watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc full

Lượt xem :
o dài, vậy có ý nghĩa gì?

Có lẽ, đó là bởi vì trước kia cô ham chơi, như vậy, hiện tại đã khác sao? Lâm Hạo Vũ im lặng nhìn thẳng con đường phía trước, tâm trạng phập phồng không yên.

Phương Tử Ninh len lén liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hạo Vũ, không hiểu tại sao trước kia cô có thể tùy tiện nhìn chòng chọc vào hắn, còn có thể vừa nhìn vừa tấm tắc khen ngợi, sao bây giờ lại trở nên thiếu tự nhiên như vậy.

Cô không thích bản thân mình biến thành cái bộ dạng này, thật sự không thích! Nhưng tâm trạng của cô rất phức tạp, cũng rất mơ hồ

Lúc này, không khí trong xe yên tĩnh một cách khác thường, hai người đều đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Đến nơi, Lâm Hạo Vũ lái xe vào bãi đậu, Phương Tử Ninh vẫn đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.

"Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ nhìn cô, gọi khẽ.

Nghe tiếng gọi, Phương Tử Ninh giật mình quay đầu, bất ngờ đối diện ánh mắt của hắn, lập tức nhanh chóng dời đi.

Lâm Hạo Vũ thu hồi ánh mắt của mình, cởi dây an toàn, xuống xe.

Phương Tử Ninh đi theo sau hắn, không hiểu vì sao mình trở nên như thế, thật nhỏ mọn, thật sự không giống mình lúc trước.

Cô cố sức lắc lắc đầu, đem tất cả những nghĩ vẩn vơ loại ra khỏi đầu, trấn tĩnh lại tinh thần, lúc này mới giật mình thấy Lâm Hạo Vũ đã cách cô rất xa.

"Chờ tôi một chút." Phương Tử Ninh vừa nói vừa chạy. Hạo Vũ xem ra đã rất buồn phiền rồi, cô không thể tạo thêm gánh nặng cho hắn.

Lâm Hạo Vũ dừng lại, xoay người, ngạc nhiên khi thấy Phương Tử Ninh chạy tới, quần áo và tóc tung bay trong gió, làm trái tim của hắn cũng tung bay theo.

Phương Tử Ninh do chạy quá nhanh nên không dừng kịp, đâm thẳng vào ngực Lâm Hạo Vũ.

Trán của cô đụng vào cằm của hắn, đau đến nước mắt chảy ra.

"Tử Ninh, Em muốn tôi chết cùng em hay sao?" Lâm Hạo Vũ cười khẽ nói, giơ tay xoa nhẹ cái trán đang đỏ lên của Phương Tử Ninh.

"Không phải vậy." Theo bản năng, Phương Tử Ninh phản ứng nói. Cô không nỡ để hắn chết cùng với cô.

"Đi thôi." Lâm Hạo Vũ ôm vai của cô tiếp tục đi tới.

Vừa nhìn thấy biển, Phương Tử Ninh reo to một tiếng, lập tức đẩy tay Lâm Hạo Vũ ra, chạy đến bờ cát, dường như muốn nhào xuống biển để cảm nhận sự trong mát của nước biển.

"Tử Ninh, cởi giày trước đã." Lâm Hạo Vũ đoán được ý đồ của cô, ở phía sau hô lên.

Phương Tử Ninh le lưỡi, cởi giày, lập tức chạy tới mép nước, đuổi theo bọt sóng.

Thật mát mẻ a! Gió biển thổi tới, mang theo vị mặn của biển, thật rất thoải mái, không trách được Trương Học Hữu lúc nào cũng hát "Muốn cùng em đi hóng gió một chút." Cô cũng muốn cùng Hạo Vũ thường xuyên đi biển hóng gió.

"Hạo Vũ, tôi quyết định, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng là bạn tốt của tôi." Phương Tử Ninh đứng ở trên biển, xoay người lại lớn tiếng nói với Lâm Hạo Vũ

Cô và hắn là bạn tốt, đây là sự thật không thể thay đổi được!

Sau đó, Phương Tử Ninh phát hiện dưới chân có vỏ sò, liền vui vẻ cúi người xuống nhặt.

"Hạo Vũ, tôi nhặt được một cái vỏ sò màu tím, thật là đẹp! Tặng cho anh có được không?" Phương Tử Ninh cầm vỏ sò chạy lên bờ, đưa nó cho Lâm Hạo Vũ,

"Cám ơn." Lâm Hạo Vũ nhận vỏ sò từ tay Phương Tử Ninh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thốt lên được hai chữ này.

