Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
hết khát, cuối cùng cũng nói xong những gì cần nói.
“Ừ”.Anh gật gật đầu, “Đưa bản hợp đồng đó cho tôi”.
Phònghọp không một tiếng động, chỉ có tiếng mở tài liệu sột soạt như đang cứa lênmặt ai đó, mấy người nghiện thuốc bất giác đưa tay sờ túi áo. Chẳng có cáchnào, tổng giám đốc Thành không hút thuốc, mỗi lần anh tới nơi này trở thành khuvực “No smoking”, phù, mỗi lẫn gặp anh áp lực chết đi được.
“Hẹngặp họ đi, tôi sẽ đàm phán với Yamada”.
Cuốicùng anh ngẩng đầu lên cười, “Các vị…”.
Rănganh lóe sáng, khiến tất cả những người ngồi trong phòng họp lúc này cảm thấyhết sức căng thẳng:
“Báogiá của các nhà cung cấp khác trong nước tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, tổng giámđốc Thành có muốn xem qua không? Những tài liệu liên quan khác tôi sẽ cố gắnghoàn thành trong thời gian sớm nhất”.
“Làmnhanh đi”. Anh đứng dậy đi ra ngoài, “Daisy, hẹn Yamada ngày mai”.
Daisylại chạy theo, tổng giám đốc Thành, anh đi nhanh quá đấy.
“Hẹnngài Yamada ăn cơm phải không ạ?”.
“Họptrước, đàm phán được thì mời ăn cơm, không được thì cho ông ta nghỉ khỏe”.Giọng anh dứt khoát rồi biến mất sau cánh cửa.
Khôngkhí trong phòng họp chùng xuống ngay lập tức, phó tổng giám đốc Lí bắt đầu raoai: “Mọi người nghe thấy cả rồi chứ, ngày mai, không, tối nay bằng mọi cáchphải chuẩn bị xong tài liệu cần thiết”.
Cóngười than thở: “Đã hai ngày nay ngày nào cũng làm tới nửa đêm rồi, phó tổngLí…”.
Anh tabị ai đó đập vào đầu, lời than thở biến thành tiếng kêu thảm thiết: “Làm gìvậy?”.
“Cậukhông thấy tổng giám đốc Thành không vui sao?”.
“Chưađến nỗi mà, anh ấy vẫn cười đấy thôi”.
Đúng lànhân viên mới, mọi người đều quay sang nhìn anh ta với ánh mắt thương hại rồicùng bỏ ra ngoài, để lại anh ta đứng chơ vơ một mình trong phòng họp.
ThànhChí Đông ngẩng lên khỏi đống tài liệu cao ngất trước mặt: “Daisy, hôm nay có kếhoạch gì không?”.
Daisycầm cuốn sổ ghi chép kiểm tra từ trên xuống dưới, “Tiệc mừng Chủ tịch hội đồngquản trị mới của tập đoàn Tân Dương, quà đã chuẩn bị xong cả rồi, tám giờ tốitại khách sạn Ritz Carlton”.
“ChúcNhiệm Sinh à?”. Biết làm sao, trí nhớ của anh rất tốt.
“Khôngphải, chủ tịch hội đồng quản trị mới là Chúc phu nhân, không, không phải, làcựu Chúc phu nhân”.
Sao?Mới hơn một tháng không về Thượng Hải có vẻ như anh đã lạc hậu với thời cuộcrồi.
“Đã xảyra chuyện gì?”.
Ôichao, tổng giám đốc đang nhướn lông mày, đẹp trai quá. Daisy lập tức như bị bỏbùa mê, tự động tuôn ra một tràng: “Tổng giám đốc, chắc anh không biết, thángtrước Chúc tiên sinh và Chúc phu nhân đã ra tòa li hôn, vụ này Chúc tiên sinhthua thê thảm, toàn bộ cổ phần trong nước đều được xử về tay Chúc phu nhân, vìvậy mới đổi chủ tịch hội đồng quản trị”.
Lại lihôn. Hai ngày gần đây liên tiếp nghe thấy hai từ này, Thành Chí Đông lắc đầu.
Nhữngbữa tiệc kiểu này cũng chỉ quanh quẩn mấy người đó, anh cầm ly rượu đứng nóichuyện với vài người bạn cũ. Đèn trên sân khấu bật sáng: “Xin mời tân chủ tịchhội đồng quản trị – bà Kế lên có lời phát biểu”.
