng, chỉ sợ người nhà không biết cô trở lại.

"Về rồi sao, Nhật Bản có đặc sản gì không?"

Mẹ Phương cầm cái nồi; ba Phương cầm tờ báo; Phương Lâm đang gõ bàn phím laptop, tất cả đồng thanh hỏi.

"Anh hai, em biết rõ anh lo lắng cho em, nhưng tay anh luôn gõ bàn phím là có ý gì? Em chưa nghe nói có quốc gia nào lấy việc gõ bàn phím vi tính làm nghi thức chào mừng?" Phương Tử Ninh không hiểu nhìn tay Phương Lâm vẫn đang gõ trên bàn phím.

"Đúng rồi, con trai, nghi thức này ở nước nào, có thể nói cho mọi người biết để nâng cao kiến thức?" Mẹ Phương cười trêu nói.

"Con. . . . . ." Phương Lâm gãi gãi đầu. Hắn đang viết luận văn tốt nghiệp, nghe tiếng kêu của em gái, trong lòng sốt ruột, nên mang luôn cả laptop ra ngoài, "Con. . . . . . Con đang sửa bàn phím." Cuối cùng cũng tìm cho mình một lý do để thoát thân.

"Vậy sao?" mẹ Phương ranh mãnh hỏi.

"Có quà tặng gì không, cho anh xem một chút." Phương Lâm lớn tiếng hỏi, lẩn tránh sự quan sát của Mẹ Phương.

"Có chứ, đây đây đây, mời xem. . . . . ." Phương tử Ninh lấy ra một bình hoa Anh Đào được ướp lạnh, "Hoa Anh Đào chính hiệu Nhật bản nha, còn tươi nguyên."

"Thôi! Con cho rằng mọi người đều giống như con, phát sinh tình yêu với Hoa Anh Đào sao?" Cả nhà không có hứng thú tản đi.

Quà tặng chưa đủ tốt sao? Phương tử Ninh nhìn bình hoa Anh Đào không được hoan nghênh trên tay, không phải chứ! Đây là quà tặng tốt nhất rồi.

Hơn nữa cô vẫn là học sinh nha! Làm gì có nhiều tiền mà mua những quà tặng có giá trị.

Thiệt là!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Lâm Hạo Vũ chỉ đi Nhật Bản có một tuần, mà văn kiện đợi ký duyệt trên bàn làm việc của hắn chất đống gần như muốn chạm tới nóc nhà. Nhưng dù bận rộn như vậy, hắn vẫn có thói quen dậy sớm đưa Phương Tử Ninh đi học.

Xe vừa dừng trước cửa nhà họ Phương, thì Phương Tử Ninh cũng vừa bước ra. Hắn luôn tính toán thời gian rất chính xác.

"Chào buổi sáng." Lâm Hạo Vũ dựa vào xe nhìn Phương Tử Ninh nói.

"Chào buổi sáng, anh có khỏe không?" Phương Tử Ninh phát hiện hôm nay Lâm Hạo Vũ rất bơ phờ.

Sao thế nhỉ? Bình thường hắn luôn có vẻ mặt rất phấn chấn nha!

"Không sao." Lâm Hạo Vũ giúp Tử Ninh cài dây an toàn, cô luôn luôn mơ màng, vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ cài dây an toàn.

"Nếu như anh bận, không cần phải đưa tôi đi học, dù sao trước đây tôi đều tự mình đón xe." Nhìn hắn có vẻ rất mệt, trong lòng cô dâng lên một tia đau lòng.

"Bài tập về nhà làm tốt chưa?" Lâm Hạo Vũ không trả lời, trái lại còn hỏi cô.

"Cũng không có vấn đề. Đừng lo lắng, có anh trai tôi giúp đỡ." Phương Tử Ninh cảm thấy băn khoăn trong lòng. Hắn tốn thời gian và tiền bạc đưa cô đi du lịch, lại còn phải lo lắng việc học hành của cô.

"Tìm một nơi để ăn sáng." Sau đó, Lâm Hạo Vũ dừng xe ở một cửa hiệu ăn sáng bên cạnh trường học.

Vào tiệm ăn sáng, hai người ngồi xuống, Phương Tử Ninh kêu mì thịt bò, mà Lâm Hạo Vũ chỉ gọi một tách cà phê.

"Uống cà phê không tốt cho sức khỏe của anh" Phương Tử Ninh nhìn Lâm Hạo Vũ nói.

"Tôi không có cảm giác ngon miệng." Lâm Hạo Vũ nhấp một hớp cà phê nói.

"Trên phương diện công việc hay tình cảm?" Phương Tử Ninh hỏi.

Đàn ông nói không có cảm giác ngon miệng, không phải không hài lòng với công việc, thì chính là tình cảm không như ý rồi. Nếu là phụ nữ lại khác, phụ nữ có thể vì giảm cân hoặc vì ra vẻ yểu điệu mà nói không có cảm giác ngon miệng. . . . . Dù sao cũng rất nhiều lý do a! Phương Tử Ninh thật không hiểu, tại sao họ không muốn thưởng thức hương vị của những món ăn ngon nhỉ?

Lâm Hạo Vũ chỉ nhìn cô, không trả lời.

"Trong sách không phải nói, đàn ông ngoại trừ hai phương diện này, không còn có chuyện phiền lòng nào khác sao?" Chẳng lẽ cô nói sai rồi?

Thấy Lâm Hạo Vũ vẫn im lặng, cô không còn cách nào khác, đành cúi đầu thật thấp tiếp tục ăn mì thịt bò của mình.

"Anh thật không muốn thử một chút? Mì thịt bò ở tiệm này rất nổi tiếng." Yên lặng như vậy làm cô thật sự không chịu nổi, liền tiếp tục mở miệng.

"Không lừa anh, anh thử một miếng đi." Phương tử Ninh cố gắng trêu chọc để Lâm Hạo Vũ mở miệng, gắp lên một miếng thịt bò đưa tới trước mặt hắn, chờ hắn há miệng.

Lâm Hạo Vũ rất nể tình ăn.

"Tôi không lừa anh, đúng không?" Phương Tử Ninh chờ đợi biểu hiện của hắn.

Lâm Hạo Vũ khẽ cười, gật đầu, coi như cho cô đáp án.

"Chú Dân, thêm một tô mì thịt bò nữa" Phương Tử Ninh nhìn chủ tiệm, lớn tiếng gọi.

Lời của cô, ông chủ đã nghe thấy, bạn học cùng lớp mới vừa bước vào tiệm ăn sáng, cũng nghe thấy, tất cả quay đầu nhìn lại.

Oa! Rất đẹp trai, đẹp trai quá! Tử Ninh câu được anh ta khi nào?

"Tử Ninh." Bốn bạn học nữ vây quanh cô gọi.

"Là các bạn a! Ngồi đi, hôm nay anh ấy mời khách." Phương Tử Ninh vừa nói vừa chỉ Lâm Hạo Vũ ngồi đối diện.

"Không giới thiệu cho chúng tôi biết một chút sao?" Một bạn học nói. Bữa sáng tạm thời có thể không ăn, nhưng trai đẹp không thể bỏ qua, huống chi người đàn ông trước mắt này lại là trai đẹp trong tất cả các trai đẹp nha.

"Lâm Hạo Vũ." Phương tử Ninh giới thiệu ngắn gọn, "các bạn tự giới thiệu mình đi." nói xong, cô tiếp tục tấn công tô mì thịt bò của mình.

Các nữ sinh ra sứ
<<1 ... 45678 ... 14>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1045/1427