Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
hổ sở, tính cách của cô không thích hợp để nói chuyện mập mờ, cô sẽ choanh biết mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Nhưnglúc này, người đàn ông mạnh mẽ vô song đó lại đang úp mặt vào lưng cô thở dài,giọng u buồn, từ chối không cho cô quay người lại, hai tay ôm chặt không chịubuông.
Sốngmũi cay cay, cứ thế dần dần lan tới từng nơron thần kinh, đến ngay cả những đầungón tay cũng có cảm giác tê liệt, không thể lật người, Diệp Tề Mi đưa tay cầmlấy hai bàn tay anh áp vào má mình, đột nhiên lại nghĩ đến buổi tối mà cô đãtức giận đá tất cả mọi thứ trên giường xuống đất, rất thèm có ai đó ôm mình,cảm thấy lạnh, lúc này được anh ôm chặt trong lòng, cảm giác như mình vừa từmột thế giới khác trở về. Không muốn nói gì, nghiêng nghiêng đầu, cô nhẹ nhànghôn vào lòng bàn tay anh.
Giấcngủ này thật dài.
Cứ nghĩrằng bản thân mình đã quen với việc mất ngủ, thì ra chỉ cần phần mình thiếu kiaquay lại, tất cả sẽ trở về quỹ đạo bình thường.
Cô vẫnngủ rất nhanh và rất sâu, hai bàn tay cuộn tròn đặt trong lòng bàn tay anh, cơthể anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn, tự nhiên và sung sướng chừa ra một vị trívừa vặn với cô trong lòng mình.
Cuốicùng tiếng chuông điện thoại reo mãi không ngớt đã đánh thức Diệp Tề Mi, cả cơthể cuộn tròn trong vòng tay anh, không thể cử động, cô cố gắng vươn tay ra vớichiếc điện thoại di động ở đầu giường, hai ngón tay đã chạm vào được nó, nhưngkhông thể cầm chặt, được nửa đường thì rơi xuống đất.
Đẩy anhra, Thành Chí Đông từ từ lỏng tay trong cơn ngái ngủ, cuối cùng cô cũng đã nhặtđược điện thoại lên bắt máy, giọng trợ lý Tiểu Mai nghe rất khẩn thiết: “Luậtsư Diệp, thân chủ chị hẹn đã đến rồi, chị đang đi trên đường ạ? Cô ấy hỏi cònphải đợi bao lâu nữa?”.
Cô nhìnđồng hồ sau đó đặt tay lên trán rên rẩm, cổ nhân đã nói “Hồng nhan là mầm họa”,giờ thì cô đã thấm thía ý nghĩa của câu này rồi.
Cô vộivàng ngồi dậy mặc quần áo, anh lật người lại ôm chặt lấy eo cô.
“Mau bỏtay ra, em còn phải đi làm”.
“Đừngđi nữa, nghỉ một hôm được không”.
“Nghỉ?Em đã hẹn thân chủ rồi, rất quan trọng”.
“Đừnglàm nữa, anh nuôi em”.
Khôngnghe thấy cô trả lời, cô chụm năm đầu ngón tay lại, rất kiên quyết dí vào tránanh, dùng sức dí cho tới khi đầu anh ngửa về phía sau, cuối cùng cũng phải tỉnhngủ.
“Anhđừng làm nữa, em nuôi anh”.
Trongánh nắng buổi sớm đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn còn hơi mọng đỏ, vừa ngồi dậy nênmái tóc xõa tự nhiên trên vai, trông hơi lạ so với hình ảnh gọn gàng nghiêmchỉnh hàng ngày.
Anh đãtỉnh hẳn, biết là mình nói sai, nhưng anh rất thật lòng.
Tề Mirất khác, nhưng đôi khi thật sự anh mong cô giống như những người con gái khác,ngoan ngoãn đón nhận sự nuông chiều của người đàn ông, ở nhà an nhàn hưởng thụ,anh đã không còn là một cậu bé hay chàng thanh niên mới lớn bồng bột nữa, nếuđã nói như thế, nghĩa là sẽ mang lại cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất.
Cô luôngiống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định, độc lập, dường như cô không cần gì,không thiếu gì.
Mặc dùđã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mình một không gian rộnglớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình, tiếp tục tự dobay nhảy.
Cô nhưvậy… khiến anh luôn không có cảm giác an toàn.
