Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
một cảm giác chán ngán.
Vừa rồichỉ kịp nói với cô ấy vài lời qua quýt, nhưng con người đúng là rất kì lạ, đốivới người mà mình quan tâm, chỉ một thay đổi nhỏ trong giọng nói cũng có thểnhận ra, cho dù không được mặt đối mặt, cho dù cách nhau một khoảng cách rất xa.
Tề Mi,đã xảy ra chuyện gì? Em muốn nói điều gì?
Tâmtrạng anh bồn chồn không yên, chỉ vài giờ bay ngắn ngủi mà anh nhìn đồng hồkhông biết bao nhiêu lần, cứ như kim giờ trên mặt đồng hồ bị dính keo vậy, saomãi không thấy di chuyển.
Tiếpviên hàng không đi qua đi lại len lén quan sát anh, nét mặt còn lo lắng hơnanh, cuối cùng khi máy bay hạ cánh, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Máy bayvừa dừng lại, anh đã chụp lấy điện thoại gọi cho cô, lần này thì gọi được diđộng, nhưng tín hiệu báo máy bận.
Cộngthêm bất an, anh đợi thêm một chút nữa rồi gọi lại.
Lòngcàng lo lắng bước đi càng vội vàng, anh vừa gọi vừa bước ra cửa, người của côngty cử ra đón đã đứng đợi ở cửa ra của sân bay, nhìn thấy anh nét mặt người nàongười nấy trở nên căng thẳng.
Anhkhông để ý tới bọn họ, cuối cùng điện thoại cũng thông, chỉ mới có vài giờ đồnghồ trôi qua, nhưng nghe thấy hơi thở của cô tim Thành Chí Đông đập rất nhanh,anh ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Bảo Bảo, anh vừa xuống máy bay, giờ có thểnói chuyện được rồi”.
Đầu dâybên kia rất ồn ào, nghe như có tiếng đàn ông đang nói: “Bảo Bảo! Có phải là anhta không? Để ba nghe”.
BảoBảo? Ai đang gọi cô ấy là Bảo Bảo? Thành Chí Đông không hiểu.
Lại cógiọng nữ cất lên: “Mình à, mình đừng nói nữa”.
“BảoBảo, em đang ở đâu?”. Anh hỏi dò một câu, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tề Mitrả lời, “Chí Đông, em đang ở nhà”.
“Ởnhà?”.
“Ừ, bamẹ em đang ở đây”.
Hơi bấtngờ, nhưng anh vội hỏi vào việc chính, “Em muốn nói gì với anh thế? Mau nóiđi”.
Cầmđiện thoại đi ra ngoài ban công, Diệp Tề Mi ra hiệu cho ba mẹ, ngăn họ đi theo,rồi đưa tay đóng cửa ra ban công lại, cô chống khuỷu tay lên lan can ban công,trước khi nói cô hít nhẹ một hơi.
“BảoBảo? Sao em không nói gì?”.
Bancông trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, những bông hoa nhỏ rung rinh dưới ánhnắng mặt trời, hương thơm thoang thoảng, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiếncô nhớ lại khi mình còn nhỏ, nghỉ hè mang ghế ra đây ngồi làm bài tập, bên cạnhđặt nửa quả dưa hấu, chiếc thìa bạc cắm ở giữa, vừa viết vừa múc dưa ăn.
Nghĩtới đó, cô mỉm cười, “Chí Đông, anh tìm chỗ nào ngồi xuống đi”.
“Hả?”.Câu nói này nghe lạ quá, anh không hiểu.
“Hoặcdựa vào tường cũng được, xong chưa?”.
“Tề Mi,lẽ nào cảm nắng cũng để lại di chứng sao?”.
Khôngmuốn nói như vậy, nhưng đúng là anh không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Thành ChíĐông chân thành, nghiêm túc đặt câu hỏi.
Côcười, biết anh không nhìn thấy mình nhưng Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt đáp, “Kẻcướp, em đang mang thai con anh”.
Sân baychỗ nào cũng ồn ào nhưng đầu dây bên kia thì hoàn toàn ngược lại, cô đang ở mộtnơi rất yên tĩnh, một mình, không có ai làm phiền, vì thế giọng nghe rất rõ,hình như còn nghe thấy cả tiếng cười nhỏ, trong giọng có chút trách móc, anhnghe mà như có cảm giác cô đang làm nũng.
