Tiểu thuyết Nuôi Vợ Để Yêu-full
Lượt xem : |
bao nhiêu, hả? Anh rời khỏi em, chính là muốn em nghĩ kĩ, em đối với anh không phải……..”
“Đủ rồi!” Ninh Hinh Nhi đột nhiên kêu to, “Anh mới là đồ ngốc, anh không hiểu gì cả, chỉ thích nói mấy nghĩ nghĩ của anh với em, anh nói em không thích anh, nhưng tự em biết rõ, em rất thích anh! Em hỏi anh, anh đi năm năm, em có thích người khác không? Em có từ bỏ không? Là anh không hiểu rõ tình hình, nói em còn nhỏ, hiểu lầm em, chính anh thích Đại Lục, anh cứ nói thẳng là được, nói dễ nghe như vậy làm gì, làm như em không hiểu chuyện!”
“Chuyện này không liên quan đến Đại Lục, cô ấy chỉ là bạn.” Nhuế Diệp không hiểu, tại sao cô lại thích nhắc đến Đại Lục như vậy, “Năm năm em không thay đổi, vậy sau này thì sao?”
“Về sau, về sau! Em sẽ thay đổi, anh cũng sẽ thay đổi, anh sẽ già đi, trở thành ông già.” Cô hít sâu, “Đại Lục chỉ là bạn bè, vậy anh còn thân thiết với cô ấy, đưa cô ấy về nhà, còn gạt em là bạn gái anh, anh lừa quỷ!”
Cảnh tượng họ hôn mãnh liệt hôm đó khắc sâu vào trong đầu cô, không xoá được.
“Đáng chết, cái đó đúng….. Hôm đó anh tưởng cô ấy là em!” Không còn vẻ lịch sự, lúc này Nhuế Diệp như dã thú mù quáng, phân tích tình cảm chân thành của mình.
Im lặng, Ninh Hinh Nhi há miệng, có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
“Tưởng là em?” Ngón tay mảnh khảnh chỉ mình.
Nói tất cả, bây giờ nói gì cũng không kịp rồi, vì vậy Nhuế Diệp hậm hực thừa nhận: “Đúng!”
Ninh Hinh Nhi cười tươi, “Em nói anh………”
“Không được nói!” Thấy cô hả hê, Nhuế Diệp có thể đoán cô sẽ nói gì.
“Vâng…” Giống như con thỏ bị sư tử an ủi, Ninh Hinh Nhi vui vẻ ngậm miệng, đôi mắt đầy lời muốn nói nhìn thẳng anh.
“Em còn nhỏ, những chuyện này sau hãy nói.” Độc tài nói ra câu này, Nhuế DIệp phiền não đi ra ngoài.
“Không sao cả.” Dù sao cô đã biết tình cảm của anh, cực kỳ nóng lòng.
Đừng đuổi tận không buông, nếu không sẽ phản tác dụng, nhưng có lúc không thừa thắng truy kích, hoàn toàn đánh bại kẻ địch, cuối cùng thất bại sẽ là mình.
Hôm sau, khi Nhuế Diệp và Đại Lục thân mật xuất hiện cùng nhau, dao nĩa Ninh Hinh Nhi cầm bị rơi xuống đất.
“Chú.” Nhuế Diệp từ từ mở miệng, “Cháu và Đại Lục….. Chúng cháu muốn đính hôn.”
“Cái gì?” Nhuế Lập Ngôn không giật mình mới là chuyện lạ, ông luôn hiểu cháu mình, không bao giờ lừa gạt, nhưng hôm qua còn nói chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay lại nói muốn đính hôn, sau khi đính hôn, sẽ nhanh chóng kết hôn, đúng không?
“Như vậy đi, chú à.” Giọng Nhuế Diệp tỏ rõ ý mình đã quyết.
“Đợi đã…..!” Ninh Hinh Nhi đứng lên, “Anh phải kết hôn với cô ta?”
“Không sai.” Anh bình thản gật đầu một cái.
“vậy em…….” Cuộc nói chuyện hôm qua có ý gì?
“Sợ rằng chuyện em đi Pháp phải hoãn lại, chờ bọn anh cử hành đính hôn xong, em sẽ đi Pháp, anh sẽ sắp xếp tốt cho em.”
Tốt? Tốt chỗ nào? Tốt cho cô hay tốt cho anh? Nước mắt uất ức tràn đầy hốc mắt cô, cô mím chặt môi, sau đó hét lên: “Đồ lừa gạt!”