Cô vộivàng mặc áo, hơi nhăn, thôi bỏ đi, cô sẽ giải thích, một lần nữa với tốc độ nhưđang chiến đấu cô chỉnh đốn lại trang phục của mình rồi vội vội vàng vàng đi racửa.
“Đợiđã”. Anh cũng rất nhanh, “Anh đưa em đi”.
“Khôngcần đâu, em sẽ gọi xe, mấy ngày nay em toàn làm thế”. Xỏ chân vào đôi giày đếbệt, suýt thì ngã về phía sau.
“Xe củaem đâu?”. Một tay vơ chìa khóa xe, một tay đưa ra đỡ lấy cô, Thành Chí Đôngthắc mắc.
“Bị đâmhỏng rồi, đang sửa”.
Đã đitới trước cửa thang máy, nghe thấy vậy liền thất kinh, “Đâm hỏng? Sao lại bịđâm hỏng? Chuyện xảy ra bao giờ?”.
“Tainạn xe cộ, hai ngày trước khi anh từ Philippines về”.
“Tainạn xe!”. Tiếng nói vang lên trong thang máy vọng lại khá lớn, cô bịt chặt haitai nhìn anh, vẻ mặt trách móc.
“Em bịtai nạn xe sao không nói với anh, có bị thương ở đâu không?”. Nói xong độtnhiên nhớ lại lúc nhìn thấy cô ở dưới tòa nhà cô ở ngày hôm đó, anh lắp bắp,tâm trạng rất phức tạp: “Tề Mi, em…”.
“Là tạiem, lúc đó sức khỏe không tốt lại vội vàng ra sân bay mới xảy ra tai nạn”. Nghĩlại vẫn thấy rất đau, nhưng giờ không phải lúc để nói tới chuyện này, cô chỉthuật lại qua loa.
“Em rasân bay để làm gì? Nếu sức khỏe không tốt, em còn ra sân bay làm gì?”. Cửathang máy bật mở, cô bước ra trước bị anh kéo lại.
Cô nhíumày, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của anh, trái tim lại mềm nhũn,hơi quay đầu sang bên, cằm tì vào vai anh, Diệp Tề Mi nói nhỏ: “Em đã rất lo,muốn tớiPhilippines”.
Nóixong muốn đi tiếp, nhưng anh nhất định không buông tay.
“Em đãcó hẹn với thân chủ rồi, Chí Đông, Chí Đông”. Cô van nài.
Tráitim như đau thắt lại, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, trong giây lát anh không thểsuy nghĩ bất cứ điều gì.
Chỉ cómột ý nghĩ duy nhất, phải giữ lấy cô ấy, vĩnh viễn, bất chấp mọi giá.
Giữasảnh tòa chung cư yên tĩnh không người qua lại, nhân viên bảo vệ đang đứng nhìnhọ với ánh mắt kì lạ từ ngoài cổng lớn, anh ôm rất chặt, má áp vào đầu cô,giọng cầu khẩn: “Bảo Bảo, chúng ta kết hôn đi, được không em?”.
Đâykhông phải là lần đầu tiên cô được nghe người khác cầu hôn.
Bữa tốidưới ánh nến, hoa hồng, anh chàng học khóa trên ngồi trước bàn ăn từ từ mởchiếc hộp nhỏ bọc nhung, ánh mắt đầy mong đợi.
Câu trảlời của cô là gì?
Xinlỗi, em không muốn kết hôn, em là người theo chủ nghĩa độc thân.
Cuốicùng trước khi kéo cửa bỏ đi, anh ta đã hét lên với cô đầy tức giận: “Chủ nghĩađộc thân? Cô không phải dùng cái cớ vớ vẩn đấy để từ chối tôi, Diệp Tề Mi, tôisẽ đợi xem cả đời này cô có kết hôn hay không!”.
Dườngnhư là chuyện xảy ra từ kiếp trước lúc này lại hiện lên rõ ràng trong trí nhớcủa cô.
Cô nêntrả lời thế nào đây? Kẻ cướp của cô, người đàn ông mang lại niềm vui, mang lạinước mắt cho cô.
“ChíĐông…”. Giọng cô mềm mỏng, đưa tay ra đẩy nhưng anh nhất định không buông.
“Em hãynhận lời anh trước đã”. Anh cương quyết.