Anhnghe rất rõ, nhưng trong đầu lại hiện ra một hình ảnh chẳng ăn nhằm gì vớichuyện cô vừa thông báo. Mái tóc đen nhánh của cô trong ánh nắng sớm, khuôn mặttrắng bóc vùi vào chăn, khi lật người đưa tay ra níu chặt cánh tay anh, khi ngủbàn tay nắm tròn đặt trong lòng bàn tay anh, nếu tỉnh dậy giữa đêm, vừa vàogiường sẽ rúc ngay vào lòng anh, rúc lấy rúc để tìm hơi ấm, ôm anh thật chặt, saukhi cơ thể đã ấm lên mới thở ra thỏa mãn. Và cả hình ảnh cô nghiêng người tránhtrái né phải, rõ ràng không phải đối thủ của anh, nhưng vẫn không ngần ngại túmchặt lấy tay anh, nhảy khắp giường để tránh, vừa nhảy vừa không ngừng kêu laxin tha: “Chí Đông, Chí Đông”.
Trongcuộc đời anh, lần đầu tiên anh sợ có người sẽ không thể ở bên mình mãi mãi, sợcô bị thương, sợ cô ốm, sợ cô buồn, sợ cô không vui, không hạnh phúc, sợ côcuối cùng sẽ giống như những người phụ nữ khác, không thể chịu đựng được khianh luôn không ở bên cạnh.
Khôngphải sợ cô không yêu mình, mà là sợ cô yêu mình, sau đó vì yêu, nên mới ra đi.
Nhưnggiờ thì đã khác, cô đã mang trong mình đứa con của anh, có con, mọi việc sẽkhác.
Túmchặt điện thoại, Thành Chí Đông thở rất khó khăn. Hơi thở trong ngực cứ lơlửng, nóng hổi, nhưng không tìm thấy lối ra, toàn bộ cơ thể cứng đờ, mọi thứbên cạnh trở nên trống rỗng, những người trong công ty tới sân bay đón anh đãđi tới, gọi nhỏ vài câu, thấy anh không có phản ứng gì, quay sang nhìn nhau,cuối cùng cũng có người lấy hết can đảm bước lại gần anh lớn tiếng gọi: “Tổnggiám đốc Thành, anh sao vậy?”.
Đầu dâybên kia rất lâu không thấy có phản ứng gì, Diệp Tề Mi nhìn điện thoại lạ lẫm,hình như bên đó có ai đang dùng tiếng anh để nói gì đó, Diệp Tề Mi cũng gọi:“Chí Đông, có người tìm anh”.
ThànhChí Đông bừng tỉnh, nhìn người vừa gọi bằng ánh mắt bực bội, anh cầm điện thoạitiếp tục đi về phía trước.
Mộtđoàn người cun cút theo sau, chàng trai trẻ vừa rồi lúc nãy “ớ” một tiếng, đicuối hàng cúi đầu oán trách bản thân, xong rồi, bị ghét rồi, sau này làm saonhìn mặt ông chủ đây?
“ChíĐông, anh nghe thấy không? Về em bé, có chút vấn đề…”.
Có chútvấn đề? Cô ấy muốn làm gì? Hiểu rất rõ tính cách của cô, không biết tiếp theocô sẽ làm gì, Thành Chí Đông lo lắng, cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói củamình, anh nói lớn bằng tiếng Trung: “Dù có vấn đề gì cũng đợi anh về rồi nói,giờ anh xuống nhà máy một chút, sẽ quay lại Thượng Hải ngay, em ở nhà đợi anh,không được đi đâu, không được lái xe, không được làm bừa, em có nghe thấy khônghả?”.
Hả? Côcầm điện thoại để xa tai một chút, Diệp Tề Mi trừng mắt nhìn nó, bắt đầu nổigiận, nói cái gì vậy? Phản ứng của người đàn ông này đúng là mang tác phong củakẻ cướp.
Vốn ýcủa cô cũng là đợi anh về mới giải thích rõ ràng, nhưng nghe khẩu khí của anhcứ như là tất cả mọi chuyện tiếp theo đều do anh quyết định không bằng.
Diệp TềMi thật sự tức giận, anh không hiểu cô như vậy sao.