Mặt Nhuế Diệp không thay đổi, nhìn Ninh Hinh Nhi rồi xoay người chạy về phòng, gợn sóng trong con ngươi chợt hiện lên, rồi bình tĩnh lại.
Nhuế Lập Ngôn cũng đồng ý, “Chú biết rồi. Chú để cháu chuẩn bị.” Trước tiên phải làm rõ vài chuyện, có mấy lời chỉ thích hợp nói chuyện riêng với nhau.
“Vâng.”
“Cảm ơn chú.” Đại Lục cười ưu nhã.
“Các cháu ăn sáng đi, ăn xong thì Tiểu Diệp, cháu đến công ty với chú, chú muốn bàn với cháu chuyện công ty.”
“Cháu biết rồi, chú.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhuế Lập Ngôn hiển nhiên không hài lòng với hành động vô thường gần đây của cháu mình, lấy chuyện công ty làm cái cớ, trên thực tế để hiểu rõ rốt cuộc giữa họ xảy ra chuyện gì.
“Chú, cháu muốn kết hôn với Đại Lục, Hinh Nhi đi Pháp du học, chỉ vậy thôi.” Anh kiên trì nói.
“Chú làm chú cháu hai mươi mấy năm, chú không biết tính cháu sao? Chú biết rõ cháu thích Tiểu Hinh, Tiểu Hinh cũng thích cháu, hai đứa ở cùng nhau rất hợp, tự nhiên lại xuất hiện một Đại Lục, đã nói là bạn bè, vậy chuyện này là thế nào?” Nhuế Lập Ngôn càng ngày càng không hiểu nổi giới trẻ bây giờ nghĩ gì, thích phức tạp hoá mấy chuyện đơn giản sao?
“Chú, chuyện này, cháu hi vọng chú đừng nhúng tay vào.” Nhuế Diệp bình tĩnh ngồi trên ghế salon.
“Chú thật sự không hiểu, lúc còn bé tính cháu cũng không kỳ cục như vậy, không phải cháu…… Trời ạ, chẳng lẽ cháu còn bị chuyện kia quấy nhiễu?” Nhuế Lập Ngôn không dám tin nhìn anh, an him lặng, Nhuế Lập Ngôn biết anh khó xử.
“Tiểu Diệp, chú đã nói với cháu bao lần rồi, chuyện đó, cháu và Tiểu Hinh không có lỗi, hơn nữa tiếp tục như vậy không hề tốt cho cháu.” Nhuế Lập Ngôn cố gắng giải thích, ông không ngờ Tiểu Diệp lại để ý chuyện đó như vậy.
Lúc đầu anh cả, chị dâu lái xe đón Nhuế Diệp tan học, kết quả xảy ra tai nạn xe, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng không ngờ ba mẹ Ninh Hinh Nhi cũng ở đấy, mà Ninh Hinh Nhi may mắn núp ở trong lòng mẹ nên tránh được sự cố, ba mẹ họ đều tử vong tại chỗ.
Chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, vì họ đều là người bị hại, nhưng Nhuế Diệp lại sợ Tiểu Hinh biết chuyện này.
“Tiểu Hinh đã lớn như vậy, con bé cũng hiểu rõ phải trái rồi, nó sẽ hiểu.”
Im lặng nhìn chú một cái, Nhuế Diệp từ từ nói: “Chú chắc chắc Hinh Nhi sẽ không để tâm chuyện bế tắc này? Thậm chí không nghi ngờ chúng ta nhận nuôi cô ấy có ý khác?”
“Cháu đó, cũng không phải anh cả, chị dâu hại chết ba mẹ nó.” Nhuế Lập Ngôn không còn hơi sức.
“Nhưng……….” Giọng nói Nhuế Diệp trở nên trầm thấp.
“Nhưng gì?” Nhuế Lập Ngôn vội hỏi.
“Đại Lục biết.” Nhuế Diệp nhẹ nhàng nói, “Cô ấy thấy tài liệu cháu đặt trong ngăn kéo.”
“Cái gì!” Nhuế Lập Ngôn kêu lên, “Cháu đừng nói với chú, con bé đó uy hiếp cháu!”
Quả nhiên Nhuế Diệp im lặng, Nhuế Lập Ngôn thở dài một hơi, quả nhiên đứa bé này còn quá non.
“Vậy thì sao chứ, con bé biết rồi thì thôi, cháu nghĩ Tiểu Hinh sẽ nghe lời cháu hay nghe lời tình địch?” Nhuế Lập Ngôn rất thích Ninh Hinh Nhi, ông chứng kiến cô bé lớn lên, phẩm tính gì ông đều biết hết, ông hi vọng cô bé sẽ trở thành con dâu nhà họ Nhuế.