Vừa tứclại vừa buồn cười, làm gì có ai lại cầu hôn như thế chứ? Thế này gọi là bức hônthì đúng hơn.
Muốnvùng vẫy tìm lại chút tự do, nhưng ngực người đàn ông này sao mà ấm áp thế, nhưlàm tan chảy cơ thể, trái tim cô. Cô hơi cúi đầu xuống, vừa đúng tầm dựa vàovai anh, ảo ảnh hiện ra trước mắt, quá khứ và tương lai đan xen nhau lướt qua,suy nghĩ cuộn lên trong đầu, cô nên tự hào mới phải, bởi đã thu phục được mộtcon đại bang.
“BảoBảo!”. Anh bắt đầu thấp thỏm, ôm cô chặt hơn.
“Anhthật sự biết là mình đang nói gì chứ?”. Cô xác nhận lại một lần.
Ấm ức,anh nhíu mày: “Anh đang cầu hôn, tiếng Trung nói vậy không đúng sao? Em cũngbiết tiếng Trung của anh không tốt, vậy anh nói bằng tiếng Anh nhé”.
Cô muốncười nhưng phải kiềm chế không bật thành tiếng, mái đầu gục xuống vai anh khẽgật nhẹ.
ThànhChí Đông nghi ngờ tri giác của mình có vấn đề, anh buông cô ra dùng tay giữchặt hai vai và nhìn thẳng vào mắt cô không chịu rời.
Vừatách khỏi anh Diệp Tề Mi liền bừng tỉnh, cô nhướn mày: “Anh đừng quá kích động,tối nay gặp nhau rồi nói tiếp”.
Hả? Trảlời kiểu này sao? Thành Chí Đông chưng hửng.
Diệp TềMi ruột nóng như lửa đốt vội vàng tới văn phòng, trợ lý Tiểu Mai đang đứng đợiở cửa, nhìn thấy cô vừa thở phào vừa chạy tới: “Luật sư Diệp, em lại cứ tưởngchị lại xảy ra chuyện gì”.
ThànhChí Đông cũng nhảy xuống xe, đưa tay kéo cô lại từ phía sau, “Em đừng đi nhanhnhư thế, cẩn thận kẻo ngã”.
“Em đãlớn rồi”. Nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày, Diệp Tề Mi giật tay từchối.
“Nhớ ăncơm trưa, chiều anh đến đón em”.
“Anh?Đợi anh xong việc thì em đã bò được về nhà rồi”.
Bị côchọc giận, anh lớn tiếng: “Anh đã nói đến đón em, có được không hả?”.
Đã quenvới tính cách của anh nên không đợi Thành Chí Đông nói hết, cô vội đưa tay bịtchặt tai, Tiểu Mai đứng bên cạnh thất sắc, tình huống này… cô lén cắn ngón tay,đau mà, không phải mơ.
Cuốicùng quý ngài kẻ cướp cũng đã rời đi, Diệp Tề Mi quay người bước nhanh lên lầu,Tiểu Mai cố gắng đuổi theo phía sau: “Luật sư Diệp, không cần vội nữa, cô Ân đóđã đi rồi”.
Bướcchân chậm lại, cô thở dài: “Vậy sao? Phải chờ lâu như vậy cô ấy tức giận cũngđúng thôi, vậy tôi lên trên gọi điện xin lỗi rồi tới chỗ cô ấy vậy”.
“Khôngphải đâu chị, cô ấy không tức giận, chỉ nói là không khỏe nên về trước. À phảirồi, cô ấy còn nói chút nữa sẽ cho lái xe tới đón chị tới nhà cô ấy nóichuyện”.
Đã bướcvào trong thang máy, nghe thấy vậy Diệp Tề Mi quay sang hỏi: “Lái xe?”.
“Vâng”.Tiểu Mai gật đầu rất mạnh, vẻ mặt cô nàng mơ màng: “Cô Ân đó rất có khí chất,ăn mặc cũng đẹp, chị gặp là biết thôi”.
Vậysao? Tiểu Mai làm việc với cô đã vài năm nay rồi, nhưng quý bà quý cô giàu sanggặp không ít, hiếm khi nghe thấy cô ấy khen ngợi một cô gái mới chỉ gặp mặt mộtlần, Diệp Tề Mi vừa nhún vai vừa ra khỏi thang máy, vào thẳng văn phòng mở máytính tìm tài liệu.