Thấy côim lặng, Thành Chí Đông lập tức tỉnh ra. Hỏng rồi, giận quá nên quên mất cô làngười ưa mềm không ưa cứng. Việc xảy ra đột ngột, nhưng anh biết chưa bao giờcô có ý nghĩ mình sẽ sinh một đứa con, cô là người của chủ nghĩa độc thân, côngviệc bận rộn, hơn nữa cô quá độc lập, cô không có nghĩa vụ phải sinh con choanh…
Đầu ócThành Chí Đông rối loạn, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi, điện thoại trơn tuộtnhư sắp không giữ nổi.
Chỉmuốn lập tức được gặp cô, nhưng giờ hai người cách xa ngàn dặm, nếu cô dùng tácphong và tốc độ giải quyết sự việc nhanh như gió của mình để hành sự thì cho dùanh có mọc thêm đôi cánh cũng không về kịp, sợ cô cúp máy, giọng anh gấp gáp:“Bảo Bảo, anh xin lỗi. Thái độ vừa rồi của anh không tốt. Anh muốn, anh muốn emsinh con, nếu em không có thời gian anh sẽ nuôi. Dù có chuyện gì em cũng đừngquyết định một mình, đợi anh quay về có được không?”.
Nóilinh tinh gì vậy? Vừa rồi còn muốn cúp máy, nhưng nghe xong những gì anh nói,cô không nhịn được cười, vội vàng nén lại, nói: “Anh đâu có phải là hải mã,định nuôi thế nào?”.
“Hảimã?”. Nghe không hiểu từ này có nghĩa gì, Thành Chí Đông đột ngột dừng bước,đoàn người phía sau đang theo đà đi tới, cũng nhốn nháo dừng lại.
Haizz,nghe không hiểu tổng giám đốc Thành đang nói gì, nhưng biểu hiện kích động nhưthế, chắc chắn là vì việc của công ty mà đau đầu đây.
Tổnggiám đốc Thành vội vàng bay sang, vừa xuống máy bay đã nói chuyện không ngớt,cảm động quá, bọn họ nhất định phải học tập tổng giám đốc Thành, làm việc tậntụy hết sức mình vì công ty.
“Đượcrồi, em hiểu ý anh, đợi anh về rồi mình nói chuyện”. Nghĩ chắc giờ này tâmtrạng của anh không khác gì bị sét đánh ngang tai, không thích hợp để thảo luận vấn đề quan trọng đó, DiệpTề Mi cười muốn cúpmáy.
“BảoBảo”. Anh lập tức gọi giật lại.
“Về rồinói, không phải vội”.
“Em hãyhứa với anh, trước khi anh quay về đừng, đừng…”. Nửa câu sau anh không thể nóitiếp, quá thảm.
Cô cườithành tiếng rồi thở dài, “Em hiểu rồi, đợi anh về sẽ nói chuyện tiếp”.
Cuốicùng cũng kết thúc cuộc gọi, Diệp Tề Mi quay người đi vào phòng khách.
Mẹ đangbận rộn trong bếp, ba chỉ làm chân phụ giúp nhưng chạy tới chạy lui bận rộn nhưông mới là đầu bếp chính.
“Bà xã,tôi đã cắt đậu rồi”.
“Ai bảoông cắt đậu, cái đó tôi định dùng để nấu với khoai sọ, đúng là chỉ gây thêm rắcrối, ông mau ra ngoài, ra ngoài đi”.
“Vậytôi đánh trứng”.
“Đánhgì mà đánh? Chút nữa lại lẫn đầy vỏ trứng trong đó, mau ra đọc báo đi, con gáiđã gọi điện thoại xong chưa? Ông ra gọi con vào ăn cơm”.
Ba cô
Chương 7: Tình yêu mãi mãi của ai và ai
Cô cũng đã từng lo lắng như thế, sợ anh xảy ra chuyện, sợ anhkhông thể bình yên quay về, sợ không còn được gặp anh nữa, sợ tới mức khôngmàng bất cứ điều gì, cũng không suy nghĩ được gì, chỉ muốn lập tức bay ngay tớibên cạnh anh.
Bất ngờ có được, bất ngờ mất đi, như thế mới có niềm vui bấtngờ.
Sau khira khỏi sân bay Thành Chí Đông ngồi im lặng trên xe. Nhà máy ở ngoại ô thànhphố, mất khoảng một giờ đi xe, những người ngồi bên cạnh báo cáo tình hình rấtsôi nổi, anh không nói gì, không khí trong xe rất bí bách.