Một câu thức tỉnh người trong mộng, Nhuế Diệp bỗng dưng đứng lên, “Cháu……” Chú nói đúng, làm sao Ninh Hinh Nhi có thể tin Đại Lục, mà không tin mình!
“Được rồi, được rồi, cháu về trước đi.” Nhuế Lập Ngôn hớn hở, thật may cháu trai nghĩ thông, nếu không ông thật sự nói gãy lưỡi cũng không được.
“Cảm ơn chú.”
“Thật là, người một nhà mà còn…….” Đúng lúc điện thoại Nhuế Lập Ngôn vang lên, ông ra hiệu tay với Nhuế Diệp, sau đó cầm điện thoại lên.
“A lô…….. Hả? Cái gì!”
Nhuế Diệp mới ra khỏi phòng làm việc đã bị Nhuế Lập Ngôn gọi lại: “Tiểu Diệp, đợi đã nào…!”
Nhuế Diệp lập tức dừng lại, khó hiểu xoay người.
Nhà họ Nhuế ở giữa sườn núi, phong cảnh yên tĩnh, giao thông không tiện lắm, nhưng người ra cửa, về nhà của nhà họ Nhuế đều có xe đưa đón, rất dễ dàng, phía sau nhà họ Nhuế là núi, nhà họ Nhuế thường ra sau núi nướng thịt, nói chuyện, đi dạo, tập thể dục buổi sáng.
Nhưng bây giờ là giữa mùa hè, mấy ngày nay nhiệt độ rất cao, ngọn núi dễ xảy ra hoả hoạn đã được cảnh báo, khô ráo như thế này, rất dễ có hoả hoạn.
Nhà họ Nhuế đã mua khu rừng phía sau, chuẩn bị xây một khu biệt thự để nghỉ dưỡng, nhưng kế hoạch này mới chỉ nói đến, còn chưa thực hiện.
Nhưng nhà họ Nhuế cố ý mời người đến xử lý phía sau núi, nhưng có một số người trẻ dám mạo hiểm lén lút chạy vào phía sau núi chơi, đói bụng thì nướng một bữa ngon, nhưng họ không ngờ bọn họ không dập hết lửa, sau khi họ đi lửa đã cháy hừng hực.
Lúc người nhà họ Nhuế phát hiện, lửa đã được khống chế, nhưng một nửa số phòng nhà họ Nhuế đã bị thiêu rụi.
“Rất xin lỗi, ngài Nhuế, nguyên nhân dẫn tới hoả hoạn lần này rất phức tạp, cho nên…….” Cảnh sát nói như vậy.
Cho nên tất cả tài sản tổn thất do chính họ chịu?
Tiền, nhà họ Nhuế còn rất nhiều, Nhuế Lập Ngôn cười như hoà thượng Di Lặc, “Được.”
Sau khi nói xong, Nhuế Lập Ngôn lập tức đen nửa mặt, “Có người bị thương không?”
“À, không có, tất cả mọi người không có chuyện gì.” Quản gia Trần thống kê số người, lắc đầu một cái.
“Vậy thì tốt.” Nhuế Lập Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
“May là bạn ngày, mọi người không có ai ngủ, nếu không………” Đột nhiên Đại Lục im miệng, nhìn mọi người kinh ngạc, cô ta nghĩ mình nói sai cái gì, “Sao vậy?”
“Ngủ? Trời ạ!” Bác Trần sợ mất mật như gặp quỷ.
“Bác Trần, mau, gọi điện cho Tiểu Hinh.” Sắc mặt Nhuế Lập Ngôn cũng trắng bệch.
Nhuế Diệp đưa lưng về phía họ, nhìn phòng ốc bị đốt thành tro, trong lòng vừa sợ vừa lo.
“Cháu…… Cháu định rủ Tiểu Hinh đi mua đồ đính hôn cùng tôi.” Đại Lục sợ hãi nói, cô ta không có ác ý, cô biết quan hệ của Nhuế Diệp và Ninh Hinh Nhi hơi kỳ quái, nhưng cô ta thật sự muốn làm vợ Nhuế Diệp, muốn chung sống hoà hợp với người nhà anh.
“Sau đó thì sao?’ Nhuế Lập Ngôn gấp gáp hỏi.
Nhìn Nhuế Diệp không hề nhúc nhích, Đại Lục cũng bắt đầu rối, “Cô ấy không chịu, sau đó một mình cháu đi.”