Vừa mởđược giấy ủy quyền mới nhận tuần trước, điện thoại nội bộ reo vang, giọng TiểuMai vang lên: “Luật sư Diệp, lái xe của cô Ân đến rồi, em yêu cầu anh ta đợinhé?”.
Cô đọclướt qua những nội dung chính hiện lên trên màn hình, rất đơn giản, chỉ có mộtđiểm khiến cô hơi nhíu mày, thì ra việc li hôn là do bên nữ chủ động đề nghị,cô Ân này quả thật rất khác người.
Cô cúiđầu trả lời trợ lý: “Nói với anh ta chị xuống ngay”.
Nóixong, cô gập máy tính lại, chiếc tủ đứng trong phòng treo sẵn áo vest, cô khoácvào, lúc bước ra ngoài đưa tay lên vén tóc ra sau tai.
Cô Ânđặc biệt khác người đó có chút khiến cô kì vọng.
Là mộtnữ tài xế, lúc lái xe đeo găng tay trắng, không nói lời nào.
Diệp TềMi cũng đang có điều phải suy nghĩ, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ.
Chiếcxe lao thẳng về phía ngoại ô thành phố, một màu xanh mướt lướt qua, chạy dọctheo bên đường là một dòng sông trong mát, không khí thật dễ chịu, cô hạ cửakính xuống một chút, hít một hơi thật sâu.
“Cẩnthận gió lớn”. Cô tài xế nhắc nhở, cẩn thận giảm tốc độ xe.
“CôTrương, xin lỗi, tôi sẽ đóng lại ngay”.
Phíatrước có tiếng cười nhỏ, “Nghe những lời đó tôi thật sự thấy không quen, luậtsư Diệp không cần khách sáo, cứ gọi tôi là A Đệ được rồi”.
“AĐệ?”.
“Tôitên Chiêu Đệ, mọi người thường quen gọi là A Đệ”.
Tên nhưvậy rất nhiều, cô rất tự nhiên hỏi: “Chiêu Đệ, cô có em trai không?”.
“Không,nhưng có Phán Đệ (mong có em trai) và Nghênh Đệ (chào đón em trai)”. Nói xonghai người đều bật cười, sau đó là thở dài.
Thở dàixong cô tài xế lại hỏi, có vẻ ngập ngừng: “Luật sư Diệp, ra tòa nhất định phảili hôn sao?”.
Lạthật, tài xế nhìn thẳng vào cô từ gương chiếu hậu.
“Thậtra, ông chủ cũng là người tốt”. Cô ấy nói tiếp giọng rất nhỏ, nói được nửa câuthấy có lẽ không đúng nên im lặng.
Cũngmay vừa lúc đó thì tới nơi, khu biệt thự thấp thoáng hiện ra phía cuối conđường, cổng lớn mở rộng, xe lướt về phía trước, thanh barie tự động kéo lên,nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh hành lễ, đường khá rộng, hai bên trồng rất nhiềucây xanh, một tòa nhà lớn hiện ra, tiếp theo đó là một thảm cỏ rộng, cách mộtkhoảng cách khá xa nữa mới nhìn thấy tòa nhà tiếp theo.
Nơi nàyđúng là rất tốt, giữa đêm vợ chồng mà có đánh cãi nhau, thậm chí trong cơn tứcgiận có lỡ tay giết người cũng chẳng ai biết.
Ngôibiệt thự này được sơn màu tro nhạt, trước cửa có thảm cỏ, trồng xen cả hoa, sắchoa tươi thắm giữa tiết trời mùa hạ nhìn rất bắt mắt.
Cửa nhàxe tự động mở, đợi tài xế đỗ xe xong, một bác mặc đồng phục màu trắng chạy lại:“A Đệ, cháu về rồi đấy à, bà chủ đang đợi”.
A Đệ ramở cửa xe: “Đây mới là cô Trương, mời luật sư Diệp xuống xe”.
CôTrương này rõ ràng là mồm mép hơn A Đệ nhiều, từ gara vào nhà nói không ngớt.
“Côluật sư, cô hãy khuyên bà chủ của chúng tôi đừng li hôn nữa. Làm gì có đôi vợchồng nào không cãi nhau, cứ cho là ông chủ có lỗi thì cũng có thể sửa chữa mà.Vợ chồng là oan gia, mỗi người nhượng bộ m
Nhưnglúc này, người đàn ông mạnh mẽ vô song đó lại đang úp mặt vào lưng cô thở dài,giọng u buồn, từ chối không cho cô quay người lại, hai tay ôm chặt không chịubuông.