“Tổnggiám đốc Thành, xung đột giữa chính phủ và phiến quân ở đây ngày càng tăng,chúng ta đã nhận được lời cảnh báo từ bên quân đội, tất cả những nhân viên cóquốc tịch ngoại quốc đều phải tạm thời sơ tán đi nơi khác, tập trung ở khu vực đượcchính phủ bảo vệ. Nhưng nếu những kĩ sư nước ngoài bị chuyển đi sơ tán thì nhàmáy phải tạm dừng sản xuất, các đơn hàng trong năm nay sợ không giao kịp tiếnđộ, tổn thất rất lớn”.
Khí hậuở Philippines rất nóng, đã gần trưa, trên đường rất ít người đi lại, đa số lànhững quân nhân được trang bị vũ trang trên người.
Tìnhhình ở đất nước này lúc nào cũng bất ổn, anh cũng đã sớm có sự chuẩn bị về tâmlí, nhưng đột nhiên nghiêm trọng tới mức này, thật đúng là không kịp phòng bị.
ThànhChí Đông cầm mấy tờ báo địa phương và thông báo của bên quân đội đọc kĩ, anhnhíu mày, công khai bắt cóc người nước ngoài để uy hiếp chính phủ, đây khôngcòn là vấn đề tranh chấp giữa chính phủ và phiến quân nữa mà đã trở thành vụkhủng bố mang tính quốc tế rồi.
Đúng làrất rắc rối, càng đáng giận hơn nữa là lại uy hiếp chính phủ đúng vào lúc này,anh cầm tờ báo trên tay mà nghiến răng kèn kẹt.
Xe chạyrất nhanh, ra khỏi thành phố hai bên đường đều có quân đội giám sát tuần tra,nhìn thấy xe của họ từ xa đã vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại để kiểm tra.
Hàngrào chắn bên đường tập trung rất nhiều quân nhân vũ trang đầy đủ, một nhân viênbản địa xuống xe nói chuyện với họ, ánh mắt của những quân nhân đó không ngừngquét vào trong xe, cuối cùng một người hình như là đội trưởng đi tới gõ gõ vàocửa xe, nói bằng tiếng Anh: “Chào anh, mời anh xuất trình hộ chiếu”.
Trongxe còn có phụ trách nhà máy người Philippines, nghe thấy vậy liền túm lấy tayanh: “Tổng giám đốc Thành, để tôi xuống nói với họ”.
“Khôngcần đâu”. Anh khẳng khái đẩy cửa bước xuống xe.
Ra khỏicửa nhà Diệp Tề Mi hít một hơi thật sâu, ông Diệp đi bên cạnh mỉm cười an ủi:“Mẹ con là thế, đừng bận tâm quá”.
“Conbiết”. Cô đi ra ngoài với ba, xe của nhà đỗ trong sân trước cửa nhà, nhìn baphấn khích ngồi lên xe, cô cười tươi để lộ cả hàm răng trắng: “Ba, ba thích lắmphải không?”.
Sau khinghỉ hưu, ông Diệp mới thực hiện được giấc mơ tự lái xe của mình, vừa lấy đượcbằng lái thì nhận được món quà là chiếc xe này của con gái.
Lúc nàyvừa nghe thấy con hỏi, ông lập tức nắm lấy vô lăng gật đầu rất mạnh: “Sao lạikhông thích, lần trước ba còn lái xe đưa mẹ con tới hồ Dương Trừng để ăn cua,tiếc là con bận, không thể đi cùng”.
Việcnày cô biết, lần đó mẹ vừa đi về đã gọi điện cho cô, nói là đời này sẽ khôngbao giờ ngồi xe do ông già đó lái nữa, đi phải mất bốn, năm tiếng đồng hồ, dậytừ sáng sớm mà mãi tận chiều mới được ăn cua, đi như thế thì đi bằng lái xe kéocũng đến nơi, thà đi bộ còn hơn.
“Ba, cócần con lái không?”. Vừa nhớ lại vừa cười, xe vẫn còn chưa khởi động, Diệp TềMi đặt tay lên vô lăng.