Đámđông ngẩng đầu nhìn lên, người phụ nữ mặt mày hớn hở trên sân khấu khác xa vớihình ảnh người vợ rụt rè rúm ró luôn núp sau lưng chồng trong ấn tượng của anh.
“Cảm ơnmọi người, hôm nay có thể đứng ở đây, người đầu tiên mà tôi muốn cảm ơn chínhlà bạn thân của tôi, đại luật sư Diệp Tề Mi. Tề Mi, cậu mau lên đây”.
Diệp TềMi – Cái tên này nghe rất quen.
“Wow…”,những tiếng trầm trồ rộ lên trong đám đông, những người này làm sao vậy? Làm gìmà như minh tinh sắp diễn thuyết thế.
Trênbục Kế Lôi Lôi làm động tác giơ tay mời với thái độ hết sức cảm kích, tất cảmọi người đều tự động quay đầu về một hướng, anh khá cao, lúc này mới nhận thấyưu thế ấy, nhìn qua đầu những người khác, chỗ ánh đèn đang chiếu vào, một dángngười thon thả đứng dậy.
Làm gìthế không biết, Diệp Tề Mi vừa bước lên bục, Kế Lôi Lôi đã chạy tới giang haitay ôm chầm lấy cô.
“Khoatrương quá đấy, cậu biết là mình không thích như thế mà, đã nói chỉ đến dự mộtlúc thôi”. Cô thì thầm vào tai bạn.
“Mìnhkhông thể kìm được, Tề Mi, không có cậu sao mình có ngày hôm nay chứ”. Cô ấykích động tới mức chảy nước mắt.
Haizz,Tề Mi lau mặt cho bạn, thật hết cách với cô ấy.
Phíadưới loé lên ánh đèn flash, tiếp đó một giọng nữ cao cất lên hỏi: “Thưa bà Kế,tôi có một câu hỏi không biết bà có thể trả lời không?”.
Sao tựnhiên lại có phóng viên xuất hiện ở những nơi như thế này. Kế Lôi Lôi lạnh lùngliếc mắt về phía mấy người phụ trách của tập đoàn, các người cố ý phải không?
Quảnhiên, những người đó đều quay mặt đi né tránh, không khí rất kì lạ.
Nữphóng viên đó tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Hôm qua, ông Chúc Nhiệm Sinh có trả lờiphỏng vấn báo chí ở Hồng Kông. Tuyên bố đã nhiều năm như vậy mà cho tới tận bâygiờ mới nhận ra vợ mình rất xa lạ, vì thế ban đầu vốn cũng có ý định níu kéo,giờ thì từ bỏ hoàn toàn. Còn nói, cho tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu rút cục làbà Kế quá thông minh hay bản thân mình quá ngu ngốc. Xin hỏi bà Kế sau khi ngheđoạn trả lời phỏng vấn này có cảm tưởng gì?”.
“Tôi…”.Nước mắt vẫn lưng tròng, sắc mặt Kế Lôi Lôi trở nên nhợt nhạt.
“Xinhỏi”, không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, Diệp Tề Mi liếc nhìn về phía nữphóng viên, khẽ mỉm cười hỏi: “Cô đã kết hôn chưa?”.
“Tôivẫn chưa”, nữ phóng viên trả lời với giọng hết sức đề phòng.
“Phụ nữsau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc là giả vờ thông minh, hoặc là giảvờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa dối, giả vờ ngu ngốc thì chấp nhận bịlừa dối, cả hai trường hợp đó đều thảm như nhau, giờ đối phương ngay cả chegiấu cũng không muốn làm, mọi người lại còn quay sang trách cứ cô ấy nữa haysao?”.
Cô nóixong, phía dưới im phăng phắc, ánh đèn chiếu thẳng lên người Diệp Tề Mi, mộtbữa tiệc chính thức thế này, cô ấy lại mặc một chiếc quần tây khá rộng, áo vestbó sát eo nhìn rất thon gọn, thanh thoát, bên trong cổ áo lộ ra những lớp renxếp chồng lên nhau một cách tinh tế, chiếc cổ cao trắng ngần kiêu ngạo như mộtcon thiên nga, cô không đeo bất kì thứ trang sức nào nhưng lại nổi bật giữa mộtrừng những quý cô quý bà giàu có quần là áo lượt trang sức đầy người trongphòng.
Cótiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, những tiếng vỗ tay đó xuất phát từ một quý bàcó tuổi, người đàn ông bên cạnh trừng mắt với bà ta, nhưng bà ta như không nhìnthấy, sau đó, căn phòng lớn như vỡ òa ra trong tiếng reo hò cổ vũ, vài cô gáitrẻ còn kích động tới mức lao lên sân khấu.
Diệp TềMi à…
Cảnhtượng có phần mất kiểm soát, Thành Chí Đông đứng ở một góc phòng cuối cùng cũngnhớ ra cái tên đó. Tiếng kêu thê thảm của Andy như vang lên bên tai: “Diệp TềMi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”.
Anh phìcười, Diệp Tề Mi, cô đúng là rất đặc biệt, chẳng trách ai cũng có ấn tượng sâusắc về cô.
ThànhChí Đông không ăn gì, trên đường về nhà tự nhiên anh thấy đói bụng, dù đã muộnnhưng hai bên đường khu phía tây thành phố ánh đèn vẫn sáng rực, cả con phố đềulà các quán ăn vặt kiểu Đài Loan, Triều Châu, hay những quán trà, quán ăn bàitrí theo phong cách Hồng Kông, quán nào biển hiệu cũng sáng trưng.
ThànhChí Đông cho xe dừng đại trước cửa một quán trong số đó, nhìn qua gương chiếuhậu anh thấy một chiếc Volvo S40 màu đỏ rúc đầu vào theo, chỉ một vòng cua đãvào đúng vị trí, thân xe rất thẳng, bám sát gờ đường, đúng là một tay lái cừkhôi.
Đóimuốn chết, không buồn nhìn ngó xung quanh, Diệp Tề Mi đi thẳng vào trong quán.
Quánbánh hấp nhân mặn do người Đài Loan mở này đã có mặt ở Thượng Hải nhiều năm,khách quen rất đông, nửa đêm mà vẫn ồn ào tiếng cười tiếng nói, tiếng gọi đồăn, chiếc bàn to tròn đặt giữa phòng, cả nhà chủ quán tập trung ở đó, nóichuyện với nhau bằng tiếng Đài nghe rất vui tai.
“Tề Mi,sao cô lại đến vào giờ này?”.
Đột nhiênnhìn thấy Diệp Tề Mi đang cắm cúi ngồi ăn trong góc quán, bà chủ vui mừng lêntiếng.
“Tôitới ăn đêm, lát mới về nhà”.
“Lại đimột mình, haizz, hôm qua tôi còn đánh cược với ông nhà tôi, bao giờ mới có thểthấy cô xuất hiện cùng một người đàn ông đấy”.
Cô mỉmcười, liếc mắt về phía ông chủ quán ngồi bàn bên cạnh, khuôn mặt chữ điền vớinụ cười hết sức khoa trương đang nhìn về phía cô.
Yên tâmđi, bà xã ông chỉ là chào hỏi xã giao với tôi thôi. Trong lòng thấy thật nựccười, Diệp Tề Mi đặt đũa xuống đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, gói cho tôi hai cáibánh mặn nhân thịt bò, cảm ơn”.
Cô vừađứng dậy, cô gái ngồi bên cạnh lập tức bước tới, đưa cho cô một chiếc túi nónghôi hổi: “Sớm đã chuẩn bị xong rồi, cô Diệp, cẩn thận đang còn nóng”.
Anh vôtình đưa mắt nhìn, cô mặc một chiếc áo khoác, hai hàng cúc màu be xếp thẳng nhưáo lính, rất hợp với cô.
Cô gáinày đi đến đâu có vẻ cũng rất có khí thế, Thành Chí Đông vừa nghĩ vừa đi rangoài, anh lên xe khởi động máy, đường phố đã không còn người qua lại, hai bênđường đỗ chật xe của các loài động vật đi kiếm ăn trong đêm, đang định đánh xequay ra thì phía ngoài cửa xe bị đập mạnh, anh kinh ngạc quay qua nhìn, mộtkhuôn mặt trẻ con đen nhẻm, thắt hai bím tóc dài lòng thòng đang đứng ngoài cửaxe như muốn nói gì đó với anh.
Sao lạilao ra đúng lúc người khác nhấn ga như thế, thật quá nguy hiểm. Còn nhỏ như vậynửa đêm nửa hôm vẫn phải làm việc, anh thò tay vào chiếc hộc hàng ngày vẫn dùngđể bỏ tiền lẻ.