Nói nhảm! Theo tính cách của Ninh Hinh Nhi, nếu cô chịu, Nhuế Lập Ngôn liền chặt đầu mình xuống cho Đại Lục ngồi, “Trời ạ!”
“Ngài Nhuế, ngài đừng vội, nói không chừng, nói không chừng…….” Bác Trần không nói được nữa, điện thoại cũng không gọi được, ngay cả khuyên lơn bọn họ cũng không thể.
“Trước khi xảy ra hoả hoạn hai giờ, tôi mang nước ô mai cho cô chủ uống, nhưng thấy cô chủ nằm ngủ trên giường……..” Đột nhiên chị Lâm lên tiếng, mắt đỏ ửng, sợ đã xảy ra chuyện!
“Cô! Tại sao cô không gọi cô chủ!” Bác Trần lớn tiếng trách móc.
“Tôi cũng không ngờ, bằng không tôi bị cô chủ oán, tôi cũng sẽ gọi cô chủ.” Nước mắt chị Lâm chảy xuống, nghĩ từ nhỏ Ninh Hinh Nhi đã quấn lấy bà hỏi Nhuế Diệp có thể ăn gì, không thể ăn gì, chị Lâm thương cô còn không kịp, sao nhẫn tâm nhìn cô chủ gặp chuyện bất hạnh.
“Nhuế Diệp, anh đi đâu vậy? Này, anh không thể đi!” Đột nhiên Đại Lục thấy Nhuế Diệp đang đứng bất động chạy về ngôi nhà đang bốc cháy, cực kỳ sợ hãi.
“Nhuế Diệp!”
“Cậu chủ!”
Hinh Nhi, sẽ không có chuyện gì, sẽ không……..
Lúc xảy ra hoả hoạn, Ninh Hinh Nhi mặc một chiếc áo hai dây, một cái quần đùi chạy ra phía sau núi, nghĩ tới chuyện, vừa chạy vừa khóc, vẻ mặt rất khổ sở, đột nhiên cảm thấy phía sau rất nóng, vừa quay đầu lại, cô sợ ngây người, phía sau núi cháy rồi, lửa rất mạnh, lan nhanh đến chỗ cô.
“Cứu!” Vừa la lên, vừa chạy trốn, nhưng bị mất phương hướng, chỉ có thể chạy đến nguồn nước, sau đó cô bị trật chân, té lăn trên đất, đầu đụng phải tảng đá, hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại thì cơn đau trên trán vẫn còn, khiến cô đau đến mức nhe răng trợn mắt, hình ảnh đầu tiên cô thấy là trần nhà màu trắng, nhìn quanh, trên đầu cô có một số dụng cụ cô không biết, còn cái gì đó kêu tít tít.
Sau đó cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng, đội mũ trắng, người phụ nữ dịu dàng nói: “Cô tỉnh rồi! Thật tốt quá, tôi là bác sĩ.”
Bác sĩ? Đây là bệnh viện?
Một người đàn ông cũng mặc áo trắng đi tới, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, cuối cùng, anh ta hỏi: “Cô à, cô tỉnh thì tốt rồi, vết thương của cô không nặng lắm, nhưng tôi muốn cô nói cho tôi biết các liên lạc với người nhà của cô.”
Cách liên lạc? Trong mắt cô hiện lên sự nghi ngờ.
“Cô à?’ Bác sĩ cười nhu hoà.
“À………”
“Sao?” bác sĩ lấy một chiếc bút từ trong áo ra, chuẩn bị ghi lại thông tin người nhà cô.
“Tôi là ai?”
Chương 5
Ngoài phòng bệnh.
“Chú à, Nhuế Diệp sao rồi ạ?” Đại Lục sốt ruột hỏi.
Thật ra cô ta đã nhận thấy anh và Ninh Hinh Nhi có tình cảm khác thường từ lâu rồi, cô ta đã lợi dụng điều này để có được điều mình muốn.
Nhuế Diệp chấp nhận uy hiếp của cô ta làm cô ta càng thêm đau lòng, không ngờ mình lại thích một người đàn ông đã có đối tượng trong lòng, mà anh còn đồng ý kết hôn.
Lúc này, cô ta rất rối loạn, cô ta chưa bao giờ làm chuyện xấu hay tổn thương người khác, khi Nhuế Diệp bị thương, mà Ninh Hinh Nhi cũng mất tích, cô ta càng thấy tội lỗi.