Nhìnhành động của con gái liền biết ngay cô nghĩ gì, ba cô liền ôm chặt vô lăng,nhất định không chịu buông: “Không được, ba nhất định phải đ
Vừa rồichỉ kịp nói với cô ấy vài lời qua quýt, nhưng con người đúng là rất kì lạ, đốivới người mà mình quan tâm, chỉ một thay đổi nhỏ trong giọng nói cũng có thểnhận ra, cho dù không được mặt đối mặt, cho dù cách nhau một khoảng cách rất xa.
Tề Mi,đã xảy ra chuyện gì? Em muốn nói điều gì?
Tâmtrạng anh bồn chồn không yên, chỉ vài giờ bay ngắn ngủi mà anh nhìn đồng hồkhông biết bao nhiêu lần, cứ như kim giờ trên mặt đồng hồ bị dính keo vậy, saomãi không thấy di chuyển.
Tiếpviên hàng không đi qua đi lại len lén quan sát anh, nét mặt còn lo lắng hơnanh, cuối cùng khi máy bay hạ cánh, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Máy bayvừa dừng lại, anh đã chụp lấy điện thoại gọi cho cô, lần này thì gọi được diđộng, nhưng tín hiệu báo máy bận.
Cộngthêm bất an, anh đợi thêm một chút nữa rồi gọi lại.
Lòngcàng lo lắng bước đi càng vội vàng, anh vừa gọi vừa bước ra cửa, người của côngty cử ra đón đã đứng đợi ở cửa ra của sân bay, nhìn thấy anh nét mặt người nàongười nấy trở nên căng thẳng.
Anhkhông để ý tới bọn họ, cuối cùng điện thoại cũng thông, chỉ mới có vài giờ đồnghồ trôi qua, nhưng nghe thấy hơi thở của cô tim Thành Chí Đông đập rất nhanh,anh ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Bảo Bảo, anh vừa xuống máy bay, giờ có thểnói chuyện được rồi”.
Đầu dâybên kia rất ồn ào, nghe như có tiếng đàn ông đang nói: “Bảo Bảo! Có phải là anhta không? Để ba nghe”.
BảoBảo? Ai đang gọi cô ấy là Bảo Bảo? Thành Chí Đông không hiểu.
Lại cógiọng nữ cất lên: “Mình à, mình đừng nói nữa”.
“BảoBảo, em đang ở đâu?”. Anh hỏi dò một câu, cuối cùng cũng nghe thấy Diệp Tề Mitrả lời, “Chí Đông, em đang ở nhà”.
“Ởnhà?”.
“Ừ, bamẹ em đang ở đây”.
Hơi bấtngờ, nhưng anh vội hỏi vào việc chính, “Em muốn nói gì với anh thế? Mau nóiđi”.
Cầmđiện thoại đi ra ngoài ban công, Diệp Tề Mi ra hiệu cho ba mẹ, ngăn họ đi theo,rồi đưa tay đóng cửa ra ban công lại, cô chống khuỷu tay lên lan can ban công,trước khi nói cô hít nhẹ một hơi.
“BảoBảo? Sao em không nói gì?”.
Bancông trồng rất nhiều hoa và cây cảnh, những bông hoa nhỏ rung rinh dưới ánhnắng mặt trời, hương thơm thoang thoảng, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiếncô nhớ lại khi mình còn nhỏ, nghỉ hè mang ghế ra đây ngồi làm bài tập, bên cạnhđặt nửa quả dưa hấu, chiếc thìa bạc cắm ở giữa, vừa viết vừa múc dưa ăn.
Nghĩtới đó, cô mỉm cười, “Chí Đông, anh tìm chỗ nào ngồi xuống đi”.
“Hả?”.Câu nói này nghe lạ quá, anh không hiểu.
“Hoặcdựa vào tường cũng được, xong chưa?”.
“Tề Mi,lẽ nào cảm nắng cũng để lại di chứng sao?”.
Khôngmuốn nói như vậy, nhưng đúng là anh không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Thành ChíĐông chân thành, nghiêm túc đặt câu hỏi.
Côcười, biết anh không nhìn thấy mình nhưng Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt đáp, “Kẻcướp, em đang mang thai con anh”.
Sân baychỗ nào cũng ồn ào nhưng đầu dây bên kia thì hoàn toàn ngược lại, cô đang ở mộtnơi rất yên tĩnh, một mình, không có ai làm phiền, vì thế giọng nghe rất rõ,hình như còn nghe thấy cả tiếng cười nhỏ, trong giọng có chút trách móc, anhnghe mà như có cảm giác cô đang làm nũng.