Sốngmũi cay cay, cứ thế dần dần lan tới từng nơron thần kinh, đến ngay cả những đầungón tay cũng có cảm giác tê liệt, không thể lật người, Diệp Tề Mi đưa tay cầmlấy hai bàn tay anh áp vào má mình, đột nhiên lại nghĩ đến buổi tối mà cô đãtức giận đá tất cả mọi thứ trên giường xuống đất, rất thèm có ai đó ôm mình,cảm thấy lạnh, lúc này được anh ôm chặt trong lòng, cảm giác như mình vừa từmột thế giới khác trở về. Không muốn nói gì, nghiêng nghiêng đầu, cô nhẹ nhànghôn vào lòng bàn tay anh.
Giấcngủ này thật dài.
Cứ nghĩrằng bản thân mình đã quen với việc mất ngủ, thì ra chỉ cần phần mình thiếu kiaquay lại, tất cả sẽ trở về quỹ đạo bình thường.
Cô vẫnngủ rất nhanh và rất sâu, hai bàn tay cuộn tròn đặt trong lòng bàn tay anh, cơthể anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn, tự nhiên và sung sướng chừa ra một vị trívừa vặn với cô trong lòng mình.
Cuốicùng tiếng chuông điện thoại reo mãi không ngớt đã đánh thức Diệp Tề Mi, cả cơthể cuộn tròn trong vòng tay anh, không thể cử động, cô cố gắng vươn tay ra vớichiếc điện thoại di động ở đầu giường, hai ngón tay đã chạm vào được nó, nhưngkhông thể cầm chặt, được nửa đường thì rơi xuống đất.
Đẩy anhra, Thành Chí Đông từ từ lỏng tay trong cơn ngái ngủ, cuối cùng cô cũng đã nhặtđược điện thoại lên bắt máy, giọng trợ lý Tiểu Mai nghe rất khẩn thiết: “Luậtsư Diệp, thân chủ chị hẹn đã đến rồi, chị đang đi trên đường ạ? Cô ấy hỏi cònphải đợi bao lâu nữa?”.
Cô nhìnđồng hồ sau đó đặt tay lên trán rên rẩm, cổ nhân đã nói “Hồng nhan là mầm họa”,giờ thì cô đã thấm thía ý nghĩa của câu này rồi.
Cô vộivàng ngồi dậy mặc quần áo, anh lật người lại ôm chặt lấy eo cô.
“Mau bỏtay ra, em còn phải đi làm”.
“Đừngđi nữa, nghỉ một hôm được không”.
“Nghỉ?Em đã hẹn thân chủ rồi, rất quan trọng”.
“Đừnglàm nữa, anh nuôi em”.
Khôngnghe thấy cô trả lời, cô chụm năm đầu ngón tay lại, rất kiên quyết dí vào tránanh, dùng sức dí cho tới khi đầu anh ngửa về phía sau, cuối cùng cũng phải tỉnhngủ.
“Anhđừng làm nữa, em nuôi anh”.
Trongánh nắng buổi sớm đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn còn hơi mọng đỏ, vừa ngồi dậy nênmái tóc xõa tự nhiên trên vai, trông hơi lạ so với hình ảnh gọn gàng nghiêmchỉnh hàng ngày.
Anh đãtỉnh hẳn, biết là mình nói sai, nhưng anh rất thật lòng.
Tề Mirất khác, nhưng đôi khi thật sự anh mong cô giống như những người con gái khác,ngoan ngoãn đón nhận sự nuông chiều của người đàn ông, ở nhà an nhàn hưởng thụ,anh đã không còn là một cậu bé hay chàng thanh niên mới lớn bồng bột nữa, nếuđã nói như thế, nghĩa là sẽ mang lại cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất.
Cô luôngiống như một Nữ hoàng, mạnh mẽ, kiên định, độc lập, dường như cô không cần gì,không thiếu gì.
Mặc dùđã bước vào thế giới của anh, nhưng vẫn giữ lại cho mình một không gian rộnglớn phía sau, có thể lại về bất cứ lúc nào, bỏ lại anh một mình, tiếp tục tự dobay nhảy.
Cô nhưvậy… khiến anh luôn không có cảm giác an toàn.