Anhđang định hạ kính xuống thì cô bé đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy, anh nhìn theo,thì ra có người đang đứng trước cửa quán vẫy tay gọi cô bé.
Sao lạilà cô ấy…
MộtDiệp Tề Mi khí phách hơn người, một Diệp Tề Mi mang phong thái của nữ hoàng,một Diệp Tề Mi khiến bao nhiêu nhân vật tầm cỡ chỉ nhìn thôi cũng toát mồ hôinửa đêm lại đứng trước cửa quán ăn, ngồi xổm giữa phố, mở chiếc túi giấy vẫncầm trên tay mỉm cười tươi tắn vẫy gọi một đứa trẻ ăn xin…
Đầu xevẫn đang quay xiên bên vệ đường, chân vẫn đạp phanh, Thành Chí Đông ngẩn ngơ.
“Muộnthế này rồi em còn chưa về sao?”. Giọng cô nhẹ tựa gió.
“Ăn từtừ thôi, cẩn thận kẻo nóng, đừng sợ, em ăn xong chị mới đi”.
Kiênnhẫn nhìn cô bé nhồm nhoàm nhai nuốt từng miếng từng miếng một, Diệp Tề Mi liếcmắt về phía con hẻm tối thui bên cạnh.
Chotiền cũng chẳng ích gì, chỉ cần vừa rời khỏi tay người cho thì những kẻ đángghét sau lưng cô bé sẽ giật lấy ngay, đến đồ ăn cũng phải đợi cho cô bé ăn hết,nếu không chắc chắn cũng sẽ chẳng vào bụng cô bé miếng nào. Thực tế tàn nhẫntrắng trợn và lạnh lùng như thế, nên những gì cô có thể làm chỉ là đứng nhìn côbé ăn xin ăn hết hai chiếc bánh hấp nhân mặn xong mới đi.
Tấmbiển của quán bánh nhân mặn Đài Loan rất to, ánh sáng từ những bóng đèn phát rarực rỡ sắc màu, chiếu sáng rất xa trong đêm tối, cô ngồi ở đó rất lâu, đuôi áokhoác quệt xuống dưới đường đầy bụi đất nhưng dường như cô không để ý.
Cô cúiđầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt lem nhem của cô bé ăn xin đang ăn bánh, nét mặtrất dịu dàng, đợi cô bé ăn xong còn cầm chiếc túi giấy từ tay cô bé bỏ vàothùng rác bên đường.
Làmnhững việc đó xong, Diệp Tề Mi thong thả đi bộ ra xe của mình. Cô không hềbiết, có một người đàn ông ngồi trong chiếc xe bên cạnh đã chăm chú quan sát côtừ lâu, cô cũng không thể biết rằng cuộc đời mình bắt đầu từ giây phút này sẽcó những chuyển biến đầy kịch tính, khác rất xa những gì mà cô tưởng tượng.
Chương 2: Chính là vì muốn tiếp cận em
Tình yêu xuất phát từ trái tim, không thể khống chế được. Chúngta đều đặc biệt như nhau, anh muốn được làm partner của em, cho dù em cóđồng ý hay không.
Từng bước từng bước tiếp cận em, là vì anh muốn có em trọn đờinày.
Đêmnay, Thành Chí Đông mất ngủ…
Thực rakhi anh thiu thiu ngủ thì đã là rạng sáng, thời gian còn lại anh tập trung suynghĩ về cách giải quyết vấn đề với lão người Nhật Yamada kia, cuối cùng khitrời sáng hẳn mới mệt mỏi chớp mắt được một lúc, chỉ một lúc ấy thôi, đầu ócanh lại phân tích xem liệu cô gái ấy có hợp với mình.
Mấy nămgần đây anh đã tôi luyện cho mình bản lĩnh mỗi ngày chỉ cần chợp mắt hai giờđồng hồ là có thể khôi phục lại tinh thần, nhưng do công việc chồng chất, hômnay chẳng thấy tinh thần khá hơn chút nào, thức mà đầu vẫn cứ ong ong hỗn loạnkhiến vừa tới văn phòng anh đã phải làm cả cốc cà phê đen đậm.
Vừauống vừa liếc qua đống tài liệu trên b
“Ừ”.Anh gật gật đầu, “Đưa bản hợp đồng đó cho tôi”.