Anhnghe rất rõ, nhưng trong đầu lại hiện ra một hình ảnh chẳng ăn nhằm gì vớichuyện cô vừa thông báo. Mái tóc đen nhánh của cô trong ánh nắng sớm, khuôn mặttrắng bóc vùi vào chăn, khi lật người đưa tay ra níu chặt cánh tay anh, khi ngủbàn tay nắm tròn đặt trong lòng bàn tay anh, nếu tỉnh dậy giữa đêm, vừa vàogiường sẽ rúc ngay vào lòng anh, rúc lấy rúc để tìm hơi ấm, ôm anh thật chặt, saukhi cơ thể đã ấm lên mới thở ra thỏa mãn. Và cả hình ảnh cô nghiêng người tránhtrái né phải, rõ ràng không phải đối thủ của anh, nhưng vẫn không ngần ngại túmchặt lấy tay anh, nhảy khắp giường để tránh, vừa nhảy vừa không ngừng kêu laxin tha: “Chí Đông, Chí Đông”.
Trongcuộc đời anh, lần đầu tiên anh sợ có người sẽ không thể ở bên mình mãi mãi, sợcô bị thương, sợ cô ốm, sợ cô buồn, sợ cô không vui, không hạnh phúc, sợ côcuối cùng sẽ giống như những người phụ nữ khác, không thể chịu đựng được khianh luôn không ở bên cạnh.
Khôngphải sợ cô không yêu mình, mà là sợ cô yêu mình, sau đó vì yêu, nên mới ra đi.
Nhưnggiờ thì đã khác, cô đã mang trong mình đứa con của anh, có con, mọi việc sẽkhác.
Túmchặt điện thoại, Thành Chí Đông thở rất khó khăn. Hơi thở trong ngực cứ lơlửng, nóng hổi, nhưng không tìm thấy lối ra, toàn bộ cơ thể cứng đờ, mọi thứbên cạnh trở nên trống rỗng, những người trong công ty tới sân bay đón anh đãđi tới, gọi nhỏ vài câu, thấy anh không có phản ứng gì, quay sang nhìn nhau,cuối cùng cũng có người lấy hết can đảm bước lại gần anh lớn tiếng gọi: “Tổnggiám đốc Thành, anh sao vậy?”.
Đầu dâybên kia rất lâu không thấy có phản ứng gì, Diệp Tề Mi nhìn điện thoại lạ lẫm,hình như bên đó có ai đang dùng tiếng anh để nói gì đó, Diệp Tề Mi cũng gọi:“Chí Đông, có người tìm anh”.
ThànhChí Đông bừng tỉnh, nhìn người vừa gọi bằng ánh mắt bực bội, anh cầm điện thoạitiếp tục đi về phía trước.
Mộtđoàn người cun cút theo sau, chàng trai trẻ vừa rồi lúc nãy “ớ” một tiếng, đicuối hàng cúi đầu oán trách bản thân, xong rồi, bị ghét rồi, sau này làm saonhìn mặt ông chủ đây?
“ChíĐông, anh nghe thấy không? Về em bé, có chút vấn đề…”.
Có chútvấn đề? Cô ấy muốn làm gì? Hiểu rất rõ tính cách của cô, không biết tiếp theocô sẽ làm gì, Thành Chí Đông lo lắng, cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói củamình, anh nói lớn bằng tiếng Trung: “Dù có vấn đề gì cũng đợi anh về rồi nói,giờ anh xuống nhà máy một chút, sẽ quay lại Thượng Hải ngay, em ở nhà đợi anh,không được đi đâu, không được lái xe, không được làm bừa, em có nghe thấy khônghả?”.
Hả? Côcầm điện thoại để xa tai một chút, Diệp Tề Mi trừng mắt nhìn nó, bắt đầu nổigiận, nói cái gì vậy? Phản ứng của người đàn ông này đúng là mang tác phong củakẻ cướp.
Vốn ýcủa cô cũng là đợi anh về mới giải thích rõ ràng, nhưng nghe khẩu khí của anhcứ như là tất cả mọi chuyện tiếp theo đều do anh quyết định không bằng.
Diệp TềMi thật sự tức giận, anh không hiểu cô như vậy sao.