Cô vộivàng mặc áo, hơi nhăn, thôi bỏ đi, cô sẽ giải thích, một lần nữa với tốc độ nhưđang chiến đấu cô chỉnh đốn lại trang phục của mình rồi vội vội vàng vàng đi racửa.
“Đợiđã”. Anh cũng rất nhanh, “Anh đưa em đi”.
“Khôngcần đâu, em sẽ gọi xe, mấy ngày nay em toàn làm thế”. Xỏ chân vào đôi giày đếbệt, suýt thì ngã về phía sau.
“Xe củaem đâu?”. Một tay vơ chìa khóa xe, một tay đưa ra đỡ lấy cô, Thành Chí Đôngthắc mắc.
“Bị đâmhỏng rồi, đang sửa”.
Đã đitới trước cửa thang máy, nghe thấy vậy liền thất kinh, “Đâm hỏng? Sao lại bịđâm hỏng? Chuyện xảy ra bao giờ?”.
“Tainạn xe cộ, hai ngày trước khi anh từ Philippines về”.
“Tainạn xe!”. Tiếng nói vang lên trong thang máy vọng lại khá lớn, cô bịt chặt haitai nhìn anh, vẻ mặt trách móc.
“Em bịtai nạn xe sao không nói với anh, có bị thương ở đâu không?”. Nói xong độtnhiên nhớ lại lúc nhìn thấy cô ở dưới tòa nhà cô ở ngày hôm đó, anh lắp bắp,tâm trạng rất phức tạp: “Tề Mi, em…”.
“Là tạiem, lúc đó sức khỏe không tốt lại vội vàng ra sân bay mới xảy ra tai nạn”. Nghĩlại vẫn thấy rất đau, nhưng giờ không phải lúc để nói tới chuyện này, cô chỉthuật lại qua loa.
“Em rasân bay để làm gì? Nếu sức khỏe không tốt, em còn ra sân bay làm gì?”. Cửathang máy bật mở, cô bước ra trước bị anh kéo lại.
Cô nhíumày, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của anh, trái tim lại mềm nhũn,hơi quay đầu sang bên, cằm tì vào vai anh, Diệp Tề Mi nói nhỏ: “Em đã rất lo,muốn tớiPhilippines”.
Nóixong muốn đi tiếp, nhưng anh nhất định không buông tay.
“Em đãcó hẹn với thân chủ rồi, Chí Đông, Chí Đông”. Cô van nài.
Tráitim như đau thắt lại, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, trong giây lát anh không thểsuy nghĩ bất cứ điều gì.
Chỉ cómột ý nghĩ duy nhất, phải giữ lấy cô ấy, vĩnh viễn, bất chấp mọi giá.
Giữasảnh tòa chung cư yên tĩnh không người qua lại, nhân viên bảo vệ đang đứng nhìnhọ với ánh mắt kì lạ từ ngoài cổng lớn, anh ôm rất chặt, má áp vào đầu cô,giọng cầu khẩn: “Bảo Bảo, chúng ta kết hôn đi, được không em?”.
Đâykhông phải là lần đầu tiên cô được nghe người khác cầu hôn.
Bữa tốidưới ánh nến, hoa hồng, anh chàng học khóa trên ngồi trước bàn ăn từ từ mởchiếc hộp nhỏ bọc nhung, ánh mắt đầy mong đợi.
Câu trảlời của cô là gì?
Xinlỗi, em không muốn kết hôn, em là người theo chủ nghĩa độc thân.
Cuốicùng trước khi kéo cửa bỏ đi, anh ta đã hét lên với cô đầy tức giận: “Chủ nghĩađộc thân? Cô không phải dùng cái cớ vớ vẩn đấy để từ chối tôi, Diệp Tề Mi, tôisẽ đợi xem cả đời này cô có kết hôn hay không!”.
Dườngnhư là chuyện xảy ra từ kiếp trước lúc này lại hiện lên rõ ràng trong trí nhớcủa cô.
Cô nêntrả lời thế nào đây? Kẻ cướp của cô, người đàn ông mang lại niềm vui, mang lạinước mắt cho cô.
“ChíĐông…”. Giọng cô mềm mỏng, đưa tay ra đẩy nhưng anh nhất định không buông.
“Em hãynhận lời anh trước đã”. Anh cương quyết.