Lúc Nhuế Diệp chạy vào đám cháy, cô ta đã biết, cô rất hâm mộ Ninh Hinh Nhi, cũng tự trách, cô ta khiến h
“Đủ rồi!” Ninh Hinh Nhi đột nhiên kêu to, “Anh mới là đồ ngốc, anh không hiểu gì cả, chỉ thích nói mấy nghĩ nghĩ của anh với em, anh nói em không thích anh, nhưng tự em biết rõ, em rất thích anh! Em hỏi anh, anh đi năm năm, em có thích người khác không? Em có từ bỏ không? Là anh không hiểu rõ tình hình, nói em còn nhỏ, hiểu lầm em, chính anh thích Đại Lục, anh cứ nói thẳng là được, nói dễ nghe như vậy làm gì, làm như em không hiểu chuyện!”
“Chuyện này không liên quan đến Đại Lục, cô ấy chỉ là bạn.” Nhuế Diệp không hiểu, tại sao cô lại thích nhắc đến Đại Lục như vậy, “Năm năm em không thay đổi, vậy sau này thì sao?”
“Về sau, về sau! Em sẽ thay đổi, anh cũng sẽ thay đổi, anh sẽ già đi, trở thành ông già.” Cô hít sâu, “Đại Lục chỉ là bạn bè, vậy anh còn thân thiết với cô ấy, đưa cô ấy về nhà, còn gạt em là bạn gái anh, anh lừa quỷ!”
Cảnh tượng họ hôn mãnh liệt hôm đó khắc sâu vào trong đầu cô, không xoá được.
“Đáng chết, cái đó đúng….. Hôm đó anh tưởng cô ấy là em!” Không còn vẻ lịch sự, lúc này Nhuế Diệp như dã thú mù quáng, phân tích tình cảm chân thành của mình.
Im lặng, Ninh Hinh Nhi há miệng, có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
“Tưởng là em?” Ngón tay mảnh khảnh chỉ mình.
Nói tất cả, bây giờ nói gì cũng không kịp rồi, vì vậy Nhuế Diệp hậm hực thừa nhận: “Đúng!”
Ninh Hinh Nhi cười tươi, “Em nói anh………”
“Không được nói!” Thấy cô hả hê, Nhuế Diệp có thể đoán cô sẽ nói gì.
“Vâng…” Giống như con thỏ bị sư tử an ủi, Ninh Hinh Nhi vui vẻ ngậm miệng, đôi mắt đầy lời muốn nói nhìn thẳng anh.
“Em còn nhỏ, những chuyện này sau hãy nói.” Độc tài nói ra câu này, Nhuế DIệp phiền não đi ra ngoài.
“Không sao cả.” Dù sao cô đã biết tình cảm của anh, cực kỳ nóng lòng.
Đừng đuổi tận không buông, nếu không sẽ phản tác dụng, nhưng có lúc không thừa thắng truy kích, hoàn toàn đánh bại kẻ địch, cuối cùng thất bại sẽ là mình.
Hôm sau, khi Nhuế Diệp và Đại Lục thân mật xuất hiện cùng nhau, dao nĩa Ninh Hinh Nhi cầm bị rơi xuống đất.
“Chú.” Nhuế Diệp từ từ mở miệng, “Cháu và Đại Lục….. Chúng cháu muốn đính hôn.”
“Cái gì?” Nhuế Lập Ngôn không giật mình mới là chuyện lạ, ông luôn hiểu cháu mình, không bao giờ lừa gạt, nhưng hôm qua còn nói chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay lại nói muốn đính hôn, sau khi đính hôn, sẽ nhanh chóng kết hôn, đúng không?
“Như vậy đi, chú à.” Giọng Nhuế Diệp tỏ rõ ý mình đã quyết.
“Đợi đã…..!” Ninh Hinh Nhi đứng lên, “Anh phải kết hôn với cô ta?”
“Không sai.” Anh bình thản gật đầu một cái.
“vậy em…….” Cuộc nói chuyện hôm qua có ý gì?
“Sợ rằng chuyện em đi Pháp phải hoãn lại, chờ bọn anh cử hành đính hôn xong, em sẽ đi Pháp, anh sẽ sắp xếp tốt cho em.”
Tốt? Tốt chỗ nào? Tốt cho cô hay tốt cho anh? Nước mắt uất ức tràn đầy hốc mắt cô, cô mím chặt môi, sau đó hét lên: “Đồ lừa gạt!”
Mặt Nhuế Diệp không thay đổi, nhìn Ninh Hinh Nhi rồi xoay người chạy về phòng, gợn sóng trong con ngươi chợt hiện lên, rồi bình tĩnh lại.