"Không cần cảm ơn." Phương Tử Ninh quay lại mép nước, hất nước biển đang tràn vào, nhìn ánh nắng chiếu xuống những giọt nước tạo thành những viên ngọc lấp lánh, rơi trên tóc, trên mặt cô, cảm giác lạnh như băng .

Lúc này, cô đã quên đi Trần Kiến Hi, quên đi kỳ thi tuyển sinh ngày mai, cô chỉ biết Hạo Vũ đang ở phía sau nhìn cô.

Cô quên hết tất cả, toàn tâm toàn ý chơi đùa trên bờ cát.

Mặt trời từ từ lặn về hướng Tây, Lâm Hạo Vũ gọi Phương Tử Ninh đang nô đùa cực kỳ cao hứng quay trở về.

Nhận chiếc khăn từ tay Lâm Hạo Vũ đưa tới, nhìn chiếc khăn trắng nõn được gấp vuông vức tỏa mùi thơm thơm ngát, cô chần chừ nhìn Lâm Hạo Vũ.

Thấy hắn không quan tâm, khóe miệng còn nhếch lên, Phương Tử Ninh cũng không khách sáo dựa vào hắn, dùng khăn tay lau sạch sẽ đôi bàn chân rồi đi giày vào, sau đó cô cất khăn trong túi áo mình, rồi nói: "Tặng tôi nha."

"Cứ tự nhiên.” Lâm Hạo Vũ nói xong, đi về hướng bãi đậu xe.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Hai người lên xe, Phương Tử Ninh nhìn Lâm Hạo Vũ đang lái xe nói.

"Ăn cơm." Lâm Hạo Vũ trả lời ngắn gọn.

Chương 10
Xe đi vào một căn biệt thự, đây hẳn là nhà của Lâm Hạo Vũ rồi.

Nhận thức này làm Phương Tử Ninh vui vẻ không thôi, cô rất nhớ những món ăn ngon của gia đình hắn, hiện tại cũng có cơ hội ôn lại hương vị thức ăn ngày xưa rồi!

"Nhà anh thật to." Phương Tử Ninh le lưỡi nói.

Cô vẫn cho rằng điện ảnh luôn luôn phóng đại, làm gì có nhà ở nào to như vậy, làm gì có vườn hoa nào to như công viên? Cuối cùng, bây giờ cô cũng tin, những người có tiền đều có thể biến những điều không tưởng trở thành sự thật.

Nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng của Phương Tử Ninh, Lâm Hạo Vũ chỉ muốn ôm cô vào lòng, nhấm nháp một phen, chỉ tiếc là ── hiện tại không thể. Đè xuống cỗ dục vọng này, Lâm Hạo Vũ đi ra khỏi nhà để xe.

"Hạo Vũ, trong nhà của anh còn có ai không?" Phương Tử Ninh theo sau hỏi. Một lòng chỉ nghĩ đến thức ăn ngon, cũng quên đến nhà hắn thì phải đối mặt với người nhà hắn. Hiện tại nhớ tới có phải đã quá muộn hay không?

"Cha mẹ tôi." Lâm Hạo Vũ trả lời một câu ngắn gọn trấn áp cả câu hỏi của Phương Tử Ninh.

"Tôi ăn mặc như vậy có thất lễ quá hay không?" Phương Tử Ninh kéo kéo đồng phục học sinh, sau đó lại hất tóc, trong lòng khẩn trương.

Vừa nghĩ tới phải gặp cha mẹ của Lâm Hạo Vũ, cô liền thấy rất lo lắng, không biết tại sao cô muốn để lại cho họ ấn tượng tốt nhất.

"Không cần quá trịnh trọng." Lâm Hạo Vũ nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, nhẹ nhàng trấn an.

Bộ dáng của cô hiện giờ có phần giống nàng dâu ra mắt cha mẹ chồng.

"Nhà anh thật đẹp!" Nhìn trăm hoa đua nở, Phương Tử Ninh ca tụng.

"Thích không?" Lâm Hạo Vũ hỏi.

"Thích!" Phương Tử Ninh dùng sức gật đầu. Vườn hoa xinh đẹp như vậy, người nào lại không thích.

"Thích là tốt rồi." Lâm Hạo Vũ ném lại một câu làm Phương Tử Ninh không còn gì để nói.

Bước vào nhà, Phương Tử Ninh thấy hai người trung niên, một nam một nữ đang đứng trước cửa, hình như đang chờ hai người bọn họ.