Vừa tứclại vừa buồn cười, làm gì có ai lại cầu hôn như thế chứ? Thế này gọi là bức hônthì đúng hơn.
Muốnvùng vẫy tìm lại chút tự do, nhưng ngực người đàn ông này sao mà ấm áp thế, nhưlàm tan chảy cơ thể, trái tim cô. Cô hơi cúi đầu xuống, vừa đúng tầm dựa vàovai anh, ảo ảnh hiện ra trước mắt, quá khứ và tương lai đan xen nhau lướt qua,suy nghĩ cuộn lên trong đầu, cô nên tự hào mới phải, bởi đã thu phục được mộtcon đại bang.
“BảoBảo!”. Anh bắt đầu thấp thỏm, ôm cô chặt hơn.
“Anhthật sự biết là mình đang nói gì chứ?”. Cô xác nhận lại một lần.
Ấm ức,anh nhíu mày: “Anh đang cầu hôn, tiếng Trung nói vậy không đúng sao? Em cũngbiết tiếng Trung của anh không tốt, vậy anh nói bằng tiếng Anh nhé”.
Cô muốncười nhưng phải kiềm chế không bật thành tiếng, mái đầu gục xuống vai anh khẽgật nhẹ.
ThànhChí Đông nghi ngờ tri giác của mình có vấn đề, anh buông cô ra dùng tay giữchặt hai vai và nhìn thẳng vào mắt cô không chịu rời.
Vừatách khỏi anh Diệp Tề Mi liền bừng tỉnh, cô nhướn mày: “Anh đừng quá kích động,tối nay gặp nhau rồi nói tiếp”.
Hả? Trảlời kiểu này sao? Thành Chí Đông chưng hửng.
Diệp TềMi ruột nóng như lửa đốt vội vàng tới văn phòng, trợ lý Tiểu Mai đang đứng đợiở cửa, nhìn thấy cô vừa thở phào vừa chạy tới: “Luật sư Diệp, em lại cứ tưởngchị lại xảy ra chuyện gì”.
ThànhChí Đông cũng nhảy xuống xe, đưa tay kéo cô lại từ phía sau, “Em đừng đi nhanhnhư thế, cẩn thận kẻo ngã”.
“Em đãlớn rồi”. Nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày, Diệp Tề Mi giật tay từchối.
“Nhớ ăncơm trưa, chiều anh đến đón em”.
“Anh?Đợi anh xong việc thì em đã bò được về nhà rồi”.
Bị côchọc giận, anh lớn tiếng: “Anh đã nói đến đón em, có được không hả?”.
Đã quenvới tính cách của anh nên không đợi Thành Chí Đông nói hết, cô vội đưa tay bịtchặt tai, Tiểu Mai đứng bên cạnh thất sắc, tình huống này… cô lén cắn ngón tay,đau mà, không phải mơ.
Cuốicùng quý ngài kẻ cướp cũng đã rời đi, Diệp Tề Mi quay người bước nhanh lên lầu,Tiểu Mai cố gắng đuổi theo phía sau: “Luật sư Diệp, không cần vội nữa, cô Ân đóđã đi rồi”.
Bướcchân chậm lại, cô thở dài: “Vậy sao? Phải chờ lâu như vậy cô ấy tức giận cũngđúng thôi, vậy tôi lên trên gọi điện xin lỗi rồi tới chỗ cô ấy vậy”.
“Khôngphải đâu chị, cô ấy không tức giận, chỉ nói là không khỏe nên về trước. À phảirồi, cô ấy còn nói chút nữa sẽ cho lái xe tới đón chị tới nhà cô ấy nóichuyện”.
Đã bướcvào trong thang máy, nghe thấy vậy Diệp Tề Mi quay sang hỏi: “Lái xe?”.
“Vâng”.Tiểu Mai gật đầu rất mạnh, vẻ mặt cô nàng mơ màng: “Cô Ân đó rất có khí chất,ăn mặc cũng đẹp, chị gặp là biết thôi”.
Vậysao? Tiểu Mai làm việc với cô đã vài năm nay rồi, nhưng quý bà quý cô giàu sanggặp không ít, hiếm khi nghe thấy cô ấy khen ngợi một cô gái mới chỉ gặp mặt mộtlần, Diệp Tề Mi vừa nhún vai vừa ra khỏi thang máy, vào thẳng văn phòng mở máytính tìm tài liệu.