Phònghọp không một tiếng động, chỉ có tiếng mở tài liệu sột soạt như đang cứa lênmặt ai đó, mấy người nghiện thuốc bất giác đưa tay sờ túi áo. Chẳng có cáchnào, tổng giám đốc Thành không hút thuốc, mỗi lần anh tới nơi này trở thành khuvực “No smoking”, phù, mỗi lẫn gặp anh áp lực chết đi được.
“Hẹngặp họ đi, tôi sẽ đàm phán với Yamada”.
Cuốicùng anh ngẩng đầu lên cười, “Các vị…”.
Rănganh lóe sáng, khiến tất cả những người ngồi trong phòng họp lúc này cảm thấyhết sức căng thẳng:
“Báogiá của các nhà cung cấp khác trong nước tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, tổng giámđốc Thành có muốn xem qua không? Những tài liệu liên quan khác tôi sẽ cố gắnghoàn thành trong thời gian sớm nhất”.
“Làmnhanh đi”. Anh đứng dậy đi ra ngoài, “Daisy, hẹn Yamada ngày mai”.
Daisylại chạy theo, tổng giám đốc Thành, anh đi nhanh quá đấy.
“Hẹnngài Yamada ăn cơm phải không ạ?”.
“Họptrước, đàm phán được thì mời ăn cơm, không được thì cho ông ta nghỉ khỏe”.Giọng anh dứt khoát rồi biến mất sau cánh cửa.
Khôngkhí trong phòng họp chùng xuống ngay lập tức, phó tổng giám đốc Lí bắt đầu raoai: “Mọi người nghe thấy cả rồi chứ, ngày mai, không, tối nay bằng mọi cáchphải chuẩn bị xong tài liệu cần thiết”.
Cóngười than thở: “Đã hai ngày nay ngày nào cũng làm tới nửa đêm rồi, phó tổngLí…”.
Anh tabị ai đó đập vào đầu, lời than thở biến thành tiếng kêu thảm thiết: “Làm gìvậy?”.
“Cậukhông thấy tổng giám đốc Thành không vui sao?”.
“Chưađến nỗi mà, anh ấy vẫn cười đấy thôi”.
Đúng lànhân viên mới, mọi người đều quay sang nhìn anh ta với ánh mắt thương hại rồicùng bỏ ra ngoài, để lại anh ta đứng chơ vơ một mình trong phòng họp.
ThànhChí Đông ngẩng lên khỏi đống tài liệu cao ngất trước mặt: “Daisy, hôm nay có kếhoạch gì không?”.
Daisycầm cuốn sổ ghi chép kiểm tra từ trên xuống dưới, “Tiệc mừng Chủ tịch hội đồngquản trị mới của tập đoàn Tân Dương, quà đã chuẩn bị xong cả rồi, tám giờ tốitại khách sạn Ritz Carlton”.
“ChúcNhiệm Sinh à?”. Biết làm sao, trí nhớ của anh rất tốt.
“Khôngphải, chủ tịch hội đồng quản trị mới là Chúc phu nhân, không, không phải, làcựu Chúc phu nhân”.
Sao?Mới hơn một tháng không về Thượng Hải có vẻ như anh đã lạc hậu với thời cuộcrồi.
“Đã xảyra chuyện gì?”.
Ôichao, tổng giám đốc đang nhướn lông mày, đẹp trai quá. Daisy lập tức như bị bỏbùa mê, tự động tuôn ra một tràng: “Tổng giám đốc, chắc anh không biết, thángtrước Chúc tiên sinh và Chúc phu nhân đã ra tòa li hôn, vụ này Chúc tiên sinhthua thê thảm, toàn bộ cổ phần trong nước đều được xử về tay Chúc phu nhân, vìvậy mới đổi chủ tịch hội đồng quản trị”.
Lại lihôn. Hai ngày gần đây liên tiếp nghe thấy hai từ này, Thành Chí Đông lắc đầu.
Nhữngbữa tiệc kiểu này cũng chỉ quanh quẩn mấy người đó, anh cầm ly rượu đứng nóichuyện với vài người bạn cũ. Đèn trên sân khấu bật sáng: “Xin mời tân chủ tịchhội đồng quản trị – bà Kế lên có lời phát biểu”.