"Ba mẹ tôi." Lâm Hạo Vũ hướng phương tử Ninh giới thiệu cha mẹ của mình.

"Chào bác trai, bác gái, hai bác khỏe không ạ, cháu tên là Phương Tử Ninh, hai bác gọi cháu là Tử Ninh được rồi. Thật xin lỗi vì đã quấy rầy hai bác." Phương tử Ninh rất lễ phép hướng tới họ chào hỏi.

"Có gì mà phải xin lỗi. Chúng ta ước gì mỗi ngày cháu đều tới đây quấy rầy đấy." Mẹ Lâm cười đến mức không thể khép miệng.

Cuối cùng con trai cũng mang người yêu về nhà để cho Bà xem mặt, đây là chuyện Bà mong chờ rất lâu rồi nha!

"Mời ngồi." Ba Lâm mỉm cười nói, đúng là vẻ mặt của một người cha hiền từ.

Trái tim Phương Tử Ninh đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, nhìn dáng dấp bọn họ có vẻ thật thích cô. Cô không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến sự đánh giá của người nhà Lâm Hạo Vũ đối với mình như vậy. . . . . .

Phương Tử Ninh ngồi xuống, Lâm Hạo Vũ đi lấy nước uống.

"Tử Ninh, cháu còn đang đi học sao?" Ba Lâm nhìn Phương Tử Ninh đang mặc đồng phục học sinh hỏi.

"Dạ vâng, ngày mai cháu sẽ phải thi tuyển sinh đại học." Phương Tử Ninh thành thật trả lời.

"Cháu và Hạo Vũ quen biết thế nào, tính tình Hạo Vũ rất trầm lặng phải không?" Đây là vấn đề Mẹ Lâm quan tâm nhất.

"Uống nước." Lâm Hạo Vũ đem hai ly nước uống đặt ở trên bàn, cũng đúng lúc cắt ngang câu hỏi của mẹ.

Phương Tử Ninh tiện tay cầm ly nước lên, uống một hớp lớn.

Oa! Còn đắng hơn cả thuốc, Lâm Hạo Vũ giở trò quỷ gì thế? Muốn bỏ thuốc độc hại chết cô sao.

"Tôi với anh có thù oán gì sao?" Lấy cùi chỏ hích hích Lâm Hạo Vũ, cô thì thầm.

"Không có. Thế nào?" Lâm Hạo Vũ bị câu hỏi đột ngột của cô làm cho ngây ngốc.

"Vậy anh cho tôi uống nước gì mà đắng thế?"

"Cầm nhầm rồi, ly này mới là của em." Lâm Hạo Vũ chỉ một ly khác.

Thì ra là mình cầm nhầm, không trách được người khác. Phương Tử Ninh ngượng ngùng nhét ly trà đắng đàng cầm vào tay Lâm Hạo Vũ, bưng cái ly kia lên.

Ba mẹ Lâm nhìn hai người bọn họ cười không ngừng.

Họ đã thân mật như thế rồi ư? Thật sự là quá tốt!

"Tử Ninh, Bác đi nấu cơm, tối nay cháu ở đây ăn cơm chứ!" Mẹ Lâm đứng lên, nhìn Phương Tử Ninh nói.

"Bác gái, bác có đuổi cháu cũng không đi đấy. Để cháu đi giúp bác." Nhắc đến ăn, tinh thần Phương Tử Ninh ngay lập tức trở nên hăng hái.

"Lần sau đi, lần đầu tiên cháu tới nhà, để Hạo Vũ dắt cháu đi xem xung quanh một chút." Mẹ Lâm cao hứng nói.

Chắc là cùng chung chí hướng, nếu không, sao vừa nhắc tới nấu cơm, mặt cô ấy lại tươi như hoa thế.

Kỳ thực, Phương Tử Ninh cũng không yêu thích công việc nấu nướng cho lắm, cô chỉ muốn xem mẹ Lâm nấu ăn như thế nào thôi, phải nấu ăn giỏi như thế nào thì đồ ăn mới ngon miệng vậy chứ.

Mẹ Lâm nhìn con trai với ánh mắt khích lệ, sau đó gọi ba Lâm: "Ông lão, tới đây giúp một tay."

"Tới liền, bà lão." Ba Lâm cũng đi vào bếp.

"Tôi nói rồi không được kêu tôi là bà lão." Mẹ Lâm vừa đi vừa trách.

"Ông lão nhất định xứng với bà lão rồi."