Vừa mởđược giấy ủy quyền mới nhận tuần trước, điện thoại nội bộ reo vang, giọng TiểuMai vang lên: “Luật sư Diệp, lái xe của cô Ân đến rồi, em yêu cầu anh ta đợinhé?”.
Cô đọclướt qua những nội dung chính hiện lên trên màn hình, rất đơn giản, chỉ có mộtđiểm khiến cô hơi nhíu mày, thì ra việc li hôn là do bên nữ chủ động đề nghị,cô Ân này quả thật rất khác người.
Cô cúiđầu trả lời trợ lý: “Nói với anh ta chị xuống ngay”.
Nóixong, cô gập máy tính lại, chiếc tủ đứng trong phòng treo sẵn áo vest, cô khoácvào, lúc bước ra ngoài đưa tay lên vén tóc ra sau tai.
Cô Ânđặc biệt khác người đó có chút khiến cô kì vọng.
Là mộtnữ tài xế, lúc lái xe đeo găng tay trắng, không nói lời nào.
Diệp TềMi cũng đang có điều phải suy nghĩ, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ.
Chiếcxe lao thẳng về phía ngoại ô thành phố, một màu xanh mướt lướt qua, chạy dọctheo bên đường là một dòng sông trong mát, không khí thật dễ chịu, cô hạ cửakính xuống một chút, hít một hơi thật sâu.
“Cẩnthận gió lớn”. Cô tài xế nhắc nhở, cẩn thận giảm tốc độ xe.
“CôTrương, xin lỗi, tôi sẽ đóng lại ngay”.
Phíatrước có tiếng cười nhỏ, “Nghe những lời đó tôi thật sự thấy không quen, luậtsư Diệp không cần khách sáo, cứ gọi tôi là A Đệ được rồi”.
“AĐệ?”.
“Tôitên Chiêu Đệ, mọi người thường quen gọi là A Đệ”.
Tên nhưvậy rất nhiều, cô rất tự nhiên hỏi: “Chiêu Đệ, cô có em trai không?”.
“Không,nhưng có Phán Đệ (mong có em trai) và Nghênh Đệ (chào đón em trai)”. Nói xonghai người đều bật cười, sau đó là thở dài.
Thở dàixong cô tài xế lại hỏi, có vẻ ngập ngừng: “Luật sư Diệp, ra tòa nhất định phảili hôn sao?”.
Lạthật, tài xế nhìn thẳng vào cô từ gương chiếu hậu.
“Thậtra, ông chủ cũng là người tốt”. Cô ấy nói tiếp giọng rất nhỏ, nói được nửa câuthấy có lẽ không đúng nên im lặng.
Cũngmay vừa lúc đó thì tới nơi, khu biệt thự thấp thoáng hiện ra phía cuối conđường, cổng lớn mở rộng, xe lướt về phía trước, thanh barie tự động kéo lên,nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh hành lễ, đường khá rộng, hai bên trồng rất nhiềucây xanh, một tòa nhà lớn hiện ra, tiếp theo đó là một thảm cỏ rộng, cách mộtkhoảng cách khá xa nữa mới nhìn thấy tòa nhà tiếp theo.
Nơi nàyđúng là rất tốt, giữa đêm vợ chồng mà có đánh cãi nhau, thậm chí trong cơn tứcgiận có lỡ tay giết người cũng chẳng ai biết.
Ngôibiệt thự này được sơn màu tro nhạt, trước cửa có thảm cỏ, trồng xen cả hoa, sắchoa tươi thắm giữa tiết trời mùa hạ nhìn rất bắt mắt.
Cửa nhàxe tự động mở, đợi tài xế đỗ xe xong, một bác mặc đồng phục màu trắng chạy lại:“A Đệ, cháu về rồi đấy à, bà chủ đang đợi”.
A Đệ ramở cửa xe: “Đây mới là cô Trương, mời luật sư Diệp xuống xe”.
CôTrương này rõ ràng là mồm mép hơn A Đệ nhiều, từ gara vào nhà nói không ngớt.
“Côluật sư, cô hãy khuyên bà chủ của chúng tôi đừng li hôn nữa. Làm gì có đôi vợchồng nào không cãi nhau, cứ cho là ông chủ có lỗi thì cũng có thể sửa chữa mà.Vợ chồng là oan gia, mỗi người nhượng bộ m
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
591/3339