Thấy côim lặng, Thành Chí Đông lập tức tỉnh ra. Hỏng rồi, giận quá nên quên mất cô làngười ưa mềm không ưa cứng. Việc xảy ra đột ngột, nhưng anh biết chưa bao giờcô có ý nghĩ mình sẽ sinh một đứa con, cô là người của chủ nghĩa độc thân, côngviệc bận rộn, hơn nữa cô quá độc lập, cô không có nghĩa vụ phải sinh con choanh…
Đầu ócThành Chí Đông rối loạn, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi, điện thoại trơn tuộtnhư sắp không giữ nổi.
Chỉmuốn lập tức được gặp cô, nhưng giờ hai người cách xa ngàn dặm, nếu cô dùng tácphong và tốc độ giải quyết sự việc nhanh như gió của mình để hành sự thì cho dùanh có mọc thêm đôi cánh cũng không về kịp, sợ cô cúp máy, giọng anh gấp gáp:“Bảo Bảo, anh xin lỗi. Thái độ vừa rồi của anh không tốt. Anh muốn, anh muốn emsinh con, nếu em không có thời gian anh sẽ nuôi. Dù có chuyện gì em cũng đừngquyết định một mình, đợi anh quay về có được không?”.
Nóilinh tinh gì vậy? Vừa rồi còn muốn cúp máy, nhưng nghe xong những gì anh nói,cô không nhịn được cười, vội vàng nén lại, nói: “Anh đâu có phải là hải mã,định nuôi thế nào?”.
“Hảimã?”. Nghe không hiểu từ này có nghĩa gì, Thành Chí Đông đột ngột dừng bước,đoàn người phía sau đang theo đà đi tới, cũng nhốn nháo dừng lại.
Haizz,nghe không hiểu tổng giám đốc Thành đang nói gì, nhưng biểu hiện kích động nhưthế, chắc chắn là vì việc của công ty mà đau đầu đây.
Tổnggiám đốc Thành vội vàng bay sang, vừa xuống máy bay đã nói chuyện không ngớt,cảm động quá, bọn họ nhất định phải học tập tổng giám đốc Thành, làm việc tậntụy hết sức mình vì công ty.
“Đượcrồi, em hiểu ý anh, đợi anh về rồi mình nói chuyện”. Nghĩ chắc giờ này tâmtrạng của anh không khác gì bị sét đánh ngang tai, không thích hợp để thảo luận vấn đề quan trọng đó, DiệpTề Mi cười muốn cúpmáy.
“BảoBảo”. Anh lập tức gọi giật lại.
“Về rồinói, không phải vội”.
“Em hãyhứa với anh, trước khi anh quay về đừng, đừng…”. Nửa câu sau anh không thể nóitiếp, quá thảm.
Cô cườithành tiếng rồi thở dài, “Em hiểu rồi, đợi anh về sẽ nói chuyện tiếp”.
Cuốicùng cũng kết thúc cuộc gọi, Diệp Tề Mi quay người đi vào phòng khách.
Mẹ đangbận rộn trong bếp, ba chỉ làm chân phụ giúp nhưng chạy tới chạy lui bận rộn nhưông mới là đầu bếp chính.
“Bà xã,tôi đã cắt đậu rồi”.
“Ai bảoông cắt đậu, cái đó tôi định dùng để nấu với khoai sọ, đúng là chỉ gây thêm rắcrối, ông mau ra ngoài, ra ngoài đi”.
“Vậytôi đánh trứng”.
“Đánhgì mà đánh? Chút nữa lại lẫn đầy vỏ trứng trong đó, mau ra đọc báo đi, con gáiđã gọi điện thoại xong chưa? Ông ra gọi con vào ăn cơm”.
Ba cô
Chương 7: Tình yêu mãi mãi của ai và ai
Cô cũng đã từng lo lắng như thế, sợ anh xảy ra chuyện, sợ anhkhông thể bình yên quay về, sợ không còn được gặp anh nữa, sợ tới mức khôngmàng bất cứ điều gì, cũng không suy nghĩ được gì, chỉ muốn lập tức bay ngay tớibên cạnh anh.
Bất ngờ có được, bất ngờ mất đi, như thế mới có niềm vui bấtngờ.
Sau khira khỏi sân bay Thành Chí Đông ngồi im lặng trên xe. Nhà máy ở ngoại ô thànhphố, mất khoảng một giờ đi xe, những người ngồi bên cạnh báo cáo tình hình rấtsôi nổi, anh không nói gì, không khí trong xe rất bí bách.