Nhuế Lập Ngôn cũng đồng ý, “Chú biết rồi. Chú để cháu chuẩn bị.” Trước tiên phải làm rõ vài chuyện, có mấy lời chỉ thích hợp nói chuyện riêng với nhau.
“Vâng.”
“Cảm ơn chú.” Đại Lục cười ưu nhã.
“Các cháu ăn sáng đi, ăn xong thì Tiểu Diệp, cháu đến công ty với chú, chú muốn bàn với cháu chuyện công ty.”
“Cháu biết rồi, chú.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhuế Lập Ngôn hiển nhiên không hài lòng với hành động vô thường gần đây của cháu mình, lấy chuyện công ty làm cái cớ, trên thực tế để hiểu rõ rốt cuộc giữa họ xảy ra chuyện gì.
“Chú, cháu muốn kết hôn với Đại Lục, Hinh Nhi đi Pháp du học, chỉ vậy thôi.” Anh kiên trì nói.
“Chú làm chú cháu hai mươi mấy năm, chú không biết tính cháu sao? Chú biết rõ cháu thích Tiểu Hinh, Tiểu Hinh cũng thích cháu, hai đứa ở cùng nhau rất hợp, tự nhiên lại xuất hiện một Đại Lục, đã nói là bạn bè, vậy chuyện này là thế nào?” Nhuế Lập Ngôn càng ngày càng không hiểu nổi giới trẻ bây giờ nghĩ gì, thích phức tạp hoá mấy chuyện đơn giản sao?
“Chú, chuyện này, cháu hi vọng chú đừng nhúng tay vào.” Nhuế Diệp bình tĩnh ngồi trên ghế salon.
“Chú thật sự không hiểu, lúc còn bé tính cháu cũng không kỳ cục như vậy, không phải cháu…… Trời ạ, chẳng lẽ cháu còn bị chuyện kia quấy nhiễu?” Nhuế Lập Ngôn không dám tin nhìn anh, an him lặng, Nhuế Lập Ngôn biết anh khó xử.
“Tiểu Diệp, chú đã nói với cháu bao lần rồi, chuyện đó, cháu và Tiểu Hinh không có lỗi, hơn nữa tiếp tục như vậy không hề tốt cho cháu.” Nhuế Lập Ngôn cố gắng giải thích, ông không ngờ Tiểu Diệp lại để ý chuyện đó như vậy.
Lúc đầu anh cả, chị dâu lái xe đón Nhuế Diệp tan học, kết quả xảy ra tai nạn xe, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng không ngờ ba mẹ Ninh Hinh Nhi cũng ở đấy, mà Ninh Hinh Nhi may mắn núp ở trong lòng mẹ nên tránh được sự cố, ba mẹ họ đều tử vong tại chỗ.
Chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, vì họ đều là người bị hại, nhưng Nhuế Diệp lại sợ Tiểu Hinh biết chuyện này.
“Tiểu Hinh đã lớn như vậy, con bé cũng hiểu rõ phải trái rồi, nó sẽ hiểu.”
Im lặng nhìn chú một cái, Nhuế Diệp từ từ nói: “Chú chắc chắc Hinh Nhi sẽ không để tâm chuyện bế tắc này? Thậm chí không nghi ngờ chúng ta nhận nuôi cô ấy có ý khác?”
“Cháu đó, cũng không phải anh cả, chị dâu hại chết ba mẹ nó.” Nhuế Lập Ngôn không còn hơi sức.
“Nhưng……….” Giọng nói Nhuế Diệp trở nên trầm thấp.
“Nhưng gì?” Nhuế Lập Ngôn vội hỏi.
“Đại Lục biết.” Nhuế Diệp nhẹ nhàng nói, “Cô ấy thấy tài liệu cháu đặt trong ngăn kéo.”
“Cái gì!” Nhuế Lập Ngôn kêu lên, “Cháu đừng nói với chú, con bé đó uy hiếp cháu!”
Quả nhiên Nhuế Diệp im lặng, Nhuế Lập Ngôn thở dài một hơi, quả nhiên đứa bé này còn quá non.
“Vậy thì sao chứ, con bé biết rồi thì thôi, cháu nghĩ Tiểu Hinh sẽ nghe lời cháu hay nghe lời tình địch?” Nhuế Lập Ngôn rất thích Ninh Hinh Nhi, ông chứng kiến cô bé lớn lên, phẩm tính gì ông đều biết hết, ông hi vọng cô bé sẽ trở thành con dâu nhà họ Nhuế.