Nhìn bóng lưng của họ cùng với tiếng nói nhỏ dần, Phương Tử Ninh không khỏi nở nụ cười.

Nắm tay nhau đến chết, sống bên nhau đến già, thật sự là một niềm hạnh phúc!

Lâm Hạo Vũ quan sát gương mặt đang cười khẽ của Phương Tử Ninh, lúc này, hắn thật rất muốn ôm cô vào lòng, độc chiếm nụ cười của cô . . . . .

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Ánh chiều tà nhẹ chiếu vào hai người đang sóng vai đi trong vườn hoa, không một ai lên tiếng, cứ thế chậm rãi đi, thẳng đến trước mặt là một mảnh vườn nhỏ trong đó tràn ngập những bụi hoa hồng lớn do Ba Phương trồng.

Phương Tử Ninh kinh ngạc ngồi xuống, nhìn những đóa hoa đang nở to bằng miệng chén ăn cơm, hít sâu một hơi. Oa! Mùi vị thật thơm ngọt!

"Vườn hoa này do ba tôi trồng cho mẹ tôi." Lâm Hạo Vũ cũng ngồi xuống cạnh Phương Tử Ninh.

"Ba anh thật lãng mạn!" Bác trai thật là một người đàn ông có tình có nghĩa, ở đâu có người giống như cha hắn được, chỉ sợ ngay cả một mảnh lá cây cũng không có tặng cho vợ ấy chứ?

"Cái này để mẹ tôi dùng pha trà. Ba tôi, thời gian qua luôn yêu thương mẹ tôi, cũng vì cái nhà này hi sinh rất nhiều, cho nên khi có mặt ở nhà, liền cố ý trồng vườn hoa hồng này, rồi phơi khô cho mẹ tôi pha trà, nghe nói có tác dụng dưỡng da rất tốt." Lâm Hạo Vũ giải thích. Chắc chắn hắn cũng di truyền ưu điểm của cha mình, đối với người mình yêu, hắn tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý.

Lúc này, điện thoại của Lâm Hạo Vũ vang lên, hắn liếc mắt nhìn màn hình, sau đó đứng lên nhìn Phương Tử Ninh nói: "Vào ăn cơm."

Nhà hắn đúng là lớn, ngay cả muốn gọi người ăn cơm cũng phải dùng điện thoại thông báo.

Phương Tử Ninh lưu luyến thu hồi ánh mắt, mặc cho Lâm Hạo Vũ kéo đi vào trong nhà.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

"Bác gái, bác làm món ăn so với đầu bếp thực thụ còn ngon hơn." Ngồi ở bàn ăn cơm, Phương Tử Ninh vừa ăn, vừa không quên tâng bốc.

"A. . . . . . Tử Ninh, cháu khen ngợi bác như vậy, bác sẽ kiêu ngạo mất." Nhìn phương tử Ninh tự gắp đồ ăn một cách tự nhiên, mẹ Lâm thật sự vui vẻ.

"Bác có quyền kiêu ngạo á..., sẽ không ai phản đối, phải không? Hạo Vũ." Phương tử Ninh chuyển ánh nhìn sang Lâm Hạo Vũ hỏi.

"Vâng" Lâm Hạo Vũ đã đánh giá quá thấp Phương Tử Ninh rồi, khi cần thiết, cô đưa đẩy thật giống tiểu hồ li, nhìn cô dụ dỗ mẹ hắn vui vẻ đến thế, hắn cũng rất cao hứng, cô đã lấy được cảm tình của ba mẹ hắn.

"Nếu cháu thích thì nên thường xuyên lui tới nhé." Mẹ Lâm mời cô, nhưng ánh mắt nhìn con trai lại có thâm ý khác.

Cơm nước xong, Phương Tử Ninh giành lấy việc dọn dẹp bát đũa.

"Không cần, cháu là khách." Mẹ Lâm không để cho cô nhúng tay vào.

"Bác gái nếu xem cháu là khách, vậy lần sau cháu không dám tới." Ăn uống miễn phí đã rất áy náy rồi, nếu ăn xong còn không làm gì hết, thì càng thêm ngượng ngùng.

Chương 11
Mẹ Lâm không còn cách nào khác hơn là cười, bởi cô đã thu dọn chén bát đi rửa rồi.

Rửa chén xong, cô đến phòng khách cùng trò chuyện với mẹ Lâm.

"Bác gái, bác nhận cháu làm c
<<1 ... 678910 ... 14>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1411/1793