“Tổnggiám đốc Thành, xung đột giữa chính phủ và phiến quân ở đây ngày càng tăng,chúng ta đã nhận được lời cảnh báo từ bên quân đội, tất cả những nhân viên cóquốc tịch ngoại quốc đều phải tạm thời sơ tán đi nơi khác, tập trung ở khu vực đượcchính phủ bảo vệ. Nhưng nếu những kĩ sư nước ngoài bị chuyển đi sơ tán thì nhàmáy phải tạm dừng sản xuất, các đơn hàng trong năm nay sợ không giao kịp tiếnđộ, tổn thất rất lớn”.
Khí hậuở Philippines rất nóng, đã gần trưa, trên đường rất ít người đi lại, đa số lànhững quân nhân được trang bị vũ trang trên người.
Tìnhhình ở đất nước này lúc nào cũng bất ổn, anh cũng đã sớm có sự chuẩn bị về tâmlí, nhưng đột nhiên nghiêm trọng tới mức này, thật đúng là không kịp phòng bị.
ThànhChí Đông cầm mấy tờ báo địa phương và thông báo của bên quân đội đọc kĩ, anhnhíu mày, công khai bắt cóc người nước ngoài để uy hiếp chính phủ, đây khôngcòn là vấn đề tranh chấp giữa chính phủ và phiến quân nữa mà đã trở thành vụkhủng bố mang tính quốc tế rồi.
Đúng làrất rắc rối, càng đáng giận hơn nữa là lại uy hiếp chính phủ đúng vào lúc này,anh cầm tờ báo trên tay mà nghiến răng kèn kẹt.
Xe chạyrất nhanh, ra khỏi thành phố hai bên đường đều có quân đội giám sát tuần tra,nhìn thấy xe của họ từ xa đã vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại để kiểm tra.
Hàngrào chắn bên đường tập trung rất nhiều quân nhân vũ trang đầy đủ, một nhân viênbản địa xuống xe nói chuyện với họ, ánh mắt của những quân nhân đó không ngừngquét vào trong xe, cuối cùng một người hình như là đội trưởng đi tới gõ gõ vàocửa xe, nói bằng tiếng Anh: “Chào anh, mời anh xuất trình hộ chiếu”.
Trongxe còn có phụ trách nhà máy người Philippines, nghe thấy vậy liền túm lấy tayanh: “Tổng giám đốc Thành, để tôi xuống nói với họ”.
“Khôngcần đâu”. Anh khẳng khái đẩy cửa bước xuống xe.
Ra khỏicửa nhà Diệp Tề Mi hít một hơi thật sâu, ông Diệp đi bên cạnh mỉm cười an ủi:“Mẹ con là thế, đừng bận tâm quá”.
“Conbiết”. Cô đi ra ngoài với ba, xe của nhà đỗ trong sân trước cửa nhà, nhìn baphấn khích ngồi lên xe, cô cười tươi để lộ cả hàm răng trắng: “Ba, ba thích lắmphải không?”.
Sau khinghỉ hưu, ông Diệp mới thực hiện được giấc mơ tự lái xe của mình, vừa lấy đượcbằng lái thì nhận được món quà là chiếc xe này của con gái.
Lúc nàyvừa nghe thấy con hỏi, ông lập tức nắm lấy vô lăng gật đầu rất mạnh: “Sao lạikhông thích, lần trước ba còn lái xe đưa mẹ con tới hồ Dương Trừng để ăn cua,tiếc là con bận, không thể đi cùng”.
Việcnày cô biết, lần đó mẹ vừa đi về đã gọi điện cho cô, nói là đời này sẽ khôngbao giờ ngồi xe do ông già đó lái nữa, đi phải mất bốn, năm tiếng đồng hồ, dậytừ sáng sớm mà mãi tận chiều mới được ăn cua, đi như thế thì đi bằng lái xe kéocũng đến nơi, thà đi bộ còn hơn.
“Ba, cócần con lái không?”. Vừa nhớ lại vừa cười, xe vẫn còn chưa khởi động, Diệp TềMi đặt tay lên vô lăng.
Nhìnhành động của con gái liền biết ngay cô nghĩ gì, ba cô liền ôm chặt vô lăng,nhất định không chịu buông: “Không được, ba nhất định phải đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1063/3811