Một câu thức tỉnh người trong mộng, Nhuế Diệp bỗng dưng đứng lên, “Cháu……” Chú nói đúng, làm sao Ninh Hinh Nhi có thể tin Đại Lục, mà không tin mình!
“Được rồi, được rồi, cháu về trước đi.” Nhuế Lập Ngôn hớn hở, thật may cháu trai nghĩ thông, nếu không ông thật sự nói gãy lưỡi cũng không được.
“Cảm ơn chú.”
“Thật là, người một nhà mà còn…….” Đúng lúc điện thoại Nhuế Lập Ngôn vang lên, ông ra hiệu tay với Nhuế Diệp, sau đó cầm điện thoại lên.
“A lô…….. Hả? Cái gì!”
Nhuế Diệp mới ra khỏi phòng làm việc đã bị Nhuế Lập Ngôn gọi lại: “Tiểu Diệp, đợi đã nào…!”
Nhuế Diệp lập tức dừng lại, khó hiểu xoay người.
Nhà họ Nhuế ở giữa sườn núi, phong cảnh yên tĩnh, giao thông không tiện lắm, nhưng người ra cửa, về nhà của nhà họ Nhuế đều có xe đưa đón, rất dễ dàng, phía sau nhà họ Nhuế là núi, nhà họ Nhuế thường ra sau núi nướng thịt, nói chuyện, đi dạo, tập thể dục buổi sáng.
Nhưng bây giờ là giữa mùa hè, mấy ngày nay nhiệt độ rất cao, ngọn núi dễ xảy ra hoả hoạn đã được cảnh báo, khô ráo như thế này, rất dễ có hoả hoạn.
Nhà họ Nhuế đã mua khu rừng phía sau, chuẩn bị xây một khu biệt thự để nghỉ dưỡng, nhưng kế hoạch này mới chỉ nói đến, còn chưa thực hiện.
Nhưng nhà họ Nhuế cố ý mời người đến xử lý phía sau núi, nhưng có một số người trẻ dám mạo hiểm lén lút chạy vào phía sau núi chơi, đói bụng thì nướng một bữa ngon, nhưng họ không ngờ bọn họ không dập hết lửa, sau khi họ đi lửa đã cháy hừng hực.
Lúc người nhà họ Nhuế phát hiện, lửa đã được khống chế, nhưng một nửa số phòng nhà họ Nhuế đã bị thiêu rụi.
“Rất xin lỗi, ngài Nhuế, nguyên nhân dẫn tới hoả hoạn lần này rất phức tạp, cho nên…….” Cảnh sát nói như vậy.
Cho nên tất cả tài sản tổn thất do chính họ chịu?
Tiền, nhà họ Nhuế còn rất nhiều, Nhuế Lập Ngôn cười như hoà thượng Di Lặc, “Được.”
Sau khi nói xong, Nhuế Lập Ngôn lập tức đen nửa mặt, “Có người bị thương không?”
“À, không có, tất cả mọi người không có chuyện gì.” Quản gia Trần thống kê số người, lắc đầu một cái.
“Vậy thì tốt.” Nhuế Lập Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
“May là bạn ngày, mọi người không có ai ngủ, nếu không………” Đột nhiên Đại Lục im miệng, nhìn mọi người kinh ngạc, cô ta nghĩ mình nói sai cái gì, “Sao vậy?”
“Ngủ? Trời ạ!” Bác Trần sợ mất mật như gặp quỷ.
“Bác Trần, mau, gọi điện cho Tiểu Hinh.” Sắc mặt Nhuế Lập Ngôn cũng trắng bệch.
Nhuế Diệp đưa lưng về phía họ, nhìn phòng ốc bị đốt thành tro, trong lòng vừa sợ vừa lo.
“Cháu…… Cháu định rủ Tiểu Hinh đi mua đồ đính hôn cùng tôi.” Đại Lục sợ hãi nói, cô ta không có ác ý, cô biết quan hệ của Nhuế Diệp và Ninh Hinh Nhi hơi kỳ quái, nhưng cô ta thật sự muốn làm vợ Nhuế Diệp, muốn chung sống hoà hợp với người nhà anh.
“Sau đó thì sao?’ Nhuế Lập Ngôn gấp gáp hỏi.
Nhìn Nhuế Diệp không hề nhúc nhích, Đại Lục cũng bắt đầu rối, “Cô ấy không chịu, sau đó một mình cháu đi.”