Đámđông ngẩng đầu nhìn lên, người phụ nữ mặt mày hớn hở trên sân khấu khác xa vớihình ảnh người vợ rụt rè rúm ró luôn núp sau lưng chồng trong ấn tượng của anh.
“Cảm ơnmọi người, hôm nay có thể đứng ở đây, người đầu tiên mà tôi muốn cảm ơn chínhlà bạn thân của tôi, đại luật sư Diệp Tề Mi. Tề Mi, cậu mau lên đây”.
Diệp TềMi – Cái tên này nghe rất quen.
“Wow…”,những tiếng trầm trồ rộ lên trong đám đông, những người này làm sao vậy? Làm gìmà như minh tinh sắp diễn thuyết thế.
Trênbục Kế Lôi Lôi làm động tác giơ tay mời với thái độ hết sức cảm kích, tất cảmọi người đều tự động quay đầu về một hướng, anh khá cao, lúc này mới nhận thấyưu thế ấy, nhìn qua đầu những người khác, chỗ ánh đèn đang chiếu vào, một dángngười thon thả đứng dậy.
Làm gìthế không biết, Diệp Tề Mi vừa bước lên bục, Kế Lôi Lôi đã chạy tới giang haitay ôm chầm lấy cô.
“Khoatrương quá đấy, cậu biết là mình không thích như thế mà, đã nói chỉ đến dự mộtlúc thôi”. Cô thì thầm vào tai bạn.
“Mìnhkhông thể kìm được, Tề Mi, không có cậu sao mình có ngày hôm nay chứ”. Cô ấykích động tới mức chảy nước mắt.
Haizz,Tề Mi lau mặt cho bạn, thật hết cách với cô ấy.
Phíadưới loé lên ánh đèn flash, tiếp đó một giọng nữ cao cất lên hỏi: “Thưa bà Kế,tôi có một câu hỏi không biết bà có thể trả lời không?”.
Sao tựnhiên lại có phóng viên xuất hiện ở những nơi như thế này. Kế Lôi Lôi lạnh lùngliếc mắt về phía mấy người phụ trách của tập đoàn, các người cố ý phải không?
Quảnhiên, những người đó đều quay mặt đi né tránh, không khí rất kì lạ.
Nữphóng viên đó tiếp tục đưa ra câu hỏi: “Hôm qua, ông Chúc Nhiệm Sinh có trả lờiphỏng vấn báo chí ở Hồng Kông. Tuyên bố đã nhiều năm như vậy mà cho tới tận bâygiờ mới nhận ra vợ mình rất xa lạ, vì thế ban đầu vốn cũng có ý định níu kéo,giờ thì từ bỏ hoàn toàn. Còn nói, cho tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu rút cục làbà Kế quá thông minh hay bản thân mình quá ngu ngốc. Xin hỏi bà Kế sau khi ngheđoạn trả lời phỏng vấn này có cảm tưởng gì?”.
“Tôi…”.Nước mắt vẫn lưng tròng, sắc mặt Kế Lôi Lôi trở nên nhợt nhạt.
“Xinhỏi”, không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, Diệp Tề Mi liếc nhìn về phía nữphóng viên, khẽ mỉm cười hỏi: “Cô đã kết hôn chưa?”.
“Tôivẫn chưa”, nữ phóng viên trả lời với giọng hết sức đề phòng.
“Phụ nữsau khi kết hôn không có nhiều lựa chọn, hoặc là giả vờ thông minh, hoặc là giảvờ ngu ngốc, giả vờ thông minh thì bị lừa dối, giả vờ ngu ngốc thì chấp nhận bịlừa dối, cả hai trường hợp đó đều thảm như nhau, giờ đối phương ngay cả chegiấu cũng không muốn làm, mọi người lại còn quay sang trách cứ cô ấy nữa haysao?”.
Cô nóixong, phía dưới im phăng phắc, ánh đèn chiếu thẳng lên người Diệp Tề Mi, mộtbữa tiệc chính thức thế này, cô ấy lại mặc một chiếc quần tây khá rộng, áo vestbó sát eo nhìn rất thon gọn, thanh thoát, bên trong cổ áo lộ ra những lớp renxếp chồng lên nhau một cách tinh tế, chiếc cổ cao trắng ngần kiêu ngạo như mộtcon thiên nga, cô không đeo bất kì thứ trang sức nào nhưng lại nổi bật giữa mộtrừng những quý cô quý bà giàu có quần là áo lượt trang sức đầy người trongphòng.
Cótiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, những tiếng vỗ tay đó xuất phát từ một quý bàcó tuổi, người đàn ông bên cạnh trừng mắt với bà ta, nhưng bà ta như không nhìnthấy, sau đó, căn phòng lớn như vỡ òa ra trong tiếng reo hò cổ vũ, vài cô gáitrẻ còn kích động tới mức lao lên sân khấu.
Diệp TềMi à…
Cảnhtượng có phần mất kiểm soát, Thành Chí Đông đứng ở một góc phòng cuối cùng cũngnhớ ra cái tên đó. Tiếng kêu thê thảm của Andy như vang lên bên tai: “Diệp TềMi, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô…”.
Anh phìcười, Diệp Tề Mi, cô đúng là rất đặc biệt, chẳng trách ai cũng có ấn tượng sâusắc về cô.
ThànhChí Đông không ăn gì, trên đường về nhà tự nhiên anh thấy đói bụng, dù đã muộnnhưng hai bên đường khu phía tây thành phố ánh đèn vẫn sáng rực, cả con phố đềulà các quán ăn vặt kiểu Đài Loan, Triều Châu, hay những quán trà, quán ăn bàitrí theo phong cách Hồng Kông, quán nào biển hiệu cũng sáng trưng.
ThànhChí Đông cho xe dừng đại trước cửa một quán trong số đó, nhìn qua gương chiếuhậu anh thấy một chiếc Volvo S40 màu đỏ rúc đầu vào theo, chỉ một vòng cua đãvào đúng vị trí, thân xe rất thẳng, bám sát gờ đường, đúng là một tay lái cừkhôi.
Đóimuốn chết, không buồn nhìn ngó xung quanh, Diệp Tề Mi đi thẳng vào trong quán.
Quánbánh hấp nhân mặn do người Đài Loan mở này đã có mặt ở Thượng Hải nhiều năm,khách quen rất đông, nửa đêm mà vẫn ồn ào tiếng cười tiếng nói, tiếng gọi đồăn, chiếc bàn to tròn đặt giữa phòng, cả nhà chủ quán tập trung ở đó, nóichuyện với nhau bằng tiếng Đài nghe rất vui tai.
“Tề Mi,sao cô lại đến vào giờ này?”.
Đột nhiênnhìn thấy Diệp Tề Mi đang cắm cúi ngồi ăn trong góc quán, bà chủ vui mừng lêntiếng.
“Tôitới ăn đêm, lát mới về nhà”.
“Lại đimột mình, haizz, hôm qua tôi còn đánh cược với ông nhà tôi, bao giờ mới có thểthấy cô xuất hiện cùng một người đàn ông đấy”.
Cô mỉmcười, liếc mắt về phía ông chủ quán ngồi bàn bên cạnh, khuôn mặt chữ điền vớinụ cười hết sức khoa trương đang nhìn về phía cô.
Yên tâmđi, bà xã ông chỉ là chào hỏi xã giao với tôi thôi. Trong lòng thấy thật nựccười, Diệp Tề Mi đặt đũa xuống đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, gói cho tôi hai cáibánh mặn nhân thịt bò, cảm ơn”.
Cô vừađứng dậy, cô gái ngồi bên cạnh lập tức bước tới, đưa cho cô một chiếc túi nónghôi hổi: “Sớm đã chuẩn bị xong rồi, cô Diệp, cẩn thận đang còn nóng”.
Anh vôtình đưa mắt nhìn, cô mặc một chiếc áo khoác, hai hàng cúc màu be xếp thẳng nhưáo lính, rất hợp với cô.
Cô gáinày đi đến đâu có vẻ cũng rất có khí thế, Thành Chí Đông vừa nghĩ vừa đi rangoài, anh lên xe khởi động máy, đường phố đã không còn người qua lại, hai bênđường đỗ chật xe của các loài động vật đi kiếm ăn trong đêm, đang định đánh xequay ra thì phía ngoài cửa xe bị đập mạnh, anh kinh ngạc quay qua nhìn, mộtkhuôn mặt trẻ con đen nhẻm, thắt hai bím tóc dài lòng thòng đang đứng ngoài cửaxe như muốn nói gì đó với anh.
Sao lạilao ra đúng lúc người khác nhấn ga như thế, thật quá nguy hiểm. Còn nhỏ như vậynửa đêm nửa hôm vẫn phải làm việc, anh thò tay vào chiếc hộc hàng ngày vẫn dùngđể bỏ tiền lẻ.
Anhđang định hạ kính xuống thì cô bé đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy, anh nhìn theo,thì ra có người đang đứng trước cửa quán vẫy tay gọi cô bé.
Sao lạilà cô ấy…
MộtDiệp Tề Mi khí phách hơn người, một Diệp Tề Mi mang phong thái của nữ hoàng,một Diệp Tề Mi khiến bao nhiêu nhân vật tầm cỡ chỉ nhìn thôi cũng toát mồ hôinửa đêm lại đứng trước cửa quán ăn, ngồi xổm giữa phố, mở chiếc túi giấy vẫncầm trên tay mỉm cười tươi tắn vẫy gọi một đứa trẻ ăn xin…
Đầu xevẫn đang quay xiên bên vệ đường, chân vẫn đạp phanh, Thành Chí Đông ngẩn ngơ.
“Muộnthế này rồi em còn chưa về sao?”. Giọng cô nhẹ tựa gió.
“Ăn từtừ thôi, cẩn thận kẻo nóng, đừng sợ, em ăn xong chị mới đi”.
Kiênnhẫn nhìn cô bé nhồm nhoàm nhai nuốt từng miếng từng miếng một, Diệp Tề Mi liếcmắt về phía con hẻm tối thui bên cạnh.
Chotiền cũng chẳng ích gì, chỉ cần vừa rời khỏi tay người cho thì những kẻ đángghét sau lưng cô bé sẽ giật lấy ngay, đến đồ ăn cũng phải đợi cho cô bé ăn hết,nếu không chắc chắn cũng sẽ chẳng vào bụng cô bé miếng nào. Thực tế tàn nhẫntrắng trợn và lạnh lùng như thế, nên những gì cô có thể làm chỉ là đứng nhìn côbé ăn xin ăn hết hai chiếc bánh hấp nhân mặn xong mới đi.
Tấmbiển của quán bánh nhân mặn Đài Loan rất to, ánh sáng từ những bóng đèn phát rarực rỡ sắc màu, chiếu sáng rất xa trong đêm tối, cô ngồi ở đó rất lâu, đuôi áokhoác quệt xuống dưới đường đầy bụi đất nhưng dường như cô không để ý.
Cô cúiđầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt lem nhem của cô bé ăn xin đang ăn bánh, nét mặtrất dịu dàng, đợi cô bé ăn xong còn cầm chiếc túi giấy từ tay cô bé bỏ vàothùng rác bên đường.
Làmnhững việc đó xong, Diệp Tề Mi thong thả đi bộ ra xe của mình. Cô không hềbiết, có một người đàn ông ngồi trong chiếc xe bên cạnh đã chăm chú quan sát côtừ lâu, cô cũng không thể biết rằng cuộc đời mình bắt đầu từ giây phút này sẽcó những chuyển biến đầy kịch tính, khác rất xa những gì mà cô tưởng tượng.
Chương 2: Chính là vì muốn tiếp cận em
Tình yêu xuất phát từ trái tim, không thể khống chế được. Chúngta đều đặc biệt như nhau, anh muốn được làm partner của em, cho dù em cóđồng ý hay không.
Từng bước từng bước tiếp cận em, là vì anh muốn có em trọn đờinày.
Đêmnay, Thành Chí Đông mất ngủ…
Thực rakhi anh thiu thiu ngủ thì đã là rạng sáng, thời gian còn lại anh tập trung suynghĩ về cách giải quyết vấn đề với lão người Nhật Yamada kia, cuối cùng khitrời sáng hẳn mới mệt mỏi chớp mắt được một lúc, chỉ một lúc ấy thôi, đầu ócanh lại phân tích xem liệu cô gái ấy có hợp với mình.
Mấy nămgần đây anh đã tôi luyện cho mình bản lĩnh mỗi ngày chỉ cần chợp mắt hai giờđồng hồ là có thể khôi phục lại tinh thần, nhưng do công việc chồng chất, hômnay chẳng thấy tinh thần khá hơn chút nào, thức mà đầu vẫn cứ ong ong hỗn loạnkhiến vừa tới văn phòng anh đã phải làm cả cốc cà phê đen đậm.
Vừauống vừa liếc qua đống tài liệu trên b
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
253/3001