Nói nhảm! Theo tính cách của Ninh Hinh Nhi, nếu cô chịu, Nhuế Lập Ngôn liền chặt đầu mình xuống cho Đại Lục ngồi, “Trời ạ!”
“Ngài Nhuế, ngài đừng vội, nói không chừng, nói không chừng…….” Bác Trần không nói được nữa, điện thoại cũng không gọi được, ngay cả khuyên lơn bọn họ cũng không thể.
“Trước khi xảy ra hoả hoạn hai giờ, tôi mang nước ô mai cho cô chủ uống, nhưng thấy cô chủ nằm ngủ trên giường……..” Đột nhiên chị Lâm lên tiếng, mắt đỏ ửng, sợ đã xảy ra chuyện!
“Cô! Tại sao cô không gọi cô chủ!” Bác Trần lớn tiếng trách móc.
“Tôi cũng không ngờ, bằng không tôi bị cô chủ oán, tôi cũng sẽ gọi cô chủ.” Nước mắt chị Lâm chảy xuống, nghĩ từ nhỏ Ninh Hinh Nhi đã quấn lấy bà hỏi Nhuế Diệp có thể ăn gì, không thể ăn gì, chị Lâm thương cô còn không kịp, sao nhẫn tâm nhìn cô chủ gặp chuyện bất hạnh.
“Nhuế Diệp, anh đi đâu vậy? Này, anh không thể đi!” Đột nhiên Đại Lục thấy Nhuế Diệp đang đứng bất động chạy về ngôi nhà đang bốc cháy, cực kỳ sợ hãi.
“Nhuế Diệp!”
“Cậu chủ!”
Hinh Nhi, sẽ không có chuyện gì, sẽ không……..
Lúc xảy ra hoả hoạn, Ninh Hinh Nhi mặc một chiếc áo hai dây, một cái quần đùi chạy ra phía sau núi, nghĩ tới chuyện, vừa chạy vừa khóc, vẻ mặt rất khổ sở, đột nhiên cảm thấy phía sau rất nóng, vừa quay đầu lại, cô sợ ngây người, phía sau núi cháy rồi, lửa rất mạnh, lan nhanh đến chỗ cô.
“Cứu!” Vừa la lên, vừa chạy trốn, nhưng bị mất phương hướng, chỉ có thể chạy đến nguồn nước, sau đó cô bị trật chân, té lăn trên đất, đầu đụng phải tảng đá, hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại thì cơn đau trên trán vẫn còn, khiến cô đau đến mức nhe răng trợn mắt, hình ảnh đầu tiên cô thấy là trần nhà màu trắng, nhìn quanh, trên đầu cô có một số dụng cụ cô không biết, còn cái gì đó kêu tít tít.
Sau đó cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng, đội mũ trắng, người phụ nữ dịu dàng nói: “Cô tỉnh rồi! Thật tốt quá, tôi là bác sĩ.”
Bác sĩ? Đây là bệnh viện?
Một người đàn ông cũng mặc áo trắng đi tới, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, cuối cùng, anh ta hỏi: “Cô à, cô tỉnh thì tốt rồi, vết thương của cô không nặng lắm, nhưng tôi muốn cô nói cho tôi biết các liên lạc với người nhà của cô.”
Cách liên lạc? Trong mắt cô hiện lên sự nghi ngờ.
“Cô à?’ Bác sĩ cười nhu hoà.
“À………”
“Sao?” bác sĩ lấy một chiếc bút từ trong áo ra, chuẩn bị ghi lại thông tin người nhà cô.
“Tôi là ai?”
Chương 5
Ngoài phòng bệnh.
“Chú à, Nhuế Diệp sao rồi ạ?” Đại Lục sốt ruột hỏi.
Thật ra cô ta đã nhận thấy anh và Ninh Hinh Nhi có tình cảm khác thường từ lâu rồi, cô ta đã lợi dụng điều này để có được điều mình muốn.
Nhuế Diệp chấp nhận uy hiếp của cô ta làm cô ta càng thêm đau lòng, không ngờ mình lại thích một người đàn ông đã có đối tượng trong lòng, mà anh còn đồng ý kết hôn.
Lúc này, cô ta rất rối loạn, cô ta chưa bao giờ làm chuyện xấu hay tổn thương người khác, khi Nhuế Diệp bị thương, mà Ninh Hinh Nhi cũng mất tích, cô ta càng thấy tội lỗi.
Lúc Nhuế Diệp chạy vào đám cháy, cô ta đã biết, cô rất hâm mộ Ninh Hinh Nhi, cũng tự trách, cô ta khiến h
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
40/4862